Chương 10 - Người khôn ngoan không rơi vào bể tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đêm đó Tiêu Chiến tra cứu rất nhiều tư liệu về xu thế già hóa của xã hội Trung Quốc cũng như tương quan với thế giới, chuẩn bị thứ hai đi làm bảo Kỳ Đắc Long chỉnh sửa một lần nữa để làm bản thảo diễn thuyết, có điều hôm sau đến công ty đã bị một tin tức lớn gây chấn động.

Công ty dược phẩm Top10 thế giới Diego đã thành công mua lại tập đoàn y dược Nhân Tâm bản địa Trung Quốc, đồng thời còn tuyên bố sẽ mang một nửa nhà xưởng nghiên cứu phát minh sản xuất của Nhân Tâm dời sang một quốc gia Đông Nam Á.

Quyết định này có nghĩa là thượng tầng quản lý của Nhân Tâm đã hoàn toàn thay máu, cộng thêm hơn 50% nhân sự của Nhân Tâm rơi vào cảnh thất nghiệp. Mà bọn họ đã là công ty thứ ba mà Diego mua lại trong vòng hai năm qua.

Sở dĩ Tiêu Chiến cảm thấy khiếp sợ với cái tin này, một là vì trước đó không hề lộ ra chút tiếng gió nào, nguyên nhân thứ hai, là Nhân Tâm là một tập đoàn có lịch sử lâu đời, mức độ nổi tiếng rộng khắp, hơn 50 năm qua đã kinh qua vô số sóng gió, cuối cùng thế mà vẫn không thể tránh được bị tư bản nước ngoài thâu tóm. Là một công ty y dược bản địa tương tự, Hải Nạp mới phát triển lớn mạnh chưa được hai mươi năm, sao có thể không cảm thấy môi hở răng lạnh chứ?

Giữa trưa anh với Kỳ Đắc Long ăn trưa trong văn phòng, nghe đối phương nói chuyện bát quái về tập đoàn Diego, nói trước mắt người dẫn dắt đoàn đội mở rộng lãnh thổ ở thị trường Trung Quốc là tiểu công tử của tập đoàn Trần Hạo Khắc, hắn là con trai độc nhất của người sáng lập tập đoàn và bà vợ thứ ba người Trung Quốc, 36 tuổi, rất có thủ đoạn.

"Cậu biết hắn thu phục Nhân Tâm như thế nào không?" Kỳ Đắc Long dừng đũa, đẩy mắt kính nói: "Trong nội bộ Nhân Tâm cũng chia rẽ, trong đó người dẫn đầu phái bảo thủ hơn 60 tuổi lại mê trai, Trần Hảo Khắc liền gài ông ta, chụp được không ít ảnh, buộc ông ta phải chuyển nhượng cổ phần, ông ta đã nhả ra rồi, Nhân Tâm còn có ai chống lại được trận thâu tóm này chứ?"

Tiêu Chiến hiếu kỳ nói: "Loại sự tình này làm sao cậu biết được?"

"Xời, trên đời này làm có gì có bức tường nào không lọt gió? Người biết được đâu phải chỉ riêng tôi, chỉ là mọi người không có chứng cứ, cũng chỉ xem như chuyện trà dư tửu hậu mà chém gió thôi."

"Tên Trần Hạo Khắc này cũng được quá nhỉ," Tiêu Chiến nói, "Còn có chuyện gì khác không?"

"Hắn tuy quốc tịch Mỹ, nhưng ở Trung Quốc rất lâu rồi, mấy năm nữa sẽ được chỉ định tiếp nhận thị trường Trung Quốc. Nghe nói người này cực kỳ thông minh, không những lưu loát tiếng phổ thông, mà còn biết tiếng Quảng Đông, nửa đầu năm Diego vừa thâu tóm một công ty Hong Kong, cũng là chuyện tốt hắn làm."

Tiêu Chiến chậm rãi nhai sandwich trong miệng, cảm giác lo lắng càng thêm sâu sắc.

"Cậu cảm thấy hắn có thể nhắm vào chúng ta không?"

"Khó nói." Kỳ Đắc Long nói, "Tôi thấy cái tên Trần Hạo Khắc này người cũng như tên."

"Là sao?" Tiêu Chiến nói, "Ý cậu là hắn giống người khổng lồ xanh Hulk sao?" (*)

(*) Hulk tiếng trung cũng là haoke, đồng âm với Hạo Khắc.

"Dáng người hắn không lớn, cái lớn chính là dã tâm. Nhưng ngài cũng không cần quá lo lắng, giờ chúng ta với Thiên Nhận đã buộc vào nhau, có chuyện gì thì Vương gia sẽ không ngồi yên không ngó đến đâu, chỉ cần hai nhà một lòng, nước Mỹ cũng không vớt được cơ hội khả dĩ nào đâu."

Tiêu Chiến cũng nghĩ vậy, đây chẳng phải là tác dụng của liên hôn sao?

"Đúng rồi," Kỳ Đắc Long nói, "Cuối tuần này ngài với Vương tiên sinh phải về nhà họ Vương ăn cơm với bố mẹ cậu ấy, cần tôi giúp chuẩn bị quà cáp gì trước không?"

"Để tôi nghĩ trước đã," nhắc đến quà, anh nhớ ra hỏi: "Đêm qua bác sĩ Lâm đưa đồ cho tôi có phải còn đang ở chỗ cậu không?"

"Hả?" Kỳ Đắc Long gãi đầu, "Là ở nhà tôi, Vương tiên sinh nói ngài tặng cho tôi..."

Tiêu Chiến: "...."

"Mai tôi mang về cho ngài, là một cái máy đĩa than."

"Cậu giữ lại đi," Tiêu Chiến nói, "Nhà tôi đủ ồn rồi."

"Hả? À, thế cảm ơn Tiêu tổng..." Kỳ Đắc Long thật cẩn thận hỏi, "Ngài lại cãi nhau với Vương tiên sinh à?"

"Mỗi ngày đều ồn ào."

"À thật ra cậu ấy rất quan tâm đến ngài, tuy giai đoạn chạy rốt-đa của hai người có khác nhau thì cũng..."

"Chiều nay cậu giúp tôi hỏi cậu ta một chút xem có muốn về ăn cơm tối không," Tiêu Chiến đậy nắp hộp cơm, dặn dò: "Nếu về thì cậu lại giúp tôi đi mua đồ ăn, à thôi, để tôi tự mua."

"... cần tôi hỏi giúp ngài xem cậu ấy muốn ăn gì không?"

"Tôi nấu cái gì thì ăn cái nấy, chẳng lẽ còn định order?" Tiêu Chiến khinh thường nói, "Cậu ta tưởng mình thật sự là lão bà tôi chắc? Sai, chỉ là lao công thôi nhé."(*)

(*) lao công - 劳工, với lão công - 老公 đọc gần như giống hệt.

Kỳ Đắc Long: "...."

Cùng thời gian, Vương Nhất Bác cũng đang ăn cơm với đồng nghiệp ở canteen, phát hiện mắt Tiểu Giang ngồi đối diện không rời màn hình điện thoại, dẫn tới nước canh tràn cả ra khỏi mồm, liền trêu hắn: "Làm gì đới Tiểu Giang? Rơi vào bể tình rồi hả?"

Tiểu Giang nghiêm túc lắc đầu, đem điện thoại chuyển qua cho cậu xem: "Sự việc liên quan đến chuyện bao giờ thì tôi có thể mua được nhà."

Hóa ra là biểu đồ giá cổ phiếu, các đường cong đủ màu hiển thị xu thế giá thị trường trên thời gian thực, mỗi giây đều thay đổi.

"Cậu chơi cổ phiếu hả?" Vương Nhất Bác hỏi, "Gần đây thị trường rất kém, cậu không biết à?"

"Thế mới phải mua vào, không phải sao, lúc giá cao mà mua thì còn kiếm chác gì?" Tiểu Giang nói, "Sư huynh anh chẳng có tí thường thức kinh tế tài chính nào cả thế."

"Ừ cậu thì hiểu biết," Vương Nhất Bác cười nói, "Cậu mua cổ phiếu gì đấy?"

"Mấy chỗ, chuyên gia nói phải chia trứng ra các rổ khác nhau." Tiểu Giang ấn màn hình, đưa cậu xem, giọng cực kỳ kích động, "Mua năm quả trứng, mới một tuần, giờ đã kiếm được 5000 đồng!"

Trong năm cái bốn cái đều là màu xanh, chỉ có một cái ghi Diego stock industry là màu đỏ, tốc độ tăng trưởng khả quan, chắc 5000 đều là cái này.

Vương Nhất Bác hỏi: "Tổng cộng cậu mua bao nhiêu?"

"Mỗi cái hai vạn, tổng mười vạn." Tiểu Giang nói, "Nhưng em định bán hết bốn cái màu xanh đi, toàn bộ mua của Diego, nghe nói bọn họ vừa mới thu mua một công ty Trung Quốc, giá cổ phiếu sẽ còn tăng!"

"Cậu đi làm mới một năm đã có mười vạn?"

"Chín vạn ba là tiền của ba mẹ em." Tiểu Giang nói, "Bọn họ biết em một tuần kiếm lời 5000, hối hận lắm, bảo biết thế cho em mượn hẳn hai mươi vạn. Ha ha, xem ra em có chút thiên phú trên người rồi."

Vương Nhất Bác trả điện thoại lại cho Tiểu Giang, nói: "Bán bốn cái kia đi là đúng, nhưng tôi khuyên cậu đừng đặt nhiều tiền như vậy vào Diego Stock industry."

"Anh có xem đồ thị nến của nó không đấy? Gần một năm mà tăng tới 30 điểm! Chính là một con bạch mã á sư huynh! Anh biết đồ thị nến là cái gì không đấy?" (*)

(*) Đồ thị nến - K线图 hay candlestick chart, là một trong những mô hình được dùng phổ biến nhất trong phân tích đánh giá hướng đi của thị trường chứng khoán, cấu tạo như một cái nến.

Vương Nhất Bác chỉ cười cười, "Muốn cược với tôi không?" Cậu nói, "Trước cuối tháng, cái cổ phiếu ngựa trắng mà cậu nói nhất định sẽ xuống dưới 60 đô, trước đó một tuần cậu mua giá nhập chắc là khoảng 65 đô, cho nên cậu mua càng nhiều lỗ càng thảm."

"Vì sao lại giảm nhiều như thế?" Tiểu Giang bán tín bán nghi, "Sư huynh có phải anh có tin tay trong gì không đấy?"

"Tôi có phải chuyên viên giao dịch chứng khoán đâu, lấy đâu ra tin tay trong? Chỉ là phán đoán cá nhân mà thôi, cậu có thể không tin tôi, nhưng lần đầu chơi cổ phiếu, vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn," Vương Nhất Bác nói, "Huống chi cậu đang dùng chính là tiền dưỡng già của bố mẹ cậu."

Tiểu Giang không nói nữa, như suy tư gì đó, đồng nghiệp bên cạnh đã vui đùa hỏi: "Nhất Bác hôm nay nói nhiều nhỉ, cười cũng nhiều, gần đây có hỉ sự gì sao?"

Cậu bị hỏi mà ngẩn cả người ra, bỗng có chút ngượng ngùng, nghĩ một hồi vẫn quyết định giấu tin mình kết hôn, bởi vì đó chỉ là một hỉ sự giả dối.

"Chắc tối qua ngủ tương đối ngon đi." Cậu nói.

"Tôi còn tưởng cậu yêu đương chứ, lần trước cái cô gì đến tìm cậu cũng tốt quá còn gì, họ Đặng đúng không? Cậu còn chưa có ý gì với người ta hả?"

Vương Nhất Bác cười cười nói: "Chỉ là bạn bè, quen nhiều năm rồi."

Đồng nghiệp tỏ vẻ tiếc nuối, lại dặn dò cậu sớm suy xét vấn đề riêng tư một tí, mọi người vật vã ăn xong Vương Nhất Bác cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi trong phút chốc, cậu đọc được trên mạng tin tức Diago thâu tóm thành công công ty dược Nhân Tâm.

Thuốc giảm huyết áp ông ngoại uống hình như là Nhân Tâm sản xuất, cậu nghĩ, chắc phải trữ trước một chút.

Sau đó Đặng Thuần gọi tới, Vương Nhất Bác cũng không bất ngờ, biết cô muốn nói chuyện về vụ thâu tóm này.

"Nhân Tâm vốn vững như thép, Diego tiêu diệt từng bộ phận, âm thầm nhắm vào một vài cổ đông lớn có nhược điểm, mua cổ phiếu Nhân Tâm trong tay họ với giá thấp, cuối cùng trở thành cổ đông lớn nhất, cổ phần chiếm hơn hai phần ba, chiếm phiếu quyết định trong vụ thâu tóm này." Đặng Thuần nói, "Tên Trần Hạo Khắc này, tuyệt đối không thể xem thường, hắn rất khó ngăn cản. Nhân Tâm tuy là lão làng, nhưng các chỉ số trên thị trường sớm đã bắt đầu trượt dốc, trước mắt công ty chiếm được thị phần y dược lớn nhất ở nội địa mới là mục tiêu chân chính của hắn."

"Ý cô là Tiêu thị?"

"Đúng vậy, chính là cái nhà mà anh vừa gả vào đấy." Đặng Thuần ngữ khí nhẹ đi, hỏi: "Thế nào rồi cảnh sát Vương, cuộc sống tân hôn có hài hòa không?"

Vương Nhất Bác lại tránh không trả lời, chỉ nói: "Tiêu thị là công ty gia đình, tư bản bên ngoài chưa chắc có thể dễ dàng động vào."

"Công ty gia đình ưu thế và nhược điểm đều rất rõ. Tất cả mọi người đều biết Tiêu Hải Hành già rồi, Tiêu Trí Hiền là bình hoa, người cầm lái đời kế tiếp nhất định là Tiêu Chiến. Đáng tiếc vị kia nhà cậu còn non lắm, nếu Tiêu Hải Hành có thể làm thêm mười năm, thì thật ra cũng đủ thời gian để anh ta thành thục hơn, nhưng sức khỏe người già làm sao nói chuẩn được. Vạn nhất, tôi nói là vạn nhất nhé, Tiêu Chiến nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, cổ đông với đồng nghiệp ở Hải Nạp có thể trực tiếp chia nhỏ anh ta mà nhai nuốt. Đến lúc đó anh nói Trần Hạo Khắc có thể không lên sao? Ngốc mới không chịu lên."

Vương Nhất Bác trầm mặc trong chốc lát, mới hỏi: "Cô nói mục tiêu kế tiếp của Diego là Hải Nạp, là nghe được tiếng gió ở đâu à?"

"Chủ yếu là dựa vào phỏng đoán và trực giác của nữ dân công giới tài chính, tiếng gió ấy à, thật ra cũng không phải là không có, nhưng hiện giờ tôi còn phải vào làm, chi bằng tối ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói chuyện?"

Tối à, Vương Nhất Bác do dự, còn đang định về nhà sớm một chút...

"Không phải chứ không phải chứ, mới kết hôn ngày thứ ba đã phải đúng giờ về nhà rồi hả?" Đặng Thuần cười xấu xa nói, "Các người không phải liên hôn thương nghiệp sao? Sao lại chân tình thực cảm hơn cả chân tình thực cảm thế? Để mama nhìn xem là con heo ngốc nào đang rơi vào bể tình nào."

"Cô là cô gái nói nhiều nhất mà tôi từng gặp." Vương Nhất Bác nói, "Người khôn ngoan không rơi vào bể tình. Buổi tối giờ cũ, gặp dưới lầu công ty các cô."

Đến lúc tan tầm, Kỳ Đắc Long mới báo lại là Vương Nhất Bác không về nhà ăn cơm tối, Tiêu Chiến cũng tiết kiệm được thời gian đi mua thức ăn, tiếp tục sửa chữa bản thảo và slide để diễn thuyết ngày kia. Bận mãi đến hơn 8 giờ tối, cuối cùng mới thấy đói, cầm điện thoại chọn chọn, lại chẳng biết mình muốn ăn gì.

"Trước cửa office building mới mở một cái nhà hàng Nhật, sashimi tươi lắm." Kỳ Đắc Long đề cử, "Tôi đưa ngài qua ăn thử?"

"Ờ, được đó." Tiêu Chiến nói, "Cậu giúp tôi hỏi chút xem lao công về đến nhà chưa."

Kỳ Đắc Long liền gửi WeChat cho Vương Nhất Bác, đợi một lát không thấy trả lời.

Tiêu Chiến chả thấy thú vị gì, xua xua tay nói: "Thôi, quản hắn làm gì, chúng ta đi ăn."

Khoảng cách rất gần, chỉ đi qua một cái đèn đỏ là đến, anh ngồi trong xe, bên ngoài lóng lánh ánh đèn neon, đột nhiên nghĩ lại buổi tối hôm đó, cảnh đêm đô thị lộng lẫy cũng như thế này lướt qua mắt mình, chẳng qua tốc độ nhanh hơn rất nhiều.

Lái xe máy hóng gió quả thật rất thú vị, Tiêu Chiến nghĩ, hôm nào phải bảo Vương Nhất Bác lại đưa mình đi một lần.

Đèn đỏ đếm ngược còn năm giây, một chiếc xe máy màu đen chậm rãi đi vào dư quang của anh, Tiêu Chiến quay mặt đi, qua lớp kính cửa sổ xe, nhìn thấy chiếc Yamaha quen thuộc, trái tim lập tức đập nhanh lên, như có ký ức cơ bắp của riêng nó.

Shipper đang đội mũ bảo hiểm, nhưng đã bị anh nhận ra, Tiêu Chiến hạ cửa sổ xe, sự vui mừng chỉ trong một giây đã tắt lịm như bị ngắt cầu dao.

Trên xe máy còn có một người, ăn mặc rõ ràng là áo khoác đen cùng kiểu với Vương Nhất Bác, không, không phải cùng kiểu, mà là áo khoác đôi.

Bởi vì đó là một người con gái.

---

Tuyến tình cảm cũng như cốt truyện (hình như còn có cả cái này?) đều chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro