Chương 17 - Đừng có giảo biện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đồ ăn của đại đội cảnh sát giao thông tuy cũng làng nhàng, thắng ở chỗ cơm ngày ba bữa đều miễn phí, trừ những người khẩu vị đặc biệt bắt bẻ, ai cũng chọn ăn căn-tin. Cho nên khi Vương Nhất Bác bưng hai hộp cơm xuất hiện lại còn chọn ngồi ở C vị, tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt của đồng nghiệp chung quanh.

"Quào, Nhất Bác hôm nay đem cơm à?" Đồng nghiệp A hỏi.

Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, mở nắp.

"Quao." Đồng nghiệp B thò sang, "Cần tây xanh thế? Khoai lang tím sao tím thế? Khoai tây sao thơm thế?"

"Ca," Vương Nhất Bác lẳng lặng đẩy lùi hộp cơm ra một chút, "Nước miếng anh bắn vô cơm em."

"Nhìn không giống cơm thừa," đồng nghiệp C hỏi, "Không phải sáng sớm em dậy nấu đó chứ?"

"Ừm," Vương Nhất Bác nói, "Là người trong nhà làm."

"Người trong nhà?" đồng nghiệp D là một đại tỷ bà tám, chuẩn xác get ngay keywords, cười tủm tỉm nói: "Ba chữ này từ mồm Vương Nhất Bác của chúng ta nói ra sao cứ như mang theo đường mật ấy nhỉ?"

"Có ạ?" Vương Nhất Bác hỏi.

Đại tỷ chỉ vào mặt cậu, "Em nhìn em cười ngốc kìa, còn hỏi chị 'có ạ'."

Thế là mười mấy ánh mắt không hẹn mà cùng bắn lại đây.

"Ha ha, tiểu tử cậu yêu đương rồi đúng không?"

"Hắc hắc hắc, xem ra còn ở chung nữa kìa."

"Ha ha ha, cũng nhanh nhẩu quá nha!"

"Hì hì hì, khi nào thì giới thiệu cho bọn anh làm quen đó?"

"Sư huynh, Diego stock industry hôm nay cuối cùng cũng tăng lại một chút."

"Tạm thời." Vương Nhất Bác nói, "Một số nhà đầu tư nhỏ lẻ mua bắt đáy thôi."

"A a a," quần chúng ăn dưa phẫn nộ, "Đuổi Tiểu Giang ra ngoài đi! Đồ ăn cũng không bịt được cái mồm của nó!"

Vương Nhất Bác ăn một bữa trưa hết 50 phút, đồng nghiệp xung quanh đổi 3 lượt, cuối cùng cả đại đội đều biết cậu đang có đối tượng, nhưng thân phận tương đối thần bí, trừ việc lớn hơn cậu 6 tuổi ra thì hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mà dẫu thế, nhóm cảnh sát bằng tuổi cậu cũng không khỏi cảm thán: Mình cũng muốn có một tỷ tỷ dịu dàng a!

Vương Nhất Bác không sửa từ tỷ tỷ thành ca ca, đối với "người trong nhà" cậu không muốn kể quá nhiều, cũng không phải là bủn xỉn không muốn chia sẻ, chỉ là chán ghét việc sau một năm lại phải giải thích một lần nữa vì sao mình lại trở lại độc thân. Trên bàn ăn bị mọi người ồn ào cậu không thấy phản cảm, tuy mặt có hơi nóng, thật sự trong lòng vẫn ấm, bởi vì sau khi mẹ đi rồi không còn ai cố tình nấu cơm vì cậu nữa. Chỉ là cảm động thì cảm động, đối với Tiêu Chiến, cậu thời khắc đều nhắc mình quan hệ bọn họ chỉ là một tờ hợp đồng, cậu không nên động tâm đối với bất cứ người nào không yêu mình, nếu không sẽ chỉ dẫm lên vết xe đổ của mẹ.

Có điều lễ phép tối thiểu vẫn phải có, cơm nước xong xuôi cậu rửa sạch hộp, gửi cho Tiêu Chiến một cái tin nhắn tương đối bốc mùi khiêu khích: 【cơm trưa rất ngon, cảm ơn tỷ tỷ!】

Ai ngờ con thỏ kia không hề dao động, không hề tình thú, chỉ rep: 【nhắn nhầm người rồi.】

Vương Nhất Bác nhìn màn hình cạn lời, gõ tiếp: 【không nhắn nhầm người.】

Nhưng Thỏ tổng tài không để ý cậu, chắc là đang bận, Vương Nhất Bác cũng không quấy rầy thêm, chỉ sửa số Tiêu Chiến thành "Thỏ răng cửa".

Hai người hẹn đúng 7 giờ gặp mặt ở nhà họ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác 6h giờ chiều tan làm liền lái xe đến tòa nhà Hải Nạp, đứng trước cổng lớn huy hoàng tráng lệ chờ hơn mười phút, cuối cùng nhìn thấy chiếc Porsche quen thuộc kia, người lái xe chính là Kỳ Đắc Long.

"Đông Cường." Cậu đi sang chào, "Đã lâu không gặp."

"Vương Nhất Bác tiên sinh?" Kỳ Đắc Long nhìn thấy cậu dường như có hơi bất ngờ, "Ngài cũng đến đón Tiêu tổng sao?"

"Đúng vậy."

"Nhưng anh ấy bảo tôi đưa xe qua..."

"Kế hoạch lâm thời thay đổi," Vương Nhất Bác nói, "Anh tan làm được rồi."

"Hả?" Kỳ Đắc Long bán tín bán nghi, "Để tôi gọi điện cho ảnh."

"Anh rất không tin tưởng tôi nhé Đông Cường."

Kỳ trợ lý đáng thường chậm rãi lùi về bỏ điện thoại xuống, cười gượng bảo: "Sao có thể..."

"Tiêu tổng của các người có phải bảo không được nghe tôi nói bậy? Bảo anh ngàn vạn lần đừng tin tưởng tôi đúng không?"

"Không có! Tiêu tổng anh ấy chỉ..."

Kỳ Đắc Long nói một nửa lại im, càng làm cậu thấy kỳ cục, liền hung dữ uy hiếp người ta: "Anh có nói không? Không nói cẩn thận tôi thổi gió bên gối cho anh thất nghiệp luôn!"

"Tôi chỉ không cẩn thận nhìn thấy tên ghi chú WeChat của ảnh dành cho ngài..." Kỳ Đắc Long nhỏ giọng thì thầm, "Cho nên tôi cảm thấy anh ấy không có khả năng bảo ngài đến đó."

Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi: "Ảnh ghi chú tôi cái gì?"

" 'vật phẩm nguy cơ cao'..." Kỳ Đắc Long nói, "phía sau còn có đánh dấu vũ khí sinh học màu vàng."

6 giờ 35 phút, Tiêu Chiến ra trước cổng Hải Nạp, không nhìn thấy xe mình làm anh có chút hoang mang, Vương Nhất Bác nhanh tay vẫy vẫy, nói: "Chỗ này nè Tiêu tổng!"

Tiêu Chiến chậm rãi đi về phía cậu, biểu cảm đầy phòng bị, hỏi: "Đông Cường đâu?"

"Tôi bảo anh ta tan làm, Tiêu tổng ngồi xe tôi đi." Cậu cười giơ mũ, "Đưa anh đi hóng gió thế nào?"

"Cậu bảo cậu ta tan tầm?" Tiêu Chiến không nhận, bộ dạng cực kỳ không cao hứng, "Thế về sau cậu phát lương cho cậu ta luôn nhé?"

"Người ta phải đi bồi bạn gái a, tự Tiêu tổng không yêu đương cũng đâu thể bắt cấp dưới bồi anh làm hòa thượng chứ?"

"Tôi tự lái."

Tiêu Chiến xoay người muốn đi, bị cậu túm lấy cánh tay, Vương Nhất Bác thò lại gần nhỏ giọng nhắc nhở: "Cổng lớn tạp đoàn Hải Nạp, rất dễ bị chụp được nhé, truyền ra ngoài chính là quan hệ hai ta bất hòa, e là hôn nhân chỉ hữu danh vô thực, ảnh hưởng giá cổ phiếu của quý công ty."

Tiêu Chiến quả nhiên không dám động đậy, quay người đoạt cái mũ bảo hiểm của cậu đeo lên, sải bước lên ghế sau, ngữ khí căm tức: "Đi thôi!"

Tiêu Hải Hành nhờ Viên quản gia chuẩn bị tốt cơm tối, thấy bọn họ đến thì rất vui vẻ, Vương Nhất Bác biết đấy là tình cảm xuất phát từ nội tâm, bởi vì ông ngoại mỗi lần nhìn thấy mình cũng cười như thế.

Nhưng cậu không ngờ Lâm Hoán Bang cũng có ở đó, hơn nữa cũng được mời ngồi chung. Nam nhân ngồi bên trái Tiêu Hải Hành, đối mặt với Tiêu Chiến.

"Mấy ngày nay Hoán Bang vẫn luôn ở nhà chăm sóc ta, vậy ở lại ăn cơm luôn đi." Tiêu Hải Hành nói, "Vất vả cháu rồi, đến cả hôn thê cũng không thể bồi."

Lâm Hoán Bang vội vàng đáp không vất vả, "Công việc của Tuệ Vân cũng rất bận, bọn cháu cũng cuối tuần mới gặp nhau."

"Nghe nói Tuệ Vân mang đến cho A Chiến những kiến nghị rất giá trị, dự án dưỡng lão hợp tác với chính phủ cũng bàn hòm hòm rồi." Tiêu Hải Hành nói, "Con bé đúng là cân quắc không nhường tu mi (*), thật là một nhân tài, tìm được nó là phúc khí của cháu đó."

(*) Ý chỉ những người phụ nữ có tài thao lược không kém thậm chí hơn đàn ông.

Lâm Hoán Bang cười phụ họa: "Ông nói không sai, thật sự điều kiện của Tuệ Vân tốt hơn cháu nhiều, là cháu trèo cao ấy chứ."

"Hai đứa sao không nói gì?" Tiêu Hải Hành quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người cậu, "Nhất Bác mới tới lần đầu, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không? Con muốn ăn gì cứ nói, để bảo bọn họ đi làm."

Cậu cười cười với lão nhân gia, "Không đâu ông nội, ăn rất ngon. Có điều mới hồi trưa bị Tiêu Chiến nhồi ăn no quá, tối ăn ít lại một chút."

Tiêu Chiến nghiêng đầu liếc xéo cậu một cái, như cảnh báo cậu không được nói bậy, nhưng cậu lại càng muốn nói: "Thật mà, đồ ăn anh làm em đều ăn sạch, một hạt cơm cũng không chừa."

Tiêu Hải Hành cười ha hả: "Ôi, A Chiến của chúng ta cũng đồng ý xắn tay vào bếp sao? Kết hôn quả nhiên có thể thay đổi một người, Hoán Bang cũng phải nắm chặt vào nhé."

"Vâng vâng," Lâm Hoán Bang nói, "Chỉ tiếc là dù là Tuệ Vân hay là cháu, tay nghề cũng vẫn kém A Chiến. Trước kia hồi cháu học nghiên cứu sinh thường xuyên đến ký túc xá của cậu ấy cọ cơm, cậu ấy nấu ăn thật sự rất ngon! Vẫn là Nhất Bác có lộc ăn."

Vương Nhất Bác cười: "Hóa ra ông nội nói sai rồi, Tiêu tổng sớm đã xắn tay vào bếp nấu cơm!"

Tiêu Hải Hành ho một tiếng, bẻ lái đề tài: "Hôm nay ta tìm mấy đứa tới, là định tuyên bố một quyết định, trước khi báo cho hội đồng quản trị công ty và các cổ đông, muốn báo trước cho mấy đứa."

Mấy lời nghiêm túc trịnh trọng này làm ba người không hẹn mà cùng buông đũa ngước lên.

Tiêu Hải Hành tiếp tục nói: "Ta tuổi cao, gần nửa năm qua sức khỏe không quá tốt, mỗi lần đi công tác trở về đều muốn sinh bệnh, thể lực tinh lực đều không theo kịp, là thời điểm phải lui về. Ta muốn để A Chiến chính thức tiếp nhận Hải Nạp."

"Ông nội!" Tiêu Chiến cả kính nói, "Cái này... cũng quá đột ngột đi...?"

"Con nhất định phải đi bước này." Tiêu Hải Hành nói, "Con đã làm người phụ trách bên mảng chữa bệnh rồi, bước kế tiếp đơn giản chỉ là mở rộng trách nhiệm ra toàn bộ tập đoàn mà thôi."

"Nhưng rõ ràng sức khỏe ông còn rất tốt, hơn nữa đột nhiên công bố tin tức này, sẽ làm bên ngoài nảy sinh đồn đoán đối với tình trạng sức khỏe của ông, dẫn đến ảnh hưởng giá cổ phiếu công ty a."

Tiêu Hải Hành mỉm cười nói: "Vậy thì phải xem con có bản lĩnh ứng phó hay không."

Tiêu Chiến biểu cảm mờ mịt, hiển nhiên chưa kịp chuẩn bị đầy đủ đối với quyết định này, Vương Nhất Bác cũng có rất nhiều điều khó hiểu, thế là hỏi đối phương: "Ông nội, sức khỏe của ông có phải có điều gì không thoải mái? Loại chuyện này phải cho bọn con biết mới được."

Tiêu Hải Hành cười thở dài, "Hoán Bang, cháu nói với bọn nó đi."

Lâm Hoán Bang gật đầu đáp ứng, thần sắc ngưng trọng nói: "Kết quả chụp cộng hưởng từ mới nhất về não bộ của Tiêu chủ tịch, cơ bản đã chẩn đoán được chứng mất trí nhớ do tuổi già. Bản thân bệnh này không nghiêm trọng lắm, chỉ là một loại thoái hóa mãn tính có tiến triển. Quá trình thoái hóa có thể làm chậm lại bằng thuốc, nhưng không thể đảo ngược và bệnh nhân cũng không thích hợp với việc hoạt động trí óc cường độ cao hoặc đưa ra các quyết sách kinh doanh phức tạp."

"Sao có thể..." Giọng Tiêu Chiến đầy sợ hãi, "Ông nội... sao lại có thể?!"

"Con không cần lo lắng, Hoán Bang đã nói là không nghiêm trọng." Tiêu Hải Hành như rất cởi mở, "Năm ngoái ta đã muốn lùi về rồi, người già thì phải chấp nhận mình già, bắt lấy cơ hội cuối cùng tận hưởng phúc lành, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều cũng sẽ tốt cho sức khỏe của ta."

"Đúng vậy. A Chiến đừng quá lo lắng," Lâm Hoán Bang nói, "Trước mắt, cái suy giảm đầu tiên sẽ là trí nhớ, có thể sẽ dễ quên một vài chuyện, tiếp theo là chức năng vận động, nhưng chỉ cần dùng thuốc phù hợp, tiến trình này sẽ rất thong thả."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng gật đầu, thấp giọng nói: "Con biết rồi. Con sẽ nhanh chóng nỗ lực theo kịp tiết tấu, không làm ông nội thất vọng."

"Con vĩnh viễn là niềm tự hào của ông." Mặt Tiêu Hải Hành lộ vẻ khen ngợi, tiện đà chuyển tầm mắt sang phía Vương Nhất Bác, ngữ khí ôn hòa: "Ăn cơm nhanh đi, cơm nước xong Nhất Bác đến phòng ta, ta có lời muốn nói với con."

"Ông nội nói gì với cậu?

Buổi tối về đến nhà, đây là câu đầu tiên Tiêu Chiến hỏi sau khi vào cửa.

Cậu mang áo khoác của hai người chia ra treo lên, mới nói: "Ông bảo tôi chăm sóc anh."

Nam nhân bực dọc quay mặt đi, "Ai thèm cậu chăm sóc, tôi mới là người chăm sóc cậu được chưa?" Nói xong cũng không đợi cậu đáp lời, rầm rầm rầm đi lên lầu.

Vương Nhất Bác rửa tay xong xuôi, lại về phòng thay đồ mặc nhà, mới đi lên lầu hai, Tiêu Chiến quả nhiên đang ghé vào sân phơi, một mình phát ngốc.

Cậu đi đến bên người nam nhân, ngẩng đầu chỉ thấy trời đầy sao, không có trăng.

"Anh đang lo cho ông à?" Vương Nhất Bác hỏi, "Hay là sợ mình không gánh vác được?"

Tiêu Chiến không động đậy, chỉ nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy sức khỏe của ông đặc biệt tốt, có thể bình an không việc gì mà sống hơn trăm tuổi, đến khi mắt tôi lão rồi ông vẫn tai thính mắt tinh."

"Người già mà, ít nhiều sẽ có bệnh gì đó. Chân của ông ngoại tôi năm trước liền bắt đầu không có sức, năm nay có chống gậy cũng không đi được quá xa." Cậu nói, "Cho nên chuyện anh muốn làm hạng mục dưỡng lão, là một việc đặc biệt tốt."

"Nhưng tôi thật sự kém ông nội, người khác không nói tôi cũng biết mình là trình độ gì, ông nội là thống lĩnh trời sinh, tôi nhiều nhất chỉ có thể làm đến tướng quân thôi." Tiêu Chiến thần sắc suy sụp nói, "Trước kia tôi còn có thể nấp sau lưng ông, bây giờ... tôi thậm chí còn chưa xây dựng được tốt đoàn đội của riêng mình."

"Anh không phải đã tuyển được Ngũ Tuệ Vân sao, cô ấy cũng rất có trình độ. Ông cũng sẽ không lập tức lùi về, chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến hội đồng quản trị và các cổ đông ủng hộ anh, có ông ở đó, mấy ông già kia sẽ không dám làm khó dễ anh." Vương Nhất Bác nói, "Kỳ thực anh không cần phải so sánh với bất cứ ai, nắm chính quyền còn khó hơn tranh đấu giành thiên hạ, anh hoàn toàn có thể kiến tạo ra một Hải Nạp thuộc về bản thân mình."

Tiêu Chiến cuối cùng cũng quay mặt lại, ánh mắt xinh đẹp phản chiếu sao trời, như một con nai con đang lạc giữa rừng sâu.

"Nó sẽ có bộ dạng như thế nào?"

"Một gã khổng lồ trong ngành y tế, có tinh thần trách nhiệm xã hội, được hầu hết người dân công nhận, có năng lực cạnh tranh mạnh mẽ."

Tiêu Chiến không nhịn được cười, hỏi cậu: "Tôi thật sự sẽ làm được sao?"

"Được hay không phải xuống dạo đôi vòng đã, ít nhất phải có gan thử chứ."

Tiêu Chiến thật sự đi quanh sân thượng hai vòng, cuối cùng dùng sức gật đầu, "Tôi cảm thấy tôi làm được."

Hình như từ nai con lập tức biến lại thành thỏ rồi, vẫn là thỏ đáng yêu hơn một chút, Vương Nhất Bác nghĩ. Cậu vươn tay, cười nói: "Đến đây nào Thỏ tổng, high five!"

Tiêu Chiến thế nhưng không thấy xưng hô kia có vấn đề gì, chỉ lo ghét bỏ cậu: "Tôi vì sao phải high five với cậu? Cậu nhanh về phòng cùng 'tỷ tỷ' nói chuyện WeChat đi thôi, chậm nữa không kịp chuyến xe thứ hai bây giờ."

"Tỷ tỷ nào?" Vương Nhất Bác vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, "Giữa trưa tôi chính là nhắn cho anh, đã nói không nhắn nhầm rồi còn gì."

"Tôi tin cậu cái quỷ. Tra nam!"

Vương Nhất Bác cạn lời, "Chẳng lẽ trong mắt anh tôi là hạng người này? Kết hồn rồi còn cùng chị kia em nọ hẹn ăn cơm nói chuyện phiếm?"

"Cậu không phải sao?" Tiêu Chiến hỏi lại.

"Tôi sao lại thế được?"

"Kết hôn ngày thứ ba liền cùng em Thuần hẹn ăn cơm riêng là ai?"

"Tôi..."

Cậu hé miệng, lại bị một bàn tay Tiêu Chiến nắm phía dưới môi khép cái mồm lại.

"Khoan hẵng giảo biện," Tiêu Chiến nói, "Tối hôm đó tôi tận mắt nhìn thấy! Cậu cưỡi xe máy chở cô ta, còn mặc áo khoác da tình lữ, không phải tôi độc miệng, mà cái kiểu áo đó thật sự quê, đưa cho bác gái Thái cũng sẽ bị cầm về đắp chuồng heo. Cậu cười cái gì?"

Cậu bắt lấy cái móng thỏ kia, quả nhiên làm Tiêu Chiến lập tức lỏng tay, lui về phía sau hai bước mặt đầy vẻ giận dỗi mà nhìn cậu, lại nói: "Cậu giảo biện a."

"Một hai phải xử lí cái áo khoác da của tôi hóa ra là vì cái này?" Vương Nhất Bác thật sự nhịn không được cười, "Anh là đang ghen sao Thỏ tổng?"

---

Tiêu Tiêu: Nghẹn chết tôi 🤬

Vương · vật phẩm nguy cơ cao ☣️· Nhất Bác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro