Chương 12. Kịch Một Vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi của Trần Trung Bình lúc tám giờ sáng.

Vương Nhất Bác vẫn còn đang trăn trở cân nhắc về lời tỏ tình của Tiêu Chiến, trong lòng cảm thấy bất an. Khi nhận được điện thoại của Trần Trung Bình, đầu óc hắn trống rỗng.

Trong điện thoại giọng nói của Trần Trung Bình rất bình tĩnh, ông nói bản thân vừa mới tới Tô Thị và muốn gặp mặt Vương Nhất Bác.

"Cậu là bằng hữu của Tiêu Chiến? Em ấy thường nhắc đến cậu với tôi."

"A, xin... Xin chào lão sư Trần." Vương Nhất Bác mồ hôi đầm đìa, lập tức đứng dậy thay quần áo. Hắn không biết những người trưởng thành khác sau khi gặp lại giáo viên thời cao trung có hồi hộp không, nhưng hắn thì có.

Hắn một chút cũng không dám để Trần Trung Bình đợi lâu, đạp chân ga phóng đi, lao đến một quán ăn gần nhà ga với tâm trạng vừa thấp thỏm lại sốt ruột.

Trần Trung Bình chỉ gọi một ly nước lọc, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, ông chỉ vào chiếc ghế ở phía đối diện ra hiệu hắn ngồi xuống đó. Vương Nhất Bác mất tự nhiên đáp lại một âm, ngồi xuống, hắn xoa tay đổ mồ hôi vào quần jeans, để lại trên đó một vệt đen.

"Rất hồi hộp?" Trần Trung Bình nhìn kĩ Vương Nhất Bác, khịt mũi, cầm ly nước lên uống một ngụm, "Làm chuyện gì đáng xấu hổ, rất sợ bị tôi phát hiện?"

"Tiêu Chiến nói với tôi rằng cậu là người bạn thân nhất của em ấy." Trần Trung Bình gõ tay theo nhịp trên bàn, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác không bỏ qua một biểu cảm dù nhỏ nhất của hắn, "Tôi rất tò mò, Tiêu Chiến lại có bạn sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, phải mất vài giây sau mới định thần lại, "Em..."

Câu phản bác theo bản năng bị nghẹn lại trong miệng, Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, hắn phát hiện bản thân không cách nào nói ra cũng không cách nào kháng nghị, sau một hồi im lặng, chỉ có thể "Ừm" một tiếng nhẹ.

"Có vẻ như tôi không gặp cậu nhiều vào trước đây." Trần Trung Bình chỉ dạy lớp chuyên, ông chưa bao giờ dạy Vương Nhất Bác, "Nhưng Tiêu Chiến là do tôi bồi dưỡng dưới tầm mắt của mình, tôi ngược lại không biết một đứa nhỏ ngốc như em ấy chỉ hứng thú với mỗi việc học, thế mà lại có một người bạn."

"Một người bạn tốt không ai biết." Trần Trung Bình nheo mắt lại.

"Tại sao cậu lại không dám để cho mọi người biết hai người có quan hệ tốt." Ông đứng lên đi đến cửa phòng bao, khoá lại.

"Vì để thuận tiện cho cậu hành động, phải không?"

Nội tâm Trần Trung Bình đã nổi cơn thịnh nộ cao ngút trời, vừa căm hờn vừa bực bội. Vương Nhất Bác trong mắt ông từ đầu đến đuôi là một kẻ lừa gạt.

Vương Nhất Bác sửng sốt, vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ nhìn Trần Trung Bình từng bước từng bước đi đến gần, sắc mặt rất khó coi.

"Trước khi cảnh sát đến," Trần Trung Bình hất ly nước vào mặt Vương Nhất Bác, "Để tôi dạy cho cậu một bài học."

-"Chát!"

Má phải của Vương Nhất Bác đột ngột bị tát nghiêng sang một bên, đầu đập vào thành ghế.

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nước theo tóc mái chảy xuống.


Quả thật có rất ít người trong trường biết Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến có mối quan hệ tốt.

Vương Nhất Bác từng làm "Đuôi nhỏ" của Tiêu Chiến một thời gian, sau đó hắn không còn thường xuyên đến tầng trệt năm ba tìm Tiêu Chiến nữa.

Bởi vì hắn rất chột dạ, mỗi đêm ở trên giường đều làm "Chuyện xấu". Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chiến, hắn sẽ đỏ mặt một cách bất thường.

Hắn tắt hết đèn trong phòng, bấm vào thanh "Quản lý tải xuống" của máy tính.

Không lâu sau, trong căn phòng trống rỗng bắt đầu vang lên những tiếng thở hổn hển.

Hắn đã xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần, hắn còn nhớ rõ ở năm phút mười chín giây, máy quay quay cận cảnh đôi bàn tay với móng tay được cắt tỉa cẩn thận, ấn ấn một ngón tay lên quy đầu thô đỏ của một diễn viên khác.

Vương Nhất Bác vô thức ưỡn eo, miệng ngậm chặt, thở hổn hển.

Ngay cả độ cong móng tay cũng rất giống với Tiêu Chiến. Ánh sáng trắng từ màn hình máy tính chiếu vào mặt Vương Nhất Bác, khiến mồ hôi từ từng lỗ chân lông li ti hiện rõ mồn một. Vương Nhất Bác nhìn nam diễn viên mảnh khảnh đang dùng gối che mặt mà trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Tiêu Chiến, vừa rên rỉ ra tiếng, tay dưới thân càng nhanh hơn, thân thể càng lúc càng thấp, trán tựa vào cạnh bạn, mồ hôi dọc theo xương quai hàm rơi xuống chiếc quần pyjama đã cởi một nửa.

"Anh..." Vương Nhất Bác không tự chủ được lẩm bẩm, như thể lần đầu tiên gặp Tiêu Chiến, "Học trưởng."

Nhạc chuông di động đột nhiên vang lên không hề báo trước, Vương Nhất Bác giật mình, thấy người gọi là Tiêu Chiến, vội vàng rút ra năm sáu bảy tám miếng khăn giấy, lau sạch bạch trọc dính trên tay, lúc này mới dám nhấc máy lên nghe điện thoại.

"Anh, có chuyện gì?" Vương Nhất Bác thấp giọng nói, có chút khẩn trương.

Tiêu Chiến bên kia không nói chuyện, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của anh.

Vương Nhất Bác vô cớ giật giật mi mắt, lại gọi một tiếng, "Anh?"

Tiêu Chiến vẫn im lặng, nhưng Vương Nhất Bác đột nhiên nghe được tiếng còi xe truyền từ đầu dây bên kia.

Tim Vương Nhất Bác đập hẫng đi một nhịp, liếc kim đồng hồ sắp chỉ đến số 12, lập tức đứng dậy, "Anh đang ở đâu, sao muộn thế này còn ra ngoài?" Vương Nhất Bác dùng một tay kéo quần lót và quần pyjama bị cởi một nửa đến đùi lúc nãy, cầm lấy chìa khóa bỏ vào túi đi ra mở cửa vừa bị khóa.

"Em đi đón anh, anh đợi em."

Hắn không biết vì sao Tiêu Chiến lại từ chối nói chuyện, Vương Nhất Bác cũng không biết vị trí chính xác của anh ở đâu, vì vậy chỉ có thể phán đoán đại khái một phương hướng dựa trên âm thanh nền nghe được trong tai nghe.

Hắn đi dọc theo con đường, âm thanh nền trong tai nghe dần dần trùng lặp với âm thanh xung quanh hắn, cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Chiến trong một công viên nhỏ gần nhà Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác thở dài một hơi nhẹ nhõm, tháo tai nghe ra.

Trời đã dần rạng sáng, cái lạnh nửa đêm dường như có thể xuyên thấu đến tận xương tủy con người, Tiêu Chiến chỉ mặc độc một chiếc áo phông, ngồi trên thanh ngang cũ nát, đầu cúi gằm, dùng đầu ngón chân đá những viên đá cuội trên mặt đất. Nhìn thấy Vương Nhất Bác, anh có chút không phản ứng kịp.

Xuất phát từ bản năng Tiêu Chiến đã gọi cho Vương Nhất Bác, anh chỉ muốn nghe âm thanh của Vương Nhất Bác, anh không ngờ Vương Nhất Bác sẽ thật sự đến.

Trái tim Vương Nhất Bác thắt lại, "Anh, anh làm sao vậy?"

Đôi mắt hắc bạch phân minh của Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, nhưng vẫn không nói gì. Vương Nhất Bác cởi áo khoác khoác lên người anh, đến gần mới phát hiện từ một bên gò má đến xương quai xanh của Tiêu Chiến da đều ửng đỏ.

Vương Nhất Bác hoảng sợ, "Ai đánh anh?"

Vương Nhất Bác còn chưa kịp nhìn kỹ, Tiêu Chiến đã đột nhiên vòng tay qua eo Vương Nhất Bác, nhào vào người hắn, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Vương Nhất Bác không dám cử động, hắn chưa từng thấy Tiêu Chiến như thế này.

Hoá ra không phải lúc nào một thiên tài cao cao tại thượng cũng có tâm trạng tốt, Vương Nhất Bác lặng lẽ vỗ lưng cho Tiêu Chiến, vốn cho rằng Tiêu Chiến sẽ khóc, nhưng lại phát hiện thân thể Tiêu Chiến không hề run rẩy.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, anh nói: "Tôi rất ghét."

"Ghét ai?" Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi lại.

"Ngu ngốc, tất cả." Tiêu Chiến nói.

Anh không thể giải bày thêm được, anh chỉ có thể gọi những người không hiểu anh, những người không cùng một thế giới với anh là ngu ngốc.

"Cậu có tin là tôi có thể thi vào Học viện Hàng không không?" Tiêu Chiến nghiêng đầu, mái tóc mềm mại cọ vào cổ Vương Nhất Bác.

"Đương nhiên, nếu anh không thể vượt qua được kỳ thi thì còn ai có thể vượt qua kỳ thi." Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến là người thông minh nhất mà hắn từng gặp, anh là siêu nhân mạnh mẽ nhất trong mắt một kẻ ngốc như hắn.

"Bà nội không tin." Tiêu Chiến mặc áo khoác, chui vào trong lòng Vương Nhất Bác, "Bà không cho tôi thi."

Bà nội của Tiêu Chiến đã nổi cơn thịnh nộ khi nghe tin Tiêu Chiến sẽ thi vào Học viện Hàng không, một mặt vừa cằn nhằn nói không được là không được, một mặt cầm lấy bát sứ bên cạnh ném vào Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết trốn, đợi đến khi chiếc bát sứ đập vào cổ anh rồi rơi xuống đất "Rắc" một tiếng vỡ tan trên mặt đất anh mới hiểu ra.

Anh bình thản nhìn người thân duy nhất.

Tại sao lại ghét cháu? Anh hỏi.

Đây là lần cuối cùng anh mở miệng trong ngày, mãi cho đến khi Vương Nhất Bác xuất hiện.

"Không sao đâu, không sao đâu." Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến.

Hắn thử thăm dò hỏi, "Vậy tối nay anh có muốn ở lại nhà em không?"





Ba mẹ của Vương Nhất Bác công việc rất bận rộn, trong một tháng có ít nhất là hai mươi ngày Vương Nhất Bác phải tự sống một mình. Tuy rằng Vương Nhất Bác luôn nói không sao, nhưng ba mẹ Vương vẫn luôn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với con trai, đã chuyển cho Vương Nhất Bác một căn nhà lớn hơn xem như bù đắp.

Lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy một căn nhà đẹp như vậy, vừa vào cửa đã "Wow" một tiếng.

Vương Nhất Bác đi lấy khăn lông và bàn chải đánh răng cho Tiêu Chiến, giúp anh đổ đầy nước nóng vào bồn tắm. Đẩy anh vào phòng tắm, "Tắm nước nóng trước, ngày mai sẽ ổn thôi."

Vương Nhất Bác cũng đi vào một phòng tắm khác để tắm lại một lần nữa, khi hắn đi ra, Tiêu Chiến đã ngồi trước máy tính của hắn.

Ở nhà Tiêu Chiến không có máy tính, khi nhìn thấy chiếc máy tính có màn hình cực lớn của Vương Nhất Bác, anh cảm thấy rất ngưỡng mộ. "Tôi muốn dùng." Anh đợi Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, hỏi ý kiến chủ nhân rồi mới cầm lấy con chuột.

Ngay cả khi Tiêu Chiến dùng máy tính, cũng chỉ chơi những trò chơi trên trang web độc lập nhỏ trên mạng, chẳng hạn như Huarongdao, Xiaoxiaole, Qiaojie Tangram. Vương Nhất Bác nhịn không được muốn cười, xem một lúc liền không xem nữa.

Thật ra Vương Nhất Bác đã hơi buồn ngủ rồi, nhưng Tiêu Chiến vẫn chăm chú nhìn màn hình, đang chạy nước rút về đích đầu tiên trên đường Hoa Dung. Vương Nhất Bác nằm trên giường, lướt điện thoại một lúc, sau đó dựa vào gối nhắm hờ mắt.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như hắn nghe thấy âm thanh gì đó, hắn theo thói quen luồn tay xuống dưới đũng quần, cho đến khi cầm lấy nó di chuyển vài lần, trong đầu bất thình lình lóe lên gì đó, hắn chợt nhận ra âm thanh quen thuộc này phát ra từ đâu, liền bật dậy khỏi giường.

Tiêu Chiến ngồi trước máy tính, ngẩn người nhìn hai làn da trắng quấn lấy nhau trước màn hình.

Anh vô tình nhấp vào video trong phần lịch sử tải xuống, mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.

"Anh!" Vương Nhất Bác không có thời gian mang dép, lao tới giật lấy con chuột. Nhưng thanh tiến trình của video đã gần hết.

Vương Nhất Bác nhắm mắt, buông tay, giả vờ bình tĩnh nhấn tắt màn hình, "Anh, trễ lắm rồi, đi ngủ thôi."

Tiêu Chiến há miệng, muốn nói cái gì đó lại không biết nên nói cái gì. Anh cảm thấy như thể có một cái lều nhỏ đã dựng thẳng giữa hai chân anh.

Tiêu Chiến ôm chăn cuộn tròn bên mếp giường, để lại hơn một nửa chỗ trống cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không dám lại gần Tiêu Chiến, khoảng cách giữa hai người gần như có thể cho một người khác nằm vào giữa.

Đêm hôm khuya khoắt sẽ khuếch đại dục vọng và sự bất lực của con người. Nằm trên giường, Tiêu Chiến cảm thấy sâu trong cơ thể cực kỳ khô nóng, anh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Nhu cầu Alpha trong cơ thể anh đang dần thức tỉnh.

"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến rất khó chịu, anh đẩy đẩy Vương Nhất Bác, "Nóng."

Anh không có bất kỳ sự xấu hổ nào, anh chỉ thành thật miêu tả lại cảm giác của mình, "Phía dưới rất trướng, rất khó chịu."

Vương Nhất Bác gần như vùi đầu vào trong chăn, quay lưng về phía Tiêu Chiến, không dám đáp lại. Hắn không biết Tiêu Chiến có phải đang ám chỉ điều gì không, Tiêu Chiến là Alpha, hắn là Beta, chỉ cần Tiêu Chiến muốn, hắn có thể trao thân cho...

Không được, Vương Nhất Bác bực bội cuộn chăn thật chặt, hắn không thể chấp nhận được, cho dù là xem phim hay thủ dâm, hắn đều tưởng tượng bản thân ở trên, không bao giờ có thể bước vào viễn cảnh ở dưới.

Đầu óc Tiêu Chiến choáng váng, anh theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt Vương Nhất Bác, ngực áp vào lưng Vương Nhất Bác, trong tiềm thức muốn đẩy hông hướng về phía mông Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác sợ đến suýt nữa tung chăn ra, nhưng hắn vẫn kiềm chế lại, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nhưng động tác của Tiêu Chiến càng lúc càng quá mức, anh kéo áo hắn lên luồn tay vào trong vuốt ve hõm Vệ nữ, bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề. Vương Nhất Bác sắp phát run, chỉ có thể liều mạng cắn chặt chăn.

Khi Tiêu Chiến dọc theo đường nhân ngư chạm vào dương vật đã sớm cương cứng của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cuối cùng không nhịn được nữa đè lại cái tay đang làm loạn của Tiêu Chiến.

"Không được!" Vương Nhất Bác cắn chặt răng, "Anh, anh đừng làm như vậy."

Tiêu Chiến mù mà mù mờ, anh thừa dịp Vương Nhất Bác không chú ý đến chạm vào một lần nữa, dường như anh đang rất có hứng thú với nó. Anh nhìn chằm chằm vào đó ánh mắt rực lửa, dùng giọng điệu đơn thuần nhất kinh ngạc, "Nó thật lớn."

Vương Nhất Bác cũng biết cái lều nhỏ của Tiêu Chiến đang chống lên rất cao, vội vàng cởi quần của Tiêu Chiến ra, đặt tay lên, "Em có thể giúp anh."

"Anh đừng như vậy." Vương Nhất Bác lắp bắp, "Em, em vẫn còn nhỏ, ít nhất là bây giờ không được."

Hắn không thể chấp nhận việc để người khác thượng hắn, chỉ mới nghĩ đến thôi toàn thân hắn đã nổi da gà.

Chỉ thay Tiêu Chiến nhanh tuốt động vài cái, thân thể của Tiêu Chiến như biến thành con tôm, anh thở hổn hển một cách không thể kiểm soát, như thể anh chưa bao giờ chịu kích thích lớn như thế này trước đây. Vương Nhất Bác cũng cởi quần ra, giữ hai tính khí cọ sát vào nhau, Tiêu Chiến nắm lấy vai Vương Nhất Bác, ngồi lên đùi Vương Nhất Bác động đậy theo bản năng, ngẩng đầu tiếp nhận khoái cảm, miệng không ngậm lại được.

Tiếng thở hổn hển của Tiêu Chiến hay hơn nhiều so với giọng nói đã bị thay đổi của nam diễn viên trong phim, tam bạch nhãn của Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiêu Chiến như thể chỉ cần như vậy hắn cũng có thể đạt đến cao trào, giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó. Tiêu Chiến vì mở miệng quá lâu, nước bọt theo khoé miệng chảy xuống, Vương Nhất Bác cố gắng kìm nén ham muốn nhét tính khí vào, thay vào đó hắn cúi xuống nơi có mùi tanh nồng nhất, liếm quy đầu, dùng môi ôm lấy ngậm vào trong miệng.

Tiêu Chiến hét lên, giọng như sắp khóc, không hiểu sao Vương Nhất Bác có một loại khoái cảm tinh thần chi phối chuyện giường chiếu, cho dù bên dưới hắn là Alpha.

Hắn nằm sấp xuống, nuốt vào nhả ra có phần thô bạo, đè lên chân Tiêu Chiến, dùng tay đầy mùi tanh của hắn xoa nắn mông Tiêu Chiến. Hiển nhiên Tiêu Chiến chưa từng trải qua khoái cảm như vậy, anh kêu to một tiếng, lồng ngực phập phồng theo âm thanh nhấp nhô.

Vương Nhất Bác đang giày vò nơi yếu ớt của anh, khoảnh khắc trống rỗng nhất trong cuộc đời của Tiêu Chiến có lẽ là lúc này, anh không thể nói được gì, anh không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc thở hổn hển, Vương Nhất Bác hoàn toàn kiểm soát anh trong bàn tay.

Anh sắp chết sao, lúc đó Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy.

Lego bị rơi hỏng vào lúc đó, vỡ tan trong tích tắc, giống như chiếc van dục vọng bị vỡ của Tiêu Chiến.




Vương Nhất Bác bị Trần Trung Bình nhốt trong bao phòng, mãi cho đến khi cảnh sát đến gõ cửa, Trần Trung Bình nhìn Vương Nhất Bác bị cảnh sát còng tay đưa đi.

Vương Nhất Bác im lặng suốt chặng đường đi, mãi cho đến khi hắn ngồi trong phòng thẩm vấn. Trên mặt Vương Nhất Bác vẫn còn in dấu tay rõ ràng, nhưng cảnh sát không đổ lỗi cho Trần Trung Bình.

"Giải thích đi." Cảnh sát ra hiệu cho Vương Nhất Bác, "Vị lão sư này đã tố giác cậu dụ dỗ/ cưỡng hiếp Alpha."

Đây là một tội danh rất nghiêm trọng, đồng thời cũng rất khó để dùng sự tự nguyện đối phương để rửa sạch tội, Alpha nào sẽ tự nguyện để bị thao?

"Cậu có thừa nhận đã quan hệ tình dục với Tiêu Chiến trong thời gian dài không?" Cảnh sát hỏi.

Vương Nhất Bác nhướng mi, nhìn chằm chằm Trần Trung Bình, "Ừ."

Trần Trung Bình nắm chặt tay.

"Có phải cậu đã tiến hành xúi giục, tẩy não một cách bất bình thường?"

"Không có." Vương Nhất Bác phủ nhận, "Tại thời điểm tôi và anh ấy qua lại, là anh ấy chủ động."

"Chủ động cái rắm!" Trần Trung Bình nghe vậy trợn to hai mắt, cả giận nói: "Em ấy chỉ xem cậu là bạn bè!"

"Em ấy vốn không biết giữa những người bạn không thể làm điều này! Là cậu cố tình gây hiểu lầm."

Đôi tay bị còng của Vương Nhất Bác run rẩy, hắn hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, "Không phải, là anh ấy nói dối ông, lúc đó anh ấy thực sự đang hẹn hò với tôi."

Tiêu Chiến đã từng nói "Anh yêu em" với hắn ở trong rạp chiếu phim.

Có lần đối mặt với bầu trời đầy sao, vừa nghiêm túc lại trịnh trọng nói với hắn: "Em là người quan trọng nhất của anh."

Đã từng đứng dưới cây nhân duyên, thành kính cầu nguyện với Đức Phật, "Con muốn cùng Vương Nhất Bác mãi mãi bên nhau."

Đầu Vương Nhất Bác đau như búa bổ, hai mắt đỏ hoe, đập tay xuống bàn, giọng khàn khàn cố hết sức nói: "Anh ấy nói dối! Anh ấy lừa các người! Anh ấy chỉ là không muốn thừa nhận!"

"Chúng tôi thật sự đã ở bên nhau."

Trần Trung Bình giơ tay về phía cảnh sát, ra hiệu dừng lại, ông cảm thấy cuộc đối đầu này không cần thiết phải tiếp tục.

"Đây là chẩn đoán tâm thần của Tiêu Chiến." Trần Trung Bình trình lên tư liệu có thể so như chiếc búa của thẩm phán.

"Em ấy trời sinh đã mắc hội chứng Asperger và có một rào cản giao tiếp cảm xúc rất lớn. Sự hiểu biết của em ấy về ý nghĩa hành vi bên ngoài đến từ sự dạy dỗ của những người bên cạnh."

"Sự hiểu biết về tình dục của em ấy đến từ cậu." Trần Trung Bình oán hận nói, "Nếu không phải vì điều này, cậu nghĩ Alpha nào sẽ cam tâm tình nguyện nằm dưới cậu!"

Trong khi xem chẩn đoán của bệnh viện, cảnh sát gật đầu tán thành với lời nói của Trần Trung Bình.

Vương Nhất Bác ngẩn người, ngay từ khi Trần Trung Bình lấy tư liệu ra, hắn đã choáng váng, sau khi hiểu ra thì hoàn toàn mất hồn.

"Tiêu Chiến sẽ không nói dối, cũng sẽ không gạt người." Trần Trung Bình chỉ vào mũi Vương Nhất Bác, "Cậu dám vu oan giá họa cho em ấy thử xem."

Vương Nhất Bác tay chân lạnh ngắt, trong đầu trống rỗng.

"Trước tiên đến bệnh viện kiểm tra, nếu xác định không phải tổn thương não hữu cơ ở mô não liên quan đến chức năng ngôn ngữ, rất có thể là bệnh rối loạn phổ tự kỷ."

"Có rất nhiều loại rối loạn phổ tự kỷ, nhưng nếu là một tình trạng mà cậu không thể nhìn thấy các triệu chứng, thì rất có thể đó là chứng Asperger."

Lời nói của Xylia lại hiện ra trong đầu, trái tim Vương Nhất Bác đang chấn động trong lồng ngực, máu chảy từ tâm thất đang truyền ngược lên trên, đột nhiên "Ọc" một tiếng, dường như đang trào lên tận cổ họng, suýt chút nữa hắn đã ho ra một ngụm máu.

Cảnh sát nhận thấy có gì đó không ổn, gọi hắn: "Tiên sinh?"

Vương Nhất Bác đột nhiên thở dốc, hắn nắm lấy chiếc bàn lạnh lẽo áp mặt vào đó, sắc mặt tái nhợt, giống như lên cơn hen suyễn.

Nhận thấy mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Trần Trung Bình bấm chuông ngay lập tức, thậm chí còn nhanh hơn cả cảnh sát. Cảnh sát hét lên để được giúp đỡ, "Tiên sinh, tiên sinh, anh có bị hen suyễn không?"

Vương Nhất Bác xua tay, hắn chỉ cảm thấy có phần khó chịu, giọng nói yếu ớt, "Tôi không sao, để tôi thoải mái."

Trần Trung Bình cau mày, nếu đây là diễn xuất, thì kỹ năng diễn xuất của Vương Nhất Bác quá tốt.

Cổng đồn cảnh sát lại mở ra, Trương Văn Đào vội vàng chạy vào, ông được thông báo đến đồn cảnh sát tìm người, vừa bước vào đã thấy Vương Nhất Bác nằm nửa người trên bàn, tay bị còng, bất động, người như vô hồn.

Trương Văn Đào giận tím mặt, "Đang làm gì vậy! Bắt nạt người khác hả!"

Trần Trung Bình nhìn thấy người đến cũng rất kinh ngạc, xem như là gặp lại người quen, lão oan gia. "Là cậu?"

Họ là cựu sinh viên của cùng một trường đại học, thời còn đi học rất không hợp nhau. Trương Văn Đào nhìn thấy Trần Trung Bình liền ngứa răng, ông không có thời gian rảnh ôn lại chuyện xưa, yêu cầu cảnh sát thả Vương Nhất Bác, đồng thời đảm bảo: "Đây là học trò của tôi, một tài năng quốc gia! Tuyệt đối không có vấn đề, các người xử oan cho cậu ấy rồi."

"Hoá ra là học trò của cậu," Trần Trung Bình cười lạnh một tiếng, "Tôi còn đang muốn xem ai dạy ra được người thế này, phạm vào tội thế này! Còn quản cậu ta có tài hay không sao!"

Trương Văn Đào rất tức giận, "Cậu là cái thá gì? Một giáo viên vật lý nhỏ nhoi cũng dám mang học trò không thể công khai đến hãm hại học trò của tôi!" Trương Văn Đào chỉ vào Vương Nhất Bác nằm sấp trên bàn, "Học trò tôi so với cậu giỏi hơn gấp trăm lần, nếu cậu còn rắp tâm hại cậu ấy, thì cậu chính là sinh viên trường đại học Q Vật lý cặn bã nhất!"

Trần Trung Bình bất thình lình đứng dậy, cảnh sát vội chạy tới ngăn hai người họ lại, "Này, hai vị lão sư, xin đừng làm vậy."

"Như vậy không tốt sao, hai người mang theo vị Vương tiên sinh này, ra ngoài từ từ nói chuyện." Cảnh sát chỉ muốn nhanh chóng tiễn mấy vị Phật sống này đi.

"Các người muốn thả cậu ta đi?" Trần Trung Bình hiểu cảnh sát muốn nói gì, trừng mắt nhìn cảnh sát.

Cảnh sát bất đắc dĩ, "Bản thân việc lừa gạt rất khó thu được chứng cứ, chuyện này xảy ra vào năm năm trước, chúng tôi có thể nhốt cậu ta nhiều nhất một đêm." Nhưng chuyện đã đến nước này, cảnh sát cũng không muốn nhốt hắn nữa, trạng thái của Vương Nhất Bác có chút không ổn, không biết sẽ có tình huống bất ngờ nào xảy ra, "Mau mang cậu ta đi, sau đó có thể ở riêng tư hoà giải, chúng tôi mặc kệ."

Không chần chừ thêm nữa, Trương Văn Đào đi đến đỡ Vương Nhất Bác dậy, sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt, thoạt nhìn trạng thái tinh thần có vẻ không tốt, nhưng cơ thể thì không sao. Hắn giãy dụa thoát khỏi tay Trương Văn Đào, "Thầy về trước đi, em muốn đi một mình."

Nói xong, Vương Nhất Bác loạng choạng đi về phía cửa, nhất quyết không cho Trương Văn Đào đi theo.





Vương Nhất Bác chậm rãi đi trên vỉa hè, lang thang không đích đến, ngơ ngác nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, hắn tê liệt.

Vương Nhất Bác muộn màng nhớ ra rằng hắn đã nhờ Trương Văn Đào đọc bài phát biểu của Tiêu Chiến, thế là hắn lấy điện thoại di động của mình ra, gửi cho Tiêu Chiến một tin nhắn Wechat, nói với anh, thật xin lỗi, việc tiến vào Học viện Hàng không của anh có thể sẽ bị hủy.

"Thầy của tôi không đồng ý, xin lỗi."

Bây giờ Trương Văn Đào thậm chí không muốn nhìn thấy nhất là hai từ đơn "Tiêu" "Chiến".

Tiêu Chiến không trả lời hắn.

Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn chằm chằm vào con đường một cách sững sờ, tiếng còi xe inh ỏi nối đuôi nhau trong giờ cao điểm buổi tối vang lên trong đầu hắn rất lâu, sóng âm bị kéo thành những đường ngoằn ngoèo thay đổi thất thường.

Hoá ra, Tiêu Chiến đối hắn không phải là Pua, không lừa gạt ai, cũng không nói dối ai.

Anh vẫn là một Tiêu Chiến đơn thuần, chân thành, lại thông minh. Anh luôn đúng trong mọi việc, thậm chí Vương Nhất Bác không có lý do gì để hận anh.

Vương Nhất Bác cảm thấy như một trò đùa.

Mọi thứ chỉ là tưởng tượng của Vương Nhất Bác, hắn yêu đơn phương, đơn phương hóa hận, đơn phương không thể buông bỏ.

Hắn tự mình hoàn thành một màn trình diễn tệ hại.

Từ khoé mắt, hắn nhìn thấy bên phải đột nhiên bị một bóng người che khuất ánh chiều tà, Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên.

Tiêu Chiến, nam chính trong tưởng tượng của hắn, đang cầm điện thoại nhìn hắn.

Vương Nhất Bác sửng sốt, "Sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt của Tiêu Chiến đều tập trung vào má phải của Vương Nhất Bác, nó đỏ bừng hằn năm dấu ngón tay rõ ràng.

"Ai đánh em." Tiêu Chiến rất tức giận, đau lòng sờ lên mặt Vương Nhất Bác.

Thời gian năm năm trôi nhanh, những tình cảnh tương tự không ngừng chồng lên nhau, nhưng vị trí đã bị đảo lộn.

Vương Nhất Bác quay đầu tránh ngón tay của Tiêu Chiến, "Không ai cả."

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, kể từ khi nhận được tin nhắn Wechat của Vương Nhất Bác, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn rất khó chịu.

"Là lão sư của em đã đánh em sao?" Hiển nhiên Tiêu Chiến đã hiểu lầm, anh ngoắc ngoắc ngón tay, "Có phải anh đã làm em khó xử không?"

Trong mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã yêu cầu lão sư cho anh vào Học viện Hàng không nhưng bị từ chối. Có lẽ đã có một cuộc cãi vã, mới một mình hồn bay phách lạc ngồi ở đây, trên mặt còn có dấu vết bị đánh.

"Thôi bỏ đi, sau này em không cần giúp anh nữa." Tiêu Chiến dựa vào bả vai Vương Nhất Bác, cụp mi xuống, "Là anh quá tệ, người ta không cần."

Từng mất bình tĩnh vì Vương Nhất Bác không giúp đỡ, lần đầu tiên Tiêu Chiến suy ngẫm sâu sắc về những rắc rối vô lý của anh. Anh là người chỉ có trình độ học vấn sơ trung, tại sao anh lại đòi người khác đánh giá cao? Tiêu Chiến gượng cười, an ủi sờ mu bàn tay Vương Nhất Bác.

Anh kéo Vương Nhất Bác lại gần, cẩn thận quan sát dấu vết trên mặt Vương Nhất Bác, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vết ửng đỏ, "Anh xin lỗi." Tiêu Chiến lẩm bẩm, "Sao lại đánh em chứ? Cũng đâu phải lỗi của em."

Không biết vì điều gì đã làm Vương Nhất Bác xúc động, hắn không khóc khi bị lão Trần đánh, cũng không khóc khi biết Tiêu Chiến là Asperger, nhưng chính vào thời điểm này hắn vô duyên vô cớ cảm thấy tủi thân, đau xót trong lòng muốn được khóc.

"Anh không phải nói xin lỗi." Nước mắt suýt nữa đã tràn ra khỏi viền mắt, Vương Nhất Bác đã dùng hết sức lực toàn thân để kìm nén lại.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn sững sờ, bởi vì những giọt nước mắt lấp lánh so với sự yêu quý càng không dễ che giấu.

Giống như đang dỗ dành Tiêu Cổn Cổn, Tiêu Chiến ôm đầu Vương Nhất Bác vào lòng, vuốt ve lưng hắn.

"Em đừng như vậy, em đã làm rất tốt rồi."

Nước mắt Vương Nhất Bác kịch liệt rơi xuống áo Tiêu Chiến, hắn dùng ngực của Tiêu Chiến để che mặt, giống như một đứa trẻ lúng ta lúng túng trốn sau cánh cửa lén lút lau nước mắt.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác không nhịn được gọi tên anh, vươn tay ôm chặt anh, giọng nói ẩn ẩn run rẩy, "Anh."

"Anh, em phải làm sao đây." Vương Nhất Bác thừa nhận sự bất lực của bản thân với một người không thể hiểu được, "Em nên làm gì đây."

"Em nhớ anh lắm." Cuối cùng Vương Nhất Bác cũng thừa nhận trong nước mắt, "Năm năm rồi."

Ròng rã năm năm.

Nỗi nhớ nhung như cỏ dại sinh sôi mạnh mẽ nhưng chỉ khiến người chướng mắt, cắt đi không thương tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro