14. Mùi vị của cậu ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến khi trời hoàn toàn tối đen Lệ Chanh mới ôm áo đồng phục lén lút đi ra khỏi con hẻm nhỏ.

Cảnh sát đã sớm bị Tiêu Dĩ Hằng dẫn đi, bà lão "nhiệt tình giúp đỡ người khác" kia cũng vội vàng trở về nấu cơm cho cháu gái.

Cậu nhìn con hẻm nhỏ không một bóng người, trong lòng ôm áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng, bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.

Đến bây giờ cậu vẫn không rõ vì sao Tiêu Dĩ Hằng lại chủ động đứng ra dẫn cảnh sát vào phút chót, càng không rõ vì sao mình ngửi mùi tin tức tố của anh mà đầu óc lại trống rỗng.

Lệ Chanh lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm ——

Thuốc trị mồ hôi Mông Cổ có mùi gì?

Có tin tức tố nào mùi thuốc trị mồ hôi của người Mông Cổ không?

Tin tức tố lạnh giá có tác dụng gây mê không?

Tại sao đầu óc lại trở nên trống rỗng sau khi ngửi tin tức tố của alpha?

Ngửi mùi tin tức tố của alpha sau khi đánh nhau có ảnh hưởng đến IQ không?

...... Vấn đề của cậu rất kỳ lạ, sau khi liên tiếp tìm kiếm hơn mười câu hỏi, trang web sập.

Lệ Chanh: "..."

Quên đi.

Lệ Chanh nghĩ, tất cả vấn đề không giải quyết được thì cứ lấy vận động quá mức thiếu oxy để giải thích là được.

Cậu cầm điện thoại do dự trong chốc lát, vốn định nhắn tin cho Tiêu Dĩ Hằng nói lời cảm ơn, nhưng mở danh bạ mới phát hiện mình không có số của Tiêu Dĩ Hằng.

Thật ra với mối quan hệ của cậu, nếu cậu muốn tìm thì có hàng ngàn cách để liên lạc với Tiêu Dĩ Hằng, nhưng Lệ Chanh vẫn buộc mình nhét điện thoại vào túi quần.

Đèn hoa vừa thắp lên, cả con phố ngập tràn người tan tầm. Lệ Chanh một mình đi ngược chiều trong đám đông, mỗi người đi qua đều vô thức chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Lệ Chanh đến siêu thị mua một túi ni lông nhét áo khoác đồng phục vào, trong tay cầm một cái áo nặng trịch, dường như cực kỳ có cảm giác tồn tại.

Lệ Chanh trở về trường, lần này cái thang đặt bên ngoài tường vẫn còn, không ai trộm mất. Cậu vài bước liền chạy vào rừng cây nhỏ trong sân thể dục của trường, men theo điểm mù giám sát trở về ký túc xá.

Ký túc xá trung học số 1 Hoa Thành xây theo thuộc tính ABO, chia ra làm ba tòa, mỗi tòa bốn tầng, hai tầng dưới dành cho nam sinh, hai tầng trên dành cho nữ sinh.

Lệ Chanh nhẹ nhàng lẻn về phòng ngủ, bạn cùng phòng của cậu còn đang tự học chưa về.

May là họ chưa về.

Lệ Chanh xách chiếc áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng đi loanh quanh hai vòng trong phòng, giống như chó con ngậm xương đang suy nghĩ nên giấu chiến lợi phẩm của mình ở đâu.

Trong tủ quần áo?

Ký túc xá của bọn họ cấu tạo kiểu trên là giường, dưới là bàn (tủ), Lệ Chanh cẩn thận mở tủ quần áo ra nhìn thoáng qua vào trong, bên trong chất đầy quần áo và chăn dày dùng vào mùa đông, không cẩn thận một chút sẽ đổ xuống, thật sự không thể nhét thêm một cái áo khoác đồng phục nữa.

Giường kiểu này

H

ay là vứt xuống đất?

Lệ Chanh cầm cái áo khoác lên xem xét, chỉ thấy cổ tay áo trắng tinh, ngay cả cổ áo dễ dính mồ hôi nhất cũng sạch bong như mới. Nếu đặt đồng phục của Lệ Chanh bên cạnh để so sánh, rõ ràng của cậu màu đậm hơn.

Hay là treo trên ban công?

Cũng có thể, nhưng mục tiêu quá lộ liễu, những người bạn cùng phòng khác vừa về sẽ phát hiện trên ban công có thêm một cái áo đồng phục lạ, nếu hỏi...

Không đợi Lệ Chanh nghĩ ra cách xử lí chiếc áo khoác này, ngoài hành lang vang lên tiếng huyên náo, nghe giọng là học sinh khác sau giờ tự học buổi tối!

Ba tiếng bước chân dừng lại ở ngoài cửa ký túc xá, có người lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Lệ Chanh hoảng loạn, đầu óc quay cuồng, không do dự ném áo đồng phục kia lên giường của mình!

Cùng lúc đó, cửa ký túc xá bị đẩy ra, ba người bạn omega cùng phòng của cậu xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhìn thấy cậu, ba người họ có chút ngạc nhiên.

"Lệ Chanh, hôm nay cậu về sớm vậy?" Một omega mập mạp hỏi cậu, trong tay còn cầm theo đồ ăn khuya, là lẩu cay mới ra mắt trong căng tin.

Lệ Chanh cứng ngắc gật gật đầu: "Ừ, hôm nay về sớm."

"Lạ thật." Nhóc mập kỳ quái khịt mũi, tàn nhang nhỏ trên mặt cũng chuyển động theo, "Trong ký túc xá của chúng ta sao lại có một mùi alpha hoang dã?"

Lệ Chanh: "..."

Chẳng lẽ mũi của mấy đứa tham ăn đều thính như vậy sao!

Hai người còn lại nghe cậu ta nói cũng tò mò ngửi trái ngửi phải.

"Ô, hình như đúng là có mùi..."

"Thế nhưng mùi rất nhạt, không ngửi được là mùi gì."

"Không giống như alpha khác, có alpha có mùi thum thủm."

Ba người giống như ba con chuột đất ngửi ngửi trong ký túc xá, Lệ Chanh cả người cứng ngắc đứng dưới gầm giường của mình, sợ bọn họ phát hiện có gì đó không ổn.

"Lẩu cay sắp nguội rồi!" Lệ Chanh cái khó ló cái khôn nói, "Món này nóng mới ngon, nguội ăn không ngon!"

Nhóc mập quả nhiên bị cậu làm cho phân tâm, vừa nói đến ăn lập tức đem mùi alpha thần bí kia vứt ra sau đầu.

Hô... Lệ Chanh thở ra một hơi, cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy.

Ba người bạn cùng phòng chia sẻ món lẩu cay, còn rất nhiệt tình mời Lệ Chanh, hỏi cậu có ăn hay không.

Lệ Chanh bị dọa đến no rồi, sao có thể nuốt trôi được.

Ba người bạn cùng phòng này không học cùng lớp với Lệ Chanh, lớp bọn họ có một cậu omega chuyển trường nên còn trống một cái giường, Lệ Chanh mới chuyển đến.

Lúc đầu, khi nghe quản lý nói muốn chuyển ông giời con nổi tiếng của trường vào ký túc xá của bọn họ, bọn họ đều sợ hãi, bắt đầu ảo tưởng cuộc sống bi thảm bị ức hiếp, bị nô dịch, bị bắt nạt.

Thế nhưng sau khi tiếp xúc bọn họ mới phát hiện Lệ Chanh rất dễ nói chuyện, cũng không mồm mép đạo đức giả, hơn nữa cậu còn thông thạo lối đi bí mật trốn ra ngoài trường học nên cứ vài ngày lại mang đồ ăn vặt và tạp chí về cho bọn họ.

Ba người ăn xong lẩu cay, hôm nay đến lượt nhóc mập rửa bát.

Nhóc mập muốn leo lên giường.

Giường của cậu ta và Lệ Chanh kề sát nhau, nếu cậu ta leo lên chắc chắn sẽ nhìn thấy áo đồng phục trên giường Lệ Chanh!

Lệ Chanh hỏi cậu ta: "Cậu rửa bát thì rửa bát đi, lên giường làm gì?" 

Nhóc mập nói: "Tôi vẫn còn mặc đồng phục, ký túc xá nóng quá, tôi lên thay bộ đồ ngủ cho mát!"

Cậu ta vừa nói vừa đặt tay chân lên thang.

Lệ Chanh đứng lên cầm lấy bát đũa của bọn họ: "Tôi không nóng, để tôi rửa cho!"

Nhóc mập: "...?"

Lệ Chanh giống như giẫm lên bánh xe gió, bay đến bồn rửa rửa bát xong lại bay về.

Kết quả vừa mới vào cửa lại phát hiện người bạn cùng phòng thứ hai cũng đứng trên thang giường.

Người bạn cùng phòng thứ hai nói: "Điện thoại của tôi hết pin, sạc pin ở trên đó." 

Lệ Chanh nhào tới, ném dây sạc của mình đến: "Tối nay tôi không cần, cậu dùng đi!"

Người bạn cùng phòng thứ hai: "...?"

Vừa mới giải quyết cậu ta xong, người bạn cùng phòng cuối cùng lại muốn leo lên!

Lệ Chanh muốn nổ tung: "Cậu, cậu lên làm gì vậy?"

Người bạn cùng phòng cuối cùng cười hì hì nói: "Không làm gì cả. Tôi thấy cậu sốt sắng như vậy, sống chết ngăn cản không muốn để cho bọn tôi lên giường nên tôi muốn lên xem trên giường cậu rốt cuộc có cái gì."

Người có thể thi đỗ vào trung học số 1 Hoa Thành IQ không thấp, Lệ Chanh tự dưng bất thường như thế, tất cả mọi người đều nhận thấy có gì không ổn.

Lệ Chanh: "..."

Lệ Chanh dùng hai nắm đấm vỗ bộp bộp vào nhau, có phải bình thường cậu tốt với bọn họ quá nên bọn họ không thèm đặt đại ca Hoa Thành 1 này vào mắt đúng không!

Bốn người ở trong ký túc xá đuổi đánh náo loạn một trận, bởi vì tiếng ồn quá lớn nên bị quản lý chú ý tới.

Người quản lý gõ cửa: "227! Các cậu im lặng chút đi, mấy giờ rồi, ký túc xá sắp tắt đèn đấy."

Lúc này bọn họ mới phát hiện đã muộn như vậy, vội vội vàng vàng chạy đến khu vệ sinh rửa mặt.

Lệ Chanh đi dép lê, là người chạy nhanh nhất trong cả bọn, lúc quay về ký túc xá cậu cũng xông lên vị trí đầu tiên.

Trong khi những người khác còn đang thay đồ ngủ, cậu đã cởi sạch sẽ tất cả quần áo trên người, chỉ mặc một cái quần ngủ dài, hây yo một tiếng rồi trèo lên giường.

Áo khoác của Tiêu Dĩ Hằng nằm êm đẹp trên giường cậu.

Cậu nhấc chăn lên, ngón chân làm bộ như không có gì xảy ra kẹp lấy bộ quần áo kia, chọn thời cơ đạp vào trong chăn——

Khi nhóc mập leo thang trèo lên đã thấy Lệ Chanh thành thật nằm trong chăn, cả người cuộn tròn lại, chăn gắt gao bọc lấy cơ thể cậu. Ngoài ra, trên giường cậu không còn bất cứ thứ gì khác.

Lệ Chanh liếc cậu ta một cái, chậm rãi lấy một quyển truyện tranh dưới gối đầu, vừa đọc vừa huýt sáo.

Thấy cậu cư xử như bình thường, nhóc mập gãi gãi mặt nghĩ thầm, chẳng lẽ đúng là bọn họ suy nghĩ nhiều?

......

Đêm khuya, ký túc xá yên tĩnh, ba chiếc giường còn lại truyền đến tiếng hít thở bình thản.

Nhưng nhịp tim của Lệ Chanh lại không thể yên ổn.

Không giống như bạn cùng phòng, Lệ Chanh chưa bao giờ có thói quen mặc đồ ngủ. Ở một nơi như cô nhi viện, có một cái áo khoác sạch sẽ để mặc đã tốt lắm rồi, nào có vải để mà may đồ ngủ? Mấy đứa nhóc chỉ mặc quần đùi khi ngủ, và cậu cũng không ngoại lệ.

Mãi đến sau khi phân hóa cậu mới đổi quần đùi thành quần dài đến mắt cá chân, thế nhưng nửa người trên vẫn theo thói quen cởi trần, cậu không ngủ được nếu mặc quần áo.

Nhưng đêm nay, trong chăn của cậu có thêm một thứ.

Vải áo khoác đồng phục thô ráp cọ vào làn da của cậu, khóa kéo lạnh lẽo dán sát vào ngực làm cho cả người cậu nổi một tầng da gà mỏng.

Cậu có chút không thoải mái giật giật cơ thể, lặng lẽ kéo chăn ra vùi đầu chui vào.

Nhưng một nơi nhỏ bé và ấm áp như vậy rất thuận lợi cho sự tích tụ tin tức tố.

Mùi băng sương nhàn nhạt phả vào mặt, trong lúc hoảng hốt, Lệ Chanh còn tưởng rằng mình chui vào trong ngực Tiêu Dĩ Hằng.

Thật sự là... Thật sự là...

Lệ Chanh kẹp chặt hai chân.

...... Thật xấu hổ.

......

Đêm nay Lệ Chanh mơ thấy vô số giấc mộng, sau khi tỉnh ngủ đầu óc trở nên rối loạn, không nhớ mình đã mơ cái gì.

Trong ký túc xá vắng tanh, các bạn cùng phòng đều dậy đi học sớm, từ trước đến nay cậu là ông hoàng đến muộn, ngày nào cũng ngủ nhiều hơn người khác một tiếng.

Cậu mù mịt ngồi dậy, mái tóc vàng hoe mờ ảo trong ánh ban mai, chỉ cần cậu không nói, ai nhìn thấy cậu đều sẽ nghĩ rằng cậu là thiên sứ được Thượng Đế ưu ái.

Một lúc lâu sau, tinh thần trống rỗng của Lệ Chanh rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Cậu có thói quen gác chăn khi ngủ, sau khi dậy sớm thường nhìn thấy nửa người trên của mình lộ ra bên ngoài, hai chân kẹp chăn cuộn tròn lại.

Nhưng hôm nay, chăn của cậu còn đang yên đang lành đắp lên người, mà thứ hai chân gác lên chính là...

...... Phắc!

Lệ Chanh hoảng hốt lôi áo alpha ra khỏi chăn, ném xuống đất như ném khoai lang nóng hổi.

Sau khi ném đi cậu lại hối hận, nhanh chóng nhảy xuống nhặt áo lên.

Qua một đêm, mùi alpha nhàn nhạt trên áo đã gần như biến mất, không biết có phải Lệ Chanh suy nghĩ nhiều hay không, cậu cảm thấy trên cái áo này có nhiều mùi hương của mình.

Cậu vốn định hôm nay trả lại quần áo cho Tiêu Dĩ Hằng, nhưng lại sợ Tiêu Dĩ Hằng mũi thính ngửi ra cái gì đó.

Cậu chỉ có thể lén lút ôm bột giặt cùng chậu đi giặt lại áo khoác, trên đường còn suýt nữa gặp được thầy quản lý.

Lạ thật, chỉ là giặt một cái áo thôi mà, cậu giấu giếm làm gì?

Nhà họ Tiêu.

Tiêu Dĩ Hằng rửa mặt xong, sửa soạn lại cặp sách rồi đi ra khỏi phòng.

Ba Tiêu thấy anh chỉ mặc áo đồng phục cộc tay mùa hè, nhíu mày hỏi: "Sao hôm nay không mặc áo khoác? Buổi sáng không lạnh sao?"

Tiêu Dĩ Hằng bình tĩnh nói: "Áo khoác để quên ở trường."

"Đừng để bị cảm lạnh."

"Con biết rồi."

Đoạn đối thoại này nếu diễn ra ở một gia đình khác thì nhất định là một đoạn đối thoại ấm áp giữa cha hiền con hiếu, người cha quan tâm thân thể của con trai mình. Nhưng Tiêu Dĩ Hằng biết rõ, cha dặn dò anh chỉ vì muốn anh không vì bệnh tật mà ảnh hưởng đến việc học.

Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn.

Bàn ăn của nhà họ Tiêu vĩnh viễn yên tĩnh không tiếng động, ăn trong im lặng đã trở thành quy củ mà từ lúc Tiêu Dĩ Hằng còn đang học mẫu giáo đã phải tuân thủ.

Các món ăn trên bàn đều thanh đạm, mỗi người một tách cà phê đen, một miếng bánh mì với rau và giăm bông phô mai cùng một quả trứng, cực kỳ đơn giản.

Dưới con mắt "hiệu quả tối đa", "ăn cơm chỉ vì sinh tồn" của cha mẹ Tiêu, bữa sáng như vậy vừa nhanh chóng vừa giàu dinh dưỡng, bọn họ có thể ăn liên tục ba tháng, ngay cả mứt trong bánh mì cũng không đổi sang loại khác.

Tiêu Dĩ Hằng trầm mặc ăn xong phần của mình, mẹ Tiêu lại bưng hoa quả đã cắt từ trong phòng bếp ra.

Hôm nay mẹ Tiêu chuẩn bị cam tươi hữu cơ, bà cực kỳ chú ý đến chất lượng cuộc sống, rau củ quả ở chợ cũng không thèm liếc mắt một cái, phải là thực phẩm hữu cơ được đóng gói trong hộp, dán nhãn trang trại trên đó mới có thể bưng lên bàn ăn của họ.

Rốt cuộc thì bọn họ là alpha! Cả tiểu khu cũng không tìm được một gia đình thứ hai ưu tú quý phái như bọn họ!

Quả cam cắt thành mấy miếng, Tiêu Dĩ Hằng cầm lấy một miếng đưa vào miệng, nước thịt quả trào ra giữa môi và răng, một mùi thơm ngọt ngào thấm vào đầu lưỡi.

Mùi này...

Tiêu Dĩ Hằng sửng sốt, không khỏi nhớ tới mùi hoa quả mà anh ngửi thấy trong con hẻm tối hôm qua.

Lúc ấy thời gian cấp bách, mùi hương kia lại rất nhạt, chỉ thoáng qua, Tiêu Dĩ Hằng cũng không quá để ý tới hương thơm đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất.

Nhưng hương thơm đó vẫn ẩn sâu trong tâm trí anh, chỉ cần có chút cơ hội, liền cuồn cuộn tuôn ra ngoài.

Khóe miệng Tiêu Dĩ Hằng khẽ nhếch lên, ngón tay thon dài xinh đẹp lại cầm lấy một miếng cam.

Có vẻ anh đã biết tin tức tố của ông giời con vô pháp vô thiên kia là mùi vị gì rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro