Chương 14: Hậu quả của mạo phạm cấm kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Hậu quả của mạo phạm cấm kỵ [Có thịt vụn]

Edit: Tuyết Ly

Thân thể rung mạnh, không chỉ có nàng, còn có hắn.

Lúc nãy khi đánh cờ, nàng luôn cố gắng tránh đụng chạm đầu ngón tay với hắn, để tránh phạm vào cấm kỵ của hắn, lại thêm phiền toái không cần thiết.

Nhưng giờ phút này, cả người nàng… toàn bộ cơ thể đều nằm trong lòng nam tử được đồn đại không gần nữ sắc!!!

Thời gian như ngưng lại.

Đám người áo đen toàn bộ đã chết, Lãnh Viêm lại biến mất, nàng vẫn còn nằm ở trong lòng hắn, tư thế cực kỳ mập mờ. Một tay của nàng còn vừa đúng lúc vịn vào bên hông mảnh mai nhưng rắn chắc của hắn. Tay kia bám vào cần cổ ưu nhã của hắn.

Xúc cảm trên da hắn rất tuyệt, thế nhưng người này, thân thể lại rất lạnh! Tất thảy lạnh như băng, không có một chút độ ấm nào! Mặt nàng dán trên ngực hắn, nhưng lại hoàn toàn không cảm giác được… nhịp tim của hắn!

Mạn Yêu ngây người, đại não phút chốc trống rỗng, quên mất phải lập tức rời khỏi người hắn. Vô thức ngẩng đầu lên, đụng phải con ngươi tà mị của hắn, lúc này đang híp mắt nhìn nàng, đôi mắt kia sâu thẳm như đầm nước, khiến người ta nhìn thế nào cũng nhìn không thấu.

Hơi thở mang theo mùi hương nhàn nhạt vương vấn trong mũi hắn, giống như rừng anh đào ngày xuân cùng gió nhẹ ấm áp, làm cho người ta cảm giác dễ chịu vô cùng.

Cách một tầng quần áo, hắn cảm nhận được thân thể ôn hương nhuyễn ngọc của nàng, mang đến cho hắn ấm áp chưa từng có.

Một khối mềm mại dán ở ngực hắn, tựa như một loại ma lực thần kỳ, kêu gọi khát vọng tiềm tàng tại chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn.

Đồng tử tà mị đen nhánh chợt lóe đỏ, trong mắt toát ra ngọn lửa thiêu đốt, mơ hồ lộ ra dục vọng nguyên thủy nhất.

Lúc này Tông Chính Vô Ưu giống như một con thú bị giam cầm nhiều năm, tản ra khí tức nguy hiểm cực độ.

Nàng cả kinh hoàn hồn, lập tức bò dậy từ trên người hắn, còn chưa đứng vững, một hồi trời đất quay cuồng, nam tử trong một khoảnh khắc khi nàng đứng dậy đã đem nàng áp xuống mặt đất cạnh kênh nước.

“Mạo phạm đến cấm kỵ của bổn vương, ngươi phải gánh chịu hậu quả.”

Nam tử giọng nói khàn khàn, tà mâu yêu mị mê hoặc lòng người, khí tức nóng bỏng phun trên cái cổ của nàng, nóng rực trêu người, mang đến cảm giác nhột nhạt.

Lòng của nàng đang nảy lên bộp bộp.

“Ta không phải cố ý muốn mạo phạm ngươi…”

Cảm nhận được biến hóa của hắn, nàng nỗ lực giải thích, trong lòng có chút mê loạn. Từng nghĩ qua vô số loại hậu quả khi mạo phạm cấm kỵ, nhưng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng trước mắt!

“Ngươi không phải… Không gần nữ sắc sao?… Ngươi mau đứng lên.”

“Bổn vương không gần nữ sắc, nhưng ngươi đã gần thân thể của bổn vương, ngươi nói xem… Bổn vương, phải xử trí ngươi thế nào?”

Thanh âm của hắn rét buốt, con ngươi đỏ tà mị, nụ cười thuần khiết câu hồn lạc phách.

Ánh trăng mông lung, gió nhẹ thổi tới, dập tắt ánh nến của đèn hoa sen, trong vườn tĩnh lặng không tiếng động, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai bên dần dần nặng nề.

Mạn Yêu ngước nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ gần trong gang tấc, trong lòng có chút hỗn loạn, thoáng quay đầu đi, nói:

“Ly vương điện hạ, ngươi trước tiên đứng dậy rồi nói…”

Da của nàng nõn nà, đôi mắt né tránh như ánh nước róc rách, đôi môi mượt mà kiều diễm ướt át, hé mở vô cùng mê người.

Hồng quang yêu dị trong mắt Tông Chính Vô Ưu càng mãnh liệt, đột nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lên môi của nàng.

Cánh môi mềm mại non nớt đẹp đến nỗi khiến người ta một lần chạm vào liền không cách nào buông ra, thân thể hai người cùng run lên, Mạn Yêu mở to hai mắt không dám tin, tiếng kêu còn chưa ra khỏi miệng đã bị hắn im lặng nuốt vào miệng.

Cái lưỡi của hắn cường hãn thừa cơ trượt vào, mạnh mẽ dây dưa, mang theo cuồng nhiệt không thể chống lại.

Nàng chỉ cảm thấy tai mình ong ong vang dội, cả cơ thể không cách nào khống chế từng tấc mềm nhũn.

Kiếp trước không phải chưa từng thử qua tư vị hôn môi, nhưng nụ hôn cuồng nhiệt như vậy giống như muốn hút đi cả linh hồn nàng, lại làm cho nàng trong nháy mắt hoảng sợ luống cuống, trái tim không ngừng run rẩy.

Tay hắn khẽ vuốt trên gò má ấm áp của nàng, đầu ngón tay lạnh như băng đi từ cần cổ tinh tế chu du xuống thân thể nàng, bất giác đi tới chỗ mềm mại trên ngực nàng, đột nhiên tay hắn vung lên, quần áo bị lột ra, nàng chỉ thấy trước ngực mát lạnh, nháy mắt thức tỉnh, hết sức ân hận, nàng lại bị một nam tử hôn đến mức đánh mất chính mình!

Mạn Yêu vội vàng đưa tay đẩy hắn, nhưng vẫn không nhúc nhích, cơ thể nàng khẽ giật, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay hắn, nhưng lai khiến cho động tác của hắn càng thêm mãnh liệt.

Nàng đã bị hôn đến hít thở không thông, trong ngực khó chịu, hết lần này tới lần khác có cảm giác thoải mái tê dại không thể ngăn trở, khiến thâm tâm của nàng cuộn trào.

Trước nay chưa từng biết, một cái hôn có thể mang đến cảm giác mất hồn như vậy. Nhưng bị hắn chiếm tiện nghi như vậy không phải điều nàng muốn.

Mạn Yêu trong lòng khẩn trương, ngực kịch liệt phập phồng, trong lúc vội vã nàng đưa tay nhúng vào hào nước, lần mò tìm kiếm đèn hoa sen lưu ly.

Không hề nghĩ nhiều, liền đập vào đầu của nam tử trên người.

“Bộp––” thanh âm không lớn không nhỏ, rất trầm. Nam tử nhất thời ngừng tất cả động tác, sững sờ tại chỗ, nàng nhân cơ hội dùng hết toàn lực đem hắn lật nhào vào trong hào, nhưng lại quên tay của hắn đang ôm hông nàng, nàng kêu lên một tiếng, không cách nào tránh khỏi cùng hắn ngã vào trong hào nước.

Thân thể dán chặt không tách ra nửa phân, cái không giống là, tư thế biến thành hắn ở dưới, nàng ở trên.

Đêm tháng Tư, không khí rất lạnh, nước hào không sâu nhưng rất lạnh lẽo. Tông Chính Vô Ưu chợt tỉnh táo lại, hồng quang trong mắt phút chốc biến mất, nhãn thần thanh tĩnh, khôi phục màu đen huyền băng lãnh trước kia.

Hắn nhìn nữ tử đang đè trên người mình, con ngươi lạnh lùng, đột nhiên xoay người một cái, đem Mạn Yêu đè dưới thân. Năm ngón tay băng lãnh gắt gao nắm chặt cần cổ mảnh khảnh của nữ tử.

Tông Chính Vô Ưu nheo mắt, trong miệng lạnh lùng nói:

“Ngươi thật to gan, có biết mình đang làm gì không?”

Không khí trong phổi chầm chậm bị rút hết, lồng ngực hít thở đau nhức, nàng hơi nhíu mày, gian nan cười nói:

“Những lời này, điện hạ lẽ ra… nên hỏi chính mình! Ta chỉ là…chỉ là vì bị xâm phạm, tự vệ… mà thôi.”

Tông Chính Vô Ưu ngẩn người, sự việc vừa rồi nhanh chóng vọt vào trong óc, hai hàng lông mày bất giác hất lên, trong mắt ánh sáng sắc bén như kiếm muốn ra khỏi vỏ, hàn quang lạnh lẽo.

Máu tươi đỏ thẫm, từ nơi bị đèn lưu ly đập phải, theo trán của hắn chảy xuống.

Dưới ánh trăng lạnh âm u, máu đỏ lướt qua gò má tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, phảng phất như đang chảy xuống huyết lệ.

Gương mặt tuấn mỹ của hắn cùng với thân thể đẫm máu tươi của mười mấy thi thể tạo thành cảnh tượng vạn phần quỷ dị.

Nửa người ngâm trong nước, khí lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến người phát run, hô hấp của nàng không thông, sắc mặt dần xanh tím, nhưng vẫn khó nhọc nói:

“Buông ta… ra…”

Nữ tử khí tức yếu ớt, thần sắc trong mắt vẫn trấn định rõ ràng, không thấy nửa điểm hoảng sợ. Tông Chính Vô Ưu kinh ngạc nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.

Hắn ý thức được vừa rồi trong lúc mất khống chế, nhất thời bị dục vọng kiểm soát tâm trí! Chuyện này chưa từng xảy ra.

Trong mắt hắn phức tạp khó phân, cuối cùng chậm rãi buông lỏng tay, chống đỡ thân thể đang nửa ngồi trong nước đứng dậy, trên mặt thần sắc bất định, không biết đang nghĩ gì.

Mạn Yêu há miệng hít thở không khí, không khỏi ho dữ dội. Khuân mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng. Chật vật đứng dậy, quần áo ướt đẫm dán chặt vào từng chỗ lồi lõm trên thân thể tinh tế của nàng, nửa kín nửa hở như không mặc y phục, rất dễ làm người ta mơ màng.

Vạt áo trước ngực bị hắn xé rách hơi mở ra, khối mềm mại cao thẳng mơ hồ có thể thấy được. Tóc dài ẩm ướt nhỏ giọt dính thành từng lọn, giọt nước dọc theo tóc mai chảy xuống, nhỏ giọt trên da thịt mềm mại tuyết trắng mê người trước ngực.

Đầm nước trong suốt long lanh, tản ra ma lực mê người. Tông Chính Vô Ưu cúi mặt, lông mi dài che dấu tâm tư trong mắt hắn.

Vì sao lần này hắn không tức giận, mà lại cảm thấy đây là một chuyện tốt đẹp?

Nàng tên Mạn Yêu, vốn là một cái tên rất đẹp, nhưng lại bị nàng giải thích là chết sớm, rốt cuộc là tâm tình như thế nào mới khiến người ta tự nguyền rủa mình.

“Mạn… Yêu…”

Hắn không tự chủ được mà đọc lên cái tên của nữ tử mang lại cho hắn cảm giác khác biệt, ngữ điệu rất nhẹ nhàng chậm rãi.

“Ưm?” Mạn Yêu giật mình, nghi hoặc quay đầu lại, con ngươi trong suốt sáng ngời, có hào quang nhàn nhạt đầy sáng suốt, đôi môi mềm mại vẫn sưng đỏ như cũ, thoạt nhìn càng thêm đầy đặn cám dỗ.

Tông Chính Vô Ưu giương mắt kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt mang theo một tia bối rối, càng tô đậm vết máu đang chảy xuống bên khóe mắt, một khuân mặt thuần khiết luống cuống như đứa trẻ, Mạn Yêu cảm thấy có chút đau lòng.

Hắn đột nhiên duỗi tay, kéo cánh tay của nàng đứng còn chưa vững, mạnh mẽ kéo một cái, nàng không có phòng bị, đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Mạn Yêu nhất thời buồn bực, hô to tên của hắn:

“Tông Chính Vô Ưu…”

Lời vừa ra khỏi miệng, môi của hắn đã bao phủ lên, một tay gắt gao siết chặt cái ót của nàng, đem lời nói chưa xong của nàng ngậm vào trong miệng.

Như bị điện giật, đầu óc nàng trống rỗng, môi lưỡi dây dưa mang đến cảm giác tê dại, trong nháy mắt truyền khắp xương cốt tứ chi, những rung động trong đáy lòng lâu nay không biết từ đâu ra.

Nàng gắng sức duy trì lý trí, khó khăn lắm mới nghiêng được đầu qua, vuốt ngực thở dốc nói:

“Tông Chính Vô Ưu, ngươi… Còn chưa tỉnh táo sao?”

Trực giác nói cho nàng biết, lúc con ngươi của hắn biến đỏ tức là đã để thứ gì đó khống chế tâm trí, cho nên mới làm ra chuyện vượt mức với nàng.

Hơi thở của Tông Chính Vô Ưu gấp gáp, hắn có chút không tin bản thân sau khi tỉnh táo vẫn muốn hôn nữ nhân này? ! Nhưng cảm giác đó vẫn cứ… tuyệt vời như vậy?

Cảm giác khi nãy lúc bị mất khống chế, hắn không hề nhận lầm!

Hai người nhất thời đều không nói gì, nhiệt độ trong không khí lại lạnh xuống, Mạn Yêu rất muốn rời khỏi nam tử nguy hiểm này, nhưng cánh tay của hắn mạnh mẽ như vậy, khiến nàng không thể động đậy.

Ánh mắt nam tử biến ảo phức tạp, có chút thăm dò nhìn nàng chằm chằm, một lát sau có tia sáng mỏng manh từ đôi mắt tà lãnh của hắn chậm rãi dâng lên, tiếp đó hắn khẽ cười! Đáy mắt mang theo dịu dàng mê hoặc lòng người.

Dịu dàng? Nàng thật sự hoài nghi là mình nhìn nhầm rồi, nam nhân này sao có thể có thần sắc dịu dàng được chứ! Trực giác của nàng cảm nhận được phía sau sự dịu dàng đó vẫn là băng lãnh làm cho lòng người khiếp sợ.

“Gọi ta Vô Ưu, A Mạn…” Hắn đột nhiên nói vậy, dán vào bên tai của nàng, tiếng nói khàn khàn mê người.

Trong lòng nàng chấn động, A Mạn? Rất lâu rồi không nghe thấy xưng hô như thế. Nam nhân này đang đùa trò gì vậy? Nàng ổn định tâm thần, hơi mỉa mai nhìn về phía hắn, cười nhạt nói:

“Bộ dáng này của điện hạ, thật khiến người ta không quen.”

Hắn nâng cằm nàng, đầu ngón tay lưu luyến trên môi nàng, nhẹ giọng nói:

“Ừm? Vậy nàng quen ta như thế nào?”

Nói xong một tay chậm rãi trượt xuống, hướng đến ngực nàng, nàng vội vàng đưa tay ngăn lại, sức lực không lớn, nhưng vô cùng kiên định.

Hắn khẽ nhíu mày, lãnh quang trong mắt chợt lóe, nhưng trong miệng vẫn ôn nhu nói:

“Nàng không muốn? Nàng có biết trên thế gian này có bao nhiêu nữ tử nằm mơ cũng muốn bổn vương đụng vào bọn họ một chút không?”

Mạn Yêu cau mày, thanh âm lạnh nhạt:

“Những người đó… không bao gồm ta.”

“Ồ?” Tông Chính Vô Ưu nhướng mi khẽ nói: “Nàng không thích ta? Là cảm thấy bổn vương chưa đủ tốt, hay là lo lắng bổn vương sẽ không chịu trách nhiệm với nàng?”

“Đều không phải.”

“Vậy thì vì sao?”

“Giữa chúng ta không có tình yêu.”

Nàng cũng không bảo thủ như thế, chỉ là nàng cảm thấy, giao hợp không có tình yêu, chẳng khác nào cầm thú.

Tông Chính Vô Ưu cấm kỵ nữ sắc đột nhiên lại đối với nàng như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Nàng không đơn thuần tới mức cho rằng hắn sinh ra hứng thú với nàng.

“Tình yêu?” Khóe miệng hắn câu lên nụ cười trào phúng nói:

“Đó là thứ gì?”

“Là loại tình cảm không đáng tin nhất trên thế gian này.”

Sau khi nàng nói câu này, con ngươi trong sáng hiện lên từng chút thương cảm và trào phúng, khóe môi hơi nhếch, hàm chứa một tia lạnh nhạt.

Tông Chính Vô Ưu trong lòng khẽ động, hỏi:

“Đã biết không đáng tin, sao còn muốn nó làm chi?”

Giữa bọn họ cách nhau gần như vậy, hô hấp của hai bên cũng có thể cảm thấy rõ ràng. Trên người nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt vương vấn trước mũi hắn, dễ chịu vô cùng, khiến hắn không khống chế được mà kề sát đến bên nàng thêm một chút.

Lòng hắn cứng lại, đột nhiên buông nàng ra, đứng dậy, con ngươi rũ xuống, giọng nói nhàn nhạt:

“Nếu ngươi đã không muốn, vậy… thì thôi đi.”

Khôi phục lại bộ dáng cao quý lạnh lùng, Tông Chính Vô Ưu tao nhã nhấc chân bước qua hào nước, hắn cứ như vậy nghênh ngang mà đi, không hề quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Đúng là một người tâm tình biến ảo vô thường! Nàng ở phía sau hắn cười đạm mạc, đợi bóng người biến mất, nhẹ giọng nói:

“Chính vì biết không đáng tin, cho nên ta… mới không cần!”

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro