QUYỂN 3 - CHƯƠNG 6 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Không có nhiều để giải thích về luật chơi bida lỗ. Có những quả có sọc và có những quả chỉ có màu. Nếu chọn banh màu gì thì chỉ cần chọn rồi cho tất cả vào lỗ là được. Đánh vào banh trắng và đưa banh đen vào cuối cùng. Nếu banh vào lỗ, vẫn là lượt của anh."

Hyun Dal gật đầu khi nghe Geon Ah giải thích. Sau khi nhìn những quả banh đầy màu sắc và sắp xếp lại luật chơi trong đầu, anh xoa nhẹ lòng bàn tay.

"Có thể thử luyện tập được không? Anh chưa chơi lần nào."

"Làm thử đi. Đánh banh trắng ở đây rồi cho nó vào lỗ."

Geon Jae lùi lại một bước và khoanh tay. Lần đầu tiên nhưng Hyun Dal cúi người xuống khá đàng hoàng. Tay chân dài đẹp, nhưng lại đánh trượt và banh nảy lên rồi rơi xuống một nơi rất xa. Ôi. Không lãng phí công sức chút nào, nhưng Hyun Dal nhìn Geon Ah với ánh mắt đầy tiếc nuối. Geon Ah đang quan sát, mỉm cười rạng rỡ và tiến lại gần.

"Sửa lại tư thế đi."

Hyun Dal làm theo mệnh lệnh nhắm vào quả banh trắng một lần nữa. Sau khi chỉnh lại dáng tay, Geon Ah đứng sau anh và nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay phải.

"Nếu dùng lực tay quá mạnh khi đánh, sẽ chạm vào đáy banh, khi đó banh sẽ bị nảy và bay lên trên."

"Chỉ cần duy trì góc tốt là được à?"

"Ừ, dùng sức vừa phải thôi. Cảm giác thế nào—"

Geon Jae theo dõi hiện trường tình yêu sống động của em trai mình. Anh ấy đã mơ hồ dự đoán rằng sẽ trở thành như thế này, nhưng khi chứng kiến nó, khoé mắt cứ giật giật. Sau khi ăn tối, anh ấy đã đưa hai người này đến phòng bi da vì tò mò không biết mối quan hệ được thiết lập như thế nào, không phải để theo dõi những lời nói tầm phào và mấy câu đùa ngu ngốc.

Việc duy trì sự bình tĩnh trong khi chơi bi da với đối tượng là Joo Geon Ah gần như là không thể. Cậu không chỉ có kỹ năng điêu luyện mà khả năng lay động tâm lý đối thủ và khiến họ kích động cũng rất xuất sắc. Geon Jae tò mò về dáng vẻ bực bội của Ha Hyun Dal, người biết giữ lễ nghĩa hợp lý, và tò mò không biết Geon Ah sẽ hành động như thế nào. Với một phút tò mò và ý thích phù phiếm.

Geon Ah không phải là loại người sẽ từ bỏ việc 'ăn đậu hủ', tựa ngực vào lưng Hyun Dal và đặt tay lên bàn tay đang cầm gậy.

"Thả lỏng đi."

Ngay khi hơi thở lọt vào tai, Hyun Dal hắng giọng. Nuốt nước bọt và di chuyển khi sửa dáng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng như thể bị dội nước nóng. Biểu cảm khi không như vậy lại làm cho người ta trông khác đi. Hyun Dal có vẻ là người có tính cách điềm tĩnh vì cơ mặt không linh hoạt, đã biết cách thể hiện khuôn mặt rạng rỡ.

"Vai đừng cử động, chỉ tay thôi."

Geon Ah vặn đầu, ấn cằm lên vai Hyun Dal và tập trung vào việc ngắm đánh. Tiếng đánh banh thật sảng khoái khác với lúc nãy. Banh lăn mạnh và va vào quả màu đỏ mà nó nhắm đến.

"Như thế này."

Hyun Dal đứng thẳng dậy, theo sau Geon Ah. Anh dường như muốn vùi trong giấc ngủ và sau đó ôm lấy Geon Ah từ phía sau trong khi Geon Jae đang phân loại bóng. Geon Jae không thể nghe thấy tất cả những lời đang được thì thầm, nhưng có thể đoán được nội dung cuộc trò chuyện vì Geon Ah đang nhắm mắt lắng nghe rồi đẩy vai Hyun Dal với một âm thanh lớn.

Giá trị lớn tuyệt vời đấy. Geon Jae lắc đầu và bước đi về phía cặp chíp bông.

"Anh nghĩ sẽ ổn thôi nếu anh chung phe với Hyun Dal và đấu với em."

"Chơi 2 chọi 1 à?"

"Ờ. Hyun Dal là lính mới mà. 2 chọi 1 cũng không khác gì 1:1 là mấy mà."

Không cần phải nghĩ đây là lần đầu. Ha Hyun Dal thậm chí không thể nắm bắt được chủ đề và bắt đầu ríu rít bên cạnh. Geon Ah đồng ý bằng cách nhún nhẹ vai.

"Chơi trước đi."

Joo Geon Ah hất cằm và làm điệu bộ run rẩy một cách kiêu ngạo. Geon Jae nắm lấy cánh tay của Hyun Dal và đề nghị họ nên quyết định công bằng bằng trò oẳn tù tì. Trận đấu vừa bắt đầu, đôi mắt của người đồng minh vô dụng sáng lên như thể quên đi mệt nhọc.

"Anh hai, anh định đánh cái gì? Đánh cái này. Sẽ hoàn hảo nếu anh tiếp tục đánh cái này, cái này, cái này và cái này."

Geon Jae nhìn những quả banh rải rác, Geon Ah vẫy ngón tay chỗ này chỗ kia và đưa ra lời khuyên. Không chỉ Joo Geon Ah, mà ngay cả Ha Hyun Dal đã ngồi xuống và hỏi liệu anh có thể nói với đối phương về những điều như vậy hay không, cậu đang gây khó chịu cho cả hai người.

"Làm ơn im đi!"

Geon Jae nhắm và đánh trúng quả màu đỏ. Banh cái lăn theo hướng mong muốn và trúng banh sọc nhưng banh chạm mép và không rơi vào lỗ. Đã được một thời gian và gần như hoàn toàn mất đi cảm giác. Vì mọi việc không diễn ra như mong muốn nên rất dễ bị kích thích.

"Ha Hyun Dal, hãy đánh quả số 9 và để nó đi vào như thế này nhé."

Theo hướng dẫn của Geon Jae, Hyun Dal vào thế. Joo Geon Ah, người rất biết gây sự, đã giơ nắm đấm lên và cổ vũ.

"Cái này chỉ cần tính đúng góc là được."

Hyun Dal bình tĩnh đo góc một lúc mà không bị ai làm phiền. Hoàn hảo! Banh cái bật lên phát ra âm thanh và chạm vào banh 9 lần. Quả số 9 lăn không chút do dự và đi vào lỗ.

"Trời."

Hyun Dal đứng bật dậy xác nhận banh đã đi vào lỗ. Hyun Dal đang mở to mắt nhìn anh hai, tự hỏi liệu có nên đập tay với anh ấy không, và khi anh hai sắp cảm thấy khó chịu, Geon Ah đã đẩy Geon Jae ra và chạy đến ôm lấy anh. Họ ôm nhau và nhảy tại chỗ hai lần.

Geon Jae đã nổi giận. Anh hai muốn về nhà. Rất muốn nhìn thấy Ha Hyun Dal bị kích động bởi Joo Geon Ah, chứ không phải là muốn ăn cơm chó. Vừa nghĩ đến việc kết thúc ván đấu một cách nhanh chóng, Geon Jae vừa cầm cây cơ lên, bước tới như thể đã chờ đợi sẵn.

"Biến đi!"

Geon Ah đứng sát bên cạnh Geon Jae đang giữ tư thế. Anh ấy hét lên biến đi và cậu chạy về phía đối diện rồi quỳ gối ngồi xuống. Geon Jae nhìn chằm chằm vào banh nhưng khi thấy khuôn mặt của Joo Geon Ah cùng với bối cảnh phía sau nó khiến anh ấy phát cáu.

"Dẹp cái mặt coi!"

Thay vì trả lời, Geon Ah đã dùng hai tay làm đế hoa. Dễ thương quá. Anh trai nghe thấy tiếng Hyun Dal đang nhìn từ bên cạnh chụp ảnh. Banh trượt một cách ngoạn mục và lăn theo hướng khuôn mặt của Geon Ah. Geon Ah nhanh chóng đứng dậy cúi lưng không chần chừ và đánh banh trước khi Geon Jae kịp hồi phục cú sốc. Xịn! Quả số 3 đã đi vào trong lỗ. Hoàn hảo! Số 5 đã lọt.

Geon Ah quay lại, chọn một chỗ rồi đột ngột cúi xuống. Hyun Dal đang đứng phía sau cậu, đã rất ngạc nhiên khi thấy phần mông săn chắc nhô ra. Anh ngượng ngùng quay đầu lại, không biết để mắt vào đâu thì bắt gặp ánh mắt của Geon Jae.

"........."

Tuyệt! Trong lúc im lặng, banh số 7 lăn và số 2 lần để ghi điểm.

"Này, anh đã tạo một GIF bằng mấy tấm chụp trước đó."

"Trông em lên hình nhìn ngầu lắm à?"

"Đến mức có thể làm người mẫu cho phòng bi da luôn."

Vừa xem Geon Ah chơi, vừa nhìn vào điện thoại, cứ như đang bận rộn, Geon Jae tự hỏi liệu có liên lạc khẩn cấp nào liên quan đến công việc hay không thì Hyun Dal lại đang làm một ảnh GIF. Khi Geon Jae miễn cưỡng từ chối lời mời đến xem, Hyun Dal đã vẫy bức ảnh hướng về phía Geon Ah. Geon Ah bật cười và chạy tới kiểm tra bức ảnh. Cả hai dính lấy nhau trò chuyện mà không hề quan tâm đến một người bị bỏ lại.

"Ya, Geon Ah à, nhìn đôi chân dài của em kìa."

"Lên hình như một tuyển thủ. Góc độ này đẹp nè."

"Cơ thủ Joo Geon Ah, người đang nhắm vào banh bằng đôi mắt diều hâu. Muốn đặt ảnh này làm ảnh nền ghê."

"Em có thể đánh với nhiều tư thế rất thần kỳ."

"Thử đi, thử đi. Anh sẽ chụp cho."

Trước những lời động viên (giống như xúi giục), Joo Geon Ah tỏ ra phấn khích và thể hiện sự linh hoạt của mình. Tạo dáng với cây cơ dài đằng sau lưng, Hyun Dal đã chộp lấy điện thoại di động và chạy đi chạy lại để tìm góc chụp mà anh ưng ý nhất. Geon Jae, người đang theo dõi một tình huống khó tin, rút ​​lui vào một góc để tránh Hyun Dal đang tiến lại gần.

"Như thế này?"

"Ừ, đứng yên đi."

Trong quá trình quay chụp liên tục, Geon Ah đã tạo rất nhiều thế đánh banh kỳ lạ. Bất chấp tư thế nằm khác thường, quả banh vẫn lao về phía lỗ một cách mạnh mẽ và biến mất khỏi mục tiêu.

Trước khi mọi người kịp nhận ra thì chỉ còn lại một quả banh đen.

"Làm sao đây. Cho vào hay không?"

"Hãy cho Geon Jae thêm một cơ hội nữa đi."

"Gì?"

Geon Jae nghẹn ngào hỏi. Dù là khen ngợi sự kiêu ngạo của Joo Geon Ah nhưng không hiểu sao Hyun Dal lại túm tóc ép buộc một người đang đứng yên, sao không cúi đầu xuống (* chỗ này dịch sao cũng hơi tối nghĩa, nhưng đại ý là Hyun Dal tự dưng chọc quê Geon Jae á, thua thì cúi người xuống phục người thắng đó). Hơn nữa, tại sao việc trao cơ hội cho Geon Jae trong khi chính bản thân Hyun Dal cũng cùng thua?

"Cậu cũng cùng phe với tôi mà?"

Geon Jae bàng hoàng, bối rối lẫn xấu hổ nên vô thức buông lời. Hyun Dal đang nhìn chằm chằm anh trai đã cong nhẹ đôi mắt hai mí. Ánh mắt của Geon Jae dừng lại ở cái miệng đang nở nụ cười nham hiểm.

Anh hai thở dài xen lẫn sự phẫn nộ. Geon Jae đã nhặt áo lên trước khi Geon Ah kiêu ngạo phát biểu cảm nghĩ về chiến thắng một cách ngạo mạn.

"Anh vào nhà vệ sinh tí quay lại."

Không ai trong số họ ngăn cản Joo Geon Jae, người thậm chí còn lấy áo khoác ngoài của mình và rời đi, nói rằng anh trai sẽ đi vệ sinh.

Nhìn vào ngưỡng cửa nơi Geon Jae đã biến mất, Hyun Dal nhếch mép.

"Chắc là không vui gì cả."

Joo Geon Ah đang đứng ở nơi anh quay người lại. Không biết từ lúc nào cậu đã tiến đến trước mũi và mở mắt ra với nụ cười trên môi. Hyun Dal mỉm cười toe toét và giơ một tay lên. Geon Ah ngay lập tức nắm chặt tay khi cả hai chạm mặt.

"Wow, có vẻ như 10 năm ùn tắc đã qua rồi."

"Cái này hả?"

"Dù vậy thì trước mặt cũng phải cẩn thận lời nói nhỉ."

"Sau này nếu anh hai còn chọc em thì cứ nói với anh nhé."

Hyun Dal buồn ngủ rũ mắt xuống. Geon Ah đọc được sự mệt mỏi trong nụ cười của anh và vỗ nhẹ vào lưng anh. Đi thôi đi thôi. Đó là lúc họ đang chuẩn bị rời đi, nhìn lại phía cánh cửa.

"Tôi thấy cậu chơi giỏi đó. Chơi một ván không?"

Một người đàn ông đang chơi cùng nhóm của mình ở phía đối diện gọi Geon Ah. Geon Ah quay đầu lại theo giọng nói. Đôi mắt đã tắt cười đã tìm thấy người đàn ông.

"Không."

Cậu nhìn chằm chằm và lắc đầu. Nhưng người đàn ông đã không lùi bước.

"Tại sao chứ, làm cho vui thôi. Sẽ đánh nhanh thôi. Cá cược một ván thôi."

"Vì tôi mệt."

"Đừng vậy mà. Các cậu muốn gì nào? Nếu đặt cược cái gì đó thú vị thì sẽ có thêm tinh thần chiến thắng. Nếu tôi thắng thì cho số điện thoại của người kế bên nhé?"

Người đàn ông lật tay lại và lịch sự chỉ vào Hyun Dal.

Geon Ah nheo mắt và cười. Cho đến bây giờ, những người đàn ông nói chuyện như thể đã theo dõi ván đấu cũng như đã chứng kiến mối tình ngang trái của họ. Để hiểu được sự trơ trẽn, cả đám như đang say rượu. Cứ liếc nhìn nhau và cười khẩy, những lời nói thốt ra nhằm ý đồ gây sự.

Hyun Dal nhìn thấy Geon Ah như bị đóng băng, đã thay mặt trả lời.

"Tôi có người yêu rồi."

Anh vẫy hai tay nắm lấy nhau như thể khoe khoang. Người đàn ông cười và lắc đầu.

"Cả hai đều là Alpha mà?"

"Cái đó thì có vấn đề gì chứ?"

"À, sao... Nếu không muốn cho số thì không cần phải đưa, hay là cứ là tính tiền nhé?"

"Họ nói không có suy nghĩ gì—"

"Vậy đi."

Geon Ah cắt ngang câu chuyện và bước ra phía trước. Sẽ nhanh thôi. Cậu thì thầm nhẹ nhàng. Buông tay Hyun Dal và lặng lẽ thở dài.

Sau khi xác nhận rằng Hyun Dal đang ngồi khoanh chân trên chiếc ghế ở cuối hàng, người đàn ông tiến lại gần và hỏi.

"Người yêu thật hả?"

"Đánh trước đi."

Geon Ah không kéo dài cuộc trò chuyện và di chuyển một cách hiệu quả. Chỉ giải quyết được những việc đã xảy ra, cũng không có ý định lãng phí thời gian hơn nữa. Người đàn ông tán gẫu với nhóm, sắp xếp quả banh và nhặt quả banh cái lên. Tay này đã chọn quả banh màu.

Người đàn ông đánh vào lỗ liên tiếp hai quả. Lần thứ ba thất bại, đến lượt Geon Ah.

"Người yêu của cậu  trông rất mệt mỏi. Tại sao lại cố đấu để bắt anh ấy về nhà muộn? Tại sao cậu lại đấu chứ? Nhìn khuôn mặt lúc này có chút khó chịu nhỉ."

Trong khi người đàn ông đang cố nói chuyện phá bĩnh và làm gián đoạn, Geon Ah lặng lẽ đánh banh, kiểm tra và lặp lại việc đánh các banh mới chọn.

"Nhưng mà làm thế nào mà cậu lại hẹn hò với Alpha vậy? Sở thích đặc biệt à?"

"..........."

"Không phải Pheromone đẩy nhau sao? Ở đâu thích nhất? Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy những người to con như vậy quen nhau. Tôi không có ý nói là không hợp nhưng có vẻ hơi thiếu an toàn. Cậu hiểu ý tôi đúng không?"

Geon Ah đã không trả lời một lần nào mà liên tục đánh banh, từ từ chậm rãi đi về phía đối diện. Cậu đột nhiên mở miệng khi đang nhìn bàn bi da một lúc lâu.

"Kỹ năng của bạn bè mình không tốt đến mức phải níu kéo người lạ lại sao?"

"Chỉ cần nhìn thấy ai giỏi là sẽ muốn đấu một trận mà. Bi da lỗ cũng không có gì đặc biệt, nhưng đừng chơi như vậy nữa, chơi 4 banh không?"

Geon Ah gõ nhẹ vào quả banh, thô bạo cầm nó bằng một tay. Banh lăn một quãng ngắn, gần như không chuyển động. Khi người đàn ông ấn tượng cau mày nhìn cậu, Geon Ah gật đầu một cách giả dối, không thành ý.

"Đánh đi nào."

"Cậu đang làm gì vậy?"

"Đánh nhanh đi. Còn về nhà."

Khoảnh khắc câu trả lời lạnh lùng được đưa ra, người đàn ông và những người xung quanh lập tức im lặng. Hyun Dal đang đợi phía sau, ngay lập tức đứng dậy và sải bước về phía cậu. Geon Ah à. Theo tiếng gọi của Hyun Dal, Geon Ah cắn chặt môi dưới. Người đàn ông bật cười và đặt cây cơ xuống.

"Chỉ định nói linh tinh để phiền cậu tí thôi mà căng quá nhỉ. Xin lỗi vì đã đâm vào chỗ đau của cậu."

"Mỗi người tự thanh toán đi."

Hyun Dal xen vào và tóm tắt tình hình bằng một từ. Anh cầm ba lô và túi xách trong một tay, tay còn lại nắm lấy cánh tay của Geon Ah và đi về phía lối ra.

Ra ngoài gió đêm mát lạnh. Gió thổi nhẹ làm tóc mái bị rối tung và lông mày đang cau lại lộ ra. Hyun Dal nhẹ nhàng vuốt ve lưng Geon Ah lặng thinh. Hyun Dal đã rất mệt mỏi vì công việc ở công ty, cho đến Joo Geon Jae, nhưng Geon Ah cũng sẽ như vậy. Khi mệt mỏi, bạn trở nên nhạy cảm với mọi thứ. Hyun Dal ân cần xoa dịu bằng một giọng nói dịu dàng.

"Em sao vậy, thằng nhóc này. Em đâu phải loại người như vậy đâu."

Geon Ah đột nhiên dừng bước. Hyun Dal dừng lại theo đó quay lại nhìn. Geon Ah lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi chân và ngẩng đầu lên.

"Loại người như vậy là sao?"

"Hả?"

"Em đúng là một thằng như thế đó. Mặc dù không biết nó có nghĩa lý gì với anh không."

Chỉ với vài lời, Hyun Dal đã hiểu được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Anh nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt Geon Ah mà trước đây anh không hề nhận thấy. Những đường góc cạnh làm méo mó khóe mắt và miệng mím chặt.

"Anh không có ý xấu. Bình thường dù tâm trạng có bị tổn thương thế nào thì em cũng đâu phải là người cư xử thô lỗ với người khác như vậy. Anh chỉ muốn nói rằng hôm nay cả anh và em đều mệt mỏi nên hơi nhạy cảm, không có ý gì khác đâu."

"Nói thật thì em chính là như vậy."

Geon Ah dừng lại, liếm môi căng mọng của mình rất nhiều lần.

"Thằng này ghen tuông nhiều, ấu trĩ, hèn nhát, nóng nảy và thô lỗ khi tức giận, còn vô dụng nữa. Có những khía cạnh nào của em mà anh thích, thì cũng có đầy những khía cạnh của em mà anh không thích. Cho nên... À thôi."

Khi cuộc trò chuyện dừng lại, Hyun Dal đã duỗi đôi chân dài của mình ra trước mặt Geon Ah và chặn ngang cậu lại. Geon Ah ngẩng đầu lên và đối mặt với khuôn mặt trũng sâu của Hyun Dal.

"Gì vậy? Nói tiếp đi."

"Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Trong lúc ngủ, não sẽ chăm chỉ rất nhiều để sắp xếp lại mọi thứ. Bây giờ đầu óc phức tạp quá nên không nói nên lời."

"Anh sẽ cho em thời gian để sắp xếp mọi thứ, nên hãy nói cho anh biết đi."

11 giờ đêm đã trôi qua. Đôi mắt Hyun Dal đã tối sầm vì mệt mỏi. Geon Ah từ từ sắp xếp lại những gì bản thân muốn nói.

"Có những lúc em muốn cho anh thấy khía cạnh mà anh sẽ thích nên đôi khi em hơi thái quá. Em cũng chỉ muốn làm vừa phải thôi, nhưng không được như em nghĩ. Dù vậy em cũng đang nỗ lực. Nhưng nếu anh đã nói như vậy..."

"Anh đã nói gì cơ?"

"Anh nói em không phải loại người như vậy phải không... nhưng em chính là loại người đó. Em có đầy mặt đáng thất vọng, và chỉ là em chính là loại người đó. Nếu em nói em không phải là loại người như vậy, điều đó khiến bản thân em muốn em không trở thành loại người đó. Nhưng thật sự thì em chính là loại người đó. Em ghét bản thân mình vì đã như vậy, và đủ thứ chuyện như thế cứ xảy ra trong đầu thôi. "

"Không, gì chứ."

Geon Ah hít một hơi thật sâu. Sự bối rối hiện rõ trong mắt Hyun Dal khi anh không biết phải phản ứng thế nào. Một lúc sau khi Hyun Dal đang há hốc mồm thì lên tiếng.

"Em cứ nghĩ về nó như thế sao, rối nùi từng cái một?"

"........"

"Anh chỉ thấy không giống em thường ngày. Anh không cố ép em phải hướng theo một hình ảnh nào đó. Tất nhiên, em là con người, nên khi tức giận, em có thể thể hiện những điều không muốn cho ai thấy. Nhưng đó không phải là con người thường ngày của em đâu mà."

"Em không nói là anh đang cố ép buộc em, nhưng thực ra đây là vấn đề của em chứ không phải của anh. Là em đã suy nghĩ quá nhiều."

"Geon Ah à."

Geon Ah ngậm miệng lại với giọng mệt mỏi. Hyun Dal vuốt mặt bằng cả hai tay. Đó là một cử chỉ rõ ràng, có nghĩa là anh muốn ngừng giao tiếp.

"Anh sẽ không nói gì cả, nhưng em thực sự rất mệt phải không? Anh không còn đủ khả năng để cãi nhau về việc này. Bây giờ phải đi ngủ vì còn phải đi làm sớm."

"........."

"Nếu em cứ nói như vậy, còn có thể nói gì chứ?"

Không nói như vậy vì có ác ý đâu. Em hiểu rõ anh mà. Khuôn mặt của Geon Ah dần trở nên trắng bệch khi anh nói thêm những lời này.

"Đúng vậy. Xin lỗi."

Với những lời đó, Geon Ah đã ngậm miệng lại. Hyun Dal lặng lẽ đi bộ về phía trước, sau đó giảm tốc độ để kề vai sát cánh với Geon Ah. Mặc dù liên tục giảm tốc độ nhưng vai cả hai vẫn lệch nhau suốt.

***

Nếu trò chơi mô phỏng tình yêu được tạo ra bởi Joo Geon Ah, từng nhân vật sẽ tấn công vào từng địa điểm và bố trí nhiều loại hình hẹn hò khác nhau, có thể làm tăng độ yêu thích. Đến nay, bạn phải nạp thêm kim cương và những người chơi muốn hẹn hò với nhân vật yêu thích của mình sẽ mua bằng kim cương và tận hưởng niềm vui tương ứng. Chị gái tốt, anh rể tốt, mọi người đều có kết thúc có hậu.

Nhưng dạo này trò chơi mô phỏng tình yêu không hào phóng với người chơi.

Geon Ah nhìn lướt qua lời thoại có thể lựa chọn với vẻ mặt không đồng tình. Khi tham gia vào câu lạc bộ đọc sách, ba nhân vật xuất hiện ngẫu nhiên từ Akira, giáo viên Quốc Ngữ và cả lớp trưởng cùng lớp. Hàng ngày cả ba thường xuyên xuất hiện và nói chuyện, nhưng nếu không chọn lựa cẩn thận thì kẻ biến thái sẽ dính chặt vào cậu một lúc nào đó.

Nhìn vào mục chọn, nếu chọn 'Tsk, giáo viên như hạch' để thấy giáo viên Quốc Ngữ bị kết thúc, vì vậy Geon Ah chọn nói 'Xin chào!'.

Trò chơi tưởng chừng như diễn ra suôn sẻ lúc đầu lại càng trở nên khó khăn hơn. Ngay cả khi nhìn vào chiến lược, nó cũng không hề dễ dàng, có quá nhiều biến số. Để gây ấn tượng với Akira, cậu đã cố gắng hết sức để đeo kính, mặc áo phông và mua một chiếc thẻ đánh dấu chòm sao làm quà. Chiếc kính này không chỉ thu hút Akira mà còn thu hút cả ông thầy biến thái, việc tặng quà quá sớm thực sự đã làm tổn hại đến thiện cảm. Lớp trưởng hầu như không bước ra ngoài, nhưng giáo viên Quốc Ngữ lại nói chuyện với cậu với tần suất tương tự như Akira.

Để bù đắp cho hiện thực khó khăn, Geon Ah đã bỏ ra 50.000 won và mua 500 viên kim cương. Đó là buổi hẹn hò đặc biệt với Akira. Dù đã bỏ ra 50.000 won nhưng vẫn không thể tự mình chọn được ngày. Trò chơi dạo này luôn là random box. Hai nhân vật được yêu thích nhất và một ngày tháng được chọn ngẫu nhiên từ tổng số mười địa điểm.

Geon Ah bấm vào chiếc hộp, nhắm chặt mắt và chắp hai tay lại.

Làm ơn!

Sau 3 giây tưởng như 3 phút, kết quả gacha hiện lên một cách lấp lánh.

***

Tuy không phải là công viên Olympic nhưng sân chơi trong khu chung cư cũng là một nơi khá lãng mạn vào đêm muộn. Có thể chụp ảnh tại bốt điện thoại công cộng màu đỏ và được ngồi trên những chiếc bập bênh đầy màu sắc. Geon Ah dậm mạnh chân và cưỡi bập bênh cho đến khi bị Hyun Dal mắng và giả vờ sợ. Tiếng cười sảng khoái vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh.

Geon Ah đã rất phấn khích và chơi những trò chơi không phù hợp với chiều cao của mình. Hyun Dal đi vòng quanh ngắm cảnh, và ngay khi Geon Ah trượt xuống cầu trượt, anh nhanh chân chạy đến đặt môi vào má cậu và lại chạy tót lên cầu trượt. Geon Ah nhanh chóng đuổi theo phía sau. Hyun Dal bỏ chạy loạn xạ và bị bắt ở đỉnh cầu trượt.

"Ừ, ừ, đừng kéo! Né ra, anh ngã mất."

"Không ngã đâu, đồ ngốc. Cẩn thận nha."

"Sợ quá!"

"Sợ cái gì? Ai làm gì đâu?"

Ngay khi bị bất ngờ bám lấy vai, Hyun Dal đã hoảng sợ. Trong trường hợp anh bị trượt chân và bị thương, Geon Ah sẽ dẹp vui đùa và vòng tay ôm lấy eo anh. Nào chúng ta cùng đi xuống thôi. Chờ tí! Ôi, cái này chật quá. Cứ nhảy từ đây đi. Sau khi làm ầm ĩ, cuối cùng cả hai rời khỏi cầu trượt và tìm thấy một chiếc xích đu.

Rít rít, cọt kẹt. Chiếc xích đu tải hai người đàn ông trưởng thành kêu cọt kẹt, kêu cót két nhưng không ai bận tâm. Geon Ah lắc mạnh chiếc xích đu và thể hiện sức mạnh của mình.

"Cho xem xích đu bay 180 độ nhé? Hử?"

"Này, đừng có láo nháo, bị thương đó."

"Muốn cá cược xem ai chơi 1 cú xoay mạnh hơn không?"

"Không. Anh thua rồi."

Sau khi dồn sức vào đùi rắn chắc và nảy lên 2 lần, Joo Geon Ah đã đánh đu lơ lửng. Chân không phù hợp với size trẻ em vẫn đánh mạnh trên không.

"Này, nhìn giọng nói của em cứ xa dần rồi gần lại hơn. Haaaaaaaaaaaaaaaaa!"

"Này, ồn ào quá. Mấy đứa nhỏ đang nhìn mình kìa."

Các học sinh ngồi trên ghế trò chuyện nghiêng nhìn hai người lớn đang đung đưa xích đu thật mạnh mẽ. Hyun Dal giữ chặt sợi dây xích đu và ngăn chặn sự náo loạn của Joo Geon Ah. Một nụ cười dịu dàng vẫn còn trên khuôn mặt anh khi anh nhìn lên từ chiếc xích đu. Hyun Dal giữ đôi má mềm mại bằng cả hai tay và mân mê xoa bóp. Không hề tỏ ra khó chịu, Geon Ah phồng má lên và thúc đẩy thêm sự tiếp xúc, sau đó liên tục chu môi ra vào khiến da mặt hiện ra lúm đồng tiền.

" Anh đã chụp ảnh em làm đài hoa nè, nằm trong ảnh đại diện đó. Thấy chưa?"

"Ừ. Nhưng em không thích nó vì mặt trông quá tròn."

"V line thì nhìn như tượng điêu khắc vậy. Nói gì vậy?"

Hyun Dal mỉm cười, đưa tay vuốt cằm Geon Ah. Geon Ah lắc đầu qua trái qua phải trong tay.

"Hoa."

Geon Ah nở nụ cười rạng rỡ trước mệnh lệnh của Hyun Dal. Mùa đông đã đến. Hyun Dal tinh nghịch đặt tay mình vào giữa mặt Geon Ah. Khuôn mặt bị kẹt chặt giữa mười ngón tay. Mùa xuân đã đến. Khi đài hoa nở rộ, Geon Ah lại mỉm cười.

Hyun dal nắm lấy cánh tay cậu, nâng cậu lên và hôn lên đôi má ửng đỏ của sau khi bị xoa bóp. Geon Ah chạy trốn đến băng ghế dài để tránh nụ hôn.

"Này, cuối cùng thì cũng không thể quyến rũ được Akira."

"Hả? À, game đó hả?"

"Ừ. Em đã kết thúc với tay giáo viên Quốc Ngữ. Em đã chi 150.000 won để xem báo cáo chiến lược. Đúng là thứ lừa đảo chết tiệt."

"Giáo viên Quốc Ngữ? Với học sinh à? Đúng là đồ điên."

"Điên nhỉ."

"Sau đó sẽ làm gì, Akira? Hai người vẫn chỉ là bạn bè thôi à?"

"Không biết nữa. Sau khi tốt nghiệp chắc sẽ vẫn sống tốt thôi."

Ngồi trên ghế dài và khoanh tay lại, Geon Ah ngả lưng ra sau. Hyun Dal nhìn vào cái đầu gục xuống vai với mí mắt nhấp nháy một cách ngơ ngác, Hyun Dal xoa lòng bàn tay lên vai Geon Ah cho đến khi nhiệt độ tăng lên.

"Chim Sẻ bị sao vậy?"

"Hả? Em bị sao?"

"Bây giờ em đang làm một vẻ mặt rất buồn. Em đang phát điên vì một game như thế sao?"

"Buồn quá."

"Đừng buồn mà."

Hyun Dal say đắm hôn cậu cho đến khi nụ cười xuất hiện trên môi trở lại. Khoảnh khắc bật cười trước nụ hôn ồn ào, lưỡi lao vào dồn dập. Geon Ah hoàn toàn quay người lại và lao vào nụ hôn sâu hơn.

Cảm nhận được bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má, Hyun Dal hôn nhẹ lên môi ướt. Ngay khi khe hở mở ra, Geon Ah lại vươn hai tay ra nắm chặt đầu và quấn lấy lưỡi. Lưỡi trượt và khi lướt qua vòm miệng thì lưng cậu cũng co rúm lại. Miệng của Geon Ah cong lên khi họ chạm vào nhau.

***

Ưu điểm lớn của việc hẹn hò ở khu chung cư đang của bạn là chạy đến giường chỉ mất chưa đầy 5 phút. Họ chạy vào nhà, cọ xát nhau ngay trước cửa nhà và hôn một lúc lâu, không chịu được lâu nên đã lăn lên trên giường.

Vì đang vội nên cả hai chỉ kéo quần xuống mà không có màn dạo đầu. Geon Ah đã quen với việc được vuốt ve từ phía sau, đổ mồ hôi khi đồng thời siết chặt rồi nới lỏng khe hẹp bằng những ngón tay mềm mại của mình. Hyun Dal vén áo Geon Ah lên, hít vào từng chút từng chút, không chừa lại một tí Pheromone dày đặc nào được sót lại. Hyun Dal bò lên lưng và đặt răng lên, để lại vết răng trên vai và mút vào cổ. Geon Ah đang cố vùng vẫy, lao đao cởi áo phông của mình bằng một tay và ném nó đi.

"A, hự, ưm."

"Này, thật là. Không thể tin được."

"Hả? Gì?"

Đúng là không thể tin nổi. Hyun Dal thì thầm khi gặm tai Geon Ah. Có thể cảm thấy dương vật đang quằn quại cứng nhắc, co gật theo giọng thở dốc. Bao bọc dương vật cương cứng, nụ cười của Hyun Dal tràn ngập hưng phấn.

"Em cũng thích nó chứ?"

"Thích."

"Thật sao? Ở đây cũng vậy à?"

Ngón tay thọc vào mông phát ra âm thanh lép nhép. Geon Ah nằm xuống, dang rộng đầu gối, nằm sấp và ấn phần thân dưới của mình vào các ngón tay. Hyun Dal đang nhìn chằm chằm vào chất bôi trơn màu đỏ tan chảy một cách mê hoặc, vòng tay qua cổ Geon Ah và kéo lên. Phần thân trên nghiêng vẽ một đường linh hoạt.

"Hửm, ừm. Nhanh lên."

"Không đau sao?"

"Không đau chút nào."

"Vậy cảm giác thế nào?

"Em muốn xuất tinh, cảm giác thế nào chứ?"

Geon Ah ôm chặt gáy và lè lưỡi liếm môi anh. Hơi thở phập phồng nóng rát phả từ miệng đập vào mặt thật muốn phát điên. Hyun Dal rút ngón tay đang nới rộng khe hẹp ra tận mép, mở rộng phần thịt ra và vội vàng đặt quy đầu vào lối vào đang đau nhói. Chiếc thuyền đang được tay bao quanh rung chuyển mỗi khi thở dốc. Dương vật nở rộng trong gang tấc, bắt đầu ấn từ từ vào thành tường bên trong. Hyun Dal nghiến răng nghiến lợi. Bên trong của Geon Ah lúc nào cũng luôn chật chội.

"Ưm, ư, aa, haaa."

Geon Ah siết chặt tấm lưng đầy mồ hôi. Cậu đang cố gắng giữ thăng bằng bằng một tay và tay còn lại vặn rồi kéo núm vú của mình. Vùng da quanh núm vú đỏ lên và co giật mỗi khi dùng lực.

"Anh mút cho nhé?"

"Haa, hả?"

"Ở đây... mút nhé?"

Geon Ah bị mất thăng bằng và loạng choạng, hai tay chống xuống sàn. Quay đầu lại một góc khó, toàn bộ khuôn mặt lấm tấm hơi nóng. Ừ. Cậu trả lời bằng một nửa hơi thở vì kiệt sức.

"Canh góc độ thế nào?"

"Sao?"

"Nếu thấp quá?"

Ấn nhẹ lưng, Hyun Dal nhếch khóe miệng một cách tinh quái. Dương vật đã trượt đến tận đầu miệng khe, nhắm xuống dưới một chút và đâm sâu vào bên trong. A! Với một tiếng rên duy nhất, eo của Geon Ah nhảy dựng lên.

"... Ai đó nói muốn nảy và bay lên mà."

"Tên khốn này đang nói cái gì thế hả?"

Geon Ah đỏ bừng mặt khi nhớ lại những gì mình đã nói trong phòng bi da. Hyun Dal trèo lên phần thân trên đang gục xuống của cậu và áp môi vào đôi má nóng bừng. Trong khi phần dưới đang dính chặt lấy nhau, phía trước bắn tung tóe, có thể cảm nhận được tiếng rên rỉ của Geon Ah và những rung động lướt gió trên môi mình.

Geon Ah đang cố bò về phía trước và bỏ chạy, chậm rãi quay lại và ôm lấy Hyun Dal. Leo lên trên Hyun Dal đang ngồi nghiêng, rồi cậu từ từ đáp xuống cây cột cứng ngắc dựng đứng. Mí mắt của Geon Ah rung lên. Ánh mắt chạm nhau không ngừng nghỉ dù chỉ một giây. Hyun Dal kéo mạnh eo cậu xuống và lăn lưỡi qua chỗ nhô lên. Núm vú cứng, nhỏ, sần sùi cọ xát chỗ này chỗ kia trên lưỡi.

Trong khi Hyun Dal đang mút ngực, Geon Ah cũng mút lấy dương vật của anh bằng lỗ sau. Mỗi lần cậu cắn chặt phía dưới và thả lỏng, phía trước ướt sũng nước. Hyun Dal ngẩng đầu lên, véo rồi kéo núm vú ướt đẫm nước bọt. Geon Ah có cảm giác nhục dục đã đạt đến đỉnh cao, đang nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng ủ rũ.

"Anh yêu em."

Hyun Dal đặt miệng mình lên đôi môi mềm mại và thì thầm. Thích chết đi được. Đôi mắt anh lấp lánh thì thầm tỏ tình, mũi đỏ bừng và môi sưng húp vì hôn nhiều. Ánh mắt của Geon Ah dừng lại một lúc lâu trên khuôn mặt đáng yêu. Cậu ôm lấy Hyun Dal bằng cả hai tay và hôn sâu vào má, áp mũi vào mặt anh.

(Chỗ này Hyun Dal nói Saranghae thay vì Joaha như bình thường. Theo mình biết dùng Saranghae chỉ khi bạn muốn gắn bó với người đó dữ lắm.)

***

"Chim Sẻ. Ngày mai chúng ta có nên đi chợ đêm ăn chút gì không? Ôi, nhìn ảnh thôi là đã thấy đói rồi."

Hyun Dal chăm chú nhìn vào điện thoại và đột nhiên hỏi. Geon Ah đang nằm với đôi chân trần và nhìn lên trần nhà, nhăn mũi không nói lời nào.

"Bây giờ em muốn ăn gì đó."

"Anh nấu mì cho em nhé?"

"Hay là vậy nhỉ."

"Vậy thì chờ đi."

"Không đâu. Em không ăn đâu, đừng đi mà."

Geon Ah kéo cánh tay của Hyun Dal khi anh cố gắng đứng dậy. Hyun Dal ngã xuống giường và bám lấy cậu với vẻ mặt vui tươi.

"Sao không cho anh đi?"

Khi Hyun Dal lại vùi miệng vào ngực và để lại vết đỏ do mút liên tục, một nắm tóc lập tức bị túm lấy và kéo lên trên mặt. Geon Ah mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu mới thành tổ chim.

"Này, Hyun Dal."

"Hả?"

"Hôm nay đỡ mệt hơn hả?"

"Sao vậy. 'Chơi' thêm ván nữa hả?"

"Không phải vậy mà..."

Mắt Geon Ah trợn tròn lớn.

"Anh biết những gì em đã nói ngày hôm qua mà."

Lời nói hôm qua à? Ngay lập tức, Hyun Dal đã lùi sang một bên và tạo khoảng trống. Anh sửa tư thế và đặt tay lên gối, sau đó mỉm cười dịu dàng.

"Anh đã nói sai gì à? Xin lỗi nhé."

"Em không phải nói ra để anh xin lỗi đâu."

"Ừ."

"Em cũng rất nhạy cảm vì em đã suy nghĩ nhiều. Hôm qua anh cũng có vẻ hơi ngạc nhiên."

"Thay vì ngạc nhiên."

Hyun Dal im lặng khi nhớ lại sự việc ngày hôm qua. Geon Ah kéo chăn lên ngang vai và đắp cho anh, chờ anh nói tiếp.

"Nói thật thì... anh không thể tưởng tượng được là em lại nghĩ xa như vậy."

Sau nhiều lần cân nhắc, Hyun Dal thận trọng nói. Có thể thấy rằng anh đã đặt cả trái tim mình vào việc lựa lời mà nói. Sau khi phun ra một lời, anh vẫn nheo mắt và cắn môi một lúc. Đôi môi vốn đã bị tắt tiếng nhiều lần cuối cùng cũng mở ra.

"Sau này anh sẽ suy nghĩ nhiều hơn và cẩn thận với lời mình nói".

"Em không bảo anh phải cẩn thận với những gì anh nói, em chỉ nói vậy thôi."

"Vậy sau này anh sẽ để tâm hơn?"

Hyun Dal nhìn phản ứng của Geon Ah, nâng cao giọng phần cuối câu của anh để làm cho nó trở nên mơ hồ, liệu rằng đó có phải là một câu hỏi hay không. Geon Ah cười toe toét và đá tung chăn ra.

"Em muốn ăn mì."

Geon Ah mặc một chiếc áo phông đã nhàu nát, lăn người ra khỏi giường. Hyun Dal nhanh chóng nhặt chiếc quần của mình lên, mặc vào rồi chạy đuổi theo phía sau.

***

"Sắp chết đói rồi."

Geon Ah rên rỉ và kéo tay anh lại. Đây là lần đầu tiên Hyun Dal đến chợ đêm, việc đỗ xe khó hơn dự kiến ​​và mất nhiều thời gian nên cả hai đều rất đói. Hyun Dal có xu hướng mất sức khi đói, nhưng Geon Ah lại thuộc dạng tích cực đi tìm đồ ăn. Cậu không ngần ngại bước về phía trước, hướng về phía những xe bán đồ ăn đang tràn ngập công viên.

Dù đã muộn nhưng đã hơn 8 giờ, công viên vẫn rực sáng với ánh đèn đủ màu sắc. Hyun Dal thốt lên khi nhìn quanh, nơi nhộn nhịp với các gian hàng bán sản phẩm handmade, xe bán đồ ăn xếp hàng dài và mọi người chia sẻ đồ ăn và niềm vui.

"Đông ghê."

"Ăn gì đây? Này, bít tết đó. Tôm kìa!"

"Hai ta gọi món khác nhau rồi chia nhau ăn đi."

Geon Ah chọn bít tết và Hyun Dal chọn Pad Thai. Ngồi vào bàn chia nhau ăn và no bụng, bụng được lấp đầy thức ăn nhanh chóng. Lượng phần ăn không lớn nên có thể thử nhiều món khác nhau. Sau khi ăn xong, Geon Ah lập tức kéo Hyun Dal đi mua bánh bao.

"Ngon quá."

"Cũng được đó. Vị có hơi đậm một chút."

Geon Ah nhặt bánh bao tôm và cho vào miệng. Hyun Dal đưa cho Geon Ah nửa miếng phô mai bò vẫn còn nóng. Joo Geon Ah hẳn là rất đói, đã im lặng suốt lúc ăn, khiến Hyun Dal bật cười đến nỗi cổ Hyun Dal cứ cúi xuống. Geon Ah không quan tâm và nhét hết chỗ thức ăn còn lại vào miệng.

Sau khi no nê, cả hai vào một gian hàng handmade, mỗi người cầm một xiên trái cây. Hầu hết các trang sức được bán như vòng tay và bông tai, nơi mà Geon Ah thể hiện sự quan tâm mà trước đây chưa từng có. Cậu chỉ vào một chiếc vòng tay xà cừ đơn giản.

"Vòng tay này dễ thương nè."

"Em định đeo à?"

"Sao vậy? Không đẹp sao?"

"Em làm gì cũng đẹp hết."

Hyun Dal mỉm cười khi đặt chiếc vòng tay xà cừ hình hoa màu trắng và cổ tay rắn chắc của Joo Geon Ah, đặt nó vào tâm trí mình. Người khác có thể nói nó không hợp với cậu, nhưng nếu Geon Ah đeo nó thì sẽ rất dễ thương. Anh đã chọn mẫu đó.

Thích hoa trắng không ta? Sớm muộn gì cũng phải mua hoa bách hợp trắng tinh khiết mới được. Phải nhắc em ấy vứt hết hoa hỏng đi, lần này phải chỉ ẻm cách bảo quản hoa tươi được lâu nữa.

Trong khi Hyun Dal đang vu vơ chìm đắm trong suy nghĩ, Geon Ah đặt chiếc vòng tay mỏng vào lòng bàn tay to lớn.

"Anh có nghĩ chị Hyun Ah sẽ thích cái này không?"

"Gì? Chị? Sao em lại mua cho chị hai?"

"Sao vậy? Mua thì mua thôi. Nhưng mà em không biết sở thích của chị. Chị có bị dị ứng kim loại không?"

"Chắc không có đâu nhỉ?"

"Cái này đẹp quá. Em nghĩ nó sẽ rất hợp với chị đó."

"Nếu em không thể mua cho anh thì thôi, tại sao lại chọn cho Ha Hyun Ah chứ?"

"Em cũng sẽ mua cho anh mà."

Anh cảm nhận được ánh nhìn của chủ gian hàng, nhưng má Hyun Dal cong lên đầy tự hào. Thật là trẻ con như đã ghi một bàn thắng khi đó không phải là một tình huống đáng để người ta ghen tị. Hyun Dal chưa bao giờ như vậy trong các mối quan hệ trước đây của mình, nhưng thực sự là anh không hài lòng khi Geon Ah cứ đến gặp Hyun Ah một mình mà không nói cho anh biết. Geon Ah không biết đâu. Trong lịch sử hẹn hò của Ha Hyun Ah, chỉ tồn tại những người đàn ông cao ráo, lạnh lùng. (À thì ra là sợ =))))) hình tượng này thì đúng là Geon Ah còn đâu)

"Này. Khử mùi nè. Anh thích mấy món có mùi thơm mà. Lại đây nào."

Geon Ah nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Hyun Dal và đi đến gian hàng đối diện. Ở đó bán đủ loại xịt thơm, khử mùi, sáp thơm và xà phòng. Hyun Dal bật cười vì Geon Ah đang nghịch mấy món sáp thơm hình trái tim, thật dễ thương.

"Thích không? Mua đi."

"Hay là vậy nhỉ?"

"Thú vị không? Anh cũng nghĩ là mình có thể làm được. Anh làm cho em một cái nhé?"

"Cái này làm sao đây?"

"Mình chỉ cần mua những cái có khuôn rồi trộn màu này màu kia vào nhau, rồi để nó đông lại là được mà? Đến đó ngửi thử rồi chọn là được, search là ra hết đó."

"Thật hả? Tài năng ghê."

"Nếu em mở quán cà phê, anh sẽ làm đủ thứ sáp thơm tạo hương cho em dùng ở đó. Cuối tuần ta cùng nhau đi mua nguyên liệu nhé."

Geon Ah đang nhìn chằm chằm, cười lớn. Sau khi xin phép, cậu nhặt một viên sáp thơm hình trái tim và đặt dưới mũi Hyun Dal.

"Lemon Lavender. Cái này hợp với anh lắm."

"Em là 'Cái này'. Light Blue."

(À chỗ này mình không biết dịch sau, nhưng mùi Light Blue thì chắc giống mùi của chai nước hoa D&G Light Blue á, mùi của Chanh và Táo xanh, và tí trầm của Gỗ Tuyết Tùng. Và bạn nào có follow page mình và thấy TMI thì Lavender và Light Blue cũng là 2 màu tượng trưng tác giả dành cho 2 ẻm á.)

"Hay đấy. Em dùng cái này trong xe được không ta? Treo cái này lên xe được không?"

Mỗi người mua một kẹp thơm để gắn vào xe và tặng nhau làm quà. Geon Ah phát hiện ra sáp thơm có hình mặt mèo, đã mua thêm một cái và chọn thêm hai cái vì nó có vẻ giống Lily. Cha mẹ của Hyun Ah cũng rất yêu quý em mèo của Hyun Ah.

Mua một cốc nước ép trái cây, rồi tìm chỗ ngỗi xuống để nghe nhạc. Tiếng hát và tiếng đàn guitar của người phụ nữ hòa quyện với bầu trời đêm lặng gió.

Geon Ah hút nước ép dưa hấu cho đến khi má căng phồng lên và tựa đầu vào vai Hyun Dal.

"Bài hát hay quá."

"Anh thường nghe nhạc nào?"

"Anh không kén chọn lắm."

"Em thích xem diễn. Lúc nào đó hãy đi concert một lần đi. Nên nghe những bài hát sôi động và xem họ nhảy."

Geon Ah mỉm cười và nhận lấy ly nước ép mà Hyun Dal đưa. Tay Hyun Dal trở nên nhẹ nhàng hơn, đặt đầu mình lên đầu Geon Ah và nhắm mắt lại. Anh lơ đãng đến mức không biết ngày hôm đó trôi qua thế nào nhưng nghe giọng hát trong trẻo khiến anh cảm thấy như mình đang kết thúc một tuần bận rộn một cách thành công. Đài phun nước rất đẹp và Tháp Namsan có thể nhìn thấy từ phía xa xa cũng rất đẹp. Ổ khóa mà anh và Geon Ah gắn vào chắc chắn phải ở đâu đó phía bên kia.

"Mệt à?"

Geon Ah nắm lấy tay và hỏi. Một chút. Khi Hyun Dal uể oải trả lời, Geon Ah gật đầu.

"Đi muộn một chút nhé. Thời tiết hôm nay đẹp quá."

"Hãy cho anh sức mạnh đi."

"Làm sao?"

Hyun Dal đưa môi ra. Geon Ah đã ấn má thay vì môi lên đó.

Anh tự đến. Hyun Dal xoay cổ để tìm cái miệng thốt ra những lời tình cảm.

----------------------------------------------------

Tính đăng vào ngày đầu năm để mừng năm mới nhưng đến 31/12 mình vẫn bị công ty dí nên là sang đến hôm nay luôn =)))))))))))))

Nói chung là còn 2 chương nữa sẽ hết quyển 3. 2 chương sau mình sẽ lên hơi lâu, và hứa lên 1 lúc 2 chương cho bù cho mọi người nhé 🥰🥰

Chúc mọi người một năm mới tràn đầy sức khoẻ, may mắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro