Chương 31 - Cả ngày đều nhớ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Tiêu Chiến lúc dậy sớm đi làm cứ thấy miệng không thoải mái lắm, đến cả Kỳ Đắc Long cũng nhận ra, hỏi anh có phải nhiệt mồm nên môi hơi sưng không, Tiêu Chiến chỉ có thể hạ cửa sổ xe xuống một chút, hy vọng gió lạnh buổi sáng có thể thổi tan nhiệt độ trên mặt mình.

"Hai người ở bên nhau thật sự cần phải hợp tác, chứ thật ra tôi nhìn ra, Nhất Bác căn bản tâm địa không có xấu, nếu mà cậu ấy đã thành khẩn nhận sai, thì anh tha thứ cho cậu ấy đi." Kỳ Đắc Long tận tình khuyên bảo, "Biết sai chịu sửa, không việc thiện nào lớn bằng."

Tiêu Chiến "ừm" một tiếng, trong lòng nghĩ, đúng là rất lớn, căn bản nuốt không nổi... Cuối cùng bắn một chút lên môi, anh vươn lưỡi liếm, hơi tanh, chưa thấy được dư vị gì nhiều thì đã lại bị Vương Nhất Bác đè xuống hung hăng thao vào một lần nữa. Nếu không phải thiếu công cụ gây án, mình hôm nay đừng hòng xuống giường...

"Chủ tịch Tiêu?"

"Hả?" Anh lấy lại tinh thần, thấy Kỳ Đắc Long đang từ kính chiếu hậu lo lắng nhìn mình.

"Anh OK không? Mặt đỏ quá, bệnh rồi hả?"

"Không có việc gì..." Anh lại hạ cửa sổ xe thêm tí, hỏi: "Cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ?"

"Tôi nghe nói Trần Hạo Khắc gần đây đang lục tục bán cổ phiếu Diego nắm trong tay, tin trong nghề nói hắn đang chuẩn bị một đợt thu mua mới, nhưng không xác định mục tiêu là ai." Kỳ Đắc Long dừng một chút, ngữ khí lo lắng, "Rất nhiều nhà đầu tư hoài nghi hắn đang nhằm vào chúng ta."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi nói: "Trần Hạo Khắc có biệt hiệu là hắc y kỵ sĩ, thu mua đứng đắn e là hắn không có hứng thú làm đâu, lần nào mà chẳng phải dùng thủ đoạn đè giá cổ phiếu của đối phương xuống trước rồi mới ra tay? Hải Nạp trước mắt còn chưa có sơ hở để hắn lấy làm cơ hội lợi dụng, tôi chỉ lo Liêu thúc, nhưng trong tay Liêu thúc chỉ có mười phần trăm, dù là bán cho Trần Hạo Khắc, cùng lắm chỉ lấy được một vị trí trong hội đồng quản trị, tôi không tin một người nước ngoài như hắn có thể ngồi an ổn trên cái ghế đó."

"Anh nói chí phải, chúng ta cứ yên tĩnh ngồi xem lần này đi. Đúng rồi," Kỳ Đắc Long nói, "Tối qua bác sĩ Lâm gọi cho tôi, nói lão chủ tịch bắt đầu từ tuần trước liền rất thích ngủ, anh ấy không yên tâm lại làm một lần kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ nữa cho lão nhân gia, tìm mấy chuyên gia xem phim chụp, cũng không thấy có vấn đề gì. Nếu không hai ngày này anh bớt thời gian về nhà một chuyến?"

"Được, tôi thật sự rất lâu rồi không về thăm ông nội." Gió thổi làm Tiêu Chiến dần bình tĩnh lại, "Bác sĩ Lâm cảm thấy ông nội không ổn lắm à? Sao anh ấy không trực tiếp gọi cho tôi?"

"Có thể là biết anh mới về hôm qua nên không tiện quấy rầy đi. Anh ấy cũng không nói gì nhiều với tôi." Kỳ Đắc Long nói, "Tối nay anh vốn có một bữa tiệc với nhà đầu tư đấy, định hủy à?"

"Đổi ngày đi, tối nay tôi về nhà."

"Được. Cần liên hệ Nhất Bác về cùng không? Lão chủ tịch nhìn thấy mọi người chắc sẽ vui."

"Ờ," Tiêu Chiến hàm hồ nói, "Vậy cậu hỏi một chút xem cậu ấy có về được không."

Vì sao không tự gọi, anh cũng không hiểu nữa. Tối qua đương nhiên anh rất vui, nhưng mở mắt ra lại còn mỗi mình, đương nhiên thời gian đi làm của cảnh sát Vương sớm hơn anh, hơn nữa còn theo thường lệ bóp sẵn kem đánh răng lên bàn chải cho anh. Vương Nhất Bác chắc là thích anh, tuy chưa nói hẳn ra, anh không chắc lắm về chuyện này, chỉ muốn biết nguyên nhân. Thanh niên rõ ràng rất chán ghét thương nhân, cho đến bây giờ vẫn lấy mục tiêu báo thù cha mình làm mục tiêu cả đời, nhưng bây giờ Hải Nạp và Thiên Nhận đã trở thành liên minh, tổng kim ngạch của các hạng mục hợp tác hai bên vượt quá 3 tỷ, một khi Thiên Nhận bị đánh sập, Hải Nạp sao có thể chỉ lo thân mình?

Có lẽ tất cả phát sinh quá nhanh, làm anh hạnh phúc đến mức có chút ngốc, tối qua hai người đều bốc, lên giường rồi thì không có chỗ nào cố kỵ cả, giờ trời sáng bạch mặc quần xong xuôi rồi, nỗi thấp thỏm mới chậm rãi hiện lên giữa phần vui mừng này.

Nhưng thấp thỏm chỉ có mỗi anh, Vương Nhất Bác lại rất thoải mái. Anh bảo Kỳ Đắc Long gọi điện, bị Vương Nhất Bác ngắt máy hai lần liền, đến giờ ăn trưa thanh niên trực tiếp gọi cho anh, hỏi: "Thỏ con đang làm gì đó?"

Xưng hô này làm tất cả các màu sắc nhạt nhẽo vô vị trước mặt anh đều trở nên ngọt ngào, nhưng anh mới không phải là thiếu nam ngây thơ mới bị tán một câu đã đỏ mặt đâu nhé, Tiêu Chiến rất bình tĩnh trả lời: "Ăn cơm a."

"Ăn gì thế? Em đoán nhất định có cà rốt."

Tiêu Chiến nhìn hai miếng cà rốt luộc vừa gắp lên đĩa, lâm vào trầm tư, sau đó thả xuống, chọn một miếng xà lách.

"Bị em đoán trúng rồi phải không?" Thanh niên cười nói, "Nhất định còn có xà lách."

Tiêu Chiến: "...."

Vương Nhất Bác cười hắc hắc, cười xong lại nói: "Anh có thể ăn chút món chính được không? Cường độ công việc lớn như thế, không có carbohydrat người sẽ lờ đờ. Đông Cường có phải không muốn làm việc nữa không, chuyện của ông chủ mà chả để ý tí nào."

"Em còn nói người ta," Tiêu Chiến không phục nói, "Cậu ấy gọi điện cho em vì sao em không nghe?"

"Đêm qua em gọi điện thoại ảnh cũng không nghe á. Ảnh cúp của em hai cuộc, em cúp lại hai cuộc."

"Ấu trĩ."

"Đông Cường đúng là không đủ thành thục, có điều em xem ra ảnh đối với thỏ con của em rất trung thành và tận tâm, em quyết định sẽ không truy cứu."

Tiêu Chiến trộm cười, lại chất vấn: "Ai là 'thỏ của em' đấy? Đừng có tùy tiện buộc sở hữu."

Thanh niên cười xấu xa nói: "Ăn cà rốt của em, đương nhiên chính là thỏ của em."

"Ai ăn cà ..."

Anh nói được một nửa, đột nhiên bừng tĩnh, mặt trong nháy mắt đỏ phừng phừng.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, "Anh không nói chuyện với em nữa!"

"Vì sao? Em muốn sờ tai thỏ."

"Em không có việc gì làm hả?"

"Còn muốn xoa mông thỏ."

"Cúp đây tạm biệt."

"Em thích anh." Vương Nhất Bác đột nhiên nói, "Cả ngày hôm nay đều nhớ anh."

Tim Tiêu Chiến thình thịch nhảy, mặt nóng đến lợi hại, như thiếu nam ngây thơ mới rơi vào bể tình, không muốn để người yêu nói thêm gì nữa, lại âm thầm hy vọng đối phương có thể nói thêm chút nữa.

Thanh niên lại nói: "Bởi vì nhớ anh mà lẻn đi làm việc riêng, còn bị nổ bùm luôn."

"Hả?" Tiêu Chiến hoảng sợ, "Nổ chỗ nào?"

"Khai trương cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh, em đi mua đồ không để ý, nổ bùm quả bóng ở cửa."

Tiêu Chiến: "..."

Nói đông nói tây nói cả buổi toàn nói nhảm, cuối cùng mới vào chủ đề chính, Vương Nhất Bác vui vẻ đáp ứng buổi tối cùng anh về nhà thăm ông nội, anh lại đề cập chuyện Trần Hạo Khắc đang bán tháo cổ phiếu Diego, thanh niên nói có vẻ hắn đã làm chuyện đó được một thời gian rồi.

"Trong sáu tháng qua hắn đã lục tục bán ra đến 50 triệu đô." Vương Nhất Bác nói.

"Hắn không coi trọng công ty của mình hay sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Giá cổ phiếu của Diego tuy còn chưa lên tới 60, nhưng sắp tới đều rất vững, lợi nhuận quý ba của bọn họ tăng trưởng 13% so với cùng kỳ, con số báo cáo năm cũng sẽ không tệ, anh không nghĩ ra vì sao hắn lại bán ra nhiều như thế."

"Báo cáo dòng tiền của chi nhánh Trung Quốc của Diego có vấn đề." Thanh niên giải thích, "Là một công ty dược, nhưng dòng tiền của bọn họ chủ yếu đến từ tài sản bán ra, mà không phải là từ hoạt động kinh doanh chính, anh có thấy rất kỳ cục không? Các chuyên gia có thể thể hiện được tăng trưởng giả trong báo cáo kinh doanh và thu chi kế toán, nhưng báo cáo dòng tiền rất khó làm giả. Muốn biết sức khỏe kinh doanh của một công ty, phải nhìn vào bảng này đầu tiên."

"Không cần hỏi, nhất định lại là Đặng tiểu thư điều tra ra rồi."

"Đây là công việc của cô ấy." Thanh niên cười rất thiếu đánh, "Thỏ con lại ghen rồi, muốn nắm đuôi của anh."

"Câm mồm," Tiêu Chiến nói, "Bọn họ đang bán tài sản cho ai?"

"Các công ty con. Công ty con lại mua rồi bán cho công ty con khác, hơn nữa giá rất cao."

"Cho nên lợi nhuận của bọn họ thật sự là... giả?"

"Không thể nói hoàn toàn như thế, nhưng quan trọng nhất vốn không phải là lợi nhuận, mà là giá cổ phiếu." Vương Nhất Bác nói, "Nếu mua bán tài sản chiếm phần lớn khoản thu vào, như vậy công ty này không nên được xem là một công ty dược, mà là một công ty đầu tư tài chính, cùng loại với Vạn Ích Bang. Loại hình công ty này cực kỳ nguy hiểm, cho nên mức định giá cổ phiếu rất thấp, một khi Diego bị nhận định là công ty đầu tư, giá cổ phiếu và giá thị trường sẽ chỉ còn một nửa không biết chừng."

Tiêu Chiến khó tránh khỏi bất ngờ, đồng thời cũng rất hoang mang: "Nếu Đặng tiểu thư có thể tra ra những việc này, chẳng lẽ ngân hàng và chính phủ không làm được? VÌ sao ngân hàng còn chưa dừng cho bọn họ vay?"

"Đây là một câu hỏi hay." Vương Nhất Bác nói, "Em nghi ngờ có lợi ích liên đới, nhưng trước mắt còn chưa có chứng cứ gì, đã bảo Đặng Thuần tiếp tục lần theo đường dây này. Anh không phải lo, nếu Trần Hạo Khắc có ý định làm gì bất lợi cho Hải Nạp, anh sẽ biết trước bất kỳ ai."


Sự thật chứng minh, bọn họ đối với bước đi tiếp theo của Trần Hạo Khắc chỉ đoán đúng phân nửa, bán cổ phiếu thật sự là để bắt đầu chiến dịch thu mua, nhưng mục tiêu thu mua lại không phải là Hải Nạp.

Trưa hôm đó, cảnh báo thứ nhất bị phát lên hot search Weibo, về một vụ án quét mại dâm triệt phá tội phạm tại một cơ sở giải trí cao cấp nhất định, người liên quan vụ án là Vương nào đó, Tạ nào đó và năm người đàn ông nữa bị đưa về cục cảnh sát. Rất nhanh đã có paparazzi tuồn ra, "Vương nào đó" trong thông báo chính là phó giám đốc tập đoàn Thiên Nhận, chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Thiên Trạch, Vương Định Trạch.

Một khi ảnh Vương Định Trạch bị đưa lên xe cảnh sát được tung ra, trên mạng lập tức điên cuồng lan truyền, giá cố phiếu của Thiên Trạch giảm xuống dưới 30, rồi một đường trượt thẳng xuống dưới 25, rồi lên lại mức 28 lúc khép phiên vào 3 giờ chiều.

Vương Nhất Bác tan tầm xong mới có thể nhận điện thoại của Đặng Thuần, được cho biết Trần Hạo Khắc trước giờ đóng phiên đã mua vào một lượng lớn cổ phiếu của Thiên Trạch, đầu tư đến 150 triệu, bởi thế làm giá cổ phiếu tăng lại.

"Vương Định Trạch đưa khách hàng đến hội sở kia hát hò, là hội viên thẻ vàng ở đó. Chuyện này tuyệt đối đã sớm có dự mưu, đến cả paparazzi cũng ngồi xổm từ trước." Đặng Thuần nói, "Lúc trước chúng ta đều cho rằng Diego sẽ tiếp tục thu mua các công ty dược, nhưng bọn họ ở Mỹ và Châu Âu đều kinh doanh cả bất động sản, cho nên thật sự bọn họ chính là nhắm tới Thiên Trạch, thậm chí là Thiên Nhận ở phía sau, lấy cái này để mở ra tuyến làm ăn mới ở thị trường Trung Quốc."

Vương Nhất Bác cảm thấy tất cả có chút vượt quá logic thông thường, một công ty không thể tùy tiện ở hải ngoại triển khai một ngành nghề mà mình không quen thuộc, đặc biệt là thị trường địa ốc vốn chịu sự quản lý nghiêm ngặt của chính phủ. Nhưng Diego đột nhiên làm khó dễ Thiên Trạch, cậu thật ra lại vui mừng tọa sơn quan hổ đấu, nếu người khác có thể thay mình bắt Vương Nhận trả giá đắt, như vậy công ty Vạn Ích bang này cậu cũng không cần làm nữa, cứ thành thật kiên định làm một cảnh sát giao thông, có thỏ thỏ chủ tịch ngoan hiền làm nội trợ là tốt nhất.

Có điều với cơ hội kiếm tiền cực tốt trước mắt, Vương Nhất Bác quyết định không cần phải bỏ qua, xét cho cùng thỏ răng cửa mua lại "ảnh tai tiếng" của cậu vừa tiêu mất ba mươi vạn, đương nhiên mình phải tỏ vẻ một tí.

"Cô về công ty sắp xếp một chút, sáng mai đầu phiên giao dịch thì mua vào của Thiên Trạch." Cậu dặn Đặng Thuần, "Diego ăn thịt, chúng ta ăn canh, lần này đến phiên Vương Định Trạch mất máu."

"Anh cảm thấy giá của Thiên Trạch sẽ vòng về à?" Đặng Thuần nói, "Lỡ Trần Hạo Khắc chỉ chơi chơi, không định thu mua hẳn thì sao?"

"Dù Trần Hạo Khắc có làm gì, Vương Nhận và vợ hắn cũng sẽ không ngồi yên không quản, bọn họ nhất định sẽ đổ vốn tăng giá cổ phiếu cho Thiên Nhận, lấy cái này để chứng minh thực lực con trai bảo bối của họ."

"Mua bao nhiêu?"

"Hai mươi triệu đi, nhiều quá cô cũng không điều động được." Lấy cấp bậc trước mắt của Đặng Thuần, không thể kích phát giao dịch cổ phiếu với kim ngạch cao hơn, cậu còn phải đi cùng Tiêu Chiến đến thăm ông nội, không có thời gian buổi tối mở họp lấy phê duyệt của cổ đông, "Lươt sóng chút là được, kiếm được tiền tôi chia hoa hồng cho cô." Vương Nhất Bác nói.

Buổi tối nhiệt độ không khí khá thấp, nhưng Tiêu Chiến vẫn chọn ngồi xe máy về nhà ông nội, điều này làm Vương Nhất Bác cực kỳ hưởng thụ. Kỳ Đắc Long cũng tan tầm sớm, bắt tay giảng hòa với cậu trước cao ốc Hải Nạp.

"Anh là một trợ lý xứng chức, cũng là một người bạn đáng tin." Vương Nhất Bác cười nói, "Thưởng cuối năm của anh sẽ đậm, hơn nữa còn rất phong phú, hãy tin vào gió thổi bên gối của tôi."

"Cảm ơn." Kỳ Đắc Long thẹn thùng cười, "Cậu cũng là một người trẻ tuổi kiên định, giao chủ tịch Tiêu cho cậu tôi yên tâm."

"Nói cái gì đó?" Tiêu Chiến đi ra hỏi, "Các cậu chắn hết cả cửa rồi này."

"Đang nói chuyện thưởng cuối năm của Đông Cường." Vương Nhất Bác lập tức tự giác dắt tay thỏ răng cửa, "Tôi cảm thấy Cường ca đáng nhận một đại hồng bao."

"Phải không?" Thỏ răng cửa ngoan ngoãn để cậu nắm, biểu cảm lại rất ngạo kiều, "Tiết lộ bí mật của tôi vài lần, không biết là ai ấy nhỉ."

Kỳ Đắc Long gấp đến vò đầu bứt tai, "A chủ tịch Tiêu, cái đó... cái đó là tôi lo lắng cho anh nên mới..."

"Đúng rồi, Cường ca cũng là hy vọng chúng ta sớm hòa thuận thôi." Vương Nhất Bác phụ họa, "Bằng không lấy trình độ mạnh miệng của chủ tịch Tiêu, khi nào mới có thể nhận là đang ghen vì em chứ? Thưởng cuối năm nhất định phải có."

Thỏ răng cửa đỏ tai dùng sức trừng cậu: "Anh nói không có là không có!"

"Cái đó..." Kỳ Đắc Long tựa như thấy được một tia hy vọng, giơ tay lên yếu ớt nói: "Người một nhà không nói hai lời, nên thống nhất ý kiến một chút mới tốt."

Vương Nhất Bác cười nhìn về phía thỏ con xinh đẹp, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiêu Chiến, nếu là ở nhà thì cậu đã hôn lên rồi.

"Thống nhất ý kiến một chút nhỉ?" Cậu nói.

Tiêu Chiến bị cậu nhìn đỏ cả mặt lên, trước sau vẫn không chịu thua, cuối cùng Vương Nhất Bác công bố kết quả.

"Rồi, chúng tôi thương lượng xong rồi." Cậu nói, "Vậy không thưởng."

Kỳ Đắc Long: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro