QUYỂN 3 - CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ài, vui quá. Nếu việc này tiếp tục thì tuần sau chúng ta lại đi nhé."

Ngay cả khi nắm tay và cùng nhau bước khỏi thang máy, Hyun Dal cũng không thể lường trước được cuộc khủng hoảng sắp xảy ra. Bất cứ ai nhìn Joo Geon Ah đã cười vui vẻ cả ngày hôm đó đều sẽ như vậy. Chỉ khi Hyun Dal bắt đầu kéo cánh tay Geon Ah đang đi cạnh anh, anh mới cảm thấy sự phản kháng. Hyun Dal đến trước cửa và dừng lại.

Sau khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc, Hyun Dal quay đầu lại. Geon Ah đang nhìn anh với khuôn mặt giống như thường lệ. Sao vậy? Nuốt lại điều mình định hỏi, Hyun Dal nhấn mật khẩu và mở cửa. Vừa nhấn số vừa nhận ra ngay nguyên nhân của sự bất hòa. Chỉ có anh là người duy nhất nói chuyện vui vẻ. Joo Geon Ah đã không nói một lời nào kể từ khi lái xe về.

Hyun Dal mở cửa ra và nhìn Geon Ah. Dù đã làm ra cử chỉ yêu cầu đi vào trước, Geon Ah cũng không có động tĩnh gì.

Vì Joo Geon Ah là kiểu người luôn hành động mà không báo trước rồi bùng nổ nên Hyun Dal đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Anh không nhớ rõ, nhưng đoán chắc là mình đã phạm sai lầm, hoặc cậu đang cố gắng hết sức để moi điều gì đó ra khỏi đầu mình.

"Gì vậy?"

Tuy nhiên, Geon Ah dường như không có đầu óc phức tạp. Hyun Dal cảm thấy tim mình thắt lại khi bắt gặp ánh mắt thản nhiên, lạnh lẽo của cậu. Không khí xung quanh họ nặng nề hơn dự kiến ​​và thật ngột ngạt. Geon Ah vẫn bị mắc kẹt tại chỗ, thậm chí không thèm nhìn đến cánh cửa đang mở hay không gian nơi họ cười đùa, ăn uống và quan hệ cùng nhau.

Geon Ah cuối cùng cũng mở miệng.

"Hôm nay vui quá."

"Geon Ah à."

"Chúng ta hãy kết thúc thật tốt đẹp ở đây đi."

"... Cái gì?"

Nếu là chuyện đùa hoang đường thì sẽ phát ra tiếng cười. Hyun Dal đã cười lớn. Anh đã mong Geon Ah ở đối diện sẽ cười đáp lại, nhưng khuôn mặt của Geon Ah lại không có biểu cảm gì. Giật mình vì khuôn mặt không cười đối diện. Tim anh đau nhói khi đối diện mình là một khuôn mặt không hề có phản ứng gì. Hyun Dal từ từ xoá đi nụ cười trên môi. Lúng túng nhướn mày để khuyến khích tiếng cười đến, nhưng Geon Ah đã tránh ánh nhìn. Đơn phương giữ chặt lấy ánh mắt sắc bén của mình, Hyun Dal đã cố gắng giữ bình tĩnh bằng cách dồn sức vào khoé môi đang co giật.

Cái này vô lý quá.

"Hôm nay không phải Ngày Cá tháng Tư nên đừng đùa giỡn và vào nhà đi."

"Không phải chuyện đùa đâu. Em đã suy nghĩ về chuyện đó cả 1 tuần rồi."

Cả 1 tuần.

Một tuần vừa qua trôi qua trong đầu anh. Cả hai đã có khoảng thời gian rất bận rộn cùng nhau, cười đùa và trò chuyện. Ngay cả sau khi tan làm cũng không thấy phiền khi đi gặp Geon Ah dù chỉ một lần. Hyun Dal nhớ lại lần lượt những bữa ăn ngon, có cãi nhau một chút, chơi bi da và hôn nhau ở sân chơi, mọi thứ lần lượt hiện về trong tâm trí.

Một tiếng cười bất lực thoát ra khỏi môi.

"1 tuần?"

Bất chấp những câu hỏi tiếp theo, Geon Ah không nói gì. Hyun Dal kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Từng chút một, hơi thở nặng nề hòa lẫn với sự im lặng.

"Lại chơi người ta à? 1 tuần?"

Hyun Dal hét lên và trừng mắt nhìn Geon Ah, người đã khiến anh chờ đợi mãi nhưng không nhận được câu trả lời. Sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt và anh thô bạo kéo cánh tay Geon Ah vào bên trong. Geon Ah miễn cưỡng bị kéo vào và đứng ở trước cửa. đập. Sau khi cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại cả hai trong không gian quen thuộc.

1 tuần?

Nuốt xuống cơn tức giận đang nhức nhối ở mũi, Hyun Dal tháo giày, xỏ dép và sải bước bước vào nhà. Khi ngôi nhà trở nên sáng hơn, khuôn mặt của Geon Ah trở nên nhợt nhạt dưới ánh sáng.

Sau khi vứt túi xách của mình, Hyun Dal quay lại lối vào và đứng trước mặt Geon Ah. Anh nói trong tiếng thở khò khè.

"Gặp nhau vào thứ Hai, thứ Ba, thứ Tư và thứ Năm, thậm chí vào cuối tuần và ở bên nhau suốt thời gian đó, nhưng sâu trong thâm tâm em vẫn đang nghĩ đến việc chia tay? Đùa nhau à? Em đang làm cái quái gì vậy?"

Bên trong như bị nghiền nát và giọng nói buồn bã phát ra. Khi hơi nóng ùa vào mắt anh, thái dương tôi đau nhói. Geon Ah chậm rãi nâng đôi mắt đang quanh quẩn quanh eo của mình lên. Hyun Dal nhìn cậu đầy bực bội oán trách, chỉ thấy cậu xanh xao đứng đó và không đỏ chút nào.

"Em đã nói với anh như vậy, thì..."

Rốt cuộc là cái đéo gì vậy. Hyun Dal đã không thể nói hết câu. Cổ họng bị nghẹn lại nên không có âm thanh nào thoát ra được.

Geon Ah chỉ chớp mắt ngơ ngác. Thờ ơ cả một ngày, như thể việc Hyun Dal phấn khích và nói gì đó hay mắt nhoè đầy nước cũng không phải việc của cậu. Khuôn mặt vốn tươi cười suốt ngày đã đến mức không nhận ra nổi, ngay cả đôi môi cũng tái dần.

Hyun Dal chịu đựng sự im lặng. Không khí lạnh lẽo đã dịu đi mà lưng cảm thấy thật căng thẳng. Đôi môi cứng đờ không ngừng trừng trừng chỉ run rẩy cuối cùng cũng thốt ra lời.

"Khi tỉnh lại trong cơn Rut, trên giường có một mùi lạ. Tôi nghĩ mình đã ngủ với một Omega, nhưng bản thân lại không nhớ."

"Gì cơ?"

Phải mất một thời gian để hiểu đầy đủ những lời bất ngờ. Hyun Dal giải thích.

"Là anh."

"........"

"Là anh đây. Anh nghĩ em sẽ thấy thoải mái hơn nên anh đã bôi Omega Pheromone. Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó vậy?"

Nhìn ngơ ngác, Geon Ah cười trống rỗng đầy mệt mỏi. Anh không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong nụ cười trống rỗng. Cậu nhìn xuống sàn nhà và mở miệng sau một lúc lâu dán mắt ở đấy.

"Việc có thể nói điều này cũng là do tôi đã quyết tâm chia tay. Đã hứa sau này là sẽ không nói dối, không giấu diếm gì cả, nhưng rồi đã vi phạm ngay tức thì. Chỉ là... tôi là loại người như vậy thôi. Anh nên gặp đúng người dành cho mình."

"Vì cái đó à? Cũng có thể là do bất ngờ nên không nói được gì mà. Lẽ ra anh phải nói trước cho em nhưng anh đã không hề nghĩ tới. Xin lỗi em."

"Đó không phải là vì một điều duy nhất tôi muốn nói đâu. Tốt hơn hết là anh nên gặp một người phù hợp với mình và bắt đầu hẹn hò, là tốt nhất. Có thể như vậy được bao lâu? Anh có thể bào chữa cho tôi như này như kia mãi không? Anh buộc mình phải phù hợp với thứ gì đó không phù hợp với mình ngay từ đầu, và rồi mất bình tĩnh, anh bạn ạ."

Geon Ah bắt đầu nói với giọng ngọt ngào như dỗ dành. Hyun Dal kìm nén cơn giận và đặt tay lên thắt lưng để tìm chỗ dựa. Đúng như dự đoán. Joo Geon Ah đã lôi những việc đã được cất giữ trong đầu ra. Đó không phải là vì một điều duy nhất muốn nói đến, nhưng rõ ràng vụ Omega Pheromone đã trở thành tác nhân quan trọng. Hyun Dal có thể hiểu được phần nào việc để đưa ra quyết định cực đoan trong vài ngày vì Geon Ah nghĩ rằng mình có thể đã ngoại tình.

Hyun Dal khó khăn lắm mới kìm nén được sự phẫn nộ của mình đang dâng lên ở cuối cuống họng và tiếp tục câu nói.

"Anh biết em làm vậy vì cảm giác tội lỗi và vì không thể nói điều đó với anh. Dù vậy anh cũng thấy em đang rất nỗ lực. Sao lại vội vàng như vậy? Điều đó không dễ dàng gì để nói ra đâu."

"Thật lòng mà nói. Không dễ đâu."

"Thật sự sẽ như vậy sao? Nếu nghĩ như vậy thì tại sao lại rủ đi chợ đêm và còn mua vòng tay, mua kẹp thơm làm gì? Một buổi hẹn hò từ biệt à?"

"Đây là lần cuối cùng nên sẽ tốt hơn nếu nó kết thúc tốt đẹp. Thời gian qua cho đến nay tôi đã nhận được rất nhiều và tôi thực sự biết ơn."

Kết thúc câu nói rất dứt khoát. Trong khi Hyun Dal đang tức giận và cố gắng thuyết phục thì lại tức giận hơn nữa, nhưng thái độ của Geon Ah vẫn không hề thay đổi.

Hyun Dal thở ra một hơi run rẩy và vuốt tóc. Những tranh cãi giữa các cặp đôi xảy ra hàng ngày. Cần phải làm nguội cái đầu của mình, thư giãn đầu óc và phán đoán bằng lý trí.

"Vậy thì làm thế này đi. Tạm dừng một chút thôi. Vì là cuối tuần nên hai ta sẽ dành khoảng 2 ngày để nghỉ ngơi, suy nghĩ cẩn thận hơn và bàn về nó."

"Tạm dừng?"

"Ừm, nếu em muốn, thì anh sẽ cho em thời gian một tuần. Nhưng tạm dừng không có nghĩa là em có thể gặp gỡ người khác. Chỉ là để suy nghĩ lại và hàn gắn lại mối quan hệ của chúng ta thôi."

Geon Ah đang ngơ ngác nhìn, lắc đầu.

"Đó là kết luận mà tôi đã nghĩ đến trong suốt 1 tuần rồi."

"Không, Geon Ah à. Anh không hiểu nổi kết luận của em."

"Có gì mà không hiểu nổi? Còn có rất nhiều người tốt mà. Có rất nhiều người có cùng sở thích với anh, có năng lực và tự tin giống như bề ngoài của họ. Anh vốn luôn thích Omega phải không? Khi gặp một Omega, sẽ có cùng một loại Pheromone và giúp đỡ lẫn nhau trong kỳ Rut, thật thoải mái biết bao. Có rất nhiều người thích anh mà."

"Sao em và anh lại không hợp nhau? Chúng ta rất hợp nhau còn gì."

"Tất nhiên vì anh là một chàng trai tốt. Nhưng khi bắt đầu hẹn hò, tôi nhận ra mình không thoải mái như tôi nghĩ."

"Có gì mà không thoải mái chứ? Hiểu lầm thì cứ giải quyết, nếu khó chịu thì cứ nói thẳng ra, còn nếu không nói được thì chỉ cần nỗ lực từng chút một thôi!"

"Điều đơn giản với tôi lại không phải như vậy với anh. Đôi giày thể thao của tôi tuy thắt rất rối nhưng tôi vẫn phải tháo nó ra cho bằng được. Tôi không biết phải làm như thế nào vì đằng nào cũng mất thời gian, nhưng tôi không thể để anh cứ đứng bên cạnh đợi như vậy được. Còn anh thì chưa bao giờ tháo dây giày ra. Tôi là người mang đôi giày thể thao phải thật hoàn hảo, chưa từng bị tuột dây giày. Còn phải nhanh chóng chạy nhảy và tận hưởng tuổi trẻ chứ."

"Vâng, dây giày của em, anh cột là được."

"Tôi phải tự cột dây cho mình chứ. Anh đang cố gắng tử tế chiều tôi quá rồi đấy."

"Em thích chơi trần mà."

("너 날로 먹는 거 좋아하잖아." Chỗ này mình không hiểu, nhưng mình đi hỏi xung quanh và tra qua từ tiếng Anh qua, thì khúc này Hyun Dal đang đùa tục đó... Nhưng nếu mình tham khảo được thêm gì mình sẽ sửa lại)

"Đúng vậy. Nhưng mà sau khi gặp anh, tôi không muốn nữa."

Geon Ah từ từ tắt đi nụ cười của mình. Hyun Dal ôm hy vọng, khi anh nở nụ cười buồn, tưởng chừng như anh đã thực sự bỏ cuộc và điều đó đang biến mất, trái tim ngọt ngào nồng nhiệt hé mở.

"Anh yêu em."

(나 너 사랑해. /na neo salanghae/. Chỗ này Hyun Dal dùng nguyên văn câu như vậy, nhưng mình không biết khác gì. Mình có đi search tìm hiểu thì để nhấn mạnh, cụ thể là để nhấn mạnh "em" (너). Cách diễn đạt thể hiện rõ ràng "Anh yêu em" với một người cụ thể.)

Hyun Dal chớp đôi mắt ướt át nóng bừng của mình vài lần. Trong tầm nhìn mờ mịt, Geon Ah đang nhìn lên với đôi mắt mở to. Nếu nhắm mắt lại và hạ khóe miệng xuống, trông sẽ hoàn toàn lạnh lùng bình tĩnh nhưng bên trong lại mềm mại cùng mí mắt run rẩy hạ xuống. Cố gắng nhắm mắt chặt đến mức xuất hiện rãnh giữa hai lông mày.

"Ai cũng có thể yêu bao nhiêu lần tùy thích."

Geon Ah nói với giọng khô khan không thể thuyết phục được ai.

Hyun Dal thở mạnh và giải toả áp lực trong lòng cảm giác như sắp nổ tung. Nhiệt toả ra từ mắt và miệng.

"Hẹn hò kiểu đó à? Có thể làm lại bao nhiêu cũng được, trước tiên cứ thử đã, nếu không hợp thì cút đi à?"

"........."

"Em nghĩ anh đang đùa à? Anh nói anh yêu em. Anh đã nói với em rằng anh sẽ lắng nghe những gì em nói, vậy vấn đề là gì và anh sẽ cố gắng hết sức. Anh đã làm gì sai? Câu trả lời của em là gì? Muốn gì? Đáng lẽ phải hành động khác đi thì em mới hài lòng chứ gì?"

"Đừng nói thế."

Geon Ah lần đầu tiên lên tiếng. Hyun Dal hét lên với một khuôn mặt xa lạ đến mức không thể nhận ra.

"Đừng nói thế? Anh đã làm gì? Tất cả những gì anh có thể nói là bây giờ là anh yêu em? Sao vậy? Làm gì bây giờ? Tại sao lại nghĩ đến việc chia tay từ 1 tuần trước và tại sao lại kết thúc như thế này? Vì Omega Pheromone à? Hay là vì Ahn Jae Seon à?"

"Hyun Dal à."

"Nếu muốn hẹn hò Ahn Jae Seon thì hãy chỉ hẹn hò với anh thôi nè!"

"........"

"Bởi vì anh sẽ không chạm vào em. Em chọn ai làm bạn thì anh cũng không xen vào để tranh cãi nữa. Nhưng thằng khốn đó thích em. Nếu thành tâm hứa với anh, anh sẽ không nói về chuyện đó nữa. Vì vậy...... .."

Càng nói, giọng càng vỡ ra. Lời nói như bị chặt thành từng mảnh ở ngay thắt lưng. Anh đã hét lên trong khi chịu đựng cơn đau, cổ họng thắt nghẹn lại.

Phải rất lâu sau, Hyun Dal mới có thể lấy lại được giọng nói khàn khàn của mình.

"Nếu có chuyện gì thì phải cùng nhau nỗ lực chứ. Sao lại báo cho anh là em sẽ bỏ trốn như vậy chứ?"

"Tôi không phải đang bỏ trốn đâu."

Geon Ah đang nhìn chằm chằm xuống sàn như thể đã chết, mở miệng.

"Anh có thể sẽ nghĩ khác nhưng tôi tự hào vì mình có thể nói thẳng ra với anh như thế này".

Cái này thực sự không phải là điều quá tệ đâu, Hyun Dal. Geon Ah cẩn thận đặt tay lên vai anh. Nhiệt độ cơ thể mà đã quấn lấy nhau suốt cả ngày đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Geon Ah mỉm cười như lần đầu tiên gặp nhau. Dưới hàng lông mày vẽ đường tròn, đôi mắt đẹp trai cong lên lạnh lùng.

"Có thể lúc này sẽ hơi buồn một chút nhưng rồi sẽ sớm quên ngay khi bắt đầu một mối quan hệ khác. Chúng ta hẹn hò chưa bao lâu mà. Trước khi gặp tôi, anh đã chia tay bạn gái và tưởng mình sẽ đau lòng mà chết mà, nhưng bây giờ anh thậm chí còn không nhớ mớ cảm xúc đó."

"......"

"Chúng ta cũng sẽ như vậy."

Không có một sự dối trá nào trong nụ cười trấn an nhẹ nhàng. Lần này, cậu không suy nghĩ lung tung, ầm ĩ chỗ này chỗ kia nữa và cũng không giấu diếm điều muốn nói, Geon Ah đã chỉ bộc bạch sự chân thành giản đơn. Nó đã xảy ra trong vòng một tuần.

Chàng trai đang say mê với rung động, cuồng nhiệt trong việc cho thấy mình thích anh đến mức nào và cố tìm kiếm năng lượng Alpha của anh ngay cả khi cậu đang trong trạng thái choáng váng vì Rut, đã quyết định chia tay chỉ sau một tuần.

Hyun Dal nhớ lại cuộc trò chuyện mà Geon Ah đã thử vài lần gần đây. Nghĩ rằng câu trả lời mà bản thân đưa ra là câu trả lời chính xác, ngoài ra không thể có câu trả lời nào khác.

Bây giờ cũng không biết câu trả lời.

Hyun Dal nín thở. Mỗi lần hít một hơi, ngực lại phập phồng và đau nhói.

"Anh sẽ cho em thời gian để một mình suy nghĩ đến cuối tuần, vậy nên hãy nói chuyện lại vào thứ Hai nhé."

"Không, Hyun Dal. Tôi không thay đổi ý định đâu."

Anh thật sự là một người tốt và sẽ sớm gặp được người tốt hơn thôi. Geon Ah đã thuyết phục bằng giọng trầm. Âm thanh mà anh luoon nghĩ là âm trầm dễ nghe đang ngân nga lời chia tay.

Hyun Dal không biết phải nói gì khác. Những cuộc chia tay của anh luôn đến cùng với nỗi đau âm ỉ chậm rãi và vào ngay những giây phút ấm áp trong lúc mong chờ hạnh phúc nhất. Không có ai tạt gáo nước lạnh vào lúc tình cảm nồng nàn nhất như vậy, là nỗi đau chia tay mãnh liệt nhất. Được biết là không có ai như vậy mà.

Anh đã chăm chú nhìn Geon Ah. Rất muốn hiểu Joo Geon Ah. Geon Ah cũng rất đau lòng và anh cũng muốn tin vào điều đó. Nhưng, Geon Ah rất bình tĩnh, làn da trắng của cậu không hề đỏ ửng một chỗ nào, tay cũng không cử động chóng mặt. Đoán sai rồi. Đầu óc như quay cuồng. Cậu bình tĩnh một cách khủng khiếp như thể đã diễn tập nhiều lần cho khoảnh khắc này. Dù chỉ là một tia dao động trên khuôn mặt thì cũng không phải là nên có cho hợp lý sao.

Rất muốn làm tổn thương Geon Ah nhiều như bản thân anh chịu. Hyun Dal liên tục lẩm bẩm.

"Nếu muốn hẹn hò với em, người ta phải tự hiểu rằng em đang nói gì và chưa nói gì, rồi còn phải nhìn vào suy nghĩ của em trước vài bước, và thật sự phải hoàn toàn có siêu năng lực đọc suy nghĩ. Phải gặp một người thật tuyệt vời mới được ha."

Không có phản ứng nổi bật nào từ Geon Ah bất chấp những lời nhận xét đầy mỉa mai. Cậu cứ nhìn xuống mũi giày thể thao của mình, rồi ngẩng đầu lên và cười trơ trẽn.

"Nếu không thành công thì không quen ai nữa và cứ sống một mình thôi. Tôi có rất nhiều tiền nên dù sống một mình tôi cũng sẽ sống hạnh phúc mãi mãi mà."

"Có rất nhiều tiền sao?"

Geon Ah chớp mắt hai lần trước những lời nói gai góc. Chẳng mấy chốc, ánh mắt đã hạ xuống ngực, cậu hoàn toàn hiểu được anh đang nói gì. Tiền của bố mẹ cũng là tiền của con phải không? Khi thấy cậu bình tĩnh nhún vai, anh đã tức giận.

"Tôi rất bối rối, nhưng cậu có vẻ rất nhẹ nhõm. Như đã nói, có vẻ như đây là vấn đề mà cậu đã suy nghĩ suốt một hai ngày này. Được rồi, dù tôi có nói gì đi nữa thì hình như cậu cũng không có ý định nghe, vậy hãy mang đồ đạc của mình và cút đi."

Hyun Dal lấy bàn chải đánh răng trong phòng tắm, quần áo trong phòng ngủ và em gấu bông trong phòng khách rồi ném chúng vào vòng tay của Geon Ah. Geon Ah đã nhặt tất cả đồ đạc của mình lên và ôm chặt lấy chúng. Em gấu lớn từng được Hyun Dal cõng trên lưng về đã lấp đầy vòng tay của Geon Ah và tràn ra. Em gấu bông mềm mại tràn ra khỏi vòng tay và lắc lư loạn xạ

Hyun Dal ấn một chiếc hộp chỉ to bằng lòng bàn tay vào đó. Geon Ah nhận lấy chiếc hộp mà mình chưa từng thấy trước đây.

"Quà sinh nhật muộn. Tuần này mới đến nơi, đã định mua hộp mới để tạo không khí cho cuối tuần..."

Đang giải thích thì Hyun Dal đã ngừng nói. Anh nói tiếp với khuôn mặt đỏ bừng.

"Figure nhân vật có bản quyền đấy, được giao sản xuất với giao kèo rằng là thuộc sở hữu cá nhân, vì vậy hãy cẩn thận khi xử lý chúng."

Geon Ah nhìn chằm chằm vào figure trong hộp. Nhân vật Paradise mà cậu không có ý định mua vì không thích hàng chính hãng, lại đang mỉm cười với khuôn mặt xinh đẹp nhất mà cậu từng thấy. 3 đầu, với thân hình đáng yêu, hai tay cầm súng. Nước sơn sáng loáng và được hoàn thiện gọn gàng với nhiều màu sắc sặc sỡ, chất lượng đến mức khó có thể tin rằng nó được làm thủ công riêng biệt.

Manh mối duy nhất cho thấy nó không phải là hàng chính thức là chiếc hộp. Hộp giấy đựng có màu trắng không hoa văn, góc bên phải bị nhàu nát, trên nắp có viết một con số không xác định bằng bút màu xanh.

"Cảm ơn anh."

Geon Ah mỉm cười, nhớ đến Hyun Dal đã rất phấn khích và rạng rỡ như thế nào khi nhiều lần đưa ra lời gợi ý. Cẩn thận vuốt ve cái đầu tròn của figure đó bằng đầu ngón tay. Nó đẹp đến mức bạn có thể hiểu được sao phải đợi quãng thời gian qua.

Geon Ah cẩn thận đặt figure trở lại hộp và cẩn thận chỉnh bàn chải đánh răng, quần áo và gấu bông để không làm rơi chúng. Sau khi mở khóa và mở cửa ra, cậu nhìn Hyun Dal. Hyun Dal hiện tại đứng im tại chỗ và không biết di chuyển như thế nào.

"Vất vả rồi."

Trước khi buông tay nắm, Geon Ah đã dùng sức đưa ra lời chào lần cuối.

Cánh cửa đã đóng lại. Âm thanh khoá cửa phát ra từ thiết bị khoá. Ngoài kia, tiếng bước chân dần xa dần.

Hyun Dal trừng mắt nhìn về phía cửa. Vẫn không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Mặc dù là một chàng trai làm đủ mọi việc kỳ lạ nhưng Geon Ah không phải là loại người sẽ nói lời chia tay một cách bốc đồng. Hyun Dal sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nếu cậu hét to vào mặt anh, nhưng nụ cười quyết đoán của cậu thậm chí còn xa cách.

Tại sao?

Chia tay như thế này thật vô lý. Chuyện này sẽ giải quyết xong nếu cho nhau thời gian suy nghĩ rồi gặp lại và nói chuyện khi đã bình tĩnh. Cũng không phải là mấy chuyện không thể sửa được hay ngoại tình, không có việc gì là không thể giải quyết bằng giao tiếp. Hyun Dal xoa bụng đang kích động của mình.

Có ổn không.

Bình tĩnh nào. Đây không thể là kết thúc được.

Chỉ cần chờ đến cuối tuần thôi. 2 ngày. 48 tiếng thôi.

Phải cho Geon Ah thời gian. Ai cũng đều cần thời gian ở một mình mà.

Nếu tìm lại được sự thoải mái trong lòng thì sẽ giải quyết được thôi. Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, nên hãy bình tĩnh.

Đừng kích động quá. Cũng có phải là trẻ con mới yêu lần đầu đâu, như sống cạnh nhà nhau rồi còn gì...

"Này, Joo Geon Ah!"

Hyun Dal đá cửa rồi chạy ra ngoài. May mắn thay, vẫn còn Geon Ah ở cuối tầm nhìn. Cậu đang đứng khom lưng, vùi nửa đầu vào em gấu bông, chờ thang máy. Mặc dù đã hét toáng tên của Geon Ah nhưng cậu vẫn không quay lại. Hyun Dal nóng lòng đến mức chạy được một đoạn ngắn, hơi thở hổn hển nơi cuống họng.

"Cái này có nghĩa gì không vậy? Có ai khác như em ở đâu được nữa?"

Ngay khi đến nơi trong tầm tay, Hyun Dal thô bạo nắm chặt vai Geon Ah và kéo cậu lại. Tiếng giày thể thao lê trên hành lang vang lên.

Joo Geon Ah đang khóc.

Hyun Dal là người đầu tiên phát hiện ra lông mày rậm. Đôi lông mày luôn đóng vai trò quan trọng nhất trong nụ cười dịu dàng đang cụp xuống. Mồ hôi túa ròng ròng trên trán, như đang cố đè nén xuống lông mày. Mồ hôi cứ chảy xuống, trộn lẫn với nước mắt, làm ướt đẫm má. Những giọt nước lớn trên từng sợi mi dày của mí mắt đang hạ xuống và cứ tiếp tục rơi xuống. Nước mũi chảy xuống tận cằm và để lại vết ố trên em gấu. Hơi thở lẽ ra phải khò khè lại im bật khi cố phun ra nuốt vào vài lần giữa đôi môi mỏng hé mở.

Hyun Dal buông vai ra và lùi lại một bước. Geon Ah từ từ quay về phía thang máy. Cậu tiến ba bước chậm rãi qua cánh cửa thang máy đang mở.

Thang máy cuối cùng đã nuốt chửng hoàn toàn Joo Geon Ah, người quay lưng đi và không xoay mặt lại.

***

Bây giờ thực sự bỏ thuốc lá rồi.

Geon Ah ném bao thuốc vào thùng rác và quyết tâm hứa. Cuối cùng cũng đến lúc phải bỏ hút thuốc, đây là một trong những quyết tâm trong năm mới của cậu từ lâu. Dù biết rằng hút thuốc trong khi chăm chỉ tập gym là một hành động mâu thuẫn, nhưng một khi đã bắt đầu hút thuốc thì không dễ dàng bỏ được. Giống như hầu hết những người hút thuốc lá, ngay từ đầu, việc chạm tay vào thuốc lá không phải là tự mình chọn thực phẩm yêu thích mà là vì muốn cảm nhận được sự đồng nhất với những người bạn chơi cùng. Bản thân không còn là học sinh cấp 3 nữa, giá thuốc lá cũng tăng, hại răng, hại phổi, lại có ý chí bỏ thuốc nên chẳng có lý do gì mà không thử.

Lúc tìm cách bỏ thuốc lá, thế giới đang thay đổi tốt đẹp hơn và có thể tìm nhận được sự giúp đỡ bằng nhiều cách khác nhau. Ngoài miếng dán cai thuốc lá và đồ ăn nhẹ, bạn cũng có thể tải xuống và sử dụng một vài ứng dụng hoặc thuê người kèm. Trước hết, Geon Ah đã chọn kẹo cao su và một ứng dụng dễ sử dụng ngay. Ứng dụng này thông báo cho người dùng theo nhiều cách khác nhau về số ngày họ đã bỏ thuốc lá, số điếu thuốc họ đã cai được, số tiền và thời gian họ đã tiết kiệm được, và cụ thể là sức khỏe của họ đã được cải thiện như thế nào. Nhờ không hút thuốc trong hai ngày cuối tuần, chức năng hô hấp của cậu đã bình thường trở lại, khứu giác và vị giác cũng hồi phục đôi chút.

Geon Ah đột nhiên nhìn đồng hồ. Đã hơn 6 giờ và chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm. Cậu liếc nhìn cánh cửa, rồi lại chìm vào suy tư.

Có rất nhiều loại kẹo cao su chống hút thuốc...

***

"Mấy đứa à, chào nhau đi. Đây là người yêu của tao."

Sau ba ly rượu bom, Joo Geon Ah trịnh trọng tuyên bố. Ánh mắt của cả đám đều tập trung vào figure mà Geon Ah vừa đặt lên bàn.

Họ cùng lúc không nói nên lời. Chuyện này xảy ra trước khi bất kỳ ai kịp nói một lời an ủi, kẻ vừa thú nhận chuyện chia tay.

"Đẹp đúng không? Cái này không thể mua trên thị trường được đâu."

Geon Ah mỉm cười rạng rỡ khi cậu cẩn thận ôm lấy một figure người nhỏ hơn lòng bàn tay mình. Sau khi liên tục uống rất nhiều rượu bom như một hình phạt của trò chơi nắp chai, mặt đỏ bừng và trông có vẻ như đầu óc không còn tỉnh táo. Giữa lúc mọi người im lặng, Jin Woo cố gắng an ủi cậu bằng những lời không khác gì lần trước, nói rằng cuộc sống không có nghĩa là phải sống một mình, đã hoàn toàn bị phân tâm bởi người yêu mới vừa được giới thiệu của Geon Ah.

"Đỉnh thật. Mua cái này ở đâu vậy?"

"Không phải mua... Quà nhận được từ Hyun Dal đó. Tìm hiểu thử thì thấy có nhiều người xem việc tạo ra mấy món nay như một sở thích."

"Tao cũng muốn mua nữa."

Geon Ah rất phấn khích và bắt đầu nói một cách điên cuồng. Rằng có một nhóm làm figure như một sở thích, những loại vật liệu nào cần thiết để tạo ra một thứ như thế này, rằng có thể thấy phát thảo được thực hiện cẩn thận như thế nào, rằng họ muốn thuê một studio và ngủ trong đó, rằng nếu được uống rượu thì họ sẽ làm đến khi thiếp đi thì thôi, trên đường không có ai có thể ngăn cản ai. Geon Ah nhẫn tâm ném tay Chang Hee đi, nói rằng tay gì mà bẩn quá, đặt chiếc thìa trước mặt Paradise.

"Điên mất thôi. Geon Ah à, mày sốc lắm hả?"

"Joo Geon Ah chia tay và bước vào thế giới Otaku."

Geon Ah nghe thấy tiếng chọc ghẹo và phớt lờ nó sau đó vớt một miếng chả cá ra khỏi nồi lẩu và thổi phù phù. Jae Wook, người đang xem xét khuôn mặt tròn tròn sưng sỉa, đã lên tiếng hỏi.

"Nhưng sao lại chia tay? Cứ tưởng là quen nhau êm đẹp rồi chứ."

Câu hỏi nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của Jae Seon. Geon Ah há hốc miệng cho đến khi chạm vào chóp mũi rồi dừng lại.

"Chỉ là không hợp nhau thôi."

"Hẹn hò với cùng một Alpha rất khó khăn. Tao không biết ban đầu mày hẹn hò có phải là vì anh chàng đó không, nhưng trước giờ mày chỉ toàn quen với Omega thôi. Đừng làm bất cứ điều gì mình chưa từng như vậy."

"Nhưng mà Geon Ah cũng không quen Omega lâu lắm rồi."

"Lần này cũng là 100 ngày không đi đến đâu à?"

"Này. Nhưng đã cùng nhau kỷ niệm mà phải không?"

"Kỷ niệm kiểu gì khi mới quen nhau chứ?"

Chỉ là muốn kỷ niệm thì là ngày kỷ niệm thôi chứ. Geon Ah vừa càu nhàu vừa đứng dậy. Jae Wook vừa nhìn vừa ra hiệu thì cậu đã lắc đầu.

Sau khi từ chối hút thuốc, ngay khi Geon Ah rời khỏi chỗ ngồi để đi vệ sinh, cả bàn đã trở nên yên tĩnh. Jae Wook đã lấy lại khẩu vị và rót đầy ly cho những người còn lại.

"Cũng hơi kỳ nhỉ. Nếu biết Geon Ah chia tay thì tao đã không gọi nó đến rồi."

"Sao vậy? Chia tay thì phải giải toả bằng rượu chứ, sao đây?"

"Nhưng thấy nó đặt thứ như thế bên cạnh mình, không phải điều đó có nghĩa là cần thời gian ở một mình sao? Tao lo lắm."

"Ha Hyun Dal hay gì đó, tên đó đúng là một tên khốn nạn. Ăn ngon, sống tốt, rồi định quyến rũ Geon Ah của chúng ta, ăn sạch rồi chùi mép à?"

Jin Woo đập mạnh vào bàn và trợn mắt. Jae Seon đang theo dõi, đơm vào.

"Có đúng là Geon Ah bị đá không?"

"Chắc là vậy. Geon Ah thích thằng đó biết bao nhiêu. Và nó sẽ không bao giờ chia tay trước."

"Đồ tệ bạc!"

"Đồ tệ bạc!"

Họ cùng nhau hét lên. Jin Woo là người đầu tiên phát hiện ra điện thoại di động của Geon Ah đặt trên bàn.

Nhóm say rượu dễ bị kích động. Không thể đứng nhìn bạn mình đau khổ được! Đồ tệ bạc có bị mắng cũng đáng! Joo Geon Ah khi hẹn hò sẽ luôn như một kẻ ngốc, nhưng điều đó đâu phải lỗi của nó, phải không? Ai cũng vậy mà! Mấy tháng bên nhau không ngó ngàng gì nhau mà vừa buông ra là tặng figure làm quà! Vì bản thân không thể có mối quan hệ nào với tên đó nên không có gì lạ khi Geon Ah nhận quà như một dấu hiệu cho thấy nó chỉ nên ôm cái figure như điều đương nhiên thôi! Khốn khiếp! Tệ bạc!

Jin Woo chống lại nỗ lực ngăn cản của Jae Wook và nhặt điện thoại của Geon Ah lên. Khi thằng quỷ nhỏ hét lên đòi thực thi công lý, Chang Hee đã bật cười. Thông tin liên lạc của Hyun Dal vẫn còn trong danh bạ điện thoại. Không có tên thân mật hay ký tự đặc biệt, chỉ có 3 chữ cái cứng nhắc.

Jin Woo nhấp vào tên.

- Alô.

Giọng nói thô ráp của Hyun Dal vang lên qua loa ngoài. Rõ ràng có sự căng thẳng trong giọng nói khàn khàn của anh. Jin Woo, người thực sự làm cho tới và gọi, giờ không biết phải làm gì và nhìn xung quanh, phập phồng cánh mũi.

Một lúc lâu sau khi tất cả mọi người trợn tròn mắt và không nói gì, Hyun Dal đã mở lời trước vì nghĩ rằng Geon Ah là người gọi.

- Em đang ở đâu vậy?

"........"

- Em ở đâu vậy. Anh sẽ đến đó.

Với một giọng điệu hoàn toàn khác với tiếng 'Alô' thô ráp, giọng nói trầm thấp thật nhẹ nhàng và êm dịu. Jae Wook nhìn quanh cửa và cố gắng thuyết phục Jin Woo cúp máy, nhưng trong ý thức say xỉn của Jin Woo, thì Ha Hyun Dal được kết luận rằng là một thứ rác rưởi không thể dung thứ được.

"Thằng khốn nạn, mày có thể duỗi chân ra khi ngủ được không? Tại sao mày lại biến thằng nhóc đó thành một Otaku bằng cách tặng nó cái figure nhỏ vậy? Nó cầm figure nhỏ ra và tự giới thiệu đó là người yêu của nó!"

- ............

"Nhưng mà cái đó mua ở đâu vậy?"

"Thằng điên này, tức cười quá đi."

Chang Hee đang bận xem điện thoại, dậm chân và bật cười. Lũ khốn, cúp máy đi! Jae Wook không khỏi đứng dậy và chộp lấy điện thoại của Geon Ah.

"Tôi xin lỗi, bọn nó đã uống quá nhiều."

- Đó là đâu vậy?

Ha Hyun Dal điềm tĩnh hỏi. Giọng nói của 'Alô' đã trở lại.

***

Hyun Dal xuất hiện tại bữa nhậu chưa đầy một giờ sau. Đó là khoảng thời gian Joo Geon Ah bắt đầu buồn ngủ sau khi cố gắng pha loãng hơi say của rượu bom với đồ nhắm và nước.

Jae Seon là người đầu tiên nhận ra Hyun Dal khi anh xuất hiện. Jae Seon chạm mắt với Hyun Dal, người đang đứng từ xa và nhìn chiếc bàn như thể anh đã chết. Ánh mắt giận dữ đã được thu lại. Hyun Dal đi thẳng và đứng trước mặt họ.

"Xin chào."

Ngay cả trong lúc này, anh vẫn lịch sự. Sau khi Jin Woo gãi đầu và giả vờ nghe điện thoại để rời khỏi phòng, không một ai còn lại để nói bất cứ điều gì hay thừa nhận sự tồn tại của Hyun Dal, chứ đừng nói đến việc chào lại anh.

Hyun Dal từ từ đảo mắt và thấy Joo Geon Ah đang tựa vào vai Jae Wook. Vệt đỏ đã biến mất và khuôn mặt tái nhợt của cậu buồn bã áp vào bả vai bạn mình. Trước mặt là Paradise, và một cái bánh cá tròn nhỏ được đặt bên cạnh hợp với kích thước của figure. Thực sự là một kẻ đáng thương có trái tim tan vỡ.

"Này, Joo Geon Ah."

"........."

"Geon Ah ơi."

Hyun Dal gọi tên, từng chữ một, nhưng Geon Ah chỉ lẩm bẩm điều gì đó anh không hiểu và không mở mắt. Hyun Dal cắn môi trong im lặng. Bỏ Joo Geon Ah sang một bên đi, ngay cả khi bản thân anh cố gắng hiểu loại người uống nhiều rượu vào các buổi tối các ngày thường rốt cuộc họ làm những gì và lối sống ra sao, nhưng vẫn không thể hiểu được.

Hyun Dal đã từ bỏ việc hiểu. Môi trường phát triển, giá trị quan, tính cách và bản thân tương đối khác nhau.

Giống như Joo Geon Ah.

Anh xin lỗi Jae Wook bằng một cái liếc mắt. Jae Wook nhẹ nhàng lùi lại và ngồi xuống chiếc ghế trống, Geon Ah bắt đầu vặn vẹo. Hyun Dal kéo cánh tay của cậu và quàng qua cổ mình.

Khi cơ thể dính vào nhau, nhiệt toả ra từ má áp nhau. Nhiệt độ cơ thể của cậu đã làm tan chảy trái tim đã bị kìm nén bởi sự oán giận và nỗi buồn suốt cuối tuần. Hyun Dal vô thức ôm Geon Ah với vẻ mặt dịu dàng, khi cảm thấy ánh ánh mắt nhìn mình, anh từ từ hạ cánh tay xuống.

Sau khi lay nhẹ vai và đánh thức, Geon Ah cuối cùng cũng mở mắt ra. Ngay khi ánh mắt chạm nhau, cậu đã cười bật rất tươi.

"Hả? Anh đang làm gì ở đây vậy?"

"Ra ngoài nói chuyện đi."

Hyun Dal đứng dậy và thì thầm. Geon Ah từ chối sự giúp đỡ và tự đứng lên. Phải mất gần một phút để thẳng người bước ra ngoài, không biết là đang kiểm tra nồng độ cồn khi lái xe hay leo dây nữa. Hyun Dal im lặng chờ đợi, rồi giật lấy cánh tay cậu từ ngưỡng cửa và giữ chặt.

Hyun Dal đã đóng cửa và đưa Geon Ah ngồi xuống cầu thang tầng trên tối tăm. Mùi mốc và mùi soju bốc ra từ cầu thang đã kích thích khứu giác nhưng cậu cũng không hề nhận ra nó khó chịu. Hyun Dal vòng tay quấn lấy đầu định dựa vào bức tường bẩn và kéo lên vai cậu lên. Geon Ah đã phủi tay và ngồi thẳng người dậy.

"Anh đang làm gì ở đây vậy? Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."

"Không bao giờ gặp lại à? Muốn làm gì thì làm hả."

Hyun Dal cười khẩy vì lời nói vô lý. Trên đời này làm gì có người yêu nào chia tay nhau như vậy chứ? Không phải ai cũng nhập cư kiểu đó đâu, vậy ai khác ngoài Joo Geon Ah chịu trách nhiệm cho mối quan hệ điên rồ này khi họ hẹn hò và hôn nhau rồi không gặp lại nhau vào ngày hôm sau? Chịu đựng được 3 ngày, nói rằng phải cho cậu thời gian, cuối cùng anh cũng đã mất bình tĩnh sau một cuộc gọi và chạy đến chỗ của Geon Ah, ôm Geon Ah vào lòng, đủ loại cảm xúc ùa về cùng một lúc, khiến mũi nóng rát và nhức nhối, mắt cứ quay cuồng và đầu đau.

"Em đúng là một thằng kỳ cục."

Hyun Dal đã thành thật thú nhận. Tim cứ thắt lại trước nụ cười của Geon Ah. Đôi chân của Joo Geon Ah run rẩy và cậu nắm chặt đầu gối. Bên dưới mi mắt rũ xuống, con ngươi đang liếc lên. Bàn tay to lớn vốn trắng trẻo, bất cẩn đặt vào đầu gối, có màu đỏ nhạt. Hyun Dal đưa mắt vuốt ve mu bàn tay có vẻ thô ráp một lúc lâu.

Geon Ah thở dài nhẹ nhàng với Hyun Dal, người chỉ nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì.

"Chắc do uống rượu bom nhanh quá nên mới say chứ không phải do bất tỉnh nhân sự đâu. Tôi uống rượu giỏi lắm."

"Nói cái gì khó hơn để anh tin em đi."

"Tôi định chăm sóc Ahn Jae Seon và khiến mấy đứa kia sút hắn."

"Nói thẳng ra à?"

"Ừ. Thằng đó như cướp bạn của tôi. Hành xử như tụi nó là bạn bè của mình vậy. Đã cố gắng đối xử tốt với nhau, nhưng nếu không được thì sẽ không gặp tụi nó cho đến khi cả đám tách ra khỏi hắn."

"........"

"Vậy nên đừng làm vẻ mặt đó."

Vẻ mặt đó là vẻ mặt như thế nào nhỉ? Hyun Dal tự tưởng tượng ra.

"Bánh bao hấp có gì để nói?"

"Mặt bị sưng hả?"

"Nếu bán ở cửa hàng tiện lợi thì tốt biết mấy. Mua về ăn hết luôn đi."

Geon Ah phá lên cười. Đôi đồng tử sáng co lại lỏng lẻo, thậm chí cả hàm răng cũng lộ ra giữa đôi môi hé mở lạnh lùng.

Chàng trai run rẩy cho đến khi anh đến nhìn thấy cậu mỉm cười lần nữa khiến lòng anh nôn nao. Anh cũng bật cười và quên mất rằng mình đã buồn bã suốt cả cuối tuần. Như một tên ngốc, Hyun Dal vắt óc cố nghĩ ra một trò đùa khác. Trước khi kịp nhận ra, tiếng cười đã dần tắt đi. Đôi mắt im lặng của Geon Ah dán chặt vào má và khóe miệng của Hyun Dal. Say rượu vì uống rượu phải không? Không, không phải cái này. Một cái gì đó dí dỏm hơn một chút ...... . Anh cứ đang cắn môi lo lắng vì không nghĩ ra được câu nói đùa hay ho nào thì Geon Ah dùng khớp ngón trỏ gãi nhẹ vào tai như thể không sao. Khi Geon Ah chạm mắt với động chạm đùa giỡn, mắt cậu mở to.

Hyun Dal cứ thế lao về phía môi của Geon Ah.

Ngay trước khi môi chạm nhau, Geon Ah đã nghiêng đầu sang phải. Khi Hyun Dal đổi hướng như một tên lửa dẫn đường, lần này Geon Ah lại chạy sang bên trái. Tuy nhiên, ngay lúc Geon Ah đứng dậy để tránh khuôn mặt đang kiên trì theo đuổi mình thì cằm cậu đã bị tóm lấy. Cậu giật mình, nao núng dừng lại. Trong nhất thời, Geon Ah đang loạng choạng bị đẩy vào tường nhưng không thấy đau, Hyun Dal không hề thả lỏng bàn tay đang ôm cằm khiến cậu không thể tránh khỏi ánh mắt của anh.

"Tôi đã ăn súp chả cá cay."

Geon Ah ngậm miệng nhỏ lại và thì thầm. Bầu không khí đau buồn đã bị phá vỡ. Hyun Dal giả vờ không nghe thấy và nhẹ nhàng xoa mũi, rồi cứ đợi Geon Ah tự mở miệng. Mặc dù ý định hoàn toàn khác, nhưng cuối cùng miệng cũng mở ra.

"Tôi cũng đã uống rất nhiều rượu, nên nếu hôn nhau thì sẽ bị lây đó."

Dù cho có bỏ qua súp chả cá thì câu chuyện kiểm soát cũng quá hoang đường nên không thể bỏ qua được. Khi Hyun Dal cau mày giận dữ và buông cằm ra, Geon Ah đứng lệch đã cười khúc khích.

"Cười gì? Thích không? Ghét chết đi được."

"Sao lại đến đây?"

"Anh đến vì bực bội tại đám bạn của em gọi điện chửi mắng anh mà!"

Khi anh hét lên, Geon Ah từ từ tắt nụ cười của mình. Xin lỗi. Tôi sẽ đảm bảo không có chuyện như thế xảy ra lần nữa. Cậu bình tĩnh chớp mắt và vỗ nhẹ vào vai anh. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Hoặc như thể họ chỉ như những người bạn có thể nhẹ nhàng an ủi lẫn nhau.

Hyun Dal cáu kỉnh gạt bàn tay chạm vào vai mình ra. Bàn tay bị hất mạnh đến mức phát ra âm thanh lách cách, vang lên trong không trung một cách lúng túng. Bất ngờ trước âm thanh ma sát, Hyun Dal nao núng nheo mắt và quay lại. Geon Ah giấu bàn tay bị hất ra phía sau và gãi đầu. Lòng bàn tay ắt hẳn cũng sẽ đỏ như má.

Trong lòng đau khổ, định cúi đầu xuống nhưng Geon Ah thận trọng tiến lại gần. Bàn tay tưởng chừng như đang chạm nhẹ vào lưng, nhưng chỉ sờ vào áo sơ mi rồi biến mất.

"Đi nào. Tôi sẽ đưa anh ra xe."

"Bây giờ lại có ai đó đang đưa ai đó đến chỗ ai đó."

"Đã nói là không có say mà, tên này, tỉnh ráo hết rồi."

"........"

"Dừng lại và đi thôi, được không? Đã nửa đêm rồi. Ngày mai anh phải đi làm mà."

Hyun Dal đang nhìn chằm chằm xuống sàn, ngẩng đầu lên. Geon Ah đã không tránh khỏi ánh nhìn trực diện. Dù vẫn chưa hiểu hết nhưng Hyun Dal giờ đã biết rằng bên trong nụ cười vô tư kia khác hẳn với vẻ bề ngoài.

"Đừng mồi chài kiểu đó nữa mà hãy bảo anh cút đi đi."

"........"

"Vậy thì anh thật sự... sẽ dừng lại."

"Tôi không thể nói câu đó được."

Geon Ah từ chối ngay sau khi nói xong vì sợ mình sẽ nhận được câu trả lời kiểu nào. Thậm chí còn lắc đầu trơ trẽn.

Hyun Dal nghiến răng và nuốt cơn giận. Dù có thế nào đi nữa thì Hyun Dal cũng đặt tay lên lưng của Geon Ah khi cậu dẫn anh về phía cầu thang, và khiến Hyun Dal tức nổi gân cổ.

"Đồ khốn nạn đê tiện đáng thương. Thậm chí không thể nói những điều ghét bỏ đúng không? Trả lại figure vừa tặng đây."

"Gì? Không thích. Làm gì có chuyện cho rồi lấy lại chứ?"

"Răng đền răng, mắt đền mắt, kẻ hèn hạ kẻ khốn nạn."

Anh đã bao giờ cư xử trẻ con như thế này trong đời chưa? Geon Ah mở to mắt và cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn, nhưng Hyun Dal lại thật lòng. Anh muốn giật lấy món quà mà anh đã tặng Joo Geon Ah ngay trước mặt cậu, đặt nó vào tủ kính ngay bên cạnh, và khịt mũi cươi khẩy khi nhìn khuôn mặt tiếc nuối của Geon Ah.

Geon Ah đợi cho đến khi tiếng thở lớn của Hyun Dal lắng xuống rồi mới nói.

"Tôi hứa, nếu không gặp nhau trong một tháng thì sẽ ổn thôi."

"Anh không thể, vì anh muốn thấy nhiều điều tốt đẹp hơn trong cuộc đời của mình."

Hyun Dal đã không lùi bước và đáp lại. Gương mặt cứng đầu, thái độ kiên quyết và khuôn mặt của Geon Ah cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt.

Lần đầu tiên, Hyun Dal cảm thấy tiếc nuối vì Geon Ah không phải là Omega. Dù nghĩ thế nào đi nữa thì lúc này việc tiết Pheromone ra để dụ dỗ cậu là hành động đúng đắn. Trong khi tưởng tượng ôm lấy thân thể Omega đang ngã gục, tiết Pheromone có thể khiến đối phương mất thăng bằng và trao nhau một nụ hôn hòa giải, Hyun Dal nhìn vào đôi chân vững vàng của Geon Ah. Nó đứng vững đến mức người ta tin rằng cậu đã cắm rễ xuống đất. Không có cách nào để gây ra sự dao động với Pheromone của Alpha.

Tuy nhiên, tình thế lại khác khi đôi mắt lơ đãng di chuyển. Lợi dụng lúc ánh mắt của Geon Ah đang dao động, Hyun Dal đặt tay lên cổ áo sơ mi.

"...Đang làm gì vậy?"

"Hơi nóng nhỉ."

Lần đầu tiên trong đời, Hyun Dal cởi đến 3 cái nút bên ngoài nhà. Khi ngực lộ rõ ra, đồng tử của Geon Ah rung lên. Cậu đỏ mặt lùi lại một bước, đôi chân tưởng chừng như bị cắm rễ đã nghiêng ngả. Hyun Dal đã lấy lại được sự tự tin, xoa xoa xương quai xanh thẳng tắp của mình và thở dài.

"Đang là mùa hè, anh đoán là do mình cài nút đến tận cổ là hơi kín rồi."

"Anh bị sao vậy hả? Điên rồi hả?"

"Sao vậy? Lúc nào mới mở mang tầm nhìn đây?"

"Du học sinh bảo thủ đâu rồi?"

"Ngày nhận được dildo cũng chết theo luôn rồi."

Không nói nên lời, Geon Ah ngậm miệng lại. Ha Hyun Dal luôn biết cách hành xử trơ trẽn. Ngay cả trong hoàn cảnh này, Ha Hyun Dal vẫn cứ là chính mình. Ha Hyun Dal cũng cứng đầu. Họ không hoàn toàn đối nghịch nhau. Có những chỗ cả hai rất hợp và có những chỗ không hề. Nhưng đôi bên hợp với nhau... nhiều hơn cậu nghĩ. Hyun Dal mím môi nhiều lần, không biết làm thế nào để tự mình truyền đạt kết luận của bản thân. Geon Ah đã không chờ đợi.

"Tôi mệt và cần phải về nhà, anh cũng về đi."

Sau khi thông báo một cách nhanh chóng, Geon Ah vội vàng bước vào trong và tìm thấy bàn mình ngay lập tức. Cậu gom đồ và vội vã chào cả đám.

"Tụi bây, tao sẽ thanh toán hóa đơn rồi đi. Xin lỗi vì rời đi trước. Ngày mai còn phải đi làm nữa, nên hãy chơi thật vui nhé."

Hyun Dal đi theo phía sau đã nắm lấy cánh tay của Geon Ah. Geon Ah giả ngốc, giữ chặt figure bằng cả hai tay. Cậu cũng nhanh chóng chuyển figure mình đang cầm trên tay sang một bên, đứng nghiêm và giả vờ lấy ba lô của mình, giấu hoàn toàn figure. Đó là một động tác nhanh và chính xác đến mức không thể tin được đối với một kẻ đang say rượu, đến mức khoảnh khắc anh muốn tỏ ra thô lỗ nhưng lại cảm thấy đau khổ.

Hyun Dal xoa trán mạnh đến mức phát đau. Ngay từ đầu, không thể không yêu Joo Geon Ah mà, các mặt tuyệt vời của Geon Ah không thể thấy chỉ sau một đêm hay cứ đứng một góc mà nhìn là ra.

Geon Ah quay người về phía quầy tính tiền, và đó là lúc Hyun Dal đang định đuổi theo phía sau.

"Anh sẽ đưa bạn về. Anh thậm chí còn chưa chạm tí rượu nào luôn."

Jae Seon, người đã im lặng suốt thời gian nãy giờ, đứng dậy mỉm cười.

(Ở đây mình dùng 'anh' là vì thằng khùng này nó bắt Geon Ah và đám Jae Wook gọi là bằng hyung. Nên rất hay trơ trẽn vai vế với Geon Ah á.)

Nụ cười vỡ tan ngay đầu mũi như một tiếng thở dài. Trước khi Geon Ah có thể quay đầu về phía âm thanh bị đè nén, Hyun Dal đã cản đường cậu.

"Ya."

Tiếng gọi ngắn gọn rõ ràng là gây sự. Jae Seon ngơ ngác nhìn Hyun Dal đang đứng trước mặt mình.

"Cái thằng này thiệt tình đang làm cái trò gì thế hả?"

Một năng lượng hung tợn mãnh liệt tỏa ra từ Hyun Dal. Vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt tập trung rõ vào một nơi và khóe miệng nhếch lên. Ngay trước mắt mày đây. Mày không nhìn thấy tao à? Những lời sau đó bị ngắt quãng và kịch liệt hơn nhưng Jae Seon vẫn không phản ứng.

Geon Ah định hướng về phía cửa đã vội quay người lại hoàn toàn. Bầu không khí thật bất thường. Jae Wook, người thường xuyên tham gia vào các cuộc ẩu đả trong bữa nhậu, đã bắt đầu dọn ly soju ra xa khỏi bàn. Jae Seon nheo mắt cười.

"Cậu đang nói gì về tôi vậy? Tôi đang nói là tôi sẽ giúp đỡ một người bạn say rượu thôi."

"Tại sao lại bám chặt lấy người có người yêu như đỉa không để người ta yên vậy?"

"Người yêu? Cậu ấy nói chia tay rồi mà, ai mà quan tâm chứ?"

Hyun Dal mỉm cười và thỏa mãn. Geon Ah nhìn thấy tay anh đang tìm nút trên tay áo sơ mi, nhanh chóng nhảy ra và đứng trước mặt Hyun Dal. Geon Ah đã chặn đứng khoảng cách giữa họ bằng một chuyển động nhanh chóng, thậm chí không còn một vết rượu nào còn sót lại.

"Hyun Dal ơi."

"Tránh ra."

"Đừng vậy mà. Nha?"

"Bây giờ thằng khốn đó đang trước mặt..."

Ánh mắt của Hyun Dal trượt qua vai Geon Ah. Jae Seon thản nhiên quay lại nhìn. Geon Ah nhẹ nhàng đặt tay lên má Hyun Dal giữ ánh mắt anh lại, giống như anh đã từng.

"Em sẽ không nói gì với Jae Seon nữa, vì vậy đừng làm ầm ĩ thế này. Nha?"

Khi đang nói chuyện, lông mày của cậu trở nên tròn xoe, cậu ngoan ngoãn và bình tĩnh lại rồi bắt đầu di chuyển chóng mặt. Hyun Dal bị phân tâm bởi sự thay đổi ồn ào trên khuôn mặt, cắn chặt đôi môi khô khốc của mình. Geon Ah không bỏ lỡ cơ hội và nắm lấy cẳng tay anh. Nếu lúc đó giọng nói của Jae Seon không được nghe thấy từ phía sau, Geon Ah đã thành công kéo Hyun Dal ra khỏi cửa.

"Geon Ah ơi."

Dù chỉ là gọi tên nhưng giọng nói của Jae Seon lại dịu dàng đến không ngờ. Đôi mắt nâu vốn đã mờ dần trước mặt Geon Ah của Hyun Dal, ngay lập tức lấy lại tiêu điểm. Khi Hyun Dal duỗi đôi chân dài ra và cố gắng đi qua, Geon Ah đã níu lấy anh. Đôi mắt lần này cay nghiệt quá mức, vì vậy Geon Ah đã lựa lời một cách cẩn thận. Cần có những lời trung lập để có thể giải quyết tình hình mà không phải đụng đến Jae Seon hay lợi dụng cảm xúc của Hyun Dal.

"Đừng đánh đứa nhỏ hơn anh."

"Gì?"

Dựa trên thực tế khách quan, Hyun Dal đã nghiêm mặt với lời tốt nhất được chọn. Geon Ah bồn chồn liếm môi.

"Đánh nhau với một thằng nhỏ hơn anh thì có hơi kỳ."

"Em buồn thế, vì vậy anh nên cân nhắc hạng cân của thằng khốn đó sao, Geon Ah ơi?"

"Hạng cân quan trọng biết bao nhiêu—"

"Anh đây cũng sẽ đưa Hyun Dal về nhà."

Cơ hội cuối cùng cứ thế bay đi.

Geon Ah nhìn thấy nắm đấm của Hyun Dal giáng xuống mũi Jae Seon. Với một tiếng hét duy nhất, Jae Seon ngã xuống bàn bên cạnh. Mọi người bắt đầu la hét, Jae Seon cố gắng đứng dậy, sau đó bát đĩa rơi xuống và quán bar nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn.

Jae Seon từ từ thẳng lưng đứng dậy, dùng đôi tay run rẩy vuốt ve nhân trung. Máu cam dính trên đầu ngón tay. Geon Ah chạy vào giữa đống hỗn độn và kiểm tra xương mũi của Jae Seon. May mắn thay, không có vấn đề gì với xương.

"Đừng làm bẩn tay mình bằng mấy cái này!"

Geon Ah lắc mặt Jae Seon và nhìn lại Hyun Dal. Hyun Dal với đôi mắt kiên quyết mạnh mẽ, trừng mắt nhìn một lúc rồi mím chặt môi. Sự kích động không thể nguôi ngoai, tim anh đập rộn lên nhanh chóng.

"Hình như hiểu lầm rồi. Nhưng tôi ủng hộ cho Ha Hyun Dal."

Ngay khi cậu nghĩ sự náo loạn sẽ chấm dứt chỉ bằng một cú đấm thì Jae Seon mở miệng. Vết máu đỏ sậm đã được lau đi một cách thô bạo, làm bẩn bàn tay, cổ và tay áo khô khốc của gã.

"Tôi thích Geon Ah ở bên cạnh cậu."

"Đang nói cái đéo gì vậy?"

Hyun Dal lặng lẽ hỏi. Giữa khung cảnh ồn ào xung quanh, giọng nói của anh vang lên rõ ràng.

"Tôi hỏi điều đó có nghĩa là gì."

"Tôi đã nghĩ nếu Geon Ah bị cậu đá thì lần này tôi có thể an ủi anh hết lòng. Nhưng mà..."

Jae Seon nhíu mày.

"Có vẻ như cậu mới là người bị đá. Thật là đáng tiếc."

"......."

"Tôi thích cậu vì nắm bắt chủ đề rất tốt, nhưng không hiểu tại sao lại có sự thay đổi đột ngột như vậy." (*)

Jae Seon đi ngang qua Geon Ah và bước về phía trước, vuốt tóc cho cậu. Máu đã cứng lại và chuyển sang màu sẫm đang bám chặt vào tay. Máu mũi liên tục chảy làm ướt đôi môi mỏng. Jae Seon mỉm cười rạng rỡ.

"Tôi đã nỗ lực rất nhiều nhưng thật đáng tiếc. Thật đáng thất vọng..."

"Cái thằng điên này!"

Hyun Dal lại lao tới một lần nữa. Khi những chiếc ly bị đổ ào và các nhân viên chạy tới, mùi rượu soju tràn xộc vào mũi. Xin lỗi quý khách, nhưng nếu làm thế ở đây, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát. Làm ơn hãy ra ngoài ạ. Những yêu cầu lịch sự xen lẫn với tiếng ồn ào của mọi người.

Geon Ah bận rộn di chuyển đôi mắt của mình. Jae Seon dùng hết sức mình đá mạnh đôi chân vào eo anh. Động tác quá chậm nên Hyun Dal đã tóm lấy chân gã và ném đi. Khi Jae Seon lăn lộn qua lại, Hyun Dal trèo lên người gã và giơ tay lên. Geon Ah hét lên, dùng hết sức nắm lấy cổ tay trước khi nắm đấm giáng xuống. Không phải vào mặt!

Geon Ah vòng tay thật chặt quanh Hyun Dal, người đang vùng vẫy và đi ra ngoài cửa. Khi người vùng vẫy cuối cùng được đưa xuống cuối cầu thang, Ahn Jae Seon bất tử xuất hiện và bất ngờ tung một cú đá. Sau khi bị đá vào mông, Hyun Dal giật ba lô của Geon Ah và đánh vào đầu Jae Seon.

"Paradise của tôi!"

Geon Ah tức giận bật khóc và nhặt chiếc ba lô lên bị ném đi. Trong khi đó, Jae Seon tát vào má anh một cái bằng mu bàn tay và Hyun Dal dùng đầu gối ấn vào lưng gã. Cơ thể của hai người đàn ông lăn lộn loạn xạ xuống một con hẻm bẩn thỉu.

"Này, xe, đi thôi! Xe, cẩn thận, chờ chút!"

Geon Ah vẫy vẫy tay trước xe. Hai người, lối này! Cậu đẩy Jae Seon bằng tay trái và Hyun Dal bằng tay phải vào mép đường. Jae Seon lảo đảo bay và tông vào cột điện thoại. Hyun Dal trượt trên đôi chân chưa đứng vững và lao vào cậu. May sao hôm nay không phải là giày đá banh, Geon Ah đã dùng chân còn đi giày để chặn anh lại và một bên giày bị tuột ra và lăn trên đất. Jae Seon cầm đôi giày và tát vào má Hyun Dal.

(Ừm thì vì sao không mang giày đá banh, các bạn lên search 'soccer shoe' sẽ thấy ảnh, vì phần đế giày có gai, nếu Hyun Dal thật sự ăn chiếc giày đó vào mặt chắc tui xuyên sách bóp cổ thằng Jae Seon luôn quá...)

"Tên khốn nạn!"

Geon Ah giật lấy đôi giày từ Jae Seon và ném đi, gã không thể chịu đựng được nữa đã giơ tay lên. Ngay lập tức, một ánh sáng chói loá chiếu đến. Tất cả ngừng di chuyển và cau mày. Đèn pha của xe cảnh sát đang chiếu vào họ.

------------------------------------------------------------------------

Chương này hong biết nói sao luôn 🤡 Khúc đầu bi đát, cuối truyện lên phường 🤡

Nhưng thích Hyun Dal chương này quá trời luôn, ý là ảnh hiểu hết tình hình của bồ ảnh, nhưng ảnh không có cách nào nói để Geon Ah đừng đá ảnh. Giận thì giận chứ mà năn nỉ đến khô cổ, la hét quậy tưng um sùm. Đã vậy đổi nết luôn =)))))

(*) : Chỗ này mình sẽ giải thích 1 tí. 'Chủ đề' của Jae Seon nói là concept đó. Thằng khùng này nói bị ảo game hay ảo gì không biết luôn. Nó thích kiểu mọi chuyện diễn ra đúng như nó nghĩ, giống kịch bản nó hay tự biên trong đầu nó á. Ngay lúc nó bắt đầu va vào Geon Ah nó đã nói thích những người nắm bắt đúng 'chủ đề', thì là chủ đề vậy đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro