Chương 47 - Nhặt được thì cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi bước ra khỏi cửa nhà ăn, nước mắt nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng cũng giàn giụa, cả người cô run lên, chỉ có thể ôm chặt lấy mình, đội mưa phùn gió lạnh, lang thang không mục tiêu về phía trước. Lâm Hoán Bang gọi rất nhiều đồ ăn, cô không ăn một miếng nào, hắn rõ ràng chỉ nói hơn mười phút, lại làm cô cảm thấy như đã qua một thế kỷ.

Thân thế khó chấp nhận nhất, dĩ vãng khổ đau nhất, hạnh phúc lướt qua trong giây lát, niên thiếu mãi mãi mong mà không đến, cứ thế bị kể hết, đào sạch từ sâu thẳm ký ức đào ra, ở từng chỗ mềm mại nhất dùng hết sức đâm chọc. Đau, đau đến mức cả người cô phát run, nhìn thấy trong tấm gương phía sau lưng Lâm Hoán Bang đôi mắt ngầu máu của mình, chứa đựng hận ý.

Cô nhớ đến lúc còn nhỏ, tầm hai ba tháng là có thể gặp cha một lần, được một cái ôm và hôn mang theo râu ria, được cho búp bê Tây và phòng công chúa, nhưng rất nhanh cha liền không xuất hiện nữa. Cô đã sớm hiểu, mình không thể lộ diện, những đứa trẻ khác đều mang họ cha, chỉ có cô mang họ mẹ, cha cũng không đưa cô ra ngoài chơi, càng không đưa đi học, thật sự mẹ cũng rất ít xuất hiện, cô bị toàn quyền phó thác cho bảo mẫu và tài xế. Quan hệ giữa cha mẹ lạnh nhạt, cha đến hoặc không đến, mẹ cũng chẳng để ý, mẹ tay cầm tài sản kếch xù căn bản không để bụng việc có được gả vào Tiêu thị lúc bấy giờ vẫn là một công ty nhỏ hay không. Sau đó cô mới nghe mẹ trong lúc vô tình nhắc tới, chỉ là nam nữ tuổi trẻ uống quá nhiều rượu, một đêm hoang đường mà thôi, cho nên cô là kết tinh của hoang đường, một sai lầm từ đầu đến đuôi.

Sự hờ hững của mẹ đối với người cha cao ngạo kia không nghi ngờ gì nữa là một dạng khuyên lui, cha không hề tới thăm cô nữa, mà mẹ mỗi lần đổi bạn trai, quan hệ mẹ con lại càng nhạt đi một chút, cuối cùng gần như người xa lạ. Cũng may cô đã lớn, kinh tế độc lập, có bạn bè của riêng mình, mặc dù rất rõ ràng đấy chỉ là bạn nhậu, nhưng dù sao cũng có người. Cô thích đi bar, bởi vì chỗ đó vĩnh viễn ồn ào náo động, âm nhạc đinh tai nhức óc và tiếng những người trẻ tuổi làm càn nói nhảm có thể khiến cô tạm thời quên đi cô độc. Mãi đến mãi năm trước trong một quán bar gặp lại Tiêu Trí Hiền, năm tháng hình như cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt ông, ông cũng liếc một cái là nhận ra cô, nhưng không đến ôm cô, thậm chí không cười với cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Con gái con đứa bớt tới mấy chỗ như này. Con rõ ràng không thích."

Cô không biết lúc đó mình nghĩ gì, thế mà lại không cãi lộn với ông một trận, chờ cô phản ứng lại, người cha rẻ tiền kia đã không thấy tung tích. Sau đó cô lên mạng tra Tiêu Trí Hiền, cũng lần đầu tiên chú ý với Tiêu Chiến, người anh cùng cha khác mẹ vừa sinh ra đã chúng tinh phủng nguyệt được tình yêu vây quanh. Tiêu Trí Hiền không thích làm kinh doanh, các hạng mục giải trí lại không gì không biết, ông đưa Tiêu Chiến và Tiêu Oánh đi New Zealand lặn biển, đi Hawaii lướt sóng, đi Na Uy trượt tuyết, golf, tennis, bi-da, tất cả đều chơi cùng con trai con gái, thậm chí còn dùng một số tiền lớn ở Đức mua được một con ngựa nòi Hanover cực kỳ quý báu, biến căn phòng búp bê và phòng công chúa của cô thành một trò cười vang dội.

Cô vứt hết tất cả đồ chơi, nói với bản thân mình không hề để bụng, rồi lại không chịu rời thành phố này, bởi vì nếu Tiêu Trí Hiền một ngày kia muốn gặp cô, ở lại thành phố sẽ dễ tìm thấy hơn. Cô vẫn luôn chờ, chờ cha mình quay đầu lại liếc mình một cái, dù chỉ là trò chuyện, như lúc nhỏ vỗ vỗ đầu cô, gọi cô một tiếng "cục cưng nhỏ xinh đẹp", nhưng cuối cùng chỉ chờ được tin dữ nhất, cảnh sát Canada trong ngăn phụ ví tiền tùy thân của cha cô tìm được số điện thoại của cô, gọi tới dò hỏi cô nói không quen người chết, chảy nước mắt cắt điện thoại.

Cuối cùng cô không đợi được cha, thậm chí không thể quang minh chính đại đến mộ cúng bái ông.

Đại học năm hai, cô với bạn cùng lớp Vương Nhất Bác vì một project tập thể bị phân vào cùng một tổ mà quen nhau, hai người hợp tác ăn ý, dùng thời gian ngắn nhất và tài nguyên ít nhất bắt được điểm cuối kỳ cao nhất. Cô nhạy bén mà nhận thấy, sự chú ý của Vương Nhất Bác đối với công ty địa ốc Thiên Nhận lúc ấy như mặt trời ban trưa hơi có chút thái quá, mà thanh niên mặt mày so với chủ tịch Thiên Nhận cũng có vài phần tương tự lại không hề che giấu thân phận con riêng như cô, vừa hỏi, Vương Nhất Bác liền thừa nhận, có lẽ chính từ lúc ấy, cô đã hoàn toàn tin tưởng cậu trai lặng lẽ ít lời lại thiên phú hơn người này.

Trong một thời gian rất dài, cô nhìn Vương Nhất Bác cứ như soi gương, lý trí nói cho cô biết hai tính cách khuyết tật như nhau không thể dung hợp lẫn nhau, bọn họ đều quá khép kín, quá bảo thủ, quá biết lừa mình dối người, trong tình cảm quá khó dỡ xuống phòng bị, yêu cầu yêu thương và cảm giác an toàn lớn gấp nhiều lần nhiều bình thường, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là người bạn duy nhất mà cô có thể tín nhiệm vô điều kiện, ở một mức độ nào đó, trước mặt cậu cô có thể yên tâm nói một vài lời thật tình, trừ cái câu thích kia.

Vương Nhất Bác sẽ không thích cô, từ đầu cô đã biết, cô thỏa mãn với việc làm tri kỷ và người nhà của chàng trai, cho đến khi đối phương rơi vào bể tình. Lần này, vẫn là Tiêu Chiến.

Vì tị hiềm, Vương Nhất Bác giảm bớt thời gian gặp cô, có thể gọi điện sẽ không gặp mặt, có thể nhắn tin thì không gọi điện, từ trước bọn họ thường xuyên cùng nhau ăn lễ, nói là ăn lễ, thật sự chỉ là ăn bữa cơm tâm sự mà thôi, nhưng sau khi Tiêu Chiến xuất hiện, Vương Nhất Bác không có việc gì sẽ không liên hệ cô. Cái cô không chịu được nhất không phải là bị bạn thân xa lánh, mà là ý thức được, Vương Nhất Bác thiếu cảm giác an toàn cực độ thế mà lại làm được đến mức đó để cho người thương cảm giác an toàn! Lúc đầu cô không hiểu, chẳng lẽ cậu không sợ Tiêu Chiến di tình biệt luyến sao? Cậu được ăn cả ngã về không dâng hiến ra một trái tim, không khác gì dùng toàn bộ gia tài mua một mã cổ phiếu, là hành vi ngu xuẩn mà giới đầu tư coi thường nhất, chẳng lẽ cậu không hiểu? Sau đó cô hiểu, tình yêu không phải là đầu tư, so với đáng giá hay không, quan trọng là có cam nguyện hay không, chàng trai cô tâm niệm yêu một người khác, cam tâm tình nguyện đứng ở mép vực sâu, đem quyền ôm hoặc đẩy mình xuống vực giao cho đối phương. Mà cô chỉ là người ngoài, không có quyền ý kiến đối với chuyện này.

Có một số người sinh ra đã có được tất thảy, vĩnh viễn được người khác yêu thương, mà một vài người khác, còn chưa sinh ra đã bị từ bỏ. Tỷ như Vương Định Trạch và Vương Nhất Bác, tỷ như Tiêu Chiến và cô, nhưng Vương Nhất Bác gia hỏa may mắn đó, trước kia cậu có mẹ yêu thương che chở, giờ cậu có người yêu lưỡng tình tương duyệt, nhưng mà chính cô lại là hai bàn tay trắng, đến cả người bạn duy nhất cũng sắp rời cô mà đi, cậu nói rất nhiều lần chuyện sau khi xong việc để cô nghỉ dài hạn, hẳn sẽ không tiếp tục giữ cô lại bên người làm việc nữa.

Lâm Hoán Bang hỏi, cô thật sự không hận sao? Sao lại không hận, cô đương nhiên hận, cô đương nhiên biết hận...

Di động rung lên một cái, Đặng Thuần lấy ra, nhìn thấy tên Kỳ Đắc Long trên màn hình.

【 anh vừa lúc đi ngang nhà đoạn gần nhà em, em muốn nói gì? Muốn ra ngồi chút không? 】

Nước mưa còn nhỏ giọt, dừng trên emoji hình mặt chó sau tên Kỳ Đắc Long, là cô tự tiện ghi chú thêm, có lần bị Kỳ Đắc Long nhìn thấy, còn hỏi sao không phải rồng mà là chó.

"Bởi vì anh giống một con chó bự hơn," cô cười xấu xa trả lời, "Chắc là loại lông xù màu vàng đó."

Kỳ Đắc Long đương nhiên không đẹp như Vương Nhất Bác, nhưng thật sự anh không có xấu, cao gầy văn nhã, ánh mắt sáng ngời, có một đôi bàn tay múp míp đã bị cô chê cười vô số lần, tạo thành một sự tương phản rất lớn đối với hình thể. Dưới mắt Đặng Thuần, đôi tay kia cũng giống móng vuốt của chó xù lông vàng, có lớp thịt lớn mềm mại rắn chắc, cầm lên cảm thấy thật kiên định.

Nhưng Kỳ Đắc Long cũng không biết điều này, chỉ cười vẻ xấu hổ nói: "Ý là chó la liếm sao?"

"Không phải." Cô cũng không hiểu vì sao anh lại nghĩ đến từ này, mà câu "Là cảm thấy anh đáng yêu" lại không nói ra miệng được, không khí lại một lần nữa lạnh xuống, tựa như rất nhiều lần bọn họ ở bên nhau.

Nhưng thật sự dịp bọn họ gặp nhau vẫn là rất thú vị. Đầu năm có một người đàn ông theo đuổi cô, chuyển phát nhanh một hộp xếp hình lâu dài gỗ Disney đã hoàn thiện, sau khi tan tầm cô thuận tay đặt lên thùng rác bên đường, quay đầu đã quên mất. Nhưng sau mấy ngày, cô nhận được một cuộc gọi lạ, nói nhặt được lâu đài xếp gỗ của cô, bởi vì ở dưới có số điện thoại và địa chỉ người nhận.

"À, nhặt được thì tặng anh đó." Cô nói, "Tôi bỏ đi."

"Nhưng mà... trong phòng của Bạch Tuyết còn có một cái nhẫn kim cương..."

Mấy lời này từ miệng một người đàn ông nói ra cứ buồn cười, cô lập tức cười nói: "Cũng cho anh luôn."

"Là kim cương thật đó...." Đối phương hình như có chút khó xử, "Tôi tìm giám định hỏi rồi, viên kim cương ở trên trị giá hai chục vạn, bộ xếp gỗ cô bỏ đi thì tôi lấy được, nhưng nhẫn phải trả cho cô."

Thứ nhất là đối phương thái độ kiên quyết, thứ hai là cô cũng không muốn lấy bất cứ quà cáp gì của đàn ông, thế là đồng ý gặp một lần để lấy lại nhẫn kim cương, đấy là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kỳ Đắc Long, tên kia thậm chí còn mua trước một cái hộp nhung vì sợ nhẫn để trong túi sẽ bị xước.

Bọn họ hẹn ngay dưới lầu của gã theo đuổi kia, cô gửi lại nhẫn ở lễ tân lầu một, trước mặt Kỳ Đắc Long gọi điện bảo người đàn ông kia xuống mà lấy.

LạI thêm hai ngày, dãy số xa lạ lại gọi tới, Kỳ Đắc Long nói không cẩn thận làm lâu dài sụp rồi, phòng công chúa Bạch Tuyết thành lộ thiên rồi, hỏi cô có bản vẽ không có thể cho anh mượn nhìn chút.

Từ lớp 6 trở đi cô đã có người theo đuổi, nam nữ đều có, lại không thể không thừa nhận đây là cái cớ buồn cười nhất mà cô từng nghe, buồn cười đến mức làm cô thấy đáng yêu, rõ ràng lên mạng là tra được, nhưng vẫn đi cùng Kỳ Đắc Long đến tiệm một chuyến.

Đáng tiếc hiện thực không như cổ tích, cô cũng không phải công chúa bạch Tuyết, cô vĩnh viễn là một kẻ bị từ bỏ.

Trong mưa, Đặng Thuần gõ trả lời: 【 không cần, vừa nãy tôi nhắn nhầm thôi. 】

Nước mưa đọng trên màn hình càng lúc cnagf nhiều, cô dùng tay áo lau sạch, cuối cùng nhắn ba chữ: 【 tôi xin lỗi. 】

Sau đó cô xóa số Kỳ Đắc Long.



Lâm Hoán Bang về nhà thì đã khuya, mang theo ít đồ ăn đóng gói, hỏi cô có ăn không, Ngũ Tuệ Vân lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai em có thể ra ngoài chưa?"

Khóa nhà đã bị đặt lại mật mã, Lâm Hoán Bang chỉ nhập vân tay của mình, mật mã cũng không nói cho cô biết, cho dù cô có đi ra, cũng không thể về nhà trước khi Lâm Hoán Bang về. Cô không muốn chọc giận đối phương, cho nên ôn tồn thương lượng với hắn.

Biểu cảm của Lâm Hoán Bang vẫn rất ôn hòa, "Đi ra ngoài làm gì?" Hắn hỏi, "Đồ ăn anh đều mua hết, em không cần lo lắng, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

"Em muốn ra ngoài hít thở không khí."

"Hai ngày nay trời mưa suốt, bên ngoài lạnh buốt, em muốn hít thở thì ra sân phơi ngồi tí là được, nhớ mặc nhiều một chút."

"Hoán Bang," cô lấy dũng khí hỏi, "Vì sao anh không cho em ra ngoài?"

"Bởi vì em đã làm sai." Hắn ôn tồn trả lời, "Khiến cho anh không thể không sử dụng một lá bài cuối cùng."

"Em đã rời Hải Nạp, sẽ không quấy rầy kế hoạch của anh nữa."

"Đã làm sai thì phải chịu phạt, như phi tần thời cổ đại bị cấm túc vậy." Lâm Hoán Bang mỉm cười nói, "Anh chỉ hy vọng em tĩnh tâm nghĩ kĩ lại, vứt mấy cái nhân từ với áy náy sớm không nên có đó đi, nếu không em sẽ tiếp tục phạm sai lầm."

Cô biết có cố nữa cũng vô ích, chỉ có thể trầm mặc trở lại phòng cho khách, nghe thấy Lâm Hoán Bang vào phòng tắm, lát sau vang lên tiếng nước.

Ngũ Tuệ Vân cởi dép lê, chỉ đi một đôi tất lông dê, một lần nữa đi vào phòng ngủ chính, điện thoại của Lâm Hoán Bang đặt ở đầu giường, cô lặng lẽ đi qua, cầm lấy mở khóa.

Mật mã là cô nhìn lén hắn gọi điện cho Triệu Tư Vi hôm qua phát hiện, Lâm Hoán Bang từng đảm bảo với cô, Tiêu Trí Hiền chết hoàn toàn là ngoài ý muốn, không hề liên quan đến hắn với Trần Hạo Khắc, hiện tại cô bắt đầu nghi ngờ lời này. Tối qua nghe thấy hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, buổi sáng lúc đến Hải Nạp làm thủ tục từ chức, cô bảo Mạch Phương Đông đưa Tiêu Chiến đến tiệm kia ăn cơm, không hề giải thích lí do, chỉ nói điều này rất quan trọng với công ty, Mạch Phương Đông là người trung hậu, lúc trước cũng xem như có chiếu cố cô, không biết có giúp được gì không, nhưng nếu có thể tìm được chứng cứ xác thực, Ngũ Tuệ Vân nghĩ, Lâm Hoán Bang nhất định không trốn thoát.

Có lẽ đời này cô đều sẽ không có ai cần, nhưng cô tình nguyện sống như một người tự do, cũng không muốn trở thành con rối của bất cứ người đàn ông nào.

Cô click mở ghi chú, trên đó có một chuỗi dãy số xa lạ, có mấy cái địa chỉ ở Singapore, cô dùng điện thoại của mình chụp lại—thẻ điện thoại đã bị Lâm Hoán Bang lấy ra, trong nhà mật mã wifi đổi rồi cô không biết, chụp ảnh gần như trở thành công năng duy nhất còn sót lại trong cái điện thoại của cô.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn tiếp tục. Cô click mở WeChat, nhanh chóng tìm kiếm đoạn đối thoại khả nghi, trong quá trình đó lông tơ sau cổ tự nhiên dựng lên, cô hoảng sợ quay lại, thậm chí không thấy rõ Lâm Hoán Bang có mặc quần áo hay không, đã bị bóp chặt cổ hung hăng quật xuống giường.

"Quả nhiên là mày." Lâm Hoán Bang một chân gắt gao tì lên người dưới của cô, hai tay giật giật, nước trên tóc nhỏ xuống đôi mắt đang vì không thở được mà trợn lên của cô, "Tao đã bảo Tiêu Chiến sao lại vô duyên vô cớ chạy xa như thế để ăn cơm!"

Cô không phát ra được tiếng gì, dùng toàn lực muốn bẻ tay hắn ra, nhưng cái tay kia như kìm sắt, không hề suy suyển.

"Tao yêu mày như thế, không muốn tổn thương mày, mày vì sao cứ phải bức tao?" Lâm Hoán Bang nhăn mày, biểu cảm gần như khổ sở, "Vì sao tất cả chúng mày cứ phải bức tao?"

Dưỡng khí nhanh chóng xói mòn, sức lực càng ngày càng nhỏ, tiếng hắn nói bên tai cũng dần yếu đi, trở nên xa xôi.

"Mày chọn sai rồi, Tuệ Vân. Trên đời này chỉ có tao mới yêu mày. Mày bị cha dượng chơi hơn một năm, đến đùi cũng bị đốt bỏng, nhìn mà ghê tởm, trừ tao còn ai thèm mày? Không có! Không có!" Lâm Hoán Bang cao giọng rống, "Thế mà mày phản bội tao!?"

Nước mắt trào ra, cô nhắm mắt lại, lực giãy giụa hai tay càng lúc càng yếu, mãi đến khi hoàn toàn dừng lại. Cô không còn sức phản kháng nữa.

Tiếng chuông di động bén nhọn vang lên, Lâm Hoán Bang không buông tay, trực tiếp ấn loa ngoài.

"Đặng tiểu thư." Hắn nói, "Hiện tại tâm tình tôi rất tệ, hy vọng cô có thể nói gì đó tôi thích nghe."

"Tôi đồng ý hợp tác. Điều kiện là 35% cổ phần Hải Nạp."

Lâm Hoán Bang gợn khóe miệng, "Điều kiện có thể thương lượng, nhưng tôi sao có thể tin tưởng thành ý của Đặng tiểu thư đây?"

"Chi bằng anh đi tra công ty Vạn Ích Bang này xem, đây là kho đạn bí mật của Vương Nhất Bác." Cô gái nói, "Tôi có thể giúp anh đoạt lấy nó."

Lâm Hoán Bang chậm rãi lộ vẻ tươi cười, cuối cùng buông cô ra, đứng dậy tắt loa ngoài, cầm lấy điện thoại.

"Tại hạ chăm chú lắng nghe."

---

Chương này có một logic ám chỉ rất rõ ràng.

Viết sướng quá, tôi thích nhất là quá trình giải quyết một vướng mắc này lại treo một cái mắc khác lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro