Chương 06: Bắt quả tang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người quản lí không giống với trợ lí, người đó chưa chắc sẽ đi làm việc theo nghệ sĩ, nhưng sẽ làm tất cả mọi chuyện liên quan đến nghệ sĩ, bao gồm sắp xếp công việc, quan hệ công chúng và quản lí nội bộ, có rất nhiều việc cần họ xử lí.

Nếu như bạn chơi một trò chơi độc lập có tên là Star Volunteer (nhất là đời thứ ba), có lẽ sẽ hiểu thêm về công việc của người quản lí. Tất nhiên, công việc trong trò chơi dễ dàng hơn nhiều, nếu như công việc thực tế dễ dàng như trong trò chơi, Mạc Li có lẽ sẽ không phiền não rồi.

Season mấy ngày nữa sẽ có một buổi hòa nhạc mới, theo sau đó là buổi ra mắt album. Trong đó ca khúc "Dòng chảy ngược" có phần rap là chính, phụ trách chính bộ phận này là Lạc Trừng, nàng ca hát không tốt như các thành viên khác, nhưng rap thì không khó khăn với nàng. Chỉ là có một vấn đề, Lạc Trừng gần đây bận rộn đóng phim, trước giờ chưa đọc qua lời ca, mà sân biểu diễn không cách nào sắp xếp người nhắc lời, Mạc Li là sợ Lạc Trừng không học thuộc kịp lời ca. Rap quên từ rất dễ dàng bị người khác phát hiện, hơn nữa các thành viên khác lúc đó cũng khó mà xoay chuyển tình thế. Không giống như các bài hát chậm, nếu một người trong đó ngừng lại, những người khác đều có thể dùng tiếng hát bọn họ đắp vào, còn rap thì tốc độ quá nhanh.

Sáng sớm quay về công ty chính là muốn thảo luận việc rút bài hát trong buổi hòa nhạc, ông chủ với Mạc Li giữ ý kiến trái ngược, bởi vì "Dòng chảy ngược" là bài hát chủ đề thứ hai, không hát không được. Nhưng mà sau một hồi thảo luận, ông chủ cuối cùng đã chấp nhận thay thế bài hát bằng một trò chơi tương tác với người hâm mộ.

Giải quyết xong công việc, Mạc Li mới có thời gian đến phòng thu của đài truyền hình, dự buổi đóng máy phim "Nếu như yêu hóa thành hồi ức" do Lạc Trừng và Doãn Duệ Hi đóng chính, tiệc rượu lát sau cô cũng phải tham dự. Trên người mặc một bộ đồ hành chính, mặc dù không long trọng nhưng ít nhất cũng không thất lễ.

Vào đến trường quay, Lạc Trừng đang quay phim, Doãn Duệ Hi thấy Mạc Li đến, liền kéo Mạc Li sang một bên để nói chuyện trước.

"Mạc tỷ, tôi nói với tỷ lần cuối cùng, tôi không thích đóng phim, tỷ lại cho tôi nhận công việc đóng phim, cho dù nói bao nhiêu lời tốt đẹp hơn nữa tôi cũng sẽ không làm theo đâu."

"Bực dọc đến như vậy...." Mạc Li đưa tay vén tóc mai ra sau tai. "Lần này là Mạc tỷ thật xin lỗi cô, ông chủ quả thật rất muốn xem cô đóng phim này, hơn nữa đạo diễn là bạn tốt của ông ấy, cho nên ta cũng không có cách nào khác. Nhưng lần tới ta sẽ làm tốt hơn."

"Cảm ơn tỷ." Doãn Duệ Hi khẽ khom người, mỉm cười, "Giọng điệu có hơi nặng một chút, tỷ đừng để ý nha."

"Ta còn không rõ cô là người như thế nào sao?" Mạc Li mỉm cười, Doãn Duệ Hi nói chuyện rất thẳng thắn thấm chí có chút không lễ phép, nhưng tính tình như vậy thật ra rất dễ thương, sống chung với người như thế không cần tránh né thứ gì, cái gì cũng có thể nói ra.

Hai người nhìn nhau cười, còn ăn ý nhìn về phía Lạc Trừng đang quay phim. Lạc Trừng ôm con chó nhỏ, cùng con chó đóng phim. Người ta nói điều khó thu phục nhất không phải là nghệ sĩ tên tuổi lớn, cũng không phải là tên tính tình cực kỳ xấu xa, mà à trẻ con và động vật, đều là không thể khống chế được. Nhưng dường như chú chó nhỏ ở trong lòng Lạc Trừng hết sức nghe lời, hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Lạc Trừng.

Doãn Duệ Hi cười, Lạc Trừng chính là thu hút như vậy, làm cho người ta và động vật đều thích gần gũi nàng, cho dù nàng với mình giống nhau, cũng không giỏi giao tiếp.

Thoại liên tiếp rất đúng không có sai lầm, ở lời thoại cuối cùng, nam diễn viên xuất hiện, ôm con chó nhỏ của Lạc Trừng mười giây sau nước mắt liền chảy ra, vẻ mặt cùng giọng điệu kia giống như là tình cảm chân thật, làm người ta quên đây chỉ là một bộ phim, cảm xúc biểu hiện có sức hút cỡ nào.

"Lạc Trừng rất có thiên phú đóng phim." Doãn Duệ Hi nói.

"Cũng rất có thiên phú sáng tác." Mạc Li lại nhớ đến thỉnh cầu của Nghiêu Tử Tịch, sau lễ đóng máy, đoàn phim cùng đoàn đội sẽ tập trung tuyên truyền hết cái này đến cái khác, hơn nữa lại vô cùng gấp gáp, sợ là không rảnh để viết lời bài hát.

"Sao vậy? Ai lại yêu cầu bài hát?" Doãn Duệ Hi rất thông minh, liếc thấy Mạc Li khẽ cau mày, liền có thể suy đoán được chuyện phiền lòng của Mạc Li.

Mạc Li liếc Doãn Duệ Hi một cái, nói: "Bạch Huyên."

"Cô ta? Chúng ta hình như đâu có qua lại với cô ta, cũng không là cùng công ty, cũng không phải là bạn bè quen biết." Doãn Duệ Hi khăng khăng, nhìn như đang chăm chú xem Lạc Trừng diễn xuất.

"Tiểu Trừng cũng quen biết cô ấy." Mạc Li nói.

"Thật không?" Doãn Duệ Hi nhìn Mạc Li, dường như là muốn biết thật hư câu nói, "Cô ấy chưa từng nói qua..."

Phân đoạn của Lạc Trừng xong rồi, nàng vẫn ôm chú chó nhỏ, xoay người thấy Mạc Li đến, vui vẻ tiếp cận cô chào hỏi, đi về hướng Mạc Li và Doãn Duệ Hi.

"Mạc tỷ, cô đến thăm chúng tôi sao?" Lạc Trừng cười nói.

Lại nói đến, cái răng khểnh nhỏ của Lạc Trừng lúc nàng cười chạy đến, rất là dễ thương.

"Đóng máy rồi, tất nhiên phải đến." Mạc Li mỉm cười, luôn cảm thấy cái người ôm chú chỏ nhỏ trước mắt vẫn là đứa trẻ nhìn thấy ngày đó. Ngoại hình thay đổi, thế nhưng tính tình thì không hề thay đổi.

"Dĩ Huyên, cô cảm thấy diễn xuất của tôi có thể không?" Lạc Trừng nghiêng đầu hỏi Doãn Duệ Hi.

"Rất tuyệt." Doãn Duệ Hi cười, đưa tay muốn ôm con chó nhỏ, Lạc Trừng liền đem con chó đưa cho nàng, Nàng sờ sờ đầu con chó, nhìn Lạc Trừng nói: "Cảnh kế tiếp là đến lượt tôi diễn với nó, các cô cứ từ từ mà nói chuyện." Dứt lời, liền ôm con chó rời đi.

Lạc Trừng nhìn bóng lưng Doãn Duệ Hi, nhăn mặt cau mày, nàng nhìn ra được mới vừa rồi Doãn Duệ Hi cười giả vờ.

Có phải mình diễn quá tệ, Dĩ Huyên không tiện nói thật đả kích mình sao? Lạc Trừng cúi đầu, bắt đầu nhớ lại diễn xuất vừa rồi có điều gì chưa tốt.

"Tiểu Trừng," Mạc Li cắt ngang suy nghĩ của Lạc Trừng, đưa lên cái đĩa mang theo, "Nếu như cô có thời gian rảnh thoải mái thì thử viết lời đi, nếu như không muốn viết cũng không sao, đây không phải là một phần công việc."

"Đây là ca khúc mới sao? Chúng ta vừa mới ra phim lại nhận thêm bài hát?" Lạc Trừng vẫn cứ nhận lấy cái dĩa.

"Là ca khúc chủ đề phim điện ảnh mới của Bạch Huyên, nàng hy vọng cô có thể giúp một tay viết lời, còn muốn cùng cô song ca. Nhưng mà nếu cô không viết cũng không muốn hát, tôi cũng không ép, cô quá nhiều công việc, dù sao công việc của Season là chủ yếu, những thứ này có thể không làm."

Lạc Trừng nghe vậy dùng sức gật đầu, cười nói: "Ừ, tôi sẽ cố gắng viết."

Mạc Li khẽ lắc đầu, té ra là nghĩ lầm nàng dùng phép khích tướng, đứa nhỏ này nói được là làm được, chính là cái loại thà bị người trong thiên hạ phụ cũng không muốn phụ người trong thiên hạ, trước khi chết cũng phải đáp ứng cho xong, rất khó để Mạc Li không lo lắng cho nàng.

"Trước buổi hòa nhạc mới hãy học thuộc lời ca." Mạc Li dặn dò.

"Biết rồi, tôi biết cách chu toàn mọi thứ, Mạc tỷ yên tâm." Lạc Trừng gật đầu khẳng định với Mạc Li, "Ngày mai hoạt động tuyên truyền hình như sẽ gặp phải cô ấy, tôi ngày mai sẽ hỏi lại cô ấy tình hình cụ thể."

Mạc Li thật đúng là muốn hành nàng một bận đây mà, vừa mới yêu cầu nàng cố gắng làm tốt buổi hòa nhạc, một câu lại nhắc đến việc viết lời, Mạc Li đang suy nghĩ, chắc phải truyền thụ cho Lạc Trừng một khái niệm "Tiểu ích kỷ"? Chắc phải vậy thôi? Dạy nàng ích kỷ một chút giống như phá hư bản tính hiền lành trong sáng của nàng, không dạy nàng ích kỷ một chút, lại sợ nàng thiệt thòi tự làm khổ mình, thật là khó cả đôi đường a. Đều do cha mẹ Lạc Trừng nuôi dạy nàng tốt quá! Sự ấm áp của gia đình mẫu mực dạy dỗ đức tính con cái thật tốt quá, cho dù học hành không quá giỏi, nhưng phẩm hạnh quan trọng hơn. Nhưng mà phẩm đức quá tốt ở nơi thực tế xã hội này lại dường như không tốt lắm, thật là một vấn đề khó khăn.

Mạc Li sờ cằm, vẫn còn đang suy nghĩ cho kỹ. Lại chuyển sang nghĩ đến chuyện Doãn Duệ Hi nhắc qua, liền hỏi: "Cô rất thân với Bạch Huyên sao?"

"Cô ấy..." Lạc Trừng dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Cô ấy là bạn học của tôi."

Mạc Li như có điều suy nghĩ nhìn Lạc Trừng một chút, có chuyện giấu quản lí rồi đây! Không ngoan! Nhưng mà nếu như đứa trẻ này có chuyện che giấu, quả thật là có nguyên nhân, cũng không hỏi đến.

"Hiểu rồi." Mạc Li vỗ vai Lạc Trừng, "Đi thay quần áo, chờ Duệ Hi xong rồi chúng ta đi trước ăn một chút gì."

"Thật tốt quá! Tôi muốn ăn xôi gà có được hay không?" Lạc Trừng nghe được ăn lập tức cao hứng mặt mày hớn hở, đói đến vậy sao?

"Cô hỏi Duệ Hi đi." Mạc Li cười, ai dám để cho Lạc Trừng ăn thức ăn khó tiêu hóa, nhưng là sẽ bị mọi người trong công ty nhìn hầm hầm, các đồng nghiệp cũng rất yêu thương đứa nhỏ này. Nhưng mà toàn bộ người trong công ty cộng lại, cũng không bằng một cái trợn mắt đáng sợ của Doãn Duệ Hi a, lãnh phải có thể đóng băng người trong nháy mắt.

Lạc Trừng nghe vậy, tâm trạng hết sức ủy khuất nói: "Cô ấy nhất định không để cho ta ăn đâu...."

Thấy bộ dạng đáng thương này của nàng, Mạc Li không khỏi bật cười, nói: "Cô nuôi dạ dày của cô cho tốt, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản cô ăn."

Cả hai lông mày của Lạc Trừng nhíu lại hình chữ bát, chờ nuôi tốt dạ dày, phải chờ đến năm nào tháng nào đây trời ạ? Nàng cũng đâu muốn dạ dày không tốt, nàng rất muốn ăn xôi gà, lẩu cay, uống rượu sake.

Mọi người đều suy nghĩ vì dạ dày thủy tinh kia của Lạc Trừng, cũng làm cho nàng các món ăn thanh đạm, mà những người khác? Dĩ nhiên tiếp tục thịt cá, điều này đúng là làm cho Lạc Trừng rất ủy khuất, ủy khuất.

Vì vậy đến lúc đoàn phim tổ chức tiệc rượu, mới có cái cớ minh chánh ngôn thuận cho Lạc Trừng uống vài hớt rượu.

Nâng cốc rượu sâm banh, tươi cười trước máy ảnh, sau đó uống hết một hơi, phải nói là rất sảng khoái a! Bao lâu rồi không đụng đến rượu? Một hai độ rượu cồn Lạc Trừng không thèm để ý, nàng chính là yêu rượu, mặc kệ nó là rượu sâm banh còn nàng thích nhất rượu sake, không có sake có sâm banh cũng không đến nỗi a.

Nhân lúc mọi người đang vội vàng ứng phó với phóng viên, Lạc Trừng len lén rót một ly sâm banh uống. Doãn Duệ Hi vốn đang trả lời phỏng vấn thì phát hiện một...nữ nhân vật chính khác rời khỏi tầm mắt của mình, lơ đãng hết nhìn đông đến nhìn tây làm bộ như đang nhìn nhiều ống kính khác nhau, rốt cuộc nhìn thấy Lạc Trừng đang đứng lén uống rượu một nơi.

Trộm uống một ly cũng xem như xong đi, lại rót một ly nữa, chỉ hận không đổ toàn bộ vào dạ dày được.

"Thật ngại quá," Doãn Duệ Hi lịch sự nói với phóng viên, sau đó nghiêng đầu nhìn Lạc Trừng đang muốn uống rượu, hét lớn: "Lạc Trừng!" Dọa Lạc Trừng sợ đến mức làm đổ hết rượu lên bàn.

Ánh mắt mọi người dồn về phía Lạc Trừng, Lạc Trừng lúng túng cười khúc khích. Doãn Duệ Hi trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng liền lập tức để ly rượu xuống bước nhanh trở lại bên cạnh Doãn Duệ Hi, cúi đầu giống như đứa bé làm chuyện gì sai.

"Thất lễ rồi!" Doãn Duệ Hi gật đầu hướng các phóng viên bày tỏ xin lỗi, "Lạc Trừng cô ấy không thể uống rượu, lần này lén uống phải phạt cô ấy hoàn thành việc nhà, ta tin rằng Duy Duy sẽ rất thích quyết định này."

Doãn Duệ Hi trợn mắt nhìn Lạc Trừng một cái, làm việc nhà? Trừng phạt này cũng quá nhẹ, có lẽ Lạc Trừng cũng nghĩ đến, Doãn Duệ Hi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.

Lạc Trừng quẫn ép, nữ vương hạ lệnh muốn trừng phạt nàng, các phóng viên không nhịn nổi cười lớn, quẫn ép a quẫn ép a, nàng sẽ không dám lén uống rượu nữa, đắc tội nữ vương hậu quả rất nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro