Chương 14: Thuê phòng KTV, Hà Thời bị cưỡng hiếp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Thuê phòng KTV, Hà Thời bị cưỡng hiếp.

Editor: Cảnh.

Sở Thu Nguyệt vọt tới con phố sau trường học, nơi đó mỗi ngày vào buổi tối đều tề tựu rất nhiều học sinh Tam Trung ăn khuya, dẫm lên bàn đạp xe đạp nhìn một vòng từ đầu tới đuôi, đều không có phát hiện bóng dáng Trần Sâm cùng Hà Thời.

Rơi vào đường cùng, anh đem xe ném sang một bên tìm một người ngày thường quan hệ với Trần Sâm không tồi hỏi, qua một chút tin tức từ mấy người kia, anh xác nhận được địa điểm tiếp theo, KTV bên cạnh cách đó không xa!

Mà lúc này Hà Thời, đã say đến bất tỉnh nhân sự, cô cũng không biết vì sao, học trưởng rõ ràng đã nói tốt mang cô tới ăn cơm, vì sao cuối cùng lại biến thành ca hát.

Ca hát liền ca hát đi, vì cái gì trên đường còn có những người khác tiến vào, sau đó một đám người liền bắt đầu ở ghế lô uống rượu, cô bất đắc dĩ bị rót hai ly, ý thức đã bắt đầu mơ hồ.

Cái ghế lô này cô chỉ quen biết Trần Sâm, cảm giác uống nhiều quá Hà Thời chỉ có thể tận lực dựa vào Trần Sâm mà ngồi, ngay từ đầu hắn còn rất thân sĩ châm trà giải rượu cho cô, tới sau đó lại động tay động chân với cô.

“Các anh em, nhìn xem lão tử lần này chọn phụ nữ thế nào?” Trần Sâm ôm Hà Thời say khướt hướng ghế lô khoe với những người khác.

“Sâm ca lợi hại quá, em gái nhỏ này thoạt nhìn vẫn còn non đi?” Mấy gã thanh niên khác nhìn Hà Thời trong mắt đều là lộ ra dâm quang, không ngừng tự chuốc rượu bản thân, mới có thể làm tiêu bớt đi dục vọng muốn đụ cô gái trong lòng ngực Trần Sâm.

Cũng không biết Sâm ca khi nào mới chơi chán con bé này, để cho mấy người bọn họ mấy cũng hưởng thụ một phen, “Sâm ca, không đúng nha, anh trước kia cho tới bây giờ không thích loại sáp trái cây này, như thế nào lần này lại thay đổi khẩu vị thế?”

“Các người thì biết cái gì, cô ta chính là tuyệt phẩm, các người xem cái dáng vẻ vừa thanh thuần vừa nóng bỏng này, chính là khó gặp nha”, Trần Sâm phun bọn họ một ngụm, quay đầu híp híp mắt vuốt cằm Hà Thời nói.

“Các người uống đủ rồi? Uống đủ rồi liền cút hết đi cho lão tử!” Ở dưới tác dụng của cồn, vật giữa háng Trần Sâm đã nổi lên, hắn nhưng không có đam mê phát sóng làm tình trực tiếp tại hiện trường đâu, nhanh chóng kêu những người khác cút đi.

Mấy người ăn ý làm một chén rượi cuối cùng, sau khi chúc Trần Sâm có một đêm vui vẻ, lục tục đi ra khỏi phòng, cuối cùng có một người còn không quên giúp hắn đóng lại cửa.

“Phi! Thằng nhãi này tính là cái quần gì chứ, ngạo mạn cái gì!” Sở Thu Nguyệt tới KTV, sốt ruột tìm kiếm Hà Thời ở phòng nào, lúc đi ngang qua một đám người vừa lúc nghe được bọn họ nói chuyện.

“Ai, mày cũng đừng nói, ông già của người ta chính là phó hiệu trưởng, đắc tội về sau mày cũng đừng nghĩ đi học”, một người khác cũng không cam lòng, nhưng lại không thể không chịu thua.

“Đi đi đi, chúng ta tìm chỗ ngồi lại uống hai ly”.

Phó hiệu trưởng? Sở Thu Nguyệt nghe đến đây, đại khái đoán được người bọn họ nói chính là Trần Sâm, cha Trần Sâm là phó hiệu trưởng Tam Trung, mấy người đi ngang qua bên người anh lại không nhận ra anh, nói vậy bọn họ không phải học sinh Tam Trung, bởi vậy, Trần Sâm hẳn là đang ở căn phòng vừa rồi bọn họ đi ra kia.

Những người khác đã bị đuổi ra ngoài, thuyết minh Hà Thời hiện tại khẳng định rất nguy hiểm, Sở Thu Nguyệt lập tức luống cuống, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất của mình hướng tới ghế lô kia chạy tới, dùng sức đẩy cửa ra vừa thấy, anh liền bị tình hình bên trong ghế lô dọa sợ.

Ghế lô, Hà Thời đang nằm ở trên sô pha, áo trên đã bị xé rách, đai đeo nội y bị kéo xuống, lộ ra hơn phân nửa bầu vú, dưới thân quần đùi còn ở, lại cũng ngăn không được Trần Sâm xâm phạm.

Trần Sâm đã cởi quần, một tay cầm áo mưa dùng miệng xé mở, đang muốn tròng vào cái dương vật xấu xí kia, một tay khác tham nhập trong quần Hà Thời, muốn kéo nốt quần của cô xuống.

“Tao đụ chết mẹ mày!”

Sở Thu Nguyệt thấy vậy tức đỏ mắt, anh mắng to một tiếng đá văng cửa đi vào, thuận tay cầm lấy một chai rượu trên bàn dùng sức ném về phía Trần Sâm, bay thẳng đánh vào phần đầu Trần Sâm, rượu cùng mảnh nhỏ ở trên đầu hắn vỡ nát.

Trần Sâm còn đắm chìm trong mộng đẹp sắp được hưởng thụ Hà Thời, chuyện tốt đột nhiên bị phá ngang, hắn sợ tới mức người anh em dưới háng đều héo rút, đầu còn bị chai rượu đập trúng, trọng tâm hắn không ổn mắt thấy liền ngã vào trên người Hà Thời.

Ngay ở một khắc hắn ngã xuống kia, Sở Thu Nguyệt mau hơn hắn một bước đem Hà Thời kéo lên ôm vào trong ngực, còn thuận thế đạp Trần Sâm một cái cho bõ tức.

Hà Thời tựa hồ ý thức được là anh trai tới cứu cô, cô gắt gao bắt lấy quần áo Sở Thu Nguyệt không buông tay, một bộ dáng sợ hãi anh lại ném cô xuống.

Đơn giản giúp Hà Thời sửa sang lại quần áo, áo trên đã bị xé nát, cô không thể chỉ mặc cái áo ngực mà đi ra ngoài, không có biện pháp, Sở Thu Nguyệt cởi đồng phục trên người của mình cho cô mặc vào, một phen đem khiêng cô lên vai đi ra ngoài.

Trần Sâm còn chưa có phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, ghế lô cũng đã không thấy bóng dáng Hà Thời, mà trên đầu chính mình còn chảy đầy máu trộn lẫn rượu.

Chờ hắn lúc ý thức được đã xảy ra chuyện gì, hắn tức muốn hộc máu từ trên sô pha đứng lên, oán hận mắng một tiếng, che lại miệng vết thương của mình liền đi ra ngoài.

Từ KTV ra tới sau, bị gió thổi qua Hà Thời cảm giác thanh tỉnh rất nhiều, nghĩ đến chuyện vừa rồi phát sinh, cô không cấm cảm thấy nghĩ mà sợ.

“Anh...” Hà Thời nhẫn nhịn khó chịu nhẹ nhàng kêu một tiếng Sở Thu Nguyệt, trong giọng nói là tràn đầy may mắn cùng cảm động, may mắn anh kịp thời chạy tới.

Sở Thu Nguyệt hiện tại không có tâm tình ôn nhu, biết cô đã tỉnh táo, nhanh chóng đi đến nơi anh dừng xe thả cô xuống  đem, một thả liền bắt đầu mắng cô té tát như gió bão.

“Cô rốt cuộc có đầu óc hay không, không phải tôi cùng cô đã nói Trần Sâm không phải loại người tốt lành gì sao! Cô như thế nào vẫn không nghe lời, buổi tối, người ta kêu cô đi ra ngoài cô liền đi ra ngoài sao, cô thiếu chút nữa đã bị cưỡng gian cô có biết hay không!”

Sở Thu Nguyệt chỉ vào cô mắng suốt năm phút, đều không ngừng lặp lại, lại tức lại hận anh dùng một chân đá vào thân cây bên cạnh, chấn động rớt xuống không ít lá cây.

Hà Thời bị thanh âm của anh dọa đến che nỗi phải che lỗ tai, lúc này mới nhìn đến trên quần áo trên người mình mặc hiện tại, là một chiếc áo bóng rổ rộng lớn, đem thân mình cô nho nhỏ bao lại.

Số trên áo là số của Sở Thu Nguyệt, cô nhìn nhìn Sở Thu Nguyệt mới phát hiện anh không có mặc áo trên, dáng người gầy nhưng rắn chắc bại lộ ở bên ngoài.

“Thực xin lỗi...”

Hà Thời lại cảm động một lần, cô không nghe lời cho anh thêm phiền toái, chỉ có thể ngoan ngoãn hướng anh nhận sai.

Sở Thu Nguyệt xoa eo, mắng mệt mỏi anh chính khí thở hổn hển, liếc nhìn Hà Thời cúi đầu đáng thương hề hề một cái, muốn tiếp tục mắng rồi lại không đành lòng, hôm nay chắc chắn đã rất sợ hãi rồi.

“Lên xe, về nhà!” Hơn nửa ngày, Sở Thu Nguyệt mới ngạnh sinh sinh thốt ra một câu, chính mình lên xe trước, chỉ vào ghế sau kêu cô nhanh chóng đi lên.

Buổi tối, vẻ mặt lúc cô khóc, anh lại trần trụi thân mình, không biết còn tưởng rằng anh bắt nạt cô đấy, vẫn là nhanh chóng rời đi tương đối tốt.

“Ồ, được!” Này vẫn là Hà Thời lần đầu tiên ngồi ở ghế sau xe Sở Thu Nguyệt, cô uống rượu xong đầu choáng váng, trọng tâm không ổn, thật cẩn thận đỡ eo anh.

Sở Thu Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn đôi tay nhỏ bên hông mình, trong lúc nhất hô hấp thời khẩn trương dừng lại, sau đó nở nụ cười.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro