*Chap 10*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt ngây ngốc nhìn Biện Bạch Hiền nằm trên giường, ánh mắt chậm rãi thu vào hai hàng mi khẽ rung lên. Bạch Hiền chậm rãi mở mắt, tâm trí đau nhức không ngừng. Theo bản năng bàn tay chạm lên bụng, chậm rãi nhu nhu, đột nhiên nhận ra điểm kỳ lạ. Nơi này không phải nhà cậu.

Bạch Hiền nhăn nhăn hai chân mày nhìn sang người bên cạnh, gương mặt đột nhiên cảm nhận một trận nóng rát khiến cậu không khỏi choáng váng.

Bên tai lập tức vang lên thanh âm trầm thấp của Phác Xán Liệt.

-"Tại sao cậu giấu tôi?"

Phác Xán Liệt đang phát tiết, đang vô cùng tức giận. Khoảng khắc vị bác sĩ hướng tới hắn mà nói tình hình của Bạch Hiền cùng đứa nhỏ, hắn cảm nhận lòng ngực tựa hồ như vỡ ra. Chính vì lý do này mà Bạch Hiền chia tay với hắn, vì lý do này mới cùng người kia tạo thành một đôi? Thực tâm có chút suy tư, đứa nhỏ này có phải của hắn hay không? Nhưng Bạch Hiền mang thai ba tháng, khi ấy cậu và hắn ở cùng một chỗ.

Nhìn người kia tỉnh lại, bàn tay âu yếm xoa bụng lập tức trong lòng sinh khí, không kiềm được mà lại đánh cậu ấy.

Nhìn gương mặt ngây ngốc kinh ngạc, trong lòng lại tràn về thất vọng. Vẫn là hắn không kiềm chế được bản thân.

Biện Bạch Hiền lập tức hiểu tình hình, trong lòng lại nổi lên giông bão.

-"Nói với anh để làm gì?"

Phác Xán Liệt nhìn gương mặt ương ngạnh của Biện Bạch Hiền, bàn tay bên dưới đã nắm chặt lại, giận dữ bộc lộ trong ánh mắt.

-"Là con của tôi, tại sao không cho tôi biết."

Bạch Hiền mặc kệ bản thân đang kiệt quệ, lập tức ngồi thẳng người dậy, đem ống truyền nước trên tay rút ra, huyết đỏ theo đó mà chảy thành một dòng.

Cậu từ trên giường bước xuống dưới đất, đôi chân run run cố gắng trụ vững, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo của người đối diện, kéo gương mặt hắn cúi xuống gần cậu.

-"Phác Xán Liệt! Tôi hận không thể giết chết anh! Khốn kiếp! Không phải khi tôi nói với anh về đứa bé, anh sẽ ép tôi phá bỏ hay sao? Loại nam nhân vô trách nhiệm như anh đáng lẽ không nên tồn tại!"

Phác Xán Liệt nghe từng câu Bạch Hiền nói, trong lòng kinh hách không ngừng. Ngày hôm ấy hắn cùng bạn mình nói chuyện, tình cờ nhìn thấy bóng dáng rất thân quen, trong lòng gợn lên một chút suy nghĩ, lại không ngờ thực sự là Bạch Hiền.

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang túm lấy cổ áo mình, ging run run hỏi lại.

-"Là ai nói với cậu."

Bạch Hiền lập tức giật bàn tay mình ra, hung hăng nhìn hắn.

-"Chính tai tôi nghe thấy."

Phác Xán Liệt lần đầu tiên đứng trước mặt Bạch Hiền bối rối, đối với bài xích của cậu không phản ứng gương mặt giống như tê cưngd lại, cố gắng tìm lời lẽ giải thích với cậu.

-"Con của chúng ta, tôi nhất định sẽ không làm tổn thương nó."

Nếu như ở bên ngoài, hắn cùng người nào đó xảy ra loại sự tình này, hắn nhất định sẽ trở thành kẻ tiểu nhân mà bắt người ấy phá bỏ. Nhưng nếu là người hắn thật tâm thương yêu, giống như Biện Bạch Hiền, cho dù có chết đi hắn cũng cam tâm tình nguyện bảo vệ.

Bạch Hiền đột nhiên thở dài, ngã xuống giường, gương mặt cũng không ngẩng lên nhìn hắn. Đáy mắt chậm rãi ánh lên một chút nước.

-"Buông tha cho tôi... Cầu anh..."

Bạch Hiền từ trước đến nay chưa hề một lần chịu nhường nhịn ai bất kể ai, kể cả người sai là cậu, người xin lỗi vẫn luôn là Phác Xán Liệt.

Hiện tại Bạch Hiền đứng trước mặt hắn bày ra bộ dạng này, Phác Xán Liệt không tránh khỏi kinh hách.

Thực ra Bạch Hiền bên ngoài luôn tỏ ra gai góc mạnh mẽ, có lẽ bởi ngoại trừ vỏ bọc đó ra, bên trong cậu ấy đều trống rỗng, đến một chút dũng khí cũng không có.

Phác Xán Liệt rất muốn nói cho Bạch Hiền biết chân tình của hắn, rất muốn nói cậu cho hắn cơ hội cùng cậu ở một chỗ, rất muốn nói lời xin lỗi. Nhưng lòng tự trọng giống như tảng đá đè nặng lên lồng ngực, một câu nói cũng không thể cất lên.

Không khí xung quanh trầm xuống, Phác Xán Liệt lặng lẽ đứng nhìn Biện Bạch Hiền, Biện Bạch Hiền câm lặng nhìn xuống bụng của mình, ngoại trừ nhịp thở của đối phương, điều gì cũng không thể cảm nhận thấy nữa.

Phía chân trời, bóng tịch dương lặng lẽ đi về trời, nhân gian sắp chìm trong bóng tối, giống như tình cảm của hai kẻ điên cuồng mà cố chấp, đến bao giờ mới có thể nhìn thấy một chút ánh sáng?

____________Hết chap 10__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro