Chương 9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Trọng sinh

Mùa hè ở Nam Thành luôn nóng và ẩm ướt.

Lúc 8-9 giờ sáng, đô thị nhộn nhịp này đã thức dậy sau cơn buồn ngủ, với những chiếc xe ô tô đi và về trên đường cao tốc, và những người bán hàng nhỏ trong các con hẻm đang hò hét nhiệt tình.

Ánh nắng chói chang tràn vào qua khe cửa sổ.

Trong phòng không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt đang ong ong chuyển động, thổi hơi nóng.

Cậu thiếu niên đang ngủ trên giường mặc một chiếc áo và quần đùi, cậu nằm nghiêng và hơi cong người lên. Đôi chân thon dài lộ ra ngoài.

Ánh mặt trời quá chói mắt, thời tiết quá nóng, đôi mày thanh tú của thiếu niên khẽ cau lại, sau đó khẽ mở mắt.

Đôi mắt đen và trong veo ấy ẩn chứa một dấu vết thăng trầm, đau thương không hợp lứa tuổi này, rồi trở nên bàng hoàng, hoang mang.

Lâm Thanh Yến ngồi dậy khỏi giường, vén những lọn tóc mái ngố và ướt lòa xòa trên trán.

Cậu sửng sốt nhìn khung cảnh trong nhà, quen thuộc nhưng có phần xa lạ, cậu đã sống ở đây một năm, đó là ký túc xá do công ty giải trí Bạch Kim sắp xếp.

Căn hộ nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách, trang trí hơi đơn sơ, điều hòa trong phòng bị hỏng, không khí tràn ngập cái nóng oi bức, khó chịu của mùa hè.

Lâm Thanh Yến lơ đãng nhìn chiếc quạt điện ong ong bên cạnh giường, mọi thứ ở đây đúng như những gì cậu nhớ.

Câuj nghi ngờ chính mình đang nằm mơ hoặc là ảo giác, lúc này đáng lẽ chết rồi, ở cái trấn nhỏ xa lạ kia, làm sao còn có thể ở vào mùa hè 5 năm trước.

Đang nghĩ ngợi, cậu thiếu niên đưa tay véo mạnh vào mặt nhưng không thấy động tĩnh gì.

Ồ ... cậu thực sự đang mơ.

Không, cậu quên mất một điều quan trọng, cậu không cảm thấy đau.

....

Tiếng động đột ngột của điện thoại di động vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đem Lâm Thanh Yến đang chìm trong suy nghĩ mông lung trở về hiện thực, chiếc điện thoại di động trên đầu giường có chút sờn cũ, cậu từng bỏ ra 200 tệ để mua. nó trên thị trường đồ cũ.

Người gọi là Anh Lý, tên là Lý Hằng và là đại lý của Lâm Thanh Yến.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói quen thuộc truyền đến qua điện thoại di động: "Tiểu Lâm, ba giờ chiều nay hẹn gặp lại quán cà phê XX, chúng ta ký hợp đồng nhé, nhớ đến đúng giờ."

Hợp đồng?

Lâm Thanh Yến im lặng trong hai giây, cuối cùng gật đầu và nói ok, cậu nghe thấy giọng nói của chính mình và có một chút gì đó chưa trưởng thành trong giọng nói khàn khàn của một cậu bé vừa dậy thì.

Lý Hằng không nói gì nữa, hai người nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

"Tại sao lại như vậy......"

Thiếu niên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, khó hiểu mà lẩm bẩm, tựa hồ có điều suy nghĩ gì đó, đồng tử đột nhiên run lên, ngón tay khẽ run, mở ra lịch điện thoại di động, xuất hiện trên màn hình bị vỡ, xuất hiện một hàng chữ to:

Ngày 27 tháng 8 năm 2016.

Năm nay cậu mới mười chín tuổi, trọng sinh trở về năm năm trước.

Vào ngày này năm năm trước, cậu đã ký hợp đồng với Giải trí Bạch Kim.

  ——

Nắng chiều càng rạng rỡ.

Điều hòa đang bật trong quán cà phê, rất mát.

Lúc này bên trong không có nhiều khách, người phục vụ đang ngồi trước quầy chán nản chống cằm nghịch điện thoại cho đến khi cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài và một vị khách bước vào.

Người phục vụ là một cô gái trẻ, vừa nhìn thấy khách bước vào, cô lập tức đặt điện thoại xuống, mắt nhìn chằm chằm vào vị khách không thể nhúc nhích, đó là một thanh niên khoảng đôi mươi.

Nắng chiều len vào, cậu bé đứng ở cửa ngược sáng.

Cậu đang mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản với cổ tròn không có hoa văn. Dưới cậu là chiếc quần jean chín điểm rộng rãi đã được giặt sạch màu trắng. Dưới ống quần lộ ra một phần mắt cá chân nhỏ và phần bên ngoài hơi nhô ra. xương mắt cá chân nhỏ và gợi cảm, dưới chân là một đôi giày vải trắng sạch sẽ.

Điều nổi bật nhất là khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp.

Mái tóc ngắn đen mượt buông xõa trước trán, lông mày thanh tú sạch sẽ, đôi mắt đen láy như điểm xuyết ánh sáng, sống mũi cao, đẹp xuất sắc, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ mím lại, trông rất mềm mại.

Mặc dù cậu bé chỉ mặc một bộ quần áo rẻ tiền, đơn giản nhưng lại rất thoải mái, dáng người cao dong dỏng, nhưng lưng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương đó khiến cô không thể dời mắt, sạch sẽ và tươi tắn.

Đơn giản đây là người tình trong mộng của cô.

Người phục vụ nghĩ.

-------------------------------

Chương 10: Lâm Thanh Yến từ chối ký hợp đồng

Người thanh niên ngước lên bắt gặp ánh mắt ấm áp của người phục vụ, cậu cau mày gần như không nhìn thấy, khẽ gật đầu với cô rồi bước vào trong.

Lâm Thanh Yến vẫn có chút khó chịu với ánh mắt quá chú ý của người khác, chính xác mà nói thì đó là phản kháng, mặc dù chỉ là để chiêm ngưỡng ánh mắt của anh chàng đẹp trai, không hề có ý công kích.

Cậu đã chấp nhận sự thật rằng mình đã sống lại về năm năm trước, và bây giờ cậu còn chưa ra mắt, chứ đừng nói đến những thứ lộn xộn đó.

Những gì xảy ra ở kiếp trước hiện lên trong đầu cậu, cậu nghi ngờ rằng mình đã có một giấc mơ dài, nhưng không có giấc mơ nào có thể thành hiện thực như vậy.

Di chứng của giấc mơ này sẽ luôn theo cậu, và cậu không biết khi nào nó sẽ biến mất, có thể là một tháng, một năm ... hoặc cả đời, và cậu sẽ luôn sống trong bóng tối với những ký ức đau buồn này.

Mới hơn ba giờ, Lý Hằng đang ngồi ở góc quán cà phê gần điều hòa, Lâm Thanh Yến kéo ghế ngồi xuống đối diện với anh, vẻ mặt nhẹ nhàng mà nói, "Lý tiên sinh, xin chào."

Lý Hằng trông trẻ hơn so với những gì cậu nhớ, ngũ quan đoan chính, nụ cười dễ gần và hắn trông như một người lương thiện. Lúc này, hắn nhìn người thiếu đối diện mình một cách thân thiện.

"Tiểu Yến, sao đột nhiên cậu lại khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là anh Lý. Cậu muốn uống gì? Anh Lý gọi giúp cậu."

Lâm Thanh Yến nói: "Không cần đâu, vẫn là nói chuyện chính đi."

"Được rồi." Lý Hằng gật đầu, vẫn gọi một ly nước cam cho Lâm Thanh Yến, từ trong cặp lấy ra hợp đồng, mở ra đưa cho thiếu niên, đồng thời bình tĩnh nhìn đối phương.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, đôi mắt trong veo sâu thẳm như hồ nước, nhưng thân hình lại mơ hồ toát ra khí chất lãnh đạm.

Cậu hoàn toàn khác với vẻ lo lắng, nhạy cảm và kém cỏi của hai ngày trước, mới gặp nhau hai ngày, sao lại có thể xảy ra sự thay đổi lớn như vậy?

Lý Hằng đè nén những suy nghĩ này trong lòng, lấy ra một cây bút màu đen dán lên bản hợp đồng, cười nói: "Trước đây tôi đã nói với cậu nội dung cụ thể của hợp đồng, cậu có thể xem trước bản hợp đồng. Nếu không có vấn đề gì thì hãy ký tên vào nó. "

Lâm Thanh Yến không nhìn bản hợp đồng, trực tiếp đẩy bản hợp đồng trước mặt sang phía đối phương, "Xin lỗi, Lý tiên sinh, hôm nay tôi không tới đây vì chuyện này, mà là để nói với anh rằng tôi sẽ không kí nó. "

"Tại sao?"

Lý Hằng không giấu được vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.

Lý Hằng gặp Lâm Thanh Yến một tuần trước, trời nắng nóng, khi đó, cậu thanh niên mặc bộ đồ gấu nặng và phát tờ rơi trên đường phố.

Hắn vô tình nhìn thấy người thanh niên cởi mũ trùm đầu, đầu tóc bù xù, mồ hôi nhễ nhại nhìn lên uống nước, lúc đó anh vô cùng kinh ngạc, chỉ cần khuôn mặt trong sáng, sạch sẽ và xinh đẹp của thanh niên này thôi là đã đủ nghiền nát nhiều tiểu hoa và tiểu thịt tươi trong giới giải trí.

Ngay cả khi bạn không biết gì, chỉ cần đứng trước màn hình như một bình hoa cũng có thể thu hút rất nhiều sự chú ý.

Lý Hằng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, vì vậy hắn đã cố tình tiếp cận Lâm Thanh Yến vào thời điểm đó và giải thích mục đích của mình một cách thân thiện.

Thiếu niên với đầu óc đơn giản, suy nghĩ hiện rõ trên mặt, cậu ta đang thiếu tiền, nếu không thì cậu ta đã không xuống đường phát tờ rơi vào một ngày nắng nóng.

Vì vậy, Lý Hằng nắm bắt được điều này, nhanh chóng dùng viện đạn bọc đường tấn công thiếu niên khiến thiếu niên không còn nơi nào để đi, thậm chí hắn còn cho cậu sống trong căn hộ nghệ sĩ của công ty.

Nhìn thấy việc ký hợp đồng đã là điều chắc chắn rồi mà giờ chợt thấy hối hận?

Đây không phải là đang chơi hắn  ta sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy