Chương 11+12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Đừng ngốc nữa

Kể từ khi Chúa cho cậu sống lại.

Như vậy, Lâm Thanh Yến sẽ không ngu ngốc mà để điều đó xảy ra lần thứ hai.

Đời trước, cậu đã bị những viên kẹo bọc đường của Lý Hằng lừa dối, bề ngoài trông hắn thật thà lương thiện nhưng thực chất lại là người rất nham hiểm và xảo quyệt. Ngay cả giải trí Bạch Kim, nơi Lý Hằng làm việc cũng là một công ty có lòng dã thâm độc. .

Lý Hằng nói giải Trí Bạch Kim là một công ty lớn, có tài nguyên tốt và đối xử rất tốt với các nghệ sĩ dưới quyền. Hắn hứa với Lâm Thanh Yến rằng chỉ cần ký hợp đồng, cậu sẽ có thể hát và nhảy, phát hành album, đóng phim truyền hình và nhận quảng cáo. Có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Một khi cậu kiếm được tiền, cậu sẽ không phải trải qua cuộc sống khó khăn này nữa.

Lúc đó Lâm Thanh Yến rất ngây thơ lại thiếu tiền, Lý Hằng rất giỏi mê hoặc lòng người, cậu đã tin tưởng và ký hợp đồng 10 năm với giải trí Bạch Kim mà không cần đắn đo.

Lâm Thanh Yến không muốn kiếm tiền để có được một cuộc sống tốt, ba cậu nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, những kẻ đòi nợ thuê đều đến nhà gây rối, cuộc sống của gia đình không được yên ổn.

Khi đó Lâm Thanh Yến mới 17 tuổi đang học lớp 12. Học lực của cậu tương đối tốt, không phải vì cậu là thiên tài mà là vì cậu rất chăm chỉ. Mỗi ngày cậu đều rời giường lúc trời vừa hửng sáng 5 giờ để đọc sách, 12 giờ đêm cậu mới đi ngủ.

Cuộc sống tuy vất vả nhưng cũng rất đầy đủ , lúc đó mong ước lớn nhất của cậu là được vào một trường đại học tốt và có thể có một cuộc sống tốt hơn.

Nhưng cuộc sống lại phũ phàng, gia đình nợ nần chồng chất cha mẹ không cho cậu đi học. Cậu là con trai lớn trong gia nhà, em trai vẫn đang học cấp 2, cậu là anh phải san sẻ với gia đình.

Giấc mơ đại học đẹp đẽ đã tan tành mây khói theo lời của ba mẹ. Năm 17 tuổi, cậu bỏ học rời nhà đi làm kiếm tiền vì tuổi còn nhỏ, không được học hành nên không ai muốn nhận.

Lâm Thanh Yến chỉ có thể làm những công việc lặt vặt, làm đủ thứ công việc bẩn thỉu và mệt nhọc. Có khi phải làm hai ba công việc mỗi ngày, mỗi ngày chỉ được nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ.

Cậu không giữ số tiền kiếm được cho mình, hàng tháng chỉ để lại vài trăm tệ cho sinh hoạt phí, tiền còn lại đều gửi về cho ba mẹ cậu, em trai muốn đi học, còn muốn trả nợ, gánh nặng cuộc sống đè lên vai một cậu nhóc 17 tuổi.

Vì vậy, khi Lý Hằng ném ra cành ô liu, cậu mới bị lừa. Cho dù có một chút hy vọng, cậu cũng muốn vươn tay nắm giữ hy vọng đó, cho đến khi chút hy vọng đó tan biến.

"Tiểu Lâm, có phải em gặp khó khăn gì không? Hay là em không hài lòng với điều khoản nào của hợp đồng? Em có thể nói thật với anh Lý, những chuyện này đều có thể giải quyết được."

Trong quán cà phê, Lý Hằng chân thành nhìn người thiếu niên phía đối diện, nhưng người thiếu niên chỉ hờ hững lắc đầu, khóe môi khẽ mím lại, nhưng trong mắt lại không có ý cười: "Không có vấn đề gì, là bản thân tôi không muốn ký. "

"Tại sao?" Lý Hằng kích động đứng lên đập bàn, vài giọt cà phê tràn ra ly, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Lâm Thanh Yến vẫn bình tĩnh.

Lý Hằng là một kẻ đạo đức giả và sẽ không động thủ.

Anh hít sâu mấy hơi, cảm xúc nhanh chóng ổn định, lại ngồi xuống, khuôn mặt lúc nào cũng được ngụy trang thành vẻ chân thành tốt bụng như khuyên nhủ một hậu bối không hiểu chuyện, tận tình khuyên bảo mà nói:

"Tiểu Lâm, anh Lý biết hoàn cảnh của cậu rất khó khăn cho nên anh muốn cho cậu cơ hội này. Anh rất xem trọng cậu . Chỉ cần cậu ký hợp đồng, tương lai sẽ vô cùng phát triển..."

"Ngài Lý , anh nên giữ những lời này để lừa người khác đi."

Lâm Thanh Yến đứng dậy mỉm cười với hắn, giọng nói trong trẻo dễ chịu không dao động của người thanh niên, lạnh lẽo như sơn tuyền: "Yên tâm, tôi sẽ thu dọn đồ đạc và dọn ra khỏi căn hộ trong ngày hôm nay."

-------------------------------
Chương 12: Cố Phỉ

Khi Lâm Thanh Yến bước ra khỏi cửa, Lý Hằng đã nhanh chóng đuổi kịp cậu.

Hắn nắm lấy cánh tay của cậu, sau đó nắm lấy cổ áo hung tợn nhìn chằm chằm thiếu niên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Thanh Yến, cậu có ý gì? Nói không ký thì liền không ký? Cậu muốn chơi tôi sao?"

Không phải lúc này.

Mặc dù đang bị kéo cổ áo, thiếu niên mảnh khảnh cũng không hề hoảng sợ, giống như không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của cậu dao động lớn.

"Ngài Lý hình như tôi chưa hứa với anh điều gì." Lâm Thanh Yến nhìn anh, đôi mắt bình tĩnh như bị băng giá bao phủ: "Anh buông tay ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát".

Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Lý Hằng đột nhiên cảm thấy có chút kinh hãi giống như bị ma nhập sau hai ngày không nhìn thấy tên nhóc ngốc nghếch này, hai ngày nay không thấy cậu nhóc ngốc nghếch này nữa, liền đi về phía đối diện.

Lâm Thanh Yến, anh nhớ rõ rồi.

"Tiên sinh, ngài vẫn chưa thanh toán hóa ..." Người phục vụ thận trọng bước tới chỗ Lý Hằng và đưa hóa đơn cho an. "Tổng cộng là 56 tệ. Xin hỏi là tiền mặt hay WeChat?"

Lý Hằng lấy trong ví ra một trăm tệ với vẻ mặt ảm đạm, xoay người rời đi.

Người phục vụ trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, người đàn ông vừa rồi nhìn quá dữ tợn, thoạt nhìn không phải người tốt, lại còn bắt nạt tiểu soái ca.

Chao ôi ... Tiếc quá, mình chưa xin Wechat của anh đẹp trai đó nữa.
  ——

Trụ sở tập đoàn của Cố thị.

Phòng làm việc của chủ tịch nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở chính, tổng thể là màu trắng xám, trang trí sạch sẽ, đơn giản, cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn ở một bên giúp nội thất đủ ánh sáng.

Từ nơi này nhìn ra thấy toàn cảnh những khu vực phồn hoa bậc nhất của Nam Thành.

Người đàn ông với vẻ ngoài đẹp trai đang ngồi ở chiếc bàn lớn với tài liệu trải ra trước mặt trống rất nghiêm túc.

Anh ngồi thẳng lưng, mái tóc đen ngắn được cắt tỉa gọn gàng, mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây được cắt may đơn giản.

Nút của áo sơ mi trắng được cài trên cùng, và vạt áo sơ mi được cài giấu vào quần tây đen.

Tiếng điện thoại vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, Cố Phỉ dời mắt, liếc nhìn tên người gọi, sau đó liền kết nối.

Anh còn chưa kịp nói chuyện, thì bên kia truyền đến giọng nói: "Phỉ Phỉ, chuyến bay đến Nam Thành lúc 9 giờ tối nay, anh đến sân bay đón em nha."

Sau khi nghe thấy giọng nói không đứng đắn, khuôn mặt của người đàn ông lộ rõ ​​vẻ khó chịu và sau đó anh nói với giọng nhẹ nhàng và không chút biểu cảm: "Tôi đang bận, cúp máy đây."

Anh không hiểu tại sao một người đàn ông cao lớn lại có thể phát ra âm thanh như vậy.

An Dụ ở đầu dây bên kia than thở: "Đại ca à, anh đừng nhẫn tâm như vậy, nếu anh không đến đón em, em sẽ phải ngủ ngoài đường, anh có chịu được không? Anh nhẫn tâm được sao, em trai dễ thương của anh lang thang trên đường phố sao? "

Cố Phỉ nhẫn tâm nói: "Đi tìm anh của cậu đấy."

Bên tai lại vang lên một tiếng than khóc, An Dụ vẫn luôn là một kẻ không biết xấu hổ: "Phỉ Phỉ, Cố gia, Cố đại gia, anh trai Cố, em cầu xin anh, được không? Lần này em ra nước ngoài đua xe mà không có nói với anh trai của em. Anh ấy mà biết là đập em thành đầu heo. Vì vậy, anh phải cứu em! "

"Quết định như vậy nha, tối nay gặp! Tạm biệt!"

Cố Phỉ: "..."

Anh quyết định, nếu An Dụ lại gọi anh là Phỉ Phỉ nữa, anh sẽ gọi cho anh trai của cậu ta và nhờ anh đến sân bay đón cậu ta. 

Ông chủ Cố nhà chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy