Chương 15 - Thế giờ tôi cởi nhé?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thắng được một ván cảm giác quá là mỹ mãn, Tiêu Chiến vừa hát ư hử vừa đi tắm, ngày thường chỉ tắm vòi sen là xong việc, hôm nay anh quyết định đốt một cây nến thơm tắm bồn bong bóng hẳn hoi.

Tiêu Chiến sung sướng nằm trong bồn, lòng nghĩ trước tiên hãy để tên tiểu tử thúi kia chết cóng nửa tiếng ngoài đó đã, đợi mình tắm rửa xong xuôi lại ra đại xá thiên hạ, đương nhiên với điều kiện tiểu tử thúi quỳ xuống gọi lão công.

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, anh liền nhịn không được sướng gần chết, bất tri bất giác lại tắm thêm một lát, hơi nước ấm làm da anh nổi màu hồng nhạt, mặt hơi nóng, môi lại có tí khô, thế là kết thúc tắm gội, khoác một cái áo choàng tắm dài chuẩn bị ra ngoài uống nước.

Kết quả vừa đẩy cửa phòng tắm, anh liền theo bản năng bám lấy khung cửa, tựa như nếu không như thế thì sẽ té bổ chửng trên mặt đất.

"Á!"

Anh nghẹn họng trân trối nhìn trước mặt, nhìn người mới bị mình khóa trên sân phơi đang dựa đầu giường mình đọc tạp chí kinh tế tài chính, tên kia nhướng nhướng mày, biểu cảm cười như không cười: "Tắm lâu vậy không sợ rụng lông hả, thỏ răng cửa?"

"Đệch..." Tiêu Chiến nhìn cửa sổ mở một nửa, trong nháy mắt chỉ thấy không sao tin được: "Cậu nhảy từ ngoài vào?!"

Đây chính là con mẹ nó tầng 43 đấy!!

Vương Nhất Bác tựa như rất thích nghe anh chửi tục, ý cười trên mặt càng sâu, hỏi ngược: "Sợ phải thủ tiết đúng không?"

Tiêu Chiến chạy vội tới cửa sổ, thăm dò nhìn ra bên ngoài, tiếp nối giữa sân phơi và phòng ngủ chỉ có một đoạn viền tường xi măng không đặt được một bàn chân, hơn nữa trên mặt tường căn bản không có bất cứ chỗ nào để bám, anh thật sự có chút sợ hãi, quay đầu hỏi: "Rốt cuộc cậu vào bằng cách nào?"

Thanh niên nâng tay phải, ở giữa hai ngón tay kẹo một cái kẹp giấy đã được bẻ thẳng, khí định thần nhàn nói: "Đây là cái ổ khóa đơn giản nhất tôi từng cạy."

Đệch... Cục đá trong lòng Tiêu Chiến rớt xuống, cơn tức một lần nữa chiếm cao điểm: "Cậu đường đường một cảnh sát nhân dân, kỹ năng thuần thục nhất thế mà lại là cạy khóa, này mà cũng nói được hả?"

"Ai nói đây là kỹ thuật thành thục nhất của tôi?" Vương Nhất Bác nghiêm mặt, "Chỉ là 'một trong những kỹ thuật thành thục nhất'."

"Cậu xuống ngay cho lão tử!" Tiêu Chiến cả giận nói, "Quần còn chưa cởi đã dám nhảy lên giường tôi!"

Ý anh vốn là quần mặc ngoài không thể tha lên giường, nói xong mới ý thức được lời này rất chi là có nghĩa khác, quả nhiên nghe được Vương Nhất Bác bèn cười.

"Thế giờ tôi cởi nhé?" Thanh niên hỏi.

Khi pháp chế mất hiệu lực thì bạo lực sẽ là lựa chọn có ý nghĩa.

Anh đến túm lấy Vương Nhất Bác, từ chối nghe đối phương lí do lí trấu "Đây vốn là quần áo mặc nhà của tôi", định dùng bạo lực trấn áp, ném người ra khỏi phòng. Trong lúc lôi kéo lại xem thường sức lực của đối thủ, không những không ném văng được Vương Nhất Bác ra, lại còn bị chặn ngang người ném bay lên giường, đôi tay to tướng của cậu chế trụ cổ tay anh sang hai bên sườn, cúi đầu quây chặt anh xuống.

"Anh không nên bắt đầu cái trò này," nhiệt khí lúc nói chuyện của Vương Nhất Bác phả cả lên mặt anh, khoảng cách thật sự quá gần, gần đến mức anh căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ nghe đối phương mở miệng nói: "Tôi đã nói anh sẽ hối hận mà."

"Hối hận duy nhất của tôi là không trang bị khóa mật mã cho sân phơi." Anh thúc đùi lên định phát lực, "Xuống!"

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ dùng một chân đã chặn được hai đầu gối của anh, nhìn chằm chằm anh mắt sáng quắc, ngữ khí lại nhẹ bẫng, hỏi: "Tiêu tổng không phải nói muốn hôn môi sao?"

Tầm mắt dừng trên mặt anh cơ hồ mang theo độ ấm khiến người ta sợ hãi, như lửa thiêu, Tiêu tổng không thể không quay mặt đi, định hít thở không khí bình thường, khôi phục nhip tim bình thường.

"Cậu có biết hai chữ 'nam đức' viết như nào không hả Vương Nhất Bác?"

"Hai người đã kết hôn hôn môi là vi phạm nam đức à?"

Tiêu Chiến nghẹn lời, nhưng không muốn tỏ ra rụt rè, có điều thoại tổng tài bá đạo dự trữ có hạn, rất nhiều lời trong đó rõ ràng lại không hợp để nói với Vương Nhất Bác, châm chước một hồi mới quay mặt lại trầm giọng nói: "Người xe, cậu chơi với lửa."

Vương Nhất Bác: ".... người xe?"

"Người lái xe máy đó, gọi tắt là người xe."

Thanh niên cười rộ lên, chóp mũi gần như cọ qua mặt anh, hơi thở quét bên tai anh, nóng nóng, ngứa ngứa, nhịp tim vừa bình phục lại bình bịch đập, Tiêu Chiến đột nhiên nảy sinh hoang mang với phản ứng của mình, cũng có một tia sợ hãi.

-- đáng lẽ mày phải nổi giận mới đúng chứ, sao lại căng thẳng?

"Mai tôi sẽ bỏ cái áo khoác da đó vào rương quyên đồ," giọng nói vang bên tai dịu dàng mà trầm thấp, như không phải là mệnh lệnh, mà đang trấn an ái nhân trong lòng, "Về sau đừng tức giận vì cái áo đó nữa."

"Tôi không tức giận," Tiêu Chiến nói thầm, "Cậu thích quyên thì quyên."

-- mày phải phản kháng mới đúng, sao lại mong chờ?

-- mày đang mong chờ cái gì?

"Không giận mà anh nhốt tôi ở ngoài?" Vương Nhất Bác thấp giọng hỏi, tầm mắt chậm rãi lướt qua môi anh, "Không tức giận mà anh gạt tôi nói muốn hôn môi?"

Cái từ này quả thật làm cho tim đập tăng tốc, anh thậm chí còn nghe được mạch máu dội ầm ầm trong tai.

"Cậu cũng đã lừa tôi rất nhiều lần, giờ lại còn nói ngược tôi..."

-- hai chữ "hôn môi" vì sao lại làm mày căng thẳng? Nếu mày sợ hãi hoặc tức giận thì nên phản kháng chứ, nhưng mày đâu có.

Anh giật giật cánh tay, nói: "Cậu làm tôi đau."

-- cho nên mày như vậy là đang ... mong chờ sao?

Vương Nhất Bác lại nhìn chằm chằm anh vài giây, mới chậm rãi buông tay, đầu tiên là tay phải, sau đó mới đến tay trái, cuối cùng rời giường.

"Thế chi bằng chuyện trước kia xóa bỏ hết đi, hy vọng từ mai trở đi chúng ta có thể chung sống hòa bình." Thanh niên nhìn đồng hồ, "Còn có một tiếng rưỡi là đến ngày mai."

"Được." Anh ngồi dậy ở mép giường, nhỏ giọng trả lời.

--- mày xong con bê rồi Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đi qua đóng cửa sổ lại một nửa, trở về ngồi xổm bên chân anh, đeo lại cho anh đôi dép lê vừa nãy đánh nhau bị rớt, đứng dậy nói: "Thế ngủ ngon nhé, Tiêu tổng."

"Ngủ ngon."

Anh mồm miệng lắp bắp nói thầm một câu, chờ thanh niên vừa đi, liền tắt đèn, chui vào chăn cưỡng ép mình ngủ sớm.

--- cũng chưa chắc! Ông nội nói ban đêm con người ta tương đối cảm tính, logic phán đoán dễ dàng gặp vấn đề, cứ chờ trời sáng hẵng nói chuyện!

Nhưng anh chỗ nào mà ngủ được, lúc thì thấy cái cổ tay nãy bị Vương Nhất Bác nắm chặt có hơi đau, lúc thì mơ hồ ngửi được chút mùi hương thuộc về Vương Nhất Bác trên cái gối cậu vừa dựa lúc nãy. Anh với lấy điện thoại từ đầu giường, search "Làm sao để xác định mình thích một người."

Lướt qua một hai phương thức phán đoán ba phải hoặc ra vẻ, anh đọc được một câu như này: Vì ai mà cẩn thận đọc cái thread này tức là đã thích người đó.

Tiêu Chiến hết hồn vứt toẹt điện thoại đi, bước xuống giường đứng trên thảm, lần mò đi một bài quyền 8 đoạn. Đây cũng là ông nội dạy cho anh, nghe nói có thể giảm bớt bất an, vững vàng cảm xúc. Sau khi kết thúc lại thay một cái gối, cuối cùng mới mơ mơ màng màng mà ngủ mất.

Sáng hôm sau như thường lệ vẫn là đến Ủy ban vệ sinh dịch tễ nói chuyện hợp tác. Hai ngày họp, sự khác biệt về giá cả nữa hai bên vẫn không bớt đi bao nhiêu, dự toán đầu tư cho phương diện dưỡng lão của chính phủ vẫn thấp quá mức tưởng tượng của Tiêu Chiến, loại báo giá này căn bản không thể thuyết phục hội đồng quản trị bán ra sản phẩm của công ty, làm anh không thể không tìm một lối tắt.

Thật sự Tiêu Chiến đã nghĩ đến một hình thức hợp tác khác - cho thuê. Hải Nạp cho thể cho chính phủ thuê thiết bị chữa bệnh, chính phủ trả tiền thuê theo tháng, 5 năm sau có thể mua với giá thấp hơn 50% cuối cùng sở hữu toàn bộ thiết bị, như thế vừa không thử thách dự toán của chính phủ, lại có thể thỏa mãn yêu cầu doanh thu trong 5 năm của Hải Nạp đối với hạng mục này.

Nhưng con số cụ thể anh phải về chuẩn bị một chút mới có thể trình bày cho đối phương xem, thế là hai bên lại hẹn hai ngày sau họp tiếp.

Bước vào nhà hàng Lado thì đã muộn 10 phút, Ngũ Tuệ Vân đương nhiên không dể ý, hôm nay cô mặc một bộ trang phục màu đen rất lịch sự, brand cực đắt, dùng một chiếc ghim cài áo kim cương tạo hình ngôi sao năm cánh, chắc chắn là cùng series với đôi khuyên tai đắt nhưng đơn giản kia. Trang điểm khéo léo, nhìn có vẻ rất xem trọng cuộc hẹn hôm nay, nhưng lại không khoa trương đến mức làm người ta khó chịu, so với lần trước gặp tại tiệc cưới, Tiêu Chiến cảm thấy Ngũ Tuệ Vân hôm nay càng thêm tinh anh, khiến anh tin đây mới là bộ dạng khi làm việc của cô.

Tiêu Chiến mời cô gọi món trước, thấy trong tay cô có một cái folder màu đen, liền nói đùa: "CV của cô tôi đã xem kỹ rồi, thật sự không cần mang đến."

"Cái này à?" Ngũ Tuệ Vân đưa thực đơn cho phục vụ, cười nói: "Đây không phải CV, mà là bản kế hoạch Mao Toại tự tiến cử (*) của tôi."

(*) Mao Toại tự tiến cử: thời Chiến Quốc, có mưu thần là Mao Toại tự tiến cử với Bình Nguyên quân, dùng lời lẽ phân tích lợi hại khiến Sở Khảo Liệt vương sợ hãi, vội vàng uống máu ăn thề rồi điều quân đi cứu nước Triệu của Bình Nguyên quân.

Tiêu Chiến lễ phép biểu đạt ý tò mò, Ngũ Tuệ Vân liền nói: "Offer của tôi chính là về làm tổng giám cho hạng mục thiết bị chữa bệnh của tập đoàn Hải Nạp, chức vụ quan trọng như thế, tôi nghĩ không nên chỉ bằng đề cử của Lâm Hoán Bang mà giao cho tôi, nếu không đối với các ứng cử viên khác rất không công bằng, tin rằng Tiêu tổng cũng sẽ không làm như thế. Cho nên để thể hiện giá trị cá nhân của mình, trước khi Tiêu tổng quyết định thuê tôi, tôi tình nguyện mang đến cho công ty một phần lễ vật trước."

Cái này Tiêu Chiến thật sự có hơi tò mò, anh làm ra động tác "Mời", nói: "Tôi rất mong chờ."

Ngũ Tuệ Vân cười cười, mở miệng nói: "Theo tôi được biết, Tiêu tổng đang muốn cùng chính phủ hợp tác, có gắng sao cho các thiết bị phục vụ dưỡng lão được sử dụng ngày càng rộng khắp, khiến cho những người già bình thường thậm chí bần cùng đều có cơ hội hưởng thụ thiết bị của chúng ta. Bản thân tôi không chỉ tán thành mà còn rất khâm phục ý tưởng này của anh, nhưng nói ngược về hiện thực, tôi tin giá cả sẽ là trở ngại lớn nhất của dự án này."

Tiêu Chiến gật đầu nói: "Cô biết khách hàng của chúng ta phần lớn là các viện điều dưỡng và cơ sở tư nhân trong và ngoài nước, phân khúc giá cả hoàn toàn không giống khả năng gánh vác của phía công lập, nhưng nếu chúng ta giảm giá riêng cho hạng mục này, sẽ làm nhóm khách hàng cũ sinh tâm lý bất mãn."

"Cho nên hẳn là chúng ta nên tìm cách khác." Ngũ Tuệ Vân nói, "Tôi đã nghĩ đến biện pháp chuyển từ mua đứt bán đoạn thành cho thuê dài hạn, thời gian từ 5 đến 10 năm, tùy độ bền của các thiết bị khác nhau mà quyết định. Sau khi hết hạn thuê, chính phủ có thể mua đứt thiết bị với giá từ 30 đến 50%." Cô cầm cái folder kia đưa sang: "Đây là các con số tỉ mỉ, bao gồm thiết bị nào thích hợp để đưa vào dự án, dự toán duy tu trong khi cho thuê, lợi nhuận chênh lệch giữa cho thuê dài hạn so với giảm giá rồi bán đứt, cùng với các nguy cơ có thể phát sinh. Tiêu tổng nếu có hứng thú, có thể mang về xem kỹ."

Tiêu Chiến bên ngoài sắc mặt như thường, nhưng nội tâm chấn động, anh không ngờ Ngũ Tuệ Vân ở bên ngoài thế mà lại có thể nghĩ ra biện pháp cho thuê giống mình, thậm chí còn sớm hơn mình, bởi vì cô đã chuẩn bị xong xuôi tất cả số liệu.

"Nếu anh tín nhiệm tôi, tôi có thể lấy thân phận cố vấn tài chính đi theo anh để phụ trách thương thuyết hạng mục này với chính phủ, nếu hạng mục thành công, anh lại offer cho tôi cũng không muộn."

Tiêu Chiến mỉm cười: "Cô hình như rất tự tin?"

"Tôi làm bất cứ chuyện gì cũng thế." Ngũ Tuệ Vân nói, "Tự tin là cơ sở để hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào."

"Đồng ý." Tiêu Chiến nói, "Tôi cảm giác cô còn có chuyện khác muốn nói với tôi."

Ngũ Tuệ Vân cười, "Cảm giác của anh rất nhạy bén, đúng thế, tôi còn muốn kiến nghị với anh, thành lập một công ty chi nhánh chuyên về tài chính ở Hải Nạp."

"Công ty con tài chính?"

"Tôi đã xem báo cáo tài chính của Hải Nạp trong gần ba năm nay, doanh số thiết bị chữa bệnh ổn định, hơi chững, tỷ suất lợi nhuận đang giảm dần từng năm, bởi vì tập khách hàng của chúng ta chỉ có một, mà hiện giờ thị trường đang có xu hướng bão hòa. Cho nên tôi cho rằng Hải Nạp nên khai thác thị trường mới, hạng mục mà anh đang khởi xướng đây chính là một lần thử lửa, một khi thành công, chúng ta có thể mở rộng hình thức này ra khắp các bệnh viện công lập lớn bé trên toàn quốc, thậm chí là các bệnh viện cộng đồng."

Tiêu Chiến hỏi: "Ý cô là, bán để cho thuê?"

"Không sai. Doanh thu từ cho thuê đến lượt nó sẽ làm cung cấp vốn nội bộ cho những sản phẩm đắt tiền nhất của Hải Nạp. Trừ cái đó ra, chúng ta còn có thể cung cấp dịch vụ tín dụng cho tất cả nhiều tổ chức y tế và điều dưỡng, liên kết bộ phận tài chính với bộ phận sales, để thu nhập sẽ nhân lên gấp bội so với giới sản xuất thiết bị y tế, thay vì tỷ lệ chiết khấu thông thường được các công ty tài chính áp dụng, tỷ suất lợi nhuận so với các công ty tài chính thông thường cũng sẽ tăng từ hai đến ba lần." Ngũ Tuệ Vân nói năng khúc chiết, ngữ tốc vừa phải, cười: "Tôi xuất thân tài chính, nếu Tiêu tổng có thể suy xét đến kiến nghị của tôi, tôi tình nguyện từ bỏ chức vụ ở hạng mục dự án, đến công ty tài chính mới thành lập đánh hạ tòa thành đầu tiên chân chính thuộc về anh."

Nếu những lời đầu tiên Ngũ Tuệ Vân nói đều chỉ làm anh kinh hỷ, thì ý tưởng thành lập công ty con tài chính thật sự làm Tiêu Chiến động tâm. Mọi người ai cũng hâm mộ anh xuất thân ngậm thìa vàng, đứng trên vai người khổng lồ chẳng cần nỗ lực đã có thể ngồi mát ăn bát vàng, nhưng rất ít người hiểu cho nỗi buồn rầu của anh, dưới hào quang của "Huyền thoại kinh doanh" Tiêu Hải Hành, anh rất muốn tạo ra một thành tích chỉ thuộc về Tiêu Chiến mà không phải là của Tiêu Hải Hành, nhưng điều này hoàn toàn không hề dễ, anh dường như vẫn chưa từng thành công.

Hiện tại dưới đề nghị của Ngũ Tuệ Vân anh đã nhìn thấy hừng đông, tỷ suất lợi nhuận gấp đôi gấp ba nghe thật sự bùi tai, dường như mọi thứ đều có thể.

Sau khi ăn xong Ngũ Tuệ Vân cáo từ rời đi trước, Tiêu Chiến ở lại nhà hàng ngồi một lát, vừa lật xem bản kế hoạch cô để lại, vừa nhắn tin cho Vương Nhất Bác.

【tôi vừa gặp Ngũ Tuệ Vân, cảm thấy cô ấy rất được nhé. Cô ấy đưa ra một đề nghị rất lớn mật, cậu nhất định không đoán được đâu (ngầu)】

【chia một nửa Lâm Hoán Bang cho anh, anh hai tư sáu, cô ấy ba năm bảy, chủ nhật dùng chung? (ngoáy mũi)】

Tiêu Chiến cạn lời hoàn toàn trong hai giây, lại nhịn không được cười phá lên.

【sao tư tưởng của cậu xấu xa thế? Cậu nghĩ sư huynh của tôi là cái sân phơi nhà cậu đấy à?】

【vậy đành hy vọng ổ khóa trái tim của bác sĩ Lâm giống ổ khóa sân phơi, dễ cạy, đúng không Tiêu tổng?】

【cậu đừng có mà âm dương quái khí với tôi, đào góc tường nhà người khác chuyện này bổn tổng tài khinh không thèm làm nhé.】

Cũng như tôi đâu thể đoạt được cậu từ tay Đặng Thuần, Tiêu Chiến nghĩ thế, đột nhiên thấy mình có hơi đáng thương, sao toàn lọt hố mấy cái người trong lòng đã có người khác thế này?

Vương Nhất Bác nhắn lại một khuôn mặt cười rạng rỡ, cùng với: 【tối muốn ăn bắp xào trứng với cả canh khoai tây chua cay (nhỏ dãi)】

【sao cậu không order chung đồ ăn với tôi này?】

"Tiêu tổng."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, trước mắt xuất hiện một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, xa lạ là bởi vì trước kia rất ít chạm mặt, quen thuộc vì mới đây vừa gặp xong.

"Vương tổng," anh cười cười, "Trùng hợp thế."

Vương Định Trạch không hề khách sáo, trực tiếp ngồi xuống đối diện anh, như đùa vui mà nói: "Ăn trưa một mình à? Đệ đệ tốt của tôi không đến bồi cậu ư?"

"Công bộc nhân dân bữa trưa không có nhiều thời gian nghỉ ngơi đến vậy." Tiêu Chiến cười nói, "Không giống bọn tư bản tanh tưởi chúng ta, phần lớn thời gian chỉ có ăn nhậu chơi bời không làm gì ra hồn, đại ca anh nói có phải không?"

"Tôi cũng chẳng rõ nữa." Vương Định Trạch nói, "Một cảnh sát giao thông nhỏ bé lương tháng 7000, Tiêu tổng vì sao lúc nào cũng muốn bảo vệ nó thế?" Nam nhân cười nhạo một tiếng, "Không phải là đối với nó từ diễn thành thật rồi đấy chứ?"

"Đại ca quan tâm như vậy, là yêu thầm tôi hay là yêu thầm cậu ấy thế?"

"Tiêu tổng cũng thật biết nói đùa." Vương Định Trạch thoải mái cười rộ lên, "Tôi chỉ đang nhắc nhở xuất phát từ thiện ý, cậu chắc biết nó có một bạn gái yêu chết đi sống lại tên Đặng Thuần, đến quần áo trang điểm cũng cực kỳ phù hợp quan điểm thẩm mỹ của đệ đệ tôi. Nhưng Tiêu tổng chắc là không biết, Vương Nhất Bác từng đưa cô ấy về nhà, ngồi trên sô pha phòng khách chính miệng nói với cha tôi, nhất định phải kết hôn với cô ta, hơn nữa còn muốn đẻ hai đứa. Đệ đệ tôi nói nó thích con trai, có thể dạy trượt ván, đương nhiên con gái cũng rất tốt, còn có thể kế thừa gia sản."

Khóe miệng Tiêu Chiến cứng lại, nhưng lại tận lực cong lên, nói: "Đại ca nghĩ nhiều rồi, lời cũng nói quá nhiều, chẳng lẽ cha ngài không dạy ngài ra ngoài nên thận trọng từ lời nói đến việc làm hay sao?"

"Xin lỗi, chỉ là lo Tiêu tổng hãm quá sâu, cuối cùng chỉ chuốc thêm sầu." Vương Định Trạch đứng dậy nói, "Tôi cáo từ trước, ngài từ từ dùng bữa."

Tiêu Chiến nâng ly lên uống một ngụm nước, lại thấy khăn ăn chậm rãi thấm khô khóe miệng, khách trong nhà hàng đã không còn bao nhiêu người, có thể khiến anh nhìn rõ mặt mình trên bức tường kính đối diện, biểu cảm thế mà lại là khổ sở.

Anh ném khăn ăn trở về bàn, trong lòng oán hận: Anh mẹ nó sao không nhắc tôi sớm hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro