Chương 48 - Vạn sự có em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ hai đi làm, Tiêu Chiến đến nhà máy tham gia họp giao ban với công nhân, Uông Thủ Phú và Trương Đạt Minh trước mặt toàn thể nhân viên thừa nhận sai lầm, nói rõ việc sau khi bị mua chuộc thì ác ý kích động, bao gồm cả lai lịch của tờ biên lai nhận lương không rõ ràng kia—vốn là tiền lương đến tay công nhân nhà máy bên cạnh sau khi tăng ca nhân dịp Quốc Khánh, bao gồm ba ngày nhận gấp ba lương và bốn ngày nhận gấp đôi lương. Hai người chủ động từ chức, niệm tình bọn họ công tác ở Hải Nạp nhiều năm, thêm việc này chưa tạo thành tổn thất thực tế gì cho công ty, Mạch Đông Phương đại diện bên nhân sự quyết định không truy cứu trách nhiệm bọn họ.

Cuối họp, Tiêu Chiến phát biểu ngắn gọn, lần nữa đảm bảo với mọi người tính hợp lý của chế độ tiền lương của Hải Nạp, cũng tuyên bố từ năm nay bắt đầu lập quỹ trợ cấp 1000 tệ cho Tết Âm lịch, trừ các thành viên hội đồng quản trị, tất cả công nhân đều có. Ngoài ra, công nhân phân xưởng về quê ăn tết, vé tàu xe khứ hồi được chi trả trong hạn ngạch nhất định, ở lại nhà máy tăng ca ngoài lương tăng ca bình thường, tiền cơm, tiền xe đều được chi trả. Tiêu Chiến cảm ơn toàn bộ công nhân một năm nay vất vả, hứa hẹn theo các hạng mục lớn vận hành và việc đồng bộ hóa chế độ quản lý của công ty, Hải Nạp sẽ vì mọi người mang lại càng nhiều kinh hỉ, giá trị và lợi ích liên quan của công nhân cũng sẽ trực tiếp tăng lên.

"Tôi nói mấy cái này không phải để mọi người đều có thể làm ở đây đến lúc về hưu. Nhưng Hải Nạp sẽ trở thành một cọc tiêu trong ngành, đối với điều này tôi tin tưởng không chút nghi ngờ. Chư vị giờ phút này đại khái sẽ nghĩ, ha ha người này lại đang cho chúng ta ăn bánh vẽ." Không ít công nhân bên dưới bật cười, Tiêu Chiến cũng cười, tự tin mà ôn hòa nói: "Nếu không ngại xin chờ thêm một chút, từ từ xem cái bánh này có thể tỏa ra mùi thơm hay không."

Sau khi kết thúc anh nhìn thấy Lương Trọng Thanh, kỹ sư cao cấp mặc áo blouse trắng, đứng dưới cùng phòng hội nghị, nghe anh nói xong chữ cuối cùng, cách một đám công nhân mặc áo xanh nhìn anh, sau đó cùng cười. Trong mắt vị kỹ sư trẻ tuổi anh nhìn thấy sự cảm kích và cổ vũ, thế là anh đáp trả bằng biểu cảm tương tự.

Trên đường về, Mạch Đông Phương ngồi chung xe với Tiêu Chiến, hai người hàn huyên về kế hoạch tuyển dụng mùa xuân, Mạch Đông Phương đột nhiên nói: "Đúng rồi, đơn từ chức của Ngũ Tuệ Vân tôi sao ra một bản mà quên đưa cho cô ấy, ngày hôm qua gọi điện cho cô ấy mãi không được, nếu không hay là đưa trực tiếp cho cố vấn Lâm nhỉ?"

"Điện thoại không được?" Tiêu Chiến vui đùa nói, "Không phải block anh rồi chứ?"

"Không đến mức đâu, tôi dùng máy bàn gọi cũng không được."

"Vậy anh đưa cho bác sĩ Lâm là được rồi." Anh nói, "Buổi chiều có họp cấp quản lý, anh ấy cũng sẽ tham gia."

Mạch Đông Phương đồng ý.

Mỗi lần mở họp, Lâm Hoán Bang đều sẽ đến sớm nhất, người này thái độ khiêm tốn, ngay cả với nhóm đổng sự mới còn nhỏ tuổi hơn mình cũng sẽ lễ phép cung kính, khiêm tốn thỉnh giáo, bởi vậy danh tiếng trong hội đồng quản trị cực tốt, lúc nhận văn bản trong tay Mạch Đông Phương, hắn thậm chí còn đứng dậy cúi đầu khom lưng, miệng nói: "Vất vả Mạch tổng, phiền toái cho ngài."

"Không phiền toái, là quy trình bình thường." Mạch Đông Phương khách khí cười cười, "Có điều Ngũ tiểu thư vẫn không nhận điện thoại của tôi, không phải oán thán gì tôi đó chứ."

Lâm Hoán Bang vội nói: "Mạch tổng nói gì thế? Vốn chính là Tuệ Vân phạm sai lầm trước, cô ấy sẽ không đổi trắng thay đen mà oán hận ngài đâu."

"Ngũ tiểu thư không sao chứ?" Tiêu Chiến xen mồm vào hỏi, "Nghe nói điện thoại không gọi được."

"À, cô ấy đi Singapore giải sầu, cho nên không nhận được điện thoại quốc nội." Lâm Hoán Bang huơ huơ di động, "Cô ấy không việc gì, vừa nãy còn gọi cho tôi."

Singapore? Tiêu Chiến ngẩn ra một lúc, Vương Nhất Bác không phải tra được Triệu Tư Vi cũng đi Singapore sao?

Anh không động thanh sắc, đề tài này rất nhanh đã kết thúc, mọi người bắt đầu nói mấy chuyện phiếm khác, Lâm Hoán Bang nói chuyện sinh động hơn hẳn so với lúc trước, hình như tâm tình cực tốt, hoàn toàn không có chút xấu hổ gì khi có vị hôn thê vừa phạm sai lầm quá lớn bị công ty cho thôi việc.

"Sư huynh có tin tốt gì sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Hôm nay hình như khí phách phá lệ hăng hái, nói ra xem để mọi người cùng mừng với nào."

"Hả," Lâm Hoán Bang cười cười nói, "Tôi lấy đâu ra tin tốt, chủ yếu là hôm nay Vương tổng không có đây, tôi liền cảm thấy khoan khoái một chút, cậu ấy đối với tôi địch ý rất lớn, chủ tịch Tiêu cũng biết đấy."

"Hôm nay là hội nghị quản lý nội bộ của Hải Nạp, cậu ta đương nhiên sẽ không tới." Mạch Đông Phương nói, "Thiên Nhận gần đây mua một mảnh đất bên phía công viên đầm lầy, từ hồi tình hình dịch bệnh đến giờ bọn họ rất lâu không nhận một hạng mục quan trọng như thế, là Vương đại lão gia phụ trách, xem ra vị Vương đổng sự của chúng ta địa vị trong nhà cũng chẳng ra sao."

Lâm Hoán Bang cười theo nói: "Một bên mà con trưởng dòng chính, một bên là con vợ lẽ gần như là con hoang, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngốc cũng không chọn sai." Chớp mắt thấy Tiêu Chiến nhìn mình chằm chằm, mới thu liễm lại một chút, dường như lấy lòng mà hỏi: "Chủ tịch Tiêu nhìn tôi làm gì?"

"Chỉ là có chút tò mò." Tiêu Chiến nói, "Trong nhất thời không quá xác định cuối cùng Triều Thanh đã vong chưa."

Mạch Đông Phương cúi đầu cười trộm, Lâm Hoán Bang lại chẳng để ý, giọng châm chọc: "Nhất thời lỡ miệng, chủ tịch Tiêu chớ trách. Tôi tưởng chỗ này không ai để ý cậu ta, không ngờ chủ tịch Tiêu vẫn muốn bảo vệ người chồng trước, thật là tình thâm nghĩa trọng."

Tiêu Chiến vừa phẫn nộ vừa kinh ngạc, Lâm Hoán Bang ở trước mặt anh bây giờ đến giả vờ giả vịt cũng lười rồi sao? Là quá mệt mỏi giả vờ không nổi nữa, hay là cảm thấy không cần giả vờ nữa? Chẳng lẽ hắn và Trần Hạo Khắc đã bắt được lợi thế nào đó để đối phó với Hải Nạp?

Trong lòng bất an, họp xong liền lập tức tìm cơ hội đem lo lắng của mình truyền cho Vương Nhất Bác, thanh niên trả lời nói trước mắt chưa phát hiện điểm nào khác thường, an ủi anh đừng lo lắng quá, hết thảy cứ theo lẽ thường là được.

"Tà không thắng chính." Thanh niên lặp lại hai câu nói, một câu khác là: "Vạn sự có em."

Rời tòa nhà Hải Nạp, Lâm Hoán Bang liền chạy đến công ty chứng khoán cầm cố cổ phần, dùng hai phần trăm cổ phiếu Hải Nạp vay một khoản tiền mặt, dùng cho kế hoạch hành động tiếp theo.

Đêm qua, hắn đã cùng Đặng Thuần và Trần Hạo Khắc tiến hành video call, nghe Đặng Thuần kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu về công ty đầu tư hoàn toàn không nổi tiếng Vạn Ích Bang, cuối cùng đã hiểu việc bị lừa thu mua Phổ Thắng Technology thật sự là công ty này ở đằng sau phá rối.

"Người có cổ phần khống chế họ Lương, là ông ngoại Vương Nhất Bác. Khi đó hắn còn làm cảnh sát giao thông, không thể làm kinh tế, chỉ có thể dùng tên người thân để làm, nhưng ông ngoại hắn không hiểu gì cả, nhà đầu tư mỗi khi có việc lớn liên quan đến hoạt động của công ty, đều là Vương Nhất Bác tự thân quản lý." Đặng Thuần nói, "Vạn Ích Bang sở dĩ có thể trở thành kho đạn của Vương Nhất Bác, là bởi vì có liên hệ với rất nhiều nhà đầu tư, công ty quy mô vừa và nhỏ thậm chí quỹ đầu tư tư nhân, 'Cầu Thật' chính là một trong số đó. Diego chân trước vừa tuyên bố mua Phổ Thắng, Cầu Thật sau lưng liền công bố báo cáo điều tra nhằm vào Phổ Thắng, mức độ ăn ý này, tôi không nói các anh cũng có thể đoán được là đang đánh phối hợp."

"Đặng tiểu thư nói có thể hỗ trợ đoạt lấy Vạn Ích Bang," Lâm Hoán Bang nói, "Tôi tương đối có hứng thú với chuyện này."

"Thao tác rất đơn giản. Bởi vì Vương Nhất Bác rất tín nhiệm tôi, cho tôi quyền giao dịch cổ phiếu, chỉ cần không vượt một hạn ngạch nhất định, sẽ không ai báo với hắn. Đầu tiên tôi sẽ từ từ bán cổ phần của ông ngoại hắn đi, các anh có thể cùng lúc thong thả ăn vào, hôm nay mua một chút, ngày mai mua một chút, sớm muộn gì cũng đạt tới tuyến cổ phần khống chế, đến lúc đó công ty tự nhiên sẽ đổi chủ."

Lâm Hoán Bang không quá yên tâm, "Lượng giao dịch có biến hóa sẽ không khiến hắn chú ý sao?"

"Vạn Ích Bang vẫn luôn là tôi giúp hắn trông coi, chỉ cần tôi không nói với hắn, hắn sẽ không đặc biệt chú ý. Tôi đã nói hắn rất tín nhiệm tôi," Đặng Thuần nói thế, "Huống chi hiện tại hắn bị chuyện của Thiên Nhận với Hải Nạp phân tâm, căn bản không rảnh lo đến Vạn Ích Bang."

Lâm Hoán Bang động tâm, hỏi ngược lại Trần Hạo Khắc: "Trần tổng nghĩ sao, có hứng thú không?"

Trần Hạo Khắc người còn ở Mỹ, hình như buổi sáng mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo lắm, lại như bị PTSD về thu mua, suy xét nửa ngày mới nói: "Diego không có nghiệp vụ tài chính, vì sao lại phải thu mua một công ty đầu tư chưa ai nghe thấy? Hội đồng quản trị không phê chuẩn. Nếu mục tiêu chủ yếu là đánh nát kho vũ khí của hắn, thì ép giá cổ phiếu là được."

"Có thể nghĩ cách bán khống nó." Đặng Thuần phụ họa, "Chỉ cần nói cho mọi người người khống chế cổ phần của công ty này là một ông lão 70 tuổi, mỗi ngày ở viện dưỡng lão uống trà nghe đài, lúc trẻ chức vị tối cao chỉ là trưởng quản đốc xưởng sản xuất, tin này cũng đủ làm giá cổ phiếu của nó giảm kịch sàn."

"Nếu Vương Nhất Bác ra mặt làm sáng tỏ..."

"Nếu Vương Nhất Bác ra mặt làm sáng tỏ công ty này thật sự là do hắn khống chế," Đặng Thuần nói, "Chúng ta liền tương kế tựu kế, công khai tố cáo hắn vì đã tham gia giao dịch nội gián trong việc bán không Phổ Thắng, chứng cứ chính là Cầu Thật mang kết quả điều tra chưa từng công bố tiết lộ cho Vương Nhất Bác. Nói vậy, không chỉ Vạn Ích Bang xong đời, Vương Nhất Bác nói không chừng còn phải ngồi tù."

"Diệu kế!" Lâm Hoán Bang liên tục gật đầu, "Cái này so trước trực tiếp thu mua ít nguy cơ hơn rất nhiều, Trần tổng, cơ hội phát tài tốt như thế, anh sẽ không bỏ qua chứ?"

"Nghe còn được." Trần Hạo Khắc lười nhác nói, "Anh làm thì tôi làm."

Lâm Hoán Bang trong lòng mắng một câu "đĩ", trên mặt vẫn cứ là khách khách khí khí, "Trần tổng", hắn nói, "Tôi để bán khống Hải Nạp, toàn bộ nhà cửa tài sản đều đặt vào TRS của ngân hàng Huệ Long, anh biết đấy, tôi lấy đâu ra tiền mà lại bán khống một công ty nữa?"

"Anh không phải nói còn hai phần trăm cổ phần Hải Nạp sao? Trị giá không ít tiền. Không muốn bán thì có thể thế chấp để vay." Trần Hạo Khắc nói, "Lần trước nghe đề nghị của anh, tôi mất toi 4 tỷ, cũng không mạo phạm gì, nhưng điểm tín dụng của bác sĩ Lâm ở chỗ tôi xem như đã bị chiết khấu, cho nên anh làm một chút động tác đền bù cũng là lẽ thường, không phải sao?"

Để giữ cho khoản TRS chết tiệt kia không phá sản, Lâm Hoán Bang đã lục tục đem phòng khám, chung cư, thậm chí cả xe cũng thế chấp cho ngân hàng, hai phần trăm cổ phần Hải Nạp xem như cọng rơm cứu mạng cuối cùng vào tình huống cực đoan của hắn, hắn đương nhiên không dễ dàng nhả ra, nhưng thời cơ tốt như thế hắn cũng không cam lòng bỏ lỡ, nghĩ đến cảnh Vương Nhất Bác mắt chó nhìn người thấp sẽ vì tội giao dịch nội gián mà phải khóc ròng sau song sắt, hắn đã bắt đầu thấy phấn khởi.

"Được." Hắn nói, "Ngày mai tôi sẽ đến công ty chứng khoán thế chấp cổ phần, hy vọng Trần tổng nói được thì cũng làm được, tôi chỉ là để tỏ vẻ thành ý hợp tác, ngài mới là người bán khống thật sự."

"Yên tâm, tôi thành thật lắm." Trần Hạo Khắc cười nói, lại hỏi Đặng Thuần: "Đặng tiểu thư đi the Vương tổng lâu như thế, hắn còn chuyện gì khác có thể chia sẻ không?"

"Đương nhiên." Đặng Thuần cực kỳ thẳng thắn, lập tức trả lời: "Còn có một việc các người đều bị hắn lừa, đấy là hắn với Tiêu Chiến chính là chia tay giả, ly hôn là ly cho người ngoài xem, thật sự tình cảm cực tốt. Hắn tự nguyện trở lại Thiên Nhận làm việc, chính là giúp Hải Nạp đối phó Diego. Hắn với Tiêu Chiến thường xuyên gặp mặt ở khách sạn Bác Việt, phòng cũng là tôi đặt cho, phòng honeymoon suite, 1903."

Lâm Hoán Bang bừng tỉnh đại ngộ, "Thảo nào Tiêu Chiến vẫn luôn đề phòng tôi, thảo nào lần nào cậu ta cũng phối hợp với Vương Nhất Bác tốt như thế, hóa ra căn bản không chia tay..."

Trần Hạo Khắc lại khinh thường mà cười thành tiếng, "Cái tôi muốn là Hải Nạp, không phải Tiêu Chiến, tuy cậu ta là một mỹ nhân, nhưng tôi không phải loại não luyến ái, loại tình báo này với tôi mà nói không hề có giá trị. Còn gì khác không?" Hắn hỏi, "Nếu không có, thế thì xin tha thứ tôi không thể tin tưởng hoàn toàn thành ý của Đặng tiểu thư, cô dùng một công ty nhỏ này dẫn bọn tôi xuống nước, càng giống như đang câu cá."

Đặng Thuần mặt vẻ không sao cả, nói: "Tôi chỉ nói chuyện tôi biết, cung cấp một số kiến nghị cho các anh, có làm hay không, làm như thế nào là chuyện của Trần tổng, tiền trong túi các anh, tôi đâu thể duỗi tay đoạt lấy, anh không móc ra, thì vĩnh viễn sẽ không bị lừa nha."

"Tức là cô không có chuyện gì khác để nói."

"Tôi đương nhiên có." Đặng Thuần khoanh tay, dựa lưng vào ghế, "Tuyến tình cảm của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến Trần tổng không muốn nghe, liên quan đến tuyến sự nghiệp và sinh tồn của Diego, ngài nhất định sẽ có hứng thú."

Trần Hạo Khắc vốn đang ngồi dựa, nghe câu đó, chậm rãi ngồi thẳng dậy, mắt nhìn chằm chằm camera, trạng thái lười biếng nháy mắt biến mất, thay bằng cảnh giác.

"Tôi nghe đây."

Đặng Thuần nhẹ nhàng cong cong khóe môi, "Mấy năm nay giá cổ phiếu cao và lợi nhuận lớn của Diego làm sao mà có, Trần tổng trong lòng biết rõ, bán tài sản giá cao cho công ty con, công ty con lại bán lại cho công ty con khác, giá cổ phiếu bị định giá vượt mức trầm trọng. Anh cho rằng anh mua chuộc ngân hàng, thế chấp cổ phiếu nhà mình đi để vay, làm các ngân hàng lớn bất tri bất giác hình thành lợi ích nhóm với Diego, thì sẽ không ai biết các anh kinh doanh như thế nào sao?"

Trần Hạo Khắc mặt mày xanh mét, trầm giọng: "Nói tiếp."

"Vương Nhất Bác đã sớm bảo tôi tra xét dòng tiền mặt của các anh, hắn còn biết bên cao tầng quản lý của Diego đang lục tục bán cổ phần của mình đi. Hắn định bán khống Diego, công ty điều tra Cầu Thật đã bắt đầu viết báo cáo. Cao tầng quản lý đang bán cổ phiếu, chốt lời, sự việc một khi bại lộ, nhà đầu tư lỗ sạch vốn. Các anh đã cấu thành tội lừa đảo thương mại đấy Trần tổng," Đặng Thuần nói, "Anh nên lấy làm may mắn vì ngay trước lúc ngã vực thì gặp được tôi, để anh còn có thời gian xem như là nguyên vẹn mà đi chuẩn bị, nếu không sẽ chỉ quân tan lính rã dưới đòn đánh lén của Vương Nhất Bác. Thế nào?" Cô gái mỉm cười nói, "Phần tình báo này đã chứng minh được thành ý của tôi chưa, Trần tổng?"

Hắn là chứng minh được rồi, Lâm Hoán Bang quan sát biểu cảm của Trần Hạo Khắc, biết ngay Đặng Thuần một chữ cũng không nói ngoa. Vương Nhất Bác người này quả nhiên thật sự có tài, hắn nghĩ, suýt chút nữa đạp đổ Diego, nhưng tiểu tử này nằm mơ cũng không nghĩ đến, trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh hắn đã bị mình sử dụng.

Hắn thế chấp cổ phần xong, ngay lập tức bán khống mấy vạn cổ phiếu Vạn Ích Bang, lượng giao dịch quá lớn dễ khiến người khác chú ý, Lâm Hoán Bang quyết định nghe lời Đặng Thuần, chậm rãi triển khai công tác bán khống. Trước giờ kết phiên, thấy Trần Hạo Khắc rút lui như đã hẹn, hắn mới hoàn toàn yên tâm, mua một phần cơm hộp đưa đến một căn nhà rách nát mua cách đấy mấy năm cho Ngũ Tuệ Vân ăn.

Nơi đó đã thành một tòa cao ốc trùm mềm, cả tòa nhà chẳng có mấy người ở, hắn nhốt Ngũ Tuệ Vân vào phòng ngủ, ba tầng cửa kính từ ngoài vào trong khóa chặt, dù ngoài ở trong có kêu kiểu gì cũng không ai nghe thấy, cực kỳ an toàn.

Ngũ Tuệ Vân cũng không kêu, thậm chí không giãy giụa, cô đang bày trò tuyệt thực.

Tối nay bọn họ như cũ hẹn gặp ở khách sạn. Thật sự Vương Nhất Bác cảm thấy lén lút gặp mặt đã chẳng còn quan trọng, so với một tháng trước, Lâm Hoán Bang đã hoàn toàn lòi đuôi cáo, thế cục trở nên rõ ràng, đối với Lâm Hoán Bang cũng thế, hắn chắc chắn đã phải ý thức được mình và Tiêu Chiến trước mắt là trạng thái đồng minh.

Nhưng xét cho cùng nguy cơ chưa giải trừ, thỏ con cũng không có tâm tình nào nói chuyện yêu đương, Vương Nhất Bác cũng không muốn cầu hôn trước khi mọi chuyện ngã ngũ, lỡ có biến cố gì đột phát, sẽ không quá may mắn thuận lợi.

Cho nên bọn họ chỉ tăng thời gian gặp mặt, cái này cũng đủ triệt tiêu một phần nỗi khổ tương tư.

"Đi trước đây. Mai gặp." Vương Nhất Bác rời văn phòng, đến chỗ làm của Đặng Thuần chào hỏi, phát hiện xung quanh đã không còn nhân viên nào, "Cô cũng về sớm chút đi."

"Đi bây giờ." Cô gái cười đáp, "Đi tìm thỏ con của anh à?"

Vương Nhất Bác buồn cười nói: "Rõ ràng như vậy à?"

"Cực kỳ rõ ràng." Đặng Thuần nói, "Tôi tò mò một chuyện, mỗi lần hai người hẹn hò, là dùng tin nhắn hay là điện thoại để thông báo?"

Đổi người khác hỏi loại câu hỏi này, cậu chắc chắn sẽ không trả lời, quá nhàm chán, lại chạm vào việc riêng tư, nhưng Đặng Thuần không phải người khác, cho nên Vương Nhất Bác đúng sự thật đáp: "Tôi sẽ gửi tin tức cho anh ấy, như thế tương đối thần bí thú vị."

"Đúng là tình thú giữa các cặp tình nhân, học được rồi." Cô gái mỉm cười xua tay, "Mai gặp, ông chủ."

---

Mấy chương này để tạo tiết tấu chặt, viết ra được tính căng thẳng, phần tình cảm tương đối ít, ngại quá. Có điều ai thích phong cách của tôi sẽ thích, không thích chắc đã dừng ở cảnh lái xe đầu tiên rồi ha hé hé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro