Chương 28 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm này nói là muốn ăn, nhưng vẫn luôn trì hoãn, gần đây Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều quá bận, tìm không ra thời gian rảnh, thứ hai là mẹ Tiêu Chiến vẫn chưa thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, từ chối rồi lại từ chối, kiếm đủ loại cớ, Tiêu Chiến chỉ có thể đi cầu xin ba mình, thật sự không có cách nào, ở trong điện thoại nói với ba anh:

"Thì gặp một lần thôi, nếu ba và mẹ con thật sự không thích cậu ấy, về sau cũng sẽ không nhắc lại thỉnh cầu đó nữa, được không? Ba, ba giúp con đi mà ba, được không ba?"

Tiêu Chiến thật sự rất rõ mình muốn gì, cho nên anh chỉ nói nếu không thích sẽ không thỉnh cầu như thế nữa. Anh tuyệt đối không nói ra miệng là chia tay, nói như thế dù chỉ dùng để dỗ ba mẹ, anh cũng không muốn nói ra miệng.

Cũng không phải thật sự mê tín đến mức độ gì đó khoa trương, anh chỉ cảm thấy, nói như thế dù chỉ là nói, anh đều sẽ cảm thấy đối với Vương Nhất Bác người này, đối với mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác, là không tôn trọng.

Tự tin đó là từ đâu ra? Anh nghĩ, là Vương Nhất Bác cho anh đấy.

Tiêu Chiến nhớ hồi học tiểu học cùng bạn học chơi một trò chơi, dùng giấy xếp thành một món đồ chơi, viết lên đông tây nam bắc, ở trong giấy có thể chọn sự việc hoặc sự việc, chọn đến cái nào thì mở cái đấy. Nếu, nếu mà anh cùng Vương Nhất Bác chơi trò chơi này, Vương Nhất Bác nhất định trước tiên sẽ viết toàn bộ lựa chọn đều là những chuyện có lợi cho Tiêu Chiến.

Mặc kệ cậu đến với lựa chọn nào, cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ thiệt thòi ở chỗ tớ.

Đấy là sự tự tin mà Vương Nhất Bác mang lại cho Tiêu Chiến.

Bộ phim này của đạo diễn Trần Phong quay xong, bộ phim truyền hình đề tài cảnh sát bác sỹ mà Tiêu Chiến diễn nam 3 kia cũng vừa lúc phát xong, hôm đại kết cục cũng là hôm bộ phim này đóng máy, từ mùa thu quay đến đầu đông, khách sạn có rất nhiều áo hoodie đôi, còn cả các loại đồ nho nhỏ để sưởi ấm mà Vương Nhất Bác mang đến cho anh, chườm tay, phích nước, lúc chờ diễn ở phim trường có thể dùng cả đệm sưởi nữa.

Tiêu Chiến mỗi lần đều rất nghiêm túc nói với Vương Nhất Bác trên WeChat là cậu thật sự đừng có đưa qua cho tớ mấy cái đồ kỳ kỳ quái quái đó nữa, cậu làm như vậy tớ như kiểu được nuông chiều từ bé ấy.

Vương Nhất Bác khó hiểu, lẩm bẩm tự hỏi tự đáp, "Như thế thì có gì không nên chứ? Đấy là chuyện đương nhiên chứ."

Trên núi xác thực lạnh hơn một ít, Tiêu Chiến ngoài miệng nói mấy lời này, trên thực tế mỗi ngày đều phải chụp ảnh gửi cho Vương Nhất Bác xem. Tỷ như lúc đợi lên sân khấu làm ấm chân, liền chụp ảnh mình nhét chân vào đệm sưởi gửi Vương Nhất Bác xem, Vương Nhất Bác đối với việc này đặc biệt hưởng thụ, rất có loại mong muốn đem toàn bộ mọi khía cạnh ẩm thực và cuộc sống của Tiêu Chiến chiếu cố đến không một góc chết.

Vương Nhất Bác cũng bận, tranh thủ lúc rảnh rỗi "mách" với Tiêu Chiến, nói cậu hôm nay với cha cậu, cũng chính là Vương Đình, tổng đạo diễn đoàn làm phim của bọn họ, lại nảy ra khác biệt ý kiến, nói có khi đổi cảnh có một chi tiết trong hiện trường khác với cảnh trước do trợ lý hiện trường chưa kịp điều chỉnh thôi cậu cũng bị mắng, nói có diễn viên ngày hôm đó trạng thái không đúng lắm, diễn đi diễn lại quá nhiều lần, cậu cũng phải bị mắng theo diễn viên.

Mỗi lần như thế cậu sẽ làm ra một bộ dạng đáng thương vô cùng, hỏi Tiêu Chiến, "Cậu nói xem tớ có phải con ruột của cha tớ không, tớ sợ hay là ổng nhặt được tớ?"

Tiêu Chiến nghe mà vui vẻ, nói tớ đây cũng muốn thỉnh giáo thúc thúc xem nhặt được ở đâu, tớ cũng muốn nhặt một đứa con trai như cậu.

Vương Nhất Bác phải một lúc sau mới sực tỉnh, nhe răng trợn mắt ồn ào trên WeChat, "Tiêu Chiến cậu đừng có mà chiếm tiện nghi của tớ! Lần sau về cho cậu biết ai là ba ba!"

Có đôi khi thật không thể trách tư tưởng của Tiêu Chiến không đơn thuần, Vương Nhất Bác người này khả năng nói tình thoại cứ gọi là kinh người, người ngoài nói nghe ra không có gì, một câu bình thường, ý tứ đến được chỗ Tiêu Chiến lập tức thay đổi, anh cân nhắc tìm một cơ hội nói rõ với Vương Nhất Bác, mấy cái thứ có chút tình thú kia có thể nào thu liễm một chút không.

Đúng lúc hợp đồng sắp đến hạn lại nhận được cả hai bộ phim, đối với Tiêu Chiến mà nói chính là vận khí trên trời rớt xuống cái bánh có nhân, nếu không có cái này, anh đã sớm không định gia hạn hợp đồng với công ty, nhưng nếu hiện tại mà không gia hạn hợp đồng, khó tránh khỏi bị công ty ấn cho một cái tội danh trở mặt không biết điều.

Người đại diện Lan tỷ cũng xem như đã lăn lộn mười năm trong ngành, làm gì không nhìn ra được Tiêu Chiến dao động, tâm tư của một người nếu không phải đặt ở công ty bây giờ nhiều ít có thể nhìn ra dấu vết từ biểu hiện. Chẳng qua Lan tỷ hiểu lầm Tiêu Chiến, cô đoán Tiêu Chiến không muốn gia hạn hợp đồng là vì tìm được một công ty tiếp theo tốt hơn, nhưng hỏi thăm một vòng trong ngành, cũng không nghe thấy nhà ai muốn đào góc tường nhà mình.

Cô vẫn không muốn thả chạy một cái bánh thơm như Tiêu Chiến.

Tiệc đóng máy hôm đó Tiêu Chiến uống hơi nhiều, tửu lượng của anh chưa phải quá tốt, nhưng mà ở đây đại bộ phận đều là tiền bối, xuất phát từ lễ phép anh vẫn ngoan ngoãn chạm cốc kính mọi người một vòng, các tiền bối đối với anh đều không tệ, ngay cả Trần Phong đạo diễn suốt ngày xanh mét mặt mày cũng không ngoại lệ, khi cùng Tiêu Chiến giảng về diễn xuất hoặc nói chuyện phiếm luôn theo bản năng nhẹ giọng, thường xuyên có ảo giác đang cùng con gái nhỏ trong nhà nói chuyện, không dữ nổi.

Tiêu Chiến uống rượu vào phản ứng liền trì độn, mọi người trêu anh anh cũng chỉ gãi gáy cười ngây ngô, tan cuộc thì đã khuya, tiểu trợ lý đã nhắn tin cho Vương Nhất Bác trước, nói bọn họ chuẩn bị kết thúc.

Vương Nhất Bác lái xe đến trước chờ Tiêu Chiến, tiệc đóng máy kết thúc, tiểu trợ lý đi theo bên cạnh Tiêu Chiến đi đường có hơi xiên xẹo, cũng không tiện tiến lên trực tiếp đỡ, từ xa nhìn thấy xe Vương Nhất Bác thì nhảy lên vẫy, Vương Nhất Bác đeo khẩu trang chạy bước nhỏ đến, đỡ người nhét vào trong xe.

"Uống nhiều lắm à?"

"Không có, là tửu lượng của Tiêu lão sư quá kém." Tiểu trợ lý nói xong lè lưỡi, giờ cô không sợ Vương Nhất Bác một chút nào nữa rồi, "Phiền anh nhé, Tiêu lão sư giao cho anh chăm sóc, em té trước đây, hôm nay cho em với chú tài xế xong việc sớm nhé!"

"Được, mọi người đi trước đi, tới nơi gửi tin nhắn cho tôi, đỡ của Tiêu lão sư của mọi người lo lắng."

"Được."

Tiêu Chiến có hơi say, nhưng lại không phải thực sự rất say, ít nhất anh có thể phân biệt được người ngồi ghế điều khiển xe là Vương Nhất Bác, cái xe này là xe nhà bọn họ, trên xe có mô hình tiểu trư và đồ trang trí Shin cậu bé bút chì, mấy cái này đều là anh mua, bởi vì anh vẫn luôn trêu Vương Nhất Bác có mỡ em bé như là heo con, với cả nếu ai hỏi anh trên thế giới ai có cái sườn mặt thịt pưng pưng như Shin cậu bé bút chì thì chắc chắn anh sẽ buột miệng nói là Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác từng phản đối, nhưng phản đối vô hiệu lực.

"Oa, đây là ai đây? Là tài xế Tiểu Vương của anh đây sao?" Tiêu Chiến nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cười đặc biệt ngốc, nhìn về phía Vương Nhất Bác, lần nào anh cũng thích mượn rượu trêu Vương Nhất Bác, đặc biệt thiếu đánh, cà lơ phất phơ.

"Vâng đúng rồi, Tiêu tổng." Vương Nhất Bác nén cười không nhìn anh, cậu sống hai mấy năm như một người lớn nho nhỏ, không ngờ va phải Tiêu Chiến, cả ngày thích vào hùa với anh chơi mấy trò sắm vai ấu trĩ, làm không biết mệt.

"Tiểu Vương lại đây cho sếp hun miếng."

"Sếp, giờ đang làm giờ đi làm đó."

"Em cho anh hun miếng, anh sẽ cho em thật nhiều thật nhiều tiền."

"Tiền em nhiều hơn đó sếp." Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được cười.

Tiêu Chiến phồng mặt suy nghĩ một chút, hình như đúng thế, ngơ ngác nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác xuất thần, vài giây sau khụt khịt mũi nói, "Thế anh cho em hun anh một miếng, em đem tiền của em cho anh hết, đồng ý không?"

Say cũng vẫn là tiểu tham tiền, Vương Nhất Bác nhân dịp dừng đèn đỏ, đội mũ áo hoodie lên cho Tiêu Chiến, hôn lên trán Tiêu Chiến một cái, "Đồng ý, đều cho sếp hết, tất cả mật mã thẻ ngân hàng lẫn Alipay đều là" tiến sát bên tai Tiêu Chiến nói ra sáu chữ số, Tiêu Chiến hài lòng gật đầu, sờ cái kính đen trên mũi, nhe hàm răng trắng, bộ dạng con nít ranh.

Vương Nhất Bác nghi ngờ không biết mai tỉnh rượu anh có còn nhớ được sáu chữ số kia không, Tiêu Chiến uống rượu xong thật sự sẽ không ầm ĩ, cũng không khó tính, chỉ là sẽ trở nên rất mềm mại rất dễ bắt nạt, sẽ làm người ta cảm thấy chỉ cần tùy tiện cho hai viên kẹo là có thể lừa đi.

Trong xe bật nhạc, đang phát một bài tiếng Anh, thật sự lúc trước Tiêu Chiến lái xe thường nghe, hệ thống còn rất thông minh, lúc này liền bật bài đó.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những mảng xanh ven đường nhanh chóng hiện lên, giờ này thành phố vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Đối diện đường xe chạy có rất nhiều cảnh sát giao thông mặc áo huỳnh quang đang tra người say rượu lái xe, lái ngang qua một trạm xe buýt, người đi làm ôm túi công văn ngủ gật, chỗ ngoặt ở giao lộ có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bọn họ lại lái xe qua trạm tàu điện ngầm, từ cửa tàu điện ngầm bước ra những con người mang vẻ mặt hơi mỏi mệt, nữ sinh cầm di động kéo vali đi trên đường, chắc là đang tìm đường.

Lần trước anh tham gia một gameshow nọ, chủ đề của kỳ đó là mơ ước, một cái chủ đề rất bình thường rất hay gặp, nhưng hôm đó anh nghe rất nghiêm túc, tổ tiết mục mời đến một người chơi leo núi cực hạn, Tiêu Chiến nhớ rõ vị khách mời đó nói, anh ta chính là thích loại vận động cực hạn yêu cầu sự chuyên chú cao độ như thế, đấy là một phương thức khác để anh tiếp xúc với thiên nhiên, đây là mơ ước của anh ấy. Tiêu Chiến nghĩ, mỗi người đều có mơ ước không giống nhau. Nói ra nghe như lời âu yếm quê mùa, nhưng trong buổi đêm thành thị này anh đột nhiên phát hiện, mơ ước của anh, đã ở ngay bên cạnh anh rồi, đã thành hiện thực rồi.

Thành phố này, thành phố khác, mỗi một thành phố, mỗi một người lúc đêm về, nhìn như đều giống nhau, lại đều không giống nhau.

Anh nhớ lúc mình tới thủ đô mang theo một vali hành lý, cái vali đó sớm đã bị mài mòn qua bao lần đi lại ký gửi, nhưng anh vẫn rất thích nó.

Vương Nhất Bác lái xe về lại tiểu khu, nghiêng người cởi dây an toàn cho Tiêu Chiến, người đang đỏ bừng mặt phát ngốc trong nháy mắt có chút hoảng thần, như trở về một năm trước đây, cái buổi tối kết thúc tụ tập bạn bè đó, Tiêu Chiến bọc một chiếc áo khoác thật dày, khuôn mặt cũng hồng hồng như thế ngồi sau taxi cùng cậu.

Lúc ấy Tiêu Chiến, đối với cậu tựa như một vị bạn học khách khí đến gần như sẽ không bao giờ gặp lại.

"Bảo bảo, lên lầu."

"Ừ... đợi tí." Tiêu Chiến chớp mắt, chân anh hơi tê, xoay đầu trề môi nhìn Vương Nhất Bác, "Chân tê rần rồi..."

"Thế ngồi một lát, từ từ lát lên lầu tớ xoa bóp cho."

Tiêu Chiến gật đầu, lấy điện thoại ra thoáng nhìn, 11 rưỡi đêm, đầu anh vẫn có chút choáng váng, bọn họ ngồi trong xe thật lâu, trước khi chuẩn bị xuống xe Tiêu Chiến ngẫu nhiên thoáng nhìn khoảng cách giữa hai tòa nhà , có một thân ảnh hơi quen mắt đang kéo vali hành lí chậm rãi đi tới, anh mơ hồ nhớ ra đấy chính là cô gái mới nhìn thấy lúc đi ngang trạm tàu điện ngầm.

Thời tiết thật sự lạnh, Tiêu Chiến bất giác kéo chặt hai sợi dây trên mũ hoodie, Vương Nhất Bác nắm tay trái của anh vẫn cứ chầm chậm vuốt ve, Vương Nhất Bác cũng hơi buồn ngủ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến đeo kính đen, cả người có vẻ hơi khờ, không biết ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác nhìn đã bao lâu, lâu đến mức mắt Tiêu Chiến nổi lên một tầng sương mù, kết quả vừa sờ đã thấy nước mắt từ không biết đọng ở hốc mắt từ khi nào.

Anh đột nhiên bỗng thấy hơi tủi thân, anh cũng có thể vì Vương Nhất Bác làm một cái gì đó chứ.

Sự tình tiếp theo chính là đầu óc nghĩ như nào liền làm như thế, Tiêu Chiến lấy điện thoại gọi cho mẹ một cuộc điện thoại đường dài.

Mẹ Tiêu Chiến vừa mới mơ mơ màng màng ngủ nhìn thấy điện thoại của con trai, đã trễ thế này, chắc là chuyện gì quan trọng, bà vỗ vỗ ba Tiêu Chiến đang ngủ bên cạnh.

"Chiến Chiến gọi điện."

"Thế bà nghe đi..." Ba anh mở đèn đầu giường cũng ngồi dậy theo.

"Alo? Ơi Chiến Chiến..."

"Mẹ..." Tiêu Chiến vừa mở miệng liền mang theo giọng mũi rất nặng.

Mẹ nhất thời lập tức sốt ruột, "Ơi con nói đi, làm sao thế? Chiến Chiến, con chậm rãi nói, giọng con như nào đấy... sao thế Chiến Chiến?"

"Mẹ... con thật sự rất thích Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến nghẹn ngào, làm Vương Nhất Bác đang nghỉ ngơi bên cạnh bừng tỉnh, Vương Nhất Bác có chút hoảng loạn cố tỉnh táo lại, nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không để ý cậu, chỉ hít sâu một hơi tiếp tục nói với điện thoại, "Mẹ... ba mẹ có thể hay không... cũng chia một chút, một chút yêu thương cho Vương Nhất Bác với, con thật sự rất thích rất thích cậu ấy, nhưng mà con cũng không muốn làm mẹ với ba không vui, mẹ.... mẹ với ba, với cả Vương Nhất Bác nữa, đều là người nhà của con, cho nên mẹ có thể hay không..."

Mẹ anh cầm điện thoại một câu cũng không nói nên lời, di động mở loa ngoài, bà nhìn ba Tiêu Chiến, lại xoay đầu nhìn ảnh chụp chung nhà ba người, lần đó sau khi Tiêu Chiến nói thẳng, bà vẫn luôn tránh các đề tài có liên quan đến Vương Nhất Bác, dù Tiêu Chiến luôn nhắc tới, cũng sẽ bị bà làm lơ.

Là đã nghĩ thông rồi sao? Có thể có một chút. Nhưng càng có rất nhiều là bản năng của người mẹ, nói là thỏa hiệp ư? Cũng đúng. Thỏa hiệp đối với thái độ bức thiết muốn bảo vệ hạnh phúc của chính mình của con trai bà.

Hai người ở hai đầu điện thoại rơi vào im lặng lâu dài.

"Được..." Mẹ cuối cùng mở miệng.

Tiêu Chiến sửng sốt, tay trái nắm tay Vương Nhất Bác đột nhiên dùng sức.

"Được, theo ý con, Chiến Chiến, con cảm thấy người này không tệ, tức là không tệ, mẹ thế nào cũng được."

Sau khi về nhà cảm xúc của Tiêu Chiến còn chưa hòa hoãn, anh cũng không phải người quá thích khóc, áy náy ư? Có, nhưng anh không phải là người vạn năng, Vương Nhất Bác cũng không, không ai có thể cân bằng được mọi chuyện.

Che đôi mắt ngồi một chốc, lông mi ướt đẫm, ánh đèn đỉnh đầu phòng khách có hơi chói mắt, Vương Nhất Bác rót cho anh một ly nước ấm, Tiêu Chiến lúc này lại sinh ra chút ngượng ngùng cùng câu nệ, có chút xấu hổ mà nhận ly nước.

Vương Nhất Bác trêu anh, "Tỉnh rượu rồi?"

"Tớ không có say!"

"Ờ...." Vương Nhất Bác kéo dài giọng, "Không say."

"Thật sự không say!"

"Cảm ơn cậu." Vương Nhất Bác sờ soạng đầu Tiêu Chiến, "Cảm ơn cậu."

"Thích..." Tiêu Chiến cười, trạng thái căng thẳng cũng thả lỏng lại, đổi đề tài, "Không cho cậu trộm đổi lại mật mã ngân hàng và Alipay!! Tớ nhớ kỹ hết rồi!"

"Tiểu tham tiền."

Vương Nhất Bác cười đến rớt nước mắt, lại mê muội dáng vẻ này của Tiêu Chiến không sao chịu nổi, nhéo mặt Tiêu Chiến chà đạp, "Sao tớ lại hiếm lạ cậu chứ hả tiểu tham tiền!"

Cậu không hỏi Tiêu Chiến vì sao lúc nãy lại kích động, vì sao đột nhiên gọi điện cho mẹ ngay trên xe, giữa hai người bọn họ, rất nhiều chuyện thật sự đều không cần cố ý nói rõ.

Chuyện gia hạn hợp đồng, người đại diện vẫn không từ bỏ, Tiêu Chiến suy xét thật lâu, cuối cùng chọn tiếp tục hợp tác, anh đưa ra một yêu cầu với Lan tỷ, sau khi gia hạn hợp đồng anh có một bộ phim muốn quay, hy vọng công ty có thể đồng ý. Lan tỷ hỏi anh là ai quay, anh không nói, chỉ bảo Lan tỷ đồng ý.

Cả mùa đông, Vương Nhất Bác đều rất bận, bộ phim kia của bọn họ ấn định Tết âm lịch ra rạp, mỗi ngày cậu đều bận đến gần như không về nhà, Tiêu Chiến cũng không nhàn nhã, bay khắp nơi, thông cáo Lan tỷ sắp xếp cho anh thật sự không quá nhiều, nhưng cũng phải đến Tết âm lịch anh mới có thể thở một hơi.

Tết âm lịch anh mua vé xem phim đưa ba mẹ đến rạp chiếu phim xem bộ phim điện ảnh Vương Nhất Bác quay, chỉ vào tên cậu trên màn hình lớn nói với ba mẹ, đạo diễn chấp hành Vương Nhất Bác, bạn trai con. Dưới ánh đèn tối tăm của rạp, một đôi mắt cười sáng lấp lánh.

Lúc về nhà chụp ảnh gửi Vương Nhất Bác, ba cái cuống vé.

"Trả tiền!"

"Tới liền!"

Vương Nhất Bác vừa đi với ba mẹ đến nhà một tiền bối khác về, vừa xuống xe liền gọi điện cho Tiêu Chiến, mẹ cậu ở đằng sau ghét bỏ, nữ cao không hổ là nữ cao, ở trong điện thoại Tiêu Chiến cũng có thể nghe thấy giọng mẹ Vương Nhất Bác, "Vương Nhất Bác con đi làm con trai Trùng Khánh luôn đi!" Tiêu Chiến bên này cười khanh khách, nói con trai mau tới.

Nói tới nói lui, hai người vẫn phải hết Tết âm lịch mới gặp, dính nhau trong nhà cả ngày.

Phim ngắn của Vương Nhất Bác đã trù bị hòm hòm, trong Tết và trước Tết đều đã gặp mặt và định xong diễn viên câu thông xong trong groupchat WeChat, cậu không nhắc đến quan hệ của mình với Tiêu Chiến, đấy là yêu cầu của Tiêu Chiến.

Trước kia nói muốn để Tiêu Chiến làm diễn viên bộ phim đầu tiên cậu làm với tư cách đạo diễn, chuyện này cậu không lừa Tiêu Chiến. Nói đùa trêu Tiêu Chiến, "Tiêu lão sư chính là một đại tiền bối đã từng đóng phim của Trần đạo và Lâm đạo, sẽ không chướng mắt loại phim ngắn của đạo diễn mới bọn tớ chứ?"

Tiêu Chiến mặc kệ cậu, kéo bịt mắt, đặt đầu lên vai Vương Nhất Bác, "Tớ mệt, đừng ồn tớ."

Mà lúc này, bọn họ đang trên máy bay đến Bali.

Bọn họ đến Jakarta rồi trung chuyển đi Bali, Tiêu Chiến nghỉ ngơi đủ, người cũng có tinh thần, Vương Nhất Bác so với anh còn có tinh thần hơn, dọc đường quấn lấy anh nói rất nhiều chuyện nhàm chán, quá mức thân mật, Tiêu Chiến bảo cậu thu liễm chút, sợ người đồng hành nhìn ra cái gì.

Vương Nhất Bác nghiêm trang gật đầu, sau khi tới, đeo kính râm xụ mặt, trợ lý đi cùng không đoán được vì sao đạo diễn đột nhiên áp suất thấp, bọn họ đã đặt xe trước, lúc này khẩn trương quá liền làm chuyện thừa thãi lớn tiếng hỏi, "Vương đạo, ngài đi cũng diễn viên chính hay là đi riêng?"

"Đi cùng xe diễn viên chính đi, tiết kiệm chi phí."

Tiêu Chiến cười trộm dưới khẩu trang, cười đến run cả vai, tiết kiệm chi phí, vậy mà Vương Nhất Bác cũng nói được. Anh chui vào xe đoàn phim an bài, nhìn ra bên ngoài có ít khách du lịch rải rác, đeo những cái balo rất lớn, logo đều khá giống nhau.

Vương Nhất Bác cũng theo anh lên xe, họ một cái, nghiêm túc ngồi cạnh Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lặng lẽ câu lấy ngón út của cậu, chỉ ra bên ngoài hỏi, "Hình như có thi đấu gì đó?"

Vương Nhất Bác nhìn thoáng ra, ngày thường cậu cũng thích vận động cực hạn, cho nên ít nhiều có chút nghiên cứu, "À, là logo một cuộc thi lặn biển quốc tế, gần đây hình như có thi đấu."

"Vương đạo sao cái gì cũng biết thế, lợi hại ghê." Tiêu Chiến nhỏ giọng nói.

Tàu xe mệt mỏi, Tiêu Chiến tới khách sạn liền trực tiếp chạy đi tắm một cái,  Vương Nhất Bác cất hành lý xong liền lặng lẽ chuồn đến tìm anh, Vương Nhất Bác cũng mệt rã rời, hai người kéo rèm ngủ một giấc ngủ trưa.

Một giấc này ngủ rất say, lúc Tiêu Chiến xoay người Vương Nhất Bác sẽ theo thói quen dựa sát tới, ôm người vào lòng.

Sau giờ ngọ ở một đất nước xa lạ, bọn họ hình như thật sự dành được một tiếng đồng hồ thứ 25 hiếm có. Vương Nhất Bác hoảng hốt như vừa mơ một giấc mộng dài. Cậu mơ thấy cao trung, mơ thấy cái quạt cũ xưa màu xanh lục kẽo kẹt rung động sau giờ ngọ cao tam, bảng đen bị phấn nghiến qua, bụi trôi lơ lửng trong không khí, toàn thế giới trong nháy mắt như lâm vào thinh lặng, chiếc quạt trần cánh to cũng ngừng chuyển động.

Thầy giáo bảo cậu phát bài thi trung khảo, cậu cầm cái bài thi được điểm tối đa kia hô to ai là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang ghé vào bàn ngủ có chút không kiên nhẫn rồi lại ngốc ngốc mở mắt ra, lười biếng vẫy vẫy tay, nói nhẹ, "Tớ."

Vương Nhất Bác cười đưa bài thi cho Tiêu Chiến 17 tuổi, Tiêu Chiến mặt tròn tròn bị cánh tay ép ra có hơi đỏ, trên má phải còn dấu tay áo đồng phục áp vào, một đôi mắt xinh đẹp phủ một tầng hơi nước do vừa ngáp xong, anh duỗi tay nhận bài thi Vương Nhất Bác phát.

"Tớ là Tiêu Chiến."

(HOÀN CHÍNH VĂN.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjoo