Chương 11 - Em là người đầu tiên...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác vào phòng Tiêu Chiến, lần này hai người không đóng cửa, ánh sáng từ phòng khách lọt từ cửa vào, chiếu cho phòng ngủ tranh tối tranh sáng.

Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác, bắt cậu ngồi dựa đầu giường, chân mình thì đặt lên giường, đè lên cậu.

Một đôi mắt hoa đào cười thành một cánh cung, nốt ruồi dưới khóe môi điểm xuyết bên hàm răng trắng trông càng ngọt ngào.

Vương Nhất Bác si ngốc nhìn hắn, ánh mắt có chút thất thần, nhịn không được duỗi tay định ôm eo hắn, thấp giọng u oán nói: "Em còn tưởng đêm nay anh đi với người khác rồi..."

Tiêu Chiến sờ sờ đầu cậu, cười, như ngạo kiều mà nói: "Anh á, còn chưa gặp qua người có bản lĩnh đưa anh đi."

Sau đó véo môi Vương Nhất Bác, nói: "Em là người đầu tiên."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn người trong lồng ngực: "Vậy sao anh không muốn ở cạnh em?"

Giọng nói tràn đầy cố chấp và ủy khuất của thiếu niên.

Tiêu Chiến hơi dùng sức, ấn đầu cậu vào ngực mình, dịu dàng trả lời: "Anh còn đang đợi em lớn đấy, cậu bạn nhỏ."

Nụ hôn ướt nóng là Vương Nhất Bác ấn cổ Tiêu Chiến mà hôn tới, hai cặp môi mềm ấm dây dưa, đầu lưỡi Vương Nhất Bác có chút ngang ngược xâm lấn miệng Tiêu Chiến, bá đạo như nóng lòng muốn chứng minh mình không phải cậu bạn nhỏ.

Cậu nhéo cằm Tiêu Chiến, khiến hắn ngửa đầu, tham lam ngậm lấy hầu kết của hắn, trong mắt thấm chút đỏ, như loài dã thú, hận không thể nuốt sống Tiêu Chiến, há to mồm gặm cắn phần da thịt mềm mại bên sườn cổ hắn, cánh môi và đầu lưỡi không ngừng mút vào.

"Đừng... đừng chỗ đó, mai còn phải lên..." Tiêu Chiến vô lực mà hờn dỗi nói, không cho cậu lưu lại dấu hôn ở những chỗ quần áo không che được.

Vương Nhất Bác xem như cũng biết nghe lời, nhả cổ Tiêu Chiến ra, duỗi tay cởi hai nút áo sơ-mi của hắn rồi cắn luôn lên ngực Tiêu Chiến.

Tê tê dại dại, thêm chút đau đớn không rõ ràng, Tiêu Chiến bị hôn đến mức trong lòng phát ngứa, từng phiến từng phiến hickey đỏ thắm trang điểm cho phong cảnh trước ngực hắn càng thêm mê người.

Tiêu Chiến bị trêu chọc đến thoát lực, một chân chống không nổi người, đơn giản là ngồi thẳng lên đùi Vương Nhất Bác.

"Yêu tinh dính người..." Tiêu Chiến ôm mặt Vương Nhất Bác, ngậm lấy cằm cậu cắn một nhát.

Hai tay Vương Nhất Bác lần theo hai đùi hắn lần lên, chẳng biết sao, rõ ràng cách một lớp vải rất dày mà Tiêu Chiến lại bị cảm xúc cực kỳ rõ ràng này làm hai chân ngứa đến phát run.

Vương Nhất Bác vén vạt áo Tiêu Chiến sơ-vin ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng vói vào trong áo, xoa eo Tiêu Chiến.

"..."

Vị trí eo sườn của Tiêu Chiến đặc biệt mẫn cảm, chút âu yếm hoàn toàn không chừa lối thoát này làm hắn nhịn không được rên thành tiếng.

Một tiếng rên này trêu chọc dục vọng vốn đã tăng vọt của Vương Nhất Bác, cậu ôm gắt Tiêu Chiến vào ngực, vỗ sống lưng hắn, hôn ngực hắn, thứ đồ cứng rắn nóng bỏng nơi hạ thể cách quần hung hăng đỉnh lên mông hắn.

Bộ dạng Tiêu Chiến duỗi đầu lưỡi liếm kem trong video như không chịu khống chế cứ hiện trong đầu, Vương Nhất Bác nhịn không được dùng tay cạy bờ môi Tiêu Chiến ra, với ngón trỏ vào trong, thật cẩn thận mà khuấy loạn phiến lưỡi mềm mại ẩm ướt kia.

Từ đầu ngón tay, khuấy tận vào lòng.

Phối hợp với cậu một lúc, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, rút từ miệng mình ra, lại nghiêm túc hôn mấy cái trên đầu ngón tay cậu, cúi đầu cắn tai Vương Nhất Bác, thở khí hỏi: "Em muốn cái này?"

Vương Nhất Bác chỉ lo ôm lấy anh nặng nề hôn, không đáp lời.

Tiêu Chiến tránh cái ôm của cậu, lùi người xuống dưới, kéo khóa quần Vương Nhất Bác ra, đem dục vọng sớm đã ngẩng cao đầu của cậu, ngậm vào miệng.

Động tác phun ra nuốt vào của Tiêu Chiến rất cẩn thận, tránh phần cứng của hàm răng, dùng đầu lưỡi dịu dàng xẹt qua từng góc từng tấc.

Mỗi một cái liếm láp nho nhỏ của người này, đều là độc dược đòi mạng một người khác.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nằm ở hạ thân của mình, có chút hốt hoảng, có chút trống rỗng, chỉ có tầng tầng khoái cảm là đang nhắc nhở cậu, đây không phải nằm mơ.

"Tiêu lão sư, anh không cần..."

Vương Nhất Bác thở hổn hển, vươn một bàn tay muốn kéo Tiêu Chiến lên, lại bị Tiêu Chiến đan mười ngón tay đan vào với cậu, khoang miệng và yết hầu gian nan bao lấy thứ đồ kích cỡ có hơi quá mức của cậu.

Cậu sướng đến mức hừ nhẹ thành tiếng, nhìn Tiêu Chiến, lòng mềm thành một vũng nước, nhịn không được mà duỗi tay vuốt ve tóc anh.

Vài phút sau, khóe mắt Tiêu Chiến nghẹn ra nước mắt, miệng nhả ra, vừa ho vừa thở hổn hển mấy cái, nhịn cười nói: "Thằng nhóc này sao em phát dục tốt thế, anh không được rồi, để anh từ từ... ưm."

Chưa nói xong đã bị Vương Nhất Bác hôn về, kéo eo túm đến trước người, nâng mông bắt hắn một lần nữa nửa ngồi nửa quỳ trên người mình, cởi thắt lưng, lôi thứ đồ cứng rắn sắp nổ tung của hắn ra.

Hai cây dính sát vào nhau, bàn tay to rộng bọc hết lại, chậm rãi vuốt ve. Một bàn tay khác ôm eo Tiêu Chiến, dùng sức ấn hắn vào lòng, thở hổn hển bên tai hắn: "Ôm em." Tiêu Chiến bị khoái cảm kích thích đến quên trời trăng, nghe lời hai tay câu lấy cổ cậu, hơi luật động theo động tác của cậu, nằm trên vai cậu, lưu lại ở đó từng dấu răng đỏ thắm.

Động tác càng lúc càng nhanh, tình dục đậm đặc, Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, dẫn hắn nắm lấy vuốt ve, lại phủ tay mình trên mu bàn tay hắn.

Mặt hai người đều ửng đỏ, cảm giác hít thở không thông càng lúc càng mãnh liệt, lại cố tình muốn tìm dưỡng khí trong miệng đối phương.

Lúc môi Tiêu Chiến sắp bị Vương Nhất Bác mút nứt ra rồi, hai người cuối cùng mới cùng nhau lên đỉnh.

Tiêu Chiến vừa rồi vẫn trong tư thế quỳ, chân đã mỏi, lúc này sức lực toàn thân đều thoát ra, chân mềm đến không động đậy nổi.

Vương Nhất Bác hôn lên mặt hắn một cái, nói: "Nằm yên đừng nhúc nhích, em lau cho anh." Sau khi rửa sạch, Vương Nhất Bác chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến.

"Buồn ngủ." Tiêu Chiến trở mình, đặt đầu lên ngực cậu. Hôm nay uống rượu rồi, về nhà lại trễ, còn phải làm loại chuyện này với tiểu tử sinh lực tràn trề, không buồn ngủ mới lạ.

Vương Nhất Bác khẽ vuốt tóc hắn, gọi một tiếng: "Tiêu lão sư."

"Ừm..." Tiêu Chiến dùng giọng mũi đáp lời.

"Có phải, có rất nhiều người thích anh không?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Cũng hơi hơi..." Tiêu Chiến mệt mỏi trả lời.

Trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác lầm bà lầm bầm, "Em sẽ nhanh chút, biến thành một người lợi hại."

Đợi em trở thành người tốt nhất bên cạnh anh, anh sẽ ở bên em chứ, có được không?

Tiêu Chiến chôn đầu, khẽ cười một tiếng, không đáp lại lời hứa hẹn nghe có chút non nớt của thiếu niên, duỗi tay ôm lấy eo Vương Nhất Bác, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Ngày hôm sau Vương Nhất Bác bị đồng hồ báo thức của Tiêu Chiến đánh thức, mắt nhìn di động thấy mới 6 giờ, xoay mình tắt báo thức, quay người chặn Tiêu Chiến đang mơ mơ màng màng giống mình bên cạnh, dùng môi cọ mặt hắn.

Tiêu Chiến bị cậu cọ phát ngứa, híp mắt cười, nghiêng mặt trốn, nói: "Đừng nghịch."

Vương Nhất Bác không nghe lời, hôn càng càn rỡ, còn với tay vào áo ngủ anh, không thành thật mà tiếp tục sờ.

Tiêu Chiến vốn đang buồn ngủ không mở nổi mắt, Vương Nhất Bác nghịch như này lại làm anh có tinh thần, nhéo nhéo mặt cậu bạn nhỏ, nói: "Anh phải rời giường."

"Dậy sớm vậy làm gì..." Vương Nhất Bác ôm hắn không chịu buông, "Lại nằm cùng em không được à..."

Tiêu Chiến đẩy đẩy cậu, nói: "Em ngủ tiếp đi, anh đi làm cơm sáng cho em."

"Ừm." Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, tự mình cũng chẳng ngủ thêm được, như một cái đuôi nhỏ đi theo hắn vào bếp.

Tiêu Chiến vo chút gạo chuẩn bị nấu cháo, còn bỏ vào đó chút táo đỏ với kỳ tử.

Mấy thứ này không phải tuổi mẹ mình mới cần sao...

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn hắn cười nói: "Tiêu lão sư cũng quá biết dưỡng sinh đi."

Tiêu Chiến thở dài ra vẻ, nói: "Lớn tuổi, không có cách nào khác."

"Thôi đi." Vương Nhất Bác bĩu môi, nghĩ thầm anh bớt thức mấy đêm, bớt uống mấy chén rượu, lại chả mạnh hơn cả hội.

Có điều ngẫm lại Tiêu Chiến người này đúng là một sự tồn tại thần kỳ, làm thế nào anh làm được nhỉ, tổng hòa cả nghiêm túc và phóng đãng trên cùng một cơ thể.

Làm người ta không nhịn được tò mò tự hỏi, rốt cuộc người này đã trải qua những gì.

"Tới ăn đi." Tiêu Chiến nấu xong cháo, đặt lên bàn.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, múc một muỗng lên đút ngay vào mồm, ăn vào rồi mới phản ứng lại đây là cháo mới ra nồi, nóng đến mức cậu xuýt xoa suýt xoa, dùng tay quạt gió.

Tiêu Chiến nhìn mà cạn lời, lần trước ăn sủi cảo cũng thế, đứa nào này sao mà gấp mồm vậy?

Hắn đón lấy cái chén của Vương Nhất Bác, vừa dùng thìa khuấy vừa thổi khí, mãi sau cảm thấy độ ấm thích hợp mới lại đưa cho Vương Nhất Bác.

"Được rồi, ăn đi." Hắn nói.

Vương Nhất Bác đón lấy, như tiếc không dám ăn, cười tủm tỉm một hồi mới nói với Tiêu Chiến: "Tiêu lão sư, anh thật là tốt."

Sau đó đứng dậy, trên môi hắn, ấn lên một cái hôn.

Tối qua cũng không phải hôn chưa đủ sướng, nhưng đấy là dục vọng, trên đầu còn có ánh đèn lờ mờ, không rảnh lo chuyện tâm tư.

Giờ là ban ngày ban mặt, vẻ mặt Vương Nhất Bác rành rọt bày ra trước mặt hắn, ánh mắt cậu bạn nhỏ nóng ấm lại thâm tình, hôn mà tim Tiêu Chiến muốn nhảy dựng lên.

Loại cảm giác này thật kỳ diệu, không phải muốn đè nghiến cậu trên giường hung hăng đòi hỏi, mà là muốn ôm cậu vào lòng hảo hảo yêu thương.

Thế nào là tâm động?

Thế nào là ngọt ngào?

Thế nào là thật sự có cảm giác yêu đương đây?

Tiêu Chiến hắng giọng, làm bộ làm tịch mà ăn cháo, thầm mắng mình nhất định là độc thân lâu ngày quá mà lú đầu.

Ảo giác, đây là ảo giác.

"Em sẽ cố gắng." Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêm túc nói.

"Cố gắng cái gì?" Tiêu Chiến hỏi.

"Cố gắng học tập, cố gắng thi đấu, cố gắng trở thành loại người mà anh thích." Vương Nhất Bác nói.

Cái bộ dạng nhỏ này có chút đáng yêu nhỉ, Tiêu Chiến cười hỏi: "Anh thích loại người nào thế?"

Vương Nhất Bác nghĩ một hồi, mờ mịt lắc đầu, thật sự cậu cũng chẳng biết Tiêu Chiến thích loại gì, chắc là... cứ lợi hại ưu tú là được.

Tiêu Chiến nhìn cậu như thế có chút mềm lòng, vỗ vỗ đầu cậu cười nói: "Đi thôi, cậu bạn nhỏ, đi theo thầy cùng phấn đấu nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro