Chương 8: Mất khống chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Trọng Hành cởi cà vạt xuống, sau đó cởi từng cúc áo sơ mi ra, nằm trên người Lục Hối chậm rãi liếm cổ anh, bàn tay cầm côn thịt của Lục Hối bắt đầu vuốt ve.

Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, một tháng trước Chu Trọng Hành chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cậu cưỡi lên đũng quần nam nhân, chủ động câu dẫn anh đụ mình, đều là do người đàn ông này, kể từ khi gặp anh, điểm mấu chốt của Chu Trọng Hành mỗi ngày lại thay đổi từng chút. Người đàn ông này từng bước từng bước dụ dỗ cậu, thay đổi cơ thể cậu, khiến cho cậu ngày càng dâm đãng...
Chu Trọng Hành trầm thấp hừ một tiếng, côn thịt đã ngẩng đầu chào từ lâu, hậu huyệt phía sau rất ngứa, làm cho cậu bị mất tập trung.

Lúc này Lục Hối duỗi một ngón tay ra xoa vòng quanh ngoài hậu huyệt, Chu Trọng Hành run rẩy, cậu dán chặt vào người đàn ông, vừa hôn vừa xoa, lúc này Lục Hối cũng đút ngón tay vào, gấp gáp không nhịn nổi mà khám phá, vài lần liền khiến Chu Trọng Hành không chịu được nữa: "Được rồi...được rồi."

"Tự mình ăn đi." Lục Hối không cưỡng lại được.

Chu Trọng Hành nắm lấy con cặc của Lục Hối để gần miệng huyệt của mình, cơ thể cực kỳ nhạy cảm, cậu từng chút từng chút ngồi xuống, để lỗ nhỏ có thể ăn được con cặc thô to kia, cậu "hít" một hơi, giác quan cả cơ thể đều tập trung về một chỗ.

Chu Trọng Hành thở hổn hển, vừa vào được một nửa đã không chịu được, chỉ có thể dừng nửa đường từ từ thích ứng. Lục Hối làm sao chờ kịp, cầm lấy mông cậu đè xuống một cái, liền ép Chu Trọng Hành ngồi thẳng xuống.

"A..." Chu Trọng Hành hét lên một tiếng, "Sâu quá!"

"Mau động!" Hai mắt Lục Hối đỏ ngầu. Côn thịt hoàn toàn bị hậu huyệt ẩm ướt bao phủ khiến trong đầu anh chỉ còn lại ham muốn dục vọng, người trước mắt còn điếc không sợ súng mà kêu gào, anh sắp không nhịn được nữa rồi!

"A..." Chu Trọng Hành bị đâm đến không nói nên lời, đồ vật như hòn lửa đâm sâu vào trong cậu, cậu cảm giác như bản thân bị đâm xuyên qua, cả người nhễ nhại mồ hôi.

Lục Hối hung hăng mắng: "Con mẹ nó!"

Sau đó liền kích động kẹp chặt mông Chu Trọng Hành, nâng lên, lại đè mạnh xuống, đồng thời ngồi trên ghế sô pha dùng sức đẩy eo anh một cái!
"A!" Chu Trọng Hành lớn tiếng kêu lên, tư thế này làm cho con cặc anh đâm vào nơi sâu nhất chưa từng tới, khoái cảm ập đến làm cơ thể anh run rẩy, chỉ sợ sẽ thật sự bị đâm xuyên qua.

Sau đó cậu liền nghe thấy Lục Hối cũng sảng khoái mà gầm nhẹ một tiếng, hai mắt bùng lên dục vọng như dã thú, mất kiểm soát mà di chuyển.
"Đừng...chậm lại đã..." Chu Trọng Hành có chút sợ chống cự lại.

Hai mắt Lục Hối đỏ như máu, hoàn toàn không nghe thấy lời cầu xin của cậu, nắm lấy cà vạt bên cạnh che mắt Chu Trọng Hành, lại dùng áo sơ mi trói hai tay cậu ra sau lưng, thô bạo mà đâm thẳng, hai tay cầm lấy cái mông cậu, một giây cũng không dừng lại dùng con cặc đâm thẳng vào bên trong cậu, mỗi một lần đều chạm đến nơi sâu nhất, tham lam muốn đâm vào nơi sâu hơn.

Chu Trọng Hành không thể cử động, mỗi lần giãy giụa đều bị làm tàn bạo hơn, không thể nhìn thấy gì khiến cho cậu trở nên hoảng loạn, như thể cả thế chỉ có rung động không ngừng nghỉ, mà hình như có cái gì đó tùy ý đâm vào.

Cuối cùng, cậu cũng kiệt sức mà gục vào bả vai của Lục Hối. cơ thể mỗi lần bị đâm đều nhấp nhô theo nhịp. Cậu bị đâm tới nỗi không có sức để mà nói chuyện, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên khàn khàn, dâm đãng.

Lòng ngực Lục Hối dâng lên hạ xuống kịch liệt, kích động mắng: "Tôi con mẹ nó đúng là có bệnh mà, làm sao lại chờ tận một tháng mới thử qua tư thế này chứ!"

Thật sự quá sảng khoái, anh rất ít khi mất kiểm soát, nhưng lần này lại liều mạng mà dùng sức đụ người ngồi trên đũng quần mình. Cắm một lúc lâu vẫn chưa thấy đã ghiền, liền đặt người xuống bàn trà, dang rộng hai chân, lại đâm như lúc đầu. Sau đó liền đổi vài tư thế, làm cách nào để có thể sướng nhất. Con cặc sưng đến đau nhức, không quan tâm gì cả chỉ đâm vào lung tung, làm hậu huyệt co chặt lại, dâm thủy rơi ra liên tục.
Không biết làm đến khi nào, anh liền cảm thấy côn thịt của mình căng phồng lên, một lượng lớn tinh trùng liền được bắn ra, mới cảm thấy tia đỏ trong mắt mình nhạt đi, chậm rãi khôi phục lí trí. Lúc này bọn họ đang nằm dưới đất, Chu Trọng Hành bị anh lật người lại, quỳ trên mặt đất, giống như con chó cái cong mông lên cho anh tùy tiện làm, không hề có một chút tôn nghiêm.

Giống như bị cưỡng hiếp.

Sau khi đã sảng khoái Lục Hối liền buông Chu Trọng Hành ra, cơ thể không còn chỗ dựa liền mềm mại ngã xuống đất, không nhúc nhích. Lục Hối buông tay cậu ra, lật người lại, thấy đôi môi của cậu cắn chặt đến chảy máu, cà vạt cũng bị nước mắt là ướt.

Lục Hối cởi cà vạt lộ ra đôi mắt ướt át. Nhìn đôi mắt của Chu Trọng Hành tâm trạng anh có chút rối bời.

Tệ rồi.

Chu Trọng Hành một tháng qua vẫn luôn chịu đựng cái đau mỗi khi làm, nhưng Lục Hối nhìn bộ dạng hiện tại của cậu thì cảm thấy cậu bị thao tới mức hỏng luôn rồi.

Một đôi mắt vô hồn, không phải Chu Trọng Hành chưa bao giờ lộ ra vẻ mờ mịt, nhưng cậu chưa bao giờ lộ ra vẻ tuyệt vọng trống rỗng như thế

"Này," Lục Hối tiến lại gần, dỗ dành thì thầm gọi: "Tiểu Trâu." 

Cậu không đáp lại, bất động mà nằm ở đó, đôi mắt mở to, nhưng không nhìn cụ thể thứ gì. Giống như cậu là món đồ chạm nhẹ là vỡ.

Không phải chứ, thật sự bị thao hỏng rồi?

Lục Hối ôm cậu lên, lại gọi một tiếng: "Tiểu Trâu? Lão Trâu? Trâu tiên sinh?"

Chu Trọng Hành hình như có chút phản ứng, môi khẽ nhúc nhích, Lục Hối liền chăm chú lắng nghe, mơ hồ nghe được cậu nói: "Đừng...cầu xin anh..."

Lục hối cau mày, ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc, rồi ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng: "Đừng sợ, tôi là a Hối đây, đừng sợ."

"A...Huy?" Chu Trọng Hành mấp máy lặp lại.

"Ừm." Lục Hối an ủi chạm vào cơ thể cậu, ôm cậu chặt hơn, "Tôi là A Huy, ông xã của cậu là A Huy."

"Ông..." Chu Trọng Hành khó chịu nhíu lông mày, "Ông xã?"

"Ai da, đừng sợ, ông xã đây rồi." Lục Hối dịu dàng ôm cậu vào lòng, lại lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà không biết liêm sỉ, "Nếu sợ thì gọi thêm một tiếng ông xã đi, cậu gọi thật là dễ nghe."

"Ông..."

Lục hối an ủi người trong ngực, đợi cậu gọi thêm tiếng ông xã.

"Tê..." Nhưng chờ được là một vết cắn trên cổ.

Haizz, vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc. Khôi phục là tốt rồi.

Lục hối nhìn người trong ngực, tuy rằng trong mắt rất uể oải, nhưng vẫn mê hoặc như thường ngày. Lục Hối không cảm thấy đau lòng cho lắm, nhưng dù sao anh cũng là người gây họa nên vẫn có cảm giác tội lỗi. Nên tiếp tục vuốt nhẹ lưng cậu, nhẹ nhàng nói: "Làm sao thế, vẫn ổn chứ?"

Chu Trọng Hành khép hờ hai mắt lắc đầu một cái.

"Bị tôi làm cho sợ hãi à?" Lục Hối ôm cậu nhấc lên từ dưới đất, nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha, da thịt kề sát ôm chặt cậu, thân mật dùng mũi cọ mũi.
Cảm giác tội lỗi dâng trào, Lục Hối liền dùng trăm phương ngàn kế để lấy lòng cậu, Chu Trọng Hành không quen sự thân mật quá mức này, trên mặt có chút nóng.

Cậu do dự một lúc, hỏi, "Vừa rồi anh rất sướng sao?"

Lục Hối sững sờ: "Khi nãy cậu khó chịu?"

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc cùng vẻ cực kỳ sốc cửa anh, Chu Trọng Hành khẽ cười mỉm, thả lỏng tinh thần, cay nghiệt mà nói:  "Quả thật là giống như đang làm cùng với xử nam."
Lục Hối trợn to hai mắt, trực tiếp đè lên người Chu Trọng Hành, "Tiếp, lại làm một lần nữa, lần này đảm bảo cậu sẽ vừa lòng, nếu không vui , tôi đổi họ Trâu.

Chu Trọng Hành vội vàng đẩy anh ra: "Không được, tôi rất mệt, ngày mai còn phải đi làm nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro