QUYỂN 1 - CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư vấn viên ơi, liệu tôi có thể trở thành bạn với một người tôi hằng đêm phone sex được không, có khả thi không? Nếu bất kỳ khách hàng nào mà hỏi câu hỏi này, Joo Geon Ah ngay lập tức sẽ trả lời như sau. Quý khách ơi, làm ơn nói gì có lý tí đi.

Biết là không được nhưng không có lựa chọn nào khác. Đó là tình huống buộc phải ngay lập tức lựa chọn giữa bạn bè và sự xa lánh. Thật ra nếu Hyun Dal chọn vế sau thì hết cứu, nhưng ít nhất cũng phải thử chứ. Bởi vì Joo Geon Ah rất thích Ha Hyun Dal.

Thật sự thích anh ngay cả khi cậu thậm chí còn không biết mặt, nhưng khi gặp rồi, lại càng thích hơn. Tuy không phải là Omega, nhưng hỡi ôi nhan sắc đó khiến cậu khó có thể kháng cự lại. Sự kết hợp tuyệt vời giữa lông mày đậm và thẳng, mũi cao hơn so với tưởng tượng còn đôi môi đỏ mọng. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ việc không dễ dàng gì khi phải chứng kiến những biểu cảm méo mó và rối loạn vì lòng tự trọng bị xúc phạm mạnh liệt, nó diễn ra rất rõ ngay trước cả khi anh nổi điên. Mà cũng thật tốt khi Hyun Dal đã tức giận và đứng phắt dậy, nhưng mà chưa đầy một phút sau đã quay lại và xin lỗi. Trưởng thành làm sao khi bạn biết cách xin lỗi một ai đó, không phải ai cũng làm được vậy đâu.

Thật đáng tiếc nhưng không sao cả, kể cả khi không có kiểu 'quan hệ' đó. Hyun Dal là người truyền tải năng lượng tích cực, vì vậy cũng có thể trở thành một người bạn tốt.

Nhác thấy Ha Hyun Dal đứng ở cuối hẻm. Mặc một chiếc cardigan lớn, sao chiều cao khác thường vậy. Lần trước vấn đề tóc tai có vẻ như được quá đặt tâm tư vào đó, còn hôm nay trông nó rất tự nhiên khi bị gió thổi bay và rối nhẹ. Dưới ánh sáng tự nhiên, mái tóc màu nâu nhạt.

"Hey."

Hyun Dal nhẹ nhàng chào khi bước vào xe. Anh bước vào cùng cơn gió và trao cho cậu nụ cười ấm áp xua đi giá lạnh. Hey. Geon Ah bất giác cười trước lời chào quen thuộc. May mắn thay, Hyun Dal trông có vẻ vui hơn so với lần gặp trước. Sắc mặt cũng sáng, vầng trán và mũi lộ ra giữa tóc mái rối trông đặc biệt đẹp.

"Mũi đẹp quá."

"Hình như là cậu cứ chọn từng cái một để khen thì phải "

"Nếu nghe vậy thì tâm trạng cũng vui thật mà."

"Chân mày của cậu..."

Hyun Dal, muốn đáp lại lời khen, chợt ngừng nói và cắn môi. Vì xấu hổ nên má đỏ lên. Cuộc 'hẹn hò' trước, anh thường chỉ nói hời hợt và mấy chuyện xa lạ, nhưng giờ khi quyết định trở thành bạn, khen chân mày đẹp cũng khó nói.

"Đang nói sao lại ngừng rồi?"

Làm sao Geon Ah bỏ qua cho được. Cậu láu lỉnh chọc ghẹo, Hyun Dal hắng giọng.

"Không, kỳ cục lắm. Bạn bè kiểu gì mà gặp nhau rồi khen nhau xinh đẹp cơ chứ?"

"Tôi thường nói điều này với bạn bè lắm. Kiểu sau khi tập, khen body người ta đẹp lên hẳn í".

"Khác nhau mà."

"Vậy thì khen tôi đi. Sáng nay tôi đã tập rất nhiều, muốn sờ vào đây không."

Geon Ah thẳng lưng và ưỡn ngực ra. Hyun Dal á khẩu nhìn lại với vẻ mặt không tin nổi mình vừa nghe gì. Ánh mắt lướt vội xuống ngực rồi nhanh chóng quay đi, giật mình như thể vừa bị bỏng.

"Này, nhanh lên đi. Tôi đã rất chăm chỉ đó."

"Cái thằng này, làm sao mà chạm vào chỗ đó được?"

Hyun Dal cáu kỉnh vuốt mặt. Geon Ah gõ gõ vô lăng và cười lớn.

"Này. Hôm nay cậu có muốn ăn phở không?"

"Sao cũng được, tôi không kén ăn."

"Tôi biết một quán gần đây. Không biết có chỗ đậu xe ở đó không. Là một nơi tuyệt vời."

"Đi."

"Cái gì thế?"

"Cái này? Bánh mì."

Trong chiếc túi mua sắm mà Hyun Dal đang trân trọng ôm trong tay thì ra là bánh mì. Hyun Dal trề môi gay gắt đáp rồi không nói gì thêm. Việc anh mang bánh mì đến chỗ hẹn nghĩa là mang đến tặng, nhưng dễ thương quá trời khi đáp lại câu hỏi kiểu vậy. Hậu quả của trò đùa vẫn chưa lắng xuống, mặt vẫn đỏ bừng lan đến tận cổ.

"Sao lại mang bánh mì đến đây?"

"Cậu ăn đi. Đây là tiệm bánh yêu thích của tôi."

"Thật hả? Daebak, cảm động quá đi."

"Không, vì tôi đã nhận cà vạt rồi. Có qua có lại chứ sao. Chà, sao phải bận tâm, tiệm bánh này ở ngay trước nhà thôi. Cách nhà khoảng một trăm mét."

"À đúng rồi. Tôi cũng chuẩn bị hoa nè."

Như thể vừa nhớ ra điều gì đó, Geon Ah với tay ra sau và nhặt một chiếc hộp nhỏ lên. Tầm mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, đưa nó cho Hyun Dal.

Mở chiếc hộp cỡ lòng bàn tay, bên trong có thứ gì đó nhìn như hoa hồng.

"Gì đây. Xà bông tắm?"

"Không. Bánh đó."

"Bánh? Mấy món như vậy bán ở đâu thế?"

"À không, vì Hye Seong nói rằng nếu định mở quán cà phê thì cần phải nghiên cứu thị trường, nên cậu ấy đã viết ra danh sách các quán cà phê chuyên bán món tráng miệng độc đáo và đưa cho tôi. Chúng tôi đã gặp nhau vào cuối tuần, cậu ấy cứ khăng khăng là phải đến đó, là thế nên vậy đấy. Nhân tiện tôi cũng mua ăn thử vài cái. Thế là đem đến cho cậu. Hình như là cheese cake nhưng không biết vị nó ra sao. Tôi cũng chưa ăn thử."

Geon Ah vội nói thêm vài chuyện lan man vì lỡ đề cập đến Hye Seong. Nhìn lại thấy Hyun Dal chớp mắt bình thản mà không có ý khó chịu nào. Anh hỏi trong khi xem xét chiếc bánh.

"Cậu định mở một quán cà phê à?"

"Ổn không ta? Thành thật mà nói thì không sao cả. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi mà, thuê một chỗ nhỏ ở toà nhà của cha, không đến mức lỗ vốn".

"Cậu có thích cà phê không?"

"Ơ, đến nơi rồi."

May mắn khi đỗ xe không chút khó khăn gì, cả hai liền tìm đến nhà hàng Việt Nam. Biển hiệu tối om, khó nhìn nhưng rất dễ tìm vì trước cửa sổ dán đầy ảnh thực đơn. Nhìn từ bên ngoài thì giống như một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, nhưng khi bước vào bên trong, những chiếc bàn nhỏ được đặt liền với nhau tạo nên một không gian ấm cúng, dễ chịu.

"Này, nếu chỗ hơi chật thì cứ ngồi đó đi. Cậu cũng không thích đứng đợi đúng không?"

"Okay."

Họ ngồi đối diện nhau ở một chiếc bàn nhỏ ở góc xa. Bên trong cửa hàng nhỏ đến mức quầy bar tự phục vụ nhỏ chiếm hết 1/3 số bàn. Geon Ah cởi một nửa chiếc áo khoác ngoài và buộc tay áo quanh eo.

"Phải ăn thử Bún Chả."

"Gọi đi. Có thể chia làm 2 phần ăn với bún cũng được."

"Ông chủ ơi ở đây!"

Trong lúc đang gọi món, có thêm một vài khách bước vào, nhưng vì không còn chỗ nên họ tiếc nuối bỏ đi. Hyun Dal qua tấm kính nhìn dòng người sải bước không điểm dừng. Geon Ah không thể chịu đựng được sự im lặng khó xử này, vẫy vẫy đôi tay chắc khoẻ của mình như thể đã rất thiếu kiên nhẫn.

"Nhanh lên nào. Đói quá điiiii."

Nghĩ rằng bản thân phải nói gì đó, Hyun Dal đã nhắc đến chủ đề vừa được nhắc đến.

"Nếu điều hành một quán cà phê, cậu có pha cà phê không? Hình như trước đây cậu nói mình đã tham gia một khoá barista thì phải."

"Không đâu. Làm quản lý thôi. Nếu là barista thì cũng có thể lao vào làm ngay, nhưng tôi không có khiếu."

"Cậu muốn mở quán cà phê kiểu nào? Đã có ý tưởng nào về concept hay nội thất hay marketing chưa?'"

"Không biết nữa. Nếu có ý tưởng hay ho gì thì làm ơn rao bán đi. Cứ thế này chắc tôi phải đi học cao học mất."

"Cao học? Khoá nào?"

"Tôi không biết."

"Chuyên ngành của cậu là gì?"

"Tâm lý học."

"Ồ. Nhìn hơi khác một chút nhỉ."

"Có cái đ** gì đâu."

Hyun Dal tròn mắt trước câu trả lời táo bạo. Geon Ah ngẫm lại những lời vừa thốt ra và nói lại.

"Cậu không thích chửi thề à?"

"Không sao, thích gì nói nấy."

"Tôi ngạc nhiên đó."

"Không phải vậy, mà là vì cậu không thích nói về chuyên ngành của mình mà."

"Không thích nó lắm đâu. Cậu tò mò gì sao?"

"Vì rất quan tâm nên tôi đã đọc rất nhiều sách tâm lý học. Tôi cũng biết về Thí nghiệm ở Nhà tù Stanford, nhưng gần đây tôi đã đọc toàn bộ nội dung đề cập đến cuộc thí nghiệm, nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều trong một thời gian dài sau khi đọc. Mỗi lần gặp chuyên gia tâm lý học là tội lại muốn hỏi..."

Có lẽ vì quá hứng thú với chuyên ngành tâm lý học nên Hyun Dal bỗng trở nên nói nhiều. Anh vui vẻ trò chuyện về lĩnh vực mình quan tâm thì đột nhiên lạc giọng. Geon Ah nhanh chóng thu hút sự chú ý của anh.

"Gì vậy? Hỏi thử đi."

"Thật bất ngờ."

"Cậu nghĩ sao?"

"...Cậu nghĩ gì về bản chất con người?"

"Câu này không có đáp án nhỉ."

"Vậy mới là một chủ đề hay để thảo luận."

"Chà, tôi không nghĩ khoa tâm lý có thể đưa ra câu trả lời hợp lý cho câu hỏi đó đâu."

Nói gì mà nói về bản chất con người trên bàn ăn chứ. Lướt sơ qua cũng thấy Hyun Dal thực sự tò mò. Thậm chí còn trông có vẻ phấn khích. Geon Ah lặng lẽ nheo mắt khi đưa ra câu trả lời.

"Bản chất là bẩm sinh ở một mức độ nào đó. Chắc chắn có những phần sẽ được hoàn thiện và thay đổi sau khi sinh ra, nhưng về cơ bản chúng ta vẫn là nô lệ cho ham muốn cá nhân thôi. Mặt đó thì tôi tin vào lý thuyết về quỷ dục vọng."

"Cậu có coi những ham muốn cơ bản như thèm ăn, ham muốn tình dục, v.v. là xấu xa không?"

"Đúng vậy. Nếu ham muốn thoả mãn những dục vọng đó lớn một cách bất thường dù đã trải qua xã hội hoá mà không quan tâm đến việc làm hại người khác, trở thành tội phạm mất thôi. Thử tưởng tượng một xã hội mà không có luật pháp, anh sẽ có câu trả lời ngay. Đúng chứ?"

"Ý cậu là nếu không có luật pháp thì xã hội sẽ không được duy trì đúng không?"

"Đó không phải là chuyện quá hiển nhiên sao? Và ngay từ đầu khái niệm thiện ác cũng rất mơ hồ mà. Vì con người quá thông minh nên những việc tốt - xấu của họ rộng hơn và ở cấp độ cao hơn nhiều, về cơ bản không khác gì động vật. A, cảm ơn ạ. "

Bún chả ra rồi. Trong khi Geon Ah để cái chén nước chấm vào giữa rồi lấy muỗng ra thì Hyun Dal rót một ít trà ấm.

"Dù vậy chúng ta cũng có tấm thương hại người khác và muốn giúp đỡ mà."

"Nhưng về chuyện đó..."

Geon Ah nhúng bún vào nước chấm và cố nếm thử trong miệng, dừng lại và nói.

"Được rồi."

"Tất cả những cảm xúc như vậy đều dựa trên khả năng đồng cảm phải không? Tôi không biết liệu khả năng đồng cảm với người khác có phải là một điều tốt hay không. Những kẻ psychopath nổi tiếng về việc không có sự đồng cảm, chuyện đó phổ biến đến mức người ta chia chuyện này thành các vấn đề thiện - ác. Nói thì dễ nhưng có nhiều người dù họ kém đồng cảm cũng không có khả năng đỡ người khác. Và cũng có nhiều người không phạm tội và sống cuộc sống bình thường ngay cả khi sự đồng cảm với xung quanh rất thấp."

"Đó là một ý kiến ​​thú vị. Hầu hết mọi người ở Mỹ đều theo đạo Cơ đốc, nên họ tin vào các mối tội đầu. Đó là lý do tại sao người ta nói nhiều về tôn giáo."

"Tôi không tin vào điều đó đâu. Chà, món chả giò này ngon lắm. Ăn thử đi."

Geon Ah gắp một miếng chả giò vào đĩa trước mặt Hyun Dal. Tôi sẽ tự ăn nó mà. Hyun Dal ngượng ngùng cười và lông mày anh ấy nhíu lại. Geon Ah lại đưa cho anh ấy một ít thịt và rau.

"Thì đó, dù mọi người có thông minh cũng là vấn đề. Cứ sống như vậy à? Bún chả ngon thế này, vừa ăn vừa khen ngon, ai cũng vậy cả. Ở quán cà phê có nhất định phải bán bánh hoa hồng mà tiệm khác không bán không?"

"Nếu muốn mở quán cà phê thì phải nắm bắt concept trước đã. Từ việc cậu sẽ tập trung bán cái gì."

"Nếu bộ não con người ít phát triển hơn thì đã sống hạnh phúc hơn rồi. Ăn nhiều vào."

Khi cậu phàn nàn thì Hyun Dal đã cười nhẹ. Chân va nhau dưới bàn. Geon Ah lén ngước mắt lên và quan sát. Cậu đã có một cuộc trò chuyện đầy văn minh với Hye Seong, nhưng không phải cậu đã nhận được một câu trả lời hơi tuỳ tiện sao? Không hề dựa trên nghiên cứu và cuối cùng kết thúc chỉ bằng cà phê và bánh.

Geon Ah vừa hỏi vừa nghịch đũa.

"Vậy theo cậu bản chất con người là như thế nào?"

"Tôi tin những điều thiện."

Hyun Dal không ngần ngại trả lời, như thể anh đã chuẩn bị sẵn câu trả lời.

"Cơ sở là gì?"

"Vì tôi muốn tin như vậy."

"Tôi cứ tưởng cậu sẽ nói dựa vào cuốn sách như thế nào hay những thí nghiệm đã thực hiện trong nhiều năm, nhưng chỉ là một kết luận đơn giản".

"Dù sao thì mọi người cũng tin vào những điều mình muốn mà."

"......"

"Nhìn thấy cái mình muốn thấy và nghe cái mình muốn nghe. Cho đến khi không thể làm như vậy được nữa."

Đôi mắt nhấp nháy tinh nghịch dường như mang màu cay đắng. Thay vì lắng nghe, Geon Ah đặt miếng chả giò cuối cùng vào đĩa của Hyun Dal. Đôi lông mày đẹp trai lại nhíu lại.

***

Trên đường về, Geon Ah than thở.

"À, cuối cùng thì hôm nay tôi cũng không được ăn cà ri."

"Cậu rủ ăn món Việt mà."

"Thì đó."

Chiếc hộp đựng bánh hoa hồng được đặt cẩn thận trên đùi, Hyun Dal nghịch nghịch mép hộp bằng cả hai tay. Geon Ah đo thời gian. Không còn nhiều thời gian.

"Khi nào ăn cà ri lần nữa?"

Vừa dứt lời, Hyun Dal quay đầu lại nhìn. Hiểu được lời của Geon Ah, anh tỏ vẻ khó hiểu, sau đó bật cười và cuối cùng lắc đầu.

"Rất tự nhiên. Đáng khen quá."

"Một quán ở Jonggak có món cà ri khá ngon-"

"Nhưng mà Geon Ah à."

Cậu thừa biết những lời gì sẽ được thốt ra khi câu nói xen ngang kia tiếp tục. Vừa đúng lúc điểm đến đã ngay trong tầm mắt.

"Dù sao thì chúng ta cũng không phải bạn bè nhỉ?"

".........."

"Cảm ơn vì món quà. Khi nào mở quán cà phê hãy cho tôi biết nhé. Tôi sẽ ghé qua một lần."

Geon Ah há miệng rồi im lặng. Thật không biết phải nói gì. Cũng không phải là lần đầu tiên tín hiệu đơn phương chia tay vang lên, nhưng điều đó thật kỳ lạ. Có lẽ là cho đến nay chưa có ai thật sự cười và nói lời tạm biệt cuối cùng.

Hyun Dal vẫn im lặng một lúc ngay cả sau khi xe dừng lại, nhưng sau đó nói đều đều. Lời chào khiến cậu thương tâm hơn bất kỳ lời chào nào khác.

"Hãy bảo trọng. Chúc cậu may mắn."

***

Chuyện chưa từng xảy ra với Geon Ah dù chỉ một lần.

"Này, có lẽ nào..."

Tình một đêm ngó xuống 'cậu nhỏ' mềm nhũn với ánh mắt đầy khó xử. Geon Ah câm nín. Cô nàng khá ý tứ nên không trực tiếp hỏi thẳng, lắp bắp hỏi nhưng cậu vẫn có thể nghe được những gì cần nghe.

Anh không phải là thái giám đó chứ?

"Hay là dùng miệng làm nhé?"

Geon Ah hỏi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Cô buộc phải nhếch đôi môi méo mó của mình lên và gật đầu. Đó là một nụ cười hỗn loạn pha trộn giữa sự hoang mang, chút bực bội, một chút thương hại và sự quan tâm được ngụy trang dưới vẻ bình tĩnh.

Geon Ah không nghi ngờ gì khi tin rằng mình đã trở thành nhân vật chính trong "Trải nghiệm tình một đêm tồi tệ nhất" của cô ấy.

***

Không thể cương lên được.

Cuối cùng Geon Ah rời khỏi nhà nghỉ, loay hoay với chiếc bao cao su trong túi mà cậu thậm chí còn không mở ra. Mọi việc diễn ra đúng như lời bác sĩ cảnh báo.

Thậm chí trong đời cậu chưa bao giờ bị ốm ngoài cảm lạnh. Lý do cậu đến bệnh viện gần đây là vì chứng rối loạn giấc ngủ đột ngột. Dù có thiền hay tập thể dục bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể ngủ được. Việc uống thuốc ngủ cũng là một hoặc hai ngày, không thể phụ thuộc vào chúng hàng ngày và nên việc đau đầu ngay cả vào ban ngày là một vấn đề lớn.

Geon Ah khỏe mạnh, không mắc bệnh vặt và sống xứng đáng với cái tên của mình*. Xét đến tình trạng sức khoẻ thường ngày, dù nghĩ thế nào đi nữa thì tình trạng bây giờ cũng kỳ lạ Trong khi cậu đang lo lắng chờ đơn thuốc, bác sĩ ngồi đối diện đã toát mồ hôi với khuôn mặt nghiêm trọng. Bầu không khí thật bất thường, như thể câu 'Tôi nghĩ cậu cần chuẩn bị tinh thần' sẽ bật ra bất cứ lúc nào.

(*à tên Geon Ah nghĩ là đứa trẻ khoẻ mạnh á)

"Là bệnh hiểm nghèo ạ?"

Geon Ah hỏi vị bác sĩ đang nhìn thứ gì đó một lúc mà chẳng màng đến người đang chờ đợi. Nếu mắc bệnh hiểm nghèo, cậu dự định sẽ ngay lập tức đến gặp bố mẹ và nói với họ rằng cậu mắc bệnh ung thư vì những cuộc đối đầu khủng khiếp đó, rồi dành cả phần đời còn lại của mình hành động như một kẻ ngốc cho đến khi cậu chết. Bác sĩ chậm rãi trả lời.

"Không phải bệnh hiểm nghèo. Gần đây cậu có chia tay người yêu không?"

"Vâng? Không ạ."

"Vậy một người bạn thân hoặc thành viên gia đình mất đi thì sao?"

"Ơ... Không luôn ạ."

Bác sĩ bất ngờ hỏi Geon Ah, người đang tận hưởng niềm vui nho nhỏ bằng cách tưởng tượng viễn cảnh cha mình chật vật ra sao. Sự chia ly, sự mất mát. Trực giác mách bảo với Geon Ah rằng đây là một căn bệnh liên quan đến hormone. Chia tay với người yêu lâu năm hoặc khi một thành viên trong gia đình đột ngột qua đời, nhiều Alpha và Omega mắc phải các bệnh về nội tiết tố với những triệu chứng khác nhau.

"Đây là một triệu chứng phổ biến, xảy ra khi mối liên kết bền chặt đột ngột bị mất đi, nhưng đừng lo lắng, nó không nghiêm trọng đâu".

"Một mối liên kết bền chặt? Đâu có đâu ạ."

"Thật khó để nói chắc chắn vì nó còn phụ thuộc vào mối quan hệ của cậu như thế nào, với ai, tình trạng thể chất và trạng thái tinh thần của cậu vào thời điểm chia tay. Cậu có thể thành thật nói cho tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra không?"

Geon Ah nuốt nước bọt và cố bình tĩnh sắp xếp lại những gì đang xảy ra trong đầu. Như mấy bộ drama, nếu cố nói dối bác sĩ, kết quả luôn í ẹ. Cậu cố gắng tối đa truyền đạt những chuyện đã xảy ra.

"Tôi đã cùng một Alpha, ở xa, tán tỉnh qua lại. Chúng tôi nói chuyện điện thoại hàng ngày trong suốt một tháng, nhưng không thành. Tôi đã giả làm người khác và nói dối, sau đó bị phát hiện."

"Ừm. Điều đó có thể xảy ra nếu có thứ gì đó được liên kết quá nhanh và sâu sắc rồi sau đó bị đột ngột bị cắt đứt."

"Triệu chứng là gì ạ?"

"Các triệu chứng có thể khác nhau do bất thường về hormone. Không gây tử vong. Các triệu chứng bao gồm mất ngủ, mệt mỏi, sốt và rối loạn tiêu hóa nhưng dùng uống thuốc thường xuyên trong vòng một tháng, sẽ thuyên giảm."

Tuy không gây tử vong nhưng đây là những triệu chứng làm giảm đáng kể chất lượng cuộc sống. Không thể sống như vậy trong một tháng được đâu.

Thuốc gì chứ. Thậm chí trong một tháng, Geon Ah cau mày.

"Phải làm sao mới đỡ ạ?"

"Cậu chỉ cần dùng thuốc theo toa một cách cẩn thận. Tuy nhiên, cần phải chú ý vì nó hơi mạnh và có thể gây tác dụng phụ."

"Tác dụng phụ gì cơ?"

"Các triệu chứng như rụng tóc hoặc rối loạn cương dương."

"Vâng?"

"Rụng tóc hoặc rối loạn cương dương."

"Vâng?"

"Đừng ngạc nhiên nếu cậu bị rụng nhiều tóc khi gội đầu. Và khi đang uống thuốc thì có thể không cương lên được. Do ham muốn tình dục nhưng không thể cương lên nên cậu sẽ trở nên nhạy cảm, đặc biệt là với pheromone Alpha hoặc Omega. Tất nhiên đây chỉ là những triệu chứng tạm thời, vì vậy đừng quá lo lắng, ngay sau khi ngừng thuốc, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường."

"Không, nếu có tác dụng phụ là rụng tóc và rối loạn cương dương thì loại thuốc đó không nên thương mại hóa chứ?"

"Thuốc đây thì nhiều người cũng đang dùng nên đừng quá lo lắng. À, nếu cậu muốn dùng chung với các loại thuốc khác thì phải hỏi ý kiến ​​tôi trước khi dùng. Không được uống chung với thuốc kỳ Rut đâu."

"Không dùng không được sao? Cũng có thể tự khỏi mà nhỉ."

"Nếu cậu không dùng nó và bỏ mặc những vấn đề bất thường của hormone, nó có thể gây ra các triệu chứng khác, vì vậy phải dùng nó."

"Còn cách nào khác không?".

"Đây là triệu chứng phát sinh do mối quan hệ đột ngột bị cắt đứt, nên gặp lại nhau và duy trì mối quan hệ tốt đẹp, tìm sự ổn định về mặt cảm xúc rồi từ từ rời xa. Lựa chọn như này đấy."

"Vậy nếu tôi tiếp tục gặp người đó thì mọi chuyện sẽ khá hơn sao?"

"Các triệu chứng sẽ thuyên giảm nhanh hơn nhiều so với việc bỏ mặc nó. Dù sao thì tất cả cũng là do căng thẳng tâm lý mà thôi. Alpha và Omega rất nhạy cảm về mặt này, vì vậy tốt nhất nên chú ý trong một tháng tới."

"Có ổn không nếu chỉ gặp nhau và ở bên nhau? Kể cả khi chúng tôi chỉ ngồi cạnh nhau thôi."

"Chắc chắn rồi. Có ích đấy."

"Gọi điện thoại thì sao?"

"Điều đó cũng có thể giúp ích. Và với tần suất cao--"

Bác sĩ nhìn lên khỏi biểu đồ, nhìn thẳng vào Geon Ah và nói.

"Chắc là đối phương cũng đang trải qua các triệu chứng tương tự."

Đó là câu chuyện chỉ mới xảy ra chỉ hai ngày trước. Geon Ah đã uống thuốc được kê đơn. Mỗi tuần phải uống một viên, nhưng đây là loại thuốc yêu cầu phải đến bệnh viện hàng tuần vì họ không kê một lượng lớn cùng lúc. Cậu đã cất thuốc vào tủ và cố gắng quên nó đi. Bất cứ ai cũng sẽ hành động như vậy khi nghe rằng tóc sẽ rụng và không cương lên được khi dùng thuốc.

Tuy nhiên, đêm hôm đó, Geon Ah không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải uống thuốc điều trị khi chứng rối loạn giấc ngủ kéo dài như hầm tối.

Và hiện tại.

Không cương lên được.

***

Hyun Dal đang nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, và màn hình điện thoại nhấp nháy ở khóe mắt anh. Chỉ trong chốc lát, sự tập trung bị phân tán bởi độ rung nhẹ, thông báo có tin nhắn đến. Anh cắn môi và cuối cùng kiểm tra điện thoại. Joo Geon Ah. Những cảm xúc vốn bị chôn vùi trong cái tên 3 chữ xuất hiện trên màn hình dần dần đúc hình rõ nét.

Joo Geon Ah chỉ gửi đúng 1 chữ đó. Đây là tin nhắn sau 1 tuần.

Hyun Dal trừng mắt vào tin nhắn và gãi đầu chán nản. Bản thân đã không ngủ được và bị căng thẳng vì đau nửa đầu, nhưng tin nhắn của Joo Geon Ah cũng chả giúp ích được gì. Tình trạng tồi tệ nhất luôn.

Khi nhìn thấy tin nhắn, anh chợt nhớ đến sự tồn tại mà mình đã cố gắng quên đi. Ký ức đầy tiếc nuối, tổn thương và tội lỗi của người với nụ cười gượng gạo vẽ ra rõ ràng.

Sau cùng, mối quan hệ đó cũng sẽ đổ vỡ thôi. Bỏ qua việc nói dối, thì Joo Geon Ah có vẻ là một chàng trai tốt, nhưng ngoại hình của cậu ấy lại không phải gu của Ha Hyun Dal. Cậu điển trai là điều không bàn cãi, đường nét lạnh lùng, nhưng chiều cao và vóc dáng tương đương nhau, là kiểu người mà Hyun Dal chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng yêu đương lãng mạn. Ngoại hình rất quan trọng. Chẳng phải Người đẹp và Quái vật chỉ có một cái kết thực sự có hậu sau khi quái vật biến thành hoàng tử hay sao? Không ai trên thế giới này có quyền chỉ trích Hyun Dal.

Không thể làm bạn với cảm xúc thế này được đâu.

Anh định trả lời tin nhắn nhưng rồi dừng lại. Chỉ trong chốc lát thôi nhưng lại cảm thấy buồn nôn vì bản thân thực lòng thích nó. Hiện tại điều đó có thể gây thất vọng nhưng Joo Geon Ah sẽ sớm nhận ra thôi. Thật vô lý biết bao khi nói rằng hãy làm bạn sau khi gây ra mớ hỗn độn như vậy.

Đang phân vân hỏi liệu mình có nên chợp mắt một tí vì không thể tập trung hay không, tên của Joo Geon Ah lại sáng lên trên màn hình điện thoại. Đang chiêm bao hả? Hyun Dal đưa mắt qua cái tên ba chữ và suy nghĩ. Lần này có cuộc gọi đến. Canh giờ chuẩn chỉ.

Joo Geon Ah nhanh chóng bắt đầu thống trị tâm trí Hyun Dal. Khi các giác quan như bị cướp đi bởi màn hình nhấp nháy và âm rung, Hyun Dal nhớ lại những buổi sáng sớm đã luôn chờ đợi cuộc gọi từ cậu như thế nào. Mỉm cười khi nghe thấy giọng nói của Geon Ah, lắng nghe cậu ấy nói với sự phấn khích, mong chờ những câu chuyện hài và tiếng cười ấy, dễ dàng nhận ra rằng mình đã bắt đầu ngày mới với tâm trạng vui vẻ...

"Alo"

Sao mà không nhấc máy được chứ? Dù sao cũng là mối quan hệ được thiếp lập qua điện thoại từ ban đầu mà. Cuối cùng thì Hyun Dal vẫn nhấc máy. Cậu ấy sẽ hợp lý hóa hành động của mình bằng lý do nào đó cậu ấy lại gọi điện lại sau một tuần vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Giọng nói rõ ràng khiến anh trở nên nhạy cảm hơn, do tình trạng căng thẳng chưa kiểm soát được dạo gần đây của mình.

- Ya. Sao không trả lời tôi chứ. Lớn chuyện rồi.

Sau đó, tin được không, giọng nói lè nhè phát ra. Ai nghe cũng nhận ra là đang say xỉn rồi gọi đến say hello. Tự bản thân cảm thấy mình như một thằng ngốc khi nghĩ rằng sẽ có điều gì đó tuyệt vời để làm. Không thể tin được là cậu đã uống rượu rồi gọi đến. Cố gắng phủ nhận thực tế rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi lại lần nữa, Hyun Dal ước rằng có thể quay ngược thời gian và tắt nguồn điện thoại.

"Chuyện gì lớn?"

- Không cương lên được, phải làm sao đây? Chịu trách nhiệm đi.

Một cú sốc ngay lập tức đập vào đầu khiến anh quên luôn sự mệt mỏi. Hyun Dal đang nằm, bật dậy rồi chỉnh lại tư thế rồi ngồi thẳng lưng. Đây là lời tỏ thú tội thứ hai của cậu hả? Lời thú tội đầu tiên, 'Tôi không phải là người mà cậu biết', cũng quá đáng rồi, nhưng lời thú tội thứ hai lại là, 'Không cương lên được'. Phone sex với một Alpha liệt dương. Hết cứu.

Hyun Dal nhanh chóng trấn tĩnh tinh thần và hỏi lại. Sức tập trung tưởng đã bị phá hủy, ngay lập tức bắt đầu hoạt động bình thường.

"Sao lại là trách nhiệm của tôi chứ?"

- Cậu có vậy không? Bác sĩ nói sẽ không thể ngủ được, đau đầu và mệt mỏi.

"Gì? Đệt mẹ. Cậu làm tôi liệt như cậu hả? Đó là cái gì vậy trời? Bệnh truyền nhiễm hả?"

Cứ nghĩ rằng mình đã tìm được sự tập trung và lý trí thì Hyun Dal hoảng hốt hét lên rồi vội vàng kéo quần xuống. Phải kiểm tra ngay lập tức. Thật mỉa mai khi phải nắm lấy đũng quần của mình theo một kiểu hoàn toàn khác để nói chuyện điện thoại với anh chàng đã cùng anh phone sex.

Trong tình thế cấp bách, Geon Ah thản nhiên đáp.

- Tự dưng bị liệt? Tôi có bị ngu đâu.

"Nói cho đàng hoàng! Một cách logic."

- Gặp nhau rồi nói chuyện đi. Đang ở đâu đó?

"Bây giờ? Ở nhà. Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Đã 12:30 rồi đó."

- Vậy à? À, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy sao. Vậy ngày mai nói chuyện đi. Cúp máy đây.

"Này này này, chờ chút! Không, phải giải thích rồi mới tắt chứ. Gọi điện thoại nói là bị liệt bất thường mà phải ngày mai mới bàn à? Tính nói cái gì? Tôi mệt nhe. Dạo này đúng là không ngủ được. Sao cậu biết hay vậy?"

- Nhà cậu ở đâu. Chụp địa chỉ rồi gửi cho tôi đi.

"Sao cậu lại hỏi địa chỉ nhà tôi?"

- Gặp rồi nói.

"Gặp ở ngoài. Đang ở đâu vậy?"

- Gặp rồi nói. Địa chỉ là gì?

Ôi, chết tiệt... Hyun Dal dùng lòng bàn tay đánh vào trán. Thậm chí còn không cảm thấy đau vì chứng đau nửa đầu.

"Say rượu thì đừng lái xe."

- Tôi sẽ đi taxi. Tôi thậm chí không còn sức để lái xe đâu. Gửi địa chỉ đi. Cúp nha.

Nói xong những lời cuối đó, Joo Geon Ah cúp máy ngay mà không đợi dủ chỉ một giây. Hyun Dal ngơ ngác nhìn điện thoại bị ngắt. Sốc đến độ bất động vài giây. Anh thậm chí còn nghĩ rằng mình có bị hoang tưởng vì không thể ngủ được hay không. Mồ hôi bắt đầu đổ dồn vào lòng bàn tay đang nắm chặt chiến điện thoại, chậm rãi hạ cánh tay xuống.

Đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra. Việc nhận được cuộc gọi từ những người bạn say rượu không phải là hiếm, nhưng chưa có ai khiến Hyun Dal sốc như thế này. Chị ruột của anh cũng tức giận nếu tìm đến vào lúc hơn nửa đêm như này, chưa kể đây là người xa lạ. Lải nhải về việc liệt dương rồi đột ngột cúp máy mà không hề đưa ra lời giải thích hợp lý nào.

Hyun Dal lặng lẽ gửi địa chỉ, sau đó ấn mu bàn tay lên trán và nghiến răng chờ đợi.

Chờ rồi lại chờ.

Joo Geon Ah xuất hiện lúc 8 giờ sáng.

***

"Cái thằng điên này là cái quái gì? Là đồ ngu à?"

Hyun Dal gầm gừ ngay khi cánh cửa mở ra. Giọng nói trầm, khàn khàn phát ra yếu ớt và bị rè do thiếu sức. Kẻ được gọi là thằng điên, Joo Geon Ah đứng trước cửa với đôi mắt sưng vù do tỉnh dậy không lâu.

Lâu lắm rồi mới nhìn thấy cậu, ngoại trừ đôi mắt sưng vù vào buổi sáng, vẫn như lần cuối gặp nhau. Ngay khi cửa vừa mở ra, bắt gặp cảnh tượng Geon Ah tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh gầm lên. 8 giờ sáng gõ cửa nhà người khác mà lại tỏ ra không mong đợi phản ứng như này thì thật là đáng khinh. Geon Ah xấu hổ chớp mắt và hỏi lại.

"Ơi?"

"Cậu nói sẽ đến ngay nên tôi phải thức cả đêm để chờ. Nhưng vào buổi sáng? Cậu nói sẽ đến vào lúc nửa đêm, nhưng lại là 8 giờ sáng?"

"Xin lỗi mà."

Hình tượng đoan trang đổ vỡ vì bị cơn thiếu ngủ hành xác, hiện rõ trên mặt Hyun Dal, Geon Ah đã ngay lập tức xin lỗi. Với vẻ mặt ăn năn hối lỗi cùng hàng chân mày cụp xuống, hõm má cũng chùng xuống theo, anh quên mất tất cả những gì mình muốn nói. Geon Ah lắp bắp.

"Tôi đã ngất xỉu sau khi cúp máy. Tôi xin lỗi. Đêm qua say quá nên gọi kiếm, nhưng may quá, lúc tỉnh dậy là nhìn thấy tin nhắn, nhớ lại đủ hết. Thế là nhanh chóng đi tắm rửa rồi đến đây. Cảm ơn đã mở cửa. Cứ tưởng là cậu đang ngủ chứ."

Nếu đang ngủ thật thì tính sao? Cố đánh thức chủ nhà bằng cách đập cửa hả? Hyun Dal định hỏi nhưng từ bỏ. Mỗi lần lỡ mồm thốt ra những lời cố kìm nén, trái tim lại hẫng vài nhịp.

"Định ăn cà ri nên mua cho cậu luôn! Có cơm không?"

Joo Geon Ah cười, nhẹ nhàng lắc hộp cà ri ăn liền. Cà ri, cà ri, sao không quên món cà ri chết tiệt đó đi, Hyun Dal nghiến răng nghiến lợi cho cậu vào nhà. Geon Ah bước vào, cởi áo khoác, gấp gọn gàng đặt trên ghế sofa, tự tìm đôi dép đi trong nhà, mang vào rồi đi vào bếp. Mùi rượu nồng nặc toả ra.

"Bây giờ cà ri quan trọng lắm hả? Nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi."

"Sở dĩ tôi thiếu ngủ và mệt mỏi là vì chúng ta đội ngột chia tay nhau đấy. Rối loạn hormone."

".......Gì? Chúng ta làm gì mà đến mức đó?"

"Thì thật là chúng ta thích nhau mà. Dù chỉ một thời gian ngắn thôi nhưng cũng trở thành chỗ dựa cho nhau rồi. Tôi cũng được an ủi rất nhiều khi tâm sự với cậu."

Hyun Dal không thể biết cậu ấy đang làm ra vẻ mặt gì vì chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng đang siêng năng đổ cà ri vào hai chén. Chúng ta thích nhau mà? Một câu nghe hơi vô tri trì trệ ở đầu lưỡi đè nặng lên trái tim cậu. Joo Geon Ah chưa bao giờ trực tiếp đáp lại lời tỏ tình trước đó. Rồi đến câu này.

Cơn đau đầu khiến mắt cũng nhức, Hyun Dal thấy đắng miệng.

"Bác sĩ nói rằng do cú sốc đến từ việc đột ngột cắt đứt mối liên kết giữa các mối quan hệ thân thiết nhưng tác dụng phụ của thuốc điều trị là bị rối loạn cương dương. Liệt dương 'tạm thời'. Không bị suốt đời đâu đừng lo,"

"Gì?"

"Tôi đã dùng thuốc rồi. Có tác dụng đó, dễ ngủ hơn đó? Nhưng thực sự không có tác dụng mấy. Ủa, màng bọc ở đâu?"

"Ngăn kéo thứ hai bên phải bên kia."

"Dù sao thì được khuyên nếu ở cùng nhau, các triệu chứng sẽ thuyên giảm. Trong khoảng một tháng."

"Vậy cậu muốn nói về chuyện gì?"

"Hãy ở cạnh nhau. Gặp gỡ thường xuyên và nếu không thể, thì gọi điện thoại."

Chịu đựng một tháng thôi. Geon Ah nhún vai bồi thêm. Cậu đặt chén vào lò vi sóng với vẻ mặt thờ ơ và nhấn nút.

Thêm một tháng nữa với anh chàng ngỗ ngược, không phải bạn cũng không phải người yêu, gọi điện lúc nửa đêm, phàn nàn về chứng rối loạn cương dương, rồi xuất hiện lúc 8 giờ sáng? Hyun Dal lắc đầu. Ngay cả trước khi xem xét lời đề nghị, tuyên bố của Joo Geon Ah cũng rất lố bịch.

"Lại bịa ra mấy chuyện vô nghĩa nữa à?"

"Nè, Bapfor*. Cho cậu nhiều nè. Có thực mới vực được đạo. Dù không hợp với cậu hiện giờ cho lắm."

(*theo mình search thì là cơm trộn/ cơm nắm)

Hyun Dal lườm Geon Ah, sải dài bước tiến tới và lấy hai chén cơm ăn liền từ trong tủ. Đúng như cậu ấy đã nói, anh cảm thấy đầy hơi vì món bánh burrito cho bữa trưa ngày hôm qua. Tuy vậy lời của Geon Ah có đáng tin hay không. Nói dối một lần thì tại sao không có lần hai?

"Ăn cơm trước đã. Đêm qua cậu cũng không ngủ được phải không? Mắt sưng húp lên kìa. Ngồi xuống đi."

Hyun Dal cũng không còn sức để đứng mãi nên đã ngồi xuống bàn. Tự nhiên như nhà mình, Geon Ah lấy nước từ tủ lạnh, đổ nước ra rồi lấy chén dĩa đặt xuống. Sau vài lần quay lò vi sóng, cơm và cà ri được hâm nóng, bữa sáng đã sẵn sàng.

"Tôi có thói quen gọi điện thoại sau khi uống rượu. Xin lỗi nhé."

Geon Ah uống nước và xin lỗi. Hyun Dal im lặng trả lời bằng cách thọc thìa vào giữa cơm.

"Vậy sau này đi nhậu thì khoá máy luôn đi."

"Xin khắc cốt ghi tâm lời khuyên."

Anh đã cố gắng hết sức để không càu nhàu nhưng cơn đau đầu khiến Hyun Dal rất khó giãn cơ mặt ra. Chạm phải ánh mắt 'đẫm máu' đó, Geon Ah lập tức đổi chủ đề khác.

"Nhà đẹp thật đấy."

"......"

"Những bức tranh trên tường là gì vậy? Trẻ con vẽ phải không?"

"Có một bức tranh mà bọn trẻ đang bán. Tôi mua nó tại một sự kiện được tổ chức định kỳ bởi một tổ chức mà tôi hỗ trợ."

"Ồ, thật sao? Dễ thương quá nè. Cái cây à?"

"Đầu hươu."

"Sáng tạo ghê ha."

"Ăn cơm đi."

Joo Geon Ah lập tức nghe lời, trộn đều và ăn một cách ngon lành, uống nước từ từ. Cậu lo lắng nhìn Hyun Dal đang giả lả nói lại.

"Hôm nay cậu có kế hoạch gì khác không?"

"Không có."

"May quá. Cậu trông rất tệ, tôi lo lắm đó."

"Chính cậu hôm nay cũng không đi làm à?"

"Thời gian làm việc của tôi linh hoạt lắm. Hôm nay tôi có khách đặt chỗ vào buổi chiều nên sẽ về muộn một chút."

"Cậu đã cùng ai uống rượu thế?"

"Với bạn bè thôi. Nhưng lúc gọi thì ở nhà một mình. Dù có thân thiết đến mấy, tôi cũng không thể đi khoe khắp nơi rằng mình liệt dương."

"Nói là tạm thời mà."

"Không cương được thì sốc thật mà. Cậu cũng sẽ sớm trải nghiệm thôi."

"Đời nào!"

"Nhìn vào các triệu chứng thì có rất ít khả năng không như vậy. Ngoài cảm lạnh ra thì trong đời tôi chưa bao giờ mắc bệnh thế này. Đặt lưng xuống là ngủ ngay."

"Tôi cũng có nói là tin ngay đâu, nhưng thật trớ trêu nếu đó là sự thật."

"Gì?"

"Đau đến mức không chịu được chỉ vì thích một ai đó."

Hyun Dal thở dài và cảm nhận được ánh mắt của Geon Ah đặt trên mặt mình. Đây không phải là lần đầu tiên hẹn hò, nhưng đây là lần đầu tiên anh thích đối phương với cảm giác khác biệt đến vậy. Ngay cả trong khoảnh khắc này, anh cũng không nghĩ bản thân đã giải toả cảm xúc đó hoàn toàn. Đương nhiên rồi, chỉ mới vài ngày thôi mà.

"Lãng mạn vậy sao. Lời thoại trong phim à."

Geon Ah lẩm bẩm với một bên má phồng lên. Hyun Dal cuối cùng cũng đặt muỗng xuống.

"Rốt cuộc trong phim nào mà nhân vật chính lại có lời thoại là mình liệt dương vậy?"

"Cùng nhau vượt qua nghịch cảnh đó............... Tình cảm vẹn toàn................"

Nhìn thấy biểu cảm tàn bạo của Hyun Dal, Geon Ah lắp bắp khi chạm ánh mắt ấy. Đôi khi cậu ấy có thể thẳng tính quá, lúc lại tỏ ra quan tâm đến phản ứng của mọi người, cũng có khi không biểu hiện gì trên mặt nhưng đôi khi lại quá thành thật. Hyun Dal trừng mắt vào Geon Ah, thở dài và đẩy cái chén của mình ra.

"Cậu ăn hết đi."

"Này, phải ăn một chút chứ, xỉu đó. Hay là do thức cả đêm mệt mỏi nên mới vậy?"

Geon Ah nghiêng người trên và tiến lại gần hơn. Anh thấy xấu hổ vì giọng nói êm dịu kia rất chân thành mà không hề có chút mỉa mai. Hyun Dal miễn cưỡng cầm muỗng múc thức ăn cho vào miệng và nhai. Cơm cứng như đá vậy.

"Vậy chia nhau ăn đi. Tôi thật sự không thích cơm."

"Ăn 5 muỗng đi. Tôi đếm cho. Hana à."

"Bớt giỡn đi."

Lần này rõ ràng là một nỗ lực để nâng cao tiêu chuẩn. Hyun Dal đẩy vai, Geon Ah nghiêng như con lật đật lăn về chỗ của mình, cười toe toét. Cậu xin lỗi rối rít vì đến muộn 8 tiếng vậy mà anh không hề tức giận, vội vàng dọn bàn rồi ngồi xuống với nụ cười trên môi, khéo léo đùa. Giỏi giao thiệp đấy.

Hyun Dal đã ăn 5 muỗng như đã hứa, Geon Ah ăn hết phần còn lại.

"Ăn cà ri mà không đánh răng ngay răng sẽ vàng đó, đánh răng trước đi."

"Đánh răng rồi gì nữa?"

Sau khi rửa sạch đĩa rỗng bằng nước, Geon Ah tự tin đề xuất. Xét theo việc cậu thậm chí còn lấy bàn chải đánh răng từ trong túi áo khoác ra, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ trước. Sau khi ăn xong, thì đánh răng, quy trình logic đấy, nhưng có cần thiết không? Đáng ngờ ghê. Hyun Dal lộ rõ sự không hài lòng nhưng vẫ dẫn đường vào phòng tắm. Tuy nhiên, Joo Geon Ah đã không quan tâm đến anh vì mải sáng mắt vào mớ bom tắm và xà phòng handmade trữ đầy trong phòng tắm.

"Cái này đẹp nè. Mùi thơm nữa."

"Cái đó là gì nhỉ? Mùi xoài à?"

"Hình như vậy."

"Lấy một cái đi."

"Hả? Không, tôi không vòi quà đâu, chỉ là muốn khen những món như này thôi. Cậu thích những thứ rực rỡ ngát hương nhỉ, như hoa í?"

Hyun Dal đáp với đôi môi dính đầy bọt kem đánh răng. Đôi mắt ngái ngủ hướng về phía cậu, Geon Ah lặng lẽ chăm chú đánh răng.

"Mùi nào tôi cũng thích, nhưng thích nhất là mùi trái cây."

"Trái cây ngọt? Hay tươi mát?"

"Mùi ngọt. Giống dâu tây hoặc đào."

Hyun Dal suy nghĩ một lúc rồi duỗi tay ra mà không báo trước. Geon Ah đang lơ đãng đứng đánh răng, cánh tay anh trượt nhanh sang bên cạnh đầu, mở tủ. Rồi tay vượt qua vai, tiến đến gần đến độ ngực cả hai như chạm nhau, xong lui ra ngay. Anh ngửi thử mùi của cục xà phòng vừa lấy ra, quay sang đưa cho Geon Ah.

"Dâu nè. Nhà cậu có bồn tắm không?"

"Có."

"Vậy cái này nữa."

Hyun Dal còn nhặt một quả bom tắm có màu tím nhẹ xen lẫn màu hồng và đưa cho cậu. Geon Ah bối rối nhận quà trên tay tay trong khi tay còn lại đang cầm bàn chải đánh răng, ngây người chớp mắt. Cậu nhìn Hyun Dal một lúc rồi nhẹ nhàng đặt xà phòng và bom tắm lên thành bồn, rửa mặt rồi súc miệng. Hyun Dal đang đứng cạnh, cũng làm điều tương tự, Geon Ah quan sát kỹ lưỡng từng chuyển động của Ha Hyun Dal.

Cuối cùng, khi Hyun Dal lau miệng và ngẩng đầu khỏi chiếc khăn, họ đứng đối diện nhau. Geon Ah nheo mắt lại. Ngược lại, Hyun Dal lên tiếng trước.

"Chuyện giữ quan hệ là cậu đùa dai đúng không?"

"Hả?"

"Không, dù có tán tỉnh qua lại, chúng ta đều như nhau mà. Không thể cứ ai khen đẹp là liền níu lấy nhau như vậy. Nhưng với người thật sự thích thì sao?"

"Có gì mà không thể khen đẹp chứ? Bất cứ khi nào ta cùng nhau trò chuyện, tôi đều muốn khen cậu đẹp hết á."

Geon Ah giật mình há hốc mồm khi Hyun Dal mặt mày vặn vẹo tiến đến.

"Tôi thực sự thích cho đi đấy. Thích mời bạn bè đến nhà mình chơi, rồi tiễn họ về thì dù không có dịp gì đặc biệt nhưng vẫn thấy vui mà. Cậu thì khác!"

Lưng Geon Ah chạm vào tường phòng tắm khi lùi lại để tránh Hyun Dal đang tiến gần hơn. Hyun Dal cứ thế tiến lại gần cho đến khi cậu không còn nơi nào để trốn thoát, hơi thở nhẹ nhàng man mát mùi bạc hà.

"------Tất nhiên cậu có phải vậy đâu. Tôi không có mời cậu đâu, là cậu xông vào nhà tôi mà. Nhưng não tôi hiện đang thiếu oxy trầm trọng nên không phân biệt được."

"Này, Hyun Dal-"

"Đúng rồi, chính là khuôn mặt này."

Hyun Dal dang rộng đôi tay to lớn của mình ra và bóp má Geon Ah. Anh nhẹ nhàng bóp má cậu để môi cậu trề ra. Chậm rãi thở. Hai mắt đều đỏ ngầu.

"Dù rất tức giận nhưng khi nhìn vào khuôn mặt vô tư của cậu, não tôi điên mẹ rồi mới gửi tín hiệu đến đôi tay ngu ngốc này, mời cậu vào và và cậu tự dưng thành khách của tôi, tôi cần phải nhanh chóng chiêu đãi khách."

"Hyun, đợi chút.."

"Có cách từ chối tín hiệu não hả? Chỉ có thể ngu ngốc làm theo mệnh lệnh được đề ra thôi."

"Ya-"

"Nếu bạn tôi thích dâu thì tôi đã làm cả strawberry chocolate fondue tặng luôn. Nhưng những gì cậu có thể đem đi là mớ xà phòng này đó!"

"Cậu giờ còn tệ hơn khi tôi xỉn đêm qua nữa."

"Cậu có biết tôi đã uống bao nhiêu ly cà phê trong lúc chờ cậu không?"

Khi Geon Ah cố gắng tránh ánh mắt của anh, Hyun Dal, người đã tiến gần đến mức trán họ chạm vào nhau, gằn từng chữ và xoay cằm cậu về phía anh. Geon Ah ngước mắt lên trong run sợ như nhìn thấy điều gì xa lạ và kiên quyết đưa tay giữ ngực anh lại. Ý là đừng đến gần hơn nữa. Chỉ là mọi chuyện không diễn ra như cậu muốn? Hyun Dal vẫn hừng hực đứng yên và không có ý định né ra. Geon Ah bàng hoàng hỏi lại.

"Tôi uống rượu còn hiểu, sao cậu cũng xỉn luôn rồi?"

"Bộ cậu không hiểu tại sao não tôi lại tước quyền kiểm soát của tôi à, đổ caffeine ngập não trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng như này?"

Điên mất thôi. Sau khi lẩm bẩm một mình, Geon Ah vội nắm lấy cánh tay của Hyun Dal. Cánh tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hyun Dal bị lôi ra ngoài một cách loạng choạng, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng sớm.

"Phòng ngủ ở đâu thế?"

Hyun Dal tò mò không biết rốt cuộc Joo Geon Ah sẽ làm gì tiếp theo, thì cậu đột nhiên hỏi. Ngay khi từ "phòng ngủ" xuất hiện, môi của Hyun Dal co giật dữ dội.

"Đừng có giở trò nữa."

"Ơ? Không phải vậy đâu."

"Cậu nói thật đi. Dị giáo hả? Cậu là dị giáo đúng không? Thà rằng nhận bản thân đang đi chiêu mộ thành viên cho dị giáo mà cậu lao theo còn hơn. Nếu cậu muốn tiền, tôi sẽ gửi cho cậu chút ít mà- Này!"

Geon Ah phớt lờ Hyun Dal, người anh đang bắt đầu nóng lên, đảo mắt nhìn xung quanh và bước theo cậu như một bóng ma, về hướng phòng ngủ. Hyun Dal đột nhiên nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ cách đây không lâu. Bản thân trong quá khứ quá ngây thơ, người trông tức giận như thể anh ngồi nhầm bàn. Ai có thể ngờ rằng vài ngày sau chàng trai đó sẽ tấn công vào phòng ngủ của anh đâu chứ?

Nghe nói dạo này dị giáo rất xảo quyệt nên không biết đó là dị giáo đâu. Chúng thả những thành viên có ngoại hình ưa nhìn vào các quán bar làm mồi nhử, phân tán một số lượng những kẻ đứng đầu hành động để liên lạc với nạn nhân, sau đó trang bị cho mình những lời nói hào nhoáng và thái độ trơ trẽn để lừa nạn nhân. Phương pháp mới của chúng là lôi kéo mọi người xung quanh và khiến nạn nhân không nghĩ đây là lừa đảo, khi họ chấp mê bất ngộ, họ tin răm rắp những tôn giáo lạ đời.

Joo Geon Ah, đứng vững, mở cửa phòng ngủ không thương tiếc.

Rồi sao đến được đây vậy? Hyun Dal rơi vào trạng thái hoảng loạn khi nhìn thấy cánh cửa từ từ mở ra. Sức nào để đuổi tên cường tráng này đi đây? Bình thường thì anh sẽ thử, nhưng bây giờ anh không đủ tỉnh táo, mất ngủ và đau đầu, việc tấn công một kẻ vừa ăn xong hai chén cà ri chẳng khác nào tự sát.

"Vào thôi."

Geon Ah hất cằm về phía chiếc giường. Hyun Dal gần như không thể gọi được 911, khó khăn giấu nhẹm đôi bàn tay run rẩy sau lưng do ảnh hưởng của caffeine và thiếu ngủ.

"Tôi không ngủ với cậu đâu."

"Tôi đâu có ý làm gì, nằm đi."

"Tôi sẽ tố cáo cậu. Cậu thấy gì không? Nhấn 911 rồi đó. Bấm gọi là nối máy ngay. Sẽ tố cáo tội xâm nhập trái phép và cưỡng hiếp."

Sau khi nhìn một lúc, Geon Ah thận trọng tiến lại gần. Hyun Dal đang lùi lại thì va vào tường, chỉ khi cú va nhẹ vào lưng, anh mới nhận ra rằng 911 là số sai. Ngay khi anh nhận ra rằng khuôn mặt hơi cuối trông đáng sợ hơn bao giờ hết ở ngay trước mắt, Geon Ah giơ ngón tay út thon dài lên.

"Tôi sẽ không làm điều gì xấu đâu. Tôi hứa. Tôi thực sự không nói dối. Tôi không phải thuộc dị giáo. Tôi thậm chí không cần tiền."

"......"

"Cậu bệnh mà. Hình như cậu đứng còn không vững thì phải."

Đau đầu quá. Cơn đau đầu lan tới khiến anh muốn bật khóc. Hyun Dal chéo ngón tay vào nhau cầu nguyện. Má ơi lần đầu trong đời con làm vậy đó. Trong lúc đó, Joo Geon Ah cười toe như thể đang vui vẻ lắm.

Hyun Dal đã nằm xuống giường sau một hồi do dự. Đầu dù dính vào gối mềm vẫn âm ỉ đau. Tôi nằm cùng nhé? Không làm gì đâu? Geon Ah cao giọng thông báo, rồi chui vào chăn và rúc vào người anh. Anh thật sự lo lắng nếu bị ôm quá chặt thì sao, nhưng may mắn thay, cậu chỉ nằm xuống ngay cạnh và áp vai cạnh nhau để cảm nhận được hơi ấm cơ thể.

Ánh sáng buổi sáng lọt qua rèm cửa và tạo thành đốm trên giường. Khuôn mặt của Joo Geon Ah như sáng bừng trong căn phòng tối. Vết sưng tấy dần giảm bớt, nét sắc sảo ngày đầu gặp gỡ hiện lên sống động.

Sau một hồi im lặng, Geon Ah đã mở miệng trước.

"Đáng ngạc nhiên là dù đã chia tay nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi gắn bó với một người lâu như vậy, khoảng 3 tháng rồi nhỉ?"

"3 tháng là dài rồi sao?"

"Cỡ đó là lâu rồi."

"Tôi có một mối tình 3 năm đây."

Geon Ah liếc nhìn sang bên cạnh. Góc nghiêng khi nhắm mắt của Hyun Dal có thể thấy anh dần thả lỏng. Cơ mặt vốn luôn nhăn nhó suốt thời gian qua vì cơn đau đầu đã tìm lại được sự bình yên và nét bảnh bao vốn có. Anh tiếp tục nói một cách mơ màng với đôi mắt nhắm nghiền.

"Chúng tôi biết nhau lâu rồi, thích nhau nhưng mỗi người học một nơi nên tự nhiên chia tay. Khoảng nửa năm dù ngày nào cũng gọi điện hỏi thăm sức khỏe, trò chuyện tâm tình, nhưng đại học là khoảng thời gian bận rộn nhất mà. Cuối cùng chỉ còn 1 tiếng một ngày cũng khó nữa. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, dù cho là yêu xa."

"Cậu đề nghị chia tay à?"

"Không, tôi bị đá. Bị đá hoài mà."

Đợi một lúc nhưng Hyun Dal không nói gì thêm. Geon Ah đảo mắt, đột nhiên quay đầu lại và bồi thêm vào rất tự nhiên.

"Tôi vẫn ở đây mà."

"Cậu thì sao?"

"Cậu đá tôi mà. Cho nên là không phải lần nào cũng bị đá đâu."

"Tôi đá cậu rồi mà cậu có chịu buông đâu, tính kiểu gì đây?"

"Ai nói không phải bị đá? Tôi đi nhậu vì thất tình đó nhen."

"Có thằng khốn nào tìm đến nhà cậu, nấu cơm cho nó ăn rồi rủ nó lên giường không? Và không phải nhậu vì tình mà vì liệt dương nên mới làm vậy."

"Liệt dương cái gì, nó chắc chắc sẽ cương lên lại mà. Cẩn thận với cái mồm của cậu đấy, đồ khốn, cậu cũng có nguy cơ mà!"

Đang nói chuyện một cách bình thường thì đột nhiên Geon Ah nổi cáu. Trước tầm nhìn, cậu nâng cao phần thân trên và trừng mắt nhìn anh, Hyun Dal nghiêng đầu và bật cười. Tiếng cười sảng khoái bùng lên không dứt cho đến khi anh dừng lại, chà, mọi tiêu cực trên mặt biến mất rồi kìa.

"A trời... mắc cười quá, thiệt tình."

Tiếng cười cuối cùng cũng lắng xuống, Hyun Dal, người đang nhìn thẳng về phía trước, đã quay đầu về phía Geon Ah. Cậu vẫn ngay đây. Ánh mắt cũng ở đó. Geon Ah vô cớ nhìn đi chỗ khác rồi cứ thế ánh mắt chạm nhau. Hyun Dal đột nhiên mở miệng.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè."

"Ya, Tôi nói là được mà. Tôi mặt dày lắm đó."

"Cứ nói tiếp đi. Hình như đầu đỡ đau hơn thì phải."

Nụ cười dần tan và giọng nói cũng trở nên thân thiện hơn, Geon Ah chậm rãi lăn người sang một bên và nằm xuống. Hyun Dal lại bật cười khi nhìn vào mái tóc mới bị vò nát. Có vẻ như tác dụng của caffeine đã bắt đầu phát huy theo những kiểu khác, tiếng cười vang lên lần nữa mà không có dấu hiệu lắng xuống. Geon Ah luôn mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh nãy giờ, nói.

"Khuôn mặt khi cậu cười khác lắm đó. Giật cả mình luôn. Cứ như là người khác vậy."

"Lạ à?"

"Không đâu."

"Người yêu lâu nhất là 3 tháng mà làm tư vấn tình cảm, đúng là buồn cười thật "

"Thời gian không quan trọng. Quan trọng cách hẹn hò."

"Cậu có nghĩ mối quan hệ của mình đặc biệt không?"

"100 ngày thật sự tôi luôn cố hết sức làm mọi thứ. Tất cả những gì có thể làm khi hẹn hò. Không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm thấy mọi thứ đều tiến triển quá nhanh."

"Cậu đang bảo tôi đừng kể cho cậu những điều cậu không cần biết phải không?"

"Không, vấn đề không phải phát sinh quan hệ trên giường. Tất cả những niềm vui và nỗi buồn mà người khác sẽ trải qua trong một năm, với tôi thì chỉ trong một hoặc hai tháng thôi. Khóc lóc, tức giận, cãi nhau và cảm thấy dễ chịu trở lại."

"Hãy nghĩ bản thân là khách hàng và nói gì đó đi."

"Anh Joo Geon Ah ơi, có vẻ như cảm xúc của anh đây luôn là gánh nặng với chính mình và anh gây áp lực với đối phương, khiến mọi chuyện không có kết thúc tốt đẹp. Bình tĩnh lại nào."

Trang trọng dứt lời, Geon Ah kéo chăn trùm kín mặt. Hình như cậu là kiểu người cường điệu hoá mọi thứ đúng không? Hyun Dal đang ngồi yên, Geon Ah lại thò đầu ra khỏi chăn và cười khúc khích. Phải. Tự mình soạn luôn 3 câu.

"Hyun Dal à, bây giờ tụi mình ngủ thật đi. Hôm nay cậu có kế hoạch gì khác không? Nói đi, để tôi gọi dậy."

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Khoảng 9 giờ?"

"Vậy thì gọi tôi dậy vào buổi trưa. Nhưng mà cậu đến đây để làm cái này thật à? "

"Bác sĩ nói là nếu ở cùng nhau, sẽ ngủ rất ngon. Các triệu chứng khác cũng sẽ thuyên giảm, không cần uống thuốc cũng được."

"Là bác sĩ hay là giáo chủ vậy?"

"Kiếm chuyện nữa hả? Muốn khỏi không vậy? Giờ ngậm miệng và nhắm mắt lại đi."

"Làm thế nào tôi có thể nhận được giá trị xứng đáng với số tiền mà mình bỏ ra đây?"

"Vậy cậu coi việc dành thời gian ngủ trên giường là cái deal lớn à? Nó đắt lắm đấy."

"Vậy việc ngủ chung giường với người lạ có bình thường không?"

"Mỗi tuần đều đặn như vậy. Cậu không phải là trường hợp đặc biệt với tôi đâu nên hãy yên tâm nhé."

"Tự hào quá."

Hyun Dal lẩm bẩm bất lực. Ồn ào quá, mau ngủ đi. Geon Ah đáp lại một cách gay gắt. Căng da bụng chùng da mắt hả? Hyun Dal nhắm chặt mắt và bực bội.

Trước khi anh kịp nghe câu trả lời, bất tỉnh luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro