.Chapter 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vương Nhất Bác lướt qua đám đông xuống núi, cậu đứng trên thềm đá, giữa biển người chen chúc tìm được Tiêu Chiến. Anh còn đang ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh hàng rào, cẩn thận xem ảnh chụp trong camera.

Vương Nhất Bác nhìn trong chốc lát, sau đó Tiêu Chiến bị vài người qua đường chụp ảnh chắn mất.

Lúc này cậu mới bước qua, tựa vào hàng rào, cúi đầu nhìn ảnh chụp trong camera của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lập tức ngẩng đầu lên: "Em đi lâu vậy?"

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ: "Em bị bón."

Tiêu Chiến cất camera đi: "Xuống núi mua chuối cho em ăn."


Ngọn núi vớ vẩn này còn có một chiếc cáp treo tồi tàn, có lẽ mọi người chủ yếu tới đây để cầu thần bái phật, không rảnh ngồi cáp treo, nên nơi này mới vắng vẻ, không một bóng người.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, hóa ra là vì còn 10 phút nữa hết giờ hoạt động. Anh nói vài câu với nhân viên, họ đồng ý cho cả hai ngồi cáp treo xuống núi.

Hai sợi dây sắt một trên một dưới bắt đầu tiến hành lần công tác cuối cùng trong ngày.

"Đáng sợ quá." Tiêu Chiến nhìn lướt qua tuyến cáp treo trống rỗng phía sau.

Chỗ ngồi trên cáp treo được xây rất đơn giản, không phải dạng calbin như đu quay đứng, tay chân đều lơ lửng giữa không trung. Tiêu Chiến đung đưa hai chân, nắm chặt thanh chắn phía trước, có chút lo lắng: "Nhỡ cáp treo bị đứt..."

Vương Nhất Bác lập tức nói: "Anh bớt miệng quạ đen nha."


Vương Nhất Bác không phải người mê tín, cậu bỗng dưng nhạy cảm, cũng bởi vì cảm thấy sư thầy và tấm thẻ kia có lẽ hơi linh nghiệm. Ngay sau khi cậu xin sâm chưa đến 10 phút, cậu liền nhận được điện thoại của ba.

Đầu bên kia la lối ỏm tỏi, Vương Nhất Bác lấy cớ tín hiệu kém mà cúp máy, còn chụp một bức ảnh Quan Âm qua chém bừa: "Con đang cống hiến cho sự nghiệp hương khói của chùa."

Tiêu Chiến lúc lắc chân, nửa mừng nửa lo dòm xuống bên dưới tuyến cáp treo. Khách du lịch ở phía dưới cũng đang nhìn họ, có đứa trẻ còn la to: "Con cũng muốn chơi trò đó."

Tiêu Chiến chống má, sau khi nói xui rủi, anh dường như rất hưởng thụ quá trình đi xuống, gió thoảng qua, nhìn theo mặt trời lặn từ đằng xa. Thế nên ở một góc khuất anh không để ý, Vương Nhất Bác duỗi tay về sau, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nát tấm thẻ mộc 50 tệ mà mình vừa xin được, không cảm xúc vứt xuống rừng núi dưới chân.

Nửa tiếng trước cậu cầm quẻ sâm Hạ Hạ kia đến hỏi sư thầy đang gà gật.

"Quẻ này có nghĩa gì ạ."

Sư thầy nhìn cậu, khép ánh mắt tràn đầy khó hiểu, thong thả lắc đầu.

Bên dưới những chiếc chuông gió, Vương Nhất Bác liếc sơ qua dòng chữ nhỏ viết trên quẻ sâm: "Vạn sự không thuận, nhọc công vô ích."


Tấm thẻ mộc rơi xuống một góc không người, Vương Nhất Bác duỗi tay về phía trước, chỉ lên trời hô to: "Máy bay kìa!"

Tiêu Chiến bị cậu dọa, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn: "Đâu có đâu?"

Vương Nhất Bác nói: "Bay rồi."

Lúc này cáp treo của họ đi ngang qua một khu vực được bao bọc bởi những thân cây to lớn. Dưới bóng cây xum xuê, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn,  Vương Nhất Bác chồm dậy nghiêng người về phía anh, dễ dàng hôn lên miệng Tiêu Chiến giữa khoảng không cách mặt đất 800 mét.

Tiêu Chiến còn đang nhìn thẳng, chưa kịp rũ mắt xuống, cảm giác kinh ngạc và ngại ngùng nhanh chóng chiếm cứ. Lông mi anh rất dài, làm Vương Nhất Bác cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Xăm Hạ Hạ gì đấy mau phắn đi, cậu thầm mắng to trong lòng, tránh xa tao và Tiêu Chiến ra.


Xuống núi, Tiêu Chiến thật sự mua chuối cho cậu. Anh nghiêm túc đứng chọn lựa ở tiệm hoa quả gần khách sạn, nhấc một nãi chuối đặt lên cân, sau khi trả tiền thì tự mình lột một trái, rồi tự tay lột một trái khác cho Vương Nhất Bác.

Ngọt quá, mình biết lựa ghê! Tiêu Chiến thầm nhận xét. Tiếp đó anh xoay người xé mở màng bọc của hộp dưa hấu lạnh vừa mua, cầm cái nĩa nhỏ vừa đi vừa ăn. Tiệm hoa quả cách khách sạn mấy trăm mét, Tiêu Chiến đi đường rất chậm, giữa đường còn tò mò dừng chân nghe nhạc trước một tiệm bán băng đĩa. Đầu năm nay những tiệm bán băng đĩa như vậy quả thật rất hiếm.

Là một bài hát song ca nam nữ tiếng Quảng Đông, Vương Nhất Bác nghe không hiểu, nhưng cậu cảm thấy Tiêu Chiến nghe hiểu.

Tiêu Chiến đút dưa hấu cho cậu, nhìn cậu trong chốc lát, đứng ngay góc đường thành thật đáp: "Anh cũng không hiểu lắm."


Cả hai lặng lẽ vào khách sạn, lên thang máy về phòng. Tiêu Chiến cầm dưa hấu đi vào trước,  Vương Nhất Bác không bật đèn.

Tiêu Chiến ngồi ở mép giường ôm dưa hấu, trợn tròn mắt nhìn cậu: "Cắm thẻ đi."

Vương Nhất Bác đang cầm thẻ trong tay, nhưng cậu phớt lờ nó, tùy tiện đặt ở một góc, tiến lại gần mép giường Tiêu Chiến đang ngồi.

Tiêu Chiến gọi một lần nữa, nhìn chằm chằm cậu, thanh âm rất nhỏ: "Anh không nhìn thấy."

Vương Nhất Bác ngồi xổm dưới mép giường, sờ ngón tay của Tiêu Chiến. Chờ đến khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, Tiêu Chiến thấy rõ Vương Nhất Bác như một con cún con, giương mắt nhìn anh với ánh mắt sũng nước sáng rực.

Cậu từ từ hôn dọc lên ngón tay anh, từng đợt tê dại bất giác truyền tới.

"Mùi dưa hấu." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu giây lát, mới cúi người chạm vào đôi môi mềm mại khô ráo của Vương Nhất Bác trong bóng tối. Anh tạm dừng ước chừng 5 giây, so với lần chủ động trước còn lâu hơn, anh khẽ nói: "Giờ thì là mùi Tiêu Chiến."


Nửa đêm, trời đổ mưa to ngoài cửa sổ.

Cặp chân dài thon gọn của Tiêu Chiến cong lên, đạp lên ga trải giường tạo nên nhiều nếp uốn, run rẩy nhè nhẹ.

"Anh à." Anh thấy đôi mắt của Vương Nhất Bác tỏa sáng trong bóng đêm, nghe cậu thở hổn hển đầy nóng bỏng," Anh, thoải mái quá."

"Ở đây đúng không." Vương Nhất Bác hỏi nhỏ bên tai anh, nhìn biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến mà đoán được đáp án, động tác bên dưới vẫn không ngừng. Tình yêu của cậu đã tràn đầy, cậu cưng chiều mà quấn lấy anh, vừa hôn vừa thúc hông, khẽ nỉ non: "Anh, có sướng không?"


Bóng của hai người được ánh trăng rọi lên tường, trở nên cong vút ướt át.

Kỹ xảo của Vương Nhất Bác như thế nào, không có kinh nghiệm trước đây, Tiêu Chiến không thể so sánh, chẳng qua theo cảm giác của anh thì rất tốt. Tiêu Chiến từng nhiều lần muốn hỏi Vương Nhất Bác học mấy trò này ở đâu, nhưng anh cảm thấy mấy chuyện này không thích hợp để nhắc trên giường.

Nên khi Vương Nhất Bác hỏi, anh vừa xấu hổ trả lời, vừa cảm thấy mấy câu tán tỉnh này quá quê mùa. Anh đáp lại bằng những động tác cực kỳ trúc trắc, sau đó bất cẩn đụng phải một vết sẹo trước ngực Vương Nhất Bác.

Dấu vết phẫu thuật quá sâu, qua ngần ấy năm để lại một vết sẹo lồi dài màu nâu. Thật ra Tiêu Chiến không thấy rõ nó trong bóng tối, anh vươn bàn tay ẩm ướt của mình sờ soạng, cảm giác nó khác biệt với vùng da xung quanh, liền vuốt ve nó.

Cơ thể đè trên người anh bỗng dưng run rẩy.

Tiêu Chiến rốt cuộc biết đây là gì, trong thoáng chốc hoảng hốt, anh nhớ lại một vài đoạn đối thoại vụn vặt trước đây Anh phủ tay lên đấy, cảm nhận nhịp tim đang đập của Vương Nhất Bác, phân không rõ ai trong hai người đập nhanh hơn.

Tiêu Chiến có rất nhiều lời muốn nói, nhưng tất cả không còn quan trọng trong khoảnh khắc này, cuối cùng anh cong eo, dùng bờ môi run rẩy thay ngón tay, dịu dàng hôn lên vết thương kia.


Sự việc tựa như bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của anh.

Tiêu Chiến cảm thấy đêm nay bất kể mình làm gì, Vương Nhất Bác cũng sẽ vô cùng kích động, trở nên không giống bất kể Vương Nhất Bác của quá khứ, dĩ vãng, hay bất cứ cậu mà anh từng quen biết.



Lực tay và kỹ thuật của người thiếu niên non nớt không đáng kể, chỉ biết thuận theo dục vọng xoa bóp cùng vuốt ve. Ngón tay mang theo vết chai vì dùng bút và chơi bóng của Vương Nhất Bác mò mẫm từ eo xuống mông Tiêu Chiến, hoặc bóp nắn đầu vú sưng lên của anh. Tiêu Chiến chỉ biết ngại ngùng, nắm lấy tay cậu theo bản năng, đổi lại những cú thúc mạnh trừng phạt của Vương Nhất Bác, đẩy sâu tận đỉnh, chạm trúng vị trí đòi mạng của Tiêu Chiến. Tay anh chợt không còn sức lực, anh nắm bừa mảnh vải trải giường, cổ ngửa ra sau, mở miệng rên rỉ.

Từ đầu chí cuối, cả hai không hề nhớ ra máy lạnh và đèn chưa mở, quên mất nhiệt độ trong phòng cao thế nào. Hai người không ngừng làm tình, ga trải giường ướt đẫm nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn cứng rắn, ôm anh đâm mạnh về phía trước, hàm răng cắn lên vai anh, gọi từng tiếng anh ơi.

Vách thịt bên trong Tiêu Chiến quấn lấy cậu, hút cậu, ép cậu, tiếng da thịt va chạm vang vọng trong không gian.

Tiêu Chiến muốn bảo cậu ngừng lại, bỗng hoàn hồn nhận ra giọng nói của mình như tiếng rên trong phim người lớn, như tiếng mèo kêu sau hẻm vào mùa xuân.

Anh lại rũ mắt xuống, một đầu tóc đen của Vương Nhất Bác đang ở trước ngực anh, ngón tay bóp chặt đùi trong của anh, trông sắc dục vô cùng.

Tiêu Chiến ôm lòng hổ thẹn cùng cảm giác tội lỗi, cùng Vương Nhất Bác lên đỉnh lần cuối. Trước khi nhắm mắt, anh nắm chặt tay Vương Nhất Bác.


Ngủ chừng một tiếng, Tiêu Chiến nằm mơ. Trong giấc mơ, anh chỉ chừng mười mấy tuổi.

Anh mơ thấy mình ngồi ở ghế sau trên xe đạp của mẹ, chân đã chạm đất, buộc anh phải cong chân lên. Gió mùa xuân lướt qua, trời mang màu hồng phấn, nhưng anh lại lo lắng, nắm chặt góc áo len của mẹ, xóc nảy theo mặt đất nhấp nhô.

Tiêu Chiến nhìn phố xá vút qua xung quanh, một đợt rung lắc mãnh liệt đột nhiên ập tới, khiến Tiêu Chiến nghiêng ngã, mất thăng bằng mà ngã khỏi ghế.

Tiêu Chiến té xuống đất, xung quanh đột nhiên trở nên chen chúc và náo nhiệt. Anh vội vàng bò dậy, gọi mẹ mình, bà đã đi được một khoảng rất xa.

"Mẹ ơi!" Anh cứ thế mà gọi, chạy nhanh về trước, trong thanh âm nghe tiếng sụt sùi, nhưng không ai trả lời, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc áo len và xe đạp ngày càng cách xa mình.

Bất kể thế nào cũng không nghe thấy tiếng anh gọi.


Tiêu Chiến không biết vì sao mình lại mơ như thế.

Lúc anh thức dậy thì trời đã sáng, máy lạnh đã mở. Vương Nhất Bác ôm anh ngủ say sưa, trông bình an đến lạ. Ở vị trí chăn không che khuất lộ ra những vệt đỏ, vết sẹo trước ngực cũng lộ ra ngoài.

Eo Tiêu Chiến hơi đau, anh cẩn thận nhấc cánh tay đang ôm eo mình ra, ngồi trên giường cúi đầu nhìn cậu.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến thò lại gần cậu, khẽ gọi cậu.

Vương Nhất Bác không để ý đến anh, hô hấp đều đều từng nhịp.

Tiêu Chiến nhìn cậu như một đứa trẻ thật lâu. Sau đó anh kéo chăn đến tận cổ cho cậu, rời giường thu dọn mớ hỗn độn trên giường và sàn nhà, cuối cùng bước vào nhà vệ sinh với tư thế hơi kỳ lạ.

Tắm rửa đến lúc cả phòng đầy hơi nước, Tiêu Chiến mới thay quần áo bước ra ngoài, vừa kéo quần lên, liền nhìn thấy màn hình lập lòe trong đống quần áo.

Tiêu Chiến móc ra, là điện thoại của Vương Nhất Bác, tên người gọi hiện trên màn hình là "Lão bảo thủ".

Chiếc điện thoại cúp ngang vì không ai bắt máy chợt sáng bừng lên lần nữa, hiện rõ những tin nhắn liên tiếp, bao gồm mấy chục cuộc gọi nhỡ từ "Lão bảo thủ".

Trong lòng Tiêu Chiến nặng trĩu, anh ngẩng đầu nhìn vào phòng bên cạnh, chiếc chăn trên giường đang phập phồng nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh dậy.


Đã là 6 giờ sáng, Tiêu Chiến đóng cửa nhà vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu gọi lại.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Tiêu Chiến kết thúc cuộc trò chuyện, tốn chưa đến 3 phút.

Sau đó anh ngồi bên trong, im lặng nắm chặt điện thoại, mãi đến khi độ ấm biến mất, mặt trời lên cao, anh mới mở máy xóa đi lịch sự trò chuyện giữa mình và ba Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến thật lòng muốn xin lỗi, nhưng cổ họng anh như bị nghẹn lại, không thể nói thành lời.

Anh nghĩ, Vương Nhất Bác quá nhọc nhằn.

Nhọc nhằn với trái tim đang mang, nhọc nhằn đánh nhau vì anh, nhọc nhằn thức suốt đêm làm hết bài tập của mấy ngày, nhọc nhằn lừa anh lên chùa xin về quẻ xăm xui rủi, còn cố hết sức thích một người như anh, quả thực rất nhọc nhằn.


Sau khi Vương Nhất Bác thức dậy, Tiêu Chiến bảo thầy vừa gọi cho anh, giục anh về họp, buộc anh đi học và nộp bài tập.

Vương Nhất Bác tựa vào đầu giường ăn buổi sáng mà Tiêu Chiến mang về, vừa nuốt xuống đã cúi đầu hôn anh, cố kiềm chế nhưng vẫn buồn bực: "Tự dưng bắt đi ngay thế hả?"

"Giáo viên là thế đó, hơn nữa ban đầu anh cũng không định đi du lịch dài ngày." Tiêu Chiến nói, tỏ vẻ mình thật sự chỉ muốn ra ngoài giải sầu tí thôi, "Em cũng phải đi học."

Tiêu Chiến còn khuyên, sau này tụi mình vẫn còn thời gian mà.

Lúc Vương Nhất Bác nhớ lại những lời này, cậu nghĩ rằng trong những chuyện hiếm hoi từng khiến cậu hối hận trong đời, cậu chỉ từng hối hận vì đã dễ dàng tin tưởng Tiêu Chiến.


Mỗi khi Vương Nhất Bác nhớ lại chuyện cũ, hoặc những giấc mộng ùa về trong đêm, cậu thường nhìn thấy mình tỉnh dậy trong căn phòng khách sạn kia, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Tiêu Chiến đang ngồi sững sờ bên cửa sổ.

Anh ngồi nghiêng mặt, tia nắng sắp vào chính ngọ đặc biệt rực rỡ dừng trên mũi anh. Lông mi anh buông xuống, ngón tay đặt bên cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.

Vương Nhất Bác gọi anh, anh quay đầu cười với cậu.


Khoảng thời gian sau khi cả hai quay về, Vương Nhất Bác không thể liên lạc được với Tiêu Chiến, chờ lần tiếp theo anh liên lạc với cậu, câu đầu tiên lại là: "Anh sắp đi Đức."

Anh còn bảo: "Chúng ta đừng gặp nhau nữa."


Anh vừa dứt lời, trong đầu Vương Nhất Bác vang lên một tiếng rít kéo dài, lưu lại nỗi ám ảnh khôn nguôi trong phần đời còn lại của cậu, để mỗi lần cậu hồi tưởng về người tên Tiêu Chiến, nó lại xuất hiện phá rối.


----

Ps: Tiểu Bác, chúng ta thường gọi đây là, nỗi tưởng niệm lần nữa sau cơn mất mát.

BGM: 美孚新村上春树 - The Lee's

Lyric:

"Đây là một đêm vô bổ, giữa cơn thiếu thốn vitamin B và vitamin C trầm trọng, anh bắt đầu nhớ về em không ngừng.

Dưỡng chất dịu dàng từ em, dưỡng chất tươi cười của em, cùng bài hát ru giữa mùa hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro