Chương 22 - Về nhà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Biểu cảm mờ mịt của Vương Nhất Bác mang theo cảnh giác, "Lần trước nói muốn hôn, kết quả đem tôi khóa ra ngoài sân phơi, lần này lại muốn khóa tôi ở đâu đây Chủ tịch Tiêu?"

"Lần này..." Tiêu Chiến nuốt nước bọt, ra vẻ trấn định, "Lần này muốn khóa cậu lên giường tôi."

Đồng tử thanh niên chấn động, ngược lại bắt đầu lo lắng cho trạng thái tinh thần của anh, "Anh không sao chứ thỏ răng cửa? Mới vừa uống phải thuốc gì à?"

"Tôi ổn thật sự!" Tiêu Chiến vừa gấp vừa tức, duỗi tay lập tức đẩy Vương Nhất Bác vào tường, nói: "Cậu cố ý!"

Thanh niên thoạt nhìn không hiểu thế nào cả, rồi lại cực kỳ buồn cười, "Đêm hôm khuya khoắt mở rock and roll, tự mình không nghe lại còn đeo tai nghe chống ồn, muốn sờ cơ bụng của tôi, còn muốn khóa tôi lên giường, giờ lại còn kabedon tôi, tiếp theo có phải sẽ cưỡng hôn tôi không vậy Chủ tịch Tiêu?"

"Hợp đồng không cấm tôi làm thế," Tiêu Chiến nói, "Dù cho tôi có cưỡng hôn cậu, cũng là hành vi được pháp luật bảo hộ."

Vương Nhất Bác càng buồn cười, "Quả thật, nhưng anh vì sao..."

"Bởi vì tôi là một người đàn ông khỏe mạnh tất cả các phương diện đều bình thường, sẽ có nhu cầu của mình, tôi tin cậu cũng thế, loại nhu cầu này không liên quan đến tình cảm, nhưng đích thực có tồn tại." Tiêu Chiến dùng hết sức lực bảo trì bình tĩnh, không lộ sơ hở, anh đương nhiên biết đưa ra một yêu cầu như thế đối với một người đã có người trong lòng là cực kỳ đê tiện, lại cũng hiểu rõ đây là mình đang "kiếm cớ", cái cớ duy nhất có thể được anh lợi dụng, "Hợp đồng chỉ viết chúng ta không thể để sinh hoạt cá nhân làm xấu mặt và ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương cũng như của công ty, cho nên tôi không định ra ngoài tìm, nếu cậu đồng ý, chúng ta... chúng ta có thể duy trì loại quan hệ này cho đến khi hợp đồng kết thúc."

Đoạn lời nói này không dài, lại cũng đủ để anh quan sát toàn bộ quá trình biến hóa biểu cảm của thanh niên, từ mờ mịt khó hiểu đến không thể tin nổi, từ đáy mắt mỉm cười đến lạnh như băng sương, hóa ra chỉ cần vài giây ngắn ngủi này mà thôi.

"Quan hệ gì?" Thanh niên hỏi, " 'loại quan hệ này', là loại quan hệ gì?"

"Chính là..."

"Quan hệ bạn giường?"

"Không hoàn toàn như thế." Tiêu Chiến ra vẻ trấn định nói, "Chúng ta đã kết hôn."

Thanh niên cười nhạo một tiếng, ánh mắt lóe lên như một tảng băng, không có đến nửa phần ấm áp.

"Tiêu Chiến, anh và tôi đều rõ cái gọi là kết hôn đã xảy ra như thế nào." Vương Nhất Bác nói, "Nếu tôi không đồng ý thì sao?"

Hai má anh nóng bừng, như đã biết trước sắp trúng đòn chí mạng, nhưng lòng tự trọng làm anh vẫn đứng yên như cũ, dùng ngữ khí đạm mạc tô đậm hình tượng tiêu sái giả tạo: "Thế thì tôi đành phải đi tìm người khác thôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ cẩn thận không để paparazzi chụp được."

"Tốt, vậy chúc Tiêu tổng sớm tìm được một lang quân như ý." Vương Nhất Bác cười cười, "Tôi không đồng ý."

Bốn chữ nhẹ nhàng, lại như một cái tát vang dội, khiến anh lùi về sau hai bước, xả ra một nụ cười xấu hổ.

"Thế thì thật đáng tiếc," anh nói, "Cậu tình nguyện để tôi đi tìm người khác sao?"

"Tôi không phủ nhận đây là một tư tưởng rất thời đại, rất nhiều người đều sẽ làm thế, nhưng tôi thì không, tôi cũng không nghĩ Chủ tịch Tiêu sẽ như thế." Ánh mắt cậu nhìn anh có chút thất vọng và thương tâm mà anh không thể hiểu được, "Anh biết không." Vương Nhất Bác nói, "Người trước đây làm tôi cảm thấy ghê tởm như vậy chính là bố tôi."

"Thế à," Tiêu Chiến nhếch nhếch khóe miệng, "Xin lỗi đã làm cậu ghê tởm."

Thanh niên trầm mặc xoay người, rời khỏi phòng anh.

Một căn hộ thông tầng hai lầu, nói lớn không lớn, có thể khiến bọn họ dù mỗi người ở một tầng cũng sẽ hở một cái là có thể cãi nhau; nói nhỏ lại không nhỏ, có thể khiến bọn họ suốt ba tuần kế tiếp, không chạm mặt nhau lấy một lần.

Vương Nhất Bác vẫn đi làm rồi tan làm như thường, nhưng dù là sáng sớm hay là đêm khuya, Tiêu Chiến đều sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu, căn bếp dưới lầu trừ những lúc cậu ngẫu nhiên vào đun nước nấu mì, cũng không được ai sử dụng cả. Đồng thời, cậu cũng không hề lên sân thượng ngắm sao nhìn trăng, thứ nhất là gần đây trời đã vào độ cuối thu, lạnh đi rất nhanh, hơn nữa cậu cũng chẳng phải là người lãng mạn.

Tiêu Chiến luôn về nhà khi đã khuya, bước chân so với ngày thường càng nhẹ, cũng càng mỏi mệt. Mỗi đêm cậu nằm trong căn phòng tối ám, nghe thấy tiếng Tiêu Chiến đóng cửa lên lầu mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ, có mấy ngày cứ thế chờ đến hơn hai giờ sáng, chờ mà trằn trọc, muốn gọi điện cho Kỳ Đắc Long rồi lại tự nhắc mình đừng xen vào chuyện của người khác, dù cho Tiêu Chiến có ra ngoài tìm người hỗ trợ giải quyết nhu cầu, thì đấy cũng là quyết định đã cùng cậu thương lượng mà thành. Cậu đặt ảnh mẹ ở ngay mép tủ đầu giường để có thể quay đầu là nhìn thấy, mỗi lần đều nói với mẹ cậu không hối hận vì đã đẩy Tiêu Chiến ra, bởi vì cậu tuyệt không cho phép bản thân lặp lại vận mệnh của mẹ, chỉ vì hứng khởi nhất thời của đối phương mà tự mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Cậu bắt đầu xé lịch hàng tháng, download phần mềm đếm ngược đặt trên di động ở mặt bàn, nhắc nhở bản thân "Khoảng cách kết thúc hợp đồng còn xxx ngày".

Khi con số kia nhảy đến số 258, Vương Nhất Bác rốt cuộc từ hotsearch biết được Tiêu Chiến gần đây bận gì. Một trong những thiết kế "ngôi sao" mà Hải Nạp đưa ra thị trường năm ngoái, "Lồng ấp trẻ sơ sinh Tiểu Hải Báo" và "Lồng ấp đa chức năng Tiểu Hải Báo" sắp tới sẽ bị thu hồi hàng loạt, nguyên nhân là người dùng phát hiện nếu thiết bị bị trục trặc nguồn điện phải khởi động lại thì sẽ xóa bỏ tất cả các setting cũ về độ ấm cũng như lượng dưỡng khí vận chuyển, tất cả các trị số đều chuyển về 0, mà hệ thống cảnh báo lại không hề nhắc nhở người dùng. Trục trặc này liên tục tạo thành bệnh trạng nhiệt độ cơ thể quá thấp cũng như thiếu oxy trong máu ở trẻ sinh non, sinh ra nguy hiểm tiềm tàng cực đại. Ba ngày sau khi sự cố phát sinh, Hải Nạp gửi "thư sửa thiết bị y tế khẩn cấp" đến các khách hàng bị ảnh hưởng, thông báo cho họ về những rủi ro và các biện pháp họ nên thực hiện. Hai tuần sau, Tiêu Chiến thay mặt Hải Nạp gửi ra một lá thư xin lỗi công khai, nói rằng Hải Nạp sẽ sửa chữa miễn phí tất cả các thiết bị bị ảnh hưởng và kéo dài thời gian bảo hành của lô thiết bị này thêm một năm.

Đánh giá từ giá cổ phiếu, việc xử lý khủng hoảng của Tiêu Chiến là rất tốt, giá cổ phiếu của Hải Nạp đã tăng thay vì giảm. Nhưng Vương Nhất Bác rất hiểu trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu. Việc bảo hành tập trung các thiết bị và thay thế phụ tùng cần rất nhiều nhân lực vật lực. Thu hồi sản phẩm đồng nghĩa với phát sinh cực nhiều chi phí, điều này sẽ khiến báo cáo tài chính quý IV của Hải Nạp không ra làm sao cả.

Vương Nhất Bác gọi điện cho Đặng Thuần, nhưng đối phương đã đi đảo Hải Nam nghỉ đông, nghe nói trên đường còn có diễm ngộ, vất vả lắm mới đợi được cô về, thành phố đã rơi xuống trận tuyết đầu tiên.

Bọn họ vẫn như cũ hẹn ở quán cà phê "Vô cảm", Vương Nhất Bác tới trước, chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, bốn tháng trước cậu từng ngồi đây châm chọc Tiêu Chiến, khi đó bọn họ tuy rằng đối chọi gay gắt, lại tựa như vẫn tốt hơn bây giờ tránh mặt nhau.

Cậu cứ thế ngồi ngốc ra đó, không phát hiện Đặng Thuần đã đến từ bao giờ, cô gái duỗi tay quơ quơ trước mặt cậu, trêu chọc: "Này hòn vọng phu, tỉnh tỉnh!"

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, mới ý thức được đã quên mua cà phê cho Đặng Thuần, thế là hỏi: "Cô uống gì? Tôi đi mua."

"Không cần, tôi ngồi một lát rồi đi." Cô gái nói, "Hẹn người ta đi coi phim."

Vương Nhất Bác cười cười, "Bạn trai à?"

"Còn chưa đến mức. Không phải ai cũng có thể làm bạn trai tôi ok?"

"Thế là gì?"

Đặng Thuận ôm mặt nghĩ ngợi, nói: "Mùa đông lạnh như vậy, ghé vào nhau tìm hơi ấm mà thôi."

Cậu uống một ngụm cà phê, không nói, Đặng Thuần lại lập tức cười, "Đau lòng đúng không? Tôi nhìn anh lạnh lắm, rõ ràng có vợ, kết hôn kết một cái tịch mịch."

"Nói cho tôi vụ gần đây nhất của Hải Nạp ..."

"À anh muốn hỏi Hải Nạp à?" Đặng Thuần cũng không để lại mặt mũi cho cậu, "Anh muốn hỏi rõ ràng là Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác không còn lời nào để nói, chỉ có thể tiếp tục uống cà phê.

"Anh ở cùng anh ta, lại tới tìm tôi hỏi tình hình anh ta, anh thật là biệt nữu muốn chết rồi đó Vương Nhất Bác." Đặng Thuần thở dài, nói: "Hải Nạp gặp buổi rối loạn, chuyện thu hồi sản phẩm anh chắc đã đọc được trên mạng rồi, sách lược ứng phó của hội đồng quản trị vốn là đổi mới giao diện của thiết bị, đây là biện pháp tiết kiệm sức lực và thời gian tiền bạc nhất, nhưng căn nguyên vấn đề nằm ở hệ thống vận chuyển dưỡng khí và ống thổi của thiết bị, điều này có nghĩa là mỗi lần đổi mới giao diện, sẽ rất nhanh đòi hỏi phải đổi mới tiếp, không chỉ chọc tức khách hàng mà cũng sẽ ảnh hưởng sĩ khí, cho nên Tiêu Chiến quyết định thu hồi hết sản phẩm, hy sinh lợi ích ngắn hạn bảo đảm an toàn cho người sử dụng. Ước đoán thô sơ giản lược, chuyện này sẽ làm Hải Nạp phát sinh phí tổn quá hai trăm triệu."

Vương Nhất Bác nhăn mày, "Rất nhiều người không hài lòng à?"

"Phần lớn những người không hài lòng là đồng nghiệp và cổ đông, còn công nhân và dư luận xã hội rất tán thưởng thái độ của Chủ tịch Tiêu, xét cho cùng nhà ai cũng có con cái, hiện tại không có sau này cũng sẽ có, có ai hy vọng con mình dùng sản phẩm lồng ấp không an toàn chứ?"

"Cho nên giá cổ phiếu của Hải Nạp còn sẽ tăng một chút." Vương Nhất Bác gật gật đầu, lại hỏi: "Còn gì nữa?"

"Còn nữa á, lần trước Cung Triết bị Chủ tịch Tiêu sa thải, đến Aici Health làm CEO, anh cũng biết Aici đã hợp tác với Hải Nạp rất nhiều năm rồi, vị đại ca này sau khi tiếp quản công việc thì điều đầu tiên đó là ngưng toàn bộ hợp đồng với Hải Nạp, ngược lại tìm Diego hợp tác. Hải Nạp tổn thất đơn hàng trị giá 90 triệu, " Đặng Thuần nhấn mạnh: "Là 90 triệu mỗi năm."

Aici Healthy là một trong ba tổ chức khám chữa bệnh theo chuỗi hàng đầu trong cả nước, từ mua sắm thiết bị y tế đến duy tu nâng cấp thậm chí huấn luyện nhân viên trước nay đều nhờ Hải Nạp. Tổn thất một khách hàng thương hiệu lâu đời đương nhiên là đáng tiếc, chẳng qua...

"Chỉ với 90 triệu tệ đã đòi bắt chẹt người khác?" Vương Nhất Bác cười lạnh nói, "Không khỏi quá thiếu kiến thức."

"90 triệu không là bao, có điều cách dùng người của Tiêu Chiến đích thị rất khác với Tiêu Hải Hành, sát nhập và loại bỏ một số đơn vị ăn không ngồi rỗi, đề bạt một số người trẻ tuổi, trong đó đại bộ phận là nữ. Anh ấy còn thực hiện một "chương trình hành động hoa hồng" trong công ty, định kỳ mời chuyên gia thăm khám cho nhân viên nữ, trọng điểm chú ý vào sức khỏe tuyến vú. Sang năm Hải Nạp sẽ đẩy ra thị trường một hệ thống máy siêu âm chuyên về vú, Chủ tịch Tiêu hẳn là đang dự nhiệt cho sản phẩm mới."

"Đấy là cách marketing tốt nhất," Vương Nhất Bác nói, "Nếu một công ty đến cả sức khỏe nhân viên của mình cũng không thờ ơ, ai có thể tin bọn họ sẽ thật tình chú ý đến sức khỏe người tiêu thụ?"

"Đúng thế, Tiêu mỹ nhân của chúng ta chỉ hơi thiếu kinh nghiệm, chứ đầu óc và năng lực chẳng cái nào thiếu." Đặng Thuần cười xấu xa nói, "Tôi nói vậy anh sướng lắm đúng không? Anh chắc là đang nghĩ, quao vợ mình thật là lợi hại!"

"Phim của cô mấy giờ chiếu?" Vương Nhất Bác đột nhiên nói, "Đừng đến muộn."

"Lần nào anh cũng thế!" Đặng Thuần tức mình lập tức đứng lên, lấy áo khoác rồi trừng mắt liếc cậu một cái, "Đáng đời không có đối tượng, về nhà quấn chăn bông cho qua mùa đông đi cái đồ nhà anh!"

Khó khăn lắm mới có một hôm không tăng ca, nhưng Tiêu Chiến cũng không muốn về nhà. Hai ngày trước Lão Nhị ở Vạn gia gọi tới hẹn anh đi bar, lí do là sự kiện thu hồi sản phẩm của Hải Nạp cuối cùng cũng xong, hơn nữa từ lúc anh kết hôn, đã không còn tham gia các loại tụ tập bạn bè như vậy nữa.

Tiêu Chiến vốn không mấy hứng thú, có lẽ là bị nghe ra giọng nói có màu cô đơn, Vạn Lão Nhị lập tức nói: "Trong tiệm có mấy cháu rất xinh, cánh tay còn to hơn đùi tôi, đi xem mấy đứa nó múa cột không?"

"Tôi không thích cơ bắp to như thế." Tiêu Chiến nói.

"À cậu thích mảnh khảnh hả, trong tiệm cũng có mỹ nam cổ phong ấy, cánh tay còn nhỏ hơn cổ tay tôi, nhất định vừa mồm cậu!"

"Nhà tôi đâu có thiếu củi, việc gì phải đến tiệm ôm?"

"Thế cậu thích dạng gì, nói ra!" Vạn Lão Nhị bị anh kích lên ý chí chiến đấu, "Tôi còn đầy!"

Tiêu Chiến lấy ảnh kết hôn trong máy ra, tìm một bức chụp riêng Vương Nhất Bác chưa từng công bố ra bên ngoài, dùng một cái đầu heo che mặt đối phương, hỏi: "Có loại này không?"

"Còn tưởng thần tiên hạ phàm gì," Vạn Lão Nhị dõng dạc, "Như này tối nay ca ca có thể tìm cho cậu mười người!"

Ngày đó anh kiếm cớ không đi, hôm nay Vạn Lão Nhị lại gọi điện, nhắc lại chuyện cũ, nói lò sưởi hình người vào mùa đông lại càng dễ bị tranh, anh mà không đi nữa thì hàng ngon sẽ bị người khác cướp sạch.

Văn phòng hàng năm đều dùng điều hòa tổng, trong nhà cũng ấm áp, kỳ thực mùa đông căn bản không lạnh, chỉ trống trải, không có thanh âm gì, nếu không phải hợp đồng quy định bọn họ cần phải ở trong nhà cưới, Tiêu Chiến chỉ muốn dọn về chung cư của mình mà ở.

Anh không cần lò sưởi hình người, nhưng nếu có một người có thể đồng ý trò chuyện với anh, cũng rất không tệ. Anh nghĩ thế, bèn đồng ý.

Khách quan mà đánh giá thì mấy soái ca mà Vạn Lão Nhị tìm đến cho anh hình thể quả thực rất giống Vương Nhất Bác, có một người thậm chí màu da cũng giống, diện mạo cũng ok, tuyệt đối không xem là xấu, nhưng anh cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy mặt bọn họ, ý muốn mở miệng đã giảm đi một nửa, đến lúc bọn họ sôi nổi dán tới nịnh hót lấy lòng mình, anh đã một chữ cũng không muốn nói thêm.

Cuối cùng chỉ đành ngồi một góc tự mình uống rượu trái cây, nghe một đám đàn ông quỷ khóc sói gào, hát khổ tình ca thành nhạc quảng trường, trong lòng nghĩ còn không bằng về nhà nghe "I wanna rock"...

Vài chén rượu vào bụng, anh liền có chút buồn ngủ, Kỳ Đắc Long biết tửu lượng của anh, đã sớm gọi đến hỏi có cần đến đưa anh về trước không, Tiêu Chiến nói không cần.

"Hôm nay tôi ở đây, có mười cái lò sưởi hình người bồi tôi." Anh ợ một tiếng, nhấn mạnh, "Mười cái!"

Vạn Lão Nhị bắt đầu hát bài tiếp theo, "Đêm, đêm tối, đêm cô đơn. Giận, tức giận, giận chính mình. Điện thoại yếu mềm, lại gọi cho em."

Tiêu Chiến cầm điện thoại nghĩ, tôi sẽ không gọi cho em, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không gọi cho em.

"Chạy, chạy như điên, tình cảm trống vắng. Đi, đi mãi, mãi mãi thương tâm. Tiếng thở dài trong suốt, cuối cùng vẫn là, bí mật của tôi."

Anh ngửa người ra sau dựa lên sô pha, nhìn ánh đèn nê-ông không ngừng lập lòe trên trần nhà, đầu óc mơ hồ buồn ngủ đến sắp ngất cũng không chịu nhắm mắt, bởi vì một khi làm như thế, lập tức sẽ thấy người anh không muốn nhìn thấy nữa kia.

Tôi không thương tâm, cũng không có bí mật. Anh nghĩ, cho dù có, cũng không phải là vì em.

Có một nam sinh lặng lẽ ngồi lại, dựa gần cánh tay anh, giọng rất dịu dàng: "Chủ tịch Tiêu, có phải không thoải mái không? Em lên lầu thuê một phòng, đi nghỉ ngơi chút nhé?"

"Giọng tôi đang cười, nước mắt đang rơi, ở đầu kia điện thoại em có biết. Thế giới nếu rộng lớn như thế, vì sao tôi muốn quên em lại không có chỗ trốn."

Anh hình như đang cười, nói: "Được, phiền em."

Nam sinh đứng dậy đi ra ngoài. Cuối cùng anh nhắm mắt lại.

Tôi không thực sự thích em, tôi có thể quên em, tôi sẽ dùng những người khác để thay thế được em.

Chẳng bao lâu, tiếng nhạc nhỏ lại, trong phòng hình như cũng không ai nói gì, Tiêu Chiến cảm nhận được có người đến cạnh mình, nghĩ là cậu trai vừa nãy, thế là hỏi: "Thuê phòng xong chưa?"

Đợi một hồi không ai đáp lại, anh nghi hoặc mở mắt, trong nháy mắt trái tim hung hăng nhảy lệch một nhịp.

Mặt chàng trai lạ biến thành mặt Vương Nhất Bác.

Biểu cảm của thanh niên không quá dễ coi, nhưng ngữ khí xem như cũng còn nhẹ nhàng, thấp giọng nói: "Khuya rồi, về nhà đi."

Tiêu Chiến chậm rãi ngồi thẳng dậy, phát hiện một loạt quần chúng ăn dưa trên sô pha đều đang nhìn bọn họ, Vạn Lão Nhị cầm đầu lại càng xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, cười ha hả mà giải thích giúp anh: "Đệ đệ, Chủ tịch Tiêu chỉ là tới gặp bạn bè hát mấy bài hát uống mấy chai rượu, thuê phòng cũng chỉ đơn giản là ngủ thôi, không định làm gì khác."

"Về nhà ngủ." Vương Nhất Bác trước sau chỉ nhìn anh, "Em ngủ cùng anh."

Anh đứng lên, muốn bảo đối tượng kết hôn mau cút đi, đừng chậm trễ mình hẹn hò soái ca, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, đã bị một chiếc áo lông vũ rắn chắc bọc lấy.

"Bên ngoài lạnh, mặc nhiều một chút." Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh, nhắc: "Đi thôi, tạm biệt các bạn anh đi."

Nhất định là uống quá nhiều rượu, mới có thể mơ màng hồ đồ mà giơ tay, vẫy vẫy một đám người đang cười đến ngã trái ngã phải, như một chú thỏ con nghe lời, ngoan ngoãn bị chủ nhân dắt đi mất.

---

Đổi bất kỳ một "Vương Nhất Bác" nào khác, kết thúc chương trước hai người chắc chắn đều đã lăn giường rồi, nhưng Nhất Bác này vì chuyện của mẹ mà không thể tiếp nhận tình dục không có tình yêu, thể tất phải trải qua một phen đấu tranh nội tâm mới có thể đầu hàng (mà Đặng Thuần không yêu mẹ mình, cho nên sẽ đưa ra một lựa chọn trái ngược với Vương Nhất Bác, nhưng trong xương cốt của hai người đều là những đứa trẻ rất thiếu cảm giác an toàn và khát khao được yêu thương). Lựa chọn của nhân vật sẽ phù hợp với thế giới cũng như tính cách và bối cảnh của họ, cho nên tôi cho rằng cậu ấy sẽ không lập tức đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro