Chương 14. Mèo Nhỏ Bắt Cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, Tiêu Chiến vẫn đang ngủ bên cạnh giường.

Tiêu Chiến ngủ ngon đến nỗi tóc rối bời, những sợi tóc dựng lên kiêu ngạo đứng trên đỉnh đầu. Vương Nhất Bác chăm chú nhìn một lúc, sau đó đưa tay xoa xoa đầu anh, vuốt lại mái tóc rối bù.

Cây kim vẫn còn đang ghim trên mu bàn tay hắn, Vương Nhất Bác lông mày không động rút kim ra. Hắn đứng dậy xuống giường, muốn ôm Tiêu Chiến lên giường ngủ, nhưng vừa mới đặt Tiêu Chiến lên giường, anh đã tỉnh.

"Em tỉnh rồi." Tiêu Chiến chạm vào trán Vương Nhất Bác, "Không còn nóng nữa." Hiển nhiên với thể chất của Vương Nhất Bác dù có bị bệnh cũng rất nhanh chóng hồi phục, cứ nhất định phải ở nhà tự dằn vặt bản thân, Tiêu Chiến bất mãn chọc vào má sữa của hắn. "Lần sau không được làm như vậy."

Vương Nhất Bác không nói, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hai người làm thủ tục xuất viện, xách đồ túi lớn túi nhỏ trở về nhà, chân còn chưa bước vào, Tiêu Chiến đột nhiên đưa tay chặn cửa, không cho Vương Nhất Bác vào nhà.

"Em có biết vì sao anh đến tìm em không?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Em thử đoán đi."

Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh mà không trả lời.

Tiêu Chiến mím môi, chán nản, "Được rồi." anh tránh sang để hắn vào, "Thật ra anh có mang quà đến cho em."

"Ta đa -" Tiêu Chiến nhặt bộ lego bị ném trên mặt đất, "Của em đây!"

Vương Nhất Bác giật mình, do dự không dám nhận: "Sao... Đột nhiên tặng quà cho tôi?"

"Muốn làm em vui."

Vương Nhất Bác không biết nên phản ứng thế nào, cúi người cầm lấy bộ lego. Hắn hoàn toàn không hiểu được Tiêu Chiến, trước đây hắn cho rằng bản thân rất hiểu anh, nhưng hoá ra tất cả đều là do hắn tự mình đa tình. Bây giờ càng không hiểu.

Hắn chỉ có thể nói, "Cảm ơn."

Đây không phải là phản ứng ngạc nhiên mừng rỡ mà Tiêu Chiến mong đợi khi hắn nhận được quà, anh sững người, ánh mắt đảo qua Vương Nhất Bác, nhìn hắn nhặt túi lớn túi nhỏ dưới đất, thu dọn đi vào phòng, không có động tĩnh gì khác. Tiêu Chiến suy nghĩ một hồi, vẫn là không hiểu, thẳng thắn hỏi: "Em không vui sao?"

Tiêu Chiến đuổi theo Vương Nhất Bác đến cửa phòng, hỏi hắn: "Em không thích hả?"

Tiêu Chiến cau mày, "Trước đây em rất thích chơi cái này, nên anh đã đặc biệt mua tặng em." Anh chưa học được nhiều mẹo yêu đương, anh chỉ có thể cho Vương Nhất Bác thứ mà hắn thích, giống như con mèo nhỏ yêu thích bắt cá cho chủ nhân. "Nếu em không thích cái này, anh có thể đổi cho em thứ khác."

Vương Nhất Bác véo sống mũi, hắn phát hiện bây giờ đối mặt với Tiêu Chiến rất mệt mỏi, cho dù chỉ nói một câu cũng cần gấp mười lần nghị lực. "Không cần, tôi không phải không thích."

"Nhưng em thoạt nhìn không vui."

"Tôi rất vui."

"Em nói dối." Tiêu Chiến ngang bướng.

Anh không biết tại sao mấy ngày nay Vương Nhất Bác lại ủ rũ như vậy, anh vốn cho rằng lego có thể làm cho Vương Nhất Bác vui vẻ, nhưng xem ra lego chẳng có tác dụng gì cả. "Tại sao vậy Vương Nhất Bác, tại sao em không vui? Nếu em không nói với anh," Tiêu Chiến suy sụp tinh thần, "Anh sẽ không biết, anh không thể đoán được."

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, đi tới xoa đầu Tiêu Chiến, "Tôi rất thích, đừng nghĩ lung tung nữa, cảm ơn anh."

Tôi làm sao có thể không cảm ơn, người bạn tốt của tôi.



Tiêu Chiến bắt tàu điện ngầm trở về nhà, trên đường đi gửi tin nhắn cho Hứa Đa.

"Tôi đã đưa lego cho Vương Nhất Bác."

Hứa Đa hào hứng trả lời: "Thật không? Cậu ta nói sao?"

"Em ấy không thích."

Hứa Đa kinh ngạc, "Sao có thể chứ?"

Tiêu Chiến nhướng mày nhìn chằm chằm màn hình, dùng ngón tay gõ ra dòng suy nghĩ của bản thân: "Chỉ là không thích thôi."

"Tôi có thể nhìn ra, em ấy không thể lừa được tôi."

Tiêu Chiến nhớ lại vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nếu hắn thật sự vui vẻ trên mặt sẽ xuất hiện dấu ngoặc nhỏ, nhưng tiếc là lần cuối cùng anh nhìn thấy vẻ mặt đó của Vương Nhất Bác đã là năm năm trước.

"Rất tức giận," Tiêu Chiến nói sự thật với Hứa Đa, "Có chút khó chịu."

Bộ lego đó quý giá như vậy, sớm biết đã không mua.



"Cha!"

Tiêu Cổn Cổn vừa thấy cửa mở liền há miệng kêu, theo lệ thường ngày gặp mặt bay lên người Tiêu Chiến "Ô" một tiếng, nói: "Sao hôm qua cha không về nhà? Ông nội sốt ruột lắm luôn."

"Ăn cơm chưa?" Tiêu Chiến vỗ vào mông Cổn Cổn, ý bảo cậu đi xuống, "Hôm nay cha rất mệt, con không đói sẽ không nấu cơm." Tiêu Chiến nằm bên cạnh giường bệnh cả đêm, không ngủ ngon.

Cổn Cổn một ngày có thể ăn bốn bữa, nghe vậy thì méo miệng, "Cha, lười biếng là không tốt."

Tiêu Chiến gục xuống ghế sofa, giả vờ không nghe thấy.

"Ông nội nói cha trở về nhất định phải gọi điện cho ông."

"Ừm." Tiêu Chiến yếu ớt trả lời, "Con giúp cha gọi đi."

Thấy Tiêu Chiến có vẻ rất mệt mỏi, Cổn Cổn chạy tới ôm lấy cánh tay anh, "Sao lại mệt như vậy, con bóp tay cho cha."

Cánh tay của Tiêu Chiến mảnh khảnh đến mức chỉ còn lại xương, to không khác gì cánh tay mũm mĩm của một đứa trẻ bốn tuổi, anh không chịu nổi kỹ thuật xoa bóp bạo lực của Tiêu Cổn Cổn, vì vậy anh ôm Cổn Cổn vào người như một chiếc gối ôm, "Ngủ với cha, đừng nhúc nhích."

"Ồ." Cổn Cổn bị Tiêu Chiến khoá chặt trong lòng, rất có tinh thần, chưa được vài giây đã không nhịn được hếch cổ lên gọi, "Cha ơi, cha."

"Sao gần đây chúng ta không dạy học nữa?" Cổn Cổn chớp đôi mắt tròn xoe hỏi Tiêu Chiến, "Cha thường xuyên không ở nhà." Trước đây mỗi ngày cậu đều bị Tiêu Chiến gọi dậy học bài lúc tám giờ sáng, lúc đó cậu rất không tình nguyện, bây giờ Tiêu Chiến không quan tâm đến cậu nữa, cậu lại bắt đầu lo lắng.

Tiêu Chiến mở mắt ra, giống như vừa mới ý thức được vấn đề, "Đúng rồi."

"Con không muốn ở nhà một mình, rõ ràng trước đó mỗi ngày đều có cha ở cùng." Cổn Cổn đau lòng nhỏ giọng nói.

Tiêu Chiến bóp lấy má sữa, như một sự trấn an. Trong lúc sững sờ, anh đột nhiên cảm thấy đường nét trên toàn bộ khuôn mặt Tiêu Cổn Cổn trông hơi giống với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sửng sốt một lúc lâu, sau đó cẩn thận nhìn Tiêu Cổn Cổn, nhưng anh không hiểu tại sao.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài, "Con giảm cân đi, cha thật sự nhìn không nổi nữa."

Tiêu Cổn Cổn không vui đụng vào ngực Tiêu Chiến như một con búp bê, Tiêu Chiến ôm lấy cậu, dựa vào nhiệt độ cơ thể cậu như một cái bếp lò nhỏ để sưởi ấm.

"Cha," Giọng Tiêu Cổn Cổn đột nhiên trở nên nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Nếu cha bận quá thì đưa con đi nhà trẻ." Cổn Cổn ngước mắt liếc nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, "Đi học với bọn ngốc cũng được."

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua đã biết tỏng tâm tư nhỏ của Cổn Cổn, không nhịn được cau mày, "Sao lại còn muốn đi nhà trẻ."

"Không phải, là sợ cha không có thời gian dạy con." Cổn Cổn cãi bướng.

"Đi nhà trẻ có gì tốt." Tiêu Chiến phản đối, "Không học được cái gì, còn đắt như vậy."

Tiêu Chiến chưa bao giờ đi mẫu giáo, anh thậm chí còn đi học tiểu học rất muộn, khi bà anh nhận ra đã đến lúc nên gửi anh đến trường, anh đã lớn hơn hai tuổi so với tuổi nhập học bình thường, anh đã lên thẳng lớp ba.

Anh qua loa lật giở sách giáo khoa, anh cảm thấy Tiêu Cổn Cổn thậm chí không cần học sơ trung. Anh không thể hiểu tại sao giáo dục của người bình thường yêu cầu đến lớp năm mới học phương trình toán học, thậm chí những câu hỏi ngớ ngẩn như trong chuồng có bao nhiêu gà và thỏ cũng được đem vào bài kiểm tra toán của trường tiểu học

Thế mà học phí vẫn rất đắt đỏ, hầu hết giáo dục mầm non ở Tô Thị là của tư nhân, khi Tiêu Chiến lần đầu tiên đi hỏi thăm, anh cảm thấy siêu việt lạ thường và bắt đầu hoài nghi có phải anh là người duy nhất trên thế giới này không có tiền trong túi.

Cổn Cổn vùi mặt vào ngực Tiêu Chiến, ủ rũ đáp: "Dạ."

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Cổn Cổn như trái cà héo, không nhịn được càng thêm hoang mang, "Sao lại muốn đi?"

"Là cha dạy không tốt sao?" Tiêu Chiến hỏi, "Nhà trẻ có gì tốt hơn cha?"

Cổn Cổn không dám nói nữa, yên lặng chơi với nút áo của Tiêu Chiến.



Tô Thị đang dần bước vào mùa hè, thời tiết khô nóng khiến Tiêu Chiến ngày càng cảm thấy khó chịu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhiệt độ cao trong không khí đốt cháy.

Gần đây lịch sử trình duyệt máy tính của Tiêu Chiến đầy những trang web chính thức và tài khoản chính thức của nhiều trường mẫu giáo khác nhau, anh muốn lần nữa kiểm tra xem có trường mẫu giáo nào giá rẻ gần đây không.

Kết quả chỉ có trường mẫu giáo tư nhân chính quy, học phí trường này chỉ có cao hơn trường khác.

Tiêu Cổn Cổn thật sự là quỷ phiền phức, Tiêu Chiến không nhịn được càng kiểm tra càng thấy bực dọc, "Quá đắt."

Tiêu Chiến nằm trên bàn, trong đầu điên cuồng tính toán xem muốn đưa Tiêu Cổn Cổn đi học một tháng phải nhận bao nhiêu đơn hàng. Thậm chí Hứa Đa cũng rất biết cách làm tiền, "Gần đây tăng giá, hỏi một câu 50 tệ."

Một loạt dấu chấm hỏi chiếm gần nửa màn hình điện thoại của Hứa Đa.

Tiêu Chiến vô cớ nghĩ đến chương trình <Bộ não thiên tài>, anh tìm một hồi, nhưng không có thông tin nói sẽ được trả bao nhiêu thù lao khi tham gia chương trình, "Nếu như tôi có thể đánh bại Vua tính nhẩm của các người, có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền?"

Không có người hồi âm, Tiêu Chiến có chút nản lòng.

Tiêu Chiến nhịn không được gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác để phàn nàn, "Em có biết trường mẫu giáo bây giờ rất đắt tiền không!"

Vương Nhất Bác trả lời trong vài giây, nhưng câu trả rất ngắn gọn lại lạnh nhạt, "Ừm, bình thường."

Khi Tiêu Chiến nói với hắn, hắn sẽ trả lời, nếu Tiêu Chiến không nói, hắn sẽ không hỏi. Đôi khi nó giống như đầu ra đơn phương từ Tiêu Chiến nhưng Tiêu Chiến vẫn tìm được thú vui theo cách riêng của mình.

"Em đang làm gì vậy? Đi xem trường mẫu giáo với anh đi." Tiêu Chiến lại muốn gọi Vương Nhất Bác ra ngoài, bạn tốt lúc nào cũng phải dính lấy nhau.

Lần này Vương Nhất Bác không đáp ứng yêu cầu của anh, hắn chỉ nói là có hẹn.

"Với ai?"

"Bạn." Vương Nhất Bác nói ngắn gọn.

Tiêu Chiến ngây người.





Những người bạn thời đại học gần đây mới biết Vương Nhất Bác bị điều về Tô Thị, những người anh em có mối quan hệ thân thiết nhất với hắn lập tức bày tỏ rằng muốn tổ chức một bữa tiệc lớn cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác khịt mũi xem thường, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết những người này muốn làm gì, chỉ bằng một cuộc điện thoại Vương Nhất Bác đã mở được thẻ ở một quán bar lớn nhất Tô Thị, gửi địa chỉ cho bạn bè, hắn đã nhanh chóng đến nơi ngay sau đó.

"Có thể dẫn thêm người không?" Người bạn hỏi hắn.

"Sao cũng được." Vương Nhất Bác trả lời đơn giản.

Sau khi kìm nén quá lâu, những thương tâm mà hắn phải chịu từ Tiêu Chiến khiến hắn cần được gấp rút phát tiết. Vương Nhất Bác trước mặt Tiêu Chiến bây giờ so với Vương Nhất Bác năm năm trước dường như không có gì thay đổi, nhưng trên thực tế thì, ai sẽ không thay đổi sau năm năm chứ?

Vương Nhất Bác nói thêm một câu với người bạn thân, "Tìm thứ gì uống đi."

Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ bản thân là một người rất chiếm hữu, anh cũng hiểu rằng bạn bè sẽ có những người bạn khác.

Khi Vương Nhất Bác còn học cao trung, hắn vì tuyến thể có mùi mà không có bạn bè, nhưng bây giờ hắn đã trở nên lợi hại như vậy khẳng định là sẽ có những người bạn mới. Tiêu Chiến nghĩ thầm, tay trong vô thức cào vào chân bàn.

Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh đã hỏi Vương Nhất Bác địa chỉ cuộc hẹn, sau đó chạy đến chỗ gần đó để ăn cơm. Mọi chuyện không được suôn sẻ lắm, anh đã phải đi tàu điện ngầm thêm một tiếng đồng hồ nữa để từ vùng ngoại ô đến trung tâm thành phố.

Vương Nhất Bác không nói cho Tiêu Chiến địa chỉ cụ thể của quán bar, nên Tiêu Chiến đi đường nào cũng tìm xe của Vương Nhất Bác, rõ ràng là hành vi lén lút nhưng vẻ mặt của Tiêu Chiến rất nghiêm túc, ngay cả cảnh sát túc trực bên đường cũng không thể nghi ngờ rằng anh có động cơ xấu. Thay vào đó, người đó đã hỏi anh, "Cậu đang tìm gì vậy?"

"Xe của bạn tôi, màu trắng, có logo xe thế này." Tiêu Chiến dùng tay làm ra cử chỉ của đôi cánh nhỏ cho cảnh sát xem.

Cảnh sát lập tức hiểu ra, "Bentley, dễ nhận ra mà." Vị cảnh sát chỉ cho anh, "Bên này không có, ở đằng kia, chàng trai đó đã vào quán bar." Cả con phố chỉ có chiếc xe đó là đắt tiền nhất, vị cảnh sát nhìn qua sẽ không quên.

Tiêu Chiến cúi người chào vị cảnh sát giao thông, ngay lập tức chạy như bay đến tòa nhà bắt mắt. Vừa vào cửa liền bị âm thanh đinh tai nhức óc làm cho giật mình, anh trợn mắt ngoác miệng nhìn cảnh xa hoa trụy lạc, sợ tới mức lui một bước. Anh chưa bao giờ đến một nơi có nhiều người như vậy, có chút muốn chạy.

"Một mình hả?" Tiểu ca hầu rượu đi ngang qua anh, thấy anh đứng ngây ngốc, chỉ cho anh, "Một mình thì đến quầy bar đi, hôm nay không có thẻ."

Tiêu Chiến khó khăn di chuyển đi đến quầy bar khi mà cả tay chân anh không biết làm sao đều bị chuột rút. Anh phiền muộn không thôi, sao Vương Nhất Bác lại đến nơi thế này, anh rất sợ.

Anh đi loanh quanh trong quán bar mà không thấy Vương Nhất Bác, người phục vụ vẫn đang nhìn anh, anh không còn cách nào, cũng không biết quy tắc, khẩn trương chỉ vào một ly cocktail. Người pha chế ra hiệu "OK", anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Anh chần chừ hồi lâu mới quyết định kéo nhẹ tay áo người đàn ông mặc quần cộc hoa đi dép xỏ ngón ở quầy bar, nói là kéo nhưng thực tế là anh đã rụt tay lại ngay sau khi chạm vào.

"Hả?" Người đàn ông quay lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến căng thẳng đến mức lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, anh vội vàng cúi đầu gõ ghi chú trong điện thoại rồi giơ lên, "Ở đây tôi có thể lên lầu được không?" Tiêu Chiến chỉ cầu thang bộ.

Quần cộc hoa bật cười, "Bị câm hả?" Quần cộc hoa cười híp mắt vỗ lưng Tiêu Chiến doạ Tiêu Chiến sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại. "Còn là một tiểu câm xinh đẹp nữa chứ, lần đầu tiên đến đây, muốn lên lầu hai? Tôi dẫn cậu đi."

Tiêu Chiến xua tay, lại gõ chữ, "Không phải, tôi tìm bạn."

"Mở thẻ chưa? Nếu hắn ở trên đó, cậu có thể trực tiếp đi lên."

Trên mặt Tiêu Chiến lộ ra một tia do dự, anh bí mật đến đây, Vương Nhất Bác không biết.

Người đàn ông mặc quần cộc hoa rất hứng thú nhìn vẻ mặt rối rắm của Tiêu Chiến, "Không phải cậu đến để bắt gian đấy chứ?" Người mặc quần cộc hoa làm ra vẻ to tát, "Vậy tôi đưa cậu đi lên, trước cùng tôi quan sát một lúc."

Tiêu Chiến đi theo quần cộc hoa lên lầu, phải đợi nhân viên pha chế xong ly rượu anh gọi mới được đi, Tiêu Chiến ngoan ngoãn cầm ly rượu đỏ bằng hai tay bưng lên lầu, quần cộc hoa không khỏi che miệng cười thành tiếng.

Quả nhiên Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ở lầu hai, Vương Nhất Bác đang cụng ly với bạn bè của hắn, có nam có nữ, khoác vai bá cổ. Tiêu Chiến ngồi ở gian ghế của quần cộc hoa vụng trộm nhìn, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác như thế này, nhếch miệng cười lưu manh.

Trong lần đầu gặp lại Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đã có chút sợ hãi với mái tóc đuôi sói của hắn, như tuyên bố "Hắn đã không còn như trước đây nữa" trong khoảng thời chung sống hòa bình này khiến anh có chút nhẹ nhõm, suýt thì quên bây giờ không phải là năm năm trước nữa.

Quần cộc hoa có phần bất ngờ với đối tượng bắt gian của Tiêu Chiến, hắn tặc lưỡi khen ngợi, "Khó đối phó đấy em trai, tôi thấy đối tượng của cậu là một tay già đời."

Tiêu Chiến không muốn giải thích rằng thật ra thì tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ nữa, gõ chữ hỏi quần cộc hoa, "Bọn họ đang làm gì?"

"Chơi thôi, còn có thể làm gì?" Quần cộc hoa mắt sắc quan sát Vương Nhất Bác tung súc sắc chưa thua lần nào, anh ta nheo mắt, "Cậu thảm rồi, cậu ta thật sự là một tay già đời."

Thời cao trung Vương Nhất Bác còn chưa tốt nghiệp đã được đặc cách nhận vào đội bay của Học viện Hàng không, những người xung quanh hắn đều thuộc đội bay, nhưng có thể vì sự thất thường của độ cao chuyến bay đã ảnh hưởng đến tâm lý của mọi người, rất nhiều phi công tôn sùng những cuộc chơi đúng lúc. Thậm chí có những người ngay từ đầu đã lên kế hoạch đạt điểm thấp để sau này được chuyển sang làm cơ trưởng hàng không dân dụng.

Vương Nhất Bác khác với bọn họ, bản thân hắn không biết có phải bị ảnh hưởng bởi tác phong là số một trong mọi thứ của ai đó hay không, dù cho nửa đêm phải trùm chăn để che đèn pin, cũng phải học thuộc nội dung kiểm tra ngày mai.

Nhưng trên phương diện ăn chơi, quả thật hắn đã sa sút không ít, thậm chí có lúc còn dùng rượu đến tê liệt bản thân.

m nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc nhưng cũng không thể che lấp được tiếng cười bên bàn Vương Nhất Bác thỉnh thoảng vang lên. Có một đôi nam nữ vùi đầu hôn nhau thật sâu, Tiêu Chiến hoảng sợ đến mức ngã ra sau ghế, Vương Nhất Bác ở ngay gần đó chỉ nhếch mép cười.

Có một cô gái đang kề sát môi vào tai Vương Nhất Bác, nhỏ giọng thì thầm, mí mắt Tiêu Chiến giật giật, hai tay siết chặt ly cocktail còn chưa nhấp một ngụm, sợ Vương Nhất Bác sẽ bị hôn.

May mắn thay, Vương Nhất Bác chỉ cầm ly rượu của cô gái, một hơi uống cạn, khi trả ly lại còn đẩy cô gái ra xa một chút. Cô gái kia cũng không để bụng, cho hắn một nụ hôn gió.

Vương Nhất Bác uống rất nhiều, với ý định dùng rượu để giải sầu, nếu không say sẽ không về nhà, nhưng hắn chơi rất ít khi thua nên đa phần là hắn thay người khác uống. Trên bàn những ly rượu của các cô gái chơi thua đều đặt trước mặt Vương Nhất Bác, hắn thậm chí còn không thèm để mắt tới, một ly uống xong tiếp liền một ly khác, cả bàn đầy người vỗ tay la ó.

"Anh Bác ngầu quá!" Nam sinh ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy bả vai hắn, "Lâu quá không gặp sao anh ngày càng lại uống giỏi quá vậy, bao nhiêu ánh đèn đều bị anh cướp mất, chói mù mắt em rồi."

Vương Nhất Bác dễ dàng tháo nắp lon bia ra, vỗ một cái vào mông nam sinh, "Bớt nói mấy lời vô nghĩa."

Nam sinh đỏ mặt tía tai, lớn tiếng làm ồn, "Các vị có mặt ở đây, nếu ai còn độc thân, trước tiên cân nhắc đến anh Bác của chúng ta, muốn thì phải xếp hàng đó nha."

Tiêu Chiến cố gắng hiểu những thứ mà Vương Nhất Bác thích, âm thầm tiến đến miệng ly rượu ngửi thử, lấy hết can đảm nhấp thử vài ngụm rượu, kết quả bị cay xè đến mức lè cả lưỡi ra. Quần cộc hoa ngồi bên cạnh quan sát đã lâu, "Phì" một tiếng, bờ vai run rẩy cười ha hả.

"Cười tôi làm gì, không cho cười!" Tiêu Chiến rất tủi thân, anh cảm thấy thật khó khăn.

Anh luôn không hiểu được suy nghĩ của người khác, giống như Tiêu Cổn Cổn muốn đi nhà trẻ, giống như Vương Nhất Bác muốn đến quán bar. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để đoán, sau đó bắt được "Con cá".

Trước đây Vương Nhất Bác thích lego có thể tiêu rất nhiều tiền để thỏa mãn sở thích của hắn. Anh hoàn toàn không thể hiểu được Vương Nhất Bác của hiện tại. Sau khi mất đi sự hồn nhiên, Vương Nhất Bác có một người bạn hiểu hắn hơn.

Chú mèo con chỉ biết bắt cá, chú chạy cả khúc sông bắt được một con cá béo nhất, nhưng không ai khen chú giỏi. Không ai trong số họ nói với Tiêu Chiến rằng thế giới của mèo con và con người không giống nhau.

Bàn bên kia dường như lại có người chơi thua, hai nam sinh ôm nhau mút cổ đối phương, tiếng la ó ầm ĩ đến nỗi mái nhà suýt nữa bật tung.

Tiêu Chiến cảm thấy như có gì đó quay cuồng trong mắt mình, anh gửi một tin nhắn cho Vương Nhất Bác, "Em và bạn của em chơi vui vẻ, anh đi đây."

Ban đầu Vương Nhất Bác còn uống rất nhiều, nhưng tất cả bạn bè xung quanh đều thấy sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt sau khi liếc nhìn điện thoại, hắn ngay lập tức trả lời tin nhắn, "Ý anh là sao? Anh đang ở đâu?"

Tiêu Chiến không trả lời, Vương Nhất Bác liền sốt ruột, ngay lập tức nhấc điện thoại di động lên để gọi, nhưng có một người mặc quần cộc hoa mang dép xỏ ngón đột nhiên đi về phía bàn của họ, Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua đoán rằng đó là ông chủ của quán bar. Quần cộc hoa nhướng mày nhìn hắn, "Anh bạn nhỏ của cậu vừa xuống lầu."

Quần cộc hoa chỉ vào nửa ly rượu còn lại trên bàn, "Vừa nãy ngồi bên kia uống với tôi, không biết tửu lượng của cậu ta thế nào."

Nhiệt độ toàn thân Vương Nhất Bác thoáng cái lạnh xuống, mọi người xung quanh đều im lặng.

"Anh cho anh ấy uống?"

Đối diện với vẻ mặt vô cảm của Vương Nhất Bác quần cộc hoa không chút sợ hãi, "Cậu ta tự mình gọi rượu, tại sao tôi lại không bán?"

Quần cộc hoa còn cười toe toét, sợ thiên hạ không đủ loạn, "Tôi không có động vào cậu ta."

"Nhưng nhìn cậu ta có vẻ rất tủi thân."

-

Có phải bị góc nhìn của Tiêu Tiêu đánh lừa không, Tiểu Vương không phải là trai ngoan.

Không ai để ý tóc đuôi sói cậu ấy sao, người này là B-boy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro