Chương 51 - Tỷ muội, cô đúng là một kẻ tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến nhận được bưu thiếp của Ngũ Tuệ Vân gửi từ Singapore là sau đó một tuần.

Bảy ngày trôi qua, giá cổ phiếu của Vạn Ích Bang lại rớt ba phần trăm, lượng giao dịch cứ cao mãi không xuống, hiển nhiên có nhà đầu tư đang mượn cổ phiếu để bán ra, chắc chắn là bán khống.

Vương Nhất Bác thừa nhận có người đang bán khống Vạn Ích Bang, nhưng không nói là ai, Tiêu Chiến nghe ý tứ của cậu, chắc chắn không chỉ một người.

"Em định làm sao bây giờ?" Lúc biết tin là vào ban đêm, anh liền hỏi Vương Nhất Bác, "Ngồi chờ chết sao? Không giống phong cách của em."

Thần sắc của cậu lại không hề khẩn trương, ôm lấy anh cười ha hả nói: "Không sao cả mà, thật sự không được thì phá sản thanh lý thôi, lúc nào chả có người mua."

"Nhưng đó là tâm huyết của em mà!" Tiêu Chiến la làng, "Còn cả của Đặng Thuần nữa, chẳng lẽ cô ấy không để bụng sao?"

"Chưa nói tới tâm huyết, em đâu có làm gì cho nó đâu, chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với các nhân viên hiện tại." Vương Nhất Bác cười cười nói, "Đặng Thuần từ chức rồi."

Tiêu Chiến nghẹn họng nhìn cậu trân trối: "Từ chức?!"

Thanh niên cười nhìn anh, "Em phát hiện anh sẽ chỉ ở trước mặt em lộ ra các biểu cảm biên độ lớn nhé, giống như một con thỏ ngốc vậy, đáng yêu không chịu được."

"Nghiêm túc chút đi!" Anh đánh bốp lên cái móng heo của cậu, lại hỏi: "Đặng Thuần vì sao phải từ chức?"

"Lúc trước em có bảo cô ấy nên nghỉ hưu dài hạn, cô ấy chắc là có hơi hiểu lầm em. Có điều dù sao sau này em cũng không định mời cô ấy nữa, từ chức thì từ đi."

"Cô ấy giận rồi phải không?" Tiêu Chiến hỏi, "Cảm thấy em là vì anh nên mới đuổi cô ấy đi?"

Vương Nhất Bác nắm tay anh, nói: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, không liên quan gì đến anh."

"Nhưng cô ấy không phải là bạn tốt nhất của em sao?" Tiêu Chiến nhất thời có chút áy náy, "Anh không nên nhỏ mọn như vậy."

Thanh niên lại ôm lấy anh cọ cọ, như một con chó lớn làm nũng: "Có vợ ai còn cần bạn nữa chứ."

Tiêu Chiến: "...."

Anh xoa xoa cái đầu xù của người yêu, nói: "Nếu Hải Nạp tuyên bố muốn mua lại Vạn Ích Bang, có thể ngưng xu hướng giảm giá cổ phiếu không?"

Vương Nhất Bác thuận thế nằm lên sô pha, gối đầu lên đùi Tiêu Chiến, "Quy mô của Vạn Ích Bang tuy không lớn, thị giá cũng phải bảy tám chục triệu, chủ tịch Tiêu định đi đâu gom tiền? Hơn nữa Vạn Ích Bang là công ty đầu tư, không cùng ngành nghề kinh doanh chính với Hải Nạp, hội đồng quản trị của các anh hẳn sẽ không đồng ý."

"Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục bọn họ. Còn về tài chính để mua lại, một phần có thể dùng hình thức đổi lấy cổ phần."

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Sang năm là thời kỳ mấu chốt để Hải Nạp chuyển mình, không nên phân tâm làm chuyện khác. Việc của Vạn Ích Bang anh không cần phải xen vào, trong lòng em có giá sàn, một khi phá giá, em sẽ công khai tìm người mua lại."

"Nhưng anh muốn giúp em bảo vệ nó..."

"Cũ không đi, mới không tới, việc này phải xem vận khí." Mắt cậu trông mong mà nhìn anh chằm chằm, "Thỏ con hôn em một cái em sẽ gặp may."

Anh cười cúi đầu, hôn lên môi người yêu, nói: "Người khống chế cổ phần vẫn là ông ngoại em sao?"

"Em chuẩn bị sang tên cho em. Không muốn để mấy người kia quấy rầy ông ngoại." Thanh niên dẩu miệng, chưa đã thèm, "Còn muốn."

Tựa như chỉ cần có người yêu ở bên, liền không gì phải sợ, dù có chuyện gì xảy ra, bọn họ đều sẽ cùng nhau đối mặt. Vì thế Tiêu Chiến không còn lo Vạn Ích Bang quá nữa, mà lúc nhận được bưu thiếp của Ngũ Tuệ Vân, lại là một loại tâm tình khác.

Ngũ Tuệ Vân lần nữa tỏ ý xin lỗi, nói ít nhất Lâm Hoán Bang đã kịp thời làm cô dừng cương trước miệng vực, nếu không không biết sẽ tạo cho Hải Nạp bao nhiêu tổn thất. Cuối thư, cô chúc anh và Hải Nạp càng ngày càng tốt. Tiêu Chiến nhìn lại mấy lần, càng nhìn càng thấy không đúng, trong máy tính anh mở ra mấy cái bản sao hợp đồng khởi thảo của Ngũ Tuệ Vân, trên có ký lục chỉnh sửa tẩy xóa, so sánh với bưu thiếp, cuối cùng mới ý thức được là không đúng ở đâu.

Chữ viết.

Con người vào những lúc khác nhau ở các chỗ khác nhau nét chữ có thể có hơi khác, nhưng tuyệt sẽ không giống như xuất phát từ tay của hai người khác nhau, trừ khi là cố tình giấu diếm và thay thế thân phận, nhưng chữ ký trên bưu thiếp là tên của Ngũ Tuệ Vân, cô vì sao lại phải thay đổi chữ viết?

Anh lập tức gọi cho Mạch Đông Phương, bảo y tìm mấy văn bản viết tay về nhân sự của Ngũ Tuệ Vân, Mạch Đông Phương lấy tới đối chiếu, càng chứng thực chữ viết của Ngũ Tuệ Vân trước sau như một. Như thế chỉ còn một khả năng, chữ trên bưu thiếp không đến từ tay Ngũ Tuệ Vân.

"Chẳng lẽ lúc cô ấy đi du lịch thì bị thương ở tay, nên tìm người khác viết giùm?"

Tiêu Chiến đưa ra giả thiết đó, Mạch Đông Phương cho rằng khả năng không cao, cũng chủ động nói cùng ngày Ngũ Tuệ Vân từ chức đã từng thỉnh cầu y đưa anh đến nhà hàng kia ăn cơm trưa.

"Ở đó anh nhìn thấy bác sĩ Lâm, hình như là cô ấy cố tình sắp xếp." Mạch Đông Phương nói, "Lúc trước tôi cho rằng hai vợ chồng bọn họ là có nguy cơ về tình cảm, bây giờ xem ra có thể không đơn giản như thế. Sau hôm đó, cô ấy không còn nhận điện thoại nữa."

Điểm khả nghi trong lòng Tiêu Chiến mọc thành cụm, thậm chí sinh ra ý niệm đáng sợ, nhưng lại cảm thấy không thể nào, Lâm Hoán Bang làm sao lại có thể tổn thương Ngũ Tuệ Vân chứ? Đấy là vị hôn thê của hắn, hắn là một bác sĩ mà!

"Giữa vợ chồng với nhau hẳn sẽ quen thuộc chữ viết của nhau đúng không?"

Mạch Đông Phương tỏ vẻ tán đồng, vì thế Tiêu Chiến chụp ảnh bưu thiếp, gửi cho Lâm Hoán Bang, nhắn: 【đã nhận được thư xin lỗi của Ngũ tiểu thư. Thật sự tôi đã tha thứ cho cô ấy, việc kia không tạo thành tổn thất thực tế, cô ấy không cần phải tự trách mình như vậy, mọi người đều đi về phía trước đi. 】

【 A Chiến, Tuệ Vân là nhất thời hồ đồ, đa tạ em khoan dung đại lượng, bọn anh đều vô cùng cảm kích. 】

Tiêu Chiến buông điện thoại, mặt nghiêm trọng.

"Phương Đông," anh nói, "Có thể chúng ta phải báo cảnh sát."

Lâm Hoán Bang tắt WeChat, lập tức gọi điện cho Đặng Thuần, hỏi cô sự tình bên kia thế nào rồi.

"Năm vạn ả chê ít, nhưng vẫn nhận." Đặng Thuần đáp, "Bất quá với tần suất đến sòng bạc của ả mà nói, không chừng mấy ngày nữa lại tới tìm anh."

"Con tiện nhân này," Lâm Hoán Bang mắng, "Còn dám liên hệ Tiêu Chiến, cho rằng ả ở nước ngoài tôi không dám động đến ả?!"

"Hả? Ả liên hệ với Tiêu Chiến?"

"Ả lấy danh nghĩa vợ tôi gửi bưu thiếp cho hắn, nói cái gì mà ít nhất tôi kịp thời khiến ả dừng cương trước miệng vực, còn không phải là uy hiếp tôi đưa tiền để ả dừng cương trước miệng vực à?"

"Wow," Đặng Thuần không khỏi cảm thán, "Tỷ muội đúng là một kẻ tàn nhẫn."

"Cô đem ảnh với video của ả với bạn trai cũ đưa ả xem chút, bảo ả ngoan một tí, nếu không tôi sẽ đưa lên mạng cho cả thế giới xem."

"Đòn sát thủ đương nhiên phải giữ đến cuối cùng." Đặng Thuần nói, "Anh yên tâm, nếu ả thật sự không biết tốt xấu, tôi sẽ cho ả xem, có điều tôi hơi tò mò, rốt cuộc ả làm cái gì mà cứ uy hiếp được anh mãi thế?"

"Đặng tiểu thư," Lâm Hoán Bang trầm giọng nói, "Tôi không thích đối tượng hợp tác hỏi quá nhiều đâu."

"Ăn dưa thôi mà, không nói thì thôi."

Đặng Thuần ngữ khí không chút để ý, trực tiếp cúp máy.

Triệu Tư Vi vừa vặn từ toilet đi ra, ngồi lại ghế, bắt chéo chân, bộ dạng so với cô còn ngầu hơn.

"Nói xong chưa?" Triệu Tư Vi hỏi, "Hắn cho tôi thêm bao nhiêu?"

"Một phân cũng không. Hắn nói năm vạn kia là khoản cuối cùng rồi, cô nếu còn không thỏa mãn," Đặng Thuần mở hai tay, "Hắn chỉ có thể dạy cô làm người."

Triệu Tư Vi trừng mắt, "Cái gì?"

"Tuy tôi không biết cô thay hắn làm cái gì, nhưng tóm lại không phải cái gì đặc biệt quan trọng, hơn nữa đàn ông mà," Đặng Thuần cười bưng cốc cà phê lên, "Chính là lãnh khốc vô tình như thế đấy."

"Thế cái gì thì xem là quan trọng?" Triệu Tư Vi cúi người, đè thấp giọng hung dữ nói, "Giúp hắn giết người có tính không?"

Đặng Thuần một ngụm cà phê thiếu điều phun ra, không phải vì hoảng sợ, mà vì cười, cô cười ngã trái ngã phải một hồi lâu mới dừng lại nói: "Tỷ muội, cô xem phim điện ảnh hắc bang nhiều lắm hả?"

"Hắn nghĩ tôi là đồ ngốc hoàn toàn không lưu lại chứng cứ à?" Triệu Tư Vi cười lạnh ngồi trở lại, "Mỗi lần trò chuyện tôi đều ghi âm, mỗi lần gặp mặt tôi đều ghi hình, cùng lắm thì ôm nhau cùng chết."

"À." Đặng Thuần tiếc nuối chép miệng, "Đáng tiếc bác sĩ Lâm chả bị dọa sợ."

Thấy cô không tin, Triệu Tư Vi từ trong túi lấy ra một cái ổ cứng di động hình hộp, nói: "Đều ở trong đó, lấy về đưa cho ông chủ của cô xem đi."

Đặng Thuần nhướng mày cực kỳ kinh ngạc: "Cô bảo tôi mang về?"

"Cô đúng là đồ ngu," câu hỏi này bị đối phương ghét bỏ, Triệu Tư Vi nói: "Tôi đương nhiên có sao lưu."

"Nhưng cô không sợ hắn tìm cô diệt khẩu hả? Điện ảnh hắc bang đều quay như vậy đó."

"Một khi tôi xảy ra chuyện, những chứng cứ đó lập tức sẽ được gửi cho cảnh sát, Lâm Hoán Bang cũng chạy không thoát."

Đặng Thuần cầm lấy ổ cứng, chân thành khen ngợi: "Tỷ muội, đúng là một kẻ tàn nhẫn."

Thời gian mười lăm ngày, Lâm Hoán Bang lục tục bán khống gần một triệu cổ phiếu Vạn Ích Bang, Trần Hạo Khắc cũng bị hấp dẫn mà ra tay càng rộng rãi, trực tiếp dẫn tới việc Vạn Ích Bang chưa hề có tin tức xấu gì đã giảm 8 phần trăm. Lâm Hoán Bang dự tính tin tức về người nắm cổ phần khống chế một khi bị phanh phui, Vạn Ích Bang sẽ trực tiếp giảm sàn, chờ Trần Hạo Khắc và mấy người liên quan lấy dầu đổ vào lửa, tìm mấy nhà phân tích đầu tư tâm phúc viết thêm mấy bài, Vạn Ích Bang sẽ tiếp tục chìm sâu. Hắn bán với giá 36 tệ, quyết định chờ giảm đến 15 tệ, sẽ mua về chốt lời, tính toán sơ bộ, lần này hắn có thể kiếm bét nhất là hai mươi triệu.

Đúng lúc Trần Hạo Khắc đang tìm người viết bản thảo, phát hiện tên người khống chế cổ phần của Vạn Ích Bang đã chuyển về Vương Nhất Bác, Lâm Hoán Bang rộng rãi xua tay, nói thế xem như buông tha cho ông ngoại cậu, trực tiếp công bố chuyện Vạn Ích Bang giao dịch nội gián, đưa Vương Nhất Bác vào tù mà khóc.

Đáng tiếc thị trường chứng khoán, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, bản thảo còn chưa viết xong, Ủy ban Chứng Khoán đã đưa ra hai chính sách mới.

Thứ nhất, giảm thuế chứng khoán đối với các cổ phiếu vốn hóa vừa và nhỏ; thứ hai, bắt đầu thí điểm đổi mới khoa học công nghệ đối với các quỹ đầu tư tư nhân và các doanh nghiệp vừa và nhỏ.

Ngay khi chính sách này được ban ra, giá cổ phiếu của các công ty vừa và nhỏ tăng kịch liệt, phi thẳng lên trời, vừa mới mở phiên giá cả đã tăng trần chỉ trong một giờ, ngày hôm sau tiếp tục bão táp, trong nháy mắt tăng trần tiếp. Tin xấu cũng đến theo, có một phóng viên báo kinh tế tài chính soạn bản thảo nói Vạn Ích Bang có liên quan đến việc bán khống Phổ Thắng lúc trước, tân chủ nhiệm kiêm cổ đông Vương Nhất Bác với người nắm cổ phần khống chế của Cầu Thật là bạn học đại học, nếu Vạn Ích Bang thật sự có cổ phần trong Cầu Thật, phóng viên nghi ngờ Cầu Thật từng bán đứng nội tình tung tin cho Vương Nhất Bác, cho phép anh ta và Vương Nhất Bác dưới danh nghĩa Vạn Ích Bang thu một khoản lợi kếch xù.

Bởi vì phóng viên là tố cáo bằng tên thật, Ủy ban Chứng khoán rất nhanh đã phái chuyên gia đến trước để điều tra, nhưng chỉ giằng co nửa ngày, bởi vì dù là Vạn Ích Bang hay bản thân Vương Nhất Bác, đều chưa từng tham dự vào việc bán khống Phổ Thắng, bởi thế không cấu thành tội giao dịch nội gián.

Có sự chứng thực của Ủy ban Chứng khoán, thông cáo của Vạn Ích Bang đương nhiên cũng đủ độ tin cậy, giá cổ phiếu vừa nhấp nhổm đi xuống lập tức ngẩng đầu, hôm đó lại lần nữa tăng trần.

Lâm Hoán Bang cuối cùng cũng ngồi không yên, hắn gọi cho Đặng Thuần, điện thoại không thông, liên hệ Trần Hạo Khắc, trợ lý nói đang họp. Hắn quyết định không đợi nữa, Vạn Ích Bang liên tục tăng trần, nghĩa là hẳn phải thêm vào mấy triệu tiền ký quỹ, hơn nữa trong ngắn hạn rất khó rút. Hắn không phải Trần Hạo Khắc, không có nhiều tiền như thế để ném đá xuống sông.

Hắn lập tức liên hệ quản lý cổ phiếu, yêu cầu mua vào để cắt lỗ, phần chênh lệch hắn sẽ chuyển vào tài khoản. Điện thoại gọi xong chưa đến nửa tiếng, đối phương gọi lại nói, trên thị trường giờ đã không còn mua được cổ phiếu của Vạn Ích Bang nữa, mà khoản chênh lệch của hắn còn cần 30 triệu mới bổ sung được.

Đầu óc Lâm Hoán Bang trống rỗng, còn chưa kịp định thần thì đã nhận được điện thoại của Trần Hạo Khắc, chưa kịp nói lời nào đã bị đối phương dùng cả tiếng Trung và tiếng Anh đổ ập xuống đầu một đống thóa mạ, câu tổng kết là: "Đầu tôi chắc là nhét đầy cứt mới chọn anh làm người hợp tác."

"Bây giờ mua vào còn kịp..."

"Anh mua à?" Trần Hạo Khắc hỏi, "Anh còn mua được sao?"

Lâm Hoán Bang: "...."

"It's a short squeeze strategy, you idiot!" Trần Hạo Khắc giận mắng, "Bán non anh hiểu chưa? Anh thì hiểu cái rắm!"

Đất bằng dội sấm, Lâm Hoán Bang tỉnh hẳn người, bán non, sao hắn lại không nghĩ ra chứ? Nhà đầu tư đấu nhà đầu tư, giá cổ phiếu càng tăng mọi người càng tranh nhau mua vào, càng mua giá càng tăng, tuần hoàn ác tính mãi cho đến khi thị trường không có hàng để bán nữa... Sao hắn lại không nghĩ ra chứ?

"Anh..." Lâm Hoán Bang bình tĩnh lại một chút, nói: "Anh có thể về Trung Quốc một chuyến không, mọi người cùng nghĩ cách, sẽ có...."

"Tôi bị hạn chế xuất cảnh rồi." Trần Hạo Khắc lạnh giọng nói, "Mọi người ai lo phần người nấy đi."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Anh còn mặt mũi mà hỏi tôi!?" Trần Hạo Khắc gào lên trong điện thoại, "Chúng ta bị Đặng Thuần chơi rồi, anh cái đồ con lừa!"

--//--

Bán non (short squeeze): Lúc trước nói bán khống tức là dự đoán giá cổ phiếu sẽ giảm, cho nên mượn cổ phiếu của người khác để bán ra (phần bán ra được gọi là vị thế), đến lúc giá giảm lại mua vào với giá rẻ hơn để trả lại cho người ta, gọi là chốt vị thế, trước bán sau mua kiếm chênh lệch. Bán non nghĩa là giá cổ phiếu dự tính sẽ giảm đột nhiên tăng, người bán khống để ngăn tổn thất phải bổ sung tiền để mua vào hoặc bị cưỡng chế chốt vị thế (cũng là mua vào), mua vào nhiều sẽ làm giá cổ phiếu tiếp tục tăng, đến khi không còn ai muốn bán nữa (giá cổ phiếu bạn cầm đang tăng liên tục đương nhiên bạn sẽ ghim lại để bán sau), người bán khống lúc đó thi nhau đấu đá để mua, gọi là bán non.

Lập trường của Đặng Thuần ngay từ đầu đã rất rõ ràng, Vạn Ích Bang để tránh tị hiềm không tham gia bán không Phổ Thắng, đã ghi từ trước, cô đang lừa Lâm Hoán Bang. Lâm Hoán Bang vì sao không đi chứng thực? Vì tư duy theo quán tính làm hắn không nghi ngờ, bởi vì nếu là hắn, miếng thịt đến bên miệng đời nào hắn không cắn? Trần Hạo Khắc vì sao không đi chứng thực? Bởi vì hắn cho rằng Lâm Hoán Bang đã chứng thực rồi 😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro