Chương 33 - Có lẽ chúng ta bị lừa rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Đặng Thuận chọn đặt lệnh trong thời gian đấu giá, quả nhiên, ngay khi thị trường mở cửa, giá cổ phiếu của Thiên Trạch lập tức tăng lại mức 49. Chỉ trong nửa tiếng, Vương Nhất Bác kiếm lợi nhuận ròng một triệu, nhưng còn lâu mới đủ.

Cùng lúc với giá cổ phiếu của Thiên Trạch tăng, giá cổ phiếu của Diego cũng xuất hiện xu thế tăng, bất quá còn chưa có tin thu mua truyền ra. Đến giữa trưa, Thiên Trạch lại một lần nữa phi lên đầu bảng hot search.

Có năm công nhân xây dựng cầm chứng minh thư trong tay quay video, dùng tên thật tố cáo bộ phận mua sắm vật liệu xây dựng của Thiên Trạch lấy hàng kém thay hàng tốt, tạo thành tai nạn phát sinh ở công trường, nhiều người bị thường, trong lúc nhóm công nhân muốn bồi thường, thì Thiên Trạch phái luật sự lấy cớ chứng cứ không đủ lần lữa kéo dài, thậm chí âm thầm thuê xã hội đen dùng thế lực đe dọa công nhân, năm người này đều là người bị hại, bọn họ xuất trình giấy tờ chứng minh thương tích, nói mình sau sự cố không những không được tiền bồi thường, đến cả tiền lương bị nợ từ trước cũng không thấy bóng dáng, bọn họ bất lực chờ đợi, đã ba tháng nay không có bất kỳ thu nhập nào.

Thị trường cổ phiếu lúc nào cũng nhanh hơn phản ứng của con người, tin tức vừa đưa ra, giá cổ phiếu của Thiên Nhận trong vòng hai mươi phút một lần nữa tụt xuống dưới 45, Vương Nhất Bác ăn xong một bữa cơm trưa, lại xem bảng biểu, đã ngừng giảm, dừng ở 42.3 tệ một cổ phiếu.

Cậu lập tức gọi cho Đặng Thuần, yêu cầu mua thêm 30 triệu, đồng thời gửi email cho hội đồng quản trị Vạn Ích Bang thông báo về quyết định này, bởi vì ông ngoại nắm 51% cổ phần công ty, đối với công ty có quyền khống chế tương đối, các giao dịch dưới trăm triệu không cần phê chuẩn của hội đồng quản trị.

Đặng Thuần y lệnh cậu mua thêm 30 triệu, Vương Nhất Bác cầm một đống tiền xu, ngồi ở văn phòng vừa tung đồng xu vừa chờ đợi, tới tầm một giờ rưỡi, quả nhiên nhận điện thoại của cộng sự, ngữ khí của Đặng Thuần khó nén hưng phấn: "Diego Trung Quốc vừa công khai tuyên truyền muốn thu mua Thiên Trạch! Giá cổ phiếu của Thiên Trạch lại bắt đầu bật lại!"

Vương Nhất Bác hỏi: "Là Trần Hạo Khắc nói sao?"

"Không phải. Là cấp dưới phụ trách thu mua nói, đã đăng một cái tweet, mới cách đây 10 phút." Đặng Thuần nói, "Giờ vẫn chưa xóa, chắc là thật, Diego vẫn đang ký quỹ.(*)

(*) Ký quỹ: một thuật ngữ trong chứng khoán, chỉ việc các nhà đầu tư tiếp tục mua cổ phiếu với giá thấp hơn giá trước đó để giảm giá mua trung bình của cổ phiếu và khóa tổn thất chung, nhằm giảm thiệt hại trong đầu tư chứng khoán.

Cấp dưới? Vương Nhất Bác đột nhiên thấy có điểm kỳ quái, nhưng cũng không nói rõ được, Đặng Thuần hỏi cậu khi nào thì thanh lý (*), cậu bảo cô trước tĩnh lại chờ xem biến đã, có dị động thì kịp thời báo cáo.

(*) thanh lý (平仓 – bình thương), liquidation: bán khối lượng lớn chứng khoán một cách đột ngột làm giá hạ đột ngột

Buổi chiều cậu trực ở ven đường quốc lộ, không tiện nhận điện thoại riêng, Đặng Thuần liền chuyển sang nhắn tin, cậu chỉ nhân lúc uống nước bớt chút thì giờ xem một cái.

Giá cổ phiếu của Thiên Trạch vẫn đang tăng, Đặng Thuần không ngừng cập nhật giá cổ phiếu cho cậu biết, cũng báo với cậu Vương Nhận đã gia nhập, đang hành động để đoạt hàng trên thị trường nhằm giữ công ty con Thiên Trạch.

Điều này hoàn toàn nằm trong suy đoán của Vương Nhất Bác, Thiên Trạch là thao trường của Vương đại thiếu gia Vương Định Trạch, đây là sự thật mà ai cũng biết, các tin tức mặt trái nháo ra đều bị Vương Nhận tẩy trắng, nhưng bị thu mua đặc biệt là bị bên ngoài thu mua có thể nói là một tai nạn không thể vãn hồi, một khi bị bắt phải thỏa hiệp, Vương Định Trạch sẽ không còn tư cách tiếp nhận Thiên Nhận, mà Vương Nhận cũng tuyệt không cam tâm đem tâm huyết nửa đời mình giao cho người khác.

Cho nên dù là giá cổ phiếu của Thiên Trạch bị xào lên rất cao, Vương Nhận cũng sẽ đập tiền giữ lại quyền nắm giữ đa số cổ phiếu trong tay.

Hai rưỡi chiều, Đặng Thuần nói với cậu, Thiên Trạch tăng kịch trần, dừng ở mức 51.7 tệ, hỏi cậu có bán không.

【 tôi vừa tra, còn một vài nhà đầu tư đang cầm, chờ bọn họ lục tục bán ra, giá sẽ còn tăng. Hay là hôm nay từ từ đã? 】

Vương Nhất Bác dùng voice chat nhắn lại ok, thuận miệng hỏi: "Vương Nhận rót vào bao nhiêu?"

【 Vương chủ tịch vừa ra tay là tám trăm triệu, Diego đại khái hốt 300 triệu.】

Vương Nhất Bác mới đầu không thấy sao cả, chỉ là không hiểu vì sao Trần Hạo Khắc đột nhiên lại muốn nhảy vào địa ốc. Rất nhanh đến thời gian đóng phiên lúc 3 giờ, một trận công thủ tạm thời kết thúc, Đặng Thuần ngừng nhắn tin, thế là cậu cũng ngừng nghĩ về chuyện đó. Đứng dưới ánh mặt trời sắp lặn, cậu nheo mắt nghĩ xem tối nay nên nấu món gì cho thỏ răng cửa ở nhà, liệu có tìm được cơ hội sử dụng đám đồ mới mua ở cửa hàng tiện lợi hôm qua không...

Cậu đang đắm chìm trong tình yêu và hạnh phúc ngọt ngào, không biết sài lang đang đến gần, sau khi kết thúc phiên trực về đội gặp phải Tiểu Giang, đối phương vẻ hưng phấn bắt lấy tay hắn nói: "Sư huynh sư huynh! Hôm nay Diego tăng lại 60! Em có nên bán cắt lỗ không?"

"Bán đi." Cậu nói, "Vừa đúng thời cơ."

"Được! Về nhà em bán luôn!" Có thể thu hồi đại bộ phận tiền vốn, làm Tiểu Giang quên cả niềm đau bị lỗ, nhiệt tình mời cậu: "Đi ăn không sư huynh? Em khao!"

"Tôi về nhà ăn, lần sau đi." Cậu nói, "Ống quần cậu sao toàn bùn thế? Ngã xe hả?"

"Không có gì." Tiểu Giang khom lưng phủi phủi, "Buổi chiều em chỗ bến xe đường dài, thấy hai người buôn lậu, liền cùng cảnh sát truy đuổi, chắc là cọ vào đâu đó. Giờ người xấu ghê thật, còn biết giương đông kích tây, nhưng mà em cũng không dễ bị lừa đến thế."

"Được nha." Vương Nhất Bác cười cười vỗ vai sư đệ, "Tiểu tử đáng khen."

Bọn họ thay xong quần áo, từ biệt xong ai về nhà nấy. Vương Nhất Bác sải bước lên xe tự nhiên trong lòng có chút hốt hoảng, tưởng là lo lại đụng cô gái điên cuồng kia, nhưng cậu lái xe ra khỏi cửa đơn vị vẫn không thấy đối phương, mà cảm giác hốt hoảng trong lòng vẫn chưa hề hạ.

Giương đông kích tây...?

Vương Nhất Bác dừng xe ven đường, bỏ mũ bảo hiểm gọi ngay cho Đặng Thuần hỏi: "Lúc trước cô có phải nhắc đến báo cáo tài chính của Thiên Nhận không? Báo cáo quý ba cô xem qua chưa? Còn bao nhiêu tiền mặt?"

"Thiên Nhận á? Sau khi liên hôn với Hải Nạp trạng thái tài chính trở nên tốt hơn nhiều, lợi nhuận quý ba có tăng, dòng tiền cũng rất tốt, tầm một tỷ tư."

"Một tỷ tư?" Sau lưng Vương Nhất Bác chợt lạnh, như đang lầu bầu: "Lần này bảo Vương Nhận một phát tiêu 800 triệu..."

"Thì cũng đâu có cách nào," Đặng Thuần nói, "Cũng đâu thể chính mắt thấy con trai mình bị người ngoài vả mặt."

"Không," Vương Nhất Bác nói, "Chúng ta có lẽ bị lừa rồi."

"Bị lừa? Bị ai lừa?"

"Thiên Trạch sẽ không tăng nữa đâu, mang hết cổ phiếu trong tay chúng ta bán đi, đêm nay đặt lệnh!"

"Hả? Vâng, nhưng mà..."

"Tôi phải đi gặp Vương Nhận, trễ chút lại liên hệ."

Vương Nhất Bác cắt điện thoại, nhắn WeChat cho Tiêu Chiến, nói mình có việc đột xuất phải đến Vương gia một chuyến, sẽ cố gắng về sớm, đừng chờ mình về ăn cơm.

Thỏ răng cửa rất nhanh trả lời: 【cần anh đi cùng em không? Bọn họ có bắt nạt em không? 】

Cậu nhìn màn hình cười, gửi voice chat: "Yên tâm em lo được, thỏ con ăn cơm ngoan, về nhà hôn anh."

Từ chỗ trợ lý Hướng Vũ của Vương Nhận biết Vương Nhận còn ở công ty, Vương Nhất Bác liền trực tiếp đến tổng bộ Thiên Nhận. Lúc mới tới lễ tân không nhận ra cậu, lấy lí do không có hẹn trước từ chối không cho cậu vào, Vương Nhất Bác lạnh lùng trả lời: "Gọi cho chủ tịch của các người, bảo con trai út của ông ta đến tìm."

Cô gái lễ tân vẻ mặt kinh ngạc, bán tín bán nghi, nói chủ tịch bảo giờ đừng quấy rầy, cũng không tiếp khách.

Ngay trước khi cậu định xông vào, Hướng Vũ vừa lúc chạy ra, nhanh chóng đưa cậu vào.

"Chủ tịch Vương hôm nay thực sự bực mình, đang nổi cáu, Vương thiếu bên kia mới ở sở cảnh sát ra, phải mất 2 triệu mới giải quyết xong." Hướng Vũ đi theo Vương Nhận đã năm sáu năm, tính tình cũng xem như kiên định, là người duy nhất chung quanh Vương gia mà cậu tình nguyện giao lưu, lúc này đang hảo tâm khuyên cậu: "Cậu có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng chọc giận ông ấy."

"Tôi biết," Vương Nhất Bác nói, "Hôm nay tôi không đến để cãi nhau."

"Vậy thì tốt rồi." Hướng Vũ gõ gõ cửa, sau đó đẩy ra, thấp giọng nói: "Chủ tịch Vương, Nhất Bác tới."

Vương Nhận đang cầm ly rượu đứng ở cửa sổ, không nói gì, Vương Nhất Bác liền đi vào, hô: "Chủ tịch Vương."

Hướng Vũ từ ngoài đóng cửa lại, Vương Nhận ra ly uống một ngụm rượu, giọng có vẻ mỏi mệt: "Tới xem ta bị chê cười à?"

"Ông thì có gì mà chê cười?" Vương Nhất Bác hỏi lại, "Nếu là nói Vương Định Trạch, thì hắn lúc nào chả là trò cười, không đáng để tôi cố tình đi một chuyến."

Vương Nhận xoay người, nhìn cậu cười cười: "Vậy con tới làm gì?"

"Tôi tới nói với ông, đừng đập tiền đoạt Thiên Trạch với Diego nữa, Trần Hạo Khắc đang chơi ông đấy."

Vương Nhận không có ý kiến, chỉ nói: "Định Trạch tuy rằng thiên phú có hạn, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của ta, ta không cứu nó, chẳng lẽ nhìn nó trở thành trò cười sao?"

"Tràn Hạo Khắc sẽ không động vào Thiên Trạch, hắn chỉ đang vờ phô trương thanh thế." Vương Nhất Bác nói, "Diego thật sự muốn thu mua ai, sẽ không để phó giám đốc phát tin trên Twitter, lấy phong cách của Trần Hạo Khắc, sẽ nháo ra càng lớn càng tốt, hơn nữa ngày đầu tiên hắn nhất định sẽ dùng binh mạnh để tiếp cận, giờ chỉ mua ba trăm triệu, ông cảm thấy hắn đang chờ điều gì?"

"Có lẽ hắn thấy quy mô Thiên Trạch không đáng để hắn tiêu nhiều tiền như vậy."

"Thiên Nhận tuy quy mô nhỏ, nhưng lưng dựa vào đại thụ, chẳng lẽ hắn không biết? Hắn chỉ thò ra ba trăm triệu đoạt hàng với ông, là căn bản không muốn thắng."

"Ta không hiểu." Vương Nhận biểu cảm hoang mang, "Bại ở chỗ ta thì có gì tốt? Trước hắn nói muốn thu mua, sau lại không thành công, giá cổ phiếu của Diego sẽ rớt trên diện rộng."

"Mục tiêu của hắn từ đầu vốn không phải là Thiên Trạch, nháo ra chỉ là để dụ ông ra tay, ông rót vốn tám trăm, tương đương bị chính công ty con của mình trói tay, Trần Hạo Khắc chính là muốn ông không rảnh lo hắn."

Vương Nhận cau mày trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Thế mục tiêu thu mua của hắn là..."

"Hải Nạp." Vương Nhất Bác nói, "Bởi vì hôn ước giữa tôi và Tiêu Chiến, mọi người đều biết Hải Nạp với Thiên Nhận quan hệ cực sâu, Hải Nạp có việc, ông sẽ không ngồi yên không nhìn đến. Trần Hạo Khắc không muốn mạo hiểm đối phó cùng lúc hai tên đầu sỏ, liền nghĩ cách kiềm chế trước một tên, lại đi đối phó một tên khác. Chiêu này tên là giương đông kích tây."

"Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng mình có cơ hội thu mua Hải Nạp?" Vương Nhận khó hiểu mà cười cười, "Sau khi Tiêu Chiến tiếp nhận đã dần vượt qua kỳ thử nghiệm, theo ta được biết giờ hội đồng quản trị của Hải Nạp đều là người của cậu ấy, chưa nói đến chuyện Tiêu Hải Hành vẫn ở đó. Dù là tôi có không hỗ trợ, Trần Hạo Khắc còn có thể nắm được bao nhiêu phần thắng?"

"Tôi chỉ biết hắn đã có tính toán, nhất định sẽ bố trí tương ứng, cụ thể là gì hắn cũng sẽ không nói cho tôi." Vương Nhất Bác nói, "Tôi chỉ tới nhắc ông đừng quăng quá nhiều tiền để bảo vệ Thiên Trạch, đấy là trúng kế Trần Hạo Khắc."

Vương Nhận bất động thanh sắc nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng buông chén rượu nói: "Con không phải luôn hận ta sao? Ta trúng kế của quân địch, con phải vui vẻ mới đúng, sao lại còn đến nhắc nhở ta?"

"Chủ tịch Vương đừng hiểu lầm, tôi không phải vì ông." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, "Nếu tôi không đoán sai, hắn rất nhanh sẽ ra tay với Hải Nạp, tôi chỉ hy vọng đến lúc đó Chủ tịch Vương có thể niệm tình đồng minh, giúp Tiêu gia một tay."

Vương Nhận lúc này mới hiểu rõ mà cười, "Con là vì Tiêu Chiến. Con yêu nó, có phải không?"

"Không liên quan đến ông."

Vương Nhận ngồi vừa ghế vịn, hai tay mười ngón giao nhau đặt trên bàn, nét tươi cười có chút ảm đạm, nói: "Con với mẹ con giống nhau, vì người mình thích, có thể không màng tất cả, một mình cô độc anh dũng."

Giọng Vương Nhất Bác lạnh ngay lập tức, "Ông không xứng nói đến mẹ tôi."

"Được, vậy không nhắc nữa." Vương Nhận nghiêm mặt nói, "Ý đồ của con ta đã rõ, con hy vọng ta vì tương lai khi Hải Nạp có thể xảy ra nguy hiểm mà chuẩn bị tốt tài chính đầy đủ, thậm chí phải hy sinh công ty của con trai mình để trả giá."

Cậu còn định nói gì đó, lại bị Vương Nhận dùng tay ngăn lại, ông ta tiếp tục nói: "Ta cảm tạ con nhắc nhở, nhưng không thể làm theo. Nguyên nhân có hai. Thứ nhất, lời con nói chỉ là suy đoán, mà cái ta nhìn thấy là Diego đang không ngừng mua vào cổ phiếu của Thiên Trạch, ý định mở rộng cổ phần. Thứ hai, con cũng nói Hải Nạp chỉ là đồng minh, ta kính nể Tiêu Hải Hành, cũng rất thích Tiêu Chiến, nhưng bọn họ nói cho cùng chỉ là người ngoài. Định Trạch mới là con trai ta, cái nào nặng cái nào nhẹ, con nên biết. Ta không phải nhà từ thiện, mọi quyết sách ta đưa ra, đều lấy lợi ích của tập đoàn Vương thị và các cổ đông làm trọng. Trừ khi..."

Nam nhân dừng lại, nhìn cậu, Vương Nhất Bác lạnh giọng hỏi: "Trừ khi cái gì?"

"Trừ khi một đứa con trai khác của ta tình nguyện trở về giúp ta, tình nguyện thừa nhận quan hệ với ta, lấy thân phận cha con mà đối thoại." Vương Nhận nói, "Nói thế, đạo lý hắn nói ta mới có thể nghe, hắn muốn ta giúp ai, ta mới có thể gật đầu."

Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng, "Ông đúng là si tâm vọng tưởng. Bảo tôi thừa nhận ông là cha tôi? Ông xứng sao?"

"Vậy thì không có gì để nói." Vương Nhận nói.

Vương Nhất Bác xoay người, rời văn phòng.

Ở thang máy cậu thấy Tiêu Chiến mười phút trước có gọi cho cậu hai cuộc, cậu tắt tiếng nên không nghe thấy, lập tức gọi về, chưa kịp rung chuông đã có người bắt máy, cậu sợ Tiêu Chiến không vui, vội vàng giải thích: "Bảo, em vừa xong, giờ đang về..."

"Nhất Bác..."

Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, mang theo tiếng nức nở không thể che giấu, làm trái tim cậu như bị treo lên, cả hô hấp cũng ngừng: "Sao thế..."

"Ba anh... Ba anh xảy ra chuyện..."

"Anh đừng gấp, ba có chuyện gì?"

"Ông ấy đi trượt tuyết ở Canada, đi lạc ra nơi hoang dã... Lúc được phát hiện thì đã bị hạ thân nhiệt nghiêm trọng..."

Cậu nghe tiếng nghẹn ngào của người yêu, từ cực lực khắc chế đến bi ai khó nhịn, chỉ thấy tim cũng nát theo.

"Nhất Bác..." Tiêu Chiến nhỏ giọng khóc thút thít, "Anh không có ba nữa rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro