Chương 02: Mê muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đua xe? Không có, Mạc Li không có đua xe. Được thôi, nếu tốc độ cho phép của đoạn đường đó là 80 km/h thì cô ấy thật sự chỉ lái đến 80 km/h, vậy cũng xem là đua xe rồi, Mạc Li đúng là đang đua xe. Nhưng nói thật, 80 km/h đối với Mạc Li đã rất là chậm rồi, bình thường lái xe ở nước ngoài ít nhiều gì cô cũng lái đến 140 km/h. Tất nhiên, Mạc Li hiểu được sự khác biệt về giao thông, luật lệ cũng khác, phải tuân thủ pháp luật thôi! Tạm thời.

Về nhà sớm hơn 10 phút so với dự định, trong phòng khách không có ai cả, cởi giày, thả túi xách xuống, Mạc Li liền bước trực tiếp vào phòng ngủ.

"Vẫn chưa chịu dậy sao?" Mạc Li cúi người đặt một nụ hôn lên trán An Khánh Tuyền.

An Khánh Tuyền vẫn nằm trong chăn, bộ dạng mệt mỏi của người vừa mới ngủ dậy.

"Mệt..." An Khánh Tuyền híp mắt, hai tay vòng qua cổ Mạc Li.

"Mệt đến nỗi không muốn xuống giường ăn cơm sao? Xem ra phải cho cô rèn luyện thể lực một chút rồi." Mạc Li cười nói.

"Được! Cô thong thả, tôi cũng chả bận gì." An Khánh Tuyền siết chặt hai tay, khoảng cách với Mạc Li theo đó cũng thu hẹp lại.

Duy trì tư thế khom lưng này lâu sẽ rất mỏi, Mạc Li liền quỳ trên giường, hai tay chống hai bên tai của An Khánh Tuyền, tiếp tục cuối người để cho An Khánh Tuyền vòng qua cổ của cô.

Khoảng cách này rất tốt, mắt có thể điều chỉnh tiêu điểm nhìn thấy đối phương rất rõ, cũng có thể cảm nhận được mùi hương của nhau. Thứ An Khánh Tuyền càng thích chính là mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người Mạc Li, là hương hoa lài. Ừ, đây là mùi hương đặc trưng của Mạc Li, cùng là mùi nước hoa ban đầu An Khánh Tuyền tặng cho Mạc Li, đó cũng là bình nước hoa Mạc Li thích nhất trong đời. Mấy năm nay đều không đổi mới.

"Gần đây tôi rất bận." Mạc Li đất đắc dĩ nói.

"Ò..." Vòng tay An Khánh Tuyền càng siết chặt Mạc Li hơn khiến cho chóp mũi chạm chóp mũi, sau đó lại vuốt khuôn mặt Mạc Li. "Vậy, thật đáng tiếc!" Nàng ngửa đầu hôn nhẹ lên mắt Mạc Li, hai má, cái mũi, rồi lại lấy tay vén tóc cô lên, kéo cằm cô lại gần đặt lên vai mình rồi liếm tai cô.

"Này, tôi còn phải đi làm?" Mạc Li thấp giọng nói.

An Khánh Tuyền cười, khẽ cắn tai Mạc Li nói: "Cô muốn rèn luyện mà." Rồi thổi một luồng hơi nóng đến tai Mạc Li, ngứa ngáy, khiến cho Mạc Li có chút nóng rần lên.

An Khánh Tuyền liếm đến cái cổ mẫn cảm của Mạc Li, cô thình lình run lên một cái, An Khánh Tuyền mỉm cười, nụ cười này, vô cùng mê hoặc.

Máu trong cơ thể nóng lên rồi, cơn khát lại dâng trào, càng không thể kiểm soát được.

Máu lại sôi sục chảy, Mạc Li không muốn lại bị tư thế này kích thích, cô một tay ôm trọn An Khánh Tuyền, một tay luồng vào trong chăn. Dưới bức chăn đó là cơ thể không một mảnh vải của An Khánh Tuyền, nàng phát ra tiếng run nhẹ, trên mặt lộ rõ vẻ vui sướng.

Tay của Mạc Li như ngọn lửa đang bùng cháy, mỗi phân mỗi tấc chạm vào đều như đốt cháy thần kinh của An Khánh Tuyền.

An Khánh Tuyền bị bàn tay hư hỏng của Mạc Li luồng đến ngực, không kiềm chế được, cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ, khiến cho Mạc Li càng thêm sôi sục hăng hái.

Mạc Li cầm lấy góc chăn, vung lên một cái, thân thể An Khánh Tuyền liền hiện ra trước mắt Mạc Li, cô thuận thế dùng miệng hôn tới tấp dần dần di chuyển lên, hai tay An Khánh Tuyền lại cào lung tung trên lưng Mạc Li.

"A..." Dường như đau không nhịn được, Mạc Li không nén nổi phát ra tiếng.

An Khánh Tuyền đột nhiên nhớ đến nhất định là do vết thương trên lưng Mạc Li, rầu rĩ, nàng nắm ngược áo sơ mi của Mạc Li kéo ra.

Động tác càng quyết liệt hơn, cảm giác thiêu đốt càng nhanh hơn, An Khánh Tuyền cảm thấy chính nàng như sắp bị tan chảy.

Thở, từ dồn dập, đến nhẹ nhàng, rồi lại dồn dập; tâm tình từ khẩn trương, đến thoải mái, rồi lại khẩn trương.

Cuối cùng, trở về bình tĩnh. An Khánh Tuyền ôm Mạc Li thật chặt, dường như không phải là chính nàng một hồi lâu.

Đợi tâm tình An Khánh Tuyền bình tĩnh trở lại Mạc Li mới buông lỏng vòng tay, cô liền dùng các đầu ngón tay vỗ nhẹ lên hai gò má mềm mại của An Khánh Tuyền.

"Thật không muốn xuống giường." An Khánh Tuyền cười nói, âm thanh có chút phù phiếm.

"Ai bảo cô kích lửa bừa bãi." Mạc Li sửa lại mấy cái tóc rối trên trán An Khánh Tuyền, lại hôn lên mắt nàng.

"Nhưng mà tôi đói rồi." An Khánh Tuyền nghiêng đầu qua, hướng đến cổ Mạc Li.

Mạc Li cười cười, chỉ có lúc này An Khánh Tuyền mới trở nên giống như một đứa bé.

Nhìn cái đồng hồ để trên đầu giường, vẫn còn 30 phút, cũng kịp để ăn trưa.

"Tôi đi nấu cơm."

Mạc Li muốn đứng dậy rời đi, An Khánh Tuyền lại vươn tay giữ chặt cô lại, nói: "Tôi muốn xuống giường."

Mạc Li cười, đối với yêu cầu của An Khánh Tuyền, cô không có lí do nào để từ chối được. Chỉ là ẳm cô dâu thôi mà, nhân tiện thử thách thể lực của Mạc Li, bế An Khánh Tuyền ra khỏi phòng ngủ là điều có thể.

Mạc Li chu đáo lấy chiếc áo choàng trong tủ khoác lên người An Khánh Tuyền rồi mới bế nàng đến phòng khách, đặt nàng xuống bàn ăn.

Thời gian ngắn ngủi, Mạc Li chỉ có thể vội vã xuống bếp xào dĩa rau, chiên quả trứng.

"Lần sau sẽ nấu nhiều hơn chút." Mạc Li đem cái dĩa thơm ngào ngạt đưa đến trước mặt An Khánh Tuyền.

"Ừ, cô cởi áo ra trước đi." An Khánh Tuyền đứng lên, đi vòng qua phía sau Mạc Li, bước chân có chút cảm giác bất ổn.

Mạc Li ngẩng người, An Khánh Tuyền lấy thuốc mỡ ra, cô mới hiểu chuyện gì xảy ra.

"Đúng lúc tay tôi đang bận lục lọi túi xách." Mạc Li vừa cười vừa cởi áo sơ mi ra.

"Không phải vì chuyện này, tôi đã không cần xuống giường." An Khánh Tuyền gạt lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên lưng Mạc Li. Nhìn thấy những vết trầy loằng ngoằng trên lưng Mạc Li, nàng cảm thấy mình thật sự ra tay quá nặng rồi. Động tác của An Khánh Tuyền vô cùng nhẹ nhàng, sợ là làm đau Mạc Li, "Cô ăn trước đi, đừng đến trễ, tôi nán lại nghỉ ngơi một chút rồi sẽ đi."

Mạc Li gật đầu, chỉ là cô cảm thấy rằng An Khánh Tuyền không cần thiết phải báo cáo với cô.

"Lái xe an toàn." An Khánh Tuyền đột nhiên nói thêm.

Mạc Li cười rộ lên, chỉ có An Khánh Tuyền mới hiểu cô rõ như vậy, tâm tình nếu như không tốt lại sẽ nghĩ đến việc đua xe.

Đây là ăn ý, không cần phải nói quá nhiều, cô hiểu tôi cũng hiểu.

Mạc Li trở lại công ty, cơ thể đã phát sinh dấu hiệu mệt mỏi, ngủ không đủ giấc làm thể lực tiêu hao nhiều hơn, nhiệt tình thanh sắc nhưng cũng tổn hại đến sức khỏe.

Mở hai cuộc họp chiến lược, làm một bản đánh giá chất lượng album, đảm bảo sản phẩm tung ra thị trường có thể tận thiện tận mỹ. Chỉ có điều, tinh thần phải thật tập trung vào công việc, vì vậy trong thời gian này để duy trì tinh thần tỉnh táo Mạc Li không thể không dùng đến cà phê.

"Tiểu Molly~~~"

Tiếng gọi thình lình kinh động đến tinh thần đang thư giãn của Mạc Li, thiếu chút nữa là cô phun hết cà phê trong miệng ra.

Mạc Li dùng ngón cái lau chút cà phê tràn ra ở khóe miệng, không cần quay đầu lại cũng biết được người đến là ai. Chỉ là, tại sao cô ta lại xuất hiện tại phòng nghỉ của công ty.

"Này, cô sao lại ở đây?" Mạc Li vẫn đang đưa lưng về phía người đang đến, tay trái xoa xoa cánh tay phải, đau mỏi.

"Cô không biết nghệ sĩ nhà cô cùng với nghệ sĩ nhà tôi hợp tác quay phim sao? Cô làm đại diện như vậy hả." Người kia vòng đến trước mặt Mạc Li, nháy mắt ra hiệu, thấy Mạc Li không hưởng ứng theo, vẻ mặt càng tận lực mà khoa trương, "Cô thật không biết hay giả vờ không biết đây! Cố Cảnh Khuông nhà cô với Bạch Huyên nhà tôi!"

"Cái này tôi biết." Mạc Li gật đầu, tay phải vẫn rất đau nhức, đành tạm bỏ cốc cà phê xuống.

"Vẻ mặt không tỉnh táo này là sao đây? Tôi biết Season muốn phát hành sản phẩm mới, nhưng cũng không cần lao tâm quá sức vậy chứ!"

"Vừa mới làm đánh giá có chút mệt mỏi thôi, nhưng không có bận tâm nhiều." Mạc Li đúng là có chút lo lắng, nhưng cũng không đến mức quá lo lắng.

"Ồ, vậy xem ra quầng thâm trên mắt cô là do cùng Tiểu An An của cô giường chiến đến thiên hôn địa ám mà thành ha!" khẩu vô ngăn cản, có thể là hình dung của cô ta, cũng có thể chính là kẻ thù hay bạn tốt mới dám xoáy thẳng vào đường lui như vậy, bắn thẳng đến không môn.

"Nghiêu Tử Tịch!" Mạc Li cao giọng, "Cô ở công ty tôi nói chuyện không phù hợp với trẻ em như vậy, mấy đứa nhỏ sẽ nghe thấy."

"Còn nhỏ sao? Đứa nhỏ nhất Season nhà cô – Lạc Trừng cũng đã 23 tuổi rồi không phải sao? Bảo vệ các nàng như vậy...giới giải trí không phải nhà ấm a." Nghiêu Tử Tịch nhíu mày, bĩu môi, mái tóc ngắn gọn gàng kết hợp với gọng kính dày kia của cô, thật có vài phần giống như Phương Đại Đồng phiên bản sai sai a. Ách... sự miêu tả này hình như hơi bất kính với Phương Đại Đồng rồi, nhưng khuôn mặt thật có vài phần tương đồng. Chỉ là, Nghiêu Tử Tịch nói chuyện ngang ngược, bắt kịp dòng tiếng chính tông tam cô lục bà, quả thật rất ba tám*

*Ám chỉ người phụ nữ nhiều chuyện, điên rồ hay thô lỗ.

"Cô đến hẳn là có chuyện quan trọng, đừng có tán gẫu lung tung." Mạc Li giơ cánh tay lên, cô biết Nghiêu Tử Tịch mà bắt được đề tài rồi sẽ thao thao bất tuyệt.

"Được rồi!" Nghiêu Tử Tịch cũng hiểu rõ tính Mạc Li, nói nhảm gác lại khi rảnh nói tiếp, "Cô biết Tiểu Bạch Bạch nhà tôi tính cách vốn thật thà, không kích động nàng, nàng thật rất ôn thuần, một khi kích động nàng, nàng sẽ biến thành con nhím. Lão Cố Cảnh Khuông nhà cô tại trường quay đùa cợt, kích động Tiểu Bạch nhà tôi là không được."

"Hắn vừa lại làm vậy sao?" Vừa lại sao...Quyết định sai lầm nhất của Mạc Li là đáp ứng ông chủ mang theo nghệ sĩ này, tính tình xấu xa, tự xem mình là trung tâm, tôi làm tôi chịu, hành xử kích động... Tuy nhiên lại có kỹ năng diễn thiên phú, từng đoạt giải Kim Mã cho người mới xuất sắc nhất, cũng từng đoạt giải Golden Melody cho người mới xuất sắc nhất, nhưng tính tình như vậy sớm muộn gì cũng hại chết hắn.

"Đến muộn, đến rất muộn. Cái này cũng xem như cho qua đi, hắn lại hoàn toàn không học thuộc kịch bản, sửa lời thoại bừa bãi. Cái này cũng cho qua đi, nhưng lời thoại hắn sửa căn bản không phù hợp với nhân vật." Nghiêu Tử Tịch khua khua ngón trỏ vừa lại bĩu môi, "Cô có biết lịch trình của Tiểu Bạch Bạch nhà ta rất dày đặc, hắn làm chậm tiến độ như vậy là không được."

"Được, để tôi giải quyết." Mạc Li nghĩ, có lẽ đã đến đúng giải quyết cái gai như hắn ta.

"Vậy thôi sao?" Nghiêu Tử Tịch trợn to hai mắt nhìn Mạc Li, đợi cô nói tiếp.

Mạc Li lạnh lùng nhìn Nghiêu Tử Tịch, hỏi ngược lại: "Nếu không cô muốn thế nào?"

"Tiểu Bạch Bạch nói, muốn cùng Lạc Trừng ngu ngốc kia ca hát, tốt nhất có thể song ca một bài."

Nghiêu Tử Tịch cười như có ý gì không tốt, Mạc Li liếc Nghiêu Tử Tịch một cái, đây mới thật sự là chuyện chính! Cố tình phớt lờ, sau đó đính chính: "Nàng ấy không phải đứa ngốc."

"Nàng cứ ngây ngây ngô ngô như vậy không phải ngốc?" Nghiêu Tử Tịch cũng liếc mắt, trong giới giải trí khó có được một người ngây ngô như vậy, không giống người giới giải trí, vẫn cho nàng nhiều sự hoan nghênh. Thật là một bông hoa hiếm thấy! Con ngươi lại trở về nhìn Mạc Li, nói: "Được rồi, chính là muốn cùng Lạc Trừng song ca, ca khúc chủ đề bộ phim."

"Cô biết Season muốn phát hành, trong khoảng thời gian này lịch trình rất nhiều." Mạc Li dang tay.

"Tôi biết, cho nên tôi mới sớm đến thương lượng với cô nè." Nghiêu Tử Tịch hướng Mạc Li đụng chạm, Mạc Li phản ứng lách người tránh qua, Nghiêu Tử Tịch hướng đến bắt được tay Mạc Li, mặt thành kính, một tay nắm chắc Mạc Li, tay kia móc trong túi ra cái đĩa, "Cô hãy cùng ngốc tử ấy thương lượng chút đi, đây là cốt truyện chính của bộ phim, còn có nhạc của ca khúc chủ đề, thời gian còn hai tháng để hoàn thành bài này, cũng có thể viết một vài lời cũng được. Còn về chuyện song ca hay không, thì trông chờ vào ý của các cô."

Mạc Li vội bỏ tay Nghiêu Tử Tịch ra, nhận lấy cái đĩa rồi nói: "Được được được, cô đừng có động tay động chân là được."

Nghiêu Tử Tịch cười hớn hở, Mạc Li thì lại đau đầu. Theo tính cách của đứa trẻ Lạc Trừng kia, chắc chắn loại trừ được mọi khó khăn, thà hy sinh thời gian nghỉ ngơi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng vẫn là tự làm khổ chính mình để dọn sạch cục diện.

Nghĩ đến lại thêm một công việc, cũng là mất đi chút thời gian rảnh, cô lại nhớ đến An Khánh Tuyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro