02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một ngày bận rộn, Phương Gia Lạc đang chuẩn bị kết thúc công việc thì điện thoại di động đột nhiên có cuộc gọi đến. Là Tiêu Chiến. "Mày gọi tao từ trên trời hả?"

"Tao bị lỡ chuyến bay." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất bình tĩnh, không quá bực bội.

"Hả?" Phương Gia Lạc giật mình: "Không đổi vé được à?"

"Bỏ đi, tao không đi nữa." Tiêu Chiến dừng lại: "Ngày mai tao qua xem quay phim được không?"

Như có linh cảm, Phương Gia Lạc im lặng. Hắn đột nhiên nghi ngờ liệu Tiêu Chiến có thực sự bị lỡ máy bay hay không. "Quay phim chán bỏ mẹ, mày có chắc muốn xem không? Mày có bao giờ hứng thú với minh tinh này kia đâu."

"Nhưng có liên quan tới hình xăm." Tiêu Chiến tin chắc rằng Phương Gia Lạc sẽ đồng ý, dù sao thì đó cũng là lãnh địa của anh. "Với lại... mày không cần thợ xăm tư vấn cho hả? Tao tư vấn miễn phí."

Phương Gia Lạc không nói nên lời: "Được được, ai bảo mày là ông chủ chứ?"

.

.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cùng Phương Gia Lạc đến cửa tiệm. Nhân viên ở cửa nhận ra anh, người hôm qua nói chuyện thô lỗ với anh cũng gật đầu mỉm cười với anh, có lẽ đã biết thân phận của anh.

Tiêu Chiến trông thấy chiếc xe công vụ màu đen đỗ ở cửa, không khỏi kinh ngạc: "Vương Nhất Bác đến rồi à?" Trước đây anh từng nghe Phương Gia Lạc phàn nàn chuyện các minh tinh đến muộn và về sớm là chuyện bình thường. Hắn không ngừng phàn nàn nhưng không thể nói được gì, cố giữ nụ cười trên môi, tự chịu không ít thất vọng dồn nén.

"Nhất Bác luôn đúng giờ." Phương Gia Lạc dường như hiểu được suy nghĩ của anh: "Người ta nổi tiếng là có lý do."

Hai người cùng nhau bước vào, stylist đang chuẩn bị trang phục cho Vương Nhất Bác, ngước mắt lên nhìn thoáng qua, anh ta sửng sốt một lúc rồi quay lại.

"Sao ở đây yên tĩnh thế?" Tiêu Chiến sửng sốt một chút, quay đầu lại thấp giọng hỏi Phương Gia Lạc.

"Lâm Vĩnh Xương không thích quá ồn ào lúc quay phim, mỗi người đều bận việc riêng, không ai dám tám chuyện với ai." Phương Gia Lạc cùng anh đi tới một góc ngồi xuống, lấy kịch bản ra cho anh xem. "Đây là bản thảo đầu tiên của kịch bản, đạo diễn Lâm thích thay đổi trong khi quay, kết quả cuối cùng phụ thuộc vào cảm hứng của ông ấy."

Tiêu Chiến im lặng nhận lấy.

Vừa lật đến trang thứ hai, anh liền hít một hơi. Bộ phim này hóa ra là... Anh ngẩng đầu lên: "Sao không thấy nhân vật nam chính còn lại?"

Hóa ra là một chủ đề đồng giới.

"Người đó còn ở nước ngoài, phải đến tuần sau mới có thể nhập đoàn." Phương Gia Lạc thì thầm.

Tiêu Chiến không hiểu: "Phim đã bắt đầu quay rồi nhưng người đó vẫn ở nước ngoài sao? Chẳng lẽ người đó nổi tiếng hơn Vương Nhất Bác hả?"

Trong lúc anh đang nói chuyện, Vương Nhất Bác đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn đã gọi cậu sang để nói về cảnh quay.

"Không hẳn." Phương Gia Lạc liếc nhìn xung quanh, không ai chú ý đến họ: "Không nổi tiếng lắm, nhưng có lai lịch một chút, từng đóng vài phim truyền hình nhưng không nổi tiếng, muốn cọ Vương Nhất Bác một bước lên trời."

Tiêu Chiến im lặng một lúc, liếc nhìn Vương Nhất Bác, khẽ nói: "Không ngờ cậu ấy lại dễ tính vậy."

"Mày không hiểu đâu, ngành này rất phức tạp." Phương Gia Lạc thở dài: "Tao chỉ có thể nói mọi người đều lấy thứ họ cần. Không phải ai cũng có thể diễn được phim của đạo diễn Lâm."

"Hôm qua mày nói quy mô tương đối lớn." Tiêu Chiến vừa lật kịch bản vừa hỏi: "Có cảnh hôn không?"

Phương Gia Lạc cười nói: "Cảnh hôn là gì? Có cảnh giường chiếu."

Tim Tiêu Chiến đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào mấy dòng chữ trong kịch bản: Cậu đè hắn xuống giường, tóc rối bù, trong mắt tràn đầy dục vọng đáng sợ. Họ bắt đầu hôn nhau và làm tình cho đến tận bình minh.

Không có mô tả chi tiết, cần diễn thoải mái.

Tiêu Chiến đóng kịch bản lại.

"Cho nên tao không muốn mày đến." Phương Gia Lạc gãi đầu: "Sợ mày thấy khó xử đó, hiểu không?"

Chơi với nhau bảy năm, hắn biết xu hướng tính dục của Tiêu Chiến. Thật xấu hổ biết bao khi một người đồng tính thực sự chứng kiến ​​người khác diễn đồng tính.

"Không sao." Tiêu Chiến bình tĩnh nói.

"Lần này mày định đi Thụy Sĩ trượt tuyết với Stanley à?" Phương Gia Lạc đột nhiên nhớ ra và hỏi.

Tiêu Chiến cười nói: "Tụi tao chia tay từ năm ngoái rồi."

"Tao còn thấy bọn mày cùng nhau mới hồi tháng 6 mà." Phương Gia Lạc rất ngạc nhiên.

"Đó là Philip." Thấy vẻ mặt không thể tin được của hắn, Tiêu Chiến càng cười sâu hơn: "Bọn mày làm phim mà có mắt như mù thế?"

"Ai bảo bạn trai của mày đều giống nhau, tao chả thể phân biệt được ai với ai. Vậy giờ là với Philip?"

"Chia tay hai tháng trước rồi."

Phương Gia Lạc trợn mắt: "Mày có ngon trai thì cũng không thể thế chứ, thay bạn trai còn nhanh hơn tao thay áo."

Tiêu Chiến nhìn chiếc áo polo xanh hắn vạn năm không đổi: "Con người vẫn phải có những yêu cầu nhất định đối với bản thân."

"Tao gọi đó là chung thuỷ." Phương Gia Lạc chỉnh lại anh: "Giống như cái áo này, tao đã chú ý đến nó ngay từ cái nhìn đầu tiên trong trung tâm thương mại. Nó vừa thoải mái vừa bền, về sau mặc gì cũng không thấy thoải mái nên tao mặc luôn cái này. Mà không phải một cái nha, tao mua rất nhiều cái giống vậy để mặc luôn, mày sao biết được."

Tiêu Chiến không nói gì, một lúc sau mới lặng lẽ lên tiếng: "Thật ra tao cũng không khác mày."

"Có ý gì?" Phương Gia Lạc giật mình.

"Không có gì."

Khi phim bắt đầu quay, Tiêu Chiến giữ im lặng, ánh mắt dán chặt vào Vương Nhất Bác. Anh lặng lẽ đứng trước cửa sổ, chậm rãi quay đầu lại, lấy một chiếc máy xăm trong tủ ra, lau chùi cẩn thận rồi nhẹ nhàng đặt xuống, giống như một món đồ sứ dễ vỡ.

Cơ thể mặc áo phông đen và quần thô có vai rộng eo hẹp, những đường cơ thấp thoáng, cả người đều toát lên sự gợi cảm.

Tiêu Chiến bị mê hoặc. Anh chỉ lướt qua kịch bản một cách đại khái, bộ phim có tên là "Black Butterfly", Vương Nhất Bác đóng vai A Tề bị cha mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ và lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Khi lớn lên, A Tề ăn không ngồi rồi, suốt ngày lang thang với một nhóm côn đồ. Năm 20 tuổi, cậu gặp một người đàn ông hơn cậu 10 tuổi tên là Chu Chí Niên. Người đàn ông đó hỏi cậu có muốn học nghề từ anh ta không, và sau đó cậu mới biết có một nghề gọi là thợ xăm.

Chu Chí Niên dạy cậu xăm hình trong ba năm, dạy từng bước một và chăm lo cuộc sống hàng ngày của cậu, lâu dần A Tề nảy sinh tình cảm với anh ta. Cậu không biết tại sao mình lại có tình cảm với đàn ông, cậu bối rối và nghi ngờ bản thân trong một thời gian. Và khi cậu lấy hết can đảm để thú nhận tình cảm, Chu Chí Niên đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Tiệm xăm này là thứ duy nhất anh ta để lại cho A Tề.

A Tề đau buồn đến mức xăm một con bướm lên người, chỉ vì trước khi chết Chu Chí Niên đã nói rằng hình xăm khiến anh ta hài lòng nhất chính là con bướm. Nếu một ngày anh ta có người yêu, anh ta và người yêu mỗi người sẽ có một hình xăm con bướm để làm một cặp.

Một ngày nọ, có một chàng trai trẻ tên Vân Phong đến cửa tiệm để xăm, và mẫu hắn ta lấy ra giống hệt con bướm của Chu Chí Niên. A Tề phát hiện mặt mày của hắn ta rất giống với Chu Chí Niên. Cậu vì quá thương nhớ Chu Chí Niên, không nén nổi tình cảm mà xem Vân Phong như người thay thế.

Tiêu Chiến không xem đến đoạn kết. Những cảnh nóng dữ dội trong kịch bản khiến anh không có can đảm để xem tiếp. Anh chỉ biết rằng Chu Chí Niên chỉ tồn tại trong những mảnh ký ức mơ hồ và vụn vặt, chỉ có hai nhân vật chính thực sự là A Tề và Vân Phong.

Vì nam diễn viên đóng vai Vân Phong vẫn chưa nhập đoàn nên hai ngày quay xoay quanh các cảnh A Tề sống một mình trong tiệm xăm sau cái chết của Chu Chí Niên.

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ đến trợ lý Tần Hòa. Họ cũng là hai người trong cùng một cửa tiệm, một thầy một trò, nhưng mối quan hệ của họ rất trong sáng. Cho dù anh là gay, anh cũng không có ý tưởng với Tần Hòa.

Sau khi đọc kịch bản, Tiêu Chiến ngay lập tức hiểu kịch bản này khó đến mức nào. Chưa kể đến xu hướng tính dục của Vương Nhất Bác, chỉ là những cảnh nội tâm giằng xé và xoay chuyển đã đủ thử thách, chưa kể những cảnh hôn và ân ái giữa cậu và Vân Phong. Muốn trở nên rực rỡ, phải đủ triền miên, đủ mãnh liệt và đủ xung đột giữa ham muốn và hành vi tình dục.

Một diễn viên trẻ và nổi tiếng như vậy thực ra lại sẵn sàng làm một bộ phim nghệ thuật quy mô lớn, khả năng thua lỗ cao thậm chí có thể không kiếm được lợi nhuận. Tiêu Chiến rất khó hiểu nhưng anh phải thừa nhận rằng vai A Tề rất phù hợp với Vương Nhất Bác.

Anh thậm chí còn có chút ghen tị với nam diễn viên đóng vai Vân Phong, người có mối tình mãnh liệt với Vương Nhất Bác, ngay cả trong kịch bản, chỉ là người thay thế cũng sẽ khó quên cả đời.

Trong giờ giải lao trên phim trường, Vương Nhất Bác làm động tác uống nước, vệ sĩ bước tới đưa cho cậu một bình nước. Tiêu Chiến nhìn trong bình nước trong suốt có ngâm mấy lát chanh lớn.

Ánh mắt Vương Nhất Bác quét qua, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy không thoải mái, phân vân không biết có nên tiến tới chào hỏi hay không. Trong lòng có "quỷ", anh cảm thấy mọi việc mình làm đều đáng ngờ, anh sợ Vương Nhất Bác sẽ nhận ra điều gì đó bất thường.

Phương Gia Lạc không biết chạy đi đâu, chả thấy đâu nữa. Vương Nhất Bác chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Chiến: "Không phải hôm qua anh ra sân bay sao? Tôi nghe trợ lý Phương nói anh đi Thụy Sĩ trượt tuyết."

Tiêu Chiến ho nhẹ, ngượng ngùng cười: "Đường bị chặn, tôi không kịp lên máy bay."

Anh có đôi mắt to, lông mày nhướng lên khi nói dối, cặp mắt đảo tròn và nụ cười đặc biệt quyến rũ. Nhiều bạn trai đã nói rằng nụ cười của anh khiến bọn họ muốn phạm tội. Nhưng họ cũng nói Tiêu Chiến như một con bướm không ngừng bay, không bao giờ đậu trên một bông hoa nào quá lâu.

Vì vậy, anh quen người này, làm tổn thương người khác, và bản thân anh không hề bị sứt mẻ.

Vương Nhất Bác im lặng uống nước, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Vậy anh còn đi không?"

Trái tim Tiêu Chiến run lên, dám nhìn vào mắt cậu. Ánh mắt bình tĩnh, không dao động, tựa hồ chỉ đang nói chuyện phiếm.

"Không đi nữa." Tiêu Chiến lắc đầu: "Năm nào tôi cũng đi, năm nay khỏi đi."

"Thật ra tôi vẫn luôn có một thắc mắc." Vương Nhất Bác chỉ vào bảng hiệu trong cửa tiệm: "Tại sao cửa tiệm của anh lại tên là Đại Hắc Thiên? Nó có ngụ ý gì đặc biệt không?"

Tiêu Chiến cười tươi: "Đại Hắc Thiên là cách diễn giải của chữ Mahakala trong tiếng Phạn, cũng được dịch là cứu rỗi, trong tiếng Tây Tạng gọi là Công Bảo. Ông vốn là thần chiến tranh ở Ấn Độ cổ đại, sau khi gia nhập Phật giáo, ông được Phật giáo Mật tông tôn thờ, và Phật giáo Mật tông cho rằng ông là người bảo vệ vĩ đại của Quán Thế Âm Bồ Tát."

Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi trên bức tượng hung dữ trong cửa tiệm: "Đó có phải là Đại Hắc Thiên không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Đúng vậy, đây là tượng sáu tay, còn có tượng hai tay và tượng bốn tay."

Vương Nhất Bác im lặng, thật khó để liên tưởng giữa bức tượng dữ tợn với khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Tiêu Chiến. Thật ra, cậu muốn hỏi một câu, tại sao Tiêu Chiến lại ở đây, nhưng sau đó cậu nghĩ, có lẽ anh chỉ tò mò với việc quay phim, mình đi hỏi, ngược lại có vẻ để ý.

"Nhất Bác." Phương Gia Lạc gọi Vương Nhất Bác từ xa, nhìn thấy hai người đang trò chuyện, liền đi tới nói: "Đạo diễn Lâm nhờ tôi gọi cậu, cảnh vừa rồi có lẽ phải quay lại."

"Ồ, được." Vương Nhất Bác mỉm cười với Tiêu Chiến, quay người rời đi.

Cậu vừa rời đi, Phương Gia Lạc đã kéo Tiêu Chiến ngồi xuống: "Tao chưa bao giờ thấy Nhất Bác trò chuyện với người mà cậu ấy không quen biết lâu như vậy."

"Không phải hôm qua quen nhau rồi sao?" Tiêu Chiến nhướng mày.

"Ý tao là vừa mới gặp." Phương Gia Lạc ho khan.

"Không phải hôm qua là ngày đầu tiên mày quay phim với cậu ấy sao? Sao mày biết cậu ấy không trò chuyện với người không quen biết?"

"Không có hợp tác trực tiếp mà có hợp tác gián tiếp. Cậu ấy nổi tiếng như thế, đi đến đâu cũng là chúng tinh phủng nguyệt, nhưng xung quanh cậu ấy cũng có rất nhiều người có ý đồ xấu. Trước đây cậu ấy từng chịu thiệt, sau đó khi gặp người lạ, cậu ấy chỉ đơn giản chào hỏi, nói ít, sai ít." Phương Gia Lạc nói.

Tiêu Chiến thở dài, khẽ nói: "Làm minh tinh thì có gì tốt? Chẳng có chút tự do nào cả."

"Mày đây là biểu cảm gì thế?" Phương Gia Lạc liếc anh một cái: "Đau lòng hả? Đừng nói với tao mày nhìn trúng cậu ấy rồi nha."

Tiêu Chiến bất ngờ im lặng.

"Tốt nhất mày nên dừng lại." Phương Gia Lạc đột nhiên thấy không ổn, vốn chỉ là nói đùa, không ngờ lại thực sự có dấu hiện. "Tao biết mày rất có mị lực, nhưng có một số người không được dính vào."

"Sao không được dính vào?" Tiêu Chiến nhìn hắn.

"Mày không phải người của vòng này, không hiểu thế giới của họ đâu, chơi với lửa có ngày chết cháy." Phương Gia Lạc đưa ra lời khuyên.

"Hôm qua mày nói cậu ấy là người tốt, không ra vẻ ngôi sao."

"Người tốt là người tốt, nhưng đời tư của cậu ấy lại là chuyện khác. Dù sao tao cũng chỉ liên lạc với cậu ta ở nơi làm việc, ai biết cậu ấy ở nơi riêng tư là thế nào."

Tiêu Chiến chợt nghĩ, anh đã tìm Vương Nhất Bác lâu như vậy, hóa ra Phương Gia Lạc đã quen biết cậu từ lâu. Tại sao trước đó lại không nghĩ đến việc đưa ảnh anh chụp hỏi hắn xem có người như vậy trong làng giải trí hay không.

Nhưng hiện tại cũng không tính là quá muộn.

"Mày đã nghe được chuyện gì rồi? Scandal hay tin đồn của Vương Nhất Bác." Anh hỏi.

"Tự tìm hiểu đi." Phương Gia Lạc bĩu môi: "Trên mạng đều có, thật hay giả tao cũng không rõ, nhưng tao khẳng định một điều."

Phương Gia Lạc liếc nhìn Tiêu Chiến, chậm rãi nói: "Cậu ấy chắc chắn không thích đàn ông."

Đại Hắc Thiên 6 tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro