Chương 05: Nếu như yêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tha tấm thân mệt mỏi về nhà, vì chuyện album của Season, Mạc Li bận rộn đến da đầu tê dại. Cuộc họp đã quyết định phân phối hàng hóa theo lô vào sáng sớm, trước tiên cho người hâm mộ đã mua trước, sau đó đến các thương gia và kênh mạng.

Về đến nhà, tâm trạng phiền não của Mạc Li bị hoãn lại, cô thấy có một con mèo cao quý đang ngủ trên ghế mát-xa, chẳng phải con mèo kia chính là An Khánh Tuyền sao?

Ghế mát-xa còn hoạt động, nó sẽ tự động điều chỉnh theo chế độ ngủ, ngay cả tần số mát-xa cũng rất chậm.

Mạc Li bước đi nhẹ nhàng, với lấy tấm chăn muốn đắp cho An Khánh Tuyền thì An Khánh Tuyền bỗng mở mắt và ra mỉm cười với cô.

An Khánh Tuyền xoa xoa cái cổ, nheo mắt nói: "Đã khuya lắm rồi."

"Công việc bận bịu." Mạc Li vẫn đem tấm chăn đắp lên người An Khánh Tuyền, "Gần đây Season phải phát hành sản phẩm, tôi chưa chắc về nhà mỗi ngày, cô đến thì phải gọi cho tôi trước, nếu không sợ cô vồ hụt."

"Không đâu, tôi đến để ngồi ghế mát-xa. Ghế mát-xa này mua cho cô, cô không dùng thì để vậy nó cũng hư, tôi xót tiền của tôi. Cô không dùng, vậy để tôi đến dùng cũng tốt." An Khánh Tuyền cười nói, Mạc Li cũng cười.

Lại nói đến, ghế mát-xa này quà sinh nhật An Khánh Tuyền mua cho Mạc Li hai năm trước, Mạc Li không phải không dùng, là không dám dùng. Bởi vì thử dùng qua mấy lần cảm giác rất thoải mái, ngủ đến quá bữa mà thiếu chút nữa bỏ lỡ chuyện lớn.

Mạc Li nhìn đồng hồ, quả thật rất khuya rồi, hỏi: "Không cần về nhà sao?"

"Anh ta chiều nay bay đi Luân Đôn, bên kia có buổi triển lãm lớn." An Khánh Tuyền trả lời.

"Ừ."

Mạc Li luôn không hiểu nổi, điều kiện của An Khánh Tuyền tốt như vậy, đàn ông nào mà không động tâm vì nàng? Nhưng lại thật sự có một người cưới nàng về nhà sau đó bỏ mặt nàng, công việc rất quan trọng vậy sao? Bận rộn đến nỗi một năm cộng lại đều không ra một tháng làm bạn sao? Mạc Li thật sự rất hoài nghi. Mạc Li không hiểu tại sao người đàn ông này đối đãi với An Khánh Tuyền như thế, An Khánh Tuyền cũng không nói đến ly hôn, mỗi lần hắn quay về... Không, chỉ cần hắn gọi đến mà thôi, An Khánh Tuyền bất luận đang làm việc gì cũng sẽ dừng lại mà nghe, hắn mãi mãi chính là vị thứ nhất của An Khánh Tuyền. Cũng sẽ không cúp cuộc gọi hắn điện đến, hắn nói một câu, An Khánh Tuyền liền bỏ mọi chuyện xuống lập tức trở về bên cạnh hắn ta, Mạc Li không hiểu.

An Khánh Tuyền coi trọng hắn như vậy, hắn sao lại có thể để An Khánh Tuyền sang một bên, sao có thể để cho An Khánh Tuyền cảm thấy cô đơn? Nghĩ đến lại thêm bất bình, nhưng mà nghĩ kỹ một chút, nếu như không phải bởi vì trong mắt hắn chỉ có công việc lại coi thường An Khánh Tuyền, Mạc Li có cơ hội thân thiết với An Khánh Tuyền như vậy sao?

Suy nghĩ đối lập luôn luôn đấu tranh, các ý tưởng mâu thuẫn nhồi vào đầu Mạc Li, mà cô bây giờ, không có nhiều sức lực để xử lí nữa.

"Sao ngây ra đó vậy?" An Khánh Tuyền đứng lên ôm thắt lưng Mạc Li, hôn lên đôi môi mềm nhũn kia của Mạc Li, mới thỏa mãn cười nói: "Không sao, đi tắm rồi ngủ đi."

Mạc Li gật đầu một cái rồi làm theo lời của An Khánh Tuyền. Câu không sao của An Khánh Tuyền khiến cho Mạc Li có chút khó chịu, có thể hay không những lúc gặp mặt lén lút như vậy chỉ đơn thuần nói một chút chuyện tình yêu. Có thể làm những hành động mà các cặp tình nhân sẽ làm, chẳng hạn như xem phim, dạo phố? Mục đích gặp mặt có thể không phải vì chuyện lên giường hay không? Không sao, cô mệt mỏi, vậy hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi. Không sao, chỉ là làm ít đi một lần. Chỉ là không sao như vậy, ngoại trừ quan hệ trên giường, ngoại trừ đối tác làm việc, cá nhân và tình cảm, đều không có gì.

Mạc Li chỉ gặp qua chồng An Khánh Tuyền một lần, ngay tại hôn lễ của bọn họ. Có lẽ Mạc Li hận, hận người đàn ông này lấy được bảo vật cũng không biết trân trọng, hận hắn không mang đến hạnh phúc cho An Khánh Tuyền, hận hắn để cho An Khánh Tuyền chạy ra ngoài khiến Mạc Li không thể tự kiềm chế, chỉ có thể ngày càng lún sâu hơn.

Vẻ mặt Mạc Li có chút hoảng loạn, An Khánh Tuyền đã nhận ra, cũng không nói cái gì. Đặt chăn xuống, trở lại phòng ngủ, tối hôm nay, chỉ cần ngủ thật ngon một giấc thôi.

Nhắm mắt lại, An Khánh Tuyền nhớ đến lúc lần đầu tiên gặp Mạc Li. Nhớ rõ Mạc Li đem lại cho nàng một cảm giác rất cô lập, một người ngồi cách biệt với xung quanh, ở trong góc yên tĩnh quan sát, giống như một triết gia nhỏ. Loại cảm giác yên tĩnh lại cô đơn này, cộng thêm một chút xíu phong cách học giả đã làm cho An Khánh Tuyền chú ý. Đến lúc sau khi Mạc Li bị người khác đùa giỡn, vẻ hốt hoảng không biết làm sao kia khiến cho An Khánh Tuyền nhớ đến mình thật lâu trước kia. Không hiểu sao khi đó cái tính muốn làm việc nghĩa lại nổi lên và thế là quen biết được Mạc Li.

Nói thật, trừ dáng dấp tương đối cao và mũi thẳng, vẻ bề ngoài của Mạc Li chả có gì hấp dẫn, thậm chí là tầm thường, chỉ có thể nói dáng dấp rất chính khí. Nhưng vì cái gì lại để mắt đến cô ấy? Đây cũng là điều An Khánh Tuyền không thể lí giải được.

Thật ra thì quyết định ban đầu là đúng hay sai, An Khánh Tuyền không biết cũng không muốn truy đến cùng. Tóm lại đã đi đến bước này, quyết định ban đầu đã không còn quan trọng nữa. Nàng cần Mạc Li, Mạc Li cũng cần nàng, theo như nhu cầu, vậy là đủ rồi.

Buổi sáng hôm sau, khi An Khánh Tuyền còn đang ngủ thì Mạc Li đã tỉnh dậy chuẩn bị đi làm. Chuẩn bị sẵn một phần sandwich đặt trong tủ lạnh cho An Khánh Tuyền, để lại một tờ giấy nhắc nhở nàng nhớ ăn sáng rồi lặng lẽ rời đi.

Mạc Li vốn là như vậy, có vẻ rất an tĩnh. Nếu như không phải là cần thiết, cô sẽ không nhiều lời. Theo như lời của Nghiêu Tử Tịch, chính là một người hoàn toàn không thích hợp với công việc giải trí. Có người cảm thấy cô lạnh lùng, có người cho rằng cô nghiêm túc, cô chẳng qua là lặng lẽ đem những gì muốn nói nói ra trong tim mà thôi. Hoặc là bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm bên trong rối rắm không thể hiện trên mặt. Tuy nhiên đó cũng chỉ là người ngoài phân tích.

Thật ra nhà của Mạc Li rất gần với ký túc xá mà của nghệ sĩ của Season đang ở, ký túc xá Season xa hơn một chút so với công ty, mà nhà Mạc Li nằm trên đường từ công ty đến ký túc xá. Thỉnh thoảng Mạc Li sẽ lái xe đưa các nàng đến công ty, chủ yếu là sợ công việc các nàng dày đặc, không có tinh thần lái xe thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy nhiên nếu như làm việc ở nơi xa hơn thì sẽ có xe đưa đón, giống như ngày hôm nay.

Hôm nay, hai thành viên của Season, Thái Gia Duy và Trương Hoài Hâm nghỉ phép còn Doãn Huệ Hi cùng Lạc Trừng vẫn phải làm việc vất vả, sáng sớm phải đến trường quay để quay phần còn lại của bộ phim thần tượng "Nếu như yêu biến thành hồi ức", sắp đóng máy rồi.

Lạc Trừng xem lại đoạn phim vừa được quay, có vẻ như không chỉ đạo diễn mà ngay cả Lạc Trừng cũng hài lòng với phân đoạn này. Xoa xoa cái cổ, nàng lặng lẽ quay lại phòng thay đồ chờ người trang điểm đến trang điểm lại để quay cảnh cuối cùng.

Doãn Huệ Di thì lại đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhân vật trong phim này với tính cách của nàng gần như giống nhau như đúc, có thể nói rằng không có chút khó khăn nào trong diễn xuất, nàng luôn mong đợi đóng máy để giải thoát, bởi vì nàng quả thật không thích quay phim chụp hình.

Ngược lại, Lạc Trừng lại tỏ ra có chút thất vọng mấy ngày trước khi đóng máy. So với ca hát, nhảy múa, Lạc Trừng tự tin hơn nhiều. Nàng thích đọc truyện cổ trang, nàng thích nhập tâm vào các nhân vật trong truyện, thích cảm giác hóa thành các nhân vật đó.

Có lẽ không hài lòng với thực tế của chính mình, có lẽ là năng lực diễn xuất khiến cho Lạc Trừng làm một số việc nàng không dám, ngoại trừ việc sáng tác, Lạc Trừng chỉ thích diễn xuất.

Nói đến sáng tác, Lạc Trừng là linh hồn sáng tác chính của Season, lời nàng viết thậm chí đã được chọn cho lời bài hát hay nhất của các giải thưởng lớn, cũng không phải là những lời bay nhảy theo xu hướng kia. Tuy nhiên, nàng bí mất lấy nhiều bút danh, tác phẩm rải rác trong nhạc thịnh hành và tạp chí, nhưng lại không có mấy người biết. Đây là một thân phận khác của nàng, một tác gia khiêm tốn viết theo cảm giác của mình.

Vừa nghĩ đến sau khi quay cảnh cuối phải đóng máy, phải rời khỏi một đoạn thời gian sống chung vui vẻ với nhân viên tổ kịch, Lạc Trừng cuối đầu, khóe miệng luôn luôn nâng cao cũng đóng sầm xuống.

Doãn Duệ Hi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Lạc Trừng, liền đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nói: "Nếu như thích đóng phim, thì nói với Mạc tỷ một tiếng, để cho cô ấy sắp xếp việc đóng phim cho cô." Lạc Trừng nhìn về phía nàng, nàng cười cười, ánh mắt chuyển qua nơi xa, nói: "Chỉ là, tôi cũng không nên đóng phim nữa."

"Tại sao? Cô không muốn cùng tôi đóng phim sao?" Lạc Trừng không hiểu, nàng rất thích đóng phim, lại càng thích mong đợi có nhiều cơ hội đóng phim cùng Doãn Duệ Hi hơn nữa.

Doãn Duệ Hi lắc đầu một cái, nói: "Tôi phát hiện ra, thì ra tôi thực sự không thích diễn xuất. Tôi muốn tập trung vào ca hát. Tôi lúng túng khi diễn xuất. Tôi không quen với nó hoặc tôi muốn khóc trước rất nhiều người. Kiểu biểu hiện cảm xúc này không phải là tôi chút nào. Ca hát làm tôi cảm thấy buông lỏng, cảm giác tự tại, và thực sự có thể đưa vào âm nhạc để thể hiện cảm xúc hay suy nghĩ."

"Nhưng mà, tôi nghĩ cô diễn tốt hơn tôi cũng..." Mặc dù Lạc Trừng tự tin hơn trong diễn xuất, nhưng so với Doãn Duệ Hi, nàng cảm thấy mình còn kém một bậc. Hoặc phải nói là, trong lòng nàng, không có chuyện gì mà Doãn Duệ Hi không làm được, chỉ cần Doãn Duệ Hi muốn làm, thì nhất định sẽ làm được rất tốt. Mà chính nàng thật ra thì không có bao nhiêu tài hoa, tiến vào giới giải trí, chẳng qua là bởi vì trùng hợp và may mắn mà thôi.

"Tôi không có diễn tốt hơn cô, là cô không đủ tự tin." Doãn Duệ Hi chạm vào mặt Lạc Trừng, nhìn ánh mắt Lạc Trừng, "Tôi mong đợi có ngày cô đứng trên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải nữ nhân vật chính tốt nhất."

"Ừ!" Lạc Trừng gật đầu một cái, nàng sẽ làm được, vì Doãn Duệ Hi.

Doãn Duệ Hi lấy điện thoại ra xem, Lạc Trừng tiếp tục luyện tập kịch bản trên bàn, Doãn Duệ Hi đột nhiên đưa tay đến trước mặt Lạc Trừng, để cho nàng xem nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại, nói: "Tối nay tại tiệc đóng máy, có truyền thông vào quay, nhớ đừng gọi tôi là Dĩ Huyên." Đúng vậy, Doãn Duệ Hi là một nghệ danh, nàng vốn tên là Du Dĩ Huyên. Người biết chuyện này cũng không có nhiều, thậm chí rất nhiều nhân viên trong công ty thu âm cũng không biết thì ra Doãn Duệ Hi là một nghệ danh, các phóng viên giải trí dường như cũng không có nghi ngờ gì về danh tính của Doãn Duệ Hi.

"Tôi nhớ rồi, tôi sẽ gọi cô như vậy khi chỉ có hai ta." Lạc Trừng đúng là chỉ gọi nàng là Dĩ Huyên khi riêng tư, lúc có người bên cạnh, Lạc Trừng rất tự nhiên gọi nàng là Duệ Hi.

"Sợ cô uống say nhất thời quên mất." Doãn Duệ Hi cười nói.

Thật ra Doãn Duệ Hi sao lại không biết Lạc Trừng đáng tin cậy thế nào, ít nhiều cũng ở chúng 5 năm rồi, Lạc Trừng là người có chừng mực như vậy, có trách nhiệm, đáng tin mà lại hiền lành, Doãn Duệ Hi nếu mà nói không biết thì cũng hết nói nổi.

Doãn Duệ Hi dù sao vẫn cảm thấy, Lạc Trừng quá an phận cũng quá nghe lời, tính tình như vậy, không gạt được người cũng không quá phòng bị đối với người khác, ở giới giải trí cạnh tranh kịch liệt này, căn bản là một con cừu non giữa một đám mãnh thú. Nhưng giờ thì tốt hơn là để nàng một mình, ít nhất Season có 3 nhân viên có thể vì nàng từ chối khéo, mà công ty bảo vệ cũng thật không tệ.

Lạc Trừng nghe vậy liếc Doãn Duệ Hi một cái, nói: "Tửu lượng không tốt giống như cô thật là tốt." Đúng vậy, Lạc Trừng luôn có thể uống, còn có thể giúp người khác ngăn cản rượu.

"Cho nên tôi không thể nào uống nhiều." Doãn Duệ Hi cười, nhéo gương mặt Lạc Trừng, nói: "Cô cũng đừng uống nhiều, tối nay chỉ cho cô uống một ly, tuổi còn trẻ mà thân thể tựa như ông già, cô có muốn điều dưỡng không?"

"Biết rồi!" Lạc Trừng gật đầu một cái, không nghe lời nhưng cũng sợ bị Doãn Duệ Hi nhéo cho xệ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro