Chương 03: Cuộc gặp gỡ Mạc Hứa Lai Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra, mỗi người đều mang nhiều mặt nạ khác nhau, dùng những mặt nạ khác nhau đối mặt với những người khác nhau. Giống như một số người lúc ở trường thì là học sinh gương mẫu, ở nhà thì lại là một tiểu bá vương, khác biệt ở chỗ, mặt nào lộ rõ bản chất nhiều nhất.

An Khánh Tuyền có rất nhiều thân phận, lúc này, nàng là vợ của Thịnh Hạo Hiên, là con dâu tốt của Triệu Yến Linh.

Vội vàng sắp xếp trong nhà bếp, nếu như có thể, An Khánh Tuyền muốn tiếp tục ở lại trên giường ngủ, việc gì cũng không quản. Chỉ là chồng đã quay về, mẹ chồng cũng về tới, nàng không thể làm theo ý mình.

Có tiếng mở cửa, An Khánh Tuyền biết Thịnh Hạo Hiên đã về, tiếp tục cắt cà rốt, không có ý định nghênh đón người chồng đã lâu không về nhà.

Một lát sau, An Khánh Tuyền bị Thịnh Hạo Hiện ôm eo từ phía sau, nói: "Xin lỗi, gần đây không có thời gian cùng em." Tiếng của Thịnh Họa Hiên vẫn như vậy, giống như dj đêm khuya giải quyết tâm tư phiền muộn.

"Không có gì, anh công việc bận rộn, em cũng công tác không rảnh." An Khánh Tuyền cười, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hạo Hiên, cậu bé to lớn này đã có chút mùi đàn ông hơn rồi, cằm có vài sợi râu, hai mắt có phần mệt mỏi, là bởi vì vội vàng trở về sao? Dáng vẻ hình như sâu đi một ít, gầy lại sao? Hay là đứa trẻ mập mạp đó không còn nữa? Nếu như lúc đầu gặp được anh ta hiện tại, biết đâu thật sự động lòng? Tầm mắt An Khánh Tuyền lại thả vào chỗ cà rốt, nghĩ mọi thứ đều là dư thừa, kết cục của chuyện tình này đã thành còn muốn cái gì nữa? Thuận miệng hỏi: "Daddy không đến?"

"Ông ấy vội công tác, so với anh bận rộn hơn nhiều." Thịnh Hạo Hiên nghiêng nghiêng đầu, dừng một chút rồi hướng An Khánh Tuyền nói: "Thỉnh thoảng hãy cùng bạn bè nói chuyện vui vẻ, chuyện của công ty giao cho cấp dưới xử lí bớt."

An Khánh Tuyền cười cười, hỏi lại: "Là nói anh sao?"

"Anh không bạn bè, mà em thì khác." Thịnh Hạo Hiên mặc nhiên nói, bởi vì hắn biết thế giới của An Khánh Tuyền hẳn là rất rộng lớn, không giống như mình chỉ có một thế giới bị cha mẹ sắp đặt, vì thế giới nhỏ bé này dốc sức làm việc mà không hiểu được ý nghĩa của chính mình.

"Mammy nếu mà nghe được, chắc chắn sẽ thương xót anh." An Khánh Tuyền cười nói.

Thính Hạo Hiên không lên tiếng, đầu có chút cúi xuống, giống như đang suy tư chuyện gì đó rất xa.

An Khánh Tuyền xoay người chuẩn bị xào rau, Thịnh Hạo Hiên mới thấp giọng nói: "Xin lỗi, bắt em phải làm con dâu của mẹ anh."

"Đây là trách nhiệm của em." An Khánh Tuyền quay đầu hướng Thịnh Hạo Hiên cười một cái trấn an, thấy Thịnh Hạo Hiên cau mày, liền nhẹ nhàng nói: "Có thể gả cho Thịnh Hạo Hiên người kế vị tập đoàn Thịnh thị! Bao nhiêu cô gái muốn còn không được, em thật là may mắn."

"Cảm ơn em." Thịnh Hạo Hiên nói.

"Được rồi, mau đi tắm, Mammy thích sạch sẽ."

Sau khi Thịnh Hạo Hiên rời đi, An Khánh Tuyền nhớ đến đã lâu cũng chưa liên lạc với cha mẹ của mình. Nếu như lúc đầu bọn họ chưa từng gây nên tổn thương, gặp mặt có lẽ không phải là chuyện khó khăn gì. Lại nghĩ đến anh của mình, ít nhất cũng biết anh ấy ở trung tâm phục hồi chức năng cuộc sống mạnh khỏe, nhưng vẫn là nên đi thăm anh ấy, anh ấy chắc cũng nhớ mình.

Rất nhiều chuyện nhìn như có rất nhiều lựa chọn, nhưng thực tế, rất nhiều sự lựa chọn là vô nghĩa, hiện thực sẽ ép bạn chỉ có thể chọn duy nhất một cái nào đó. Hoặc là nói, điều duy nhất bạn có thể chọn là tiếp tục hay từ bỏ. Mà lựa chọn của An Khánh Tuyền là tiếp tục, cho dù đó là sai lầm.

Không sợ phạm sai lầm, có tinh thần mạo hiểm, đại thể là sống thú vị hơn người bình thường. Chỉ là thú vị dồn thú vị, nếu không phải một người giàu có cũng không có người giàu có tài trợ, thì việc kiếm lấy một công việc ổn định cuộc sống mới là điều thú vị. Một số công việc, mức lương cao hơn bình thường, lại thích hợp, nhưng đòi hỏi cái giá phải trả cũng cao hơn. Tất nhiên, luôn có những công việc dường như là "Ăn không ngồi rồi". Song, công việc này của Mạc Li thuộc về phần phía trước. Có năng lực kiếm tiền cho công ty, cũng phải chăm chỉ làm việc để giữ vững thành tích.

Một ngày mệt rã rời trôi qua, Mạc Li về đến nhà đã 3 giờ sáng. Cô nghĩ, sớm muộn gì cũng bỏ công việc này để nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, chỉ là chưa đến lúc, cho nên vẫn là phải cố gắng làm việc dành dụm nhiều tiền hơn.

Đôi mắt gần như nhắm lại khi vừa về đến nhà, nửa mê nửa tỉnh đi tắm rửa, cuối cùng cũng có thể nằm trên giường. Mới phát hiện, tấm đệm đã được thay, trong không khí chỉ còn sót lại một chút dấu vết điên cuồng hôm qua.

Mạc Li đột nhiên giật bắn dậy, vội vàng mở cửa đi ra sân phơi. Quan sát, An Khánh Tuyền quả nhiên không dùng kẹp cố định tấm đệm. An Khánh Tuyền không thích dùng kẹp quần áo, bởi vì sẽ để lại trên quần áo một dấu vết. Nhưng không cố định tấm đệm lại, nếu có gió lớn sẽ thổi bay nó xuống lầu dưới là không xong. Mạc Li cố định tấm đệm xong mới an tâm trở lại giường mà ngủ.

Rất nhanh chìm vào giấc ngủ, ngủ say đến hôm sau báo thức kêu không ngừng Mạc Li mới tỉnh giấc.

Mơ thấy một chuyện rất thú vị, một số nhà tâm lí học nói rằng giấc mơ là một cửa sổ có ý thức nhìn vào vô thức.

Trong mơ thoáng qua một chuyện, đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ? Mạc Li dụi mắt, nhớ lại vào đoạn trong mơ, hy vọng có thể ghép lại thành câu chuyện hoàn chỉnh.

Khung cảnh trong mơ, là quán bar nơi lần đầu gặp mặt An Khánh Tuyền. Không sai, đó là một quầy rượu, Mạc Li sẽ không nhớ lầm.

Tốt nghiệp du lịch, cô và bạn cùng phòng cùng nhau đặt chân đến Châu Âu, mang theo một ngàn Euro y, lang thang Châu Âu một tháng. Đi đến Am-xtéc-đam ở Hà Lan, sau khi đến khách sạn đặt ba lô xuống, Mạc Li thay một cái áo sơ mi và quần jean, mang theo ví, lúc đó di động màu mới vừa thịnh hành (không có Smart Phone, càng chưa xuất hiện Iphone), khóa cửa phòng khách sạn, cả hai cùng nhau vào nội thành dạo chơi một đêm.

Am-xtéc-đam có rất nhiều kênh đào, điều này có thể xem là một trong những nét đặc trưng của địa phương, dĩ nhiên, ngoại trừ kênh đào, khu đèn đỏ De Wallen cũng là nơi tiếng tăm để du khách tìm đến. De Wallen do mạng lưới nhiều đường xá và hẻm nhỏ tạo thành, ở nơi này bên trong vài con hẻm nhỏ là mấy trăm cabin - một phòng thuê nhỏ, nếu như đèn ngoài phòng đỏ sáng chứng tỏ là chủ nhân nơi đó có thể phục vụ cho khách từ phía sau một cửa sổ hay cửa kính.

Bạn cùng phòng của cô muốn thử xem, nhưng phải trả 10 Euro để xem một vũ điệu tuyệt đẹp ở phía trước cửa sổ, có vẻ như hơi đắt một chút. Cuối cùng, Mạc Li vẫn bị bạn cùng phòng thuyết phục thành công, chi ra 5 Euro cùng nhau thưởng thức vũ điệu.

Đây xem như là một trải nghiệm thú vị, 5 Euro mua lại trải nghiệm, Mạc Li sau này nhớ lại, đúng là rất đáng giá, huống chi tỷ tỷ khiêu gợi trước cửa sổ kia, ngoài vóc người đẹp còn rất là xinh.

Bên kia cũng có rất nhiều quán cà phê, nhưng bên trong không phải đâu cũng bán cà phê, thực chất là nơi mua bán ma túy hợp pháp. Mạc Li và bạn cùng phòng chỉ đi qua một vòng rồi nhanh chóng rời khỏi. Bởi vì lang thang Châu Âu đã một tháng, ở điểm dừng chân cuối cùng tại Hà Lan, số tiền còn lại trên người cũng không bao nhiêu.

Nhưng mà, chỉ xem phong cảnh rồi quay về như vậy thì lại không can tâm, tình cờ đi dạo, bạn cùng phòng của cô phát hiện ra một quán bar ở Ladies Night miễn phí vào cửa còn được tặng một ly đồ uống bất kỳ.

Đúng vậy, quán bar này chính là nơi Mạc Li quen biết An Khánh Tuyền.

Mạc Li cũng không hứng thú lắm với quán bar, chẳng qua là đêm dài đằng đẵng, đến quán bar một lát cũng thuận tiện trải nghiệm một nét văn hóa, làm một người đứng xem không mất tiền, Mạc Li cũng không ngại.

Mạc Li ngồi ở một góc, nhìn mọi người đang hưng phấn nhảy múa trên sàn nhảy. Bạn cùng phòng của cô nói hai câu liền bỏ cô mà đi, bắt chuyện cùng một người khác. Mạc Li ban đầu nghĩ mình ngồi ở một góc không thu hút lắm, nên có thể thưởng thức được các loại biểu diễn ngây ngất trên sàn nhảy.

Ai mà ngờ được, ai mà ngờ được, trong quán rượu không có khán giả này, Mạc Li vẫn bị người khác phát hiện.

Một gã đàn ông tóc vàng tiến đến bắt chuyện với cô, có lẽ cũng là người ngoại quốc đến, từ khẩu âm của người nọ Mạc Li đoán hắn là người Pháp, cũng không chắc chắn lắm. Tiếng Anh của gã đàn ông kia có chút không lưu loát, Mạc Li nói tiếng Anh lại có chút cà lăm. Hắn ta không có ý định bỏ cuộc, Mạc Li muốn ngất đi chứ không muốn nói gà nói vịt cùng hắn nữa.

Nhưng mà gã đàn ông thấy lời ngon tiếng ngọt không có hiệu quả, bắt đầu muốn chơi đòn phủ đầu, có lẽ phải nói là ép buộc làm theo.

Mạc Li khi đó mới 23 tuổi, kinh nghiệm đối phó với háo sắc gần như bằng 0. Sau vài lần cố thoát không thành công, Mạc Li định bỏ đi thì mới nhận ra mình ngồi trong góc hỏng.

Ngồi trong góc hỏng không phải là trở nên vô hình, mà là khi quỷ sắc không cho bạn rời đi, chỉ cần dang tay song chưởng là có thể dễ dàng nhốt bạn lại, tạo thành một trạng thái tù hãm.

Mạc Li nhìn xung quanh, chết tiệt, lúc cần bạn cùng phòng nhất mà nó lại chạy đến chỗ quỷ nào rồi?

Thấy miệng tên quỷ sắc càng lúc càng đến gần, ngoại trừ dùng hai tay đẩy ra và tránh đầu ra xa Mạc Li không có cách nào khác. Trong hoàn cảnh ồn ào như thế này, chỉ sợ là lớn tiếng la "Help!" cũng không ai nghe thấy.

Tên quỷ sắc quyết phải đạt được ý đồ, một đôi tay kịp thời kéo hắn ra, là nhân viên phục vụ của quán bar.

Mạc Li liên tục cảm ơn, người phục vụ gật đầu liền nói to tiếng vài câu với tên quỷ sắc mà Mạc Li nghe không hiểu.

Bỗng nhiên, tay Mạc Li bị người khác bắt lấy, có lẽ là bởi vì mới vừa bị tên quỷ sắc quấy rầy nên còn ám ảnh, Mạc Li theo bản năng dùng sức tránh ra, trên mặt vẫn chưa hết vẻ hoảng hồn.

"Một nữ sinh như thế này sao lại đến quán bar? Ngoại ngữ còn nói không được tốt."

Mạc Li nghe tiếng quay đầu lại, mới phát hiện người vừa nắm tay cô là một nữ sinh, một nữ sinh rất đẹp, có lẽ lớn hơn Mạc Li vài tuổi, toát ra khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, giọng nói lộ ra một nét quyến rũ gợi cảm, ngay cả khi vì lớn tiếng mà có chút khàn khàn.

Nơi tha hương gặp được người nói tiếng Trung cảm giác thật là tốt, đây là ý nghĩ đầu tiên của Mạc Li.

Mạc Li trả lời câu hỏi của nữ sinh, nhưng xung quanh quá ồn, nữ sinh không nghe rõ, Mạc Li không còn cách nào khác đem đầu hướng đến sát tai nữ sinh lớn tiếng nói: "Bạn tôi vừa mới rời đi, cô ấy nói lát nữa sẽ quay lại."

"Qua đây ngồi với tôi." Nữ sinh cười nói.

Có lẽ từ cái nhìn đầu tiên, Mạc Li đã say mê nàng. Đôi mi cong cong của nàng, cái cằm tròn trịa, đôi chân thon dài, một phân một tấc đều hấp dẫn Mạc Li. Đương nhiên cũng có các nhân tố khác, ví dụ như, nàng rất thông minh, biết mình muốn cái gì rất rõ ràng, sau đó nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng những thứ này đều là lời nói sau này.

Mạc Li tự tự nhiên nhiên đi theo nữ sinh đến bên cạnh khu vực phục vụ khách VIP của quán bar, từng chiếc ghế sofa thoải mái ở đây, mỗi cái đều tạo ra một không gian riêng nho nhỏ, mỗi cái quây quanh một cái bàn tròn nho nhỏ. Chỗ này cách xa sàn nhảy, tương đối yên tĩnh. Dĩ nhiên, chỗ ngồi thoải mái yên tĩnh này phải chi nhiều tiền mới được ngồi.

Nữ sinh kéo Mạc Li đến chỗ ngồi của nàng, sau đó giới thiệu bạn đi chung cho Mạc Li biết.

Mạc Li không nhớ được tên của những người khác, trước mắt cô chỉ nhớ nữ sinh này được mọi người gọi là An Khánh Tuyền. Sau này, thật ra thì Mạc Li có nghĩ đến một chuyện, sao có thể đi theo một người xa lạ như thế? Nữ sinh cũng có thể là người xấu, nếu như nàng là người xấu, có thể đem mình bán heo tử*, mình cũng không có cách nào chạy thoát được.

*Kiểu như là bán làm nô lệ :v

"Đúng rồi, cô tên gì?" An Khánh Tuyền mới nhớ đến còn chưa biết tên cô gái này.

"Mạc Li."

"Molly?" An Khánh Tuyền nghe nhầm, nhưng lại ngay trên bàn tiệc ngâm nga một ca khúc, "Sáng sớm một trận mưa rơi xuống ~ Sương sớm thấm ướt Tiểu Molly ~ Tôi thật sự thích lời bài hát này!" (1)

"Ách..." Mạc Li có chút ngượng ngùng gãi đầu, "Là Mạc trong Mạc danh kỳ diệu, Li trong Lâm li tẫn trí."

"Molly nghe cũng hay a, tôi gọi cô là Molly được không?" An Khánh Tuyền cười hỏi.

Mạc Li nhìn nụ cười An Khánh Tuyền đến ngây người, vài giây sau mới phản ứng được, nói: "Được..."

Có lẽ gọi đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên, An Khánh Tuyền giơ tay nhấc chân cũng hết sức hấp dẫn Mạc Li. Mỉm cười, hé miệng, cau mày, bĩu môi,... từng biểu hiện đều khắc trong tâm Mạc Li không sao phai được.

Lại nói rằng, thời gian sau này, có một ca khúc được yêu thích là hát như thế này: "Tên là Molly Molly Molly nghe thật hay ~ Liền khiến cho Charles quên ăn cá~" bài hát này biến thành bài hát thích nhất của An Khánh Tuyền. (2)

Trước khi rời đi Mạc Li may mắn trao đổi được số điện thoại với An Khánh Tuyền, cứ thế sau này mới phát sinh nhiều chuyện đến vậy.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, Mạc Li cũng đều thật tâm cảm tạ sự may mắn này, có thể gặp gỡ An Khánh Tuyền rồi phát triển mối quan hệ, bất luận kết quả như thế nào, cô cũng rất cảm ân. Có đáng hay không, yêu và không yêu, nói cho cùng cũng chỉ là một ý niệm trong lòng, hoặc nói là chấp niệm mà thôi. Tương lai còn chưa đến, nhiều chuyện khó đoán, bất ngờ như vậy, chẳng thà tận hưởng hạnh phúc như bây giờ.

Mạc Li chợt nhớ đến lời bà ngoại đã mất của mình: "Họ Mạc, cũng là nhắc nhở con cho Mạc Hứa Lai Sinh, kiếp sau thế nào không ai biết được, thay vì ước hẹn kiếp sau, không bằng tận hưởng kiếp này. Li là Lâm Li Tẫn Trí, cái này con hiểu rồi."

*Mạc Hứa Lai Sinh: đừng hẹn kiếp sau

*Lâm Li Tẫn Trí: tỉ mỉ từng chút một

(1) đây là bài Tiểu Molly, search ra coi muốn ngộp :v

(2) đây là bài Super Mario, cái này thì ngộp chị hát – Điền Phức Chân :v hình như chị cũng... :v bà tác giả biết chọn ghê :v

#không dán link vào đây được nên mình để link hai bài hát dưới comment nhé!#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro