Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một tháng, đối với một số người mà nói thì nhoáng một cái là qua, đối với một số người mà nói lại vô cùng dày vò.

Một tháng này, Vương Nhất Bác tận lực khắc chế chính mình không cùng Tiêu Chiến liên hệ, mỗi ngày đều toàn tâm vùi đầu vào trong công việc, chính là vì để có thể chuyển di lực chú ý của mình, để cho mình không thèm nghĩ về anh nữa.

Thế nhưng là, công việc của một ngày kết thúc, cậu tắm rửa xong, thả lỏng chính mình, vô ý thức lướt lướt weibo, xem phim hoặc là các chương trình thực tế khác, mặt hoặc tên Tiêu Chiến lại đều sẽ đúng lúc xuất hiện, xâm nhập tầm mắt hoặc màng tai của chính mình.

Mỗi khi tới lúc này, cậu đều chỉ có thể cứng nhắc ném điện thoại, nếu cứ nhìn nữa, cậu sẽ khó chịu, sẽ nổi điên.

Trong lúc đó có một lần, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến bị fan tư sinh làm cho lên hotsearch, quả thực tức điên, hận không thể lập tức đi sân bay, leo lên chuyến bay gần nhất đi tìm anh.

Sau khi trợ lý phát hiện, lập tức từ phía sau kéo cậu lại, ngăn cản cậu đừng ngớ ngẩn.

Thế nhưng thời điểm đó trong đầu Vương Nhất Bác chỉ có Tiêu Chiến, chỉ có ngàn vạn câu hỏi, không biết anh hiện tại có ổn không, có bị thương hay không, có thể hay không bởi vì bị khi dễ mà chịu ủy khuất.

Sau đó vẫn là một câu của trợ lý bừng tỉnh người trong mộng.

"Vương ca, anh xem thử xem hiện tại là mấy giờ rồi! Cho dù bây giờ anh lập tức cất cánh, đi đến bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng ngủ rồi! "

Vương Nhất Bác nãy giờ vẫn còn kích động... nghe câu nói này lập tức bất động.

Trợ lý thấy lời mình nói có hiệu quả, thoáng thả lỏng trong lòng, nói: "Em nghe nói Tiêu lão sư gần nhất đuổi thông cáo cũng rất vất vả, anh ấy vì tháng sau có thể cùng một chỗ quay show với anh, đem tất cả lịch trình toàn bộ đều đẩy vào tháng này, đến bây giờ, anh ấy hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, chạy xong cái này lại chạy cái kia, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm cũng không ít ngày."

Tâm Vương Nhất Bác đột nhiên hung hăng nhói một cái.

Trợ lý xác định cậu sẽ không lại xúc động nữa, buông tay kiềm chế cậu ra, lập tức đem điện thoại di động đặt ở trong tay cậu, nói: "Lo lắng cho anh ấy thì gọi điện thoại cho anh ấy. Còn không đến nửa tháng, nhẫn nhịn một chút, anh sắp có thể nhìn thấy anh ấy rồi."

Trợ lý nói xong liền quay người rời đi, lưu lại không gian cho cậu cùng Tiêu Chiến trò chuyện.

Vương Nhất Bác gắt gao nhéo nhéo điện thoại, cuối cùng vẫn là bấm dãy số quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia

Thời điểm điện thoại vang lên, Tiêu Chiến vừa mới ăn xong cơm tối.

Sự nghiệp của anh đang trong thời kì đi lên, quản lý thân thể vô cùng nghiêm khắc, cơm trên cơ bản là không thể ăn nhiều, mỗi lần chỉ có thể ba bốn phần no bụng, cộng thêm anh hiện tại đuổi thông cáo, phần lớn thời gian đều trên đường, ăn cơm cũng trở nên cực kì không theo quy luật.

Đồ ăn thanh đạm không phải là mỹ vị như dự đoán, mà anh cũng đã nhiều ngày không chạm vào đồ cay, cũng bắt đầu hoài niệm cảm giác lửa nóng bừng bừng ngay đầu lưỡi.

Giờ khắc này, anh đột nhiên có chút nhớ nhà.

Cũng có chút muốn một nồi lẩu, một ít thịt, ít mì...

Không có cay, thì dù là có khoai tây chiên ăn cũng được a....

Tiêu Chiến đau khổ nghĩ.

Cuộc gọi của Vương Nhất Bác chính là vào lúc này truyền đến

"Vương lão sư?"

Tiêu Chiến nhìn điện thoại báo cuộc gọi đến, lòng tràn đầy vui mừng bấm nhận.

Người bên kia phảng phất chần chờ một chút, lập tức nhẹ nhàng mà kêu một tiếng: "Chiến ca."

Thanh âm này quá nhẹ quá nhu, bên trong dòng âm thanh còn trộn lẫn một tia nhẹ nhàng không quá cao hứng.

Trái tim của Tiêu Chiến như là bị mèo nhỏ cào, vội hỏi: "Làm sao vậy? Ai chọc giận em mất hứng?"

Vương Nhất Bác hít vào một hơi, nói: "Không có mất hứng."

Tiêu Chiến im lặng cười cười, anh hiện tại không cần nhìn cũng biết bạn nhỏ này có biểu hiện gương mặt như thế nào.

"Em không có mất hứng, nhưng anh có." - Tiêu Chiến cố ý thay đổi thành âm thanh ủy khuất, tội nghiệp nói.

Vương Nhất Bác cho là anh thực bị fan tư sinh khi dễ chịu ủy khuất, một lòng đều nhói lên, "Thật ra, thật ra... những người kia......"

"Đúng vậy a!" Tiêu Chiến tiếp tục bán thảm, "Những người kia quả thực là cầm thú, mỗi ngày cho anh ăn cà rốt, rau cải trắng, dù là có thịt cũng đều là thịt nhô ra từ ngực trắng bóng, anh đều đã lâu không thấy được ớt, đều sắp quên chữ cay viết như thế nào."

Nghe Tiêu Chiến thở phì phò cáo trạng những thứ vặt vãnh này với cậu, lại đối với ủy khuất chính của mình thì không nhắc đến dù chỉ một chữ, Vương Nhất Bác càng cảm thấy đau lòng.

"Đợi đến tháng đi Châu Hải, em dẫn anh đi ăn lẩu." Vương Nhất Bác ánh mắt ôn nhu, thanh âm càng ôn nhu hơn, "Muốn ăn bao nhiêu cũng được, mỗi ngày đều dẫn anh đi, cho anh ăn thật là no luôn."

"Được a!", Tiêu Chiến vui vẻ trả lời, "Một lời đã định!"

Cúp điện thoại, Tiêu Chiến tẩy rửa một thân mỏi mệt, nằm ở trên giường hồi tưởng cuộc điện thoại cùng Vương Nhất Bác vừa rồi, lúc nãy hai người cũng không nói gì nhiều, nhưng mục đích của việc cậu gọi điện thoại đến, bản thân mình cũng hiểu rõ.

Tiêu Chiến xoay người loại, bỗng nhiên cười cười, đồng thời cảm thấy ngực ấm áp.

Điện thoại lại rung lên.

Bên trong có một tin nhắn thoại 2 giây đến từ Vương Nhất Bác.

"Ngủ ngon, Chiến ca, tháng sau gặp."

Mấy ngày liên tiếp bôn ba với tất cả ủy khuất đã chịu trên đường, thời điểm nghe thanh âm này của đối phương, một khắc toàn bộ tan thành mây khói.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi, lúc ngủ bên môi còn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Mà đối với Vương Nhất Bác ở xa ngàn dặm, sau khi cúp điện thoại thì trước tiên liền gửi cho bạn của mình ở Châu Hải một tin nhắn, nhờ đối phương hỗ trợ thu thập tất cả địa điểm quán ăn ngon ở Châu Hải, đồng thời gọi điện thoại cho huấn luyện viên thể hình của mình.

"Ngày mai bắt đầu, tôi muốn tăng lượng tập luyện."

Còn không đến nửa tháng, cậu phải dùng trạng thái tinh thần cùng ngoại hình tốt nhất, đi gặp anh.

Chiến ca, ngủ ngon.

Chiến ca, chờ em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro