12;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai người sánh bước bên nhau tới trường học, khi tới lớp giảng viên vẫn còn chưa xuất hiện, sinh viên trong lớp đang nói chuyện phiếm, trong giảng đường tiếng nói chuyện rì rầm. Bertholdt nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Reiner: "Reiner, tan học tớ tới cửa hàng sách cũ mới mở, cậu có thể đi cùng tớ không?"

"Hả? Được chứ." Reiner chống cằm, vẽ lên notebook một dấu nhân nhỏ xấu xấu.

Bertholdt gật nhẹ đầu, bỗng nhiên đưa tay dùng bút vẽ lên giấy một khung ô vuông 9 ô, đó là trò chơi nhỏ bọn họ thường cùng nhau chơi từ bé tới giờ, Bertholdt luôn thắng, Reiner cũng không tức giận, luôn cùng chơi với anh, sau đó lại bị anh đánh bại.

"Vậy hứa nhé, tan học sẽ đi." Anh vẽ ở trên ô vuông một vòng tròn.

Reiner theo bên cạnh điền một dấu x.

Một ván chơi còn chưa kết thúc, giảng viên tới trễ vội vã ôm tài liệu chạy vào giảng đường nói xin lỗi. Năm vòng tròn nhỏ chỉ cần một cái nữa là thành một đường, Reiner đang lo, không biết nên dùng X lấp kín chỗ nào mới được, dường như đi bên nào cũng đều nhận thua.

Thấy Reiner chuẩn bị thua, Bertholdt cất lại bút, "Giảng viên tới rồi, học thôi." Vừa lúc lấy cái cớ để không phải chơi tiếp, để Reiner tập trung nghe giảng bài.

Lúc này điện thoại của Reiner phát ra âm rung nho nhỏ, hắn liếc mắt nhìn màn hình sáng, là người hắn đã chờ rất lâu hôm qua, Kruger chủ động nhắn tin xin lỗi.

【 Kruger: Reiner, hôm qua không tới thật sự xin lỗi anh. Trưa nay em ở trường chờ anh, anh đồng ý gặp em nhé? 】

Reiner đọc thầm dòng tin nhắn kia, bút trên tay dừng dừng, nhưng không hề trả lời lại, mà úp di động xuống mặt bàn, tập trung nghe giảng.

Tan học Omega chậm rãi lấy cặp sách, đi tới bên cửa sổ xem, đã có không ít sinh viên ở ngoài cổng trường,  hắn không rõ trong số đó có Kruger đang chờ đợi hay không.

"Reiner, đi thôi." Bertholdt đứng ở phía sau vòng lấy eo hắn, Reiner ấm úng mà ừ một tiếng.

Hắn vừa đi vừa thất thần, bị người qua đường đụng phải cũng không phản ứng. Hắn sợ Kruger còn đang đợi, lại sợ Kruger không ở đây, Reiner thật không hiểu được bản thân rốt cuộc muốn cậu tới hay là không tới, đôi mắt không ngừng nhìn ra phía cổng trường, từ xa nhận thấy dáng hình cao gầy, lại không dám nhận.

Bertholdt cầm điện thoại tra địa chỉ hiệu sách cũ, nhưng mau chóng phát hiện ra dù anh nói gì, Reiner đều ngập ngừng trả lời cho có, cuối cùng đột nhiên dừng bước chân.

Alpha ngẩng đầu, đối diện 10 mét về phía trước nơi có một đôi mắt xanh lục.

"Reiner," người mắt xanh xa lạ kia có lẽ rất quen thuộc Reiner, không chỉ gọi thẳng tên thật của hắn, còn tiến tới trước mặt Omega, "Ngày hôm qua không đến, thật sự rất xin lỗi anh."

Cậu gãi gãi mặt: "Bây giờ nói gì cũng đều là viện cớ, chi bằng chúng ta cùng vào quán cà phê tâm sự như ngày hôm đó. Em có chuyện muốn nói với anh."

Bertholdt cất điện thoại lại vào trong túi.

Nhưng Reiner thẳng thắn từ chối người kia: "Xin lỗi em, hôm nay giữa trưa tới chiều anh đều đã có việc riêng rồi." Kết quả vừa nói xong, giọng điệu của hắn lại không cường ngạnh như trước đó, "...Ngày mai, hoặc là lúc khác nói sau đi."

"Tạm biệt, Kruger." Reiner nói như vậy.

Tới khi bọn họ xoay người đi lên xe bus dẫn tới hiệu sách cũ, nam sinh tên Kruger kia vẫn đứng im một chỗ không rời đi.

"Người kia là ai vậy?" Bertholdt giả vờ không để bụng hỏi, vừa rồi người kia dùng ánh mắt hung hăng mà nhìn chằm chằm anh đi cùng Reiner không dứt, cho dù anh là một người tính tình tốt như vậy, cũng có thể thấy được cảm giác bị khiêu khích.

"À, là người của đội bóng bầu dục." Trên xe có chút chật chội, Bertholdt giữ hai bên tay vịn cố định bên người hắn, tư thế này làm Reiner có chút trầm ngâm, cố ý dán lưng vào thành xe, giữ chút khoảng cách.

"Đội cậu có người này sao? Lần đầu tiên tớ nhìn thấy." Alpha cúi đầu nhẹ giọng hỏi, thanh âm nói chuyện thật nhỏ, âm điệu lại trầm thấp, lúc nói chuyện bật hơi cùng nhịp thở phả vào bên tai Reiner. Bình thường anh vẫn cùng Reiner tới đội bóng, trong đội có số ít người anh còn có thể nhớ tên lẫn số áo, mà lại chưa từng thấy qua nam sinh tóc đen mắt lục cao gầy này.

Reiner nghiêng đầu tránh đi một chút, "Là thành viên mới, thường tìm tớ hỏi nhiều vấn đề."

"Ngày hôm qua cậu có hẹn cùng cậu ta, cậu ta lại không tới, vậy lúc sau cậu đi đâu?" Hiếm khi thấy, Bertholdt bắt đầu tra hỏi về chuyện riêng của hắn tới cùng, hắn cho rằng Bertholdt không mấy quan tâm tới chuyện của đội bóng. Tuy rằng lúc này nghĩ lại, người vẫn luôn đi cùng hắn tới xem bóng chính là người đang đứng trước mặt đây.

Reiner đưa tay nhẹ nhàng đẩy Alpha ra: "Lúc sau lại cùng bạn có hẹn. Cậu lui ra sau một chút, trong xe khó chịu lắm." Hắn cau mày, chuyển sang chuyện khác, "Cậu tới cửa hàng sách cũ muốn mua sách gì thế?"

Bertholdt không di chuyển thân thể, chỉ đáp, "Cái gì cũng đều xem qua một chút." Ánh mắt anh sáng ngời, nhìn chằm chằm vào băng keo cá nhân trên cổ Reiner.

Omega ở đối diện anh tắc lưỡi: "Tớ không kiên nhẫn được như cậu đâu, sách giáo khoa trên trường đọc đã cảm thấy đủ oải rồi.

Người được khen thích đọc sách nhẹ nhàng cười một chút, xe vừa đến trạm dừng, anh kéo tay Reiner, dẫn hắn vào hiệu sách nhỏ ngập tràn mùi giấy.

Hiệu sách có lẽ là nơi Bertholdt được thả lỏng nhất, giống như trò chơi ô vuông anh cùng Reiner chơi, anh không phải nói nhiều gì, chỉ cần im lìm đọc là được.

Bertholdt thường thường liếc mắt thấy Reiner bên cạnh, xác định hắn trước sau như một mà đi sau lưng anh mới yên tâm. Reiner đọc không nhiều lắm, chỉ là thi thoảng sẽ lấy xuống vài cuốn tự truyện của siêu sao thể thao xem qua rồi thả lại, sau đó ghé vào bên tai Bertholdt nói, "Sớm hay muộn tớ cũng sẽ nỗ lực trở thành cầu thủ có thể xuất bản tự truyện như vậy, lúc đó cậu viết cho tớ nhé."

Anh nhéo nhéo tay hắn: "Được."

Hiệu sách cũ mới mở có một đống lớn sách, còn có rất nhiều sách second-hand còn khá tốt, nhưng nghĩ lại hai người bọn họ còn đang thuê nhà, Bertholdt lựa chọn phải hạn chế, tự nhủ bản thân chỉ có thể chọn hai cuốn, kết quả vừa xem vừa đọc, lại vượt quá mức quy định.

Anh cầm sách trong tay ở thế khó xử, cuối cùng đang chuẩn bị bỏ xuống bốn quyển tuyển tập thơ bìa cứng, Reiner lại trực tiếp cầm lấy chúng bê đến quầy tính tiền, "Quà sinh nhật cho cậu đấy." Người nọ vừa trả tiền vừa nói.

Vì thế Bertholdt bao tiền cà phê cho hai người.

Ngồi ở ghế dài hẹp của quầy cà phê trong hiệu sách, Alpha mở ra sách mới mua, thi thoảng ánh mắt sẽ dừng lại ở phía đối diện nơi Reiner đang ngồi chăm chú xem điện thoại.

Đã nhiều năm trôi qua, anh bắt đầu dần không nhớ rõ Reiner từ khi nào lại trở thành người anh cả của đội bóng bầu dục như bây giờ, chỉ nhớ khi còn nhỏ hắn gầy yếu lại mau nước mắt, chạy bộ luôn là người về cuối, có khi té ngã nước mắt sẽ rớt xuống còn nhanh hơn bạn gái cùng tuổi.

Mỗi lần như vậy anh sẽ vươn tay đỡ hắn dậy, giúp hắn lau đi nước mắt trên mặt.

Nhà Reiner là gia đình đơn thân, ở trường học có vài đứa nhỏ biết mẹ hắn công việc mệt nhọc lại bận rộn, không có cha che chở, hắn luôn bị bắt nạt, nhưng Reiner không muốn làm mẹ lo lắng, bị đánh trên người có vết thương cũng chỉ nói mình vô ý té ngã.

Sau này Bertholdt lớn đặc biệt nhanh, anh liền yên lặng trở thành người bảo vệ phía sau Reiner, những đứa nhỏ thường bắt nạt hắn xa xa nhìn đến anh, giậm chân mắng "Hoover là đồ bám đuôi! Đồ bám đuôi!"

Lại vẫn là sau đó Reiner cũng bắt đầu giống thực vật lớn thật nhanh, không chỉ vóc dáng cao lớn, tập luyện bóng bầu dục dáng người cũng trở nên vững chắc, qua thời gian khả năng dần trưởng thành, người xung quanh hắn càng xuất hiện nhiều. Mọi người nịnh bợ ở bên đội trưởng đội bóng bầu dục, muốn ở bên cạnh hắn hưởng lây được một chút ánh mắt.

Anh biết Reiner muốn được nhiều người yêu thích, anh cũng biết Reiner có thể làm được thật tốt.

Làm được thật tốt, chẳng qua Reiner sẽ không còn là Reiner của một mình Bertholdt nữa. Hắn đã là đội trưởng đội bóng, là tiền bối mà mọi người tín nhiệm, cũng là cầu thủ huấn luyện viên ưu ái nhất. Cuối cùng chỉ có Bertholdt là nhỏ bé.

Cho đến ngày đó Reiner phân hóa thành Omega, anh lần đầu tiên lùi bước.

Bertholdt tuy rằng nhỏ hơn Reiner một chút, nhưng thân thể lại phát triển sớm hơn, phân hóa cũng sớm hơn hắn một năm, thời điểm anh phân hóa, Reiner lặng lẽ nói với anh: Nếu tớ cũng có thể trở thành Alpha thì tốt rồi, như vậy còn có thể cao thêm vài cm nữa.

Nhưng mà Reiner lại là một Omega, phát ra hương cam quýt chua ngọt, trên người phảng phất đều là vị ngọt ngào, hắn kéo tay Bertholdt, ý muốn cầu hoan Alpha duy nhất bên cạnh mình, Bertholdt bị nhiệt độ nóng bừng ấy chạm đến mà hoảng hốt, hất ra đôi tay kia.

Anh gọi xe cứu thương, đưa Reiner tới bệnh viện.

Bertholdt là một đứa trẻ thông minh, anh đọc rất nhiều sách, học rất nhiều, biết rất nhiều, nhưng lại không biết phải dùng cách nào để an ủi Reiner vẫn luôn cho rằng hắn sẽ trở thành Alpha.

Buổi tối tới thăm hắn, ở trên giường nghe được tiếng Reiner trốn trong chăn trộm nức nở, hắn hẳn là thất vọng lắm? Cũng xấu hổ lắm?

Bertholdt chỉ yên tĩnh mà an ủi hắn. Xấu hổ hay thất vọng đều được, ở trong đáy lòng anh, lại có vài phần vì Reiner là Omega mà vui mừng nhảy nhót. 

Anh vẫn luôn không phát hiện, bản năng Alpha bỗng nhiên đã trỗi dậy.

Trong sách đối nhân xử thế anh từng đọc qua, những gì viết về tình yêu đều không tách rời khỏi ảnh hưởng của hormone, Bertholdt không hiểu lắm, anh không cảm thấy mình thân cận với Reiner bởi vì hormone, cũng cho rằng Reiner nghĩ giống anh. Kể cả Reiner không phải Omega, bọn họ chắc chắn vẫn sẽ thân cận với nhau như bây giờ.

Anh còn từng cho rằng Reiner sẽ vì khoảng cách giới tính thứ hai mà bắt đầu cách xa anh, nhưng mà Reiner không hề. Anh lại cho rằng Reiner sẽ bởi vì lên đại học quen được nhiều bạn mới mà rời đi khỏi anh, nhưng Reiner cũng không hề. Bertholdt chẳng phải là "người bảo vệ", bản thân anh cứ trở thành "kẻ theo đuôi" hắn, cũng không tệ.

Dù sao ở một điểm nhất định, Reiner vẫn là Reiner của một mình anh, bọn họ ở chung một gian phòng trọ, cùng nhau đi học, ở hiệu sách quay đầu lại nhìn, hắn vẫn luôn ở bên cạnh.

Alpha nghĩ đến đây, lại nhìn nhìn Reiner.

Mỗi lần cùng Bertholdt tới hiệu sách, Reiner luôn cảm thấy nhàm chán, dần dần hắn lại học được cách tự tìm việc làm, giống như thú cưng nhỏ vì chủ nhân bận đọc sách không ai chơi cùng sẽ tự đuổi theo cái đuôi của chính mình chạy.

Hắn đang cầm tờ giấy ở quầy cà phê của tiệm sách viết cái gì, Alpha mới phát hiện giấy tờ ở cửa hàng này có in một bảng Sudoku nho nhỏ, Reiner cắn bút, từng bước từng bước điền số.

Bertholdt học giỏi toán, anh thường hay giải đề, lại không thích biến số, không thích cái dấu "x" nho nhỏ trong bài, vì thế mỗi lần nhìn thấy chữ cái này trước tiên phải luôn tìm cách giải quyết nó.

Anh muốn cuộc sống yên bình, duy trì không thay đổi. Giống như cha mẹ của anh, mỗi lần về nhà đều không hề đổi thay gì, bên nhau mấy chục năm, lại giống như đôi vợ chồng chủ tiệm bánh mì và hai rương sữa bò mỗi cuối tuần.

Nhìn Reiner chăm chú với con số, tóc xù xù trên đỉnh đầu, Reiner vẫn luôn bên cạnh anh khiến Bertholdt mặc định tin tưởng: Cậu ấy sẽ không bao giờ rời xa mình.

Nhưng mà gần đây dường như xuất hiện một vài biến số.

Bertholdt thật sự, thật sự, rất chán ghét biến số.

---

gọi cuộc tình của BertRei là phương trình hai ẩn, bởi nó có cặp anh em x y =)))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro