07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở của Tiêu Chiến cứng lại, anh nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác để chắc chắn rằng cậu nghiêm túc.

"Nếu không tiện..."

Chưa kịp nói xong, Tiêu Chiến đã cởi áo rồi quay người lại. Trên làn da trơn bóng, những cánh hoa màu đen được tô điểm bằng một chuỗi dài những chữ lạ lùng, uốn lượn sâu xuống rảnh lưng. Không giống như những người khác phải xăm kín lưng, hình xăm của Tiêu Chiến rất đơn giản và kín đáo, nếu anh không cúi đầu ở khoảng cách gần thì sẽ không thể nhìn thấy.

Đường cong lưng của anh rất ưu mỹ và mịn màng, nhìn cực kỳ thích mắt. Hình xăm màu đen nổi bật lên, có một vẻ mê hoặc kỳ lạ, khiến người ta muốn đưa tay chạm vào.

"Cậu có thể sờ vào xem." Như đoán được suy nghĩ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói. Giọng anh bình tĩnh nhưng tim lại đang đập loạn xạ, anh cẩn thận lắng nghe những âm thanh phía sau.

Vương Nhất Bác đến gần, đưa tay chạm vào cánh hoa, nhẹ nhàng trượt xuống lưng anh. Toàn thân Tiêu Chiến run lên.

"Đây là hoa gì?" Vương Nhất Bác thanh âm khàn khàn, lòng bàn tay còn lưu lại trên lưng. Thật kỳ lạ, tại sao lại có cảm giác hoàn toàn khác với khi chạm vào Lục Thần, không hề chán ghét mà... rời đi rất miễn cưỡng.

"Hoa mandala, phía dưới là tiếng Phạn." Tiêu Chiến thấp giọng nói.

"Ai xăm cho anh?"

"Thầy tôi."

Một hình ảnh không tự chủ hiện lên trong đầu cậu, một người đàn ông cởi áo, lưng trần nằm trên giường, đầu kim cắt qua da từng chút một, mực từ từ thấm vào. Rất đau, mồ hôi túa khắp lưng, theo cổ nhỏ giọt xuống. Dần dần, trên lưng nở ra một đóa mandala yêu diễm.

"Anh ấy là người như thế nào?" Vương Nhất Bác tiếp tục hỏi. Bằng cách nào đó, có vẻ như bộ phim có mối liên hệ không thể giải thích được với tiệm xăm, Tiêu Chiến và mọi thứ xung quanh anh.

Cậu nhất thời hoảng hốt, không biết lúc này mình đang trong hay ngoài kịch bản.

"Một người rất tốt bụng và kiên nhẫn, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy mất bình tĩnh." Tiêu Chiến quay lại, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Nhất Bác: "Chắc hẳn rất giống Chu Chí Niên trong kịch bản."

Vương Nhất Bác ngẩn ra.

Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt hiện ra men say: "Tôi đoán thôi, nhưng tôi không phải là A Tề."

Rượu gây hiệu ứng lờ mờ, đầu óc dường như ngày càng kém tỉnh táo. Vương Nhất Bác nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Anh không phải A Tề, điều đó có nghĩa là anh sẽ không yêu thầy của mình, hay ý anh là anh không phải là gay?

"Diễn cảnh hôn với một người đàn ông, cảm giác thế nào?" Tiêu Chiến nặn ra một nụ cười. Vương Nhất Bác đã xem xong hình xăm nhưng anh không vội mặc áo trở lại.

Nửa thân trên lộ ra trước ánh mắt của cậu, bày ra một vẻ cám dỗ thản nhiên.

"Khó quá." Vương Nhất Bác lắc đầu cười khổ. "Đạo diễn Lâm yêu cầu rất cao, chỉ cần một chút sai sót trong cảnh quay, ông ấy sẽ bắt quay đi quay lại đến khi nào hài lòng mới thôi."

"Có gì không ổn sao? Tôi thấy bạn diễn của cậu rất nhập vai." Tiêu Chiến theo dõi toàn bộ quá trình, trong khi Lục Thần gần như diễn như thật, nếu chỉ dựa vào kỹ năng diễn xuất thì có thể gọi là đẳng cấp ảnh đế.

"Tôi..." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến chằm chằm: "Tôi không biết tại sao phải hôn cậu ta." 

Vì không hiểu tại sao A Tề lại yêu Chu Chí Niên nên cậu càng không thể di tình với Vân Phong. Đạo diễn nói rất đúng, không ai có thể giúp cậu, muốn nhập vai thì trước hết phải kiên định với chính mình.

Hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Tiêu Chiến im lặng một lát, sau đó khẽ hé môi, hơi ngước mắt lên: "Muốn tôi giúp cậu không?"

"Giúp thế nào?" Vương Nhất Bác bắt gặp ánh mắt của anh, không né tránh. Cậu biết mình say, Tiêu Chiến cũng say, mượn men say, có thể làm rất nhiều việc không thể làm và không nên làm.

Tiêu Chiến càng lúc càng gần, thanh âm ám ách, chóp mũi suýt chạm vào cậu: "Thử với tôi xem?"

Không khí yên tĩnh trở lại.

Như mưa rền gió dữ, đôi môi bị hôn mãnh liệt. Lòng bàn tay khô khốc di chuyển khắp cơ thể anh, thiêu đốt anh như lửa rừng cháy lan, khiến anh choáng váng mê sảng.

Tim Tiêu Chiến đập như trống, đầu óc mơ màng choáng váng, gần như ngạt thở vì nụ hôn của Vương Nhất Bác. Cho nên bây giờ họ là đang làm gì? Giúp cậu nhập diễn hay thực sự hôn nhau?

Sau khi hôn nhau một lúc lâu, hai người tách ra, chăm chú nhìn nhau. Một lúc sau, Tiêu Chiến nhẹ thở gấp, nói: "Thế nào, tìm được cảm giác chưa?" Anh có thể cảm nhận được đáy quần của Vương Nhất Bác phồng lên, kích thước thật kinh người.

Phản ứng sinh lý tự nhiên không thể đánh lừa được ai. Trai thẳng sao? Không nguyên khối.

"...Một chút." Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào mắt anh, như đang xác nhận điều gì đó, hơi thở nặng nề: "Sao lại giúp tôi?"

Tại sao ư. Tiêu Chiến do dự một lát, sẽ quá sáo rỗng nếu nói chuyện của hai năm trước, đại minh tinh biết bao người ái mộ, thứ không thiếu nhất chính là lời thổ lộ. Anh nghiêng đầu mỉm cười: "Bởi vì rất thú vị."

Bàn tay chậm rãi đưa vào quần lót, nắm lấy dương vật cương cứng. Rất nóng, rất cứng.

Vương Nhất Bác run lên như bị điện giật. Lần đầu tiên bị một người đàn ông chạm vào, cậu không hề cảm thấy ghê tởm hay xấu hổ, cậu nhìn mặt Tiêu Chiến, hơi thở càng lúc càng nặng.

Có thể không? Nếu anh không phiền, có lẽ, cậu thực sự có thể thử...

Cơ thể phản ứng trước lý trí. Dương vật theo sự vuốt ve lên xuống của anh mà lớn thêm một vòng, như nóng lòng tìm nơi phát tiết, Vương Nhất Bác vòng tay qua eo Tiêu Chiến và hôn anh lần nữa. Tiêu Chiến rất thơm, ánh mắt trêu người, điêu luyện câu lấy đầu lưỡi cậu mà chơi đùa, khiến huyết mạch dâng trào, da đầu tê dại.

Trên thực tế, không phải Vương Nhất Bác không biết cách làm với đàn ông. Để nhận bộ phim này, cậu đã xem rất nhiều bài học nhập môn, vốn tưởng rằng sẽ chỉ xem thôi, không ngờ có ngày cậu sẽ tự mình thực tiễn.

Nói ra cũng không ai tin đúng không? Vì mục đích quay phim, thực sự phải làm đến mức này sao? Nhưng dường như cậu không thể dừng lại. Dù cho có thế nào cũng không tìm được cảm giác với Lục Thần, nhưng lại cực kỳ hòa hợp với Tiêu Chiến. Hóa ra không phải cậu không thể thân mật với đàn ông.

"Làm không?" Tiêu Chiến thẳng thắng nhìn cậu bằng ánh mắt khiêu khích trần trụi.

Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đã dùng hông bế anh lên, bước lên cầu thang. Anh cúi đầu, bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác, bị biểu tình chưa từng thấy bao giờ làm cho kinh ngạc, giống như một con thú trẻ tuối, có loại tà tính vừa mới vào rừng rậm, chay mặn đều không cấm kỵ.

Không biết tại sao, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy Vương Nhất Bác đã hoàn toàn biến thành A Tề.

Anh bị ném thô bạo xuống giường, Vương Nhất Bác đè lên người anh, cắn thịt mịn ở cổ anh. Tiêu Chiến không nhịn được rên rỉ. Quá sướng, quá thoải mái, chỉ cần được cậu đè xuống, hôn liếm như vậy thôi cũng khiến toàn thân run lên vì hưng phấn.

Anh biết anh yêu cậu, không chỉ yêu khuôn mặt đó mà còn vì sự lạnh lùng, cao quý, sự chuyên chú nghiêm túc khi quay phim, còn yêu cả sự ngây thơ thuần thiện cậu vô tình lộ ra, hết thảy đều làm anh mê muội.

Nhưng anh chưa từng đưa ai đến đây để làm tình nên cũng không chuẩn bị gì cả. "Cậu có biết làm thế nào không?" Anh khàn giọng hỏi.

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, anh đã đưa ngón tay dò xét hậu huyệt của mình: "Muốn... muốn chạm vào nơi này."

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh: "Tôi biết, để tôi." Ánh mắt cậu liếc qua kem dưỡng da tay trên đầu giường, lấy ra rồi bóp ra thật nhiều, tách kẽ mông, bôi lên hậu huyệt của Tiêu Chiến, ngón tay chậm rãi đưa vào.

Người bên dưới sắc mặt ửng đỏ, không khỏi run rẩy rên rỉ, tựa như cực kỳ hưởng thụ sự xâm phạm của cậu.

Cậu cúi đầu cắn môi Tiêu Chiến, không thầy cũng tự hiểu, vừa hôn vừa kiên nhẫn mở rộng. Cứ như thể tình tiết của phim dung nhập với hiện thực, cậu chính là A Tề, và A Tề chính là cậu.

Đây là điều Lâm Vĩnh Xương muốn sao? Chấp nhận một người đàn ông từ thể xác đến trái tim, nhưng phải thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng diễn là diễn, người là người, đừng đắm chìm, đừng tưởng thật.

Nơi đó đã ướt mềm, nước tí tách nhỏ giọt. Đã tới bước này, dường như không ai có thể dừng lại. Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm khóe mắt phiếm hồng của Tiêu Chiến, hơi do dự rồi lật người anh lại.

Hoa mandala yêu diễm nở rộ, phủ một lớp mồ hôi mỏng, gợi cảm mê người. Hạ thân trướng đến phát đau, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cứng thành thế này với một người đàn ông.

Dương vật đẩy vào từng tấc một cho đến khi đi vào hoàn toàn, rất nóng, rất căng, cậu bóp eo Tiêu Chiến mạnh mẽ đưa vào, đâm vào mông thịt phát ra âm thanh bạch bạch, mỗi lần thọc vào rút ra, từ tâm lý đến sinh lý, đều mang đến khoái cảm ngập đầu. Cả căn phòng tràn ngập hơi thở dâm mĩ, tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ đến rồi đi.

Không biết đã làm bao lâu, Tiêu Chiến cảm thấy hai chân đau nhức, cả người dường như hóa thành một vũng nước, thứ kia của Vương Nhất Bác vẫn rất cứng, không thể dừng lại cái máy đóng cọc ấy.

"Tôi... tôi không chịu được nữa..." Anh khàn giọng nói, giọng anh vỡ vụn: "Sao... cậu vẫn chưa bắn..."

"Vẫn sớm." Vương Nhất Bác đột nhiên rời khỏi, lật Tiêu Chiến lại, vớt lấy đôi chân dài của anh, đứng dậy đâm thẳng vào người anh.

"A..." Tiêu Chiến kinh hô một tiếng, cảm giác vừa sướng vừa đau cùng nhau che trời lấp đất đánh úp lại.

Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt của Vương Nhất Bác, khuôn mặt đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh. Sợi dây chuyền quanh cổ cậu không ngừng đong đưa, trong nháy mắt lại hốt hoảng, quên mất vừa rồi Vương Nhất Bác có nói thích hay không.

Từ giường ngủ đến phòng tắm, không nhớ đã làm bao nhiêu lần. Khi Tiêu Chiến mở mắt ra, căn phòng một mảnh đen kịt. Whisky tác dụng chậm, đầu vẫn còn ẩn ẩn đau. Vương Nhất Bác bên cạnh ngủ rồi, một cánh tay đáp trên người anh, hơi thở đều đều.

Tiêu Chiến cử động, đưa tay muốn sờ mặt cậu, nhưng do dự một lát rồi lại đặt xuống. Cậu mà tỉnh dậy thì cả hai đều xấu hổ.

Đêm qua làm đến cuối cùng, cả hai đều mất trí, lao vào nhau như hai con thú động dục. Anh liên tục nói lời cợt nhã với Vương Nhất Bác, hỏi cậu làm với đàn ông có sướng không,  nói cậu một lần lâu như vậy người khác chịu không nổi. Vương Nhất Bác không lên tiếng, chỉ lật qua lật lại thao anh thật mạnh, dùng rất nhiều sức lực, mặc kệ anh có đau hay không.

Chắc chắn cậu sẽ không làm như thế với Thẩm Nhu. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mặt cậu, im lặng suy nghĩ.

Không biết bây giờ là mấy giờ, Tiêu Chiến với tay lấy điện thoại, nhìn qua đã 5 giờ sáng. Hơn một giờ nữa thì trời sẽ sáng, anh vẫn chưa định ngủ, ngơ ngẩn nhìn góc trời ngoài cửa sổ, cho đến khi phía đông nổi lên chiếc bóng trắng của bụng cá.

Sáu giờ rưỡi, Tiêu Chiến nhẹ tay nhẹ chân xuống giường. Quần áo tối qua ném đầy sàn nhà, khắp nơi bày bừa hỗn độn. Anh nhặt từng cái lên, gấp quần áo của Vương Nhất Bác lại đặt ở một bên. Anh bước vào phòng tắm, tấm gương phản chiếu những vết đốm trên da, anh chắm chú nhìn mình trong gương một lúc lâu, sau đó mới cúi đầu rửa mặt.

Gần tiệm xăm có một quán bán đồ ăn sáng, Tiêu Chiến đi ra ngoài mua hai phần, khi trở về, Vương Nhất Bác vẫn đang ngủ, nhưng đã đổi tư thế, cả người rúc vào trong chăn.

Tiêu Chiến xem lại giờ, nhẹ nhàng đặt bữa sáng xuống, xuống lầu lái xe về nhà.

Về đến nhà, Tiêu Chiến tắt tiếng điện thoại, trùm chắn kín đầu rồi ngủ thiếp đi. Thật sự là miễn cưỡng ép hai người đàn ông trưởng thành trên chiếc giường chật chội đó. Anh có yêu cầu cực cao về giấc ngủ, gần như không thể chịu được, vậy mà không hiểu sao Vương Nhất Bác lại có thể ngủ ngon đến vậy.

Khi tỉnh dậy lần nữa mặt trời đã lên cao ba sào, đầu tiên là tìm điện thoại. Trên màn hình có hai tin nhắn WeChat, một là của Phương Gia Lạc, hỏi anh đêm qua ngủ ở đâu. Tin còn lại là của Vương Nhất Bác, hỏi anh đi đâu rồi, sao chỉ thấy bữa sáng mà không thấy người.

Tiêu Chiến mím môi cười, vẫn ổn, không chạy trốn. Nghĩ nghĩ một chút, anh đáp lại: "Tối qua ngủ không ngon nên về nhà ngủ bù."

Còn Phương Gia Lạc, kệ hắn.

Buổi chiều, Tiêu Chiến trở lại tiệm xăm. Trước khi đi, anh cố ý mặc áo cổ cao, còn cẩn thận kiểm tra hai bên cổ để đảm bảo mọi thứ không sai sót. Phim trường năm người mười ý, mỗi người đều giống như hầu tinh, đặc biệt là Lục Thần, nhìn sao cũng thấy không phải dạng vừa.

Nhưng chẳng sao cả, miễn không gây rắc rối cho Vương Nhất Bác là được.

Vương Nhất Bác và Lục Thần đang quay. Lục Thần bán khỏa thân nằm trên giường, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc, khuôn mặt giấu trong bóng tối. Cả người vừa hoang dã lại gợi cảm.

Tiêu Chiến nhìn cậu không hề chợp mắt một lúc lâu.

Đạo diễn hô lên, nói rằng cảnh quay vừa rồi rất tốt. Vương Nhất Bác quay lại nhìn thấy Tiêu Chiến, ánh mắt trầm xuống, khóe miệng lại hiện lên một chút ý cười. Lâm Vĩnh Xương bảo cậu nhìn vào màn hình.

Phương Gia Lạc không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Tiêu Chiến đứng một lúc rồi thì thầm: "Tối qua hai người làm rồi phải không?"


Hoa Mandala

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro