03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến hít sâu một hơi, cố gắng giả vờ như không quan tâm nhưng trái tim vẫn chùng xuống. Đương nhiên, sự thay đổi trong biểu cảm của anh không thể thoát khỏi ánh mắt của Phương Gia Lạc.

"Vậy thì sao, mày còn ở đây không?" Anh tưởng Tiêu Chiến sẽ biết khó mà lui.

"Làm như tao tới đây chỉ để cua con người ta vậy." Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn: "Tao thật sự rất hứng thú với chủ đề của bộ phim và muốn xem bọn mày quay một bộ phim về thợ xăm như nào."

"Được thôi." Phương Gia Lạc bán tín bán nghi, nghĩ rằng bạn mình tò mò với mấy thứ mới mẻ nên cứ tuỳ anh.

Tiệm xăm của Tiêu Chiến có hai tầng, tầng một là studio, đi lên cầu thang có hai phòng, một phòng được anh dùng để chứa đồ lặt vặt, phòng còn lại rộng hơn một chút để thỉnh thoảng nghỉ ngơi. Trong nhà có sân thượng và phòng tắm, dùng làm chỗ ở tạm thời cũng không có vấn đề gì, nhưng anh và Tần Hòa có chỗ ở khác, bình thường không ở lại đây qua đêm.

Sau khi quan sát quá trình quay phim ở cự ly gần, Tiêu Chiến mới biết một cảnh quay chỉ trong vài phút trên màn ảnh thực sự phải mất vài lần đến hàng chục lần để tinh chỉnh và trau chuốt. Thậm chí một cảnh có thể được quay hàng chục lần cho đến khi đạo diễn hài lòng. Đó là một thử thách lớn cho ý chí và sự kiên nhẫn của con người.

Anh lặng lẽ ngồi trên bậc thang, từ trên cao nhìn Vương Nhất Bác diễn xuất.

Trong ánh sáng lờ mờ, Vương Nhất Bác cúi người đưa mặt về phía anh. Một cảnh xăm hình trên da cừu liên tục được đạo diễn yêu cầu quay lại.

Cậu xắn tay áo, để lộ một phần cẳng tay, làn da trắng nõn lờ mờ hiện rõ đường gân. Từ góc độ này, Tiêu Chiến có thể thấy rõ đôi mắt tập trung, quai hàm sắc bén và yết hầu thỉnh thoảng cuộn lên xuống, hoàn toàn khác với người đàn ông giàu có mệt mỏi trên sân thượng khách sạn Rome hai năm trước.

Tiêu Chiến mê man không biết mình bị cái gì hấp dẫn, đến giờ vẫn không quên được.

"Cắt." Lâm Vĩnh Xương đi đến trước mặt cậu: "Nhất Bác, vẫn cảm thấy không đúng."

Ông không nói cụ thể là sai ở đâu, để Vương Nhất Bác tự tìm hiểu. "Chu Chí Niên đã dạy A Tề xăm trong ba năm. Anh ấy chết, A Tề một mình tập xăm, cậu ấy nên nghĩ gì đây?"

Vương Nhất Bác im lặng, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không nhìn rõ biểm cảm.

"Đó là nỗi đau của sự khao khát, nhưng cậu lại không thể hiện được."

"Đạo diễn Lâm, để tôi thử lại."

"Cậu có thể đặt người yêu của cậu vào tâm trí của cậu."

Lâm Vĩnh Xương không cố ý hạ giọng, Tiêu Chiến nghe rõ câu này, nhìn chằm chằm vào mặt Vương Nhất Bác xem phản ứng của cậu. Anh có linh cảm rằng lần hóa thân này của Vương Nhất Bác có thể vừa vui vừa khó đối với cậu.

Vương Nhất Bác cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Tôi đã chuẩn bị xong."

.

"Tiêu Chiến, tôi hỏi em một câu nhé." Trong mắt Tiêu Chiến chợt hiện lại cảnh anh và Philip chia tay mấy tháng trước: "Em có từng yêu tôi không?"

Tiêu Chiến không muốn trả lời hắn, nhưng vẻ mặt lúc đó của anh quá khó chịu. Đôi mắt phượng đỏ rực mỏng manh ngấn nước, trái tim Tiêu Chiến bỗng nhiên run lên: "Philip, hỏi chuyện này bây giờ cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh sẽ tìm được người thực sự yêu mình."

"Vậy tức là không có rồi." Hắn cười khổ: "Em thậm chí còn không muốn lừa dối anh."

Tiêu Chiến thở dài, một tay chống cằm. Nếu biết điều này, ngay từ đầu anh đã không khiêu khích hắn ta, ai mà biết được một tay chơi hộp đêm lại nghiêm túc với anh đến vậy.

Liệu Vương Nhất Bác cũng có trải nghiệm này? Yêu mà không được, hoặc mối quan hệ kết thúc vô ích, anh thầm nghĩ.

Cảnh này được quay thêm hai lần nữa và cuối cùng cũng trôi qua suôn sẻ.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là của Tần Hòa, hỏi Tiêu Chiến ở Thụy Sĩ thế nào. Tiêu Chiến quay lại và nói rằng anh đã tạm hủy chuyến đi.

Tần Hòa lộ vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi cậu gửi Pudding lại cho anh có tiện hay không vì tạm thời cậu có chút việc phải đi xa một chuyến.

Tiêu Chiến nhờ cậu đưa Pudding đến cửa tiệm xăm.

[Anh đang ở cửa tiệm à? Không phải ở đó có đoàn phim đang quay sao?] Tần Hòa tò mò hỏi.

[Tôi không có nơi nào để đi, cũng không thể làm việc nên đến xem náo nhiệt.] Tiêu Chiến trả lời đơn giản. Thực ra anh vốn định mang Pudding về để bầu bạn.

Buổi trưa, đoàn đặt cơm hộp.

"Vương Nhất Bác cũng ăn như chúng ta sao?" Tiêu Chiến khẽ hỏi Phương Gia Lạc.

"Mày nghĩ sao? Bày một bàn yến tiệc riêng hả?"

"Thì là không biết nên mới hỏi mày."

"Đương nhiên là ăn như nhau." Phương Gia Lạc chu chu môi. Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy Vương Nhất Bác bưng hộp cơm ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm, không khác gì một thiếu niên bình thường ở độ tuổi đôi mươi.

Phương Gia Lạc và Tiêu Chiến bước tới. Vương Nhất Bác ngước mắt khỏi hộp cơm, nhìn thấy Tiêu Chiến, khẽ mỉm cười. Vừa rồi khi quay phim không thấy anh còn tưởng Tiêu Chiến đã rời đi.

Ăn xong, Tiêu Chiến đang định về phòng ở tầng hai nghỉ một lúc thì thấy Vương Nhất Bác đang ngồi một mình, anh bước tới nói: "Tầng hai có một phòng trống, cậu có muốn lên trên nghỉ ngơi không?"

Phương Gia Lạc nghe vậy, nhìn anh, im lặng thở dài.

Vương Nhất Bác sửng sốt một lát, nhẹ giọng nói: "Được."

Cậu theo Tiêu Chiến lên cầu thang. Hôm qua khi đến quay phim, cậu mới biết đoàn làm phim đã mượn chỗ riêng của người khác, cậu vẫn ở dưới lầu không hề lên. Cậu và Lâm Vĩnh Xương đều có RV để nghỉ ngơi, không cần chuẩn bị thêm phòng.

Ngay khi Tiêu Chiến vừa đẩy cửa ra, một con mèo liền nhảy lên, anh vươn tay ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó: "Đây là mèo của tôi."

"Sao hôm qua không nhìn thấy?" Vương Nhất Bác thắc mắc.

"Trợ lý của tôi vừa gửi lại. Tôi đi Thụy Sĩ trượt tuyết, vốn định gửi con mèo ở chỗ cậu ấy." Tiêu Chiến giải thích. Pudding kêu meo meo, cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác.

"Nó tên gì?" Vương Nhất Bác đưa tay trêu chọc: "Đại Bạch Thiên?"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, chợt nhận ra Vương Nhất Bác đang nói đùa với mình, nhưng trò đùa có chút lạnh lùng, càng khó tin hơn khi phát ra từ miệng Vương Nhất Bác. "Nó tên Pudding." anh nhẹ nhàng nói.

Vương Nhất Bác nói lời này rất gần, ngón tay không ngừng trêu chọc Pudding, Tiêu Chiến gần như có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp mà cậu phả ra, thoang thoảng mùi bạc hà mơ hồ.

Không phải Phương Gia Lạc nói cậu chậm nhiệt sao? Dương như không giống.

"Anh bình thường sẽ nghỉ ngơi ở đây à?" Vương Nhất Bác nhìn quanh, cảm thấy nơi này được trang trí rất trang nhã.

"Thỉnh thoảng." Tiêu Chiến đặt con mèo xuống: "Đôi khi khách đến muộn hoặc có yêu cầu tạm thời gì, sẽ ở lại không về nhà."

Vương Nhất Bác gật đầu.

"Thật ra trước đây tôi đã thuê người huấn luyện." Hai người ngồi xuống ghế sofa, Vương Nhất Bác cầm cốc nước trong tay, thỉnh thoảng uống một ngụm. "Anh thấy biểu hiện vừa rồi của tôi ổn không? Có chỗ nào không đúng không?"

Tiêu Chiến phát hiện, Vương Nhất Bác khi nói chuyện với người khác nhìn rất chăm chú, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt đối phương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, rất ưa nhìn. Tiêu Chiến nhận thấy đây là cách cậu giao tiếp với đạo diễn, quay phim và thậm chí với phóng viên hiện trường.

"Rất tốt." Tiêu Chiến giơ ngón tay cái lên, mỉm cười che giấu suy nghĩ.

"Quá khen rồi." Vương Nhất Bác cảm thấy ngượng ngùng trước lời khen của anh.

"Vai diễn này... hẳn là rất khó diễn phải không?" Tiêu Chiến vừa đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời, rõ ràng là có người đã tiết lộ kịch bản.

Vương Nhất Bác dường như không quá bận tâm. Cậu khẽ ừm một tiếng, không biết Tiêu Chiến nói "khó diễn" là có ý gì. Trên thực tế, cậu cũng sợ khi đóng cảnh ân ái với một người đàn ông thực sự là một thử thách khá lớn, nhưng rõ ràng Tiêu Chiến không phải là đối tượng thảo luận chủ đề này.

"Anh... rất quan tâm đến phim ảnh nhỉ?" Hai người im lặng một lúc, Vương Nhất Bác lại lên tiếng.

Khi cậu hỏi, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, nếu nói anh có quan tâm, anh sẽ có lý do chính đáng để ở lại. Suy cho cùng, anh không muốn Vương Nhất Bác nghi ngờ động cơ của mình.

"Có chứ." Thực ra, tôi là quan tâm cậu, Tiêu Chiến thầm nói trong lòng.

"Anh thích bộ phim nào?"

"《Master Key》 và 《Sweet Honey》." Tiêu Chiến nói mà không cần suy nghĩ. Anh không phải là một người mê phim nghiêm túc, nhưng anh sẽ tìm một số bộ phim để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi, nếu gặp được bộ nào mình thích, anh sẽ xem đi xem lại cho đến khi mọi tình tiết đều in sâu vào đầu. Anh cảm thấy rằng mình thực sự là một người khó thoát ra khỏi vùng an toàn của mình.

"Một là phim hồi hộp, một là phim nghệ thuật." Vương Nhất Bác mỉm cười: "Tôi cũng thích, cả hai đều là kinh điển."

"Cậu thích diễn kiểu gì?" Tiêu Chiến nhìn cậu: "Phim nghệ thuật hay phim thương mại?"

Vương Nhất Bác mím môi nói: "Tôi không đóng khung cho mình, tôi muốn thử kịch bản hay. Tất nhiên, đây là chuyện không phải mình muốn là được."

Bất tri bất giác mà trò chuyện rất lâu, trước đây khi quay phim, Vương Nhất Bác thường ngủ trưa trên xe RV để nạp năng lượng cho công việc buổi chiều. Không biết tại sao hôm nay không cảm thấy buồn ngủ, còn cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn khi trò chuyện cùng nhau.

Điện thoại đột nhiên reo lên, Lâm Vĩnh Xương gọi điện hỏi Vương Nhất Bác đang ở đâu.

"Đạo diễn Lâm gọi tôi xuống, tôi phải bắt đầu làm việc." Cậu vội vàng đứng dậy, mỉm cười với Tiêu Chiến, đôi mắt sáng như sao.

Tiêu Chiến sửng sốt một lát, cảm thấy thật chói mắt, mặc dù ăn mặc giản dị, khuôn mặt đơn thuần nhưng trên người cậu vẫn có hào quang độc đáo.

Cả Stanley và Philip đều có khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt thon dài, giống nhau về ngoại hình nhưng khác nhau về thần thái.

Những cảnh buổi chiều được quay đến hơn 7 giờ tối, Vương Nhất Bác, đạo diễn và đoàn làm phim lần lượt rời đi bằng ô tô. Phương Gia Lạc còn chưa đi, hắn bận rộn cả ngày, hiện tại mới có chút thời gian rảnh rỗi.

"Muốn uống không?" Tiêu Chiến lấy từ trong tủ rượu ra một chai rượu mạnh và hai ly, chậm rãi rót cho mình một ly.

"Lát nữa tao phải lái xe, quên đi." Phương Gia Lạc xua tay.

Tiêu Chiến ngồi xuống với ly rượu, nhấp một ngụm.

Phương Gia Lạc nhìn anh, khẽ nói: "Buổi trưa hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu."

Tiêu Chiến biết mình muốn hòa thượng lại tụng kinh: "Tao để cửa mở, không cấm mày lên. Hơn nữa ban ngày ban mặt, mày sợ tao làm gì đại minh tinh của tụi mày hả?"

"Đừng nhiều lời như vậy, tao là muốn tốt cho mày, chẳng lẽ mày một hai phải thử xem cậu ta có thẳng hay không sao?" Phương Gia Lạc tận tình khuyên bảo.

"Mày có chắc cậu ta thẳng không?" Tiêu Chiến nhướng mày nhìn hắn, mặc dù trong lòng anh gần như đã có đáp án.

"Tao có mặt ở đó khi đạo diễn thảo luận với cậu ấy về cảnh quay, chính cậu ấy nói ra, làm sao cậu ấy, một trai thẳng, có thể đóng cảnh ân ái với một người đàn ông khác?" Hôm qua nói nửa chừng, lần này Phương Gia Lạc dứt khoát làm rõ, để tránh Tiêu Chiến ảo tưởng.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ uống hết ngụm này đến ngụm khác.

Phương Gia Lạc chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế, vẻ mặt đờ đẫn, giống như một cái túi xì hơi. Hắn không muốn tạt gáo nước lạnh vào Tiêu Chiến, nhưng dù là công hay tư, hắn cũng không hy vọng Tiêu Chiến gặp rắc rối với Vương Nhất Bác.

"Ò." Một lúc sau, Tiêu Chiến thấp giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro