Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm được nghỉ dài hạn nhân dịp ngày một tháng mười*, Tiêu Chiến lần đầu tiên cảm thấy phòng ốc mà mình thuê hơi bị nhỏ. Bình thường chỗ này của cậu không có ai ghé chơi, chỉ có Yên Hủ Gia đến ở cùng, sau đợt tháng chín khai giảng Yên Hủ Gia cũng ít ghé, kết quả là trong những ngày nghỉ dài kỉ niệm Quốc Khánh, người đến ở ké từ một người biến thành hai người.

*Ngày 1/10: ngày Quốc khánh của Trung Quốc, thường được nghỉ 1 tuần lễ.

"Hai thầy trò mấy người ngày ngày mặt đối mặt trong này, không thấy rất xấu hổ sao?" Tiêu Chiến rót nước cho bọn họ, Vương Nhất Bác bá đạo chiếm lấy ghế sa-lon của cậu làm Power Point, Yên Hủ Gia trên bàn ăn làm bài tập vật lý.

"Trong nhà cũng giống như ở trường." Vương Nhất Bác rất tự nhiên, cầm dao nhỏ nạy hạt mắc ca*, tách ra đến đầy trong đĩa nhỏ đẩy lên trước mặt Tiêu Chiến, "Yên Hủ Gia, chỗ nào không hiểu có thể hỏi thầy."

*Hạt mắc ca:

Có đập trăm triệu vào mặt, Yên Hủ Gia cũng tuyệt đối không ngờ rằng tốc độ xâm nhập của Vương Nhất Bác lại nhanh như vậy, tựa như tôm vừa xâm nhập vào Trung Quốc, chẳng bao lâu sau đã địa phương hóa, đâu đâu trên quầy bán cũng có thể bắt gặp, bản lĩnh nhập gia tùy tục của thầy đúng là cao siêu.

Bởi vậy mới có thể minh chứng, trình độ văn chương của Yên Hủ Gia quả thực không tốt lắm. Vương Nhất Bác nếu biết cậu nhóc đem mình và tôm đặt lên bàn cân so sánh, nhất định bắt nhóc chép phạt một trăm lần Tỳ bà hành.

"Cho nên cậu rốt cuộc tới đây làm gì?" Tiêu Chiến thoáng nhìn qua Yên Hủ Gia, nhoài người đến bên tai Vương Nhất Bác hỏi, "Không phải đã nói với cậu, buổi chiều tớ phải dạy cho Yên Hủ Gia sao?"

Lỗ tai Vương Nhất Bác bị cậu thổi đến có chút ngứa, tâm cũng rục rịch muốn ngứa theo, ngại vì Yên Hủ Gia mở to một đôi mắt thuần khiết bên cạnh lén lút nhìn qua, thở dài, ấp úng nói: "Cô nam quả nam..."

Tiêu Chiến lập tức nghe hiểu ý tứ của hắn, hung hăng lườm hắn một cái, tay không chút lưu tình đập sau lưng: "Cả ngày suy nghĩ lung tung, Yên đầu to là em trai!"

Yên Hủ Gia bị điểm tên, trong lúc nhất thời không biết nên vui hay nên lo, cắn ngòi bút rưng rưng chép đề bài, sợ bị cuốn vào, trở thành đạo cụ cho đôi tình lữ cãi nhau.

"Tớ cũng là em trai cậu a!" Vương Nhất Bác ủy khuất mà gào to một tiếng, phô trương thanh thế.

Yên Hủ Gia nhìn mà muốn buồn nôn, khiếp sợ nhìn thầy của mình nũng nịu bán manh, bút đen đang viết trên bài thi lưu lại một dấu đen tròn thật to.

"Tớ mười bảy tuổi đã cùng cậu xác định quan hệ, Yên Hủ Gia mười sáu tuổi, ai biết được đã hiểu được tới đâu rồi..." Vương Nhất Bác nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, đẩy Yên Hủ Gia ra cửa, quay đầu lớn tiếng nói: "Vương Nhất Bác! Cậu sao trước mặt trẻ con nói loại lời như thế!"

Yên Hủ Gia nhìn cánh cửa vô tình đóng lại trước mặt, trong lòng giống như đóng băng, đầu óc không thể lưu thông, không nghĩ ra Vương Nhất Bác mười bảy tuổi đến cùng là làm bao nhiêu trò ngốc nghếch mới có thể tán đổ được anh trai như tiên hạ phàm của nhóc. Nói đến phương diện nào đó, lòng sùng bái của nhóc đối với thầy Vương đã bị Vương Nhất Bác đơn phương phá hủy, người xưa nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, quả nhiên có đạo lý.

Vương Nhất Bác nhìn qua cậu trừng lại, không nói một lời, chiêu cũ không lừa được Tiêu Chiến, cậu biết người này liền sẽ diễn trò, mười bảy tuổi đã đem mình xoay mòng mòng.

"Tớ chỉ là muốn ở cùng với cậu nhiều hơn một chút, tớ đã rất lâu rất lâu không được gặp cậu." Vương Nhất Bác vẫn là nhận sai, hắn đối với Tiêu Chiến không bao giờ kiên cường nổi, "Lúc vào đại học tớ thường xuyên mơ thấy cậu, có lẽ là bởi tấm hình đặt dưới gối. Nhưng mà đến cả trong mộng gặp nhau cũng ngắn ngủi. Tiêu Chiến, cậu có từng mơ thấy tớ hay không?"

Bảo không có là đang lừa mình dối người. Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn không nói dối, cậu đếm không biết bao lần mơ thấy thôn trang xinh đẹp ấy, mơ thấy buổi chiều vàng óng ánh, Vương Nhất Bác đầy kiên định như thế đứng trước cửa phòng nhỏ của mình, như một đại anh hùng cứu vớt thế giới, nhưng lần đó cậu ấy đến chỉ để cứu vớt mình. Cậu ấy nói "Tiêu Chiến, tớ tới giúp cậu chữa bệnh." Câu nói này cậu vẫn nhớ, tình yêu là bạo bệnh, mà Vương Nhất Bác là lương y.

Cậu chưa từng cho rằng mình có trí nhớ tốt, những chuyện không mấy tốt đẹp đều bị lựa chọn lãng quên, cậu không nhớ cha mẹ rời xa thế gian bỏ lại cậu, không nhớ bị người người chế giễu, cũng không nhớ Vương Hạo Quân khóc bảo cậu rời đi, cậu chỉ nhớ rõ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vào lúc ấy chính là là ký ức đẹp đẽ nhất khi mười tám tuổi của cậu, không mang theo một mảy may dơ bẩn nào.

Cậu cuối cùng lại nghĩ đến, ngày đó Vương Nhất Bác nói, không bẩn, tiểu rách rưới nhà chúng ta cực kỳ sạch sẽ, giọng điệu giống như dỗ dành một đứa trẻ, giây phút đó cậu cũng thật sự cho rằng mình là bảo bối lớn lên được người thương tiếc.

Những năm này, đứng ở sau phòng bếp rửa chén đến sáng cậu đều không khóc, Vương Nhất Bác dường như trời sinh có khả năng mê hoặc nhân tâm, vừa nhắc tới lệ đã rơi đầy mặt.

"Tớ đương nhiên đã từng mơ thấy cậu." Cậu nói, "Tớ vẫn luôn nhớ đến cậu." Giọng nói Tiêu Chiến run rẩy, đứng ngay cửa nhìn về phía Vương Nhất Bác, nước mắt làm nhòe đi tầm mắt cậu, nhìn không rõ khuôn mặt người con trai ấy, nhưng cậu nghe được tiếng bước chân Vương Nhất Bác đi qua, từng bước từng bước ôm lấy mình ủ ấm trong lồng ngực.

"Tiểu rách rưới, cậu ủy khuất như thế, tớ thật sự rất đau lòng." Vương Nhất Bác ôm cậu, tay sờ chạm vào tóc cậu, hắn vẫn dùng biệt danh năm năm trước kia, chỉ thuộc về riêng Tiêu Chiến.

"Vào lúc ấy tớ nghĩ mình cái gì cũng không hiểu cùng cậu lớn lên, yêu được hay không là chuyện của hai người." Tiêu Chiến nằm trong lòng hắn chậm rãi nói, "Tớ tìm được việc làm ở chỗ Hải Khoan ca, học được làm bánh gatô nhỏ, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, công việc cũng không nhiều, cũng là anh ấy dẫn tớ đi chọn âu phục, khi tớ rời đi còn cho tớ một khoản tiền, để cho tớ có thể tiếp tục sống. Tớ vốn muốn cầm những đồng tiền lương đầu tiên của mình tới gặp cậu, tớ vốn muốn sẽ nói cho cậu biết tớ đã học được thật nhiều thứ, thế nhưng đã không còn kịp nữa. Tớ vẽ một bức tranh cho chúng ta, thôn trưởng thấy được, ngày đó trời đang đổ mưa, cậu biết không, mưa rất lớn, cha của cậu sau cùng quỳ xuống cầu xin tớ. Tớ thật ra chưa từng được cảm nhận tình thương của cha, trong nháy mắt đó tớ cảm thấy mình không thể như thế trói buộc cậu, ông ấy mới là người nhà của cậu, mà tớ, không có tư cách đòi hỏi cậu điều gì cả."

"Ông ấy nói với tớ, cuộc sống đáng lẽ cậu phải có sẽ như thế nào. Tớ nghe xong cảm thấy rất đúng, cậu vốn dĩ nên như thế, thành tích cậu tốt như vậy, cậu là một học sinh giỏi, sau này cũng sẽ là một nhân viên xuất sắc, có người yêu tốt, cha mẹ tốt, chỉ là tớ sẽ không thể nào gặp được một người tốt như cậu."

"Cha gọi cuộc điện thoại đó cho tớ, hoàn toàn không phải trượt tay đúng không?" Vương Nhất Bác nói, "Nhất định ông ấy muốn nói với tớ cậu bỏ đi."

Tớ sao có thể cam lòng chính miệng nói với cậu rằng tớ không yêu cậu. Lông mi của cậu run rẩy, cuối cùng vẫn không mở miệng. Tiêu Chiến đến bây giờ vẫn còn nhớ tới cảm giác ngột ngạt ngày hôm đó, kỳ thật cậu chưa hề làm gì sai, sai là những tư tưởng mục nát đày đọa con người.

"Tớ thật sự xin lỗi, tự ý cho mình rời xa cậu." Tiêu Chiến ngẩng đầu, lần đầu tiên sau cửu biệt trùng phùng hôn Vương Nhất Bác, mang theo nước mắt đã chất chứa suốt những năm qua, "Nếu như cha cậu một lần nữa bức tớ rời đi, tớ nhất định sẽ đứng bên cạnh cậu, chỉ là cậu có thể bảo vệ tớ hay không?"

"Tiêu Chiến, cậu phải tự giác ngộ cho tốt rằng cả đời này sẽ gả cho tớ." Vương Nhất Bác cắn một cái trên môi cậu, như đang đánh dấu chủ quyền của mình, "Bộ âu phục cậu mua cho tớ, tớ bây giờ mặc vào đã vừa vặn."

Cậu hiểu điều đó có ý nghĩa gì, Vương Nhất Bác đang nói cho cậu biết, Tiêu Chiến, chỉ cần cậu muốn, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn, bất luận có được luật pháp cho phép hay không, tình cảm cùng phép tắc vốn dĩ không thể nào vẹn cả đôi đường, cho nên lựa chọn lẫn nhau đã là đầy đủ.

"Tớ muốn một cái nhà thật to, bên trong có tủ lạnh thật lớn, vào mùa hè mở ra, trong đó nhét đầy một ngăn kem Haagen Dazs."

"Mùa đông cũng sẽ có." Vương Nhất Bác nói.

"Ca, hai người nói chuyện xong chưa! Bài tập vật lý của em vẫn chưa làm xong đâu đấy!!!" Yên Hủ Gia ngồi mệt mỏi ở cửa ra vào, nhịn không được gõ cửa hỏi.

"Vương Nhất Bác nói rằng buổi trưa mời em ăn kem Haagen Dazs!" Tiêu Chiến mở cửa, cười híp mắt nói với Yên Hủ Gia.

"A?" Yên Hủ Gia ngẩn người.

"Mừng sinh nhật vĩ đại của mẹ Tổ quốc." Giọng Vương Nhất Bác dịu dàng, tay xoay chìa khóa xe, "Đi thôi."

Yên Hủ Gia mơ mơ hồ hồ đi theo hai người bọn họ, vẫn chưa làm xong bài tập vật lý, cũng không biết hai người rốt cuộc là nói cái gì.

Có đôi khi thế giới của người lớn chính là như vậy, trong chốc lát mà bao nhiêu biến đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro