QUYỂN 3 - CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quán cà phê Matilda mà anh thường ghé vào thứ Hai, thứ Ba và thứ Tư, không phải là nơi thường xuyên lui tới lắm. Khoảng cách thì mơ hồ và hương vị cà phê cũng không có gì đặc biệt nên chẳng có lý do gì khác để ghé qua. Tuy nhiên, Hyun Dal đã dành giờ nghỉ trưa để đến Matilda. Ở đó có Joo Geon Ah.

Trong khi lê bước lảo đảo đến, ý thức bất lực tìm thấy Joo Geon Ah và kéo anh ra ngoài một lần nữa. Đó là tối thứ Sáu. Cậu xuất hiện với ly cà phê và bất ngờ lao vào vòng tay, chạy tới với đồ ăn mà Hyun Ah đưa cho và vô cùng phấn khích. Sau khi làm việc cả ngày mà không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

Tư vấn tình cảm cũng là một loại công việc dịch vụ nhưng nó khác với công việc ở quán cà phê. Sẽ là một trải nghiệm tốt nếu làm part-time trước khi mở một quán cà phê. Ngay cả khi nghĩ đi nghĩ lại, cho đến khi cạn hết nước, giải thích rằng làm vậy vì muốn trông tốt đẹp hơn thì cũng thật khó hiểu. Một chàng trai chẳng thiếu thứ gì lại xây dựng niềm tự hào của mình ở một nơi xa lạ. Không biết đó là vết sẹo lớn hay hoàn cảnh gia đình đau lòng nhưng còn công việc part-time ở quán cà phê thì sao? Mặc dù bộ lọc tự nguyện của Joo Geon Ah dày đến mức khiến ruột sạch, nhưng sao nó không lọc được những tạp chất kém tinh khiết như Ahn Jae Seon.

Ahn Jae Seon.

Mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Anh tức giận đến mức không thể ngủ được và thức cả đêm. Bản thân anh không bao giờ có thể quên giọng nói của Ahn Jae Seon, giọng nói đang giả vờ xấu hổ nhưng rõ ràng là cố tình làm anh lo lắng. Dường như họ đã trở nên thân thiết đến mức bắt đầu nói chuyện thoải mái lúc nào mà anh không hề hay biết.

Gặp nhau thường xuyên thế nào, bao nhiêu lần? Ahn Jae Seon thực sự đơn giản chỉ muốn trở thành bạn của Geon Ah sao? Ngay cả khi đã quyết tâm như vậy, liệu có thay đổi quyết định sau khi nhìn thấy Joo Geon Ah với đôi mắt cười, nụ cười đáng yêu lẫn pheromone dễ thương của cậu không? Một khi đã rơi vào trò đùa ngôn từ với Geon Ah, bạn không thể làm gì ngoài trao cho cậu con tim.

Ý nghĩ mọi việc không thuận lợi khiến Hyun Dal khó chịu. Thừa biết cậu thích nhất là game, khoảnh khắc đó anh thấy hối hận ngay, đáng lý ra phải quan tâm nhiều hơn đến game chứ, thế nên đã ngừng nghĩ ngợi. Đây không phải là vấn đề để tự trách mình.

Không có liên lạc nào từ Joo Geon Ah.

Thái dương đau nhức, mí mắt và đầu cũng đau nhức. Trong người uể oải, bụng cồn cào và tự cảm thấy như mình đã trải qua ngày cuối tuần một cách không lành mạnh tí nào. Hyun Dal cố buộc mình phải ngủ hơn nửa ngày, khi thức giấc và trở nên tỉnh táo, anh tải vài game giải đố để giết thời gian một cách vô tâm.

Không để ý đến tốc độ của người khác, Geon Ah nhận order với đôi mắt lạnh lùng. Chiếc áo phông đen khiến khuôn mặt trắng càng nổi bật hơn, đường quai hàm vốn đã gầy nay lại rõ ràng lạ thường.

Mắc cười.

Xét cho cùng, cả hai chỉ mới gặp nhau được vài tháng, và đó là một ngoại lệ đáng ngạc nhiên đến nỗi không quá lời khi nói rằng toàn bộ chuyện này mâu thuẫn với gu thông thường của bản thân Hyun Dal. Nóng lòng muốn tìm được chỗ nào đẹp đến nỗi ngày nào cũng bỏ bữa trưa để đến đây.

Bất cứ nơi nào ánh mắt quét qua, nhìn đâu cũng không có góc nào là không đẹp, hoàn toàn không có góc chết. Tất cả các biểu cảm được tạo ra bởi đôi mắt, mũi và miệng hài hoà, tất cả đều có ý nghĩa. Khi quyến rũ mọi người bằng lời nói tao nhã, luôn tinh tế nheo mắt và mím môi, và còn khi đói, sẽ nhướng mày để tỏ vẻ ủ rũ. Khi tỏ ra đáng yêu, sẽ ôm vai, vặn vẹo để chui vào vòng tay của người khác bằng mọi cách và nhăn mặt, khi phấn khích thì mũi sẽ đỏ bừng. Không giống như bản thân anh, luôn có sự ấm ấp, đáng yêu ở mọi ngóc ngách trên cơ thể Geon Ah.

Làm thế quái nào có thể nói dối để trông đẹp hơn thế này được chứ?

"Bạn muốn order sao?"

Geon Ah hỏi. Cuối cùng, khuôn mặt đối diện hoàn toàn trông bình yên và lạnh lùng đến tức điên.

Hyun Dal nhìn chằm chằm vào Geon Ah ngơ ngác. Đột nhiên xuất hiện nhiều câu hỏi trong đầu.

Nếu anh không bước tới đây và tay ra, liệu có phải cứ thế chia tay không?

Đây có phải là tình huống mà anh phải yêu cầu đối phương lên tiếng trước, giữ chặt lấy anh hơn nữa, rằng lần này anh cũng sẽ bỏ qua vì đó không phải là lời nói dối ác ý hay cố tình cắm sừng, và có thể làm ơn đừng gặp tên khốn Ahn Jae Seon đó nữa được không?

Anh chàng này nghĩ gì khi nhìn thấy anh rời đi sau khi ghé qua quán và mất 20 phút mỗi lần vào giờ ăn trưa, chỉ ngồi đó như một thằng ngốc không làm gì cả?

Nếu không thích chùa thì bỏ chùa mà đi à?

(Một câu tục ngữ có nghĩa là thay vì cố gắng thay đổi một đồ vật hoặc nhóm người mà bạn không thích, bạn nên ngừng chú ý và bỏ đi.)

"Cho tôi một ly latte."

Cố chấp vậy sao?

"Anh có muốn lấy size thường loại ấm không?"

Để xem cố chấp đến khi nào?

"Làm ơn cho tôi một ít đá."

Hyun Dal nhíu mày và trả lời. Đổ cà phê nóng vào cái bụng đắng ngắt, ngạt thở chết mất.

Joo Geon Ah mím chặt môi và nói 'Tôi sẽ gọi cho anh khi xong'. Bàn tay đưa hóa đơn gần như muốn lướt qua. Ngực tê dại dưới cánh tay lơ lửng.

Không có bàn trống, Hyun Dal ngồi xuống một chiếc ghế đẩu xếp thành hàng ở phía đối diện quầy. Đã nhìn chằm chằm vào điện thoại di động một cách chán ngắt cả ngày, vì vậy anh mệt thật sự chứ không có sức lực để giả vờ. Anh nhìn thẳng vào Joo Gepn Ah, người đang vừa nói vừa cười.

Khi Beta cùng làm việc nói gì đó, Geon Ah đã mỉm cười. Cậu cười toe toét, để lộ hàm răng trắng ngần, rồi quay đầu lại, chỉ để lộ ra tấm lưng rộng. Nếu ôm chặt thì cơ thể ấm áp đó sẽ chuyển động liên tục. Đang đổ sữa vào, sau đấy cho cái gì đó vào, khi đang tập trung thì tóc đã rũ xuống trên đầu.

Bụng cứ quặn lên khi nhớ đến Joo Geon Ah đã thú nhận rằng cậu không biết liệu quán cà phê mình mở sẽ thành công hoạt động tốt hay thất bại. Không biết đó là vì bản thân đã bỏ bữa trưa mấy ngày hay vì chính trong anh có sự hồi hợp xen lẫn háo hức muốn xem mọi thứ đang dần thay đổi như thế nào. Rõ ràng là nếu có quán cà phê của riêng mình, chắc chắn sẽ làm tốt hơn bây giờ. Như thể đó là một trò đùa, cả hai cùng nhau quyết định thực đơn và chọn từng món một. Anh luôn cùng cậu ghé thăm các quán xá sau khi tan ca. Họ thử nhiều loại bánh khác nhau và cùng nhau quyết định nên bán loại bánh nào, và cũng cùng nhau dành cả ngày cuối tuần tại quán cà phê, cười đùa và trò chuyện trong những khoảng thời gian yên tĩnh. Tương lai mà anh vừa tưởng tượng ra rất gần và sống động đến mức dường như nó sẽ đập vào mắt bất cứ lúc nào.

Hyun Dal nhìn Geon Ah một lúc lâu.

Khi những khách hàng mới bắt đầu xếp hàng tại quầy, Geon Ah tiến tới nhận order của họ. Hyun Dal có thể nghe thấy các Omega đứng xếp hàng phía sau mình thì thầm. Nếu làm việc ở một nơi như thế này, bạn sẽ luôn cảm thấy mệt mỏi với việc trao đổi số điện thoại. Ngày hôm đó chắc cũng nhận được sô cô la ở đây. Không lý nào Ha Hyun Dal là người duy nhất đến gặp Joo Geon Ah, người chỉ có thể gặp ở một địa điểm nhất định vào một thời điểm nhất định.

Đau khổ quá.

Không quen với cảm giác mình không có đủ thời gian rảnh rỗi như vậy.

"Một ly latte đá cỡ thường đã ra rồi đây."

Geon Ah đã gọi anh. Hyun Dal từ từ bước đến, lấy cà phê và giao tiếp ánh mắt. Có lẽ vì lúc đó đang bận rộn nên cậu nhìn anh với ánh mắt phấn khích lạ lùng. Chúc ngon miệng. Cười bất lực.

Hyun Dal quay lại chỗ ngồi, đặt đồ uống xuống và nhìn chằm chằm vào Joo Geon Ah thêm 20 phút nữa cho đến khi anh phải quay lại công ty làm việc.

Cầm đồ uống đã loãng do đá tan hết, Hyun Dal lại đứng xếp hàng. Nếu nhìn mặt một lần nữa và nghe giọng nói một lần nữa, có lẽ bản thân có thể chịu đựng được ngay cả khi hôm nay không liên lạc với nhau.

"Anh muốn order sao?"

Geon Ah giật mình khi thấy Hyun Dal xuất hiện trở lại. Khi thấy cậu dao động chốc lát, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Xin vui lòng cho tôi một ly latte."

Hyun Dal order bằng giọng khô khan. Ánh mắt của Geon Ah rơi vào cốc latte anh vừa đặt xuống, còn hơn một nửa. Cậu nhìn chằm chằm vào nó chỉ có vài giây nhưng tưởng chừng như vô tận, rồi từ từ mở miệng.

"Tôi lấy cho anh size thường có đá nhé?"

"Vâng."

Như thể câu trả lời đã thực hiện một loại phép thuật nào đó, má Geon Ah ửng lên.

"Nếu anh thích đậm thì thêm shot nhé?"

Tim thắt lại trước câu nói ngắn đột ngột đó. Geon Ah tiếp tục hỏi mà không dừng lại.

"Hay là anh thích nhạt hơn?"

Hyun Dal đột nhiên ngơ ngác nhìn Geon Ah đang hỏi thông tin chi tiết. Khóe mắt méo mó, dưới mắt có bọng mắt rồi kìa.

"Geon Ah ơi."

Beta, người đang làm việc bên cạnh, không khỏi can thiệp. Giọng gọi tên đầy dứt khoát. Geon Ah lùi lại một bước và giữ im lặng.

"Để tôi làm cho. Lấy một cái bánh Earl Grey đi."

Đôi môi mỏng ngọt ngào mấp mé. Cậu không trả lời ngay lập tức và nhìn chằm chằm vào Hyun Dal, nhưng ngay khi chạm mắt thì lại quay đi lập tức. Tai tròn đỏ bừng hết lên mất. Trong lòng sôi sục khi chứng kiến vết đỏ lan dọc theo gáy xuống sau tận cổ.

Hyun Dal rời đi ngay khi nhận được cà phê.

Đến ngày mai sao. Thật không thể đợi thêm được nữa.

***

Joo Geon Ah vác ba lô trên vai, mở cửa quán cà phê ra. Jae Seon đã đợi cậu đúng lúc, tiến đến với nụ cười toe toét.

"Xong rồi hả? Tôi đã chờ cậu."

Geon Ah liếc nhìn Jae Seon như thể đang đi ngang qua một người phát tờ rơi, vội lướt qua, đi thẳng về phía trước. Khoảnh khắc đôi mắt vô cảm mà gã chưa từng thấy lướt qua một cách thiếu chân thành, Jae Seon bị choáng ngợp bởi một cảm giác kỳ lạ và những cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy khuôn mặt vô cảm và không lịch sự thể hiện rõ ràng nhất. Jae Seon nhanh chóng bắt kịp cậu.

"Tôi rất lo lắng. Tôi nghĩ mình đã phạm sai lầm rồi. Có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"

Geon Ah chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Sự im lặng đã đưa ra câu trả lời.

Jae Seon theo cậu vào cửa hàng tiện lợi. Geon Ah mua một chai nước và thuốc lá. Jae Seon nhìn kỹ khuôn mặt cậu khi đang đứng trước quầy tính tiền. Đôi mắt lạnh lùng và đôi môi mím chặt từ sóng mũi cao.

Lãng phí thời gian đi chơi với mấy tên ngốc chạm giới hạn rồi à, và Joo Geon Ah dường như cũng rơi vào bế tắc. Thực sự bây giờ không còn nhiều nữa.

Jae Seon nhẹ nhàng gọi tên như dỗ dành.

"Geon Ah à."

"Lần cuối cùng tôi nói chuyện với anh là khi nào?"

Geon Ah quay đầu lại hỏi. Có thể thấy ở cửa hàng tiện lợi có một nhân viên ngây thơ vô tội, lần lượt nhìn họ và cảm thấy lo lắng.

Năng lượng của Geon Ah hung ác đến mức đe dọa những người khác ở gần đó. Jae Seon dồn sức vào khóe miệng đang nhếch lên của mình. Chàng trai trẻ luôn kiêu ngạo.

Không có ai trả lời, Geon Ah nhét nước vào ba lô đeo lệch rồi nhặt bao thuốc lá lên. Jae Seon hét lên từ phía sau lưng, cậu đang duỗi đôi chân dài của mình và nhanh chóng bước đi.

"Không phải người yêu vừa hỏi tại sao cậu lại không nói với cậu ấy sao?"

Phía sau gáy không có biểu hiện gì cả. Jae Seon chạy đến để nhìn mặt của Geon Ah. Ngay khi gã dừng lại trước mặt cậu, Geon Ah bật cười điên cuồng.

"Không định tránh ra à?"

Gã lặng lẽ cắn môi. Năng lượng trẻ khoẻ và mạnh mẽ tấn công Jae Seon một cách thô bạo. Jae Seon lại vui vẻ đón tiếp, đè nén và nghiền nát xuống đất. Màn dạo đầu càng mãnh liệt thì sự mong đợi càng cao.

"Đã cãi nhau về chuyện đó à? Thế là quá đáng rồi."

"..........."

"Có thể cậu không muốn nói về chuyện đó. Nhưng liệu đó có phải là một lỗi lầm lớn không? Nếu đã tốt nghiệp đại học nhưng lại đang làm part-time, mà không có tầm nhìn hay kế hoạch lớn lao nào, dĩ nhiên sẽ không ai muốn nói về nó vì lòng tự trọng sẽ bị tổn thương nặng nề. "

Đôi mắt như kẹt chặt tại chỗ như một bức ảnh tĩnh, không dao động, chớp chớp một hai lần.

"Tôi hiểu. Ý là chỉ cần cậu cho tôi biết là đủ rồi. Đừng tự trách bản thân quá, cũng đừng quá khắt khe với bản thân. Tôi thích cậu vì chính con người cậu, khác với người ấy."

Sau khi nhấp nháy ba lần, mắt mở to ra. Đó là lúc Jae Seon lại cẩn thận nắm lấy vai của Geon Ah để đào sâu vào kẽ hở.

Khi khoảng cách thu hẹp lại, một mùi hương mơ hồ toả ra.

Mùi hương ghê tởm này làm mí mắt gã run rẩy không thể nào là thứ gì khác được.

"Khi nào Rut đến?"

Ngay khi được gã hỏi với vẻ chế nhạo, Geon Ah nhanh lướt ngang qua và bắt đầu bước đi. Jae Seon kéo tay cậu và ôm lại gần hơn.

"Ngày mai chắc cậu không đi làm được đâu?"

Nếu cần thì liên lạc nhé. Jae Seon nhìn chằm chằm vào cái miệng mím chặt và thì thầm một cách ngọt ngào tình cảm. Lúc gã đang chìm đắm trong tưởng tượng sẽ bôi dầu vào cái miệng cứng nhắc không mở ra được kia, Geon Ah dùng một tay nắm cổ áo của Jae Seon ném đi, không ngần ngại bỏ đi. Ahn Jae Seon nghĩ không có gì tốt hơn để thể hiện lòng thương xót.

Geon Ah bước đi thật nhanh và sau đó bắt đầu chạy hết sức có thể.

***

Nếu đến hôm nay mà không liên lạc được thì ngay sau khi tan làm, Hyun Dal sẽ tìm đến Matilda với suy nghĩ đến ngồi tới chết ở đấy. Đã định gửi tín hiệu bằng mắt suốt cả ngày trong giờ ăn trưa. 'Không thể chờ thêm được nữa đâu'. Nói chuyện nhanh lên đi! Vì thực tế anh chỉ ngồi ở một góc và nhìn chằm chằm nên dù là tín hiệu cũng phải ra lệnh thì mới giữ thể diện được.

Vì mải suy nghĩ linh tinh nên tâm trạng đã tốt hơn. Có lẽ do đã làm điều ngu ngốc này nhiều ngày nên bụng đau không thể tả, trên đường đến đây mà quên luôn cái bánh sandwich. Cần có năng lượng lẫn nghị lực để hòa giải bằng cách dỗ dành kẻ cố chấp khó chịu chứ.

Bước vào quán cà phê, Hyun Dal nhìn xung quanh, hôm nay có vẻ bận rộn hơn thường lệ. Tự thắc mắc tại sao trông lại bận rộn như vậy, hình như là do ít nhân viên hơn bình thường. Cũng không nhìn thấy Geon Ah đâu.

Anh đứng xếp hàng và quan sát mọi ngóc ngách của quán cà phê. Đi vệ sinh rồi à? Ngay cả khi đang cố tỏ ra tự mãn, bộ não vốn đã quen với những giả định tiêu cực, lại nảy ra một giả thuyết khác.

Nếu bỏ việc vì hoàn cảnh thì sao? Nếu đã như vậy thì không còn ý định chờ đợi thêm nữa.

Sau khi gọi cà phê, Hyun Dal giả vờ bình tĩnh nhất có thể và hỏi.

"Có phải hôm nay cậu Joo Geon Ah không xuất hiện không?"

"Hả? Geon Ah hả? Vâng, cậu ấy nói là hôm nay cậu ấy xin nghỉ."

"Có chuyện gì vậy?"

"Đây là chuyện cá nhân nên tôi không thể nói ra được. Mong anh thông cảm."

"Tôi là bạn trai của Geon Ah."

Thoả thuận sẽ được thực hiện sau. Đáng lẽ anh phải hỏi ý kiến ​​của Geon Ah, nhưng Hyun Dal không nghĩ việc có người yêu Alpha sẽ có tác động tiêu cực đến công việc làm thêm của cậu ở quán cà phê. Cũng không phải hộp cơm có dán sticker.

Beta mở to mắt và nhìn anh. Hẳn nghĩ đó là lời nói dối nên anh đang xét đến việc khoe ra một bức ảnh chụp chung, nhưng cô ấy hạ giọng xuống và thì thầm.

"Thật kỳ lạ là có bạn trai mà không ai biết đó."

"Bọn tôi đang cãi nhau."

Không có sức để nói vòng vo. Beta thở dài khi nhìn những người xếp hàng phía sau Hyun Dal. Anh đứng thẳng phần người, biểu thị rằng không có ý định lùi lại cho đến khi nghe thấy câu trả lời, cuối cùng cô ấy đã giương cờ trắng lên.

"Geon Ah sẽ không thể ra ngoài trong 3 ngày tới vì Rut."

***

Rut của Alpha thật sự khủng khiếp. Anh không biết của Omega ra sao, nhưng cùng là Alpha như nhau, Hyun Dal thừa biết Rut sẽ bóp nghẹt một người như thế nào, vắt kiệt sức đến khi người không còn lại một chất lỏng trong cơ thể. Nếu bạn có người yêu Omega, bạn sẽ chịu đựng được, nhưng trong trường hợp phải dùng thuốc, bạn sẽ đột ngột sốt cao và đau nhức toàn thân suốt hai ngày.

Rut đến mà còn không liên lạc à?

Làm thế nào có thể chịu được nhiệt độ đó?

Hyun Dal nắm chặt nắm đấm và móng tay chạm sâu vào lòng bàn tay.

Nghe nói rằng có những Omega chỉ nhắm vào những Alpha đang trong kỳ Rut. Một Alpha chịu đựng Rut không khác gì một cái máy chịch nóng bỏng, luôn cương cứng và chỉ muốn chịch liên hoàn không chết trong hai ngày. Kể cả nếu không phải vậy, cũng có thể thấy Joo Geon Ah, người đã tiết ra pheromone, kích thích mắt và mũi của các Omega đến mức nào. Biết rằng không nhất thiết phải nghĩ xấu về những việc ít có khả năng, mà thực tế là như vậy. Chỉ cần tưởng tượng mức độ cám dỗ khó tin mà Geon Ah sẽ phải đối mặt mỗi khi cậu bước từng bước vào cơ thể đang sôi sục, mắt anh trở nên tối sầm.

Căn bệnh thường bị giả mạo nhất là đau đầu. Khi từ quán cà phê trở về công ty, Hyun Dal đã quyết định sử dụng ngày phép.

Trong trường hợp này, Alpha có đối tác Omega hoặc Omega có đối tác Alpha có thể nghỉ ốm hai lần một năm. Sự cám dỗ đại khái và muốn xin nghỉ ốm vào ngày mai đã làm anh đã dày vò lương tâm một lúc, nhưng anh dừng lại vì không muốn nói dối rằng có người yêu là Omega.

Thay vào đó, anh bước vào văn phòng và giả vờ lau mồ hôi bằng cách lấy mu bàn tay ấn vào đôi má nhợt nhạt của mình lần nữa. Giả vờ uống thuốc giảm đau vì không chịu được cơn đau ở đầu, làn da trắng tự nhiên càng trở nên nhợt nhạt, xanh xao.

30 phút sau, Hyun Dal đã đến bãi đậu xe của công ty.

Đáng lẽ không nên kéo dài như thế này. Anh sốt ruột bước vào xe và thô bạo nắm lấy vô lăng. Nổ máy và vội vã ra khỏi bãi đậu xe, lo lắng đến mức không thể nghĩ được gì khác.

Nhìn lại, dường như đó là yêu cầu hòa giải của Geon Ah theo cách riêng của cậu, bất ngờ hỏi về sở thích cà phê. Lẽ ra hôm qua sau khi tan làm phải ghé qua. Nếu gặp nhau lúc đó, anh sẽ nhận ra tình trạng cơ thể của cậu và có thể hòa giải một cách tự nhiên với người yêu đang trong kỳ Rut. Cảm thấy thời gian phải chờ tín hiệu đèn quá dài. Hyun Dal bồn chồn gõ vào vô lăng và cuối cùng đã gọi cho Geon Ah khi bị chặn bởi tín hiệu đèn lần thứ hai. Giọng nói trong trẻo vang lên, nói rằng không thể trả lời điện thoại khiến Hyun Dal cảm thấy khó chịu.

Vừa đến nơi, Hyun Dal đã chạy. Đứng ở cổng, vội vàng bấm số và nhấn nút gọi. Bản thân đang cố giả vờ bình tĩnh nhưng tim đập mạnh đến mức tưởng chừng như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Nhớ lại một cách sống động nỗi đau bị xé nát bởi hình ảnh Geon Ah gần như khỏa thân mở cửa và pheromone Omega còn sót lại ở lối vào. Đầu óc choáng váng vì lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tương lai sắp tới trông hơi giống như vậy.

Chờ mãi vẫn không thấy cửa mở. Hyun Dal nhấn nút gọi lần nữa. Buồn bực đến mức nước đắng đọng ở cuối cổ họng. Khi đang nhấn nút nhiều lần đến mức không biết bao nhiêu lần thì cư dân ở chung cư xuất hiện và cánh cửa mở ra. Lờ đi những ánh mắt nghi ngờ, Hyun Dal vội vàng chạy vào thang máy.

"Geon Ah à."

Khi đến trước cửa, việc đầu tiên anh làm là bấm chuông, gõ cửa và gọi tên. Joo Geon Ah. Ngay sau khi giọng nói run rẩy phát ra, bên trong liền có tiếng gầm. Hyun Dal nín thở và chăm chú lắng tai nghe. Tiếng bước chân kéo lê tiến đến gần.

Có tiếng mở khóa từ cánh cửa dường như sẽ không bao giờ mở ra. Hyun Dal đảo mắt và mở cửa. Ngay cả trước khi tìm thấy Joo Geon Ah qua cánh cửa mở, pheromone dày đặc đến mức khi đầu đau nhức đã lập tức tràn đến. Cho đến bây giờ, mùi hương mọi khi ngửi được là nồng độ không đáng kể. Sau khi bước vào bên trong, ôm tim đập thình thịch, nhác thấy Joo Geon Ah đang đứng bám dựa vào tường.

Hyun Dal không nói nên lời trước vẻ ngoài nhếch nhác của Geon Ah. Trong căn nhà yên tĩnh không có thậm chí một bóng người, huống chi là Omega, chỉ có tiếng thở dốc ướt át đầy nặng nề của Geon Ah vang lên. Chiếc áo phông trắng ướt đẫm và dính chặt vào người, toàn thân run rẩy toát mồ hôi lạnh. Cậu lại lần nữa mò mẫm vào bức tường và từ từ quay lại. Đôi mắt đỏ hoe trũng sâu, dường như không thể nhận ra người trước mắt.

Hoàn toàn quên sạch mình định nói gì, Hyun Dal nhanh chóng bước tới và đỡ lấy Geon Ah. Cơ thể như một quả cầu lửa đè nặng vào tay.

Năng lượng Alpha tăng vọt dữ dội, đồng thời cũng đẩy năng lượng Alpha khác đi. Bối rối trước tình huống bất ngờ, Hyun Dal đưa Geon Ah vào phòng ngủ. Trên chiếc giường vốn đã ướt đẫm mồ hôi, Geon Ah ngã quỵ xuống và cuộn tròn người lại như một quả bóng. Cơ thể đau nhức đang ăn mòn cậu, Geon Ah kéo chăn bằng đôi tay run rẩy và đắp lên tận cổ.

"Em uống thuốc chưa?"

Geon Ah nửa tỉnh nửa mê không thể trả lời.

Bàng hoàng lẫn ngơ ngác, Hyun Dal ngồi ở mép giường, không thể làm gì được. Đó là một bản năng giúp xoa dịu người yêu, một Omega đang trong kỳ Heat, nếu làm ướt người ấy bằng pheromone và ôm lấy họ bằng năng lượng trước khi đi ngủ, cơn sốt của người ấy sẽ giảm nhanh chóng. Tuy nhiên, Alpha Joo Geon Ah đã đẩy lùi pheromone Alpha, thậm chí còn phản kháng một cách quyết liệt.

Trước tiên, anh đã rời khỏi phòng để nắm bắt tình hình một cách chính xác. Sau khi phát hiện ra túi thuốc bị rách trên bàn ăn, anh cũng đã kiểm tra nhà bếp xem có dấu hiệu đã ăn gì không. Bồn rửa chén sạch sẽ. Dù có gọi món gì về ăn, dường như cũng không thể dọn dẹp trong trạng thái đó. Nếu uống thuốc khi bụng đói thì sẽ rất đau bụng. Lại còn không có ai trong ngôi nhà to lớn này.

Ngay cả anh, người trải qua một cuộc sống cô đơn khi du học, dù thế nào cũng có bạn bè mang đồ ăn cho anh và gia đình luôn ở bên cạnh trông chừng, gọi điện hỏi thăm. Nhưng còn cậu, không thể gặp gia đình mình, những người sống rất gần. Cũng đúng, vì thậm chí còn không thể mở lời với người yêu của mình, nên cũng không thể nào hé môi với gia đình hoặc bạn bè. Mà như thế có lẽ tốt hơn... Anh nhớ đến hành vi tàn bạo của anh hai Geon Ah.

Hyun Dal lấy chìa khóa thẻ trong ví của Geon Ah và đi ra ngoài. Một bát cháo, một bữa ăn đơn giản và ghé qua cửa hàng tiện lợi gần đó để mua đồ dùng vệ sinh cá nhân dùng một lần.

Khi quay trở lại, Geon Ah vẫn còn ở đó. Hyun Dal lấy áo quần thoải mái từ tủ của Geon Ah và quay trở lại phòng ngủ. Cậu đang ngủ, chỉ thò một cái đầu nhỏ ra, phì phò phát ra tiếng thở ồn ào.

"Đừng tỏ ra dễ thương nữa."

".........."

"Vì đang trong trường hợp khẩn cấp nên mới tạm dừng nhé, chúng ta vẫn chưa nói xong đâu."

Hyun Dal nghiêm nghị nói, nhìn vào khuôn mặt tròn tròn sưng đỏ. Có lẽ đã nghe thấy dù đang bất tỉnh nên lông mày của Geon Ah giật giật, vụng về làm hình chữ bát, lập tức như đang nhìn buồn bã nhìn anh.

Lông mày của Hyun Dal cũng vẽ ra hình chữ bát.

"Anh đã mua cháo về rồi, ăn trước nhé. Huh? Này, Joo Geon Ah."

Khi kéo chăn xuống, Geon Ah run rẩy. Nằm xuống bên cạnh, cẩn thận ôm lấy cơ thể còn nóng hơn lúc nãy. Nghĩ đến việc phải hạ nhiệt bằng cách nào đó, anh đã tìm đến miệng của Geon Ah. Ngay khi da chạm vào, như có lửa đang cháy và miệng dường như tan chảy. Anh nhẹ nhàng liếm qua vùng da bị bong tróc sưng tấy, lướt qua rồi quét vào bên trong miệng, không khác gì lò sưởi đang cháy. Cánh mũi ngột ngạt thở và làm nóng má anh. Hyun Dal nằm xuống rồi tự nhiên hôn sâu.

Geon Ah rên rỉ như khóc. Hyun Dal cho tay vào trong quần lót. Cả pheromone lẫn lời nguyện cầu cũng không có tác dụng gì, tất cả những gì có thể làm là cái này. Dương vật ướt đẫm và cương cứng đang lấp đầy bên trong không có khe hở.

"Không sao đâu. Không sao đâu."

Tay lạnh quấn quanh cột, Geon Ah vùng vẫy. Để giúp bản thân không cảm thấy bị từ chối, Hyun Dal xoa lòng bàn tay mình vào đùi cậu để tạo nhiệt và lấy lại sinh lực. Chỉ sau khi anh dùng năng lượng của mình để ngăn chặn pheromone chắc chắn sẽ chảy ra trong khi ôm người yêu đang hứng tình trong tay, thì sự đấu tranh mới lắng xuống.

Để thủ dâm dễ dàng hơn, Hyun Dal xoay người Geon Ah sang một bên và ôm từ phía sau. Bộ phận sinh dục ướt sũng, sưng tấy và dính đầy tinh dịch. Cẩn thận vuốt lên vuốt xuống, bụng Geon Ah phập phồng lên xuống liên tục theo hơi thở nặng nề của cậu. Hyun Dal áp môi mình vào đôi tai đỏ bừng kề bên và xoa dịu cậu bằng ngôn từ.

Suỵt, không sao đâu. Vì em mà anh đã giả bệnh chạy ra khỏi công ty đó. Em là người đầu tiên khiến anh có một mối quan hệ lộn xộn như vậy. Ơ? Yên nào............ Chờ chút nào. Sẽ ổn thôi. Đúng rồi, đúng rồi............ Geon Ah. Geon Ah à, em có nghe anh nói không? Nếu em mà ngủ với Omega thì mọi chuyện sẽ thật sự kết thúc đó. Biết chưa nào? Ngày mai anh cũng sẽ đến. Anh sẽ đến mỗi ngày cho đến khi em khỏe lại nên đừng suy nghĩ gì khác. Hyun Dal đã lén lút trộn lẫn cảm xúc thật với ngôn ngữ chân tình. Cảm giác bất lực khiến lồng ngực thắt lại.

Dương vật cứ đứng lên dù đã xuất tinh bao nhiêu lần chắc hẳn đang rất đau nhói. Tuy nhiên, lắc mạnh cánh tay để tuốt trọn tinh dịch sẽ tốt hơn là chỉ xoa bóp nhẹ nhàng. Hyun Dal đặt cơ thể Geon Ah xuống và trèo lên người cậu, vung tay mạnh nhất có thể. Dương vật đang phát ra âm thanh ướt át lại càng trở nên đỏ sẫm hơn. Không còn sức để giữ răng nữa, Geon Ah phát ra một tiếng rên rỉ mà anh chưa bao giờ nghe thấy từ vòm miệng đau nhức đang há hốc thở dốc. Chiếc áo đẫm mồ hôi gần như trong suốt. Hai bên núm vú màu nâu nhạt nhô dày nổi bần bật.

Hyun Dal cố gắng nhìn đi chỗ khác. Phải kìm nén sự phấn khích của mình. Nếu anh quá hứng sẽ tiết ra pheromone Alpha, Geon Ah đã nâng hông lên và đẩy anh ra. Đầu óc có thể hiểu được sự từ chối theo bản năng, nhưng trái tim không thể theo kịp sự hiểu biết đó.

"Ha, hư, uư, ưm."

Nước mắt bắt đầu tuôn trong đôi mắt đỏ ngầu của Geon Ah. Sự hứng tình lên đến đỉnh điểm, không biết phải làm thế nào, nắm chặt lấy dương vật vuốt ve và chọc lướt qua, thì bờ mông lại rung lên dữ dội. Hyun Dal không thể kiềm chế được, cúi người xuống và mút mạnh bộ ngực qua lớp áo phông. Ngay cả những vết sưng tấy và quầng vú nhô ra bên dưới lớp áo ướt át cũng lộ rõ màu sắc.

Hyun Dal nhanh chóng vén áo lên và vùi miệng vào bộ ngực trần trước mắt. Cảm nhận được những ngón tay của Geon Ah đang túm lấy tóc mình. Khi Hyun Dal dùng lực lên môi và mút thật mạnh, Geon Ah vặn vẹo eo. Anh dùng lưỡi nghiền nát núm vú và mút nó cho đến khi nó bật ra, rồi ngay lúc đặt nó vào giữa hai hàm răng, dương vật run lên dữ dội đến cạn sức.

Hyun Dal nhìn xuống. Tinh dịch hưng phấn tràn ra tạo thành vết ố trên bụng Geon Ah.

Sau khi xuất tinh, Geon Ah lại ngay lập tức cương cứng. Cậu phải cố trụ thân dậy lần nữa, rên rỉ và nắm lấy cổ tay của Hyun Dal vì thân dưới đau nhói.

"Hyun Dal à."

Geon Ah gọi tên anh. Mặt đỏ bừng khi ngước lên với đôi mắt đẫm lệ. Không biết liệu mình có nhận ra hay đang bị ảo giác vì hưng phấn, nhưng trước mắt cậu đây là Hyun Dal.

Đây là nỗ lực nhằm xóa bỏ hoài nghi sự tồn tại bằng cách tạo ra mùi hương không màu không mùi. Hyun Dal cứ thế dội cả người lên trên Geon Ah.

Đồng thời, năng lượng của Geon Ah đã nuốt chửng lấy anh.

Hyun Dal không thể thở trong một lúc. Trong lúc anh đang bị sốc và cứng người trong giây lát, Geon Ah đã trèo lên người anh và hôn anh một cách thô bạo. Năng lượng Alpha trong cơn động dục không thể kiểm soát trào vào miệng và mũi anh như những đợt sóng. Hyun Dal vùng vẫy trong nụ hôn như người chết đuối. Geon Ah rời khỏi môi và cắn răng vào cổ anh.

Hyun Dal giải phóng năng lượng kìm nén lại. Trong khi Geon Ah ngập ngừng một lúc thì Hyun Dal đã đẩy cậu ra. Anh ngồi dậy, hít một hơi thật sâu và xoa dịu trái tim đang giật mình vì sốc. Nỗi xấu hổ vì bị đè bẹp đến tận đáy, mang đến một cơn nóng tương đương với cơn sốt của một Alpha đang động dục.

Vừa rồi là gì nhỉ?

Hyun Dal tìm thấy Geon Ah đã gục ngã. Cậu cuộn tròn như thể đang co rúm người vì lạnh, mò mẫm trong chăn để quấn chặt chăn. Cơn sốc lấn át sự phấn khích. Một cảm xúc mãnh liệt mà anh chưa từng trải qua trước đây ập đến và khiến toàn bộ cơ thể anh tê liệt.

Hyun Dal đã chỉ ngồi xa một lúc và nhìn chằm chằm vào khoảng không phía xa, từ từ quay đầu lại. Chỉ có thể nhìn thấy phần sau đầu của Geon Ah khi cậu nằm xuống như vậy. Gối nằm được nhuộm màu đậm.

Hyun Dal cẩn thận kéo vai Geon Ah và ôm chặt vào lòng. Vòng tay nóng bừng. Một âm thanh nức nở vang lên. Ra chất lỏng thấm vào gối không phải là mồ hôi.

Không có gì dễ dàng cả.

***

"Có vẻ như cậu ấy bị ốm và nước da tái nhợt."

Sau khi tỏ ra lễ phép và mỉm cười khi đang nói chuyện rất thận trọng với đồng nghiệp, Hyun Dal đã lấy thuốc giảm đau ra. Lần này không phải là giả vờ.

Anh xoay người Geon Ah đau ốm suốt đêm, đánh thức cậu khỏi tiếng rên rỉ, thủ dâm và xoa bóp toàn bộ cơ thể, nhưng cuối cùng, vẫn không thể hạ sốt được chút nào. Khi qua đêm cùng người yêu đang trong Rut, anh phải bận rộn cắn, bú, xuất tinh suốt đêm mà pheromone Alpha đặc như nước và năng lượng quá sắc bén, quá gai góc, khó mà bao trọn lấy, nên việc duy nhất anh có thể làm là chia sẻ thân nhiệt. Điều duy nhất Hyun Dal làm đúng cách nhất là cho cậu ăn và tắm rửa sạch sẽ.

Đã nắm bắt chính xác vấn đề là gì rồi, bằng cách nào đó phải tìm ra giải pháp. Giải pháp mà anh lựa chọn, đã thu hút sự chú ý, nổi bật một cách say mê trong túi mua sắm. Bên trong chính là lý do khiến anh phải ra ngoài từ sáng sớm và ghé về nhà.

Omega pheromone.

Cho đến khi nhận được một chiếc hộp đầy đồ chơi tình dục từ Geon Ah, anh cũng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày mình sẽ dùng đến nó. Con người trong quá khứ của anh, đã ngẩng cao đầu đầy cao ngạo hỏi tại sao anh phải nhận pheromone của người khác khi ngủ cùng Geon Ah, thật ngu dốt và tự mãn.

Vào thời điểm đó, thật buồn cười và ngớ ngẩn. Cậu mang đến một dildo, một máy rung và một gậy hạt mà bản thân anh chưa từng tận mắt chứng kiến, và chính lúc đó cậu cũng đã lấy đi linh hồn của anh mất rồi, nên có lúc anh coi đó là điều hiển nhiên. Khi Joo Geon Ah bắt đầu cảm thấy ngần ngại từng chút một thì không còn gì để nhìn nữa. Vì quá phấn khích trước sự bối rối trộn lẫn trên khuôn mặt đỏ bừng vì hứng tình, nên chỉ hiểu một cách hời hợt, nỗi sợ hãi không thể tránh khỏi theo tự nhiên sau trải nghiệm đầu tiên đó.

Chỉ đến khi Hyun Dal nhét chiếc hộp cỡ lòng bàn tay vào túi xách, anh mới hiểu sâu sắc nỗi sợ hãi đó.

Thoa Omega pheromone trước mặt Alpha đang động dục. Không biết điều gì sẽ xảy ra nếu sử dụng quá nhiều, vì vậy hãy thử lấy một lượng vừa phải và chỉ thoa lên phần thân trên. Khi Joo Geon Ah trợn mắt quay lại và tấn công, sẽ nhanh chóng sử dụng kỹ năng phòng thủ của mình để ném cậu xuống giường và dùng miệng hút lấy cậu. Không được để bị thương trong khi bị bám chặt, ôm chặt và đẩy mạnh thô bạo, đặc biệt chú ý móng tay. Nếu có điều gì đó ngoài ý muốn xảy ra vì cũng không thể đánh bại Geon Ah bằng vũ lực được... Hyun Dal không biết mình sẽ làm gì cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, không tưởng tượng ra được.

Omega pheromone sẽ giúp Geon Ah hạ nhiệt và lấy lại sức lực vào ngày mai.

Hyun Dal thở dài. Lòng bàn tay bồn chồn cứ ươn ướt và khiến anh bật cười. Ngay cả sau khi lấy được một cái ra khỏi đống hỗn độn thì tình hình lại như thế này.

Anh ấy đã nghĩ đến hộp quà đầy ắp của Joo Geon Ah.

***

Đêm qua anh đã học được một fact khi cho Geon Ah ăn cháo. Geon Ah không thích cháo lắm.

Cream Risotto và cháo là thức ăn mềm, ấm nóng không gây rối loạn tiêu hóa, nhưng vấn đề có thể là đã cho Geon Ah ăn cháo và còn cream risotto thì chuẩn bị sẵn cho bữa ăn của anh. Giải thích, anh thường ăn cháo khi Rut đến, tình cờ cạnh quán cháo có một tiệm pasta.

(Risotto là một món cơm Ý nấu với nước dùng chứa nhiều kem. Nước dùng có thể làm từ thịt, cá hoặc rau củ. Nhiều loại risotto có phô mai Parmesan, bơ và hành tây. Đây là kiểu nấu cơm phổ biến nhất ở Ý.)

Anh đặt Geon Ah trên ghế sofa và cố đút cháo nhưng cậu không chịu ăn nên anh múc một ít risotto đưa lên môi, đến lúc đó bé lớn mới mở miệng. Hyun Dal nghĩ rằng thằng nhóc này giả vờ ốm trong khi thực ra vẫn rất tỉnh táo nên thìa sau sẽ thử múc cháo cho ăn. Khi thìa đưa đến liền mở miệng, không hề từ chối và bắt đầu ăn, nhưng một đường nhăn xuất hiện giữa lông mày của Geon Ah khi nhai trúng món cháo trắng nhạt nhẽo. Và khi cho ăn risotto, các nếp nhăn biến mất. Cuối cùng, anh vứt hết cháo đi và cùng chia nhau ăn risotto. Joo Geon Ah đã đùa giỡn, lẩm bẩm với khuôn mặt giống như một chiếc bánh bao đang bốc hơi nước.

Vì vậy hôm nay ngay từ đầu đã mua Risotto. Anh đã ăn hai món cream với cà chua kể từ hôm qua.

Không thể tan làm sớm vì công việc, mặc dù đã mua bữa tối và chạy đến ngay nhưng cũng đã quá 7 giờ tối. Lần này không còn phải đánh thức Geon Ah vì Hyun Dal đã chủ động giữ chìa khóa thẻ thay cậu. Joo Geon Ah đã làm gì rồi? Cậu đang khỏa thân nằm cuộn tròn trong một căn phòng không phải phòng ngủ của mình. Quần áo vương vãi khắp sàn phòng khách.

Trên bàn có hai vỏ thanh năng lượng, một hộp sữa rỗng và một vỏ chuối lăn lộn trên sàn. Có lẽ nên lắp đầy tủ lạnh thêm mới được. Tình trạng chuối tồi tệ nên những phần tiếp xúc với bàn đều bị dập nát.

"Geon Ah à. Bố mẹ em có biết em bị bệnh không? Anh có nên gọi điện thoại không nhỉ?"

Hyun Dal ngồi xuống giường và ngọt ngào hỏi. Khi chạm vào cái mông tròn trịa được nâng lên ở một tư thế đẹp, phần thịt nảy nảy lắc lư. Joo Geon Ah. Anh đã thử đặt cơ thể mình lên trên bao phủ lấy cơ thể rắn chắc và dùng thêm sức để đánh vào mông. Thầm nghĩ thật dễ thương khi dùng tay tát vào, nên đã đánh thêm vài lần nữa, pheromone vô tình tiết ra.

"Em có thích thế này không?"

Hyun Dal nheo mắt và tinh nghịch hỏi. Khi Geon Ah không trả lời, được yêu cầu ngồi dậy, cơ thể trơn trượt đầy mồ hôi dựa vào anh. Cảm thấy tội nghiệp cho khuôn mặt ướt đẫm của cậu, anh lấy tay xoa má và lau đi. Dưới cằm còn có vết sữa khô.

Sẽ tốt hơn nếu ăn xong rồi đi tắm. Đảo mắt nhìn quanh tìm một chiếc áo phông, tự hỏi liệu có hơi khó xử khi khỏa thân ngồi vào bàn không, nhưng quyết định rằng dù sao thì cũng ướt hết và phải giặt nó thôi, vậy mặc vào thì có ích gì?

Ánh mắt lơ đãng của Hyun Dal dừng lại ở chiếc tủ thấp trong góc. Có một bó hoa quen thuộc.

Thậm chí không thể nhìn rõ hình dạng của những đoá hồng khô héo. Nếu treo ngược lên rồi sấy khô thì sẽ tồn tại lâu hơn. Hyun Dal cố gắng giả vờ như không nhận thấy sự hỗn loạn bên trong mình.

Anh chưa từng đến căn phòng này bao giờ nên không biết liệu cậu còn giữ những đoá hồng anh tặng vào ngày đầu tiên gặp nhau hay không. Nhìn vào tình trạng của nó, có vẻ như là không biết cách bảo quản sao cho tốt, nhưng lần sau sẽ giải quyết vấn đề đó bằng cách tặng hoa khô tuyệt đẹp.

Hyun Dal dựa lưng vào sản phẩm và áp mũi mình vào đôi má nóng bừng của Geon Ah. Ngay khi làn da trần chạm vào, Geon Ah rên rỉ xoa bóp dương vật đang cương cứng của mình.

"A, Hức. Ức."

Không còn gì để ra nữa nên dương vật đầy nước co giật mãnh liệt. Geon Ah đang dùng tay kia bóp đùi trong, bắt đầu sờ soạng mân mê ngực. Bàn tay nắm chặt cơ ngực đồ sộ rồi véo kéo. Đôi núm vú tròn trịa nhô cao, cứng ngắc bị vặn xoắn và bị bóp không thương tiếc từ bên này sang bên kia giữa các ngón tay. Phía dưới rung lắc dữ dội, dòng nước loãng chảy ra ròng ròng làm ướt chăn.

Khoảnh khắc đó Hyun Dal đang lặng lẽ quan sát, xắn tay áo lên, một tiếng rung vang lên từ xa.

"Đợi một chút."

Hyun Dal hôn vào thái dương ẩm ướt của Geon Ah rồi rời khỏi phòng. Điện thoại di động của anh để trên bàn ăn vẫn rất im lặng. Là tếng chuông điện thoại của Geon Ah.

Với suy nghĩ có thể là gia đình hoặc bạn bè lo lắng cho Geon Ah, Hyun Dal đã nhanh chóng di chuyển. Trên kệ sách nhỏ trong phòng ngủ, chiếc điện thoại g đang sạc pin nhấp nháy. Hyun Dal cầm điện thoại lên và nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên màn hình .

Ahn Jae Seon.

Ngón tay cái lơ lửng trên nút gọi. Muốn hỏi rốt cuộc gã muốn gì. Đó là một cơ hội sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Thật tệ khi trả lời cuộc gọi của Geon Ah mà không xin phép, nhưng anh thực sự không thể chịu đựng được việc Ahn Jae Seon cứ lảng vảng xung quanh. Thà rằng có thể nói chuyện thoải mái...

Không được.

Người được giáo dục lễ nghĩa đúng cách không phải là người nhận điện thoại của người khác với ý đồ không trong sạch.

Anh tự mắng mình trong nội tâm.

Nhưng dù ý định có bẩn thỉu đến đâu, thì cũng là gã này thôi chứ? Hyun Dal trả lời điện thoại.

- Alo.

Giọng nói của Ahn Jae Seon vang lên. Hyun Dal im bật và cắn môi. Trả lời điện thoại trong cơn tức giận, nhưng trong đầu tràn ngập phẫn nộ vô cớ nên không thể mở lời được. Kể cả khi không thích Ahn Jae Seon thì vẫn là người mà Geon Ah chọn làm bạn.

- Thế nào? Nếu không chịu đựng được thì hyung sẽ đến với cậu.

Nghẹt thở. Ngực nóng bừng nên đã phải cởi hai nút áo sơ mi. Hửm? Giọng nói hòa nhã nhẹ nhàng nhưng lọt qua tai thật ngứa ngáy.

Dám đến đâu chứ? Đây?

Ahn Jae Seon dường như biết rằng Geon Ah đang phải chịu đựng Rut. Làm sao gã biết? Đã liên hệ trực tiếp với nhau sao? Có thể thân thiết hơn so với suy nghĩ. Cũng đúng, có thể thổ lộ với bạn bè những điều không thể nói với người yêu.

Hyun Dal đã kìm nén cơn giận để chờ đợi lời tiếp theo.

- Có mệt không? Tại sao cậu phải chịu đựng nhiều đến mức đó chứ? Quên cái thằng vô tâm đó đi. Hyung sẽ đối xử tốt với cậu. Chỉ cần cậu nói một câu là hyung—

Hyun Dal cúp máy trước khi làm điều gì đó khiến anh phải hối hận. Anh cố quên đi những gì mình vừa nghe và quay trở lại phòng Geon Ah. Geon Ah đang nằm nghiêng, nắm chặt tấm grap giường và kéo nó, làm cho chiếc giường trở nên rối tung lộn xộn. Khuôn mặt thở hổn hển trông có vẻ nặng nề.

Tại sao cậu phải chịu đựng nhiều đến mức đó chứ.

Cái thằng vô tâm.

Geon Ah đã nói gì thế? Ahn Jae Seon biết gì? Có phải là............ Cậu thậm chí còn tìm kiếm lời khuyên cho những rắc rối của mình vì Ha Hyun Dal cư xử thiếu quan tâm?

Chỉ có một điều có thể khiến Geon Ah cảm thấy như vậy thôi.

Hyun Dal nhìn xuống Geon Ah bằng đôi mắt đỏ hoe.

Đứng một lát cho đầu óc tỉnh táo, anh xả nước ấm vào bồn tắm lớn, tìm lọ muối tắm mình tặng rồi mở ra. Anh đẩy Geon Ah ướt đẫm mồ hôi xuống làn nước thơm ngát màu hồng rực tươi trước rồi giữ cậu từ phía sau để không bị ngã. Geon Ah ngâm mình trong làn nước ấm, thở một cách bình yên, dù chỉ trong chốc lát. Hyun Dal mân mê khóe miệng sưng tấy của cậu.

Tắm cho đến khi làn da thơm tho, mùi ngọt ngào tỏa ra nhẹ nhàng trên da, rửa sạch sẽ từ đầu đến chân nên trời đã khuya. Hyun Dal đưa Geon Ah vào phòng ngủ và lấy Omega pheromone ra khỏi túi. Âm thanh nuốt nước bọt quá lớn nên tâm trạng thật kỳ lạ. Sau khi lấy một lượng nhỏ rồi thoa đều lên ngực và tay, mùi hương Omega bao phủ.

Hyun Dal đã vượt qua sự phấn khích. Chỗ bôi pheromone nóng và rát nhức. Muốn ngay lâp tức lao vào và trèo lên người Geon Ah. Để trấn an trái tim đang đập mạnh và kiểm soát năng lượng của mình, anh dừng lại một lúc bên ngoài cửa.

Nhớ lại sự run rẩy trong giây phút trải nghiệm lần đầu với tư cách là một Alpha. Thậm chí còn sợ hãi hơn nhiều so với lúc đó, nhưng Hyun Dal đã quyết tâm.

Khi nghĩ mình đã sẵn sàng, Hyun Dal mở cửa. Sau đó, anh cứ đứng ở bên cửa cho đến khi nhìn thấy mắt, mũi và miệng của Geon Ah chuyển động trong căn phòng tối. Ngạc nhiên vì pheromone Omega bất ngờ xuất hiện, cậu rón rén đến gần anh, ôm chặt lấy bờ vai run nhẹ và hôn lên đôi môi có mùi kem đánh răng của anh. Cảm nhận đôi má gồng cứng của Geon Ah đã mềm đi. Chưa gì mà nhiệt độ giảm bớt rồi.

Lòng cảm thấy một sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và buồn bã. Những điều hiển nhiên không phải là hiển nhiên, nhưng ngay cả thời điểm bản thân anh nhận ra chúng cũng có sự khác biệt.

Hyun Dal nắm chặt dương vật của Alpha bằng 'bàn tay Omega'. Mới tắm xong chưa được bao lâu mà dương vật đã ướt sũng rồi. Khoảnh khắc áp môi và cố gắng mở rộng tách chúng ra, Geon Ah thô bạo vặn cằm. Chưa kịp hoảng sợ đã bị đẩy ngã xuống giường.

"Ak! Gì vậy, sao vậy?"

Hyun Dal nhảy vụt lên và hét lên. Lưng đau vì nó chạm sàn đầu tiên. Geon Ah nằm úp mặt vào bức tường cạnh giường mà không hề nhìn lại.

"Tại sao? Anh sẽ trở thành Omega của em. Nhé?"

Anh vẫn ôm tấm lưng yên tĩnh của cậu từ phía sau, khuỷu tay vụt bay ra ngoài. Không biết Geon Ah đã cố dùng hết sức chưa, nhưng có vẻ như anh sẽ nôn thốc nôn tháo nếu bị đánh đúng cách, nên Hyun Dal đã rút lui ngay.

Vì sử dụng quá ít nên cuối cùng thành ra đứa kỳ cục sao, không phải Omega cũng không phải Alpha? Hyun Dal thoa thêm pheromone, bôi đầy tay và xoa lên cơ thể Geon Ah. Geon Ah vùng vẫy rồi đột nhiên đứng dậy khỏi giường và chạy ra khỏi phòng.

"Em nghĩ rằng em có thể trốn sao?"

Hyun Dal đuổi theo và gầm gừ mắng. Thay vì cảm thấy buồn bã, trong lòng lại tràn ngập sự tức giận.

Nơi Geon Ah trốn đến là căn phòng có hoa hồng khô. Hình ảnh Geon Ah nằm trên giường thở hổn hển và dụi bộ phận sinh dục của mình lên ga trải giường, trông giống như một con thú hoang lớn. Khi Hyun Dal dùng một tay giữ eo cậu, Geon Ah bò bằng bốn chân và bỏ chạy. Hyun Dal ôm cậu lại bằng tất cả sức lực anh có và nhanh chóng dùng tay bao quanh dương vật của cậu. Geon Ah đang nằm úp mặt hét lên mà không biết chính bản thân cậu đang đang rên rỉ hay đang khóc lóc kêu vang.

"Không thích. Ugh."

"Sao lại không thích? Ngoan, là anh đây. Ơi? Không sao đâu."

Lách cách, lách cách, lách cách. Geon Ah phát ra một tiếng rên rỉ sôi sùng sục trong khi lắc cánh tay cho đến khi buông ra. Hyun Dal cho rằng nếu xuất tinh đúng cách, nhiệt độ sẽ giảm nhanh chóng, đã không lùi bước. Geon Ah đang quỳ xuống và lắc lư phần thân dưới của mình lên xuống, bắt đầu cảm thấy khoái cảm qua những tiếng rên rỉ. Geon Ah lắc mạnh eo và nhét dương vật vào lòng bàn tay. Tinh dịch nghẹn ngào nổ ra khi cánh tay tê rần. Hyun Dal nghiến răng nhìn xuống. Mông chạm vào thân dưới của anh đột ngột nảy lên, co giật rồi sau đó rơi xuống.

"Haa... Mệt thật đó."

Dù là leo núi hay leo tường thì có lẽ không có bài tập nào có thể đốt cháy calo trong thời gian ngắn như bài tập này. Khi anh vòng tay qua cổ cậu và kéo lại để hôn, Geon Ah thoáng rùng mình né đi.

"Này, làm ơn! Hôn một cái đi."

Trong khi cầu xin, anh đã bị húc đầu. Lần này có thể nhìn thấy sao thật rồi. Khi Hyun Dal đang cố gắng quên đi cơn đau, Geon Ah loạng choạng đứng dậy và lại bỏ chạy.



Sau khi tắm thêm một lần nữa cho đến khi pheromone Omega biến mất hoàn toàn, Hyun Dal đã dọn dẹp sạch sẽ. Anh dọn sạch món risotto đã ăn xong và cho quần áo vương vãi vào máy giặt.

Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Cũng có chút khổ sở. Anh nhìn xung quanh sạch sẽ và bật cười.

Hyun Dal đã nổi giận với Geon Ah............ Ngày hôm nay thật tuyệt vời đến mức anh cảm thấy sự phẫn nộ lúc đó không đáng kể. Phải về nhà thôi.

Công việc tồn đọng nên phải đi làm đến ngày mai, tức là cuối tuần, nhưng nếu hôm nay không ngủ được thì cả ngày mai sẽ rối tung lên thành mớ hỗn độn. Trước tiên đã vượt qua giai đoạn khó khăn và đã sử dụng cả Omega pheromone nên sáng mai cơ thể sẽ khỏe lại và chịu liên lạc với anh thôi.

Hyun Dal sắp xếp quần áo cho vào túi. Cảm nhận được ánh mắt, anh quay người lại và thấy Geon Ah đang đứng ngơ ngác trước cửa phòng ngủ.

"Tỉnh chưa?"

Geon Ah không trả lời mà mơ màng bước đi, giống như một người mộng du. Cậu lảo đảo bước tới chỗ Hyun Dal và đứng ngay trước mặt anh, đưa bàn tay nóng hổi của mình ra nắm lấy khuỷu tay. Hyun Dal lặng lẽ ngước mắt lên.

"Sao đó?"

"........."

"Em muốn anh làm gì à."

Geon Ah tiến đến trước mũi và áp trán vào nhau. Nếu cúi đầu một chút thì có thể hôn được nhưng Hyun Dal cố tình không chuyển động. Hơi thở nóng hổi phả thẳng vào khoé miệng. Geon Ah mím chặt môi và nhả ra.

Trước đó, dù có chết cũng không chịu hôn, mà chỉ hôn anh sau khi loại bỏ hoàn toàn pheromone Omega. Cảm thấy được yêu thương, Hyun Dal quàng tay ôm lấy Geon Ah.

Mặc dù phía dưới của Joo Geon Ah căng phồng cứng ngắc nhưng cậu không có hành vi bạo lực nào. Alpha trong Rut có xu hướng tình dục thô bạo hơn bình thường, nhưng tất cả những gì Geon Ah làm là lén lút lẻn vào gần bên, hôn và xoa bóp bộ phận sinh dục của nhau. Hyun Dal im lặng nhìn Geon Ah. Anh nghĩ rằng gương mặt ngoan ngoãn kìm nén dù cho vặn vẹo đau đớn đến đâu, dù cho có bị từ chối 10 lần sẽ gần đúng với 'mặt mộc' của cậu hơn là gương mặt mang biểu cảm sẽ thô bạo như sẽ đập anh 11 lần hay gương mặt xa lạ khi đưa anh dildo làm quà.

Hyun Dal ôm lấy cậu bằng cả hai tay. Xung quanh vượt qua vai thật yên tĩnh.

Mọi người rời đi hết, chỉ còn lại một mình trong căn nhà trống trải. Những em gấu do người yêu cũ tặng. Bó hoa hồng khô héo. Một không gian mà Joo Geon Ah thu thập và lấp đầy thay vì vứt đi.

Nếu không tinh tế thì thà xem thêm Tomato thay vì dành thời gian đọc 'The Name of the Rose', đã không ở lại một mình trong phòng khách sạn xem những bộ phim trắng đen cũ kỹ, đã bỏ đi ra ngoài hút vài điếu thuốc khi cả hai bên nhau rồi. Nếu không muốn trông thật đẹp để gây ấn tượng, đã không đến mức bỏ bữa để chuẩn bị cho buổi gặp mặt đầu tiên, đã không ăn mặc đẹp đẽ mỗi khi ra ngoài cùng nhau và đã không cố gắng tạo mối quan tâm chung bằng cách liên tục hỏi về những cuốn sách hay những bộ phim mà bản thân không thích.

Sự tinh tế có liên quan đến sự nhạy cảm. Thể hiện sự quan tâm bổ sung mà không phải khi đang thực hiện một chiến dịch thử thách, là điều không thể làm được trừ khi bạn tập trung mọi giác quan của mình vào người khác.

Cố gắng chiều lòng mọi người nhiều nhất có thể bằng cách quan tâm đến họ, cố giấu hoặc bỏ qua mọi thứ vì muốn mình trông thật ổn, và có những thứ không thể vứt bỏ nên không thể cắt đứt mọi người ngay lập tức.

Nghĩ lại thì từ đầu đến giờ Joo Geon Ah vẫn như vậy.

"Xin lỗi em."

Hyun Dal thận trọng mở miệng. Sau khi giải phóng pheromone quấn quanh cậu một cách không gây khó chịu, Geon Ah dần lấy lại năng lượng. Sau khi kiểm tra thời gian, Hyun Dal nắm tay Geon Ah rồi bước trở lại phòng ngủ. Chưa kịp mở cửa thì Geon Ah đã lao tới hôn. Lưỡi mềm mại tràn vào và thô tục hút vào bên trong khoang miệng, cọ xát môi cho đến khi chúng mọng nước sưng tấy.

Hyun Dal quên mất trong giây lát rằng người này hôn siêu đỉnh. Geon Ah nhanh chóng dán phần thân dưới của mình vào phần trước phồng lên.

"Anh phải đi rồi."

Hyun Dal giả vờ tỏ ra gay gắt và gắt gỏng nhưng ngay sau đó, anh đã ép Geon Ah vào cửa rồi há miệng như sắp ăn tươi nuốt sống cậu, lưỡi quấn lấy nhau thật sâu. Ngày hôm qua, năng lượng lan tràn hỗn loạn và chỉ bị đẩy đi, mà giờ đã tìm thấy và quấn lấy năng lượng của Hyun Dal hiện tại.

Hyun Dal khó khăn lắm mới kiềm chế được sự thôi thúc mãnh liệt muốn tóm lấy và nghiền nát cậu, dựa vào nhau rồi vặn đầu và hôn. Giữ chặt đùi bằng hai chân để Geon Ah không bị ngã, anh nói rõ ràng.

"Ngày mai gọi cho anh. Anh mà làm được cỡ này thì em cũng làm được nào đi chứ."

Với ý định tẩy não, Hyun Dal liên tục thì thầm không ngừng cái tên ba chữ của mình bằng cách xoa môi khắp má và tai cậu. HaHyunDalHaHyunDalHaHyunDalHaHyunDalHaHyunDal........

-------------------------------------------------------------

Chương này có xíu H mà thấy thương Geon Ah và thấy tội Hyun Dal chứ không thấy gì hơn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro