10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10-Lần sau?

Tiêu Chiến về đến nhà, đuôi mắt ê ẩm rũ xuống, tóc tai rối bời, vừa vào cửa đã bị Tiêu Chi Lan kéo lại.

"Anh hai, anh sao vậy?" Nghe tiếng Tiêu Chi Lan, Tiêu Thiên Thiên và gái út nhanh chóng chạy ra.

"Không phải anh nói không thoải mái nên đi trước à? Sao bọn em về đến nhà không thấy anh?" Tiêu Thiên Thiên quan sát quần áo trên người Tiêu Chiến, "Anh không về nhà ạ?"

"Ừ" Tiêu Chiến ngây ngốc gật đầu, không buồn nhìn ai mà thản nhiên đi về phía phòng mình.

Ba cô em gái dõi theo bóng lưng của Tiêu Chiến, cảm thấy hơi bối rối.

"À, đúng rồi." Tiêu Chiến đi tới cầu thang liền xoay người, "Thiên Thiên, bảo dì Mai nấu cho anh tô mì nhé, anh đói quá."

"Vâng." Tiêu Thiên Thiên gật đầu, nhìn Tiêu Chiến run rẩy lên lầu.

"Anh hai sao vậy ạ? Hình như anh ấy bị thương rồi." Gái nhỏ lo lắng hỏi.

"Ừ, là bị thương."

"Chị cả, chị cũng cảm thấy anh hai đi tìm hắn sao?" Tiêu Chi Lan quay đầu kéo Tiêu Thiên Thiên.

"Nếu không thì còn có thể là ai nữa." Tiêu Thiên Thiên thở dài, "Chị đi tìm dì Mai."

"Anh hai bị thương ở đâu ạ? Ai làm anh ấy bị thương? Chúng ta không đến xem một chút sao?" Gái út vội vàng hỏi Tiêu Chi Lan.

"Anh ấy bị thương ở đây." Tiêu Chi Lan chỉ chỉ tim mình, "Đợi dì Mai nấu xong, để chị cả đến xem anh ấy thế nào."

Tiêu Chiến quay trở về phòng ngủ, vào phòng vệ sinh rửa tay xong liền cởi quần áo bẩn trên người ra ném vào giỏ đồ. Anh nhìn bản thân trong gương, ánh mắt lòe nhòe.

Anh không khóc, chỉ rơi một giọt nước mắt vì bị Vương Nhất Bác cắn quá đau, nhưng mắt lại đỏ giống như khóc rất lâu.

Tiêu Chiến sờ sờ dấu răng trên cổ, lần này nghiêm trọng hơn, ra tay tàn nhẫn đến mức rách da, thậm chí còn hơi rướm máu, chạm hay gãi đều rất đau.

Chẳng lẽ Vương Nhất Bác mắc bệnh dại ư?

Tiêu Chiến cầm di động đặt trên bồn rửa mặt, quay máy ảnh về phía gương, chụp một tấm gửi cho Vương Nhất Bác.

"Có cần tiêm vắc xin ngừa dại với uốn ván không?" Điệu bộ của Tiêu Chiến trông rất lười nhác và oan ức.

2 hình ảnh.

Vương Nhất Bác trực tiếp chụp hai bức ảnh gửi lại cho anh, "Vậy chỗ này của tôi phải tiêm cái gì đây?"

Sau khi Vương Nhất Bác cắn anh, cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ là theo bản năng, anh chậm chạp giơ tay cào lên mặt đối phương ba dấu, còn đấm một cái vào khóe miệng hắn xem như phần thưởng thêm.

"Nói đi? Sao không nói?"

"Tính bồi thường thế nào? Hai đấm, ba dấu móng tay!" Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên hùng hổ, Tiêu Chiến phiền não ném điện thoại sang một bên.

Ting ting ting...

Tiêu Chiến liếc nhìn màn hình, đầu heo Vương Nhất Bác trực tiếp gọi điện thoại qua.

"A lô!" Tiêu Chiến tức giận gằn một tiếng.

"Còn đau không?" Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi.

Cứ tưởng đối phương gọi để mắng chửi mình, Tiêu Chiến nhìn gương mặt cau có trong gương lập tức thả lỏng, vô thức bĩu môi.

"Rất đau, rách rồi, không nhìn thấy à? Chảy máu nữa!" Âm thanh từ Tiêu Chiến ngày càng nhỏ giống như trách mắng, hoặc là nói... anh đang làm nũng.

Rách chỗ nào? Chảy máu ở đâu? Cuộc đối thoại này có vẻ không trong sáng lắm...

"Anh cào rất đau, mặt biến dạng rồi." Vương Nhất Bác khẽ cười một tiếng, "Không khác gì mèo con, nóng nảy còn hay giở móng vuốt."

Anh thừa biết Vương Nhất Bác nào có lòng tốt quan tâm đến mình như vậy, vốn định lên giọng dạy dỗ mấy câu liền nghe thấy đầu dây bên kia nói tiếp: "Lần sau tôi sẽ làm nhẹ hơn."

Lần sau? Cái gì lần sau? Mắc cái qué gì có lần sau?

Tiêu Chiến ngẩng mặt nhìn bản thân theo trong gương, tự hỏi tại sao khóe miệng lại cong lên?

Anh vội vàng cúi đầu.

"Tiêu Chiến? Anh ngủ chưa?"

"Chưa."

"Anh hai, em chuẩn bị xong rồi." Âm thanh từ Tiêu Thiên Thiên lọt vào điện thoại cùng với tiếng gõ cửa.

"Không nói nữa, tôi đi ăn cơm." Tiêu Chiến điều chỉnh cảm xúc, "Đợi qua ngày bầu chọn, chúng ta cứ như kế hoạch ban đầu mà làm."

Vương Nhất Bác cúp điện thoại. Tiêu Chiến nhanh chóng thay quần áo ở nhà rồi mở cửa cho Tiêu Thiên Thiên.

"Anh hai, hôm nay dì Mai làm thạch băng tuyết."

"Còn có bánh Mousse."

Anh biết, ngoài Tiêu Thiên Thiên, gái nhỏ và gái út chắc chắn sẽ đến đây.

"Vào đi vào đi." Tiêu Chiến nhìn ba người mang đồ ăn lên, trố mắt ngạc nhiên: "Woa, buổi tối các em ăn thế này không sợ mập sao?"

"Ăn cùng anh, không sợ."

"May mà anh về sớm, đồ ăn ở Long Phượng Tửu thật sự rất khó ăn."

"Không phải khó ăn mà là bầu không khí không vui nên không có khẩu vị, vả lại bàn của chúng ta ăn không nhiều lắm."

Ba cô em gái mỗi người một câu, gian phòng yên ắng lập tức trở nên ồn ào.

"Gói lại đi." Tiêu Chiến cầm đũa gắp một ít mì đưa vào miệng. Sợi mì vừa tươi vừa dai, nếu một ngày đó anh phải rời khỏi Tiêu gia, anh nhất định rất nhớ bát mì này.

"Còn nói bọn em, anh vội vàng đi tìm tên tra nam kia, vậy mà hắn cũng không cho anh ăn cơm." Tiêu Chi Lan bụng dạ thẳng thắn, cảm thấy tủi thân thay Tiêu Chiến.

"Không phải đâu, anh ăn rồi nhưng chưa no thôi." Tiêu Chiến bối rối bật cười, "Không ăn cơm cùng mấy đứa, anh ăn không ngon."

"Ấy kìa kìa, để em xem sau này anh hẹn hò còn muốn nhớ đến bọn em không."

"Anh hai..." Tiêu Thiên Thiên lo lắng cùng cực: "Hắn... đang cạnh tranh Tọa quán với anh."

"Ừ" 

Tiêu Chiến gật đầu, đang định tìm cách giải thích với Tiêu Thiên Thiên thì đối phương lại tức giận hậm hực: "Hắn là kẻ phản bội của Tiêu gia, anh không sợ hắn sẽ lợi dụng anh sao?"

Hai mắt Tiêu Chiến sáng lên, anh ngồi thẳng lưng nhìn Tiêu Thiên Thiên: "Gái lớn, anh biết em lo cho anh, nhưng em yên tâm, anh không ngốc đến thế, hắn không phải người duy nhất muốn dò la tin tức."

"Cái gì? Anh hai, anh đã hi sinh quá nhiều vì Tiêu gia rồi." Gái nhỏ sốt ruột nhìn Tiêu Chiến.

"Ôi trời, không sao, anh không phải con gái, không quan trọng." Tiêu Chiến cười giả dối, anh cũng chẳng biết sao kịch bản lại phát triển theo hướng này.

"Vậy anh cẩn thận một chút, anh hai."

Bữa tối Tiêu Chiến tiêu thụ quá nhiều, ba cô em gái nói là ăn chung nhưng thực chất mỗi người chỉ nhấm nháp một chén thạch băng tuyết.

Nằm trên giường, bụng căng tròn nằm trên giường không tài nào ngủ được, anh với lấy điện thoại lướt xem những tấm hình đã gửi cho Vương Nhất Bác hôm nay, khóe miệng cố dằn xuống.

Trông cứ như ép con nhà lành làm điếm, mỗi tấm cũng có chút giá trị riêng, nếu không lộ bắp đùi thì sẽ lộ nửa vai.

Sau khi chụp xong, anh không dò soát lại cẩn thận, tách tách liên tiếp bảy tám chục tấm. Trước kia anh cũng từng làm theo một vài kĩ xảo chụp phim từ đạo diễn, mỗi một tấm đều ẩn chứa một câu chuyện. Anh cố ý học phương pháp quay phim của《Trùng Khánh sâm lâm》phóng chiếu câu chuyện về nữ phục vụ tại tiệm thức ăn nhanh trong bộ đồng phục trên người Vương Nhất Bác. 

Anh đang đợi vị cảnh sát kia có thể thay đổi cuộc đời mình, ghé thăm tiệm thức ăn nhanh của anh.

Tiêu Chiến chọn vài bức ảnh chuyển qua cho Vương Nhất Bác.

"Mấy tấm này để lộ, cho cậu làm kỷ niệm." Anh đoán Vương Nhất Bác chắc chắn đã ngủ nên không đợi đối phương trả lời đã thoát khung chat, tiếp tục xem hình.

Ting ting ting ting...

Vương Nhất Bác đột nhiên gửi hơn mười tin nhắn liên tục. Tiêu Chiến ấn thoát khỏi album, mở khung chat. Người bên kia phát mười mấy tấm hình của bản thân, nếu như nói anh đem lại cho Vương Nhất Bác cảm giác tạp chí điện ảnh thì Vương Nhất Bác cũng khiến anh có cảm giác tương tự, điểm khác biệt duy nhất chính là anh chụp cho Vương Nhất Bác phong cách cực kì nghệ thuật, nhưng Vương Nhất Bác lại chụp cho anh không khác ảnh phim đồi trụy.

Từ những bức ảnh Vương Nhất Bác chụp, căn bản không phân biệt hắn đang mặc đồ thế nào, thậm chí còn có một vài tấm không nhìn ra người chụp là ai. Những tấm ảnh kia không chụp được mặt hắn, chỉ có đôi mắt, khuôn miệng, thêm cả xương quai xanh, bắp đùi và lông chân.

Tiêu Chiến gọi một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Sao không nháy được một bức nào hoàn chỉnh thế?" Tiêu Chiến thấp giọng hỏi, không giống như trách mắng mà giống đang dạy dỗ đối phương hơn.

"Tôi không biết chụp lắm." Giọng điệu của Vương Nhất Bác nghe có vẻ như hắn thật sự không có khiếu trong lĩnh vực này, nhưng những bức ảnh kia rất giống được chụp bởi một nhiếp ảnh chuyên nghiệp nào đó, bởi vì trông anh rất quyến rũ, rất trêu ghẹo...

"Thật à?" Tiêu Chiến có chút khó tin.

"Ừ"

"Vậy cậu có thiên phú đấy."

"Thiên phú gì?"

Tiêu Chiến nhất thời cứng họng, tôi không thể nói cậu có tố chất làm đạo diễn phim AV đâu.

"Sao chưa ngủ? Chưa đến giờ à?" Tiêu Chiến cố ý chuyển đề tài.

"Đang xem hình." Vương Nhất Bác hắng giọng: "Anh muốn xem nữa không?"

"Đừng." Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác vẫn gửi những thứ như khi nãy, nếu giám sát an ninh mạng nhìn thấy nội dung mà hai người chia sẻ cho nhau giữa đêm thế này thì chẳng phải tài khoản của bọn họ càng bị theo dõi nghiêm ngặt hơn sao?

"Lần sau lấy điện thoại của anh cho tôi xem."

"Tôi chụp đẹp không?" Tiêu Chiến cực kì vênh váo với tác phẩm của mình, mặc dù quá trình có hơi mệt một chút, thậm chí suýt nữa cảm thấy mình đã bị "cướp sắc" nhưng có lẽ Vương Nhất Bác chẳng có hứng thú với anh, nếu không chỉ bằng sức của Vương Nhất Bác, anh chắc chắn không địch lại nổi.

"Tôi nên nói thế nào? Tôi phải khen đẹp à?" Vương Nhất Bác hỏi ngược lại: "Đều là đàn ông cũng không cảm thấy mấy tấm hình này đẹp, đúng không?"

"Không hẳn là như thế, xét theo góc độ thưởng thức nghệ thuật thì cậu chụp cho tôi rất đẹp." Tiêu Chiến vội bổ sung thêm một câu: "Tôi thật sự rất thích."

"Vậy sau này tôi sẽ chụp cho anh."

Tiêu Chiến vểnh môi, hít thở khó khăn hơn. Hôm nay Vương Nhất Bác đã nhắc đến "sau này" hai lần, đầu tiên là thời điểm lưu lại dấu vết trên cổ và cả hiện tại nữa.

Vương Nhất Bác đang chơi trò mập mờ với anh?

Tiêu Chiến đợi nửa ngày không thấy đối phương nói gì.

"Vương Nhất Bác?" Do núp trong chăn nên thanh âm của Tiêu Chiến mềm mại rất nhiều.

Hai đại diện cạnh tranh Tọa quán trong hội đoàn lớn nhất Việt thành nửa đêm nói chuyện phiếm với nhau không phải là tin tức quá giật gân, nếu bị đàn em dưới trướng biết được thì cười cho thối mũi thôi.

"Hả?"

"Buồn ngủ rồi?"

"Ừm."

"Đi ngủ thôi."

"Ừ, ngày mai ăn cơm cùng nhau không?"

"Không được, tuần sau chọn Tọa quán rồi, đừng để người khác bắt gặp." Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác muốn nói gì đó với mình, "Nếu cậu có việc gấp thì nói với tôi qua điện thoại."

"Được, không có việc gì gấp, tiến hành theo ý của Dương Tiêu đi." Giọng của Vương Nhất Bác nghe rất nặng, cứ như một giây sau liền lăn ra ngủ vậy.

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tắt máy, Tiêu Chiến thừ người nhìn tia sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa sổ. Lúc này đây anh rất giống ánh trăng trói buộc kia, bang Tứ Hải là căn phòng, Kiều Hưng Vũ là rèm cửa sổ, bọn họ kiên quyết ngăn cản anh với bên ngoài, nhưng dù có ngăn cản chặt chẽ đến mức nào thì chắc chắn vẫn sẽ còn khe hở cho ánh sáng len lỏi đi vào.

Số phiếu trong tay đám bô lão chỉ bằng một phần ba so với phía Kiều Hưng Vũ, anh nhất định phải nghĩ ra cách tìm khe hở để tranh đoạt phiếu bầu từ tay Kiều Hưng Vũ.

.

.

.

Chuyện mà Tiêu Chiến nghĩ tới, Tiêu Thiên Thiên cũng đã có tính toán, Tiêu Thiên Thiên bảo Tiêu Chi Lan hẹn năm sáu lão tiền bối uống trà buổi sáng. 

Tiêu Chi Lan tốt nghiệp ngành Tài chính tại trường Đại học danh tiếng ở nước ngoài, đồng thời cũng tham gia các hoạt động đầu tư vốn khoảng bốn đến năm năm ở bên đó mới quay về tập đoàn Tứ Hải.

Nhìn xa trông rộng, mạng lưới quan hệ tốt, về cơ bản thì hạng mục đầu tư sẽ không thất bại.

"Gái nhỏ, sáng sớm cháu hẹn mấy lão già này đến đây làm gì?"

"Bác Tần, cháu còn có thể làm gì nữa ạ, sớm như vậy đã tới Tửu lầu đương nhiên là để uống trà rồi." 

Tiêu Chi Lan sở hữu vẻ bề ngoài tươi tắn, lại rất biết cách lấy lòng trưởng bối. Khi Tiêu Minh Viễn còn sống, thời điểm Tiêu gia tổ chức tiệc, Tiêu Thiên Thiên luôn là người tỏ ra cẩn trọng hơn, gái út thì có chút xấu hổ, riêng Tiêu Chi Lan mãi mãi là đứa trẻ khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.

"Bọn ta có thể uống trà ở gần nhà, còn phiền gái nhỏ dậy sớm theo mấy lão già này uống trà sao."

"Bác Tôn, quỹ mà cháu đã giới thiệu cho con trai ngài hẳn là bây giờ làm ăn rất tốt phải không?" Tiêu Chi Lan đứng lên kính trà.

Đám bô lão ngồi đây đều sành đời, mục đích mời khách lần này của cô không cần phải che giấu nữa.

"Các vị, thứ cho cháu nói thẳng, cháu muốn mọi người dành suất phiếu bầu chọn Tọa quán cho anh hai cháu, nếu được thì cháu sẽ giúp mọi người thu xếp vốn và tài sản trong tay." Tiêu Chi Lan ngưng một chút, đôi mắt thụy phụng liếc qua một vòng, "Cháu lấy xuất thân và các mối quan hệ ra bảo đảm lợi nhuận hằng năm của các vị sẽ cao hơn 20% so với hiện tại."

"Gái nhỏ, ta biết cháu muốn vận động bỏ phiếu cho anh hai cháu, nhưng lão già chúng ta vẫn chưa quyết định bầu cho ai cả."

"Đúng đấy." Chú Quách hắng giọng: "Chuyện ồn ào giữa Tiêu thiếu gia và Vương Nhất Bác bây giờ có hơi mất mặt, bên ngoài có tin đồn Tiêu thiếu gia thích cậu ta, liều chết với người nhà."

"Có lẽ mọi người đã hiểu lầm anh hai cháu rồi, không thể nào anh ấy dây dưa không rõ ràng với đối thủ cạnh tranh. Cháu không biết các vị nghe thấy tin tức này từ đâu, mấy hôm trước dưới Long Phượng tửu, hai người bọn họ đã ra tay đánh nhau, các vị đều có mặt tại đó, nên..."

Tiêu Chi Lan không kịp nói dứt câu, cửa phòng bao liền bị đẩy ra.

"Cảnh sát đây!"

Hai ba người mặc thường phục xông vào, Lý Khắc Minh đứng phía sau không hoảng không vội giơ thẻ cảnh sát lên, sau đó hắn đi tới trước bàn tròn, hoàn toàn xem Tiêu Chi Lan ra gì.

"Náo nhiệt quá nhỉ, sáu vị trưởng bối của bang Tứ Hải ngồi ở đây là đang thương lượng xem ai sẽ kế thừa chiếc ghế Tọa quán sao?"

"Lý cảnh quan." Tiêu Chi Lan nở nụ cười nhàn nhạt đến gần Lý Khắc Minh, "Chẳng qua là hôm nay tôi mời các vị trưởng bối đã từng chăm sóc tôi thuở ấu thơ uống một tách trà buổi sáng, gia đình tụ họp, cần gì phải đánh động nhiều người như vậy?"

"Cô là?" Lý Khắc Minh nhìn thấy đối phương đứng bên cạnh đàn ông liền trở nên nhỏ bé, "Nhị tiểu thư của Tiêu gia đúng không?"

"Trí nhớ của Lý cảnh quan không tệ." Tiêu Chi Lan nhướng mày, "Họp riêng tư, không phạm pháp."

"Đương nhiên không phạm pháp." Lý Khắc Minh nhìn Tiêu Chi Lan: "Nhưng các vị ngồi đây đều là thành viên cấp cao trong bang Tứ Hải, tôi có lý do nghi ngờ các vị tụ tập bất hợp pháp."

"Kiểm tra giấy tờ tùy thân của bọn họ." Lý Khắc Minh mỉm cười với Tiêu Chi Lan, "Cô Tiêu, phiền cô cho chúng tôi xem thẻ căn cước, cảm ơn."

Tiêu Chi Lan bước ra từ quán rượu, kết quả thuyết phục không tốt như dự tính, thậm chí còn bị cảnh sát quấy rối, thời điểm cô bước đến gần xe liền bị Lý Khắc Minh ngăn cản.

"Chuyện gì vậy Lý cảnh quan? Còn gì muốn hỏi sao?" Tiêu Chi Lan có hơi bực bội.

"Không có gì, bây giờ không phải là thời gian làm việc, muốn mời cô Tiêu nhâm nhi chút cafe với tôi, được chứ?"

Tiêu Chi Lan đánh giá người đàn ông đứng trước mặt, diện mạo không tệ, có giá trị lợi dụng, nhưng đối phương vô duyên vô cớ tìm đến... e rằng không đơn giản như vậy.

"Chỉ cần không phạm pháp thì cô là công dân chân chính." Lý Khắc Minh nói thêm: "Theo như tôi được biết, hằng năm Tiêu gia làm khá nhiều hoạt động công ích gây quỹ từ thiện, nếu các cô không vi phạm pháp luật thì chính là công dân tốt bụng của thành phố."

"Mời công dân tốt bụng của thành phố uống một tách cafe hẳn không có gì quá đáng nhỉ."

"Được, dĩ nhiên không thành vấn đề." Tiêu Chi Lan hệt như nghe được âm thanh đùng đoàng đầy mưu toan trong lòng đối phương, nói chuyện nghe bùi tai thế này, cô thật sự rất muốn biết Lý Khắc Minh định làm gì, tiện thể nghe ngóng chút tin tức liên quan đến hung thủ sát hại cha và anh trai mình.

.

.
.

Tiêu Chiến vừa ngồi vào bàn làm việc lập tức bị Tiêu Thiên Thiên bàn giao một sấp tài liệu.

"Đây đều là tài liệu của tập đoàn và bang Tứ Hải, đọc trong vòng ba ngày."

"Ba ngày?" Tiêu Chiến trừng mắt nhìn "núi nhỏ" chất đầy văn kiện trước mặt mình, "Thế em đã biết vì sao anh chọn con đường nghệ thuật chưa?"

Tiêu Thiên Thiên lắc đầu.

"Anh không muốn học thuộc nữa. Vậy em có biết vì sao anh đồng ý quay về Tiêu gia làm Tọa quán không?"

Tiêu Thiên Thiên có chút không kiềm chế được, "Không phải là muốn điều tra hung thủ sát hại ba và anh trai chúng ta sao?"

"Ừ, đây là nguyên nhân chủ yếu." Tiêu Chiến dừng một lúc lại nói: "Còn một nguyên nhân khác, chính là gia nhập hội đoàn không cần học thuộc, càng không cần ghi nhớ kịch bản."

"Bây giờ thì sao, em nhìn đi, bây giờ anh thà chạy về làm diễn viên quần chúng còn hơn."

"Anh dám!"

"Đùa thôi đùa thôi." Tiêu Chiến cười nịnh nọt, "Nhưng tại sao lại là ba ngày? Thời gian bỏ phiếu còn tận năm ngày cơ mà?"

"Trước thời gian bỏ phiếu chính thức một ngày sẽ tiến hành một buổi diễn tập kéo phiếu." Tiêu Thiên Thiên ngồi xuống ghế đối diện Tiêu Chiến, "Tuy nói là diễn tập, nhưng thực tế nó cũng quan trọng như ngày bỏ phiếu vậy. Hôm đó dựa vào biểu hiện của các anh, các vị trưởng bối có quyền bỏ phiếu sẽ trao đổi tin tức cho nhau trước thời hạn, thương lượng xem muốn bầu cho ai, đến thời điểm chính thức sẽ trực tiếp bỏ phiếu, thế nên..."

"Còn có chuyện như vậy à?" Tiêu Chiến thở dài, "Được rồi, vậy bây giờ anh đọc ngay."

"Không làm phiền anh nữa, cơm trưa em sẽ nhờ thư ký đưa vào."

Tiêu Thiên Thiên rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Chiến cầm tài liệu, lắc đầu ngao ngán. Lúc chưa đọc hết một trang, điện thoại của Vương Nhất Bác gọi tới.

"Này, đang làm gì thế?"

"Học bài." Tiêu Chiến thở dài.

"Tôi cũng vậy."

"Cậu cũng vậy?"

"Ừ, Kiều Hưng Vũ giao cho tôi một đống tài liệu bắt tôi đọc. Anh biết rồi phải không, ba ngày sau, kéo phiếu..."

"Ừ, hôm đó cậu sẽ tung ảnh ra à?"

Mục đích Vương Nhất Bác gọi tới là vì muốn báo tin cho anh, trong lòng anh có chút mất mát khó giải thích.

"Ừm, có thể." Vương Nhất Bác bổ sung thêm: "Đúng rồi, Đại Kiều nói với tôi, trong số những lá phiếu còn lại, phiếu của Hòa gia là quan trọng nhất. Lão Hòa là một trong bốn người duy nhất đã từng cùng Tiêu Minh Viễn chiến đấu kề vai sát cánh, vậy nên đám già kia sẽ xem xét từ phiếu bầu của lão Hòa."

"Thậm chí Đại Kiều còn cảm thấy phiếu của Hải Hòa Long sẽ chọn anh, dù sao thì Ngô San San cũng thật sự thích anh."

"Thích tôi? Thôi dẹp đi." Tiêu Chiến nghĩ đến phong cách trang điểm đậm của Ngô San San liền trợn mắt, "Biết rồi, tôi sẽ nói lại với Thiên Thiên, để các em ấy nghĩ cách liên lạc với Hòa gia."

"Ừ, còn một chuyện nữa." Đầu dây bên kia của Vương Nhất Bác có tiếng motor, "Anh đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?"

"Không có tâm trạng chơi đố vui."

"Tiêu Chi Lan và Lý Khắc Minh."

"Thôi tắt đây, bọn họ ra rồi, tối nay đến nhà tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro