Chương 08: Người quen cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Huyên nếu như không rời khỏi đài truyền hình, vậy nàng núp chỗ nào? Lạc Trừng vừa đi vừa nghỉ, dường như không có phát hiện Doãn Duệ Hi đang ở sau nàng không xa lặng lẽ theo nàng.

Lạc Trừng nghĩ được điều gì, bước chân có phần nhanh hơn, thậm chí chạy lên thang bộ. Doãn Duệ Hi bị bỏ lại phía sau không hiểu, tại sao cách đó không xa có thang máy mà không đi, Lạc Trừng lại chọn thang bộ? Doãn Duệ Hi tự hỏi không có sinh lực như Lạc Trừng, rơi lại phía xa với Lạc Trừng, chỉ có miễn cưỡng đi theo, chưa mất dấu cũng coi là không tệ.

Tầng mười một, tầng tiếp theo chính là tầng thượng, Lạc Trừng không có ý định dừng lại. Tầng thượng? Doãn Duệ Hi thật vất vả cuối cùng đuổi theo, vẫn còn thắc mắc Lạc Trừng tại sao lại chạy lên sân thượng, chợt phát hiện Bạch Huyên quả thật đang ngồi trên ống nước lớn bên ngoài, đối mặt với tòa cao tầng đối diện, lưng quay về phía nàng và Lạc Trừng.

Lạc Trừng đi đến trước cửa, tay sờ vào túi, móc ra một cây kẹo que. Doãn Duệ Hi loáng thoáng nghe được Lạc Trừng cao hứng nói câu: "May mắn thay, chưa ăn hết."

Lạc Trừng thích ăn kẹo que thì Doãn Duệ Hi biết, nhưng mà kẹo que và muốn dẫn Bạch Huyên về có quan hệ gì?

Doãn Duệ Hi núp ở sau cửa quan sát, thấy Lạc Trừng đi đến bên cạnh Bạch Huyên, khoảng cách này không nghe được rõ các nàng nói gì, nhưng hành động vẫn được nhìn thấy rõ ràng.

Lạc Trừng bước qua ống nước, đứng ở trước mặt Bạch Huyên, Bạch Huyên ngẩng đầu, Lạc Trừng liền thấy trên mặt nàng có nước mắt.

Bạch Huyên thấy người đến là Lạc Trừng, lập tức lấy tay lau nước mắt đi, có chút lúng túng và hỗn loạn. Lạc Trừng không có nói gì, chỉ mỉm cười đưa ra kẹo que.

Hình như, kể từ khi chân chân chính chính trở thành nghệ sĩ, Bạch Huyên chưa từng ăn kẹo que, đại nhân ăn kẹo que, ít nhiều sẽ mang cho người khác cảm giác ngây thơ, ấu trĩ.

Bạch Huyên sững sờ nhìn cây kẹo trên tay Lạc Trừng, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, kỷ niệm ùa về, những giọt lệ vừa mới kìm lại dường như mất kiểm soát hơn.

Lạc Trừng thấy Bạch Huyên như muốn khóc thêm một trận, vội vàng bóc vỏ kẹo que, lần nữa đưa lên, cười nói: "Không vui nghĩ mọi chuyện giống như kẹo vị chanh, chua chua, thậm chí có chút đắng chát, nhưng mà nếu như cô sẵn lòng tốn thêm một chút thời gian để thưởng thức nó, cô sẽ phát hiện sau khi lớp chua đắng bên ngoài tan ra, lớp trong sẽ mềm mại ngon ngọt bao nhiêu."

Bạch Huyên nhìn Lạc Trừng, nụ cười của người trước mặt, tác dụng xoa dịu vẫn còn như trước đây.

Đợi Bạch Huyên nhận lấy kẹo que rồi đem nó bỏ vào trong miệng, Lạc Trừng mới ngồi xuống cạnh Bạch Huyên. Làm như quán tính, Lạc Trừng vừa mới ngồi xuống, Bạch Huyên liền rất tự nhiên xê người lại gần, tựa đầu lên vai Lạc Trừng.

Ngồi một lát, Lạc Trừng mới hỏi: "Có chuyện gì tôi có thể giúp một tay?" Giọng nói kia rất dịu dàng, làm cho Bạch Huyên cảm thấy uất ức, thật lâu chưa từng thấy uất ức.

"Rất nhiều phóng viên đến..." Bạch Huyên ngậm kẹo que, trong miệng là kẹo ngọt, nhưng trong lòng là đau khổ, "Tôi không muốn đối mặt với phóng viên, tôi không phải tiểu tam, tôi thật không phải."

Lạc Trừng nhớ đến các bài báo và tạp chí gần đây đưa tin, nàng không bát quái, không đọc nhiều tin tức giải trí, nhưng đối với tựa đề kia có một chút ấn tượng. Bạch Huyên vừa nói như thế, Lạc Trừng mới nhận ra thì ra Bạch Huyên là nhân vật tiêu điểm trong các tin tức giải trí gần đây.

Mặc dù không hiểu rõ tình hình, nhưng Lạc Trừng tin tưởng Bạch Huyên, liền khẳng định nói với Bạch Huyên: "Tôi tin tưởng cô."

"Nhưng bọn họ không tin tôi, nữ nhân kia lúc nào cũng đem mũi nhọn chỉ vào tôi, tôi không biết tôi đã làm sai điều gì, tôi chỉ biết tôi mệt chết đi được." Bạch Huyên hai tay đặt ở trên đùi, ngơ ngác nhìn kẹo que trong tay, màu hồng, cũng không phải tâm tình của nàng.

"Tịch Tịch tỷ sẽ giúp cô ngăn chặn, cô không phải một mình." Lạc Trừng nhìn về phía bầu trời xanh, mặt trời hôm nay có chút khô, "Đợi đến khi phỏng vấn, nếu cô không trả lời được, tôi sẽ giúp cô."

"Cô?" Bạch Huyên đột nhiên cười lên, đầu cũng không tựa vào vai Lạc Trừng nữa, đối mặt với Lạc Trừng, sau đó thình lình đưa hai tay bóp mặt Lạc Trừng, cười nói: "Nghe nói cô là người giỏi nhất trong Season không ứng phó được với phóng viên! Chuyên gia nói sai."

"Vậy còn có Dĩ..." Thiếu chút nữa là lỡ miệng, nếu như bị Doãn Duệ Hi biết Lạc Trừng ở trước mặt người ngoài nói ra tên thật của nàng, Lạc Trừng đại khái sẽ chết không nơi chôn thây, "Còn có Duệ Hi nữa a! Cô ấy thông minh hơn người, nhất định sẽ giúp ta phân giải."

"Nếu như cô ấy muốn mà chẳng giúp được, vậy cô làm thế nào?" Bạch Huyên cười nói. Tâm tình đột nhiên thay đổi tốt hơn, bởi vì mối quan hệ với Lạc Trừng.

"Sẽ không đâu, không có chuyện gì có thể đánh bại Duệ Hi." Lạc Trừng vẻ mặt tự hào nói.

"Thật lợi hại như vậy sao?" Bạch Huyên nghi ngờ.

Lạc Trừng nhướng lông mày, dùng sức gật đầu, còn tự hào hơn vừa nãy nói: "Tất nhiên rồi! Cô ấy là giỏi nhất!"

"Được rồi, không nói về cô ta nữa." Nghe Lạc Trừng đang khích lệ người khác, Bạch Huyên tự nhiên không thích. Nhớ đến rất nhiều điều trước đây, có chút xúc động, "Không nghĩ cô sẽ đến tìm tôi, còn đoán được tôi ở trên sân thượng."

"Trước kia cô không vui sẽ chạy lên sân thượng, sân thượng của trường cũng có không ít nước mắt đây." Lạc Trừng cười nói.

Không ngờ nàng còn nhớ rõ, Bạch Huyên lần nữa tựa đầu vào vai Lạc Trừng nói: "Chúng ta thật lâu rồi không có nói chuyện ha."

"Đúng vậy, kể từ ngày đó, hình như gặp mặt cũng chỉ chào hỏi, nói cũng không được mấy câu." Lạc Trừng thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặc dù các nàng không tránh mặt nhau, cũng không cố ý hẹn gặp mặt, mỗi lần chạm mặt cũng không có nhiều cơ hội để nói vài câu, nghĩ đến thật ra thì có chút thổn thức. Dù sao các nàng, đã từng tốt hơn như vậy.

"Tôi không nghĩ đến, cô sau này cũng gia nhập giới giải trí." Bạch Huyên nói.

"Tôi cũng không có nghĩ đến."

"Nhưng mà tôi đã từng nghĩ đến, có lẽ cô không bao giờ...muốn nói chuyện với tôi nữa." Từ đầu đến cuối, nàng có làm tổn thương đến Lạc Trừng, mặc dù chính nàng cũng bị tổn thương không nhẹ.

"Biết làm sao được?" Lạc Trừng cười, "Đúng rồi, về chuyện lời bài hát, tôi sẽ cố gắng. Nhưng mà song ca có lẽ không được, lịch trình gần đây không có cách nào sắp xếp thời gian rảnh được."

Bạch Huyên ngồi thẳng người, nhìn Lạc Trừng nói: "Cô đồng ý viết, tôi đã rất vui rồi."

Lạc Trừng giương lên nụ cười, không nói gì, chỉ đem que kẹo vốn đang ở trong tay Bạch Huyên, bỏ vào miệng Bạch Huyên. Bạch Huyên cười cười, ngoan ngoãn ngậm kẹo que vào trong miệng.

Hai người yên tĩnh ngồi, không có một chút không khí lúng túng nào, qua một lúc lâu, Lạc Trừng xem đồng hồ đeo tay nói: "Cũng gần đến giờ rồi, phải đi về thôi. Cứ ăn kẹo ngọt đi. Không có chuyện gì là không qua được, tôi tin tưởng cô có thể."

Bạch Huyên cười, ngậm que kẹo trong miệng nói: "Cám ơn cô."

Có lúc, Doãn Duệ Hi cũng không hiểu rõ suy nghĩ của chính mình. Thấy Lạc Trừng tốt với nữ sinh khác, trong lòng buồn buồn, có cảm giác khó chịu không nói ra được. Nếu như người Lạc Trừng đối tốt đổi thành nam nhân, có lẽ Doãn Duệ Hi cũng sẽ khó chịu, nhưng vẫn an tâm nhiều hơn.

Từ khi ý thức được tình yêu của người bạn mình không thuần túy như vậy, Doãn Duệ Hi liền quyết định bỏ đi để tiến thêm một bước nữa, trừ ca hát, có lẽ nàng giỏi nhất chính là giả bộ ngu. Bỏ qua, chính là vì muốn cả hai phải tốt hơn, nhưng Doãn Duệ Hi không hy vọng lần bỏ qua này đến cuối cùng cũng nhận lại kết quả vẫn như vậy, thậm chí bết bát hơn. Nếu như Lạc Trừng và Bạch Huyên có điều tiến triển, Doãn Duệ Hi không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào. Nàng không tin tưởng Bạch huyên, nàng không tin tưởng loại người tùy hứng, xằng bậy

Mạc Li luôn chờ ở phòng ghi hình thấy Doãn Duệ Hi trở lại một mình liền hỏi: "Sao chỉ có một mình cô?"

"Bọn họ sẽ trở lại ngay thôi." Doãn Duệ Hi mỉm cười nói.

"Tìm được là tốt rồi." Mạc Li gật đầu một cái, lấy điện thoại ra nói cho Nghiêu Tử Tịch tin tốt này.

Doãn Duệ Hi ngồi xuống một bên, cúi đầu hai mắt nhắm lại, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Lạc Trừng, nhớ đến ngay lúc đó mình còn cảm thấy đứa trẻ này vô tư không để tâm đến chuyện phát triển trong giới giải trí, lại cảm thấy đứa trẻ này không có gì tài hoa, thậm chí còn có chút xem thường đứa trẻ này.

Ai ngờ đến thời gian sống chung sau này, phát hiện đứa trẻ này thì ra là có rất nhiều ưu điểm. Có lẽ Lạc Trừng cũng không biết mình có nhiều điểm đặc biệt nổi bật hơn người ta, nhưng mà Doãn Duệ Hi biết. Lạc Trừng như là một bảo ngọc chưa được gọt giũa, Doãn Duệ Hi sẵn lòng trở thành thợ thủ công, giúp nàng phát huy hào quang vốn có của mình. Nếu như Lạc Trừng có thể tìm thấy sân khấu của nàng, phát huy sức quyến rũ độc nhất của nàng, Doãn Duệ Hi kia cũng có thể xem là công đức viên mãn. Khối ngọc bảo này ẩn giấu quá sâu, không khám phá, căn bản sẽ không tìm được. Chỉ là Doãn Duệ Hi cũng biết, có lẽ Lạc Trừng cũng không thuộc về giới giải trí muôn màu muôn vẻ này, tính cách nàng không quá khéo léo, miệng thường thẳng tâm mau đắc tội với người, cũng không mưu tính nhiều.

Nhớ Lạc Trừng từng nói với Doãn Duệ Hi, mơ ước của nàng chính là kiếm đủ tiền an lạc sống cả đời, có thể mua nhà cửa cho cha mẹ và anh trai, sau đó liền rút lui đến một địa phương mà công chúng không tìm thấy, có thể là làm một người làm công nho nhỏ, hay viết báo cáo trong văn phòng, thỉnh thoảng lười biếng cùng đồng nghiệp nói xấu ông chủ. Cuộc sống không cần xa hoa, đơn giản là tốt rồi.

Doãn Duệ Hi cũng có giấc mộng của mình, chỉ là nó hoàn toàn trái ngược với mơ ước của Lạc Trừng. Chí hướng từ nhỏ đến lớn của Doãn Duệ Hi chính là vượt qua thành tựu của mẹ mình, muốn có sân khấu thuộc về riêng nàng, tỏa sáng trên sân khấu, muốn mỗi người ở dưới sân khấu thừa nhận nàng, khẳng định nàng, khuất phục dưới váy lựu nàng. Nàng phải là ngôi sao sáng chói nhất, muốn mẹ cảm thấy tự hào vì nàng. Đây là giấc mộng nàng không thể từ bỏ, ngay cả khi đánh mất thanh xuân, sức khỏe và tình yêu.

Doãn Duệ Hi muốn cuộc sống Lạc Trừng thật tốt, mỗi ngày đều có thể cười thật sảng khoái, khỏe mạnh và hạnh phúc. Muốn Lạc Trừng có thể tìm yêu một nam nhân nào đó, sau đó sống cuộc sống vui vẻ. Nếu như tìm được, Doãn Duệ Hi sẽ an tâm mà buông bỏ, cho dù thật sự rất đau.

Nếu như nàng và Lạc Trừng đều không phải nghệ sĩ, như vậy, có lẽ nàng sẽ thử nắm chặt tay Lạc Trừng. Nếu như các nàng không phải nghệ sĩ, thì làm sao biết đến đối phương đây? Đáng tiếc các nàng đều là nghệ sĩ, có một số việc, hậu quả như vậy, ảnh hưởng thế kia, đủ làm thế giới các nàng thất thủ. Tiếng người đáng sợ, Doãn Duệ Hi rất rõ ràng câu nói này. Lời đồn nhảm có thể giết chết cả một người, nàng không dám cũng không muốn mạo hiểm. Chẳng qua là, nếu như nàng buông tay để rồi đổi lấy một kết quả không như mong muốn, vậy nàng tại sao muốn buông tay? Không, nói sai rồi, không phải là buông tay, mà là tại sao nàng không thể nắm lấy tay Lạc Trừng?

Doãn Duệ Hi cảm thấy mê muội, giống như mất đi phương hướng, không biết nên làm như thế nào. Nhưng có lẽ, nàng ít nhất cũng không thể để cho Bạch Huyên và Lạc Trừng có tiến triển hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro