Chương 15: Em gái chỉ có thể bị anh trai bắt nạt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Em gái chỉ có thể bị anh trai bắt nạt.

Editor: Cảnh.

___________

Không khí Tam Trung hai ngày này, không hiểu được có chút khẩn trương, ngay cả Hà Thời ngày thường không quan tâm tới mấy chuyện bát quái đều chú ý tới, chỉ là cô không biết không khí khẩn trương này là bởi vì cái gì.

“Sở Thu Nguyệt, Sâm ca chúng tôi cho mời!” Buổi chiều tan học, mọi người đều đang thu thập cặp sách của mình chuẩn bị về nhà, hôm nay đội bóng rổ không cần huấn luyện, Sở Thu Nguyệt cũng chuẩn bị về nhà, lại bị người ở phía sau cửa gọi lại.

Sở Thu Nguyệt giống như một chút đều không ngoài ý muốn, chỉ liếc bọn họ một cái, lung tung thu thập đồ vật ném vào cặp sách, một phen ném lên vai liền đi ra ngoài.

Hà Thời còn chưa kịp tới hỏi anh đi đâu, mấy người bọn họ liền biến mất ở phía sau cửa, cô nhìn cửa sau trống trơn, giờ phút này cô còn không ý thức được chuyện gì sắp xảy ra.

Sở Thu Nguyệt đi theo mấy người kia đi vào rừng cây nhỏ sau trường học, nơi đó có Trần Sâm cùng mấy người anh không quen biết đang đợi anh.

Anh kỳ thật đã sớm biết Trần Sâm sẽ tìm anh, lần trước phá hỏng chuyện tốt của hắn, với tính cách của hắn, không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha anh như vậy.

Trần Sâm vốn dĩ không muốn trở mặt với Sở Thu Nguyệt, nhưng khẩu khí này hắn không làm sao nuốt trôi xuống được, ngày đó sau khi trở về, hắn có nghĩ tới dùng thế lực trong nhà khiến Sở Thu Nguyệt thôi học, nhưng bất đắc dĩ anh là bảo bối của Tam Trung, không thể động đến.

Tuy rằng không có biện pháp khiến anh thôi học, nhưng hắn cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy, “Sở Thu Nguyệt, con mẹ mày có ý gì!” Hắn chất vấn anh.

Sở Thu Nguyệt bị vài người vây lấy, Trần Sâm  đứng ở ngay trước mặt anh, một bộ dạng tức muốn hộc máu lại vô cùng khó hiểu, rõ ràng là anh đem Wechat của Hà Thời cho hắn, kết quả lại đổi ý, đây là coi hắn như con khỉ trong rạp xiếc mà chơi sao?

“Mày khi dễ em gái tao, tao còn không chưa tìm mày tính sổ, mày ngược lại còn tự đưa tới cửa trước”, Sở Thu Nguyệt khinh thường nhìn Trần Sâm, cặp sách bị vứt trên mặt đất.

“Hừ, mày ở chỗ này giả vờ làm anh trai tốt cái đéo gì, mày rõ ràng cũng rất chán ghét cô ta, giả vờ cái gì!” Trần Sâm tiến sát vào anh, khinh thường nhìn anh, giống như đang nói anh dối trá.

“Tao là tao, ngoài tao ra, ai cũng không thể bắt nạt cô ấy!” Sở Thu Nguyệt không sợ chút nào, hơi hơi nâng cằm lên nhìn hắn, cao ngạo nói.

Trần Sâm nghe này, cười, “Hay! Xem như mày lợi hại, tao lại muốn nhìn xem mày có năng lực như nào mà dám cuồng ngạo như vậy!”

Nói xong, hắn một quyền đánh tới, Sở Thu Nguyệt không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ra tay, ăn trọn một quyền này, bước chân thối lui về phía sau.

Một quyền này đánh thật sự dùng sức, gương mặt Sở Thu Nguyệt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng to lên, khóe miệng bắt đầu thấm huyết, anh giơ tay lau qua khóe miệng, nhìn vết máu trên tay, hai mắt nháy mắt âm u, lòng bàn tay nắm chặt lại xuất kỳ bất ý đáp lễ Trần Sâm một cú.

Chung quanh mấy người thấy vậy, sôi nổi hướng tới Sở Thu Nguyệt đánh đến, trước hết đi đến kéo hai người bị đá ngã lăn trên mặt đất, mặt sau nhân lúc động tác anh còn chưa có thu hồi, trực tiếp đè anh lại, một đám người bắt đầu tay đấm chân đá anh.

Sở Thu Nguyệt tránh không khỏi sống sờ sờ bị đánh một lúc lâu, âm thanh nắm tay gặp phải thân thể ở trên người anh vang lên, đau đến anh cúi đầu kêu rên, lại không mở miệng nói một lời.

Bảy tám người ấn đánh anh, không thấy anh giãy giụa cũng không thấy anh nói chuyện, Trần Sâm cho rằng anh chấp nhận chịu đánh, khiến cho người buông anh ra, hắn tiến lên nắm lấy đầu tóc Sở Thu Nguyệt, khiến anh ngẩng đầu nhìn hắn, “Chậc chậc, xem ra mày bất quá cũng chỉ như thế sao”.

Xem anh bộ dạng chật vật, trong lòng Trần Sâm miễn bàn có bao nhiêu sảng, trào phúng nói tới bên miệng, không đợi hắn nói ra, chỉ thấy hai tròng mắt Sở Thu Nguyệt lạnh lẽo, một nhoáng sửa lại trầm mặc vừa rồi, huy quyền liền nhằm vào mấy người đánh đi.

Anh dường như phát cuồng, dùng hết toàn thân sức lực nhằm vào mấy người huy quyền, từng quyền đánh vào trên người bọn họ, một quyền không rảnh, đợi đến đám người Trần Sâm phản ứng lại, muốn lại lần nữa đi lên đem anh đè lại, lại phát hiện không có biện pháp tới gần anh.

“Sở Thu Nguyệt, mày điên rồi à!” Trần Sâm bị anh đánh đến liên tiếp bại lui, anh trừng lớn đồng tử nhìn hắn, anh nhất định là điên rồi, bằng không sao có thể đánh đến tàn nhẫn như vậy.

Người bên cạnh nhìn không được, bọn họ bảy tám người lại ngay cả một người cũng đều không đánh lại một Sở Thu Nguyệt bị thương, truyền ra ngoài không phải khiến người ta chê cười sao?

Bọn họ nhặt cành cây cùng hòn đá trên mặt đất, kêu to hung tợn nhằm Sở Thu Nguyệt mà ném, bọn họ trong tay cầm vũ khí, bọn họ cũng không tin Sở Thu Nguyệt không sợ!

Nhưng Sở Thu Nguyệt căn bản không đem bọn họ để vào mắt, lúc bọn họ còn chưa có vọt tới trước mặt anh, anh đã trước một bước hướng bọn họ nhào tới, bọn họ lăn trên mặt đất đánh lộn, người Trần Sâm đều bị Sở Thu Nguyệt tàn nhẫn dọa tới, ra tay căn bản không nhanh bằng anh, chỉ có thể sống sờ sờ bị đánh.

Nhưng song quyền rốt cuộc khó địch bốn tay, kẻ to con nhất giữa bọn họ thấy vậy, cũng thuận thế phác gục ở trên người anh, đem đồng đội của hắn cùng Sở Thu Nguyệt đều gắt gao ấn ở trên mặt đất.

Sở Thu Nguyệt vừa rồi đã ăn qua mệt, lần này anh sẽ không để hắn dễ dàng như vậy đè lại anh, anh tùy tay nhặt lên cục đá trên mặt đất lung tung một hồi nhằm người trên lưng mình ném tới, người nọ bị anh đả thương, xoay người đến một bên che lại miệng vết thương tự cứu.

Lúc sau có thể tự do, Sở Thu Nguyệt chống thân thể ngồi ở trên người hai người kia, đánh bọn họ đến nước miếng đều bắn văng ra.

Lúc này Sở Thu Nguyệt cũng mồ hôi đầy đầu, tóc mái trên trán dính vào nhau thành một khối nhỏ nước, cầm gậy gộc khởi động thân thể của mình, nhìn bốn người nằm trên mặt đất, còn có bốn người đứng ở trước mặt anh chậm chạp không dám ra tay, “Lại đây”.

Trời sắp tối rồi, bọn họ đến mau lên để nhanh kết thúc, em gái còn ở nhà chờ anh trở về đó!

“Sở Thu Nguyệt!” Trần Sâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh vậy mà còn có thể đứng lên, hắn thật là xem thường anh rồi!

Hà Thời về đến nhà, cô càng nghĩ càng không đúng, Sở Thu Nguyệt người này ngày thường tuy rằng không quá yêu lý người, cũng rất ít nói, tính tình cũng không tốt, nhưng anh ở trường học vẫn có địa vị nhất định, không có huynh đệ tốt, lại cũng không đến mức kéo thù hận.

Nhưng hôm nay hai người kêu anh đi ra ngoài kia rõ ràng nhìn qua không dễ chọc, kêu anh đi ra ngoài cũng không phải là đi ăn cơm, càng như là muốn tìm anh tính sổ.

Tính sổ...

Hà Thời đột nhiên nghĩ tới cái gì, nếu là tính sổ mà nói, kia chỉ có thể là bởi vì mấy ngày trước bọn họ ở KTV đem Trần Sâm đả thương.

Nghĩ vậy, cô nhanh chóng thay đổi quần áo ra cửa, đánh cái xe quay lại trường học.

Cô điên cuồng ở trong trường học dạo qua một vòng, đem nơi bọn họ có khả năng đi đều tìm một lần, vẫn không tìm được bọn họ, có lẽ chuyện cũng không giống cô tưởng như vậy, cô tự mình an ủi nói.

Tìm thật lâu, Hà Thời vẫn không thu hoạch được gì, cô thử đánh số điện thoại Sở Thu Nguyệt, không tiếp, WeChat cũng không hồi, rõ ràng không thấy có người đánh nhau, vì cái gì trong lòng cô tổng cảm thấy có chút bất an.

Bước chân bất giác đi đến phố ăn vặt ở cửa sau trường học, nơi đó tiếng người ồn ào, tiếng hoan hô, cười nói, khoác phục, một chút đều không giống sẽ phát sinh gì đó.

Cô từ đầu đường đi đến đuôi phố, đều không có nhìn thấy bóng dáng Sở Thu Nguyệt hoặc là Trần Sâm, đang lúc cô tính toán quay đầu lại về nhà, đằng sau ngõ nhỏ dưới đèn đường, một người nghiêng ngả lảo đảo đi tới, cô dừng lại nhìn thật lâu.

Người nọ càng đi càng gần, cô lúc này mới thấy rõ người nọ, “Anh!”

Hà Thời chạy về phía Sở Thu Nguyệt, đầy người là thương tích Sở Thu Nguyệt nhìn thấy Hà Thời liền rốt cuộc đi không nổi nữa, anh che lại ngực chậm rãi ngồi xổm xuống, chờ cô lại đây.

“Anh, anh làm sao vậy!” Hà Thời luống cuống, cái dạng này anh phải lập tức đi bệnh viện mới được!

“Thời, em tới rồi, thật kịp lúc”, Sở Thu Nguyệt suy yếu nói một câu, tiếp theo té xỉu ở trên đường, anh chịu đựng không nổi.

……Phân cách tuyến……

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Hết chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro