Chương 13. Sốt Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác sinh bệnh rồi còn là một trận ốm nặng, nhưng hắn không nói cho ai biết về điều đó.

Sau khi từ đồn cảnh sát trở về, hắn bị sốt trong ba ngày, thay vì đến bệnh viện, hắn đã nuốt vài viên thuốc và nằm ở nhà. Rèm cửa kéo kín, đèn không bật, môi trường sống hàng ngày hỗn loạn như thuở sơ khai của vũ trụ.

Tiêu Chiến là người đầu tiên phát hiện ra Vương Nhất Bác bị bệnh, anh đã gọi điện cho Vương Nhất Bác và nhận thấy có điều gì đó bất thường.

"Giọng em sao khàn thế?"

Trong căn phòng tối om, Vương Nhất Bác bật loa ngoài, đặt điện thoại sang một bên, vắt cánh tay ngang che mắt, mặc cho Tiêu Chiến nói gì, hắn cũng sẽ trả lời: "Ừm."

"Bị cảm lạnh?"

"Ừm."

"Vậy không được, phải mau uống thuốc đi."

"Ừm."

Tiêu Chiến nhíu mày, nhìn số điện thoại, xác nhận là Vương Nhất Bác mới nói tiếp: "Em không muốn nói chuyện với anh sao?"

Lần này Vương Nhất Bác không "Ừm" nữa, nhưng khoảng nửa phút sau mới trả lời một câu, "Không phải."

"Vậy thì tốt rồi." Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm, anh nhìn đồng hồ, rất nhanh tính toán khoảng thời gian đi về tốn mất bao lâu, "Anh đi tìm em, em bệnh không thể ở một mình được."

"Không cần." Vương Nhất Bác không chút do dự từ chối.

Không đợi Tiêu Chiến kịp mở lời, Vương Nhất Bác đã cắt ngang, "Tôi chỉ hơi cảm lạnh, để tôi ngủ một giấc."

Tiêu Chiến bị người cự tuyệt cầm điện thoại im lặng không nói chuyện, anh đang không vui.

"Nhưng anh muốn đến tìm em." Tiêu Chiến nhấn mạnh.

"Không." Vương Nhất Bác cũng kiên quyết.

Tiêu Chiến cúi đầu im lặng cũng không cúp điện thoại.

Nghe âm thanh không khí luồng vào, Vương Nhất Bác rụt đầu vào trong chăn.

Hắn mệt mỏi bất lực dỗ dành Tiêu Chiến, "Hai ngày nữa tôi đến tìm anh được không?"

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác khàn giọng nói, "Bây giờ tôi không thể gặp anh, trước để tôi ngủ hai ngày đã."

Hãy để tôi tự mình hạ màn sân khấu kịch một vai này.





Tâm trạng của Tiêu Chiến thế nào đều hiện rõ trên khuôn mặt, cảm xúc trong lòng anh không giỏi che giấu.

Ngay cả Tiêu Cổn Cổn cũng phát hiện ra, tâm trạng của cha không tốt.

Tiêu Chiến ăn cơm nhưng hồn đã bay đi đâu đâu, hầu như toàn bộ thời gian đều bị phân tâm. Trần Trung Bình "Chậc" một tiếng, vỗ vỗ vai anh, "Hiếm lắm thầy mới đến đây một chuyến, làm sao mà không khí trầm lặng như vậy, gặp thầy không vui?"

Tiêu Chiến yên lặng nhai cơm, không nói tiếng nào, cúi người lau hạt cơm dính trên mặt Cổn Cổn.

"Không muốn gặp bác sĩ trị liệu hả?" Trần Trung Bình suy đoán.

Lần này ông đặc biệt đặt lịch hẹn với bác sĩ trị liệu, hy vọng có thể sửa chữa hành vi của Tiêu Chiến. Nhưng thái độ Tiêu Chiến từ trước đến nay luôn chống đối với bác sĩ trị liệu.

"Không phải."

"Vậy thì vì cái gì? Mặt như cái bánh bao chiều rồi."

Tiêu Chiến có sở trường nói chuyện từ đông sang tây, bất cứ khi nào anh gặp phải câu hỏi nào đó mà không muốn trả lời hoặc không thể trả lời anh sẽ lắc đầu ảo não và chuyển đổi chủ đề. Anh đưa tay véo má sữa của Tiêu Cổn Cổn, nhe răng ra vẻ hung dữ: "Con lại béo lên thêm rồi không được ăn nữa."

"Đừng đánh trống lảng." Trần Trung Bình rất hiểu anh, ông lấy đùi gà trong phần ăn của mình đưa cho Cổn Cổn đang nơm nớp lo sợ không dám động đũa, "Ăn, ăn nhiều chút."

"Hung dữ với đứa nhỏ làm gì, nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của em kìa."

Cổn Cổn cắn đũa vùi đầu ăn, chỉ dám lén nhìn trộm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nằm trên bàn như một quả bóng bị xì hơi.

Anh cảm thấy Vương Nhất Bác lúc này nhất định cũng buồn như anh, nên anh càng khó chịu hơn.

"Rõ ràng Vương Nhất Bác đã rất cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi, nhưng vẫn không được." Tiêu Chiến nói không đầu không đuôi, mân mê chọc chọc cơm trong bát, "Còn hại em ấy bị mắng nữa."

"Cho dù Học viện Hàng không không tin năng lực của tôi, nhưng cũng không tin Vương Nhất Bác luôn sao." Tiêu Chiến rất chật vật, "Bọn họ nhất định là chướng mắt tôi."

"Cho dù có chướng mắt tôi đi nữa, cũng đừng làm khó dễ Vương Nhất Bác chứ."

Tiêu Chiến tự nói tự nghe, không chú ý đến vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống của Trần Trung Bình.

"Ăn cơm đi." Trần Trung Bình ngắt lời Tiêu Chiến, mải miết gắp thức ăn cho Cổn Cổn, ông cố gắng không nhắc đến Vương Nhất Bác, ông không muốn vì Vương Nhất Bác mà cãi nhau với Tiêu Chiến, như vậy sẽ phản tác dụng, "Ăn xong đi bệnh viện."

Tiêu Chiến đang ngồi ở hành lang bệnh viện, Cổn Cổn tựa vào trong ngực anh nghiêng đầu ngủ ngon lành, nhưng anh một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ. Anh đang đợi Trần Trung Bình và bác sĩ trị liệu trao đổi với nhau trước, sau đó đến lượt anh vào nói chuyện.

Cách một cánh cửa Trần Trung Bình vẫn vô thức giảm âm lượng khi nói chuyện, ông hỏi bác sĩ trị liệu, nếu Tiêu Chiến hiện đang phụ thuộc vào ai đó, làm sao giúp anh dứt bỏ?

"Sao vậy, người đó không phải người tốt?"

Trần Trung Bình không muốn nói quá nhiều với bác sĩ trị liệu, ông hy vọng rằng tất cả điều tồi tệ mà Tiêu Chiến đã trải qua sẽ chôn vùi trong lòng đất, "Đúng vậy, dù sao thì cậu ta cũng là một người không đáng tin cậy, nếu Tiêu Chiến ngày càng hướng về người đó, sau này sẽ khổ."

"Hơn nữa," Trần Trung Bình đề cập đến mục đích chính của chuyến đi hôm nay, "Em ấy không hiểu ranh giới của sự thân mật giữa con người với nhau, em ấy không hiểu ý nghĩa của tiếp xúc cơ thể." Trần Trung Bình nói đến đây tạm dừng một hơi, "Suýt chút nữa bị người ta chiếm tiện nghi."

"Vậy sao?" Bác sĩ trị liệu mở ra hồ sơ, "Tôi cảm thấy cậu ấy ở phương diện này không có vấn đề gì lớn, vấn đề duy nhất là cậu ấy quá chống đối khi bị người khác chạm vào." Bác sĩ trị liệu chỉ cho Trần Trung Bình xem hồ sơ bệnh án trước đây, "Ông xem, ngay cả khi tôi chỉ muốn thực hành giao tiếp bằng mắt với cậu ấy, cậu ấy thậm chí còn không muốn nhìn tôi. Tôi hiểu rằng phần lớn Asperger sẽ tránh né việc giao tiếp bằng mắt, nhưng cậu ấy là người chống đối nhiều nhất. Tôi muốn bắt tay với cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không muốn, Tiêu Chiến cực kỳ cảnh giác."

"Cậu ấy sẽ để người khác chiếm tiện nghi sao?" Bác sĩ trị liệu hoài nghi.

Trần Trung Bình há miệng, nhưng một lời cũng không thể nói ra.


Khi Tiêu Chiến bước vào phòng điều trị anh trở nên ít nói hơn, anh trông có vẻ là một bệnh nhân ngoan ngoãn biết phối hợp, chỉ có bác sĩ trị liệu biết, anh rất khó đối phó.

"Tiểu Chiến, hôm nay cậu hãy thành thật trả lời tôi." Bác sĩ trị liệu cố gắng duy trì nụ cười, "Không được nói dối."

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Trước tiên bác sĩ trị liệu đưa cho Tiêu Chiến một bảng khảo sát, để kiểm tra anh hiểu được bao nhiêu về trạng thái thân mật. Tiêu Chiến điền vào với tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi bác sĩ trị liệu hoài nghi rằng anh điền nó một cách lung tung.

Bác sĩ trị liệu không nhịn được lướt nhìn một lượt, ông rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chiến điền các câu trả lời liên quan đến hành vi sinh lý khá chính xác, ngoại trừ mục "Những việc làm có thể dẫn đến mang thai", anh đã điền là "Cắn tuyến thể, ngược đãi". Bác sĩ trị liệu cắn môi, nhất thời không biết nên nói gì.

Khi được hỏi tình thân là gì, Tiêu Chiến viết "Các vị trí ADN nhất quán, sai số nằm trong 1-2 vị trị".

Khi được hỏi tình bạn là gì, Tiêu Chiến viết, "Sẽ cùng nhau chơi đùa".

Khi được hỏi tình yêu là gì, Tiêu Chiến viết, "Sẽ kết hôn".

Thoạt nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng bác sĩ trị liệu biết, những câu trả lời của Tiêu Chiến viết ra khá công thức hoá, anh đang phân loại cảm xúc theo một định nghĩa rất cứng nhắc.

"Tôi vừa nghe nói, cậu có một người bạn tốt." Bác sĩ trị liệu chỉ vào cột tình bạn, lật giở sách giáo khoa giáo dục tâm lý, có ý định muốn dẫn dắt Tiêu Chiến, "Vậy chắc cậu cũng biết đã là bạn tốt thì nên hoà thuận với nhau thế nào, có thể làm những chuyện gì và không được làm những chuyện gì?"

Bác sĩ trị liệu dùng bút dạ quang gạch chân dưới vài từ trên sách giáo khoa để đánh dấu những điểm chính.

Tiêu Chiến cau mày lắc đầu, chỉ nhìn lướt qua định nghĩa và khái quát về bạn bè trong sách giáo khoa, sau đó không chịu nghe bác sĩ trị liệu nói tiếp: "Không đúng, không chính xác."

Bác sĩ trị liệu dở khóc dở cười: "Tài liệu giảng dạy không chính xác?"

Tiêu Chiến lại lắc đầu, khẳng định nói: "Không chính xác."

Anh luôn cảm thấy hệ thống từ ngữ của loài người tương đối không hoàn hảo, từ ngữ phức tạp ý nghĩa nghèo nàn, ý nghĩa không rõ hiệu quả truyền tải cực thấp, rất khó để anh dùng thứ ngôn ngữ nghèo nàn này để khái quát và phân loại mối quan hệ giữa anh và Vương Nhất Bác.

Anh cho rằng nhân loại nên phát minh ra một danh từ riêng, để trộn lẫn tất cả cảm xúc trên thế giới này theo tỷ lệ 1:1:1, dùng danh từ riêng đó hình dung anh và Vương Nhất Bác.

"Không đúng không chính xác, cái này cũng không chính xác." Tiêu Chiến dùng bút chì liên tục gạch bỏ trang mô tả mối quan hệ tình cảm, "Người viết sách này quá ngu ngốc."

"Tôi và bạn tốt của tôi không phải như vậy, chúng tôi không phải là bạn tốt như thế này."

Tiêu Chiến tin chắc rằng bản thân nói đúng.

Chỉ là trong ngôn ngữ hiện tại, tính từ thích hợp duy nhất anh có thể tìm cho Vương Nhất Bác là "Bạn tốt". Bởi vì họ không chỉ là "Bạn" mà còn là "Bạn tốt". Anh vẫn nghĩ mức độ như thế không đủ, nên anh thường hay nói "Bạn thân nhất".

Bác sĩ trị liệu sửng sốt, ông mất một thời gian dài để tiêu hóa những lời Tiêu Chiến nói. Sau vài phút, bác sĩ trị liệu tự cười với chính mình.

"Tôi bỗng nhiên nhận ra, không phải Asperger các người không hiểu," Bác sĩ trị liệu đỡ trán, "Mà là các người có sự hiểu biết của riêng mình."

Khác với thế giới trần tục, nó đơn giản hơn một chút và nghiêm túc hơn một chút.



Trong vài ngày không nhận được tin tức của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã vò đầu bứt tai. Anh đơn giản là không biết bản thân đã sống như thế nào trong năm năm không có Vương Nhất Bác. Anh kìm lòng không đặng, ngồi tàu điện ngầm đến trước cửa nhà Vương Nhất Bác, tiện thể mang theo bộ lego đã mua lần trước.

Tiêu Chiến nhấn chuông cửa hơn chục lần, nhưng trong nhà không có bất kỳ phản hồi nào, trái tim Tiêu Chiến đập hẫng đi một nhịp. Anh vô cớ hoảng sợ, trực giác mách bảo có gì đó không ổn, anh gọi điện cho người quản lý tài sản đến mở khóa.

Quả nhiên, toàn thân Vương Nhất Bác nóng hầm hập rút vào trong chăn, sốt cao không giảm.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến hoảng sợ ném hộp lego xuống đất, chạy tới vỗ vỗ mặt Vương Nhất Bác, "Em sao rồi?"

Người quản lý tài sản cũng sửng sốt, vội vàng phối hợp với Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện.

Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác, bĩu môi ngồi bên giường bệnh, dáng vẻ còn tủi thân hơn cả người bệnh. "Người ta đã nói bị bệnh thì không thể ở một mình," Tiêu Chiến trút sự bất mãn của bản thân lên Vương Nhất Bác đang ngủ mê mệt, "Còn không cho người ta đến."

Vương Nhất Bác đang ngủ mà vẫn cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tiêu Chiến không nhịn được thò tay xoa trán, "Tại sao trông em có vẻ khổ sở như vậy?" Tâm trạng Tiêu Chiến bất giác trở nên phiền muộn, "Là bởi vì chuyện không thể giúp anh vào Học viện Hàng không được sao."

"Anh cũng không có trách em mà." Tiêu Chiến vươn tay ôm lấy Vương Nhất Bác.

Mấy ngày Vương Nhất Bác ở trong nhà toàn thân như nóng bị lửa đốt, Tiêu Chiến không dám tưởng tượng được nếu anh không kịp thời phát hiện thì sẽ như thế nào, Vương Nhất Bác không tự bốc cháy đã là một phép màu.

Y tá căn dặn Tiêu Chiến để mắt đến chai nước biển của Vương Nhất Bác, khi nó sắp hết thì gọi người đến thay. Lúc đầu Tiêu Chiến hứa rất tốt, nhưng sau một lúc lâu nhìn nó chằm chằm, mi mắt của anh nặng trĩu, ngủ gà ngủ gật.

Tiêu Chiến dùng sức vỗ vỗ vào mặt, nhắc nhở bản thân phải phấn chấn lên, đúng lúc đó chương trình truyền hình thực tế rất nổi tiếng có tên là <Bộ não thiên tài> đang phát trên máy tính bảng của giường bệnh bên cạnh. Tiêu Chiến nhìn lần thứ hai, phát hiện một người được mệnh danh là "Vua tính nhẩm" đang thực hiện một thử thách, Tiêu Chiến cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào màn hình.

Giường bệnh bên cạnh là một cậu học sinh cao trung, cậu ta chú ý đến ánh mắt của Tiêu Chiến, nên đã di chuyển máy tính bảng đến gần Tiêu Chiến một cách thân thiện, nhưng kết quả trong giây tiếp theo, cậu ta nghe thấy Tiêu Chiến cười nhạo tiết mục biểu diễn.

"Cái này có gì khó đâu, thế mà cũng được gọi là thử thách sao?"

Học sinh cao trung nghe vậy trợn tròn mắt, nhịn không được nói: "Anh giỏi được như vậy chưa."

Trong mắt Tiêu Chiến hiện lên vẻ khó hiểu, anh chỉ vào màn hình hỏi cậu học sinh cao trung, biểu cảm như không tin được vào mắt mình, "Cậu cảm thấy cái này khó hả?"

Không có phép tính bậc cao nào, chỉ có cộng trừ nhân chia, đây không phải bài toán đến Tiêu Cổn Cổn còn làm được sao?

"Đây là bọn họ tính nhẩm, toán bậc cao làm sao mà tính nhẩm."

Tiêu Chiến "À" một tiếng, "Toán bậc cao không thể tính nhẩm?"

Cậu học sinh cao trung lại trợn tròn mắt, quyết định không để ý đến Tiêu Chiến nữa.

Tiêu Chiến trở nên nghiêm túc, anh quyết định nghiên cứu kỹ chương trình này. Một vòng thử thách mới trong chương trình tạp kỹ lại bắt đầu, người dẫn chương trình vừa đưa bảng câu hỏi ra, Tiêu Chiến cũng bắt đầu tính nhẩm. Trước khi Vua tính nhẩm bấm chuông, Tiêu Chiến đã đọc ra đáp án, giây tiếp theo câu trả lời của Vua tính nhẩm xuất hiện trên màn hình máy tính bảng.

Cậu học sinh cao trung quay lại nhìn Tiêu Chiến, có chút choáng ngợp, vẻ mặt không tin được vào mắt mình. Tiêu Chiến chớp chớp mắt, "Thật sự không khó mà."

Một bảng câu hỏi khác được hiển thị trong chương trình, lần này Tiêu Chiến tính nhanh hơn, gần như là ngay lập tức đưa ra đáp án. "7548463."

Học sinh cao trung kinh ngạc chống tay ngồi dậy, "Vãi."

Tiêu Chiến nhếch miệng cười, "Ha, tôi nói chứ, cái này mà cũng được gọi là thử thách hả, con trai tôi còn làm được nữa là."

Cậu học sinh cao trung nhìn Tiêu Chiến sau đó quay đầu nhìn Vua tính nhẩm trên màn hình, há hốc miệng không nói nên lời.

Tâm trạng của Tiêu Chiến đột nhiên tốt lên rất nhiều, anh quay lại giúp Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm chai nước biển đang treo, thử chạm vào trán Vương Nhất Bác, có vẻ như nhiệt độ đã hạ xuống một chút.

Chắc ngày mai sẽ hết sốt, Tiêu Chiến nghĩ, ngày mai sẽ ổn thôi.

Còn Vương Nhất Bác vẫn chìm đắm trong giấc mộng, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không biết rằng có một người luôn ở bên cạnh hắn.

Chốc chốc hắn lại tự lẩm bẩm một mình, chốc chốc lại khóc lóc thảm thiết, chìm sâu vào một không gian và thời gian khác, không thể tự giải thoát.

Toàn thân hắn nóng bừng, làm liên lụy đến trái tim cũng phát sốt.

Những ký ức trong đầu như lửa cháy lan ra đồng cỏ.


Thời cao trung, Vương Nhất Bác rất ít khi bị bệnh, hắn rõ ràng là một beta, nhưng thể chất của hắn lại tốt hơn nhiều so với một Alpha như Tiêu Chiến.

Số lần hắn bị bệnh đếm được trên đầu ngón tay, lần đó là vì đấu tập với Tiêu Chiến sau khi ra mồ hôi đầm đìa lại bị trúng gió lớn, đến buổi chiều mới có chút mê man.

Trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy áy náy, anh chạy đến nhà Vương Nhất Bác để chăm sóc người bệnh nhưng vì tay chân vụng về, mỗi lần uống thuốc đều làm vỡ thêm vài cái ly. Vương Nhất Bác không còn cách nào khác ngoài việc để Tiêu Chiến trở về nhà.

"Em tự ngủ một mình là được rồi, anh tránh xa em ra chút, lỡ bị nhiễm bệnh của em lại khổ."

Tiêu Chiến là một Alpha có thể chất rất kém, năng lực vận động của Asperger và khả năng cân bằng trời sinh đã không tốt, bài kiểm tra thứ ba về thể chất phi công ở Học viện Hàng không có thể lấy đi nửa mạng sống của anh. Tiêu Chiến lại hiếu thắng, nhất quyết muốn Vương Nhất Bác ngày ngày luyện tập với anh, cho dù bão táp mưa sa, anh cũng không để bản thân rơi khỏi vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng chung.

"Không ngại." Tiêu Chiến rất áy náy, chạy đến xoa xoa cổ Vương Nhất Bác, "Anh tình nguyện để em nhiễm bệnh cho anh."

Vương Nhất Bác vì anh mà bị bệnh, nếu anh rời đi vì sợ lây bệnh thì thật quá tệ.

Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác nghĩ bản thân bị ghét bỏ, sẽ đau lòng, vì vậy anh đã tiến đến hôn lên môi Vương Nhất Bác, hôn xong còn liếm khoé miệng của chính mình.

Anh nhìn thấy yết hầu của Vương Nhất Bác trượt lên trượt xuống.

"Em còn đang bệnh đấy." Vương Nhất Bác túm lấy eo Tiêu Chiến, ôm anh ngồi trên đùi, dùng chóp mũi chạm vào mũi anh, "Tiểu sắc miêu."

Tiêu Chiến cười khúc khích khi nghe điều này, lao vào vòng tay Vương Nhất Bác, cả cơ thể anh đè lên người hắn, "Anh mới không phải."

Vương Nhất Bác rất dễ dàng ôm lấy Tiêu Chiến, cánh tay với những đường cong cơ bắp của Vương Nhất Bác choàng qua eo Tiêu Chiến gầy như tờ giấy, hắn nâng đùi lên áng chừng, "Sao anh lại gầy như vậy."

Chiều cao của Tiêu Chiến không thể xem thường. Nhìn từ xa, anh trông giống như một Alpha cao lớn, chỉ khi ôm anh mới biết anh nhẹ thế nào, khung xương anh nhỏ, anh chỉ cần hơi cuộn người lại trong vòng tay hắn trông rất giống một chú mèo.

"Từ nhỏ anh đã không tập luyện cơ thể rồi sao?" Vương Nhất Bác xoa bụng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến gần như không có chút thịt thừa nào. Đương nhiên, Alpha có điều kiện bẩm sinh rất tốt để phát triển thể chất, nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy hắn có thể dễ dàng áp đảo hai Tiêu Chiến, "Đúng không? Em đoán là anh từ trước đến nay không có hoạt động gì cả, chỉ biết ngồi giải đề thôi."

Tiêu Chiến cảm thấy ngưa ngứa khi Vương Nhất Bác chạm vào bụng anh, trong cổ họng anh phát ra một âm thanh lẩm bẩm bày tỏ phản đối, anh không trả lời Vương Nhất Bác, anh rất giỏi chuyển chủ đề khi gặp những câu hỏi không muốn trả lời.

"Xem phim." Tiêu Chiến duỗi ngón tay chỉ vào đũng quần của Vương Nhất Bác, chớp chớp mắt hỏi hắn, "Hôm nay xem phim được không?"

"Xem phim" là ám hiệu giữa hai người họ, Tiêu Chiến gọi tên chung là phim, nhưng mỗi lần xem phim anh đều muốn Vương Nhất Bác làm cho anh. Vương Nhất Bác dần dần phát hiện ra Tiêu Chiến có chút nghiện, hắn nghiêm khắc quy định Tiêu Chiến một tuần không được chơi quá nhiều lần.

"Còn nói anh không phải tiểu sắc miêu." Vương Nhất Bác vừa giận vừa buồn cười, hắn áp trán vào cổ Tiêu Chiến, Tiêu Chiến theo phản xạ co rúm người lại. "Anh tự mình xem đi, trán em vẫn còn nóng."

"Nếu lây bệnh cho anh, tuần sau anh sẽ không thực hiện được bài kiểm tra." Vương Nhất Bác dùng điều mà anh sợ nhất doạ dẫm anh, "Anh sẽ thi rất tệ, sẽ bị xếp cuối cùng."

"Anh sẽ không." Tiêu Chiến lẽ thẳng khí hùng phản bác, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Là vì em không muốn giúp anh, cho nên kiếm cớ thôi."

Vương Nhất Bác tức giận cười đáp lại, hắn sắp bị Tiêu Chiến dằn vặt đến chết mất thôi, hắn không một lời cởi dây thắt lưng quần của Tiêu Chiến, thò tay vào nắm lấy, "Sao anh lại nghiện như vậy." Tay Vương Nhất không ngừng lên xuống, hắn nảy ra một ý xấu, đột nhiên gảy gảy vào thí mắt của tiểu Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ngay lập tức rên rỉ.

"Mỗi lần đều là anh được sướng, còn em thì sao?" Vương Nhất Bác vỗ vào mông Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, áp sát vào ngực Vương Nhất Bác, "Anh cũng giúp em." Tiêu Chiến bắt chước theo nam diễn viên nhỏ trên phim, ngẩng đầu liếm yết hầu của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lập tức trở mình đè người xuống, đem Tiêu Chiến giam ở trên ghế sofa, khàn giọng nói: "Học cũng nhanh nhỉ."

Tiêu Chiến chê cái quần vướng bận, cùng lúc kéo quần ngoài và quần lót xuống đến khuỷu chân, để lộ tính khí và huyệt khẩu màu hồng nhạt của mình trước mặt Vương Nhất Bác. "Lại đây." Tiêu Chiến vỗ vỗ xương hông của anh, gửi lời mời gọi.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng, dục vọng mãnh liệt của tuổi mới lớn còn thiêu đốt hơn cả virus cảm lạnh. Hắn dựa vào Tiêu Chiến, nắm tính khí Tiêu Chiến lên xuống, nhưng đôi mắt hắn dán chặt vào lỗ nhỏ bên dưới của tiểu Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thoải mái rên rỉ, anh không nhịn được duỗi thẳng hai chân, đặt lên vai Vương Nhất Bác, hai chân kẹp lấy đầu hắn. Tiểu huyệt trước mặt càng rõ ràng hơn, hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, hắn thậm chí có thể nhìn thấy thịt đỏ thẫm đã bị co lại bên trong vách thịt.

Không biết có phải do cơn sốt khiến hắn như bị ma xui quỷ khiến hay không,  Vương Nhất Bác hô hấp gấp gáp lên xuống thất thường, tay còn lại chậm rãi đặt tay lên bao phủ hậu huyệt, ngón tay giữa cắm vào trong.

m thanh rên rỉ của Tiêu Chiến đột nhiên chuyển giọng, anh gồng mình hoảng sợ, "Đây là cái gì?"

Vương Nhất Bác không nói, môi mím chặt nhìn Tiêu Chiến, nhưng vẫn tiếp tục, ngón tay từ tốn xâm nhập lối vào khó khăn, hắn như đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu đòn, mồ hôi dọc theo xương quai hàm rơi xuống.

"A…"  m thanh Tiêu Chiến nhớp nháp, anh bắt đầu giãy dụa, "Thật kỳ lạ, ngứa…"

Vương Nhất Bác lại cho thêm một ngón tay vào, giọng khàn khàn dỗ dành anh, "Đợi chút nữa sẽ thoải mái."

Cảm giác bị dị vật xâm nhập cơ thể rất mãnh liệt, bản năng Alpha của Tiêu Chiến bắt đầu sinh ra phản kháng, anh đập tay vào Vương Nhất Bác, "Không muốn, lấy ra đi."

Trời sinh bên trong Alpha không phải để bị tiến vào, hai ngón tay của Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới vào được. Đầu và tay của hắn bị đánh đều muốn sưng to lên, hắn cảm thấy bản thân nhất định phát điên rồi nhưng hắn không thể dừng lại.

"Đợi đã, thử lại đi, một lần nữa thôi." Giọng Vương Nhất Bác khàn khàn đến mức không nghe rõ âm thanh gốc, hắn cảm thấy não bộ không còn kiểm soát được hành vi của bản thân nữa, một bên muốn dỗ dành Tiêu Chiến hôn xuống chân anh, một bên từ trong tủ sofa lấy ra hũ kem dưỡng da mặt mà mẹ hắn để lại.

"Cũng giống như trong phim vậy, bọn họ đều rất thoải mái." Vương Nhất Bác trấn an Tiêu Chiến, "Cho em thử một lần đi anh, nếu đau sẽ không làm nữa," Vương Nhất Bác làm nũng, "Anh."

Tuyến thể sau gáy ẩn ẩn đau nhức, Tiêu Chiến cảm thấy cơ thể anh đang phản kháng, nhưng anh không lên tiếng ngăn cản bàn tay Vương Nhất Bác đưa kem dưỡng da mặt vào hoa huyệt của anh. Bị ngón tay Vương Nhất Bác lần nữa cắm vào Tiêu Chiến không khỏi giật mình, cong người lên như vòng cung, anh trở thành nguồn nhiệt nóng hơn cả Vương Nhất Bác.

"Ưm," Tiêu Chiến nghiến răng, "Đau, lấy ra."

Vương Nhất Bác không chịu từ bỏ, ngón tay như con sâu muốn đục khoét vách thịt chui vào trong, tìm kiếm điểm nhạy cảm của Tiêu Chiến, "Anh…"

Không biết là vì bệnh hay vì lý do gì khác mà Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác trông rất đáng thương, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, đuôi mắt rũ xuống, cả mặt và cổ đều đỏ bừng, "Em còn muốn bao lâu?" Tiêu Chiến không nhịn được đổi giọng ngầm đồng ý, anh không muốn làm Vương Nhất Bác không vui, "Nhanh chút."

Vương Nhất Bác hai mắt sáng lên, ngón tay còn ở trong hoa huyệt lập tức mò mẫm, "Được, xong ngay." Tiêu Chiến cắn môi ẩn nhẫn chịu đựng, cảm giác vừa ngứa vừa đau khiến cơ thể anh càng lúc càng mềm đi, nhịn xuống hơi thở gấp, "Xong, xong chưa…"

"Sắp, sắp rồi." Dù sao Tiêu Chiến cũng không phải Omega, Vương Nhất Bác không dám qua loa trong màn dạo đầu, ba ngón tay trong đường hầm chật hẹp khai phá một lúc mới dám rút ra, giây tiếp theo chuyển thành thứ khác tiến vào hậu huyệt.

Tiêu Chiến cực kỳ hoảng sợ, "Sao vẫn còn nữa!"

Vương Nhất Bác giữ mắt cá chân của Tiêu Chiến, nâng cao một chân của anh để cho hậu huyệt vẫn đang co rút mở rộng hơn, hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống, đột ngột đẩy eo đâm vào trong.

Đôi mắt Tiêu Chiến mở to ra mất đi tiêu cự, có thứ gì đó to gấp đôi ngón tay nhét vào bên trong gần như muốn xé toạc anh ra làm hai.

"A…" Anh gần như lạc mất giọng, không cách nào phát âm rõ ràng, "Đau…"

Vương Nhất Bác điên cuồng hôn Tiêu Chiến, từ sống mũi xuống đến yết hầu tiếp tục di chuyển xuống ngực anh, một mặt im lặng không nói nên lời xin lỗi một mặt tiếp tục di chuyển eo và bụng dưới của mình, tiếng nước nhớp nháp tràn ngập khắp căn phòng.

Giữa cơn chấn động trong cơ thể, Tiêu Chiến tuyệt vọng thở hổn hển, anh thậm chí muốn đọc to công thức tính tích phân để phân tán lực chú ý.

"Không, không có lần sau." Tiêu Chiến túm lấy tóc Vương Nhất Bác, hít một hơi sâu, "Anh muốn, tức giận rồi."

Sau khi một trận tê dại qua đi, Tiêu Chiến dần dần bắt đầu nếm trải một chút khoái cảm. Khoảnh khắc tiểu Vương Nhất Bác đụng vào một điểm nào đó gồ lên bên trong, Tiêu Chiến bắt đầu run rẩy dữ dội. Vương Nhất Bác điều chỉnh tư thế đâm liên tiếp vào chỗ đó, Tiêu Chiến hét to hơn cả mèo cái động dục.

"Em yêu anh." Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến xuống hôn lên, đầu lưỡi cuộn tròn trong miệng anh, thở dốc theo tần suất lồng ngực phập phồng, "Em yêu anh, Tiêu Chiến, em mãi mãi yêu anh."

Không biết ai đó đã nói rằng những lời yêu đương trên giường đều không thể tin được, nhưng vào thời điểm đó, Vương Nhất Bác thật sự cảm thấy bản thân có thể sống cùng Tiêu Chiến đời đời kiếp kiếp, thiên trường địa cửu.

Đặc biệt là vào khoảnh khắc hắn bắn vào bên trong Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác toàn thân co giật, phản ứng còn kịch liệt hơn so với lúc đâm vào, thân thể tràn đầy tinh dịch thoạt nhìn nhếch nhác không thể nhìn nổi, tuyến thể nóng đến nỗi muốn đốt cháy dây thần kinh của anh, những giọt nước mắt sinh lý không ngăn được lăn xuống má.

"Nóng quá." Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, anh vô duyên vô cớ bật khóc, "Anh thật sự bị em lây bệnh rồi sao? Tại sao lại nóng như vậy?" Toàn thân anh nóng ran một cách bất thường.

Vương Nhất Bác vẫn còn đắm chìm trong thời kỳ chịu lửa, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt anh của anh, "Không sao, ngày mai chúng ta xin nghỉ."

Hai học sinh cao trung vào lúc đó không biết rằng những giọt nước mắt ấy xuất phát từ sâu thẳm bên trong cơ thể Tiêu Chiến.

Nó đang tố cáo hành vi cướp đoạt của người khách và sự ngầm đồng ý của chủ nhân.

Nhưng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không chú ý, hai người bất cẩn bỏ lỡ sự phản kháng mạnh mẽ từ bên trong cơ thể.

Giống như thoát khỏi một trang quảng cáo, dễ dàng tắt đi cảnh báo bảo mật hệ thống màu đỏ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro