QUYỂN 2 - CHƯƠNG 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi đến nơi, địa điểm đã đông đúc rồi. Quán cà phê được thuê, vào cuối tuần, ở khu vực đông dân cư vẫn sẽ hoạt động tốt ngay cả khi không có bất kỳ chương trình khuyến mãi nào diễn ra, nhưng Joo Geon Ah thậm chí còn nỗ lực rất nhiều trong việc quảng cáo nên có hiệu quả rất lớn. Hye Seong đã quảng cáo quán cà phê thông qua tài khoản của mình trong suốt một tuần, và Joo Geon Ah đúng là đã tạo ra một nước đi đúng đắn. Tranh của trẻ em, ảnh cà phê và tráng miệng ngon lành, ảnh các nhân viên có ngoại hình ưa nhìn đang cười rạng rỡ, hình bánh cupcake chỉ có thể đặc biệt nếm thử tại quán cà phê và thậm chí thông điệp được công chúng quan tâm nhất là công ích quyên góp toàn bộ số tiền thu được.

Gần đây vì bận công việc nên không thể gặp Joo Geon Ah, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Cảm giác như mới hôm qua cậu vừa lập danh sách những quán cà phê thành công nên ghé qua và giả vờ như bị ép buộc thì mới chịu đi, dù vậy cậu vẫn chụp vài bức ảnh và gửi cho Hye Seong dù trước đó cứ im ỉm suốt. Gián điệp 1, Do thám 2, Trinh sát 3... . Đôi khi lại là Ứng cử viên tráng miệng 1, Ứng cử viên tráng miệng 2............ .

Đó là một sự thay đổi đáng mừng khi cuối cùng Geon Ah cũng có ý chí muốn làm điều gì đó. Hye Seong đều phản hồi hết sức chân thành mỗi khi có hình ảnh gửi đến. Tớ đã thuê một quán cà phê để làm daily cafe mà cả đời tớ nghĩ mình sẽ không làm và sẽ quyên góp toàn bộ số tiền thu được, vì vậy hãy giúp tớ quảng bá nó nhé. Hye Seong không thể tin những lời đó phát ra từ miệng của Joo Geon Ah. Đó thực sự là một khoảnh khắc cảm động.

Hye Seong đã đến quán cà phê đúng giờ hẹn vì cậu ấy đã chuẩn bị một sự kiện để chọn ra 10 người trong số những người follow mình, họ sẽ nếm thử món tráng miệng và cà phê rồi đưa ra phản hồi. Ở đó, cậu ấy đã nhìn thấy Geon Ah đang bận rộn di chuyển và ra chỉ dẫn. Geon Ah đang làm tốt hơn cậu ấy nghĩ.

Một nhân viên part-time trông như bước ra từ truyện tranh chào đón Hye Seong ở lối vào với nụ cười rạng rỡ. Không nghi ngờ gì nữa, tin chắc rằng đây sẽ là một ngày hoàn hảo hơn mong đợi, và đã đến lúc Hye Seong bước những bước nhẹ nhàng vào bên trong.

Hye Seong đã phát hiện ra tạp chất ở đó.

Tạp chất ám chỉ 'niềm đam mê' mới của Joo Geon Ah, đã bùng cháy hoàn toàn và cháy bỏng cho đến tận bây giờ. Có thể chỉ là một thứ nông cạn và rời rạc từ từng mảnh vụn, chúng nảy nở sau khi ở bên đối phương - người mà cậu muốn gắn bó cùng. Hye Seong tổng hợp những cảm xúc mà cảm nhận được trong 1 từ như vậy.

"Hye Seong à!"

Geon Ah chạy ra với vòng tay mở rộng. Cười tươi không cần tưới.

***

"Cái này ngon quá. Tớ không thích mùi quế nồng nhưng nó rất hợp với các loại hạt ở trên."

"Vốn dĩ bánh cà rốt không phải vấn đề về mùi vị, mà là người thích thì thực sự thích."

Nhiều chủ đề khác nhau được trao đổi tại các bàn, Hye Seong chậm rãi quan sát mọi ngóc ngách của quán cà phê. Đầu tiên, không khí hiện đại không có gì ngoài bàn nước, khu studio được trang trí đẹp mắt với hoa hồng đầy màu sắc. Những nhân viên đẹp trai đều mặc áo sơ mi đen nên hoa hồng đỏ được bố trí cách bàn càng nổi bật hơn.

Hye Seong thỉnh thoảng tham gia vào cuộc trò chuyện và liếc nhìn Joo Geon Ah. Khi thời gian ăn tối trôi qua và mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn một chút, cậu quay lại với các nhân viên và đùa giỡn. Cõng hay nhấc lên, xong lại cù lét, rồi cười khúc khích vì điều đó thật buồn cười............... Geon Ah nhìn chằm chằm vào Ha Hyun Dal đang ngây người trước tủ trưng bày, rồi lặng lẽ đến gần và đứng cạnh anh. Khi Hyun Dal nhận ra sự hiện diện của cậu, ngẩng đầu lên, cậu đã nở một nụ cười mà Hye Seong chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Sau đó, Ha Hyun Dal bắt đầu di chuyển. Anh quyết định khích lệ một số nhân viên, nói chuyện với từng người một, rồi ôm họ thật ấm áp, và nhanh chóng nắm bắt được điều đó, Geon Ah di chuyển từ bên trong ra ngoài và đứng xếp hàng ở cuối. Có thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của Joo Geon Ah đang đứng đợi cuối hàng với cánh tay giơ lên một cách lúng túng. Hye Seong đã nhìn thấy phần gáy của Ha Hyun Dal, người đã phát hiện ra trò mèo kia và dừng lại.

Không biết anh đang làm vẻ mặt gì, nhưng Geon Ah đứng dang rộng cánh tay trong vài giây, sau đó lắc đầu như thể đó là một trò đùa và lùi lại. Hyun Dal giữ vai Geon Ah khi cậu cố bỏ chạy và thì thầm vào tai. Geon Ah cười lớn như thể vừa nghe được một câu đùa đỉnh chóp. Cơ thể cứng cáp dưới vòng tay của Ha Hyun Dal không hề rung chuyển dù cậu đang cười rất to.

"Đợi tí."

Hye Seong đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến quầy. Ha Hyun Dal là người đầu tiên nhận ra cậu ấy đang tiến gần hơn. Ánh mắt thay đổi hẳn, như một người hoàn toàn xa lạ.

"Này, Hye Seong à. Cảm ơn vì đã đến. Thế nào?"

Khi phát hiện ra Hye Seong, Geon Ah vui mừng chạy ra. Hye Seong thì thầm lời động viên chân thành.

"Không khí rất tốt. Tớ thích bài này. Ban ngày thì có nhiều nhạc sôi động, nhưng bây giờ chủ yếu là pop êm đềm. Nhìn là biết cậu đã đặt tâm tư nhiều rồi."

"Ơi sao? Danh sách bài hát không phải do tớ chọn. Nhạc gì thế?"

"Cái này cái kia."

Khi Geon Ah thúc vào hông, Hyun Dal mỉm cười nhẹ. Một bài hát êm dịu rất hay để nghe vào cuối ngày được phát ở mức âm lượng vừa phải, không làm phiền cuộc trò chuyện.

Playlist dường như là ý tưởng của Hyun Dal.

"Tôi biết cậu có gu nhạc xịn mà."

Hye Seong vừa nói vừa cười. Sau đó, Hyun Dal cứ tiếp tục làm mà không có thời gian để trả lời.

"Tôi đoán lần này cậu đã giúp chuẩn bị nhỉ."

"Không chỉ là giúp đỡ, tụi mình đã ở bên nhau từ đầu đến cuối. Chị gái của Hyun Dal cũng có một quán cà phê nên tớ đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ."

Geon Ah đột nhiên xen vào. Những lo lắng thành hiện thực. Hye Seong nhìn Geon Ah cười tươi như hoa thế này chắc còn chưa nhận ra bản thân như thế, bỗng dưng đầu lưỡi đắng chát.

"Dù sao thì cũng tốt, Geon Ah à. Tớ hy vọng cậu có thể tận dụng tốt kinh nghiệm này và giúp cho quán cà phê định mở của cậu."

"Tất nhiên rồi. Cảm ơn nhé."

"Geon Ah này."

Lúc đó, một người đàn ông gọi Geon Ah từ phía sau. Một Alpha nam trong bộ vest chỉnh tề đang đứng thẳng lưng.

"À, anh Jae Seon đến rồi ạ?"

"Phải đến chứ. Ở đây đẹp quá."

"Hãy xem cupcake đi ạ."

Geon Ah bước đến quầy trưng bày và bắt đầu khoe những chiếc cupcake. Khi quay đầu lại và cười thì Hye Seong bắt gặp ngay ánh mắt của Ha Hyun Dal. Khuôn mặt hướng về người đàn ông tên Jae Seon, giờ thì chỉ có thể nhìn được nửa mặt, nhưng ánh mắt của Hyun Dal rất kỳ lạ khi anh quan sát họ. Vẻ mặt cảnh giác rõ ràng.

Jae Seon. Ai nhỉ? Hye Seong nheo mắt, lần lượt nhìn Jae Seon và Hyun Dal. Đó là một cái tên mà cậu ấy chưa bao giờ nghe thấy trước đây.

"Vậy tôi sẽ uống một ly Americano nóng và một cái cupcake này."

"Vâng."

Theo hướng dẫn của Geon Ah, barista ngay lập tức pha cà phê. Hye Seong lùi lại một bước và lặng lẽ quan sát những gì đang diễn ra.

"Sau khi kết thúc cậu có thời gian không?"

"Hôm nay? Sẽ kết thúc sớm lúc 8 giờ nhưng nếu dọn dẹp xong thì sẽ khá muộn đấy".

"Thời gian không thành vấn đề."

Jae Seon không hề ngần ngại thể hiện tình cảm của mình với Geon Ah. Trước khi Geon Ah kịp trả lời, Hyun Dal đang cầm chiếc bánh trên đĩa, đứng bên cạnh đã chen vào.

"Chúng ta có một bữa tiệc sau đó mà."

"Đúng rồi. Chúng tôi có một bữa tiệc sau đó."

"Thì ra là vậy. Tiếc quá. Lần sau gặp nhau được mà nhỉ?"

Ánh mắt của Jae Seon rơi vào Hyun Dal. Đó là khoảnh khắc đầu tiên gã phát hiện ra Ha Hyun Dal. Mặc dù có thể cảm nhận được ánh mắt trắng trợn kia đang chằm chằm quét trên da, Hyun Dal vẫn miệt mài trang trí đĩa. Không đời nào ánh nhìn châm chọc lộ liễu này lại không có ý gì được. 

"...Và điều cậu hỏi lần trước có liên quan đến ánh sáng. Tôi sẽ giới thiệu cậu với một người quen. Kể cả việc sale cũng là chuyên môn của bên đó đấy."

Jae Seon tiếp tục nói trong khi vẫn tập trung ánh mắt vào Hyun Dal. Geon Ah giả vờ như không biết và trả lời.

"Vâng, tôi muốn mua một cái đèn treo giống như ở đây."

"Đương nhiên rồi."

"Có thể dẫn anh ấy vào bàn được không?"

Một nhân viên mẫu mực đi trước bưng một cái khay. Jae Seon nhìn Geon Ah với vẻ tiếc nuối rồi đi theo phía sau người nhân viên.

Sau khi gã ta biến mất khỏi tầm nhìn, Hyun Dal mới hỏi. Nét mặt hơi thô lỗ.

"Mua đèn à?"

"Ừm , ánh sáng ở đây đẹp quá nên tôi cũng muốn làm thế này."

"Tìm và chọn đèn nội thất, có rất nhiều lựa chọn khác nhau."

"Vậy à? Tôi thấy gặp trực tiếp 1,2 chuyên gia và nghe tư vấn sẽ tiện hơn là tìm kiếm trên mạng."

"Có nghĩa là cậu thích được dâng đến miệng bằng muỗng đó."

"Tốt mà. Ăn vậy tốt cho tiêu hoá."

Joo Geon Ah giả vờ no nê vỗ bụng. Như thể hoàn toàn không nhận ra sự bất hòa lặng lẽ vừa rồi.

Hyun Dal đặt tay lên lưng Geon Ah một cách tự nhiên và nói.

"Ánh sáng ở đây rất tốt, nhưng không phải sẽ tốt hơn nếu tự mình nhìn qua vài cái rồi tự chọn một cái sao?"

"Cũng đúng. Nhưng nếu muốn xem trực tiếp chọn thì phải đi đâu?"

"Tôi đã chọn hệ thống đèn nội thất trong nhà sau khi tận mắt nhìn đấy. Cậu có muốn cùng tôi đi đến những nơi đó không?"

"Ê!"

Vào lúc đó, Hye Seong, người đã im lặng quan sát cho đến bây giờ, lên tiếng.

"Hỏi chuyên gia cũng không phải là một ý tồi đâu. Mà thế giới dạo này cũng tốt đẹp lắm, dù chỉ ngồi yên một chỗ thì họ cũng sẽ tự chạy đến chỉ cho cậu cái này cái kia. Dù là quán cà phê hay căn hộ, có rất nhiều thứ phải cân nhắc tùy thuộc vào mục đích lẫn bầu không khí mà cậu muốn tạo ra, theo tớ thấy cậu nên hỏi từng điều một và lắng nghe lời khuyên của chuyên gia đi."

Hyun Dal nao núng và nheo mắt. Anh nhanh chóng trở về vẻ mặt vô cảm và nhún vai.

"Vậy cậu tự lo đi."

"Không phải đâu. Tôi đã nghĩ nó thật sự rất đẹp khi đến căn hộ của cậu á. Tôi không có khả năng cảm thụ giỏi, nên tôi sẽ rất biết ơn nếu chúng ta đi cùng nhau."

Geon Ah nãy giờ vẫn tỏ ra điềm tĩnh, bắt đầu trở nên khó xử. Hye Seong cẩn thận quan sát Hyun Dal và Geon Ah rồi nói.

"Dù sao thì cậu cũng đã suy nghĩ rất kỹ khi quyết định làm cái này. Chắc chắn là sẽ rất tự hào và hài lòng đúng không? Sẽ kiếm được rất nhiều lợi nhuận và cậu cũng có thể làm được mà. Nghe nói cậu cũng quyên góp mà. Làm những việc tốt, tớ cũng thấy có ý nghĩa lắm."

"Đây là lần đầu tiên tớ quyên góp, mong là mọi người sẽ thích nó."

"Sao cậu lại nghĩ đến chuyện quyên góp vậy?"

"Tớ đã đến nhà Hyun Dal chơi và nhìn thấy những bức tranh của bọn trẻ treo trên đó, lần đầu tiên tớ biết đến đó. Cậu biết mà đúng không? Vốn dĩ cậu luôn rất quan tâm đến mấy cái này mà."

"...Vậy, cậu Ha Hyun Dal, cậu đang quyên góp cho tổ chức vốn dĩ mà chính mình tài trợ à?"

"Tôi không phải là người đầu tiên đề cập đến chuyện quyên góp lợi nhuận."

Hyun Dal nhẹ nhàng lách qua khe hở để đi vào. Tớ đã nói là tớ tự quyết tự làm mà. Geon Ah đột nhiên nói thêm. Fuck, biết ngay. Hye Seong nuốt chửng những lời định nói và chuyển sự chú ý sang chiếc bánh.

"Bánh ngon lắm. Rất là mới lạ. Chúng mình đã chọn chủ đề và làm 4 loại."

"Mỗi khi chuyển mùa, tớ sẽ đổi các món tráng miệng để bán. Cái này để test thôi."

"Nghe vui nhỉ. Tớ nghe phản hồi tốt từ mọi người là cái này đẹp vì nó có màu cầu vồng."

"Vậy à? Biết ngay mà. Ý tưởng hay hén."

Geon Ah định nói thêm gì đó nhưng liếc nhìn sang Hyun Dal rồi dừng lại. Nhìn là biết điều hiển nhiên gì rồi, không cần nói cũng biết.

"À Hyun Dal, cậu có thích hoa hồng không?"

Hye Seong hỏi, nhìn quanh các bàn đang diễn ra những cuộc trò chuyện nhẹ nhàng. Hyun Dal đã không trả lời ngay.

"Có."

Mãi cho đến khi bắt gặp ánh mắt đang nhìn quanh quán cà phê đầy hoa hồng của cậu ấy, Hyun Dal mới đưa ra câu trả lời thiếu chân thành. Đôi mắt vốn luôn có vẻ hiền lành thân thiện giờ nhuộm rõ sự bực tức và bắt đầu lộ ra. Hye Seong gật đầu, bàn tay đang thả lỏng lại nắm chặt thành nắm đấm, liền nhìn qua Joo Geon Ah.

"Tôi cũng đã nghĩ vậy."

***

Vừa ra khỏi cửa phòng toilet để đi vào quán, chưa bước được mấy bước thì đã bị nắm lấy vai. Khi Hye Seong quay lại, đó là Joo Geon Ah đang thong thả hạ mắt xuống.

Cậu rất hiếm khi nổi giận ra mặt. Mặc dù Hye Seong thừa biết lý do nhưng cậu ấy vẫn chìa tay ra.

"Cậu có muốn đi vệ sinh không?"

"Sao lại vậy hả?"

Geon Ah thậm chí còn không giả vờ nghe thấy câu nói đùa và hỏi lại. Việc một tên không bao giờ biết cách nổi giận lại mất bình tĩnh thì đã có tác động nhất định rồi. Hye Seong do dự chùn bước, Geon Ah lùi lại một bước và hạ giọng.

"Tại sao cậu lại cố gây chiến không cần thiết với người đã giúp đỡ tớ ngay cả khi có tớ ở đó?"

"Gì mà gây chiến chứ? Tớ đã làm gì đâu?"

"Cậu tưởng tớ không nhận ra sao? Có chuyện gì khiến cậu khó chịu đến vậy?"

"Cậu đùa cho đã và giờ cậu đe doạ tớ, kết quả tuyệt vời đấy. Vậy là cặp nhau rồi chứ gì?"

Joo Geon Ah giữ im lặng. Cơn giận biến mất và một cảm xúc ấm áp đọng lại, nhuộm đỏ hai bên má.

"...Chưa."

"Rồi sao?"

"Tớ đang cố gắng, nhưng tớ không nghĩ nó sẽ hiệu quả. Nếu không đến đâu thì cứ làm bạn thôi. Hyun Dal là một người tốt."

Cảm thấy nóng bừng trong lòng, không giữ được bình tĩnh với khuôn mặt đối diện này mất, kể từ lúc bắt đầu nhắn tin đã vậy. Hye Seong thở dài để giải toả cơn nóng đang tràn ngập trong lồng ngực.

"Tớ muốn cậu..."

Hye Seong lắp bắp, có chút kích động.

"Tớ nghĩ mỗi lần cậu như thế này............... Không biết nữa. Tớ là kẻ xấu tính, ăn ở không và nói quá nhiều nên hay đào bới chuyện của người khác, không thể cứ để đó mà giả điên không nhìn thấy. Cho nên là nếu mà cậu không thích tớ can thiệp vào nữa, thì sau này có thể loại trừ tớ ra khỏi những sự kiện thế này."

"Sao cậu lại nói thế. Có chuyện gì cậu không ưng à?"

Giọng nói của Geon Ah chứa đầy sự lo lắng. Hye Seong cắn môi mạnh đến mức muốn vỡ tung.

"Cậu chỉ trích cha mẹ mình liên tục gây ra xung đột, nhưng tớ hoàn toàn đồng cảm với họ."

"Sao cơ?"

"Không có lửa sao có khói. Liệu cậu phát triển được quán cà phê mà một chút nhiệt huyết cậu cũng không có ở nó không? KHÔNG. Chỉ là muốn tán tỉnh và hẹn hò với người ta mà thôi. Hoa hồng yêu thích của Ha Hyun Dal, bánh Ha Hyun Dal chọn, ý tưởng của Ha Hyun Dal, quyên góp cho tổ chức mà Ha Hyun Dal tài trợ. Rồi cậu cứ như thế này mãi và mở quán cả phê của riêng mình? Tên quán cà phê sẽ là gì? Dạ khúc cho tình yêu đơn phương? Và nếu cậu ta nói sẽ không gặp cậu nữa thì sao? Lại tình một đêm với 50 ngàn người khác nữa à? Rốt cuộc muốn đến khi nào đây?"

Hye Seong không tránh ánh mắt. Kiên trì quan sát Joo Geon Ah, dường như cứng đờ và thậm chí không thở, cố gắng chớp mắt một lần, rồi chớp thêm hai ba lần nữa.

Lý trí đang thì thầm để Hye Seong hãy lựa lời mà nói, nhưng đôi môi lại nhanh nhẹn hơn thế.

"Để tớ đoán chính xác xem cậu ta đang nghĩ gì nhé?"

"........"

"Thằng khốn đó chẳng suy nghĩ gì cả. Và để làm cho vấn đề tồi tệ hơn, hắn còn tốt bụng hơn nữa."

Sau đó, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát.

"Không có ý định hẹn hò với cậu, nhưng yếu lòng đến mức không thể cắt đứt quan hệ với nhau một cách đàng hoàng, nhưng khi gặp cậu thì hắn sẽ vui vẻ nói chuyện và giữ cậu ở bên cạnh vì buồn cười, hài hước và nói nhiều. Cậu ta có vẻ là một người nhẹ nhàng, sẽ dễ dàng rời đi và hành động nhẹ nhàng nên tớ không phải lo lắng sau đó quá nhiều. Có lẽ nếu cậu làm cậu ta thấy áp lực dù chỉ một chút, cậu ta sẽ cắt đứt với cậu ngay lập tức mà không vướng phải một mối lo nào cả".

Lông mày của Geon Ah hơi nhíu lại và trở nên u ám. Ngay cả khi nhìn vào đôi má đỏ bừng, nóng hừng hực của Geon Ah, Hye Seong vẫn không ngừng nói.

"Dù vậy thì việc có cậu nói chuyện phiếm cũng khá thú vị. Phiền cậu làm tôi cho vui hơn chút được không? Không có ý định chấp nhận, nhưng cũng không muốn từ bỏ. Đó là vì người ta tiếp cận mà không hề chào đón cậu. Cậu ta có thể cảm thấy tội lỗi về những cảm xúc mâu thuẫn này. Nhưng chẳng phải cảm giác tội lỗi đó có thể được bù đắp bằng cách giúp đỡ sao? Cũng có ích đấy, cậu sẽ ở bên cạnh nói cảm ơn cả trăm lần rồi chết."

"......"

"Không biết chừng sẽ hẹn hò với nhau một thời gian đấy. Cậu là kiểu người dù biết người yêu ngoại tình mà vẫn tiếp tục hẹn hò cho đến khi bị đá mà, mối quan hệ như thế này thì có ý nghĩa gì chứ?"

Vùng quanh mắt nóng bừng. Joo Geon Ah chỉ quấn quýt với Hyun Dal như một chú cún con, khiến Hye Seong cảm thấy khó chịu. Chỉ là bạn bè nhưng cậu ấy cũng biết rõ rằng những lời này là vượt quyền hạn nên càng khiến Hye Seong tức giận hơn.

"Bực bội quá."

Hye Seong cúi đầu. Geon Ah không biết phải làm gì nên đã rút tay ra khỏi áo ra và ấn vào mắt Hye Seong. Joo Geon Ah, người luôn trầm lặng trong suốt cuộc trò chuyện, đã phản ứng khi mắt Hye Seong chuyển sang màu đỏ.

"Này, thiệt tình... Đừng có như vậy chứ. Người khác nhìn thấy là hiểu lầm đó."

Nếu chúng ta cứ ở bên nhau thế này rồi cậu bỏ đi, mọi người sẽ nghĩ tớ đã đánh cậu và làm cậu khóc đó. Trong tầm nhìn mờ ảo của Hye Seong, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi căng tròn kia thôi.

Hye Seong đẩy Geon Ah ra và dùng hết sức mở cánh cửa bước vào. Vừa đau lòng vừa xấu hổ. Hye Seong không nghĩ mình có thể chịu đựng được nếu không ra khỏi đây ngay bây giờ và tận hưởng không khí trong lành. Cậu ấy bước đi không chút do dự, nhưng ngay khi vừa mở cửa, đã đâm sầm vào một bức tường vững chắc.

Không phải là tường, là con người. Có đôi giày đen dưới tầm nhìn. Pheromone Alpha đột ngột dâng trào khiến cậu ấy choáng ngợp trong giây lát. Những con sóng êm đềm như mặt nước ao giờ đập rộn ràng, cuồn cuộn như những đợt sóng mạnh. Cơn nóng giận hạ xuống ngay lập tức và đầu Hye Seong lạnh tê. Không nhìn cần cũng biết ai là chủ của đôi giày này.

Hye Seong từ từ ngẩng đầu lên.

***

"Mọi người đã vất vả rồi."

Mọi người hô cạn ly và ực một ngụm bia, Geon Ah đã gửi lời khích lệ nồng nhiệt. Nhiều đồ nhắm được bày ra và mọi người bắt đầu trò chuyện sôi nổi, cậu cứ lén lút nhìn vào Hyun Dal ngồi đối diện. Hyun Dal bình thản ngồi và nhấp ngụm bia. Chưa gì má đã đỏ lên vì rượu, như thể đã say từ lâu.

"Vất vả rồi. Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu."

Quan sát một lúc, Geon Ah đặt đĩa trái cây trước mặt và cố gắng nói chuyện với anh. Gì chứ. Hyun Dal mỉm cười như thường lệ. Sau khi Hye Seong rời đi, khuôn mặt tái nhợt cứ đứng đó nhìn đến khi cậu ấy biến mất hoàn toàn.

Anh chắc chắn đã nghe thấy những gì Hye Seong nói, nhưng không nói gì cả.

Hyun Dal đang lặng lẽ giữ yên vị trí của mình nhưng thực tế, anh có thể đang rất bồn chồn. Khi không có tâm trạng hoà hợp sẽ phá hỏng bầu không khí bữa tiệc nếu cứ bản thân cứ đắm chìm một mình. Anh xứng đáng được thưởng, vì tính khí thân thiện, không có một góc ích kỷ nào tồn tại. Geon Ah hăng hái di chuyển, gom hết đủ các món từ chỗ này đến chỗ khác và đặt chúng trước mặt Hyun Dal.

"Cảm giác như đi ăn buffet vậy."

Hyun Dal cuối cùng đã nói đỡ một câu. Geon Ah vui vẻ vì cuối cùng cậu cũng khiến anh mở miệng, đặt thêm một quả cà chua bi vào đĩa.

"Oppa nhìn mệt mỏi quá."

"Vậy à? Chắc là do căng thẳng quá. Mệt quá đi."

Sau khoảng 30 phút, Hyun Dal chậm rãi cử động. Phải thể hiện sự mệt mỏi của mình sao cho không thô lỗ, chẳng hạn như ngồi xuống và thực hiện các động tác giãn cơ nhỏ hoặc ngáp nhẹ, nhưng cuối cùng khi có ai đó hỏi rằng có ổn không, mới bắt đầu tỏ ra lịch sự nói ra những gì muốn nói ngay từ đầu.

"Hôm nay thật sự rất mệt nên tôi sẽ về trước. Lần sau gặp lại nhé."

"Tôi sẽ đưa cậu về! Ăn đi nào."

Geon Ah không bỏ lỡ cơ hội và cùng đứng dậy. Hyun Dal không phản đối và cũng không có ý ngăn cản.

Khi ra khỏi quán bia, con hẻm tối và bẩn hiện ra. Hyun Dal nhìn quanh một lần, một con hẻm tương đối yên tĩnh và tối tăm rồi rảo bước về hướng đó. Geon Ah cứ tự nhiên đi theo, như thể đã được lên sẵn kế hoạch.

"Muốn nói gì thì nói đi."

Hyun Dal đã chọn một nơi để nói chuyện, quay lưng lại và nói. May mắn thay, hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận.

"Lúc nãy Hye Seong... Dù sao thì cậu cũng đã nghe hết rồi, đừng để ý quá. Xin lỗi nhé."

"Không cần xin lỗi cũng được. Tất cả đều đúng."

Hyun Dal lẩm bẩm, vuốt tóc mái của mình. Chỉ khi lông mày lộ ra hết thì mới lộ rõ sự căng thẳng ẩn giấu.

Bản thân biết rằng mặc dù mình đang phải trải qua cuộc sống bận rộn hàng ngày để thích nghi với công việc mới nhưng Hyun Dal vẫn quan tâm Geon Ah bằng cả tấm lòng. Dù sao thì đây cũng là việc tốn rất nhiều năng lượng. Mặc dù muốn nghỉ ngơi vào cuối tuần nhưng anh vẫn đến đây giúp và làm việc cả ngày nên đó không phải là điều anh muốn nghe. Hyun Dal nhận thấy Geon Ah còn đang cẩn thận lựa lời, nên lên tiếng trước.

"Tôi biết làm cậu hiểu lầm thế này thì tệ lắm, nhưng không còn cách nào khác vì bản thân tôi cũng bối rối."

"Không, tôi có hiểu lầm đâu."

"........"

"Tôi không cảm thấy bị tổn thương khi nghĩ rằng cậu đang chơi đùa với tôi. Tôi chỉ nghĩ tôi nên quyến rũ cậu khi cậu mất cảnh giác thôi."

Geon Ah không chút do dự bày tỏ và vô thức đá đá xuống sàn. Chỉ mới sáng nay thôi, đôi giày vẫn bóng loáng, mà giờ đã phủ đầy bụi.

"Tôi đã nói dối và giả vờ là người khác mà, thậm chí còn cứ thế mà phone sex cùng cậu, nhưng có gì mà cậu phải bối rối chứ".

"Chà, từ lập trường của cậu, đó là sự tra tấn của hy vọng."

"Có hy vọng thì làm sao mà là tra tấn được chứ."

Hyun Dal im bật. Geon Ah ngước lên và ngay khi ánh mắt chạm nhau, cậu cười toe toét như thể đã đợi sẵn. Lưỡi đỏ lăn trên đôi môi nhợt nhạt.

"Và nhìn xem, lúc đầu cậu nói rằng cậu sẽ không gặp tôi nữa, đúng không? Sau đó lại gặp nhau, cậu đã cố gắng vạch ra ranh giới nhiều lần đúng không? Nhưng mà bây giờ cậu lại đang ở trong một trạng thái hơi mơ hồ lưỡng lự. Thậm chí cậu cũng thực sự không biết. Đây không phải là bằng chứng cho thấy tôi đang làm rất, rất tốt sao?"

Hyun Dal há hốc mồm lắng nghe, cười khúc khích và gật đầu. Geon Ah từ từ tiến đến gần Hyun Dal đang bắt đầu cảm thấy mê mang. Một bước là đủ để mũi giày chạm nhau rồi.

"Và nếu nhầm lẫn thì có thể test thử không phải sao?"

"Test?"

Hyun Dal nheo mắt, hiểu ý nghĩa và lắc đầu.

"Đừng làm thế."

Geon Ah duỗi chân ra một chút và cẩn thận di chuyển trọng tâm. Khi khoảng cách thu hẹp lại, sự phấn khích mơ hồ trộn lẫn hơi ấm của nhau. Gần đến mức thở hổn hển.

Hyun Dal đã không lùi bước.

Geon Ah chầm chậm tắt nụ cười và chậm rãi chớp đôi mắt ẩm ướt. Hyun Dal nuốt nước bọt. Cổ thẳng lên rồi lại rụt xuống.

"Nếu như đã test rồi mà kết quả vẫn là NO thì sao?"

"Vậy thì cậu sẽ trở thành rác rưởi. Đứng yên."

Geon Ah nhẹ nhàng thì thầm và chạm tay vào cổ áo của Hyun Dal. Cậu dừng lại một lúc, hạ mắt xuống và sau đó thở ra một hơi run rẩy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Geon Ah mở mắt sáng bừng. Ánh mắt chạm nhau, Hyun Dal đã dự cảm về điều sắp xảy ra.

"Tôi sẽ không đi đâu rêu rao đâu."

Đôi mắt lạnh lùng đặc biệt tinh nghịch. Hyun Dal từ từ hé mở đôi môi tràn đầy hơi thở nóng bỏng. Ánh đèn đường chiếu lên mặt Geon Ah trông thật ấn tượng. Sau khi cho anh đủ thời gian để chạy trốn, Geon Ah bất ngờ nắm lấy cánh tay của Hyun Dal. Âm thanh của hơi thở ngắn cố nén giữ và tiếng túi xách bị ném xuống nền đất vang vọng khắp con hẻm vắng.

Hyun Dal đưa tay ra.

Ngay khi ôm lấy gáy, Geon Ah lao vào. Khoảnh khắc đôi môi thô ráp của cả hai chạm vào nhau, toàn thân như bốc cháy. Hyun Dal vuốt má cậu bằng bàn tay ẩm nóng và nhanh chóng xoay đầu qua. Lưỡi đẩy vào để tìm kiếm một góc tốt. Geon Ah khẽ rên và ôm chặt lấy eo anh. Cơ thể bị ép vào tường dán chặt vào nhau.

Những bước sóng này, những điều mà Geon Ah chưa từng trải qua, đã vẽ nên những đường ranh mới lạ. Geon Ah gần như dồn hết sức vào chân, dựa vào tường và hổn hển. Hyun Dal luôn luôn điềm tĩnh và ân cần, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào, thô bạo đưa lưỡi lướt qua môi khô. Khoảnh khắc lưỡi lướt qua làn da nông, phần dưới trở nên rùng mình. Geon Ah ngậm miệng lại để lấy hơi và thở nhẹ bằng mũi. Hyun Dal không thể đợi được nữa, đã nắm lấy cằm cậu và vùi môi mình trở lại, chôn môi mình ở môi người một lần nữa. Geon Ah mãnh liệt ôm gáy anh.

Cho đến khi môi ngứa đến rát, cằm bị đau và phần dưới trở nên nặng nề............ Những đụng chạm và rối rắm đan xen trong một lúc lâu cho đến khi năng lượng vốn hiếm khi liên kết với nhau của cả hai, đã không còn khả năng lấy lại trạng thái ban đầu.

***

"Thấy sao?"

Geon Ah vừa áp đôi môi sưng húp của mình vào má Hyun Dal vừa hỏi. Chóng mặt quá. Hyun Dal liên tục lẩm bẩm. Đôi mắt méo mó như đang đau đớn, chớp chớp liên tục.

"Đi taxi tới nhà tôi mất 5 phút thôi. Tất cả những gì tôi cần phải làm là đi vào, trả phí hội viên và đi ra. Giờ sao đây?"

Geon Ah đẩy Hyun Dal ra, đặt một khoảng cách thích hợp. Đối diện với Hyun Dal đang trưng vẻ mặt đờ đẫn nhìn cậu, và hất đầu về phía quán bia mà dường như anh đã quên từ lâu.

"Hửm?"

"........."

"Ơi?"

".........."

"Ừ đúng rồi. Vấn đề quan trọng - khó  - cần giải quyết ngay. Cho cậu 3 phút."

Geon Ah kiểm tra thời gian bằng điện thoại, sau đó khoanh tay và nhịp nhịp chân. Như thể quảng cáo rằng cậu đang trong trạng thái chờ với tư thế rất cường điệu. Không thể đợi dù chỉ một phút. Hyun Dal trước mặt chỉ nhìn chằm chằm vào cậu và không nói gì.

"Tôi rút lại những gì tôi đã nói trước đó. Đang bị cậu tra tấn rồi nè, trả lời mau lên đi."

Nụ cười vốn đang tích tụ trong từng lời cậu thốt ra dần dần lan rộng. Sau đó, Hyun Dal đã đơ người lại một lúc, mở đôi môi khô khốc của mình.

"Khả năng tạo ra yêu cầu của cậu rất xuất sắc".

"...Gì?"

"Mỗi câu đều có Punch line." (điểm nhấn)

"......"

"Chuyện nào cũng luôn cấp bách."

Geon Ah cau mày với đôi lông mày như vẽ. Sau khi nhìn khuôn mặt bị kích thích của Hyun Dal, cậu nhếch miệng. Tôi............ . Hyun Dal khó khăn lắm mới lấy lại được giọng nói của mình.

"Làm sao mà tôi không gấp được chứ."

"......."

"Giờ tôi đang ở đây. Tôi không biết gì hơn thế."

"Vậy mở vài cái mail rác ra ngó thử đi?"

Geon Ah nhướng mày muốn hối thúc câu trả lời. So sánh với thư rác. Lúc Hyun Dal chưa thể trả lời. Có tiếng rung nhẹ.

Geon Ah lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn. Hừm. Cậu cau mày rồi nhanh chóng trở lại với vẻ mặt bình thường.

"Sao?"

"À không, có người hỏi khi nào thì party kết thúc."

"Ai?"

Ahn Jae Seon. Hyun Dal tự biết câu trả lời ngay đặt câu hỏi. Geon Ah lặng lẽ đảo mắt rồi bắt đầu làm trò khác, thế nên Geon Ah giả vờ bình tĩnh nói thêm.

"Câu trả lời sẽ có sau 3 phút nữa."

Khoảnh khắc cậu giơ điện thoại lên cao, Hyun Dal duỗi thẳng chân dài ra và chen vào giữa hai chân đối diện. Đôi mắt lộn xộn đang sáng lên với những sắc màu lo lắng.

"Cái quái gì vậ–"

Geon Ah ôm cằm cười rạng rỡ. Hyun Dal cụp mắt xuống, bất lực vì bị cuốn vào đường cong đáng ghét đó.

"Là ai?"

Sao bảo là chỉ chơi đùa thôi. Geon Ah đã nuốt những lời còn lại.

***

"Mọi người có ở nhà không?"

"Ai cũng có mặt đủ hết đó, hỏi mấy lần rồi mà cứ hỏi hoài."

Geon Ah mỉm cười và mở cửa. Ngay khi ánh đèn tủ giày soi sáng căn ngôi tối om, cậu chạy vào trong và bật đèn lên.

Hyun Dal nhìn quanh nhà Joo Geon Ah, dù đã đến một lần nhưng vẫn thật xa lạ. Có lẽ vì đến với tâm trạng hoàn toàn khác so với lần trước nên anh càng cảm thấy xa lạ hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập nhẹ, máu toàn thân như trào dâng. Hyun Dal thở dài và đặt túi của mình xuống ghế sofa. Geon Ah lao tới và nắm lấy bàn tay còn lại đúng lúc.

"Khoan đã."

"Ơi?"

"Đây có phải là lựa chọn đúng đắn không?"

Hyun Dal hỏi, trọn vẹn sự bất an. Geon Ah nhìn vào mọi ngóc ngách trên gương mặt kia. Cảm giác như đã đọc vị toàn bộ tâm trí và tất cả tấm lòng bị phơi bày trần trụi.

Bản thân đã nghi ngờ ngay cả trước khi bắt đầu. Hyun Dal không thể biết được cảm xúc có được có phải sẽ là loại phát triển thành tình yêu hay không. Cảm thấy khó chịu trong lòng, tự hỏi liệu mình có vô tình làm tổn thương Geon Ah hay không.

Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Joo Geon Ah quỳ xuống. Sự việc xảy ra trong chớp mắt khiến anh không kịp hoảng.

"Hey bro, đang làm gì vậy!"

"Bây giờ không thể rời đi. Tôi sẽ không làm cậu hối hận đâu."

Khuôn mặt ngước lên trông thật rạng rỡ. Đã bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi, đó là do tác dụng của bia hay là do cảm giác tội lỗi của chính mình? Đôi môi đỏ mọng mở ra khép lại.

Hyun Dal vội ngồi xuống ở đối diện trước khi điều gì đó không thể cứu vãn xảy ra.

"Sao?"

"Vì cậu định làm những việc kỳ lạ nên mới vậy chứ sao."

"Có gì lạ? Cậu đã theo tôi về để cùng nhau ngủ mà phải không?"

"Đúng là vậy, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần................"

Khi đang nói, Geon Ah nắm lấy cổ tay của Hyun Dal và đặt nó lên ngực.

"......"

Chiếc áo sơ mi cậu đang mặc thì mỏng, cơ ngực săn chắc và trơn mịn áp vào lòng bàn tay. Ấm áp và săn chắc nhưng nếu ấn nhẹ vào thì sẽ cảm nhận được sự mềm mại. Geon Ah từ từ hạ tay xuống. Lần này, một điểm nhỏ nhô ra vướng ở đầu ngón tay.

Tay của Hyun Dal đưa từ ngực lên mặt của Joo Geon Ah và nâng đầu cậu lên, không có chỗ nào không đỏ cả. Hyun Dal à, tôi là một người rất đê tiện. Geon Ah thì thầm và kéo cà vạt bằng bàn tay đang chồng lên nhau. Chậm rãi, từ từ, chậm rãi, từ từ, vận dụng hết tất cả các kỹ thuật 'đốt cháy'.

Hyun Dal thô bạo kéo cà vạt của Geon Ah. Môi chạm môi, sự va chạm xảy ra ngay khi lực kéo đến và đôi môi mòn mỏi chờ đợi lập tức khai mở, đúng là một trình tự đã được dự đoán trước. Cả hai bước vào căn phòng gần nhất với việc môi miệng triền miên dán chặt vào nhau. Cánh cửa thô bạo mở ra và đập vào tường. Không khí kịch tính tiếp tục diễn ra. Hyun Dal đẩy Geon Ah gần như ngã lên giường, cậu nhanh chóng bật dậy. Cơ thể nóng đến mức bàn tay đang nắm, hết mò mẫm nhau lại lộn xộn đan vào nhau.

"Cởi áo ra đi."

Hyun Dal ra lệnh bằng phát âm méo mó trong khi cắn môi dưới. Geon Ah cởi phăng cà vạt lỏng lẻo và nhanh chóng đưa tay lên nút áo sơ mi. Từng chút một, mỗi phần da trần lộ ra khỏi lớp áo sơ mi, ánh mắt của Hyun Dal lại rơi xuống từng chút, từng chút.

Khi không còn nút nào để cởi nữa, Geon Ah nuốt khan. Đôi mắt của Hyun Dal lướt qua bộ ngực trần của cậu. Ánh mắt đen tối mà Geon Ah chưa từng thấy bao giờ, chứa đầy sự hưng phấn trộn lẫn ham muốn.

"Cởi ra hết đi."

Mệnh lệnh tiếp theo là một mớ hỗn độn với hơi thở nặng nề.

Geon Ah ngay lập tức mở áo ra. Một bên vai lộ ra khỏi áo trước, sau đó là vai còn lại, để lộ toàn bộ xương quai xanh thẳng tắp. Khi cậu cúi người xuống để cởi quần, khe ngực săn chắc càng sâu hơn.

Hyun Dal ngồi yên chờ cho đến khi Geon Ah cởi hết quần áo ra. Cậu cũng cởi ra đi. Geon Ah ngượng ngùng phàn nàn nhưng anh thậm chí còn không nghe thấy.

Khi chỉ còn lại một mảnh quần lót, Hyun Dal đưa mũi mình lên mũi cậu và cọ nhẹ. Geon Ah mở miệng và nghiêng đầu theo một chuyển động dường như báo hiệu muốn một nụ hôn nhẹ nhàng. Môi vừa chạm nhau, một bàn tay mát lạnh đưa lên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt căng phồng. Hyun Dal mím môi, cố gắng kìm nén tiếng rên.

Lưỡi trơn trượt luồn vào, lướt qua răng và cố đào sâu. Geon Ah bị mê hoặc bởi nụ hôn, cẩn thận đưa tay lên má của Hyun Dal. Bàn tay đang từ từ xoa vòng quanh cơ ngực săn chắc đã dừng lại trên đầu ngực. Đầu móng tay chạm vào phần nhô ra. Làn da mềm mại dễ dàng tê liệt chỉ với kích thích nhẹ. Chẳng bao lâu, bàn tay còn lại bắt đầu di chuyển lên eo và rải dày đặc những vết tích.

"Phư, hư."

Geon Ah đẩy Hyun Dal nằm xuống và trèo lên người anh, sau đó quỳ xuống hôn môi. Sức nóng cứ hòa lẫn với đầu lưỡi, trở nên ẩm ướt, cứ trơn trượt rồi quấn chặt lấy nhau, thì ngay bên dưới, ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa lên đầu núm và nhanh chóng chà xát da. Khoảnh khắc điểm tròn nhô ra, thậm chí ngực bị véo mà không thấy đau. Geon Ah nao núng mở mắt ra. Hyun Dal đang ngước lên nhìn cậu.

Ánh mắt bền bỉ không ngừng. Ánh mắt mờ ảo hiện lên trên đôi má đỏ bừng của anh. Khuôn mặt ngước lên vẫn xinh đẹp như mọi khi nhưng nét rạng rỡ thân thiện đã hoàn toàn nhạt dần, chỉ còn lại ám muội mờ mịt. Hyun Dal nắm lấy cổ Geon Ah và hôn lần nữa. Anh hé miệng chậm rãi, cắn môi dưới, liếm làn da đến tê dại.

"A."

Lưỡi đưa ra bị ngậm cắn cùng lúc với một bên ngực bị kéo khiến cảm giác ngứa ran ngập tràn. Geon Ah rên rỉ trong nụ hôn. Tiếng rên phát ra đã biến thành âm thanh trầm thấp vang trong miệng. Quần lót bất lực ướt đẫm khi tay cứ liên tục vặn và xoay núm vú.

Hyun Dal chỉ ngừng hôn khi có thứ gì đó ẩm ướt chạm vào đùi anh. Cảm nhận được đôi môi chạm vào nhau đang cười. Anh rút tay lại, đôi mắt loé lên tia ranh mãnh.

"Cởi nốt cái đó đi."

Geon Ah chống cự nửa vời nhưng Hyun Dal đã nhanh tay hơn. Kéo quần lót không chút do dự, dương vật cương cứng nảy ra. Phát hiện nó đang rỉ từng giọt từ phần đỉnh, Hyun Dal im lặng vuốt ve đùi.

"Nói gì đi chứ."

Geon Ah toàn thân đỏ bừng, lẩm bẩm qua kẽ răng. Mặc dù cậu không phải là loại người ngại ngùng trên giường, nhưng thật khó để nhìn Hyun Dal đang nhìn chằm chằm vào cậu một cách chăm chú, như thể anh đang cố gắng giúp cậu xuất tinh.

Hyun Dal đột nhiên ngước mắt lên. Geon Ah đang nghiêm túc nhìn xuống bộ phận sinh dục của mình như thể đây là một bài tập khó cần cùng nhau giải quyết, ngẩng đầu theo anh. Hyun Dal trìu mến vuốt tóc và hỏi.

"Đứng dậy và cởi hết ra. Bao cao su thì sao?"

"Nó ở phòng khác. Chờ chút, sẽ quay lại ngay."

Geon Ah bay đi như một cơn gió. Hyun Dal không thể giấu được nụ cười trong suốt lúc cởi quần áo vì Geon Ah vẫn mặc quần lót chạy tót ra ngoài. Mặc dù không quen với mùi Pheromone của Alpha tràn ngập căn phòng, nhưng anh tin chắc rằng ngay cả khi có vụng về và không hoàn hảo thì cuối cùng cũng sẽ dẫn đến cao trào với tốc độ đáng kinh ngạc. Nó chắc chắn khác với cảnh sex mà anh tưởng tượng qua điện thoại.

Không có Omega dễ thương nào cuộn tròn đôi vai, co quắp người lại thút thít phát ra tiếng rên, không có ai như vậy ở đây cả.

"Đây rồi!"

Chỉ có một Alpha cao lớn khỏa thân nhảy lên giường, lúng túng, lập tức ôm lấy eo anh.

Geon Ah nhìn Hyun Dal khỏa thân từ trên xuống dưới rồi ngượng ngùng cụp mắt xuống và tự thưởng thức. Vừa lên giường, đà ôm lấy người của cậu bay mất hút, bàn tay đặt trên eo không cử động lên xuống.

"Tôi chưa bao giờ hẹn hò với Alpha trước đây."

Hyun Dal ngay lập tức bày tỏ. Đúng như dự đoán, Geon Ah cúi đầu và nói.

"Tôi cũng vậy. Nhưng có thể làm tốt mà. Chỉ cần làm 1, 2 lần thôi là có cảm giác rồi."

"Cậu cảm thấy như nào?"

"Tư thế hay ho gì đó. Tôi thậm chí còn chưa biết cậu ưa kiểu nào. Thích thế nào hơn? Nằm hay ngả lưng thôi?"

Trong khi Geon Ah đang huyên thuyên, Hyun Dal bóp một ít gel bôi trơn vào tay anh rồi đưa tay xuống. Nắm của mình và của Geon Ah, vốn đã cương cứng, bàn tay trơn trượt vuốt ve lên xuống và hôn nhau.

"Thì ra không phải bịp."

"Ơi?"

"Cậu hôn giỏi quá."

Hyun Dal cười lớn. Vì ánh sáng lọt vào từ bên ngoài cánh cửa đang mở, nụ cười thường ngày hiện rõ. Geon Ah mỉm cười và ngay khi phần dưới được chà xát, miệng hé ra. Chất lỏng trở nên ấm hơn do tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, trơn trượt trên da, giữa phần thân dưới tiếp xúc phát ra tiếng động rõ ràng.

Đầu ngón tay phủ đầy gel bôi trơn đã vẽ thêm một vòng tròn nhỏ trên đầu núm. Geon Ah rên rỉ qua chóp mũi. Thấy sao............ Hyun Dal thì thầm, hơi thở ướt át rót vào bên tai. Mong là cậu thấy thích.

Dương vật cương cứng dính vào bụng dưới. Sau khi nhìn Geon Ah đang chớp đôi mắt ướt đẫm, Hyun Dal đã dựng thẳng lưng lên, chỉnh lại tư thế và bắt đầu chuyển động thắt lưng như muốn thâm nhập. Khi bộ phận sinh dục chạm vào nhau và cùng cọ xát nhiều lần, nó đau nhói và có cảm giác như sắp nổ tung ngay lập tức. Geon Ah nắm lấy vai Hyun Dal với nét mặt như bị lột trần trụi nhất.

"Hyun Dal à."

Cậu phát ra một tiếng rên nhỏ. Đầu ngón tay lần theo cơ bắp săn chắc của Hyun Dal, vụng về dang hai chân và nhấc một bên gối lên nhưng bị tách ra thô bạo, kẽ hở hoàn toàn mở rộng. Cơ thể của Alpha vốn đã cạn sức do quá phấn khích quá độ, va chạm rồi nảy lên, khiến khó có thể khép lại với nhau.

Cuối cùng, Hyun Dal đã tách được đầu gối của Geon Ah ra. Geon Ah giữ đùi bằng cả hai tay và dang rộng chân ra chờ đợi sẵn. Mặc dù khoảnh khắc thâm nhập, vốn đã thất bại nhiều lần trong quá trình thủ dâm, đến ngay trước mắt, nhưng cậu vẫn không thể tỉnh táo vì quá hứng tình.

"Thả lỏng đi."

Với giọng điệu không khác gì thông báo, đầu đỉnh dương vật vốn hưng phấn đã ướt đẫm.

Gel bôi trơn trơn trượt trào ra từng giọt, làm ướt túi tinh, chảy liên tục vào giữa thân thể. Hyun Dal ngay lập tức thọc ngón tay vào khe nứt. Geon Ah bất giác nghiến răng, siết chặt vùng đó. Dù đầu óc có cởi mở đến đâu thì bản năng của vẫn khiến chân cậu co giật trước cảm giác lạ lẫm.

"Có ổn không?"

Phía trên, một giọng nói ngọt ngào êm dịu hôn vào tai. Phía dưới, một ngón tay ướt át dùng lực xoa xoa đỉnh khe. Ma sát tiếp tục cho đến khi nó nóng lên rồi vạn vật bắt đầu quay cuồng trước mắt. Geon Ah đã hết sức thả lỏng và hít một hơi thật sâu. Khi tự mò mẫm, chỗ đáng lẽ phải khô ráo lại ướt đẫm và phát ra tiếng lép nhép. Hyun Dal khéo léo chà xát nơi đó, làm nóng những nếp nhăn khép kín. Geon Ah đang thở hổn hển bằng miệng. Toàn thân mất sức và hai chân ép vào ngực cảm thấy nặng nề. Các rìa của khe nứt đã mờ dần. Y như một Omega hứng tình............ .

Geon Ah suy nghĩ đến đó là dừng lại. Ngón tay bắt đầu luồn vào bên trong từng chút một.

"Thế nào?"

"Có thể làm được."

"Câu trả lời không sexy gì cả."

Hyun Dal úp mặt vào mũi và thỏ thẻ. Môi gần như chạm nhau mà dừng lại ở phía trên chứ không hề hạ xuống. Geon Ah thè lưỡi ra liếm, Hyun Dal nhẹ nhàng ngả đầu ra sau cười.

Một ngón tay. Có lẽ là nửa ngón? Geon Ah cắn môi nhìn xuống bụng mình, chỗ đó đang nhanh chóng phập phồng lên xuống theo từng cú nhấp. Đường kính của vòng tròn mà ngón tay vẽ ngoáy bên trong đang dần nới ra.

"Ha, hự."

"Nếu đau thì nói đi."

Hai ngón tay thực hiện chuyển động cắt kéo chậm rãi và bôi thêm một chút gel vào khe hở. Mỗi khi các khớp tay ra vào chậm rãi, gel bôi trơn lại chảy ra. Hyun Dal lay bàn tay còn lại.

Phần dưới của Geon Ah bị những ngón tay tiến vào, cậu đã hình dung trong đầu vô số lần quan hệ tình dục mà bản thân đã trải qua cho đến nay. Thấy phấn khích nhất khi đối phương phản ứng như thế nào? Cậu thích những thân mật, gợi tình và những tiếng rên lớn hơn là những lời nói thô tục tầm thường. Còn Hyun Dal thích gì? Không có cách nào khác ngoài việc tự mình tìm hiểu.

"Chắc được rồi."

"Đâm vào nhé?"

Geon Ah xoa xoa hai bên má nóng bừng của mình bằng mu bàn tay và nhìn Hyun Dal. Thì ra là thích xin phép đâm vào. Ngay khi đưa ra được kết luận, hai tay trải ra che hết hai gò má.

"Ừ."

Đúng như dự đoán, Hyun Dal xé bao cao su ngay khi trả lời câu trả lời được đưa ra.

Liệu có thích mấy lời dâm tục không? SM loại nhẹ? Phải lắng nghe những gì đối phương nói khi họ thúc bạn. Nếu đánh vào mông dù chỉ một cái thôi, thì chắc chắn là-

"A, A, Á."

Đầu dương vật ấn vào miệng khe phập phồng. Geon Ah hít một hơi thật sâu và nhắm chặt mắt lại. Việc tiến vào, điều mà cậu nghĩ sẽ dễ dàng sau khi đã mất khá nhiều thời gian để nới lỏng, lại khó khăn đến vậy. Thả lỏng đi. Hyun Dal lại ân cần nói, nhưng lần này nghe không còn gợi cảm nữa vì quá đau. Tay đang ôm mông trở nên trơn trượt vì mồ hôi. Geon Ah nắm chặt tấm ga trải giường bằng tay còn lại của mình.

"A! A a, đau quá."

Cột trụ to và cứng,

"Ha, chết tiệt... a... ch- chờ chút."

Khai phá và chèn vào vách tường ướt sũng bên trong,

"Ư, ugh."

Lắp đầy phía bên trong chật khít.

"A– a."

Đẩy vào cho đến khi không còn một kẽ hở nào.

"Ư!"

Thân dưới va vào nhau cùng với tiếng đập mạnh. Toàn bộ cơ quan sinh dục đi vào tận gốc rễ.

Geon Ah như ngừng thở trong giây lát. Hyun Dal cũng không di chuyển. Đó là một khoảnh khắc gây sốc. Nhét một con c*c vào thôi mà cũng mất nhiều thời gian vậy sao! Geon Ah nghĩ mà không hề nhận ra rằng mũi mình đã chuyển sang màu đỏ. Vì đau nên cả người co rúm lại. (trời mé khúc này là từ c*c thật nha...)

"Geon Ah à."

"......"

"... Joo Geon Ah."

Geon Ah mở mắt vì có tiếng gọi. Hyun Dal đang ôm cơ thể cậu vào sát người anh và từ từ kéo eo cậu lại rồi đẩy ra sau. Geon Ah đã thở hổn hển vuốt ve cơ thể của Hyun Dal bằng bàn tay ướt đẫm của mình. Cảm giác mông như bị tách ra, mỗi lần tiến vào không dễ chịu chút nào.

Đột nhiên có giọng nói vang trong đầu cậu.

Khách hàng 123: Tư vấn viên ơi. Chúng tôi rất thích nhau, nhưng khả năng hoà hợp chăn gối cũng như sự tương thích từ bên trong của chúng tôi lại không hợp nhau. Tôi nên làm sao đây?

Joo Geon Ah: Chúng ta phải thành thật giải quyết vấn đề đó bằng một cuộc trò chuyện. Anh cứ nói như vậy đi. Phải có cuộc sống tình dục vui vẻ cùng nhau thì mới duy trì được mối quan hệ lành mạnh lâu dài.

Khách hàng 123: Nhưng nói thật về chuyện đó có khó không?

Joo Geon-ah: Nhưng chẳng phải sẽ dã man hơn nếu bịa ra phản ứng sao?

"Th-Thích quá..."

Geon Ah nói mà người thì đầy mồ hôi. Cặp đùi dang rộng của run lên một cách khó tin.

Hyun Dal nhìn chằm chằm vào cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt. Khi anh nâng khuỷu tay lên để giữ thăng bằng và động eo, Hyun Dal có thể nghe thấy tiếng hét bị Geon Ah nuốt chửng vang lên tận cổ họng. Lần một, lần hai và lần ba, hai bàn tay run rẩy trên ngực của Hyun Dal nắm chặt thành nắm đấm. Pheromone của Geon Ah đã biến mất hoàn toàn, không để lại dấu vết.

Hyun Dal định nhấn môi lên phần trán lộ ra, cuối cùng đã bật cười.

"Geon Ah à, không được rồi."

Geon Ah mở to mắt vì đã nghĩ rằng bản thân sẽ không bị phát hiện và khăng khăng nài nỉ với đôi mắt đẫm lệ.

"Không đâu! Có thể làm được, có thể làm được mà."

"Rút ra thôi. Mọi chuyện không nên như thế này, là tôi tự đánh giá bản thân quá cao rồi."

"Đừng bỏ cuộc. Đừng cười mà, cười là nó teo lại đó."

"Lần sau làm lại đi. Cậu cũng đau lắm rồi, với cả pheromone của cậu cũng lạ nữa, khó chịu hơn tôi nghĩ rất nhiều."

"Lần- lần sau khi nào?"

Geon Ah gấp gáp hỏi, giữ chặt bắp tay bằng cả hai tay. Sợ rằng khoảnh khắc quấn lấy nhau nóng bỏng như vậy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Hyun Dal nhận thấy một từ hoàn toàn khác với cách chơi chữ đùa vui thường lệ, dần tắt đi tiếng cười của mình.

"Không, tôi... tôi hiểu mà. Xin lỗi. Lần sau hãy làm nhé."

Trước khi Hyun Dal kịp mở miệng, Geon Ah đã nhanh chóng xin lỗi. Cậu mỉm cười, hy vọng rằng bản thân không trông quá tuyệt vọng, và Hyun Dal chậm rãi mỉm cười đáp lại. Khe sau nơi dương vật thoát ra đau nhức. Khi cậu cẩn thận siết chặt và thả lỏng vì cảm giác ngứa ran ở mình, Hyun Dal hôn lên môi và hỏi.

"Khi nào mới tốt? Ngày mai à?"

"Ngày mai? Ngày mai cũng được. Mấy giờ ta gặp nhau?"

"Ngày mai là chủ nhật mà."

Hãy để cho tôi ngủ với. Hyun Dal ôm Geon Ah bằng một tay và thì thầm với cậu, áp môi vào đôi tai đỏ bừng của cậu.

------------------------------------------------------------------------------------

Cuối cùng 2 đứa cũng mần nhau rồi, dù là mới húp nước canh thôi mà cũng ngon lành quá chừng 😇 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro