Chương 9: Trận này phải làm ngài sướng chết mới được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không, không được, nếu làm ngày mai tôi sẽ đến muộn." Chu Trọng Hành nhăn nhó đẩy người đàn ông đang đè lên mình.

"Cậu làm việc ở Chu thị đúng không?" Lục Hối nằm úp lên người cậu, ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui, "Ông chủ của cậu cũng quá xấu tính rồi đấy, mỗi ngày đều tăng ca, đúng là vô nhân đạo."

Chu Trọng Hành: "..."

Con mắt Lục Hối hơi chuyển động, nói: "Ông chủ của cậu, tên là Chu Trọng Hành đúng không?"

Chu Trọng Hành hơi nhíu mày lại, hỏi: "Làm sao?"

Lục Hối vuốt ve chỗ nhạy cảm của cậu, thờ ơ  nói: "Tôi vốn định đi phỏng vấn, nhưng nghe nói anh ta rất khó ở, lại quái gở, xấu tính, còn là con ông cháu cha."

Hừ, dù sao anh cũng không có ấn tượng tốt với đám bằng hữu của Lục Vĩnh Phong.

Chu Trọng Hành: "..."

Chu Trọng Hành nói: "Anh ta phải... làm rất tốt đi."

Làm có rất nhiều ý nghĩa.

Lục Hối cắn một bên vú cậu, nghe thấy người dưới thân rên khẽ một tiếng, rất hài lòng, dâm đãng liếm liếm miệng, trêu chọc nói: "Anh ta có "Làm" với cậu sao?"

Chu Trọng Hành rên lên một tiếng, côn thịt trên người khó có thể ngẩng đầu lên.

Lục Hối lưu manh huýt sáo, đầu lưỡi ướt át liếm một đường xuống dưới rốn, đầu lưỡi áp vào rốn của cậu, cái miệng liền cắn cắn.

"Tên..." Chu Trọng Hành thấy cả cơ thể ngứa ngáy, tiếng rên rỉ liền từ kẽ hở giữa hai hàm răng phát ra.

Lục Hối dùng ngón tay cạy mở hàm đang nghiến chặt ra, đưa ngón tay vào khuấy động bên trong khoang miệng ẩm ướt, nói: "Đừng kìm nén, cứ kêu lên đi, lần này không có cười cậu nữa đâu. Lần này sẽ bồi thường cho cậu ha, trận này phải làm ngài sướng chết mới được."

Chu Trọng Hành bị anh nói, có chút buồn cười, liền hút lấy ngón tay đang trong miệng. Sự hòa hợp trên giường của họ rất tốt. Tra công dịu dàng khiến không ai có thể cưỡng lại được. Không được bao lâu phía sau Chu Trọng Hành liền ướt, Lục Hối cũng không nhiều lời, cực kì chuyên nghiệp mà đưa ngón tay vào bên trong.

Lỗ nhỏ dùng qua một lần vẫn mềm mại ẩm ướt, mở ra đóng lại, bị ngón tay khuấy động từng chút một làm lưu luyến. Lục Hối dùng đầu ngón tay ấn vào điểm mẫn cảm, liền nghe được người dưới thân thở hổn hển vì động tình.

Khuôn mặt tái nhợt của Chu Trọng Hành lại đỏ ứng hiện lên vẻ gợi tình, lòng ngực khẽ phập phồng, chưa làm gì đã mềm nhũn tựa như vũng nước, cánh cửa mở ra chờ đợi người đàn ông đi vào.

Lục Hối nở nụ cười, vuốt dương vật của mình vài lần, liền mang áo mưa vào, đỡ dương vật ngay miệng cửa, giống như dụ dỗ mà cọ cọ vài cái, nhưng vẫn không cắm vào. Chu Trọng Hành khó chịu ưỡn ẹo, ý loạn tình mê nâng mông lên đối mặt với dương vật đang cọ xát kia.

"Mau lên... Cho tôi..."

"Đừng lo lắng, phải đợi chờ mới sướng được." Lục Hối cúi người liếm đầu vú, làm cho đầu vú non nớt hồng hào dày sưng to, nước dính tràn trề. Cơ thể Chu Trọng Hành ngày càng ngứa ngáy, phía sau càng cảm thấy trống rỗng, nheo mắt nhỏ giọng hừ hừ, khát khao muốn được cắm vào.

"Nhưng mà rất ngứa..." Cậu vô thức dùng giọng nũng nịu, kèm theo thanh âm khàn khàn mềm nhũn, thật sự không thể kích tình hơn được.
Lục Hối  cảm giác đỉnh đầu mình như nổi lên gân xanh, chậm rãi đẩy gậy thịt của mình tiến vào hậu huyệt, ăn cả một cây gậy thịt nóng hổi, hai miệng trên dưới của Chu Trọng Hành  đều phát ra tín hiệu thỏa mãn, miệng phía dưới cắn thật chặt côn thịt, miệng phía trên phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

"Thật tuyệt... Đầy quá rồi..." Chu Trọng Hành hoàn toàn bị dục vọng khống chế, không khỏi phát ra âm thanh kiều mị,  Lục Hối nghe được liền vui sướng, vui sướng một lúc, thân gậy phía dưới liền to lên.

Dương vật bị nhét đến mức cuối cùng bắt đầu chuyển động, mỗi một lần đều đè nặng vào điểm mẫn cảm, Chu Trọng Hành "A" một tiếng, cả người tê dại, thoải mái đến mức giơ hai chân kẹp vào eo Lục Hối, kêu to  từng tiếng " A Huy A Huy".

"A Huy, sâu hơn một chút, A Huy... A..."

"Thật nhanh, thật thoải mái... A Huy..."

Lục Hối  là một tên cực kỳ tra. Tâm lý anh vẫn luôn chiếu lại cảnh Chu Trọng Hành  cười nhạo mình "giống như xử nam", cực kỳ thù dai mà đổi lại kiểu khác, dùng đủ loại kỹ xảo để đụ Chu Trọng Hành.

"Như vậy có sướng hay không? Còn chỗ này thì sao?" Lục Hối vừa ra sức làm vừa hỏi.

Anh vẫn cường tráng lại mạnh mẽ, điêu luyện bền bỉ, châm lửa trên người Chu Trọng Hành, Chu Trọng Hành đáng thương bị kích thích có lúc sẽ bất mãn mà vặn vẹo mông, có khi lại bị làm sướng đến nỗi trợn trắng mắt, khoái cảm đến liên tục, một giây cũng không ngừng được rên rỉ lên, một ngụm nước bọt còn chưa kịp nuốt xuống đã chảy từ miệng xuống ghế sô pha.

"Reng reng reng reng..."

Phía này làm đến nỗi quên trời quên đất, điện thoại Chu Trọng Hành reo lên mấy lần bọn họ mới nghe thấy.
"Mau cho tôi, tôi sắp ra rồi..." Chu Trọng Hành khàn khàn thét lên, hai chân kẹp chặt eo Lục Hối.

Lục Hối bỗng nhiên rút côn thịt ra, đi tới bàn trà cầm di động đưa cho cậu, cười híp mắt nói: "Nghe điện thoại quan trọng hơn, có lẽ có việc gì đó."
Chu Trọng Hành bị đâm sắp ra rồi lại bị cưỡng chế nén lại, tức đến nổi phổi lườm mắt nhìn anh, nhận điện thoại khô khan nói: "Có chuyện gì?"

Lời vừa ra khỏi miệng cậu liền mất tự nhiên hắng giọng một cái, may là Lục Vĩnh Phong bên kia dường như không nghe được âm thanh gì kì lạ, chỉ là đáng thương nói: "Đại gia à, tôi chờ cậu đã ba tiếng đồng hồ, ngài có phải là muốn trả thù tôi không hả?"
Anh ta chỉ mới cho leo cây một lần, tâm lý trả thù của Chu Trọng Hành chẳng lẽ lại nặng đến như vậy?

"Tăng ca thêm, chờ một chút đi." Chu Trọng Hành dùng đôi mắt ướt át nhìn Lục Hối đang thủ thế chờ đợi, cái miệng sưng tấy chậm rãi nói: "Tôi muốn đi..."

"Ừm,  cậu muốn đi đúng không, vậy tớ lại chờ một chút." Lục Vĩnh Phong thành thật nói.

Vừa cúp máy, Lục Hối liền nhào tới, ôm chặt lấy Chu Trọng Hành, nhét côn thịt tới tận cùng, kích động làm làm.

"A... A..." Chu Trọng Hành ôm chặt lấy anh, động tình mà hét to: "Tôi muốn đi, tôi muốn đi... A Huy, A Huy..."

Tinh dịch màu trắng sữa phun lên chỗ hai người chặt chẽ dán vào nhau, hậu huyệt co rút lại giật giật, khoái cảm cực lớn chôn vùi Chu Trọng Hành, làm cho cậu động tình hết lần này tới lần khác hét tên người nọ, giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm cứu mạng.

"A Huy.... A Huy... Thật thoải mái..."
"A Huy..."

Lúc này, Lục Hối có chút hối hận, hối hận vì mình không nói tên thật cho cậu biết.

Nếu như giờ khắc này, người mà người trong lòng ngực anh kêu lên không muốn rời xa không phải là "A Huy", mà là "Lục Hối" thì tốt biết bao.

Sau khi cao trào qua đi, hai người dính sát vào thở phì phò, Chu Trọng Hành mơ màng muốn ngủ thiếp đi, lại mơ hồ nghe thấy giọng buồn buồn của người đàn ông kia: "Này."

Anh gối đầu lên vai Chu Trọng Hành, cậu chỉ có thể nhìn thấy lỗ tai anh hồng hồng.

Chu Trọng Hành không đáp lại, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: "Tuy rằng không quá hiểu rõ về nhau, nhưng nếu có ai dám bắt nạt cậu, phải nói tôi nghe đó. Sợ tư thế nào, cũng nói cho tôi. Dáng vẻ vừa rồi của cậu..."

Giọng nói của anh rất thấp, cũng không rõ ràng, giống như anh đang nói mơ, vừa giống như Chu Trọng Hành  đang tự nằm mơ.

Có lẽ cho rằng  Chu Trọng Hành đã ngủ, anh liền ôm chặt cậu hơn nữa, "Thôi, ngủ đi."

Buổi quan hệ hôm nay quá mức ái muội, cái ôm cũng rất mạnh mẽ ấm áp, làm  Chu Trọng Hành cảm thấy mình có chút khác, với người đàn ông này.

Cậu trầm mặc một hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Lần sau...Buổi tối ngày mai. Để tôi chủ động đi."

Chủ động dang rộng hai chân, chủ động nuốt dương vật, mặc cho anh thao đến khi thoải mái mới thôi.
Xấu hổ cũng được, nếu anh thích kiểu cưỡi ngựa bắn cung cũng có thể.
Có suy nghĩ như thế, muốn làm cho người đàn ông này thoải mái nhất, không biết làm sao, lại càng ngày càng chìm sâu vào trong.

Kết quả tên tra công này lại bật cười một tiếng, không nhường nhịn nữa: "Thôi, cho cậu chủ động lại nhăn nhó một hồi làm tôi sợ lắm, không bằng cậu gọi tôi vài tiếng ông xã thì hơn."
Nói xong Lục Hối liền ôm kín cái cổ, thành công ngăn chặn bị hàm răng của ai đó công kích.

Mỗi lần đều là cắn vào cổ, không có gì mới mẻ.

"Ông xã gì chứ, nghe thật buồn nôn. Hơn nữa..."  Chu Trọng Hành không cắn được cổ, liền tàn nhẫn cắn một cái lên mu bàn tay anh.

"Hơn nữa cái gì?"

"Không có gì."

Hơn nữa chúng ta cũng không có hẹn hò.
Chu Trọng Hành thầm nói trong lòng.
Một lúc sau, Lục Hối  mới lên tiếng: "Nếu ngày mai cậu chủ động câu dẫn tôi, tôi sẽ cho cậu biết tôi họ gì, được không?"

Chờ một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, hóa ra người trong vòng tay đã ngủ mất rồi, mang theo sự mệt mỏi và mãn nguyện.

Lục Hối  hôn lên trán cậu, bế cậu lên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro