Chương 28 - Tiết kiệm hộ gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tiêu đại chủ tịch đi công tác rồi, Vương Nhất Bác cũng không dọn lại xuống dưới lầu, vẫn như cũ ngủ trong phòng ngủ chính lầu 2. Trừ ngại phiền không về nhà nấu cơ, còn lại việc nhà làm hết, không chậm trễ tí nào. Ngày nghỉ nếu trúng ngày nắng ấm, sẽ đem chăn gối ra sân thượng phơi, cũng chụp ảnh gửi lãnh đạo, chứng mình mình không hề lười biếng.

"Trên chăn có mùi nắng, thích hợp ngủ nướng." Cậu nói với lãnh đạo như thế, không dám nói giá có con thỏ mà ôm thì càng tốt.

Tiêu Chiến chỉ gửi cho cậu một cái meme, không nói gì nhiều, chắc là bận quá.

Mỗi đêm 9 giờ bọn họ gọi điện, Tiêu Chiến sẽ kể cho cậu hôm nay gặp ai, nói chuyện gì, có thuận lợi hay không, trong đàm phàn gặp khó khăn gì, Vương Nhất Bác đều nhất nhất tán thành và đưa kiến nghị. Từ Quý Dương đến Đại Lý, là từ Hán Trung sang Hạc Bích, cậu như bồi con thỏ răng cửa bận rộn đi gần non nửa cái Trung Quốc, trong đó đại đa số đàm phán đều rất thuận lợi, nhưng cũng có một phần bị Trần Hạo Khắc chiếm tiên cơ, chính phủ địa phương đã ký thỏa thuận hợp tác bước đầu với Diego, không còn hứng thú tiếp xúc với Hải Nạp nữa.

Mỗi khi đến những lúc như thế, Tiêu Chiến liền khó tránh cảm xúc trầm xuống, sinh ra ý niệm tự hoài nghi, Vương Nhất Bác liền kiên nhẫn khuyên anh, nói cho anh biết phải bình tĩnh đối mặt với sự chèn ép từ đối thủ cạnh tranh, lấy được đơn hàng không có nghĩa là có thể lấy được thị trường địa phương, khiến khách hàng chân chính tiếp thu sản phẩm của mình, xây dựng sự trung thành, cần một chu kỳ dài dòng.

Thật sự Tiêu Chiến nghe lời khuyên của cậu cũng rất vào tai, chỉ thấy khó hiểu vì sao Trần Hạo Khắc lại trùng lịch trình với mình nhiều như vậy, dù trú tại khách sạn nào của thành phố, đều có thể gặp phải tên "mắt xanh mũi lõ" kia.

"Chắc vì đều là hội viên thẻ đen của chuỗi khách sạn kia đi." Vương Nhất Bác nói đùa, "Hắn còn đưa hoa tặng anh không?"

"Đưa, nhưng anh không nhận. Anh bảo Đông Cường nói với hắn anh bị dị ứng phấn hoa, kết quả hắn đổi thành hoa bằng chocolate! Vẫn quấn sa mỏng hồng nhạt các thứ," Thỏ răng cửa đỡ trán hô to, "Hắn không phải người New York sao? Phẩm vị như nào lại nhà quê thế!"

"Chắc là ngoại thành New York đi," Vương Nhất Bác nói, "Hắn không phải còn mời anh uống rượu à?"

"Ngốc mới đi." Tiêu Chiến đột nhiên phản ứng lại, hỏi: "Sao em biết?"

Vương Nhất Bác cười cười không nói gì.

"Lại là Đông Cường!" Thỏ răng cửa cũng đâu có ngốc, "Tên gián điệp lớn nhất bên cạnh mình—đồng chí Kỳ Đông Cường."

"Tiết lộ tin tức cho em còn đỡ, xét cho cùng em cũng đâu có đoạt mối làm ăn với chủ tịch Tiêu, cùng lắm xem như cái máy nhớ lịch trình cá nhân thôi." Cậu uyển chuyển nhắc nhở, "Tiết lộ tin tức cho đối thủ cạnh tranh mới gọi là gián điệp."

"Thật sự anh cũng nghĩ, Trần Hạo Khắc sao lại đột nhiên có hứng thú với khu vực thị trường Trung và Tây Trung Quốc như thế, hơn nữa vừa lúc luôn đi trước anh một bước." Tiêu Chiến nghĩ, "Lịch trình lần này của anh chỉ có mấy người hội đồng quản trị biết, có thể là Liêu thúc không? Ông ta chưa bán cổ phần cho Diego, không có nghĩa không bán tình báo."

"Không cần lo, đã là hồ ly nhất định sẽ lòi đuôi." Cậu nói, "Anh có ăn uống đàng hoàng không đó? Nếu phải tham gia tiệc rượu, nhớ phải ăn trước."

"Ừm." Thỏ răng cửa như có chút thất thần, đột nhiên hỏi: "Em nói có phải nên tìm tên mắt xanh mũi lõ kia ăn một bữa cơm uống vài chén rượu không? Nói không chừng có thể moi tin về kế hoạch làm ăn của hắn, chỉ cần một hai câu cũng tốt rồi."

"Anh đừng tới gần hắn," Vương Nhất Bác rất nhanh nói. "Tửu lượng hắn tốt lắm, cuối cùng bị chuốc say chỉ có anh thôi."

"Ai nói anh muốn đua tửu lượng với hắn?" Thỏ răng cửa cạn lời, "Hắn hình như rất có hứng thú với anh, có phải định tán anh không? Anh có thể dùng mỹ nhân kế."

"Không được." Cậu đen hết cả mặt, "Không được."

"Vì sao?" Tiêu Chiến nói, "Em sợ paparazzi chụp được nói anh cho em đội nón xanh đúng không? Đừng lo nha người xe, anh sẽ tiêu tiền hủy bản thảo."

Cậu nghẹn họng một chút rồi mới nói, "Chủ tịch Tiêu không phải định tập trung vào nghiên cứu phát minh sao? Cái đó phải tiêu nhiều tiền lắm, cho nên em kiến nghị trong giai đoạn hiện nay có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, đừng tiêu tiền vô ích."

"Cũng đúng, em không biết cái trung tâm nghiên cứu của Quý Dương hư hao thành như nào đâu, phí xã giao phỏng chừng đủ để bọn họ tu bổ một lần kiến trúc mặt ngoài." Thỏ răng cửa rất trịnh trọng nói, "Anh thật sự cần phải thực hành tiết kiệm hộ gia đình."

Hải Nạp sau khi bắt đầu hạng mục dưỡng lão với chính phủ, Vương Nhất Bác mỗi lần đến thăm ông ngoại đều có thể thấy viện dưỡng lão bên trong đang sửa chữa, người phụ trách nói chính phủ đã đặt hàng cho bọn họ một số máy móc y tế trị liệu phục hồi của Hải Nạp, trong đó bao gồm một bồn tắm chuyên dụng cho các ông bà cụ bị tê liệt, chỉ cần một hộ lý hỗ trợ bên cạnh là đủ, tiết kiệm sức lực và thời gian, các cụ tắm cũng thoải mái.

Ông ngoại còn nói với cậu, giờ thức ăn ở viện dưỡng lão cũng rất tốt, trừ rau củ tươi mới, còn có điểm tâm ít đường ít béo đúng giờ cung ứng, đây là hạng mục hỗ trợ trực tiếp với các hộ nông dân xung quanh, cũng là kế hoạch Tiêu Chiến dẫn dắt.

Các thay đổi tương tự cũng đã xảy ra ở các trung tâm dưỡng lão công lập khác, theo hợp đồng, phí hộ lý của các trung tâm chỉ tăng 5%, chi cho khấu hao và điện nước của thiết bị.

Ông ngoại sớm đã xem thời sự trên TV biết được thân phận chân chính của Tiêu Chiến, nhưng vẫn gọi anh là "Tiểu Chiến" như trước, điều này làm Vương Nhất Bác khá bất ngờ, vì quan hệ của mẹ, ông ngoại trước nay không có hảo cảm đối với thương nhân.

"Mấy bao điểm tâm này đều là ông thu mua cả sao?" Cậu nói đùa, "Cái này không giống phong cách của ông nhé."

Ông ngoại lại nói: "Chúng ta nhìn người, phải nhìn thân phận, nhưng cũng không thể chỉ nhìn thân phận. Phán đoán một thương nhân có lương tâm hay không, phải xem trong lòng hắn trừ tiền và ích lợi, còn coi trọng cái gì khác không. Tiểu Chiến thì có, trong lòng nó có một phần ý thức trách nhiệm, là một thương nhân có lương tâm."

Vương Nhất Bác cười rất vui vẻ, "Con còn lo ông biết anh ấy là đại lão sẽ không muốn gặp nữa."

"Dù ta có không muốn gặp, thì con lại hoảng cái gì?" Ông ngoại dùng dây ăng-ten trên radio chọc vào ngực cậu, "Đau lòng hả?"

"Ai đau lòng...."

"Tiểu Chiến còn đang đi công tác hả? Nó nhắn tin cho ông, nói sẽ mang trà phổ nhĩ từ Vân Nam về cho ông." Ông ngoại lại hỏi, "Mỗi ngày con đều chạy đến đây, chắc ở nhà thì nhớ nó chứ gì?"

"Ai nhớ ảnh..."

"Sao không dám nhận? À," ông ngoại ngộ ra, "Bởi vì người ta không nhớ con."

Vương Nhất Bác: "..."

Ở viện dưỡng lão hàn huyên với ông ngoại nửa tiếng, cuối cùng cậu cảm thấy tim bắt đầu hơi ê ẩm, sợ thêm một bước thì sẽ vỡ tim mất, Vương Nhất Bác quyết định hoãn thành hai ngày đi một lần.

Tiêu Chiến mới đi có một tuần, cậu bảo Đặng Thuần tra nguồn cung tin tức cho Trần Hạo Khắc, lần này Diego có thể đuổi gắt như vậy, Vương Nhất Bác tin tuyệt đối không phải trùng hợp. Hội đồng quản trị của Hải Nạp có quỷ, có phải là Liêu Kỳ Xương hay không, phải tra mới biết. Ước chừng sau nửa tháng, Đặng Thuận gọi điện bảo tra được một chút, hẹn cậu giờ cũ ở quán cà phê "Vô cảm".

Vương Nhất Bác chuẩn bị tan tầm thì đến, kết quả vừa lái xe ra cửa đại đội, đã lại thấy cô sinh viên kia.

Sự kiện "nhảy sông cứu người" qua đi, liền có mấy cô gái cứ ba ngày lại ghé chờ cậu tan làm hai lần, muốn số điện thoại muốn thêm WeChat, Vương Nhất Bác phiền không để đâu cho hết, ban đầu còn xem như lễ phép, sau liền đen mặt trực tiếp ngó lơ, những người khác đều bị ánh mắt cậu dọa chạy, chỉ có một cô này cứ bám riết không tha, gió mặc gió, mưa mặc mưa, thấy cậu lái xe ra liền chạy như bay đến chặn đầu xe, ánh mắt trông mong khẩn cầu: "Vương cảnh sát, em thật tình muốn kết bạn với anh, em không phải người xấu, em có thể đưa thẻ sinh viên cho anh xem."

Cô luôn vọt từ bên cạnh ra, làm người ta khó lòng phòng bị, có mấy lần Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì tông phải cô, tức bốc khói.

"Sinh viên thì lo mà đi học đi." cậu nói, "Cô cứ đột nhiên chạy ra như thế rất nguy hiểm biết không?"

"Sang năm em tốt nghiệp rồi, đang thực tập rồi." Cô gái nói, "Em là y tá, cũng đã từng tham gia hoạt động chống dịch, em thật sự không phải người xấu! Vừa nhìn thấy anh trên thời sự lần đầu tiên em đã thích anh rồi!"

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, đành bảo: "Cảm ơn, nhưng tôi kết hôn rồi."

"Em không để ý," cô gái bướng bỉnh nói, "Em chỉ muốn thêm WeChat của anh, không cần anh ly hôn."

Vương Nhất Bác: ?

Cô gái túm lấy đầu xe không cho cậu đi, Vương Nhất Bác đương nhiên không muốn cho cô WeChat, nhưng không thể động tay với cô, hai bên đang giằng co, đột nhiên có người từ phía sau đi đến, một cánh tay ôm lấy bả vai cậu, vui vẻ nói: "Lão công, em đến đón anh tan làm nè."

Đặng Thuần hôm nay tóc buộc đuôi ngựa, mặc một cái áo hoodie màu trắng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ màu hồng nhạt, khác hoàn toàn với phong cách hiên ngang ngày thường, nhìn trông càng trẻ, không kém cô sinh viên trước mặt là bao.

"Vị mỹ nữ này họ gì thế?" Đặng Thuần ôm cậu cười tủm tỉm hỏi, "Tự mình không tìm được lão công liền đến đào lão công của người khác à?"

"Chị..." Mặt cô gái kia trướng đến đỏ bừng, "Chị đừng nói bậy..."

"Tán giai thì bình thản, bị gọi đúng tên trêu đôi ba câu đã thẹn thùng?" Đặng Thuần bóp cổ tay nói, "Tiếc quá, trong hàng ngũ tiểu tam, da mặt em xem như còn hơi mỏng."

"Tôi chỉ muốn thêm WeChat của anh, cái gì tiểu tam tiểu tứ, chị đừng có nói khó nghe như vậy!"

"WeChat của ảnh đều là tôi quản lý," Đặng Thuần lấy di động ra huơ huơ, "Muốn add không mỹ nữ?"

Nữ sinh trừng mắt liếc cô một cái, tức muốn hộc máu rời đi.

Vương Nhất Bác kéo tay Đặng Thuần từ cổ áo mình xuống hỏi: "Sao cô lại đến đây?"

"Trên xe taxi nhìn thấy anh, đang lôi lôi kéo kéo với con gái, liền thay Tiêu đại mỹ nhân xuống xem sao."

Vương Nhất Bác nhìn cái áo hoodie siêu manh, nhíu mày: "Sao lại mặc thành thế này?"

"Đáng yêu không?" Đặng Thuần bắt lấy hai cái tai trên mũ, dựng thẳng lên giả vờ làm thỏ, "Bạn trai tôi thích."

Vương Nhất Bác bật cười nói: "Không ngờ cô cũng có lúc lấy lòng đàn ông."

"Thật sự tôi cũng thích, có điều anh không biết." Đặng Thuần cười cười nói: "Tôi vẫn luôn thích mấy thứ đồ của con gái, nhưng hồng nhạt rồi in hình phim hoạt hình các thứ sẽ làm tôi có vẻ ấu trĩ và yếu mềm, cho nên tôi chỉ mặc trộm ở nhà."

Cậu vui vẻ gật đầu, "Xem ra có người tiếp vững được cô rồi."

"Được tiếp lấy cảm giác đặc biệt tốt." Cô gái cười cong mắt, "Tôi hy vọng cảnh sát Vương anh cũng có thể sớm cảm nhận được."

Lúc nhận được ảnh chụp mà bộ phận PR gửi đến, Tiêu Chiến đang ngồi xe từ chính quyền cấp huyện của Hạc Bích chạy sang Hứa Xương. Các khu hành chính cấp dưới thành phố thuộc tỉnh Hà Nam chưa bị đưa vào đích ngắm của Trần Hạo Khắc chuyến này, có lẽ Diego tiểu công tử cho rằng khả năng nhân dân cấp huyện có thể dùng đến thiết bị chữa bệnh của Diego là rất thấp. Nhưng Tiêu Chiến có ý tưởng khác.

Anh không kéo dài lịch trình công tác, chỉ cố gắng giảm bớt các buổi liên hoan, xã giao không cần thiết, tận dụng thời gian chạy về các cấp chính quyền ở huyện. Thật sự các nhóm cán bộ y tế cấp huyện đều rất hoan nghênh anh, so với cấp thành phố, điều kiện chữa bệnh trong huyện càng kém, người già yếu cần được trợ giúp càng nhiều, chỉ là nói đến dự toán, khó tránh khỏi ngượng ngùng. Bất quá Tiêu Chiến đã có kinh nghiệm với chuyện này, liền dùng thủ đoạn dành cho các khu vực dự toán có hạn, lấy thời gian 3 đến 5 năm cho chính quyền địa phương thuê thiết bị, theo sắp xếp cụ thể của bọn họ mà phân phối, như thế thời gian tiêu tiền sẽ chia ra thành mấy năm, đương nhiên sẽ không kích thích lợi nhuận bằng trực tiếp bán trọn gói thiết bị, nhưng chỗ tốt là giúp được nhiều người. Tiêu Chiến cho rằng điều này là rất giá trị.

Một ngày anh chạy mấy nơi, bận đến chân không chạm đất, cơ hồ ngày ba bữa cơm đều ăn trên xe, Kỳ Đắc Long lo anh quá sức mệt mỏi, Tiêu Chiến tỏ ra mình vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn không mệt, hơn nữa bận sớm thì về được nhà sớm, gặp được người muốn gặp sớm hơn, xem như mệt cũng là vui.

Đáng tiếc những tấm ảnh đó đã xé nát vui sướng của anh.

"Là paparazzi gửi đến, phỏng chừng là đòi tiền." Giám đốc bộ phận xã giao nói trong điện thoại, "Ngài xem xem phải xử lí như thế nào, cần ngã giá với đối phương không?"

Mấy tấm đầu tiên có ba người. Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm đẩy xe hình như vừa tan tầm, nâng kính bảo vệ mắt lên, ánh mắt không hề hiền lành. Đặng Thuần ở cạnh ôm vai bá cổ, tư thái thân mật, tươi cười bỡn cợt, biểu cảm như đang tuyên bố chủ quyền, còn có một cô gái tóc dài đứng đối diện, chỉ thấy bóng dáng.

Hai bức ảnh sau chỉ có Vương Nhất Bác và Đặng Thuần, cô gái tóc dài kia đã rời đi. Đặng Thuần không hề ôm cậu, mà cười khanh khách nhìn đối phương, đang làm ngoáo ộp.

Anh chú ý đến quần áo của Đặng Thuần, lông xù rất đáng yêu, trên mũ áo hoodie còn có hai cái tai hồng nhạt, giống... thỏ...

Có mấy giây Tiêu Chiến trong đầu từng đợt cứ thế phát ngốc, chỉ có một suy nghĩ lặp đi lặp lại, thảo nào cậu ấy hình dung mình thành thỏ...

Rất lâu trước kia, khi bọn họ còn ghét nhau như chó với mèo, Vương Nhất Bác đã nói anh giống thỏ, "Cái loại mà răng cửa rất là lớn ý." Sau đó thì có thỏ răng cửa, thỏ tổng, thỏ con...

Trên điện thoại giám đốc PR vẫn đang hỏi: "Chủ tịch Tiêu?"

"Đưa tiền đi." Tiêu Chiến nhẹ nhàng khép lại notebook, ngữ khí bình tĩnh như thường, "Anh tìm người có kinh nghiệm nói với bọn họ, còn chụp được gì, cũng mua hết về đi."

Đối phương đồng ý rồi ngắt điện thoại. Tiêu Chiến ngồi ở đó phát ngốc, một lúc lâu mới phát hiện Kỳ Đắc Long đang ở cạnh nhìn mình, trên mặt trợ lý có lo lắng, đồng cảm, thấp thỏm, và tức giận.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Anh cười hỏi.

"Tôi cảm thấy đây là hiểu lầm." Kỳ Đắc Long nói, "Nhất Bác cậu ấy rõ ràng rất để ý anh, mỗi ngày đều nhắn cho tôi rất nhiều, hỏi anh..."

"Cậu đã gọi người ta là Nhất Bác rồi cơ à?" Tiêu Chiến buồn cười nói, "Hai người có phải đã trộm kết nghĩa huynh đệ không?"

"Không có..."

"Cậu cái đồ không có tiền đồ, để Vương Nhất Bác phát lương cho cậu là được."

Kỳ Đắc Long cúi đầu có hơi ủy khuất, "Tôi là hướng về anh, cảm thấy cậu ấy thật tâm với anh nên mới hỏi gì đáp nấy..."

Thật tâm... Quả thật anh chưa bao giờ cho rằng Vương Nhất Bác là hư tình giả ý, thanh niên lấy thân phận hợp tác ở chung với anh, coi như có cầu tất ứng, trước nay đều chưa hề lừa gạt anh, thậm chí cũng không nói dối bằng lời ngon tiếng ngọt, có chính là có, không thì nói là không, từ góc độ này mà nói, sự chân thành của Vương Nhất Bác cơ hồ không chê vào đâu được.

Vấn đề vẫn luôn nằm ở chính anh.

Anh luôn muốn nhiều hơn, lòng tham không đáy, biết rõ là cưỡng cầu, dù là không có Đặng Thuần, Vương Nhất Bác cũng sẽ không yêu anh, một người đàn ông, một thương nhân, một phú tam đại. Anh căn bản không nên bảo Vương Nhất Bác dọn lên trên lầu, đạo phòng tuyến thứ nhất đã sụp đổ, lúc sau đương nhiên sẽ tầng tầng thất bại.

"Không phải cậu ấy sai." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Mỗi người chúng ta đều có những lúc thân bất do kỷ. Lại nói nữa cái này cũng không coi là gì, cậu nói xem paparazzi có thể còn có ảnh hôn chưa gửi không?"

Kỳ Đắc Long: "..."

"Không sao, dù sao tôi cũng sẽ mua hết về." Tiêu Chiến âm thầm cười cười, "Người xấu này." Anh nhìn ra đường đất bụi mù ngoài cửa sổ, còn có mấy cây thông đuôi ngựa thưa thớt ở ven đường, nỗ lực căng ra hốc mắt đang toan trướng, cười mắng: "Còn khuyên tôi có thể bớt thì bớt, thực hành tiết kiệm hộ gia đình."

"Chủ tịch Tiêu..."

"Thôi, cậu đừng nói với cậu ấy, cậu ấy không có tiền đâu." Anh dựa lại vào chỗ, nặng nề nhắm mắt lại, "Tôi ngủ một lát, tới nơi gọi tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro