Chương 39 - Nhớ lão bà (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên anh nhìn thấy một người mặc vest cưỡi motor, luôn cảm thấy ít nhiều có chút giả ngầu, nhưng đặt trên người Vương Nhất Bác, lại ngầu một cách tự nhiên như vậy, soái đến mức làm tim anh đập tăng tốc, anh ôm eo người yêu ngồi phía sau, trên đường không nói một câu nào.

Yamaha dừng ở cửa khách sạn, Tiêu Chiến xuống xe trước đi vào đại sảnh, đội mũ áo lông vũ, đeo khẩu trang, cúi đầu nhanh chóng tiến vào thang máy, như một công tử nhà giàu trốn cả thế giới lén lút đi gặp mặt tình nhân, chuẩn bị điên loan đảo phượng ở khách sạn. Loại kích thích vụng trộm này làm mặt Tiêu Chiến nóng lên, lúc vào đến phòng phát hiện trên giường kingsize còn rải cánh hoa hồng, ý thức được đây là một phòng suite trăng mật, mặc dù máy sưởi còn chưa bật, áo lông vũ cũng đã không thể mặc được nữa.

Tiêu Chiến cởi áo khoác, treo vào tủ áo ở huyền quan, trong lòng đang nghĩ lát nữa nói chuyện gì mới được, nếu thanh niên không muốn, như vậy mình tốt nhất cũng nên ngậm miệng không đề cập, thật sự chỉ cần đối mặt trò chuyện, cũng đủ an ủi rồi...

Cùng với một tiếng "tích", cửa phòng bị đẩy ra, Vương Nhất Bác lắc mình tiến vào trong, Tiêu Chiến còn chưa kịp mở miệng đón, đã bị nhấc lên tủ quần áo trên cửa bịt kín môi.

Chàng trai hôn anh vừa dữ vừa gấp, như một con sói đói bụng mấy chục ngày, là một loài dã thú còn chưa thuần hóa, hận không thể lập tức hủy anh đi ăn hết vào bụng. Môi răng Tiêu Chiến bị cạy mở, đầu lưỡi bị mút, tinh tế gặm cắn, hô hấp giao triền, môi lưỡi hòa quyện, sức nóng từ giữa tiếng thở dốc của cậu phả lên mặt anh, như một ngọn lửa cháy.

Âu phục rơi trên mặt đất, dây lưng bị tháo bỏ, một bàn tay to chui vào áo len cổ lọ, xoa bóp eo mông anh, Vương Nhất Bác hôn quá sâu, anh không kịp nuốt nước bọt, nước bọt theo một bên khóe miệng chảy ra, anh nghiêng đầu muốn trốn, lập tức đã bị nắm cằm ép quay mặt lại, không thể không mở miệng, để người xấu tiếp tục nuốt lấy lưỡi mình.

"Chờ... ưm..." Tiêu Chiến dần không đứng nổi, bàn tay to kia xoa hõm eo anh, làm hai chân anh cũng nhũn ra: "Còn chưa tắm rửa..."

Vương Nhất Bác giơ tay kéo áo lông của anh xuống, nâng mông bế anh lên, nói: "Tắm chung, bảo bảo."

Vòi sen phòng tắm phun nước ấm, hơi nước nhanh chóng tràn ngập toàn bộ căn phòng, anh bị đặt lên bồn rửa tay nhẹ nhàng hôn, áo sơ mi bị cởi bỏ, treo trên hai khuỷu tay bên sườn, thanh niên chen vào giữa hai chân anh, như gần như xa mà mút cằm anh. Những nụ hôn kịch liệt đã chuyển thành triền miên, lại làm anh thêm luân hãm, mỗi lần cậu hơi lùi đi, anh đều phải lưu luyến không rời mà đuổi theo cánh môi của người yêu, tên người xấu lại không chịu để anh dễ dàng bắt được, chỉ hỏi: "Có nhớ em không?"

"Nhớ..." Da thịt tiếp xúc vừa dời ra, Tiêu Chiến đã sốt ruột, "Hôn nữa..." Anh nắm chặt lấy ống tay áo người yêu, "Hôn anh nữa..."

"Bảo ngoan."

Vương Nhất Bác cười hài lòng, bưng lấy mặt anh một lần nữa hôn vào, sâu như vậy, chậm như vậy, đầu lưỡi không buông tha bất kỳ chỗ nào, như đang miêu tả lại hình dáng khoang miệng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị hôn động tình, nhấc cặp chân dài cọ vào thân dưới người yêu, nơi đó đã sớm cứng, chiếc quần tây đen cũng không che lấp được hình dạng đang trồi lên, anh kéo khóa kéo, cách quần lót nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó bắt chước mà hỏi lại: "Có nhớ anh không?"

Tiếng thở nặng nề của Vương Nhất Bác đến tiếng nước cũng không át được, cậu cắn vành tai anh nói: "Nằm mơ cũng nhớ lão bà..."

Tiêu Chiến há miệng hít khí, "Ly hôn rồi."

"Ly hôn rồi anh vẫn là lão bà của em." Thanh niên thuận thế đỉnh vào lòng bàn tay anh, ngữ khí bá đạo: "Chỉ cho mình em thao."

Anh học bộ dạng của người yêu đến hôn vành tai đối phương, đầu lưỡi liếm láp phần xương sụn, cảm nhận được cậu muốn né, chợt tức giận: "Cô ấy nói thầm với em, em cũng không né..."

Vương Nhất Bác ngẩn ra một chút, lập tức cười rộ lên: "À, ra là thỏ con lại đang ghen."

Tiêu Chiến thật sự buồn bực, buông tay không chịu cho người xấu bắt nạt, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh cười, cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi, nói: "Người khác chạm vào tai em, em chẳng có cảm giác gì, nhưng thỏ con chỉ cần thở bên tai em, em đã cứng đến khó chịu." Thanh niên cởi áo sơ mi, lộ ra phần vai lưng rộng lớn, anh một lần nữa nắm lấy thứ đồ kia, nặng trĩu, nóng hầm hập.

"Cảm nhận được không?" Thanh niên trầm giọng hỏi, "Nó nhớ anh nhớ muốn phát điên."

Bọn họ dưới dòng nước ấm ôm hôn, hạ thân cọ vào nhau, dục vọng dấp dính dính sang cả bụng dưới của đối phương, rất nhanh bị xối đi, rất mau đã lại trào ra. Vương Nhất Bác nâng một chân anh lên vòng quanh hông mình, ngón tay ở đằng sau thong thả ra vào, rõ ràng đồ đã chuẩn bị cả rồi, trước mắt lại hình như không cần gì.

"Đáng yêu quá." Thanh niên lẩm bẩm bên tai anh, "Nó đang co rút lại cắn tay em."

Dù đã dựa lưng vào vách tường, anh căn bản cũng không đứng nổi, chỉ có thể ôm gắt lấy người yêu tìm chỗ dựa, tùy cậu khai thác ở phía sau.

"Ưm..." Lúc chỗ đó chen vào hai ngón tay, Tiêu Chiến khó nhịn mà vặn vẹo, "Trướng quá..."

"Bảo bảo nhịn một lúc," thanh niên lung tung hôn trên mặt anh, dỗ anh, "Bằng không anh ăn em không vô."

Tiêu Chiến biết những lời này tuyệt đối không phải khoa trương, anh không xác định mình có thể làm được, nhưng vẫn ngoan ngoãn bám vào vai cậu, điều chỉnh hô hấp cố gắng phối hợp với cậu. Nhưng ngón tay thứ ba kiểu gì cũng không vào được, phía sau bị căng trướng thật sự đau, trong lòng cũng sợ hãi, anh không nói ra, nhưng Vương Nhất Bác cảm nhận được.

Cho nên cậu rút ngón tay ra, buông chân anh xuống, một lần nữa triền miên hôn anh, khen anh vừa rồi đã làm rất giỏi.

"Ơ..." Anh bị hôn thất thần, "Không làm nữa sao..."

"Từ từ đã." Giọng cậu trầm thấp dịu dàng, xoay người anh lại, Tiêu Chiến đột nhiên có chút kháng cự, "Không cần..." Anh nói, "Anh không cần đưa lưng về phía..."

Cậu ôm lấy anh hôn lên đôi mắt, "Tin em được không? Em muốn bảo bảo thoải mái."

Anh yên lặng quay người lại, tay chống trên tường, cảm nhận môi lưỡi người yêu từ xương bả vai thong thả trượt xuống, còn nóng hơn cả dòng nước, những nơi cậu đến, da thịt đều bị kích thích run rẩy, ấm áp lại nóng bỏng. Anh mím chặt môi, che tiếng rên rỉ thấp nhỏ dưới vòi sen, nhưng chỗ hõm eo thật sự mẫn cảm, chỉ cần bị thanh niên nhẹ nhàng liếm láp, phía trước liền trào nước, anh cắn môi, cố nhịn không phát ra âm thanh xấu hổ, cố để ý chí chống cự dục tình.

Nhưng tình dục ở đây là do người thương mang đến, ngọt ngào như vậy, trân quý như vậy, làm người ta sa đà như vậy, thêm bàn tay to kia giữ eo anh, ngón cái bẻ cánh mông ra, đầu lưỡi ấm áp mà linh hoạt cứ thế tiến vào.

"A... Đừng..." Chân mềm đến phát run, cảm giác xấu hổ làm anh muốn chạy trốn, lại không chặn được tiếng rên rỉ trong môi răng, "Bẩn lắm... A..."

Thanh niên chẳng nói gì, chỉ chuyên tâm sủng ái anh, đầu lưỡi bắt chước động tác tính giao nhợt nhạt thọc vào rút ra, lại cẩn thận liếm mở nếp uốn, thăm thò chen vào sâu bên trong, sống mũi cao thẳng ngẫu nhiên cọ qua huyệt khẩu, sức nóng từ hô hấp thiêu đốt đến hai mắt anh cũng nóng bừng.

"Dừng... dừng một chút... Anh không được..."

Phía dưới sắp tới, anh muốn đi an ủi mình, lại bị người yêu nắm tay cổ tay, đầu lưỡi ra vào càng mau, đè anh vào vách tường nặng nề liếm láp.

"Nhất Bác... Xin em, bỏ đi... A..." Tiêu Chiến chảy cả nước mắt, bị bắt tiếp nhận khoái cảm khiến lòng người bấn loạn, gần như kêu lên thất thanh, "A.... A...!"

Anh nhỏ giọng thét lên rồi bắn ra, thanh niên đứng thẳng người, từ phía sau ôm anh vào lòng, cười nhẹ bên tai anh: "Điểm mẫn cảm của bảo bảo nông lắm, quá dễ bị thao bắn."

Nói xong liền tắt vòi sen, thuận tay với cái khăn tắm bọc quanh nửa người trên của anh, cứ thế ôm anh ra ngoài, nhẹ nhàng đặt trên giường lớn mềm mại chính giữa, cúi người hôn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đỏ mặt né tránh, nhỏ giọng oán trách: "Bẩn."

"Ghét bỏ mình chưa từng thấy." Vương Nhất Bác buồn cười nói, "Chỗ nào bẩn, toàn thân thỏ con đều xinh đẹp."

Nói rồi lại dắt tay anh đến sờ mình, chỗ đó hình như càng cứng, đằng trước nhiễm ánh nước, ướt dầm dề.

"Khó chịu." Thanh niên vô cùng đáng thương nói, "Nhớ lão bà."

Anh chậm rãi âu yếm thứ đồ kia, lòng bàn tay ngẫu nhiên cọ cọ qua đỉnh, nhỏ giọng nói: "Anh là đàn ông, không phải lão bà."

"Nhớ thỏ răng cửa." Vương Nhất Bác cúi đầu gặm cắn môi anh, như trẻ con mà rầm rì: "Nhớ thỏ bảo bối. Nhớ lão bà."

"Vào..." Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, "Em vào đi."

Anh nhỏ giọng, người xấu dường như lại không vội, cúi người ngậm lấy đầu vú anh, hàm răng nhè nhẹ cọ, chờ đến lúc anh khó nhịn rên hừ hừ ưỡn ngực, mới nhân cơ hội đó sờ ra sau thắt lưng anh, ngón tay bôi bôi trơn một lần nữa tiến vào.

"A...." Lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tiêu Chiến không thấy đau nữa, chỉ nghe tiếng nước òm ọp mà xấu hổ, nhưng rất nhanh cũng không còn sức đầu mà nghĩ nữa, ngón tay người yêu ra vào khai thác trong cơ thể, khuấy đảo tình ái và khát vọng, làm anh run rẩy thần phục trong bể dục.

"Có ai từng làm anh như vậy chưa?" Thanh niên nhìn chằm chằm vào mắt anh, giọng ấm ách.

Anh không thấy làn da mình đã biến thành màu hồng nhạt dâm mỹ, như trái mật đào chín chờ người hái, chờ chảy mật, chờ trầm luân. "Không có..." Tiêu Chiến nhỏ giọng trả lời, "Chỉ có em..."

"Em thấy Trần Hạo Khắc cứ nói chuyện với anh suốt." Vương Nhất Bác rút ngón tay ra, bôi chất lỏng trên đó lên đầu vú Tiêu Chiến, "Em muốn móc mắt hắn."

Cảm giác trống trải bất thình lình làm anh hơi thất thần, lẩm bẩm nói: "Nhưng anh chỉ thích em a..."

"Ừm..." Thanh niên hôn chóp mũi và môi anh, hưng phấn đỉnh đỉnh dưới thân anh, sau đó đặt ở lối vào, như dụ dỗ: "Thỏ con có muốn không?"

Chỉ cần nghe thấy người yêu hỏi như vậy, chỗ đó liền không tự giác mà co rút, như cũng chờ đợi giống anh, anh nâng chân vòng lấy chiếc eo thon chắc của cậu, giọng như muỗi kêu: "Muốn..."

"Muốn cái gì?"

"Muốn... lão công..."

"Muốn lão công làm cái gì?"

Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận mà ngậm miệng, không chịu trả lời nữa, Vương Nhất Bác cũng không giục, chỉ dùng cây hàng nóng bỏng kia cọ tới cọ lui dưới thân, mỗi khi làm bộ muốn vào, lại rất nhanh lùi ra, đảo quanh huyệt khẩu.

"Không nói à?" Người xấu khí định thần nhàn nói, "Thế không làm nữa."

Tiêu Chiến bị trêu đến khó chịu, chỗ trước đã sớm đứng thẳng dậy, ủy khuất chảy nước, anh nhịn đến đỏ cả vành mắt, lại chẳng thấy người xấu nhân từ chút nào, đành phải đáng thương vô cùng mà nhượng bộ: "Muốn lão công... ờm... đút cà rốt..."

Vương Nhất Bác đại khái không thể ngờ anh ở trên giường còn dùng biện pháp tu từ, cười hôn loạn lên mặt anh, "Bảo đáng yêu," thanh niên tiến đến bên tai anh nói, "Thỏ con đừng sợ, nó và em đều rất thích anh, sẽ không làm tổn thương anh."

Vương Nhất Bác cũng không nhịn được lâu, nhờ kiên nhẫn khuếch trương trước đó mà lần này quá trình tiến vào cũng không khó như vậy nữa, chỗ đó như tự có ý thức, có thể nhận ra cậu, cho nên không những không cản trở, ngược lại không hề câu nệ mà nghênh đón cậu, nóng như thế, chặt như thế, làm da đầu cậu tê dại từng cơn, nỗ lực khắc chế ý niệm tham lam muốn đỉnh vào lút cán, cẩn thận thong thả dần vào bên trong.

Cặp chân dài vốn quấn quanh hông cậu giờ đã mềm mại vô lực, Vương Nhất Bác đơn giản đỡ lấy cẳng chân người yêu gác lên vai mình, gấp thân thể Tiêu Chiến thành một tư thế thừa hoan. Cậu nhìn chằm chằm chỗ hai người kết hợp, đột nhiên cười một chút, nói: "Đáng yêu quá, nó đang co rút lại này."

Chỗ này chưa bị bất kỳ ai ghé thăm, giờ thỏ con của cậu đang vì cậu mà mở ra thân thể.

"Đừng nhìn..." Thỏ con thẹn thùng giơ tay muốn che mắt cậu, bị cậu thuận thế bắt lấy cổ tay đè lên đỉnh đầu, cúi người xuống hôn thắm thiết, hôn khóe mắt ướt át của người yêu, cảm nhận được sự mềm mại kia đang chặt chẽ, tận lực và ngoan ngoãn nuốt lấy mình.

"Đau không?" Cậu hỏi, "Đau thì dừng lại."

Thỏ con liều mạng lắc đầu, nâng eo phối hợp để cậu tiến vào càng sâu, "Trướng quá..." Đôi mắt nhuốm thủy quang xinh đẹp si ngốc nhìn cậu, "Bị lão công lấp đầy..."

Cọng rơm cuối cùng đó, làm Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, bắt đầu thẳng lưng chọc vào rút ra biên độ nhỏ, chậm rãi để Tiêu Chiến thích ứng với mình, không dám đâm quá mức, chỉ đỉnh đến điểm mẫn cảm rồi kiên nhẫn mài, chờ cuối cùng nghe được tiếng rên rỉ ngọt dính của người yêu, mới bắt đầu tăng lực va chạm.

"Bảo bảo thật xinh đẹp." Cậu đỡ lấy bắp đùi Tiêu Chiến bẻ ra hai bên sườn, chỗ đó theo động tác kia càng thít chặt hơn, chung quanh sớm bị cậu cọ thành một màu đỏ no đủ, bóng loáng đẹp đẽ, cậu nhìn mà cả giọng nói cũng thay đổi, "Ăn hết vào được không?"

Thỏ con thấp giọng lên tiếng, lông mi ẩm ướt, bết thành từng cụm, đọng từng giọt nước mắt, ngoan đến đau lòng. Cậu muốn mang con thỏ xinh đẹp lại câu nhân này thao hỏng, thao đến cả trên cả dưới đều chảy nước, nhưng căn bản lại thương tiếc không dám thô bạo quá, chỉ có thể ôm lấy anh chậm rãi toàn bộ đưa mình vào, da thịt tương thân, đầu vú của thỏ con cọ trên ngực cậu, đáng thương mà dựng lên, bị cậu cuốn vào miệng, đầu lưỡi đánh vòng nhấm nháp, chỗ phối hợp dưới thân lại rời ra một chút.

"Không...." Tiêu Chiến dựng thẳng eo giữ lại, nhỏ giọng khóc nức nỏ: "Đừng đi... Ha...."

"Đâu có." Cậu hôn tai thỏ, phía dưới đâm dữ dội như thế, nhưng giọng điệu lại đầy thương xót, "Bảo ngoan, lão công toàn bộ đều cho anh."

Cuối cùng, cậu không chừa cho anh một lối thoát nào, mỗi lần va chạm tựa hồ đều phải đỉnh xuyên người, giây tiếp theo lại kéo thân thể bị đỉnh tung ra ngoài kéo về. Trong phòng tràn ngập tiếng mông thịt va chạm bạch bạch, không khí tràn ngập một mùi tanh ngọt, giữa hai người yêu nhau không hề có kẽ hở, cậu vọt đến, Tiêu Chiến liền quấn lấy, mà lúc cậu rời ra, Tiêu Chiến vẫn còn giữ chặt lấy cậu.

Thỏ con bị cậu bắt nạt đến khóc, nhưng khóc cũng chỉ là làm nũng mà thôi, bởi vì khi cậu thử dừng lại, thỏ con lại còn nháo lợi hại hơn.

"Bảo bảo thoải mái sao?" Cậu nghiền vào nơi sâu nhất, không cho thỏ răng cửa tự mình tuốt, "Lần này phải bắn cùng lão công."

Tiêu Chiến chẳng có cách nào, chỉ có thể ủy khuất nhìn cậu mà phát cáu, "Thế em nhanh một chút..."

Nhưng tốc độ của cậu vừa tăng, thỏ con lại chịu không nổi nức nở xin tha: "Sâu quá... ôi... chậm một chút..."

Mới đầu cậu thật sự là sẽ chậm lại một chút, nhưng dần phát hiện đấy chỉ là quỷ kiều khí đang làm nũng, đơn giản bèn không để ý nữa, chỉ lo xoa bóp hai cánh mông đã bị đâm thành màu hồng nhạt, không ngừng kéo duỗi ra hai bên sườn, tiện cho mình đại khai đại hợp mà thao. Thỏ con khóc đến lung tung rối loạn, cuối cùng không thể kiên trì đến cùng với cậu, cứ thế bị cậu thao bắn. Cậu hôn lên môi người yêu, dịu dàng khích lệ nói bảo bối giỏi quá, dưới thân lại không hề có ý tứ dừng lại, đường đi đã vô cùng lầy lội, dù là đâm vào đâu cũng sẽ kích lên phản ứng co rút, thỏ con bị bắt nạt đến không chịu nổi, một tay để trên ngực cậu, như hoài công chống cự.

"Dừng..." a!" Tình dục làm ánh mắt xinh đẹp đỏ ứng, ẩn tình, yếu ớt lại bất lực, "Sắp... sắp hỏng rồi..."

"Không đâu, bảo bảo rất tuyệt." Cậu liếm nốt ruồi nhỏ dưới môi người yêu, thấp giọng dỗ dành: "Lại gọi em đi."

"Nhất Bác.... Nhất Bác..." Tiêu Chiến nhắm mắt lại, dịu dàng mở thân thể, nghênh đón cậu lao tới, "A... lão công..."

Cậu ngậm lấy môi người yêu, hung ác va chạm mấy chục lần, rồi để mặc mình phóng thích toàn bộ tình yêu.


Nhìn theo Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác chở motor đi rồi, Kỳ Đắc Long mới phụ trách lái chiếc Porsche về công ty, tuy anh không rõ lắm giữa ông chủ với vợ ông chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy chân tướng có lẽ cũng không phải như mình thấy, mà chân ái có lẽ sẽ không bị bất cứ trắc trở nào đánh bại.

Trừ khi từ lúc bắt đầu đã là giả, nói ví dụ tán cho mình một thay thế phẩm để an ủi.

Anh đỗ chiếc Porsche của Tiêu Chiến ở công ty, lái chiếc Mercedes Benz second-hand của mình chạy băng băng đến nhà bạn gái, bởi vì không báo trước nên làm đối phương có chút bất ngờ.

"Sao anh lại đến đây?" Cô gái hỏi, "Còn chưa tới cuối tuần mà."

Kỳ Đắc Long lấy hết can đảm cười nói: "Tới thương lượng với em một chuyện."

Cô gái để anh vào phòng, "Anh ngồi trước đi, em tẩy trang đã."

Lúc xuất hiện trở lại, cô đã buộc lại mái tóc uốn thành một cái đuôi ngựa, để mặt mộc, da thịt sạch sẽ trắng nõn, "Nói đi," thuận tay đưa cho anh một chai nước trái cây, cô gái ngồi xuống, đặt tay lên bả vai anh, "Thương lượng chuyện gì thế?"

"Ừ," anh cân nhắc câu chữ, cũng không dám nhìn cô, "Thì là, anh có thể sẽ được phái đến chi nhánh Bắc Kinh của công ty, bên đó có vị trí giám đốc nhân sự, đãi ngộ cũng không tồi, anh muốn... anh muốn đi thử xem sao."

Cô gái hình như không quá hiểu, "Lúc này?"

Kỳ Đắc Long gật đầu.

"Vâng, nếu anh đã suy xét kĩ, thì đi thôi." Cô gái nói, "Anh vốn học quản lý nhân lực mà, qua bên đó cũng đúng ngành."

"Anh muốn," anh liếm môi, "Anh muốn rủ em đi cùng anh, được không?"

Cô gái lập tức ngẩn ra, chậm rãi bỏ tay xuống, ngồi ngay ngắn, "Em...?"

"Em ở đây cũng không có người thân, đi Bắc Kinh cũng thế, lấy kinh nghiệm của em thì tìm việc rất dễ. Quan trọng nhất chính là," anh dũng cảm nhìn vào mắt cô, dũng cảm biểu đạt nội tâm, "Anh không muốn tách khỏi em, anh muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy em."

Không có ngọt ngào và vui mừng trong dự đoán, đôi mắt đen sáng kia chỉ có bất lực, chỉ có áy náy, chỉ có thương hại.

"Em... em tạm thời không thể đi được," ánh mắt cô gái dao động, như khổ sở, "Bây giờ là thời điểm mấu chốt, em phải ở lại đây, giúp bạn em..."

"Bạn?" Anh cúi đầu cười khổ, "Cho nên giữa anh và 'bạn', em chọn hắn?"

"Em xin lỗi... Có lẽ chờ chuyện bên này xong xuôi rồi, em lại..."

"Thật sự em không cần phải miễn cưỡng." Anh cười nói, "Anh biết so với hắn thì anh kém, so sánh với hắn, anh chỉ là một thứ đồ dỏm thấp cấp hơn rất nhiều."

"Không phải!" Cô gái kích động, "Em chưa bao giờ nghĩ thế!"

Anh không thể không đứng dậy cáo từ, bởi vì thật sự không muốn khóc trước mặt người mình thích, anh đã đủ mất mặt rồi.

"Quấy rầy rồi," anh nói, "Về sau chúng ta mỗi người hãy sống cho tốt."

Anh đi như chạy đến cạnh cửa, không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái, muốn đem hình ảnh của cô khắc vào trong óc, cô còn đang mặc một cái áo hoodie mà anh rất thích, trên mũ có hai cái tai thỏ đáng yêu, anh vẫn luôn hiểu trong lòng cô còn một cánh cửa khóa, chỉ là trước nay anh luôn lạc quan đến ngây thơ, cho rằng mình có thể tìm được chính xác cái chìa khóa đó.

Ý niệm lại cố gắng một lần nữa lướt qua đầu trong phút chốc, nhưng cuối cùng anh chỉ nói: "Anh thật sự hâm mộ người bạn của em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro