04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi quay phim được vài ngày, hàng ngày Tiêu Chiến đều có mặt lúc 9 giờ sáng và về nhà lúc 7 giờ tối, gần như ra vào với đoàn làm phim. Hầu hết thời gian, anh đều ngồi trên bậc thang xem Vương Nhất Bác quay phim, im lặng như không hề tồn tại. Thỉnh thoảng, anh lại đưa Pudding ra ngoài đi dạo, Phương Gia Lạc cho anh Giấy phép làm việc, ra vào rất tự do.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác dần dần quen biết, trong giờ nghỉ trưa, cho dù anh không chủ động mời, Vương Nhất Bác cũng thường xuyên đến tán gẫu với anh. Hai người nói với nhau từ phim ảnh, hình xăm đến trượt tuyết.

"Tháng 10 hàng năm anh đều đi Thụy Sĩ trượt tuyết, một mình à?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến dừng lại một chút, trước khi gặp cậu ở Rome hai năm trước, anh quả thực chỉ có một mình. Anh thích sự tự do và cô đơn khi đi du lịch một mình. Anh có thể đi tùy thích mà không cần phải giải thích hay chiều theo ai.

Nhưng năm ngoái là đi với Stanley. Họ hẹn hò chóng vánh trong hai tháng, Tiêu Chiến chia tay sau khi từ Thụy Sĩ trở về. Anh im lặng, không biết trả lời thế nào.

"Thật xin lỗi, tôi không cố ý tò mò chuyện riêng tư của anh." Vương Nhất Bác nhận thấy sự do dự của anh, vội nói: "Thật ra tôi cũng thích trượt tuyết, nhưng ngày thường quá bận nên khó có thời gian rảnh rỗi."

"Vậy cậu đi châu Âu là công tác à?"

Vương Nhất Bác ngớ người, cho rằng anh đã xem tin tức về việc mình tham gia các sự kiện thời trang trên Internet. "Đúng rồi, tôi đến và đi đều rất vội, thậm chí còn không có thời gian cho jetlag."

"Ngoài Thụy Sĩ, anh còn đi nơi nào ở châu Âu nữa không?" Cậu quan tâm hỏi.

"Rome." Tiêu Chiến nhìn vào mắt cậu.

"Anh đi khi nào?"

"Hai năm trước."

Vương Nhất Bác cười nói: "Thật trùng hợp, tháng 10 năm kia tôi cũng ở Rome."

Tim Tiêu Chiến đột nhiên nhảy lên. Nếu Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi, anh nhất định sẽ không giấu được, kỳ thật lúc đó anh đã nhìn thấy cậu. Mọi người luôn nói về duyên phận, nếu có quá nhiều sự trùng hợp thì mối quan hệ đó sẽ có cơ hội xích lại gần nhau hơn.

Nhưng Vương Nhất Bác không tiếp tục chủ đề này, cậu nhớ Tiêu Chiến có nhắc anh có trợ lý: "Lần trước anh nói anh có trợ lý phải không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Cậu ấy tên Tần Hòa."

"Anh dạy cậu ấy xăm à?"

"Ừ. Lúc mới đến đây cậu ấy không biết gì cả, chỉ nói muốn việc làm, làm việc vặt, chạy việc vặt, gì cũng được. Sau đó tôi thấy cậu ấy rất năng động và thực tế nên tôi bắt đầu dạy cậu ấy."

Vương Nhất Bác vẫn im lặng. Trải nghiệm của Tần Hòa rất giống với A Tề, nhưng Tiêu Chiến, cậu ngước lên nhìn anh, lại hoàn toàn khác với Chu Chí Niên trong kịch bản, hay Chu Chỉ Niên trong cách hiểu của cậu.

Khi hai người gặp nhau, A Tề 20 tuổi và Chu Chí Niên 30 tuổi. Chỉ cần nhìn mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không thể đoán được tuổi của anh. Anh thích cười, có đôi mắt sáng và có thần, mái tóc dài đến cổ, tính tình phóng khoáng, như thể anh có thể khoác ba lô lên và đi du lịch bất cứ lúc nào.

Ở một mức độ nhất định, Vương Nhất Bác có phần ghen tị với anh.

Trong kịch bản không có quá nhiều mô tả về Chu Chí Niên, vì vậy Vương Nhất Bác phải tự tưởng tượng ra một người như vậy. Trong suy nghĩ của cậu, vẻ ngoài của Chu Chí Niên có thể không quá nổi bật nhưng cũng đủ anh tuấn, chiều cao vừa phải, đầu óc tinh tế, hiền lành mà mạnh mẽ.

Nhưng tại sao A Tề lại yêu anh ta? Có phải cậu ấy sinh ra đã là người đồng tính? Lâm Vĩnh Xương nói không phải, A Tề đã ngủ với một cô gái khi cậu ấy 18 tuổi.

"Vậy tại sao?"

"Cậu tự nghĩ đi."

Vương Nhất Bác ngẫm nghĩ hồi lâu, nghĩ rằng có lẽ A Tề, người từ nhỏ đã thiếu tình yêu, cảm nhận được hơi ấm nào đó từ Chu Chí Niên, nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra. Trải nghiệm tình yêu trong quá khứ của cậu quá buồn tẻ, khiến cậu khó có thể đồng cảm với những bối rối, giằng co và yêu mà không được của A Tề.

Để nhập vai, Vương Nhất Bác từng nhốt mình trong phòng và xem nhiều phim đồng tính. Lâm Vĩnh Xương nói với Vương Nhất Bác: "Cậu phải vượt qua rào cản tâm lý, đừng lúc nào cũng lo lắng đối phương là nam hay nữ. Những gì tôi quay là mối quan hệ giữa người với người, không liên quan gì đến giới tính."

"Đang nghĩ gì vậy?" Nhìn Vương Nhất Bác đang trầm tư, Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì." Vương Nhất Bác lắc đầu cười: "Tôi đang nghĩ xem cảnh tiếp theo diễn thế nào."

Ánh mắt cậu chợt rơi vào túi đựng kính viễn vọng thiên văn trong góc, trông rất quen thuộc. "Anh thích ngắm sao sao?" Cậu đứng dậy và bước tới.

Tiêu Chiến ừ một tiếng rồi đứng dậy theo.

Khi đến gần, Vương Nhất Bác dừng lại, quay lại hỏi: "Tôi có thể lấy nó ra xem được không?" Đôi mắt cậu sáng lên đầy phấn khích, không ngờ lại gặp được người có cùng sở thích ở đây.

"Đương nhiên."

Tiêu Chiến im lặng nhìn cậu. Đây là sở thích thứ ba của anh ngoài xăm mình và đi du lịch. Vào những đêm trời trong, anh một mình lái xe đến một vùng ngoại ô vắng vẻ, lắp kính viễn vọng và lặng lẽ ngắm sao trời. Không cần làm gì, cũng không cần suy nghĩ gì, chỉ cần để đôi mắt đắm chìm trong biển sao bao la. Lúc này, dường như trời đất tĩnh lặng, mọi rắc rối đều tan biến.

Vương Nhất Bác dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa kính viễn vọng: "Tôi cũng có một chiếc kính viễn vọng kiểu này, nó được cất ở nhà, lâu rồi không dùng."

"Cậu không rảnh à?" Tiêu Chiến nhàn nhạt hỏi.

Vương Nhất Bác cười nói: "Tôi mua nó ba năm trước, không quá bận như bây giờ, cũng không có nhiều người nhận ra tôi."

Khi nói ra điều này, Tiêu Chiến hiểu rằng việc trở thành một ngôi sao đương nhiên mang lại nhiều bất tiện trong cuộc sống. Tất nhiên, những người như anh, có thể tự do đi lại thì không thể đồng cảm được.

"Tối nay tôi định đi ngắm siêu trăng." Tiêu Chiến trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Cậu có muốn đi cùng không?"

Không biết thế nào liền thốt ra câu này, anh nín thở, lo lắng quan sát vẻ mặt của Vương Nhất Bác.

"Tối nay có siêu trăng à?" Vương Nhất Bác ngạc nhiên. Gần đây cậu bận quay phim nên không biết gì cả.

Tiêu Chiến gật đầu: "Đài quan sát nói siêu trăng đêm nay là lớn nhất và sáng nhất trong năm nay, vị trí địa lý và điều kiện thời tiết của Giang Thành cực kỳ thích hợp để quan sát, cơ hội hiếm có."

"Xem ở đâu?"

"Núi Phi Phong." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Tôi biết một nơi ngày thường gần như không có người, tầm nhìn rộng rãi, rất thích hợp để ngắm trăng."

Tiêu Chiến có một số địa điểm ngắm sao mà anh thường đến. Lần này anh cố ý chọn một nơi vắng vẻ, khó tiếp cận chỉ để Vương Nhất Bác yên tâm rằng nơi đó tuyệt đối an toàn.

Vương Nhất Bác im lặng vài giây: "Tôi đi với anh."

Tim Tiêu Chiến gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh chợt nghĩ đến hai người đàn ông lực lưỡng đi theo bên cạnh cậu. Anh dừng lại và nói: "Vệ sĩ của cậu cũng đi cùng đúng không?"

Tất nhiên anh không muốn họ đi, nhưng Vương Nhất Bác có thân phận đặc biệt, anh không thể làm gì được.

"Không mang theo họ."

"Như vậy có được không?" Tiêu Chiến giật mình.

Vương Nhất Bác liếc nhìn cửa, ghé sát vào Tiêu Chiến nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi phải làm phiền anh. Sau khi tan làm, tôi sẽ lái xe về nhà. Anh có thể lái xe đến nhà đón tôi được không? Như thế sẽ không gây chú ý."

Cách tiếp cận đột ngột khiến mặt Tiêu Chiến bỗng nhiên nóng bừng. Nếu không phải Phương Gia Lạc dứt khoát nói Vương Nhất Bác là trai thẳng, anh suýt chút nữa cho rằng Vương Nhất Bác có hứng thú với mình. Chỉ mới quen nhau được vài ngày, một ngôi sao nổi tiếng đã sẵn sàng cùng anh đi chơi ngắm trăng, thậm chí còn tiết lộ địa chỉ nhà riêng của cậu. Nên nói là cậu quá thiếu thận trọng, hay là quá tin tưởng vào bản thân?

Tiêu Chiến do dự nói: "Tôi sẽ đón cậu, không sợ tôi biết cậu sống ở đâu sao?"

"Biết thì biết, tôi sợ cái gì?" Vương Nhất Bác cười nói. Cậu không phải là người mới trong nghề. Cậu đã nổi tiếng từ khi còn nhỏ chỉ sau một đêm. Cậu cũng thường xuyên bị các tay săn ảnh quấy rối mà chuyển nhà nhiều lần. Hiện tại ngôi nhà này cực kỳ bí mật, có các biện pháp an ninh khá đầy đủ, ngoài vệ sĩ và người đại diện, hầu như không ai biết về nó.

Tuy nói hiểu biết về nhau còn ít, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy Tiêu Chiến là người đáng tin cậy. Cậu sẵn sàng lên phòng này ngồi một lúc sau khi quay phim, uống trà với Tiêu Chiến và trò chuyện về những điều ngẫu nhiên, điều này sẽ giúp cậu thư giãn, cảm thấy thoải mái khó tả.

"Hôm nay quay đến mấy giờ?" Tiêu Chiến hỏi.

"7 giờ, về đến nhà cũng gần 8 giờ."

"Được, lát nữa tôi sẽ lái xe đón cậu."

Sau khi Vương Nhất Bác kết thúc công việc, cậu liếc nhìn Tiêu Chiến rồi mới lên xe rời đi, chỉ có hai người mới hiểu ánh mắt đó có ý gì. Phương Gia Lạc hỏi Tiêu Chiến buổi tối có muốn đi ăn với nhau không, nói gần đó có một nhà hàng Triều Châu mới mở, rất ngon, có thể ăn thử.

Tiêu Chiến lắc đầu nói hôm khác đi, tối nay anh có hẹn rồi.

Anh vẫn có chút bồn chồn, nếu Phương Gia Lạc phát hiện ra tối nay anh có hẹn với Vương Nhất Bác, có lẽ hắn sẽ há hốc mồm. Hắn sẽ nói gì? E rằng lại là chuyện cũ, lần này chắc sẽ đem lịch sử tình trường của Vương Nhất Bác ra khiến anh mất hết hy vọng.

Hắn thực sự rất biết làm người khác mất hứng.​

.

.

Chiếc xe đang phóng nhanh trên đường. Trăng đã lên cao, treo tròn trên bầu trời, tỏa sáng rực rỡ. Tiêu Chiến hạ cửa sổ xe xuống để gió từ bên ngoài thổi vào, gió đêm thổi đến, trên mặt có chút lạnh. Anh càng hồi hộp hơn là phấn khích. Càng đến gần nhà Vương Nhất Bác, anh càng lo lắng.

Anh nhìn nhanh qua gương chiếu hậu, ngoại hình không có gì sai sót. Trước khi ra ngoài, anh cố ý xịt một ít nước hoa, hương đầu giống như hoa hồng có mùi rượu vang đỏ, hương giữa và cuối giống như một bông hồng đỏ nở rộ, một bông hồng không ai có thể chối từ.

Có người nói Tiêu Chiến rất phù hợp với loại nước hoa này, cộng với khuôn mặt khiến người ta mê mẩn, lực sát thương có thể gọi là cấp độ bom hạt nhân. Tiêu Chiến không biết nên nghĩ thế nào, cúi đầu cười nhẹ, giá như anh thật sự có sức quyến rũ như vậy thì tốt quá rồi.

Lúc đến nhà Vương Nhất Bác đã gần 9 giờ, cậu đã báo trước biển số xe của Tiêu Chiến cho nhân viên bảo vệ, Tiêu Chiến có thể lái xe thẳng từ cổng khu dân cư xuống tầng hầm và đỗ xe tại địa điểm được chỉ định.

Có cảm giác như một bữa tiệc ngầm.

Đợi vài phút, có người mở cửa ngồi vào. Tiêu Chiến quay lại thì thấy Vương Nhất Bác đã thay áo len và quần jean, vẫn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, trên cổ có một sợi xích mỏng loé sáng.

Sau khi lên xe, cậu tháo khẩu trang, lộ ra vẻ mặt thản nhiên, mỉm cười: "Xin lỗi, mỗi lần ra ngoài thật sự rất phiền phức."

Không khí trong xe tràn ngập hương thơm tươi mát của sữa tắm, có gì đó lạ lùng khó tả khi chạm vào hoa hồng đêm. "Tắm rồi à?" Tiêu Chiến giả vờ như không có chuyện gì rồi khởi động xe.

"Ừm, hôm nay tôi hơi ra mồ hôi nên tôi tắm thay quần áo luôn."

Chiếc xe từ từ chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến liếc mắt quan sát Vương Nhất Bác, đôi mắt sáng ngời, khí chất tràn đầy năng lượng trẻ trung hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc này, cậu là đại minh tinh được mọi người để mắt tới ở đâu? Chỉ như một sinh viên đại học trốn học đi chơi game, mắt mày cậu tràn đầy sự thư thái và vui vẻ.

"Thật thú vị. khiến tôi cảm thầy như trở thành tài xế cho người nổi tiếng."

"Đừng nói vậy, đừng nói vậy." Vương Nhất Bác vội vàng xua tay: "Sao tôi dám phiền ông chủ Tiêu làm tài xế cho tôi được chứ. Lần này là tình huống đặc biệt, tôi xem anh như bạn bè."

Tiêu Chiến trong lòng hưởng thụ, quay sang mỉm cười: "Tôi đùa với cậu thôi."

Xe chạy hơn chục cây số rồi dần dần đi vào con đường núi quanh co hướng lên đỉnh núi. Mặc dù cũng sống ở Giang Thành nhưng Vương Nhất Bác sau khi trở nên nổi tiếng lịch trình cực kỳ dày đặc, mỗi năm cậu ở lại thành phố này không quá một tháng. "Black Butterfly" dự kiến ​​quay ở Giang Thành nên cậu mới có cơ hội về nhà mỗi ngày.

"Tôi rất ít khi đến núi Phi Phong, anh thường đến đây ngắm sao không?" Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ góc độ này, có thể phóng tầm mắt ra toàn cảnh thành phố nhộn nhịp, xe cộ tấp nập, đèn neon chiếu sáng, lót bằng ánh trăng sáng khiến khung cảnh trở nên đặc biệt đẹp mắt.

Tiêu Chiến gật đầu, chậm rãi đậu xe vào một khoảng trống nhỏ: "Đến rồi, chính là ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro