Chương 41 - Dù sao cũng là bạch nguyệt quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giá cổ phiếu của Hải Nạp vững bước tăng ba ngày, Thiên Nhận đang hoạt động hết sức bình thường, không hiểu sao lại tụt tám phần trăm. Chuyện này xảy ra sau khi Lâm Hoán Bang với Vương Định Trạch gặp nhau, Vương Nhất Bác nghi ngờ vị đại ca rẻ tiền kia của mình đang làm trò quỷ, cậu bảo Đặng Thuần đi tra, nhưng cũng chẳng đào được manh mối hữu dụng gì, bởi vì không có ghi chép gì về việc các nhà đầu tư bán tháo, đều là các nhà đầu tư nhỏ lẻ không hẹn mà cùng bán ra, thời gian trùng hợp, dẫn tới giá cổ phiếu giảm.

Vương Nhất Bác dự đoán mình sẽ bị Vương Nhận gọi lên nói chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh thế, càng không ngờ Vương Định Trạch cũng có ở đó, bắt chéo chân ngồi sô pha uống cà phê, cực kỳ khí định thần nhàn, cứ như nửa tháng trước công ty có giá cổ phiếu giảm sàn liên tiếp bốn ngày là công ty của người khác.

Vương Nhận sắc mặt lại rất là khó coi, hất đầu liền hỏi: "Con vừa nhậm chức hai tuần, thị giá của công ty đã bốc hơi hơn hai tỷ, con định giải thích thế nào?"

Vương Nhất Bác trấn định tự nhiên, trả lời: "Chủ tịch Vương không phải ngày đầu tiên vào thị trường chứng khoán, thị trường thỉnh thoảng lên xuống phập phồng là chuyện rất bình thường. Ngài cho con thời gian ba tháng, không phải hai tuần."

"Ta không phải đang hỏi để trách con, đừng nóng vội phủi sạch trách nhiệm." Vương Nhận lạnh giọng nói, "Con muốn làm CEO, tốt nhất nên học được cách chú ý lời nói của mình, đừng để đối thủ bắt thóp những phát biểu level thấp như thế."

Vương Nhất Bác im lặng một lúc, ý thức được lời cha nói không sai, cậu không nên luôn mang theo cảm xúc vào khi báo cáo công việc với cấp trên.

"Nguyên nhân trực tiếp là có một lượng lớn các nhà đầu tư nhỏ lẻ bán ra, nhưng gần đây công ty cũng không có tin tức mặt trái nào bị phơi này, cho nên con nghi ngờ có người đang âm thầm bán khống Thiên Nhận, tình huống cụ thể còn đang điều tra."

Vương Nhận hỏi: "Con định ứng phó thế nào?"

"Dùng tin tốt kích thích thị trường." Vương Nhất Bác nói, "Con kiến nghị trước tiên công bố báo cáo tài chính quý tư, bởi vì dự đoán kim ngạch buôn bán của chúng ta tăng trưởng so với quý ba 17%."

Vương Định Trạch chậm rì rì mà cắm vào một câu: "Báo cáo tài chính sớm nhất cũng phải mùng 10 tháng sau mới có thể ra, còn hơn mười ngày, chẳng lẽ cứ thế nhìn giá cổ phiếu từ từ tụt hay sao?"

Vương Nhất Bác quay đầu lại hỏi: "Vương tổng có cao kiến gì, nói tôi nghe một chút."

"Lần này tôi đồng ý với quan điểm của cậu, thả ra một tin tốt." Vương Định Trạch cười đứng dậy, thần sắc đắc ý: "Tôi đã có sẵn một cái, vừa rồi đã nói qua với cha."

Vương Định Trạch cố tình úp mở, Vương Nhất Bác lại cứ không hỏi, ý là anh thích nói thì nói, không thì thôi, Vương Định Trạch không có cách nào khác, đành phải ho khan một tiếng cho bớt xấu hổ, chủ động công bố đáp án: "Thiên Trạch vừa mới mua một miếng đất ở phụ cận công viên đầm lầy bên kia sông, có kế hoạch xây một viện dưỡng lão và một trung tâm phục hồi chức năng, đề xuất dự án đã viết xong, có thể công bố ra ngoài bất cứ lúc nào."

"Công viên đầm lầy?" Trong đầu Vương Nhất Bác lập tức hiện ra bản đồ nội thành, sau khi nhận chức ở Thiên Nhận cậu đã dùng không ít thời gian học bù về kiến trúc, chiếu sáng, thời gian, hướng, mấy thứ này tuy đều có chuyên gia phụ trách, nhưng cậu không muốn làm một tay chưởng quầy dốt đặc cán mai sống chết mặc bay, mấy ngày nay, bản đồ thành phố đã được cậu khắc vào đầu. "Phía đông là sông, phía bắc là bến tàu, phía nam là khu dân cư, viện dưỡng lão của Vương tổng chắc định xây ở sườn tây công viên đầm lầy?"

"Đúng vậy." Vương Định Trạch nói, "Đi ra ban công là có thể nhìn thấy công viên xanh hóa, toàn cảnh rất đẹp, thích hợp cho người già an dưỡng cả về thể xác lẫn tinh thần."

"Nhưng vị trí bên đó quá xa, đi bộ đến trạm xe buýt cần mười lăm phút, đến trạm tàu điện ngầm còn xa hơn, khoảng cách đến bệnh viện hạng ba gần nhất cũng phải gần năm cây số, anh xác định thích hợp để xây viện dưỡng lão sao?"

"Cậu thì biết cái gì?" Vương Định Trạch không kiên nhẫn nói, "Kết hợp cả bệnh viện và nhà dưỡng lão, tại chỗ cũng có nhân viên y tế, không cần phải chạy đến bệnh viện. Hơn nữa định vị như này rất tiện cho loại hình viện dưỡng lão bình dân, chúng ta sẽ áp giá cả xuống mức thấp nhất, để các ông cụ bà của những gia đình đi làm công ăn lương cũng không thể hưởng thụ dịch vụ tốt nhất."

"Nếu là như thế," Vương Nhất Bác nói, "Xác thật rất không tồi, coi như là một tin tốt."

Vương Định Trạch cười cười, "Có điều mảnh đất kia đắt quá, Thiên Trạch cũng phải tiêu một số tiền khổng lồ mà lấy được. Chi tiêu về sau cần Thiên Nhận rót vốn, nếu không dự án không thể khởi công đúng hạn." Mắt thấy cậu cảnh giác nhìn lại, Vương Định Trạch vội vàng nói thêm: "Cha đã đồng ý rồi, cậu có ý kiến có thể nói với cha."

Không đợi cậu hỏi, Vương Nhận liền tiếp lời: "Thiên Trạch năm nay giá cổ phiếu tụt dốc, chúng ta cần tin tốt để cứu vãn thị trường, chính phủ và dân chúng đang ngày càng chú ý đề tài dưỡng lão, tin tức này truyền ra, chắc chắn sẽ được dư luận ủng hộ, Thiên Trạch một khi sống lại, cũng có thể nuôi ngược lại Thiên Nhận. Con lấy tám trăm triệu ra, cho anh con làm các bước kế tiếp đi."

"Công ty không có sẵn nhiều tiền mặt như thế." Vương Nhất Bác nói.

"Con mua cổ phần của Hải Nạp nhiều như thế làm gì? Vứt đi một chút không phải là đủ rồi à?"

"Giá cổ phiếu của Hải Nạp đang tăng đều, hiện tại bán ra không phải là một cử chỉ sáng suốt."

"Muốn làm việc lớn phải biết cân bằng từng thời điểm." Vương Nhận nói, "Làm gì có cái đạo lý không giúp anh trai lại đi giúp người ngoài? Hải Nạp có tăng nữa cũng thế, cấp tiền cho Thiên Trạch, để nó chạm đáy rồi bắn ngược lại, không phải còn kiếm lời nhiều hơn à?"

"Chủ tịch Vương..."

Vương Nhận lạnh lùng ngước mắt, cậu không thể không sửa miệng, cố gắng mấy lần mới phát được ra tiếng: "Cha."

"Ta biết con muốn giữ phiếu phủ quyết của hội đồng quản trị Hải Nạp," Vương Nhận ngữ khí hơi lộ vẻ hòa hoãn: "Nhưng đó dù sao cũng là chuyện nhà người khác, con với Tiêu gia đã không còn quan hệ, sau này tinh lực đặt ở công ty nhà mình nhiều hơn đi, anh em đồng lòng mới có thể thành đại nghiệp. Rót vốn vào Thiên Trạch không cần sự đồng ý của con, ta chỉ nói cho con biết một tiếng, chuyện này không cần thảo luận lại nữa."

Vương Nhất Bác bị buộc bất đắc dĩ, cùng ngày phải nhả ra 5% cổ phần Hải Nạp, dành ra 800 triệu tài chính để cấp vốn cho Thiên Trạch. Cũng may Diego mua Phổ Thắng cũng vừa tiêu một khoản khổng lồ, cậu nghĩ, hẳn là tạm thời không có tinh lực để cạp Hải Nạp như tằm ăn rỗi, mà cổ phần của cậu với Tiêu Chiến như cũ vẫn chiếm phần to nhất của hội đồng quản trị, chỉ cần Tiêu Chiến không đồng ý, Lâm Hoán Bang vẫn rất khó thực hiện được.


Lâm Hoán Bang ba ngày gần đây đều đi đến rạng sáng mới về, hắn hy vọng Ngũ Tuệ Vân có thể ý thức được sự bất mãn của mình đối với biểu hiện gần đây của cô, giá cổ phiếu Hải Nạp liên tục tăng cao làm hắn phải bán đi các quỹ và cổ phiếu công ty khác mà hắn nắm giữ, bổ sung tiền ký quỹ TRS, nhưng nếu còn có lần tiếp theo, hắn sẽ phải chịu thương tích nặng nề, đến lúc đó ngân hàng để ngăn chặn tổn hại kịp thời sẽ cưỡng chế mua lại những cổ phiếu Hải Nạp mà hắn đã bán khống, dùng một cái giá cao ngút trời như thế, hắn chỉ có thể tuyên bố phá sản.

Lâm Hoán Bang đương nhiên không thể cho phép sự tình phát triển theo hướng đó, hắn cần phải nghĩ cách tiến vào hội đồng quản trị, đồng thời hạ thấp giá cổ phiếu của Hải Nạp.

Bước đầu tiên là làm Vương Nhất Bác mất đi phiếu phủ quyết kia. Hắn thông đồng với Vương Định Trạch, khuyến khích y một lần nữa đầu tư vào miếng đất cạnh công viên đầm lầy nọ, tuyên truyền ra bên ngoài rằng mình đang chuẩn bị xây dựng một viện dưỡng lão phục vụ nhân dân, trước mắt làm giá cổ phiếu công ty tăng một đợt, còn vẫn ngầm thực hiện theo kế hoạch ban đầu, tương lai sẽ kiếm một món bở. Vương Định Trạch vừa ngu vừa tham, quả nhiên cắn câu, hành động này liên lụy đến tài chính Thiên Nhận, thành công làm cổ phần của Vương Nhất Bác giảm xuống 30%, không thể lấy sức một người ngăn cản hắn tiến vào hội đồng quản trị được nữa.

Mục tiêu của bước hành động thứ hai chính là Tiêu Chiến, hắn biết Tiêu Chiến thiện lương lại dễ mềm lòng, quyết định đi bài tình cảm. Hắn đã lên kế hoạch đầu tiên để Ngũ Tuệ Vân mua chuộc vào tên đốc công xưởng, để bọn họ kích động các công nhân còn lại bãi công. Từ giờ đến lúc phải giao hàng máy siêu âm mới chỉ còn chưa đến hai tháng, một khi sản phẩm mới không thể hoàn thành đúng hạn, giá cổ phiếu Hải Nạp không tụt mới lạ!

Nhưng mà đợi mấy ngày, trước sau vẫn không thấy tin tức lộ ra, Ngũ Tuệ Vân chỉ thoái thác nói mình là quản lý cấp cao của công ty, tự ra mặt hối lộ công nhân cũng không thích hợp.

"Em ra ngoài tìm người khác đến làm không phải được rồi sao?" Giải thích như vậy không thể khiến hắn hài lòng, "Em không làm được nữa, hay là không muốn làm?"

Ngũ Tuệ Vân đưa lưng về phía hắn nằm trên giường, nói: "Anh muốn thắng Tiêu Chiến, hoàn toàn có thể dùng biện pháp quang minh chính đại."

Hắn nhìn chằm chằm cái cổ mảnh khảnh của vị hôn thê, cười lạnh: "Tiêu Hải Hành lúc tích lũy tư bản nguyên thủy, thủ đoạn còn xấu xa hơn anh rất nhiều."

"Ông ta bây giờ hôn mê bất tỉnh, anh không phải đã báo được thù rồi sao?"

"Đủ ư?" Lâm Hoán Bang hỏi, "Hải Nạp là dùng mạng mẹ anh đánh đổi, giao cho anh mới là lẽ thường, dùng hai phần trăm cổ phần đã muốn bố thí xong, vậy đừng trách anh tự mình đoạt lấy."

Ngũ Tuệ Vân không lên tiếng, hắn nằm xuống, từ phía sau ôm cô, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đều đã qua những ngày cực khổ, vận mệnh ép buộc chúng ta chấp nhận quá nhiều rồi, cái gì cũng do người khác định đoạt, cũng nên đến lượt chúng ta tự mình làm chủ. Tiền mẹ em đòi anh đã đưa cho bà, hai triệu, đủ cho hai em trai em cưới vợ sinh con xây nhà cộng thêm cho bà dưỡng lão, bà sẽ không quấy rầy em nữa."

Ngũ Tuệ Vân nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

"Giữa vợ chồng không cần phải nói những cái này." Hắn hôn lên tai cô, chậm rãi thở dài, "Chuyện này em không chịu nhúng tay vào thì thôi, anh có thể tìm người khác đến làm, nhưng ý định của anh không phải là muốn đạp đổ Hải Nạp, hy vọng em đừng hiểu lầm anh."

"Đầu tiên anh khiến công nhân làm loạn, lại xung phong nhận việc đi bình ổn sự tình, mượn việc này để nhóm cổ đông nhìn thấy năng lực của anh, do đó cho phép anh tiến vào hội đồng quản trị."

"Vẫn là vợ hiểu anh." Lâm Hoán Bang cười nói, "Trên đời này trừ em, sẽ không có ai hiểu anh nữa, trừ anh, cũng không có ai cần em nữa, chúng ta cứ thế sống nương tựa với nhau cả đời đi."

"Ừ." Ngũ Tuệ Vân rụt rụt cổ trong ngực hắn, như là bị lạnh.


Cùng ngày tuyên bố mua lại Lợi Tâm Technology, Tiêu Chiến liền bay đến trung tâm nghiên cứu phát minh của công ty ở Quảng Đông, gặp mặt giao lưu với nhóm kỹ sư. Hải Nạp không hề đuổi việc bất cứ một công nhân nào của Lợi Tâm, chỉ điều chỉnh sơ các vị trí, tận lực khiến ai cũng được làm việc mà mình am hiểu nhất. Trừ cái này ra, Tiêu Chiến vẫn kiên trì tăng đầu tư cho lĩnh vực nghiên cứu, tuy rằng cái này sẽ pha loãng lợi nhuận của tập đoàn trong ngắn hạn, nhưng về lâu dài đều xứng đáng, đầu tư vào kỹ thuật sẽ mang đến lợi ích phong phú cho công ty, mà đi theo sau lưng người khác mua lại kỹ thuật thì chỉ có thể nhặt cơm thừa mà ăn.

Buổi tối bọn họ gọi video, Tiêu Chiến bận đến hơn mười một giờ mới tắm xong, hình như vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi công việc cường độ cao, ngược lại còn có vẻ rất hưng phấn, nói với cậu: "Em biết không, trung tâm nghiên cứu của Lợi Tâm đúng là ngọa hổ tàng long, bọn họ đang nghiên cứu một dòng máy siêu âm kiểu mới, trước mắt là kỹ thuật tiên tiến nhất thế giới, nhưng phí tổn có thể giảm tới 20%! Mua lại Lợi Tâm đúng là quyết định chính xác nhất mà anh đã làm."

"Em không đồng ý." Vương Nhất Bác nói, "Cùng lắm là chính xác nhì."

Tiêu Chiến cười hỏi: "Ý em là sao?"

"Quyết định chính xác nhất là kết hôn với em."

Thỏ răng cửa nhướng mày, "Đã ly nha."

Nhắc tới cái này cậu liền rất khó chịu, "Sẽ kết lại nha."

"Cái đó thì chưa chắc."

Vương Nhất Bác lập tức cáu, "Cái gì chưa chắc, như nào mà chưa chắc? Lần trước không trâu bắt chó đi cày vốn đã không thể giữ lời, lần này em sẽ nghiêm túc cầu hôn."

"Cứ nói nghe trước đã rồi tính." Thỏ răng cửa ăn không ngồi rồi cắn móng tay, "Ai biết Vương tổng lại không phải là đang dụ dỗ anh chứ."

"Tiêu Chiến!" Con thỏ hư chính là đang cố tình trêu cậu, Vương Nhất Bác hận nghiến răng, "Em xem eo anh không còn đau nữa đúng không, chờ anh về chúng ta nói chuyện tử tế!"

Thỏ răng cửa lại đổi đề tài, nhỏ giọng nói: "Anh nhớ em."

Cậu thật sự hận, hận không thể lập tức nhảy lên máy bay bay đến bên cạnh người yêu, "Em cũng nhớ anh." Cậu nói, "Chờ anh về lại gặp mặt đi."

"Khi nào mới có thể quang minh chính đại cùng nhau về nhà đây?" Tiêu Chiến giọng điệu có chút mất mát, "Yêu đương vụng trộm tuy rằng rất kích thích, nhưng anh vẫn thích cảm giác có gia đình."

Vương Nhất Bác nghe được mà lòng mềm mại, lại buồn cười, vì thế hỏi: "Em rời đi lâu như vậy, thỏ con đã bắt được quỷ chưa?"

"Em cũng xé rách mặt với anh ấy rồi, anh còn không đoán được chẳng phải là ngốc à?" Tiêu Chiến nói, "Vì sao lại là sư huynh a? Anh như nào cũng không nghĩ được ra, ông nội tốt với anh ấy như thế, anh ấy có cái lí do gì mà muốn giáng họa lên nhà chúng ta?"

Cậu không lập tức đáp lời, nghe thấy Tiêu Chiến lại hỏi: "Đồng thời anh cũng thấy rất kỳ quái, ông nội một mặt thì xem anh ấy thân thiết như con cháu, sau lưng lại tặng em toàn bộ cổ phần để làm chiêu đề phòng anh ấy, ông nội rốt cuộc là có ý gì chứ? Nếu không tín nhiệm ảnh, vì sao lại còn muốn để ảnh bên cạnh, vì sao còn phải đối xử tốt với ảnh như thế? Vì sao chỉ nhắc nhở em mà không nhắc nhở anh?"

Vương Nhất Bác vẫn không nói, Tiêu Chiến nói: "Em biết đáp án đúng không? Lần đó em đến phòng ông nội, ông rốt cuột đã nói với em những gì, có thể nói cho anh biết không?"

Cậu liếm môi, thập phần khó xử, "Vẫn là để ông tự mình nói cho anh đi, em đã đồng ý với ông sẽ giữ bí mật..."

Tiêu Chiến rất khiếp sợ, "Đến cả anh cũng không thể nói sao?"

"Em xin lỗi bảo, chuyện này... Chỉ có ông nội tự mình nói cho anh, mới là công chính nhất."

"Được rồi." Tiêu Chiến thở dài, "Tuy rằng anh không nên nghi ngờ cái nhìn của ông, nhưng vẫn rất khó tưởng việc xảy ra với ba và sư huynh có quan hệ..."

"Đây là nguyên nhân vì sao em không thể trực tiếp nói với anh mà phải để anh tự mình phát hiện. Dù sao cũng là bạch nguyệt quang," cậu nhịn không được bắt đầu âm dương quái khí, "Vốn mang hào quang thiên sử, rất khó bị người không liên quan đánh bại. Anh xem, bây giờ em không còn phiếu phủ quyết, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục anh cho anh ta gia nhập hội đồng quản trị."

"Ha, 'người không liên quan' lại ghen rồi."

"Hừ."

Tiêu Chiến cười trộm hai tiếng, nói: "Nói cho em một bí mật, em đừng tức giận được không?"

Cậu khinh thường bảo: "Cái gì đó?"

"Đêm qua, anh nghĩ đến 'người không liên quan' tự mình làm, nhưng không thoải mái như lão công làm cho anh." Thỏ răng cửa thấp giọng làm nũng, "Nhỡ lão công quá đi. Ngủ ngon!"

Điện thoại cắt đột ngột không kịp phòng ngừa, để lại cậu đỏ mặt cùng Vương Tiểu Bác vừa ngóc đầu ba mắt nhìn nhau, chờ phản ứng được nghiến răng nghiến lợi gọi lại thì con thỏ hư đã sớm tắt máy về chuồng.

Chỉ có thể gửi sang một cái ảnh chụp Vương Tiểu Bác cực kỳ dữ tợn, tức giận uy hiếp: 【 mông thỏ con, bạn cứ chờ đó cho mình! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro