06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác bước sang một bên ngồi xuống. Cậu quá tập trung vào việc làm thế nào để điều chỉnh tâm trạng của mình đến nỗi thậm chí cậu không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường xung quanh. Cậu thừa nhận vừa rồi mình chưa hoàn toàn tập trung, nhất là lúc tay chạm vào lưng Lục Thần, việc tiếp xúc da thịt với một người đàn ông xa lạ khiến cậu theo bản năng chống cự và cảm thấy buồn nôn.

Cậu thực sự dường như không có cách nào thân thiết với một người đàn ông mà không bị phân tâm.

"Anh Nhất Bác." Lục Thần không biết đi tới ngồi xuống từ lúc nào: "Ngại quá à, em quay quảng cáo ở New York bị chậm trễ một chút nên về muộn."

Hắn một tiếng anh Nhất Bác hai tiếng anh Nhất Bác, thái độ ôn hòa khiêm tốn khiến Vương Nhất Bác không thể nói gì. Cậu nhàn nhạt nói: "Không sao."

"Có phải vừa rồi em... khiến anh không thoải mái không?" Lục Thần im lặng một lúc rồi nhẹ giọng hỏi.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn hắn: "Không, không liên quan gì đến cậu, là vấn đề của chính tôi."

Cậu đã từng nghe nói về Lục Trần, nhưng cũng chỉ là nghe nói. Tất cả những gì cậu biết là Lục Thần xuất thân từ một gia đình danh giá và có quan hệ họ hàng với một vị tiền bối trong ngành nên khi mới vào nghề, hắn có rất nhiều tài nguyên tốt. Còn về tính cách và khả năng chuyên môn, cậu hoàn toàn không biết. Đánh giá biểu hiện vừa rồi của hắn, không khó để hòa hợp.

Vương Nhất Bác tính tình chậm nhiệt, không giỏi chủ động giao tiếp với người khác, nếu đối phương nhiệt tình thì cậu sẽ không lạnh lùng. Chỉ là hoàn cảnh của Lục Thần có chút tế nhị, giữa hai người có mấy cảnh nóng quy mô lớn, quen nhau hay không thì tốt hơn?

"Anh Nhất Bác, đây là lần đầu tiên anh quay phim chủ đề đồng giới phải không?" Lục Thần nhấp một ngụm trà chanh trong tay rồi thản nhiên hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Cậu thì sao?"

Trên thực tế, Vương Nhất Bác đã phát hiện Lục Thần diễn xuất rất tự nhiên. Theo kịch bản, Vân Phong xuất thân từ một gia đình giàu có và vốn thích con trai. Nhưng khi còn nhỏ, cha mẹ hắn phát hiện ra đã khiển trách và kỷ luật nghiêm khắc, hắn đã kìm nén cảm xúc bên trong và cố gắng hẹn hò với các cô gái cho đến khi gặp A Tề trên đường và yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Đây là cảnh hai người không nhịn được trong tiệm xăm. A Tề xem Vân Phong là người thay thế Chu Chí Niên, nhưng Vân Phong lại cho rằng A Tề thích hắn. Khi hai người hôn nhau, toàn thân Lục Thần mềm nhũn, mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át từ từ nhắm lại, da kề da. Vương Nhất Bác gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn càng lúc càng nhanh.

Diễn xuất của hắn thực sự tốt đến thế sao? Vương Nhất Bác bối rối nhưng không thể dẫn dắt được. Cơ thể cậu đang bài xích theo bản năng.

"Đây cũng là lần đầu tiên của em." Lục Thần mỉm cười.

"Anh Nhất Bác..." Hắn dựa sát vào Vương Nhất Bác, hạ giọng: "Môi em bị anh cắn rồi."

.

.

Căn phòng ở tầng 2 thông ra sân thượng, có mái che nên đứng đây ngày mưa không bị ướt. Tiêu Chiến châm thuốc, lặng lẽ hút dưới màn mưa. Anh không phải là người nghiện thuốc lá, nhưng anh đã quen với việc mang theo thuốc lá và bật lửa, thực tế là một gói thuốc hút mãi vẫn chưa hết.

Phương Gia Lạc là một cây nghiện thuốc lá. Tiêu Chiến nhớ điếu thuốc đầu tiên anh hút là do Phương Gia Lạc đưa cho. Khi đó, hắn cho rằng đàn ông không hút thuốc, không uống rượu khó kết bạn, mà trong làm ăn, không thể không kết bạn.

Tiêu Chiến học hút thuốc không phải để kết bạn, anh chỉ muốn có thêm một cách khác để tiêu khiển thời gian khi cô đơn.

Trên bầu trời những đám mây đen bay lơ lửng, kèm theo những tiếng sấm rền, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Tiêu Chiến cảm thấy cả người trở nên cáu kỉnh. Trong ngực có một luồng cảm giác ngột ngạt, không biết làm cách nào để trút ra ngoại trừ hút thuốc. Tại sao biết trước là có cảnh tượng như vậy mà còn vác xác tới? Còn tự mình đa tình mua trà chanh cho người ta, người ta đổi tay đã đưa cho người khác.

Anh quyết định hút hết điếu thuốc và rời đi.

.

.

Mí mắt cậu khẽ run lên, ánh mắt Vương Nhất Bác dán chặt vào môi Lục Thần, quả thực có chút đỏ và sưng, có lẽ là do vừa rồi cậu quá căng thẳng và dùng nhiều sức.

"Xin lỗi, không sao chứ?" Vẻ mặt cậu hiện lên vẻ áy náy.

"Không sao." Lục Thần cong môi: "Anh Nhất Bác, yên tâm đi, anh cứ coi em là... bạn gái của anh đi."

Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh xuống: "Hiện tại tôi không có bạn gái."

"Ồ." Lục Thần biết mình lỡ lời, cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, em còn tưởng..."

Vương Nhất Bác có rất nhiều đối tượng scandal, phần lớn đều không có căn cứ và khó phân biệt thật giả. Nhưng Lục Thần từng nghe có người nói rằng Vương Nhất Bác và nữ diễn viên Thẩm Nhu hình như là thật, sau khi bị chụp ảnh dường như không thừa nhận cũng không phủ nhận. Hắn cho rằng điều này tương đương với "Thông báo chính thức" trá hình.

Không ngờ...

"Nhất Bác, cậu qua đây chút." Lâm Vĩnh Xương gọi Vương Nhất Bác sang, muốn nói chuyện riêng với cậu.

"Nếu không vượt qua được cấp độ tâm lý này, cảnh bộc phát cảm xúc sau đó càng không thể. Khi một diễn viên chuyên nghiệp hoá thân vào vai diễn, là không thể suy xét định hướng thực sự và gánh nặng tâm lý của mình."

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ừm một tiếng.

"Nếu cậu chưa tìm được trạng thái của mình, cũng có thể thử ở lại đây một đêm, xem tiệm xăm này như nhà riêng của mình, từ nhà vệ sinh, phòng tắm, bàn, ghế đến giường ngủ hết thảy đều dùng qua để khiến không gian này thực sự thuộc về cậu. Chỉ khi nhập vai, cậu mới có thể diễn tốt nhân vật này." Lâm Vĩnh Xương cho cậu lời khuyên.

Sống ở đây sao? Vương Nhất Bác suy xét lời nói của đạo diễn, cảm thấy phương pháp này có thể khả thi. Nhưng Tiêu Chiến phải đồng ý.

Không biết qua bao lâu, tàn thuốc đã tắt trên đầu ngón tay. Có tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Tiêu Chiến không quay đầu, anh đoán là Phương Gia Lạc.

"Sao không xuống ăn?"

Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác tay cầm hộp cơm trưa, lặng lẽ đứng ở phía sau.

"Tôi không đói." Anh giận dỗi nói.

Vương Nhất Bác giật mình, không hiểu trạng thái tinh thần này của Tiêu Chiến đến từ đâu. Trên thực tế, khi từ trở về từ núi Phi Phong tối hôm qua, cậu đã nhận thấy Tiêu Chiến có gì đó không đúng, anh đã mất đi sự nhiệt tình và khuôn mặt tươi cười ban đầu, suốt dọc đường đều im lặng.

Chẳng lẽ cuộc điện thoại của Thẩm Nhu đã quấy nhiễu nhã hứng của anh?

"Đêm hôm qua... xin lỗi nhé, thật không dễ mới gặp được siêu trăng và sao Hải Vương trùng tụ, làm anh mất hứng rồi." Vương Nhất Bác chưa bao giờ dỗ dành người khác, đặc biệt là đàn ông. Nhưng khi đối mặt với Tiêu Chiến, giọng điệu của cậu không hiểu sao lại dịu đi phần nào.

Tiêu Chiến nhìn cậu với vẻ chân thành xin lỗi, như thể cậu thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra vậy. Cậu là chậm chạp hay là giả heo ăn thịt hổ?

Nhưng Vương Nhất Bác đã xuống nước, không có lý do gì mà giận dỗi nữa. "Tôi mới không giận, xin lỗi cái gì?" Anh cầm hộp cơm ngồi xuống ghế sofa.

Vương Nhất Bác giật giật khoé miệng, mang theo ý cười, ngồi xuống nhìn anh ăn.

"Vừa rồi... hình như set quay không được thuận lợi nhỉ?" Tiêu Chiến vừa ăn vừa hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu. Cậu cảm thấy cảm giác trò chuyện với Tiêu Chiến rất khác với Lục Thần. Cả hai đều thích cười, khi ở trước mặt Tiêu Chiến, cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng. Còn với Lục Thần, phải tập trung trăm phần trăm tinh thần, phải cân nhắc từng lời, rất mệt mỏi.

"Có chuyện muốn thương lượng với anh một chút." Cậu do dự rồi nhẹ giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Tối nay tôi có thể ở lại đây không? Đạo diễn đề nghị tôi ở lại đây một đêm để điều chỉnh tâm trạng của mình."

Tiêu Chiến sửng sốt: "Điều kiện ở đây rất đơn giản, cậu có chắc chắn muốn ở đây không?"

Cho dù không để ý đến giới giải trí, Tiêu Chiến cũng có thể đại khái đoán được, một ngôi sao nổi tiếng như Vương Nhất Bác đi đến đâu cũng phải có đồ ăn và quần áo thượng hạng. Chưa nói đến những thứ khác, nhà riêng của cậu nổi tiếng là đắt đỏ ở Giang Thành.

Có biệt thự để ở, sao lại muốn sống trong một tiệm xăm? Có vẻ như cậu thực sự muốn diễn tốt bộ phim này.

"Tôi nghĩ nó rất tốt, giường, chăn và phòng tắm đều đầy đủ." Vương Nhất Bác nhìn quanh phòng, Tiêu Chiến bài trí căn phòng rất tươi mát và tao nhã, cậu không cảm thấy nó tồi tàn.

"Vậy cậu cứ thoải mái."

8 giờ tối, đoàn phim kết thúc công việc, mọi người lần lượt rời đi, Vương Nhất Bác dặn dò trợ lý mua đồ vệ sinh cá nhân và lên xe cùng vệ sĩ để không ai nhận ra rằng cậu vẫn chưa rời đi.

"Nhất Bác, tối nay ở lại đây không sao chứ?" Phương Gia Lạc đi tới, liếc nhìn Tiêu Chiến, thấy anh không có ý định rời đi.

"Không sao, yên tâm đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân." Vương Nhất Bác cười nói, nghĩ đến Phương Gia Lạc lo lắng mình ở đây sẽ ngủ không ngon.

Phương Gia Lạc quay lại nhìn, muốn nói lại thôi, Tiêu Chiến đứng quay lưng về phía hắn, rõ ràng không muốn tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo của hắn.

"Vậy tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi sớm đi." Hắn nhẹ nhàng thở dài, mở cửa rời đi.

.

.

Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người. Tiêu Chiến rót hai ly whisky lấy từ tủ rượu, thêm đá rồi đưa cho Vương Nhất Bác một ly.

"Anh không đi à?" Vương Nhất Bác nhận lấy.

Tiêu Chiến mỉm cười, nhấp một ngụm rượu: "Ở đây với cậu."

Mưa đã tạnh, gió xào xạc lá cây. Hai người uống hết ngụm này đến ngụm khác, như ngầm hiểu nhau, cả hai đều không lên tiếng. Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói: "Tôi có một số bản thảo hình xăm, cậu có muốn xem không?"

"Được."

Tiêu Chiến lấy trong tủ ra một chồng tranh vẽ phác thảo, trải lên bàn, tất cả đều là tranh thuỷ mặc bằng mực đen và xanh. Vương Nhất Bác cẩn thận xem từng hình một, khi vừa ngước mắt lên, cậu thấy trên chiếc gáy thanh tú của Tiêu Chiến lộ ra một đoạn hình xăm màu đen, lan sâu vào trong cổ áo, dẫn dắt trí tưởng tượng của người khác.

Trong nháy mắt đó, Vương Nhất Bác chợt nghĩ đến con bướm đen. Sau đó cậu mới ý thức được với tư cách là một nghệ sĩ xăm hình, Tiêu Chiến không thể không có hình xăm trên cơ thể. Chỉ là hình xăm ở chỗ này có lẽ không phải do chính anh xăm.

"Phong cách của anh rất đặc biệt." Ánh mắt của Vương Nhất Bác quay trở lại bức vẽ. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy phong cách xăm ngập tràn hơi thở Trung Hoa thế này.

"Chỉ có hai màu đen trắng, cậu có thấy quá đơn điệu không?" Tiêu Chiến ngẩng đầu hỏi.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi cũng không thích màu sắc quá chói mắt. Khi đạo diễn thảo luận kịch bản với tôi, ông ấy đã hỏi tôi trên người A Tề có nên có hình xăm không."

Trái tim Tiêu Chiến khẽ động, nhìn cậu: "Cậu trả lời sao?"

"Trên người cậu ta chỉ cần một hình xăm, chính là con bướm màu đen. Tôi nghĩ vị trí nên ở..." Vương Nhất Bác dừng lại, chỉ vào giữa eo và hông: "Ở đây."

Tiêu Chiến mặt nóng bừng, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Anh cầm chai whisky lên, rót đầy ly đã cạn và chậm rãi uống: "Cậu còn muốn uống thêm không?"

"Được." Vương Nhất Bác đưa ly rượu tới.

"Sao lại ở vị trí đó?" Bị rượu kích thích, Tiêu Chiến hỏi thẳng, ánh mắt càn rỡ dừng lại ở đó.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Đủ để giấu kín, giống như tình yêu của A Tề dành cho Chu Chí Niên, lúc đầu thì bị đè nén, nhưng cuối cùng cậu ấy nhịn không được mà phóng thích, cho nên hình xăm phải gần..."

Cậu không nói tiếp, hy vọng Tiêu Chiến có thể hiểu được ý cậu.

Không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, nhưng cậu cảm thấy đôi mắt Tiêu Chiến có chút mập mờ, lại có ánh nước nhàn nhạt, khi bị đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn chằm chằm, cậu vậy mà hơi hoảng.

Cậu bắt đầu cảm nhận được một chút về tình cảm của A Tề dành cho Chu Chí Niên. Vương Nhất Bác nhớ Lâm Vĩnh Xương đã nói với cậu rằng nếu một diễn viên muốn diễn tốt, anh ta thường phải trả giá, đôi khi thể chất và đôi khi là cảm xúc. Là một trai thẳng đóng một bộ phim đồng tính nam, cậu cần phải kiểm soát cảm xúc tự mình thấu chi và tiếp tục thử thách trên bờ vực sụp đổ của trật tự nội tâm, mới có thể thể hiện tác phẩm một cách "chân tình thực cảm".

"Tự mình thấu chi?" Vương Nhất Bác dường như hiểu ra.

Lâm Vĩnh Xương gật đầu: "Điều này vượt quá phạm vi diễn xuất, là sự tiêu hao những cảm xúc thuần khiết nhất trong lòng. Có người nói điều này đi ngược lại bản chất con người, nhưng tôi cho rằng đây gọi là tính chuyên nghiệp."

"Ở giữa có một mức độ nhất định, cậu cần phải tự mình nắm vững mức độ này, chỉ cần đừng vượt qua ranh giới." Ông nói thêm.

"Anh cũng có hình xăm phải không?" Vương Nhất Bác cầm ly rượu lên một hơi uống hết, nhìn Tiêu Chiến nhẹ nhàng hỏi.

Tiêu Chiến dừng một chút, nói: "Có, ở sau lưng."

"Tôi có thể xem không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro