Chương 17: Hai giấc mộng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giấc mộng (5)

Hạc giấy là phương thức liên lạc của sư phụ cũ bay từ cửa sổ bay vào, lang thang giữa Giang Tuyết Hòa và Đề Anh, không biết nên hướng về bên nào.

Điều này dường như có thể nói rõ, Giang Tuyết Hòa thật sự là thân sư huynh của nàng.

Cho tới bây giờ Đề Anh vốn có trí nhớ kém, lúc này mơ mơ hồ hồ nhớ tới lúc trước khi sư phụ cũ dỗ nàng ngủ, hình như đã nói đến đại sư huynh ——

Nhưng cũng chỉ là một hai lời đề cập qua mà thôi.

Đề Anh há lại sẽ bởi vì của lời nói từ một phía của Giang Tuyết Hòa mà tin tưởng chàng là thân sư huynh sẽ không làm mình bị thương?

Thế là, Đề Anh xụ mặt: "Trả lời ám hiệu."

Giang Tuyết Hòa nhướng mày lên.

Không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, dung mạo sư huynh có chút thay đổi —— lông mày chàng nhẹ nhàng khẽ động, mang vẻ đẹp như cánh bướm bay trên mặt nước, hay như núi tuyết tan thành mùa xuân.

Giọng Giang Tuyết Hòa vẫn khàn khàn như trước: "Có thể."

Đề Anh gằn giọng nói: "Môn phái."

Giang Tuyết Hòa: "Thiên Sơn phái."

Đề Anh: "Vị trí."

Giang Tuyết Hòa: "Ở biên giới giữa Đông Châu và Trung Châu."

Đề Anh: "Sư phụ cũ tên là gì."

Giang Tuyết Hòa: "Lâm Thanh Dương."

Đề Anh: "Nhị Sư Huynh..."

Giang Tuyết Hòa ấm giọng: "Bạch Lộc Dã."

Đề Anh nhìn vào mắt của chàng, vẫn còn hơi thất thần.

Nàng không biết mình đang phân tâm nhìn đôi lông mày sống động của chàng hay đang nghĩ đến một giấc mộng kỳ quái... Tóm lại, tim nàng đập hơi nhanh, mặt có chút nóng bừng, mà thời điểm nàng hoảng hốt, Giang Tuyết Hòa kiên nhẫn đợi nàng, lúc Đề Anh phản ứng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Đề Anh nghĩ thầm: Có gì đặc biệt hơn người. Những đám người xấu truy sát ta, không phải cũng biết ta ở môn phái nào, sư phụ sư huynh tên là gì sao...

Vẻ không vui hiện rõ trên mặt nàng.

Giang Tuyết Hòa đưa tay đặt lại ba chiếc châm bạc vừa lấy đi đặt lại vào tay nàng.

Đề Anh đần độn ngửa đầu nhìn chàng, Giang Tuyết Hòa cúi người tiếp tục dỗ dành: "Ta còn biết, muội tên là 'Tiểu Anh', muội bây giờ... Mười bốn tuổi rưỡi, đúng hay không?"

Đề Anh buồn buồn: "Không đúng!"

Nàng cúi đầu đếm trên đầu ngón tay: "Đã mười bốn tuổi rưỡi hai tháng hơn rồi."

Giang Tuyết Hòa khẽ giật mình, sau đó nói: "Sư huynh sẽ ghi nhớ."

Nhưng chàng nhớ cái này làm cái gì?

Giữa hai người nhất thời có chút yên lặng.

Làm sao Đề Anh có thể chịu đựng được sự im lặng này?

Nàng không dè dặt được lâu, liền chớp mắt nói: "Ta đã rời khỏi Sư Môn, ta cùng sư phụ cũ cái gì cần nói đều đã nói xong, ta muốn bái nhập môn phái mới... Huynh sớm đã không phải sư huynh của ta nữa."

Giang Tuyết Hòa đã sớm chuẩn bị: "Sư phụ sớm có dặn dò, bất luận muội đi nơi nào, nếu muội gọi ta một tiếng 'Sư huynh', ta sẽ luôn đáp ứng bảo hộ muội. Không biết muội có nguyện ý gọi ta một tiếng 'sư huynh' không?"

Đôi mắt Đề Anh trong veo như suối nước ngọc, sáng ngời, rực rỡ.

Nàng giả vờ như không nghe thấy chàng nói gì, quay mặt ra chỗ khác, cúi đầu nhanh chóng giấu kỹ châm kim trong tay mình. Tay nàng đặt lên tim, hơi nghiêng người sang một bên, động tác né tránh đầy ngượng ngùng.

Mà mặc dù nàng như thế này, nàng vẫn không che giấu được sự phấn khích của mình ——

Đề Anh: "Huynh thật sự là sư huynh của ta? Huynh cũng bị chúng ta liên lụy và bị truy sát sao? Trên người huynh làm sao, làm sao có..."

Khi nàng đang khoa tay, đột nhiên sững sờ một chút, nhận ra những vết sẹo trên mặt Giang Tuyết Hòa đã biến mất, những vết sẹo đó chỉ còn hằn sâu ở cổ, chạy dài vào trong cổ áo, không lan ra đến cằm...

Đề Anh sửng sốt.

Thời điểm nàng đang mê mang, Giang Tuyết Hòa nhìn nàng không còn phòng bị đối với mình, liền dắt tay nàng, dẫn nàng ra khỏi góc tường để nàng ngồi xuống.

Giang Tuyết Hòa chọn việc để nói: "Cái muội muốn hỏi chính là 'Thập Phương Câu Diệt kình nhân chú' trên người ta sao?"

Đề Anh giật mình: Y quả nhiên biết chú thuật này!

Ngược lại thái độ của Giang Tuyết Hòa rất bình thản: "Đây là chú do chính ta hạ lên người mình."

Đề Anh: "?"

Nàng đối với kình nhân chú sợ muốn chết, còn có người chủ động hạ chú lên người mình? Có bệnh sao?

Giang Tuyết Hòa có lẽ là bị nét mặt của nàng chọc cười.

Vị sư huynh này mặc dù ôn hòa nhưng hiếm khi cười này, lúc này mới mỉm cười.

Chàng nói cho Đề Anh ——

"Trước kia ta không tính là người tốt gì. Việc gì tội ác tày trời, chỉ cần có người muốn cầu ta đều làm."

Đề Anh bối rối: "Đó là cái gì? Sát thủ sao?"

Dưới ánh nến, Đề Anh ngửa đầu nhìn sư huynh. Sư huynh kể cho nàng nghe vài chuyện xưa, nàng thì vụng trộm nháy mắt, so sánh vị sư huynh hiện tại với những gì nàng đã thấy khi nàng lén nâng mũ trùm đầu của chàng lên.

Nàng lơ đãng, lời nói của Giang Tuyết Hòa tựa như nước ngậm cát, chậm rãi chảy qua bên tai nàng.

Giang Tuyết Hòa nói cho nàng, rằng chàng trước kia lệ thuộc vào một môn phái, làm rất nhiều chuyện xấu, lo liệu rất nhiều vụ mua bán, giết rất nhiều sinh linh. Cuộc sống trôi qua như vậy không có tương lai, chàng cũng không cảm thấy có cái gì đúng đắn.

Nhưng một ngày nọ, chàng ý thức được mình đang sống trong địa ngục. Chàng không muốn sống như vậy nữa, chàng muốn tự cứu mình.

Giang Tuyết Hòa hồi tưởng kể lại: "Ta từ chỗ sư phụ biết được trận pháp kình nhân chú này. Từ trước đến nay ta tìm tòi học hỏi cái gì đều rất dễ dàng, vì vậy ta liền hạ Thập Phương Câu Diệt kình nhân chú lên người mình..."

"Toàn bộ sức mạnh, mọi thứ quý giá trong thân thể ta đều đã bị phong ấn. Ta gánh trên lưng tội nghiệt mà mình đã gây ra, đi trả giá cho tội nghiệt mà mình đã gây ra."

"Lần này đến Ngũ Độc Lâm tìm Toan Dữ... Một mặt là vì sư muội, một mặt khác, là vì tội nghiệt trên người ta đã dẫn ta tới đây để giết chết Toan Dữ, vì báo thù những người bị Toàn Dữ giết hại."

"Kình nhân chú là tự tay ta hạ lên người mình. Mỗi lần ta xoa dịu nỗi oan nghiệt của một người, chú thuật sẽ được mở khóa thêm một tầng. Những năm này, ta đã mở khóa không ít..."

Nói đến đây tâm trạng Giang Tuyết Hòa cũng có chút vui vẻ.

Chàng cong cong đôi mắt: "Ta từng nghĩ đến, đợi ta mở khóa tất cả các tầng của chú thuật, khôi phục lại vẻ chân thật của mình, liền về Thiên Sơn, đi gặp sư phụ một lần, đi gặp tiểu sư muội mà sư phụ luôn một mực nhắc một lần, không nghĩ tới..."

Chàng cụp mắt xuống, nhìn Đề Anh bằng ánh mắt dịu dàng.

Không nghĩ tới, chàng còn chưa kịp trở về, tiểu sư muội đã rời khỏi Thiên Sơn, xuyên qua trùng điệp đứng ở trước mặt chàng.

Sợ bị chàng phát hiện nàng đang thất thần nhìn lén gương mặt của chàng, Đề Anh không nghe rõ chàng đang nói tới chuyện gì đành ngắt lời chàng:

"Vậy nếu như trước kia huynh không phải người tốt, vì điều gì có một ngày đột nhiên liền tỉnh ngộ? Nhất định là có thời cơ gì đó đi."

Ánh mắt Giang Tuyết Hòa lóe lên.

Chàng nói một cách ấm áp: "Vận may của ta, chính là gặp được sư phụ... Và muội đó."

Đề Anh sửng sốt.

--

Nàng ngơ ngác ngửa đầu nhìn chàng.

Có lẽ đúng như lời chàng nói, chàng đã từng không phải người tốt, cho nên trên người chàng luôn luôn có điều gì đó khó hiểu, đó là quá bao dung và cảm giác mơ hồ giữa ranh giới tốt và xấu.

Chàng giống như biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết.

Chàng sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, biết dỗ dành mình, nói chuyện ngọt như bôi mật...

Chàng giống như tuyết sạch sẽ thanh nhuận giữa thiên địa.

Hoàn mỹ đến mức giả tạo.

Nhưng hết lần này tới lần khác Đề Anh chỉ thích điều này——

Tâm tính nàng còn quá trẻ con, quá bá đạo tùy hứng, duy ngã độc tôn. Nàng thích có người dỗ dành mình, hưởng thụ là trọng yếu nhất.

--

Giang Tuyết Hòa bên này còn đang suy nghĩ cách để nàng tin tưởng mình thì thấy Đề Anh dang rộng vòng tay mỉm cười.

Nàng nũng nịu cầu chàng ôm mình: "Sư huynh!"

Âm thanh "Sư huynh" này thật là thiết tha chân tình.

Cô nhóc ấm áp dán vào lồng ngực, tâm tình Giang Tuyết Hòa hơi phức tạp: Tiểu sư muội thật là, quá "tùy hứng".

--

Bên trong Ngọc Kinh Môn, sau khi những vị khách không mời mà đến vào ban đêm đã rời đi, năm vị trưởng lão bàn bạc chuyện tứ đại môn phái liên thủ tổ chức thi tuyển đệ tử.

Mà so với chọn đệ tử, chuyện nghiêm trọng hơn chỉ sợ là —— sự xuất hiện của tam đại môn phái còn lại có thể ảnh hưởng đến việc lựa chọn ứng cử viên cho vị trí chưởng giáo đời tiếp theo của Ngọc Kinh Môn.

Nếu không cẩn thận, Ngọc Kinh Môn sẽ trở thành con rối của phe phái bọn họ.

Hoa trưởng lão vì thế phát sầu, một vị Cát trưởng lão bên cạnh chậm rãi nói: "Ta cảm thấy, cái này cũng không tính là chuyện xấu. Ngọc Kinh Môn đã đóng cửa hành sự nhiều năm, bây giờ cùng môn phái khác giao lưu một hai, cũng không có gì không tốt."

Trần trưởng lão âm dương quái khí [1]: "Ông nói như vậy, là bởi vì con gái của ông gả vào Trường Vân Quan. Nếu có Trường Vân Quan duy trì, ông có thể dễ dàng được bầu làm chưởng giáo phải không?"

[1] Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.

Cát trưởng lão họa thủy đông dẫn [2]: "Không phải Thẩm sư đệ rất thân thiết với đại đệ tử thế hệ này của phái Quan Thiên Sơn ư? Vừa rồi vị thủ tịch đệ tử [3] Quan Thiên Sơn kia không phải đến sao, ta nhìn hắn cùng Thẩm sư đệ kẻ mặt đỏ lên người mặt tái đi, phối hợp thật tốt. Nói không chừng có Quan Thiên Sơn duy trì, giúp Thẩm sư đệ lên làm chưởng giáo."

[2] Họa thủy đông dẫn: Dẫn họa về phía đông. Ý đại khái là muốn khuấy động lên một số rắc rối nhằm về phía khác.

[3] Thủ tịch đệ tử: Thủ tịch = cầm tay. Những người có sư phụ riêng cầm tay chỉ bảo.

Người lão ta nói, là người vừa rồi thuyết phục mọi người đừng cãi nhau, đó chính là thủ tịch đệ tử của Quan Thiên Sơn, Hàng Cổ Thu.

Nghe được Cát trưởng lão luận bàn, Thẩm Hành Xuyên lãnh đạm, bình tĩnh, không nói một lời;

Muội muội của hắn, Thẩm Ngọc Thư thì cười một tiếng: "Ca ca bế quan đã mấy tháng, tối nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy Hàng sư huynh, mấy vị sư huynh có tâm tư gì trong lòng cũng không cần phải liên can vu cáo sư huynh của ta. Theo ý ta —— "

Mặt mày nàng thanh tú xinh đẹp, ánh mắt rơi vào vài điểm của trận pháp Bắc Đẩu trong đại sảnh. Ánh trăng từ phía trên cửa sổ chiếu vào, thân hình của mấy vị trưởng lão thấp thoáng trong trận pháp như ẩn như hiện, trông có mấy phần quỷ mị.

Thẩm Ngọc Thư nhẹ giọng nói: "Nói không chừng Vu Thần Cung cũng duy trì một vị trưởng lão nào đó bên trong mấy người chúng ta, chỉ là không ai trong chúng ta thừa nhận mà thôi."

Mấy vị trưởng lão biến sắc, nhưng họ không nói gì.

Cho đến nay, Ngọc Kinh Môn, Vu Thần Cung, Trường Vân Quan, Quan Thiên Sơn, tứ đại Tiên Môn đã thấy được một góc của băng sơn.

Trong sự trầm mặc của mọi người, Hoa trưởng lão nói: "Được rồi, điều quan trọng hơn bây giờ là việc thi đấu lựa chọn đệ tử. Nếu chúng ta có thể hiểu rõ trong lòng bàn tay về đệ tử nhập môn lần này trước khi những môn phái đó đến thì không còn gì tốt hơn —— năm nay đệ là người phụ trách thi đấu tuyển chọn đệ tử phải không? Đệ phải chuẩn bị cho tốt, chớ để các môn phái khác đoạt đi những hạt giống tốt."

Thẩm Hành Xuyên gật đầu.

Sau khi vài người trao đổi, bóng dáng của họ dần dần mờ đi rồi tự rời đi.

Hoa trưởng lão ngồi một mình ở bên trong đại sảnh, đang mệt mỏi suy nghĩ thì Hoa Thời từ bên ngoài xông vào: "Cha, có phải là có khách không mời mà đến..."

Hoa trưởng lão mở miệng giáo huấn: "Bộ dạng thế nào? Có liên quan gì tới con? Kỳ thi đấu tuyển chọn đệ tử năm nay con nên chuẩn bị thật tốt. Đã đến lúc con chính thức bái nhập Sư Môn!"

Hoa Thời sững sờ, sau đó không thèm để ý: "Có cái gì mà chuẩn bị tốt, con mà đã xuống dưới, tất nhiên sẽ là thủ tịch lần này... Cha, khi nào con vào nội môn, nhất định sẽ bái Thẩm sư thúc làm sư phụ, người đã đồng ý với con."

Hoa trưởng lão trêu đùa nữ nhi: "Thẩm sư thúc của con là kỳ tài ngút trời, muốn thu nhận đệ tử cũng chỉ thu nhận người xếp hạng đầu tiên, con có thực sự tự tin không?"

Hoa Thời kiêu ngạo: "Đương nhiên —— "

Nàng bỗng dưng im lặng, nghĩ đến thiếu niên mang mũ trùm đầu mà mình đã giao thủ bên trong Ngũ Độc Lâm kia.

Hoa Thời cụp mắt xuống, ánh mắt ảm đạm: Người kia sẽ không phải đúng lúc này là tới bái sư chứ?

Không được.

Ai cũng không thể đoạt đi vị trí đại sư tỷ của nàng.

--

Trong quán trọ, Giang Tuyết Hòa dỗ dành Đề Anh hồi lâu.

Bởi vì ban ngày Đề Anh ngủ rất nhiều, lại mới có sư huynh, nàng vô cùng phấn khởi, không chịu đi ngủ.

Đề Anh vịn vào người Giang Tuyết Hòa, muốn xem trong túi lớn đựng đồ phía sau con hạc giấy của sư phụ cũ có cái gì.

Giang Tuyết Hòa liền lấy từng thứ một trong túi bày ra cho nàng xem.

Chàng đọc cho nàng nghe lá thư của sư phụ —— không gì hơn ngoài những lời nói nhàm tai về việc chăm sóc nàng.

Đề Anh hưng phấn: "Còn gì nữa không vậy? Không còn quà khác nữa à?"

Đề Anh còn muốn cầu: "Huynh kể lại chuyện xưa của huynh cho ta nghe nhé."

Giang Tuyết Hòa không nhanh không chậm.

Chàng làm theo yêu cầu của nàng, quay lưng lại tìm xem có đồ vật gì mới lạ có thể dỗ trẻ con chơi. Mà thời điểm khi chàng quay người lại, một vệt ánh sáng từ trong túi bay ra, bay vào thức hải Đề Anh.

Giang Tuyết Hòa trong nháy mắt phát giác, chàng quay đầu muốn xem xét, lại sững sờ ——

Giang Tuyết Hòa nghẹn giọng: "Sư muội!"

Chàng chưa kịp chớp mắt một cái, vị sư muội xấu tính của chàng đã nằm lỳ ở trên giường, xé lá thư của sư phụ thành những mảnh giấy nhỏ và nghịch nghịch.

Trên giường chất đầy đống giấy như một ngọn núi nhỏ.

Khi Giang Tuyết Hòa quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy nàng đang nhặt nhạnh và đánh vần những chữ xiêu vẹo từ bên trong một chồng giấy ——

"Sư huynh chỉ đau lòng Tiểu Anh."

Giang Tuyết Hòa: "..."

Đề Anh chống cằm giả ngu: "Sao vậy? Ta đang học thư!"

Giang Tuyết Hòa nghĩ thầm: Nàng sẽ không phải chỉ chọn những từ mình thích rồi đọc ngẫu nhiên đấy chứ?

Có thể đọc một lá thư như thế này ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro