Bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu Jessica bắt đầu kêu vo vo. Nàng cảm thấy buồn nôn. Tai nàng đau âm ỉ và cỏ họng nóng như lửa. Mỗi một sợi tóc trên đầu nàng đều gây nên một cảm giác khó chịu. Các phần thịt của các ngón tay và nhón chân của nàng đều nóng ran. Nàng đã có lần ngất xỉu ngay sau khi có những triệu chứng như thế này.
Nhưng, khỉ thật, nàng phải lăn đùng ra tại đây sao? Ngay trước mắt cô?
- Thoải mái nào, thoải mái nào, - cô vừa nói vừa nắm chặt vai nàng và dìu nàng nằm xuống đất.
- Cô không nhớ đã bị thương à?
Nàng im lặng lắc đầu và cô nói tiếp:
- Chắc hẳn sự việc đã xảy ra khi chúng ta bị rớt máy bay.
- Tôi đã không cảm thấy đau ốm gì cả.
- Cô đã quá khiếp đảm. Lúc này cô cảm thấy như thế nào?
Mãi đến lúc đó nàng mới dần dần cảm thấy đau.
- Không tệ lắm.
Đôi mắt của cô dò xét xem nàng có nói thật hay không.
- Quả thật không tệ lắm đâu, - nàng nói tiếp - Mặc dầu, tôi đã mất nhiều máu, có phải không?
- Phải, - cô đáp với vẻ mặt lạnh lùng trong lúc lục lọi dụng cụ sơ cứu - tôi phải chùi sạch máu để tìm xem nó chảy ra từ đâu.
Cô giựt cái ba lô nàng đang mang sau lưng và lựa một chiếc áo lót mềm bằng vải bông để lau máu. Nàng cảm thấy sức ép của hai bàn tay cô trong lúc nàng nhìn lên trời qua các cành cây. Có lẽ nàng đã vội vàng cảm tạ Chúa vì vẫn còn sống. Rất có thể nàng sẽ chảy máu đến chết trong lúc nằm trên mặt đất tại đây. Và Yuri cũng như nàng không thể làm được bất cứ điều gì. Thật ra, có lẽ cô sẽ vui mừng vì đã tống khứ được nàng.
Tiếng chửi thề khẽ của cô đánh thức nàng ra khỏi những ý nghĩ miên man rùng rợn. Nàng ngóc đầu lên và nhìn xuống cái chân bị thương. Dọc theo ống chân một vết thương khá sâu chạy từ ngang phía dưới đầu gối tới ngay phía trên chiếc tất của nàng. Nàng có thể trông thấy thịt, cơ bắp. Thật là kinh hãi. Nàng khóc thút thít.
- Cô nằm xuống đi.
Một cách yếu ớt, Jessica thi hành mệnh lệnh.
- Làm sao tôi bị thương mà không hay biết gì?
- Có lẽ da rách như vỏ cà chua ngay lúc may bay rớt xuống đất.
- Cô có thể làm gì không?
- Chùi nó với peroxide.
Cô mở cái chai nhựa mà cô đã tìm thấy trong số dụng cụ sơ cứu và nhúng tay áo thun vào thuốc.
- Đau không?
- Có lẽ.
Không chú ý tới cặp mắt sợ hãi đầy nước mắt của nàng, cô chấm nhẹ vào vết thương. Jessica cắn răng vào môi dưới để cho khỏi kêu to lên, nhưng gương mặt nàng nhăm nhúm lại vì đau đớn. Thật ra, ý nghĩ peroxide sủi bọt trong vết thương cũng tồi tệ không khác chính sự đau đớn.
- Cô hãy thở bằng miện nếu cô cảm thấy buồn nôn - Yuri nói với giọng mất tinh thần. - Tôi gần như xong việc rồi.
Nàng nhắm nghiền mắt lại và không mở ra cho đến khi nàng nghe tiếng xé vải. Cô đang xé một chiếc áo thun khác thành nhiều dải nhỏ. Từng dải một quấn quanh bắp chân nàng, buộc chặt ống chân nàng.
- Bây giờ phải làm một việc này - cô nói như với mình hơn là với nàng, rồi nhặt con dao lên, cô tiếp. - Nâng hông lên.
Nàng nghe lời, tránh mắt cô. Yuri cắt ống quần của nàng quanh phía trên đùi. Hai bàn tay của cô làm việc bên dưới rồi giữa hai đùi của nàng. Các khớp đốt ngon tay chai cứng của cô chạm vào làn da mềm, ấm của nàng, nhưng nàng không có một cảm giác ngượng ngùng nào.
- Chắc chắn cô không thể bước đi được.
- Tôi có thể mà! - Jessica cuối cùng khẳng định.
Nàng lo sợ cô sẽ bỏ nàng mà đi. Yuri đang đứng phía trên nàng, hai chân dang rộng ra, mắt nhìn quanh. Hàng lông mày nhăn nhó khiến nàng có thể biết rằng cô đang cố hết sức xem xét kỹ tình thế hiện tại.
Phải chăng cô đang cân nhắc các cách lựa chọn? Có quyết định bỏ rơi nàng hay không? Hay là không chừng cô đang nghĩ đến việc giết chết nàng một cách nhanh chóng và nhân từ thay vì bỏ mặc cho nàng chết vì vết thương của nàng.
Cuối cùng cô cúi xuống, xốc nách nàng, nâng nàng ngồi dậy.
- Cô hãy cởi chiếc áo khoác ra và mặc chiếc áo véc trượt tuyết vào.
Không một lời tranh cãi, nàng để cho chiếc áo khoác lông thú tuột khỏi vai. Sử dụng cái rìu nhỏ cô đã mang theo, Yuri đốn ba cây con và tuốt sạch cành. Jessica im lặng quan sát trong lúc cô ghép chúng thành một chữ H, với gạch ngang cao hơn bình thường. Cô buộc chỗ giao nhau với những kẹp bằng da thô mà cô đã lấy từ giày ống của những người họ đã chôn. Rồi cô lấy chiếc áo khoác lông thú của nàng và tròng hai tay áo lên trên đầu hai cây cọc dài. Jessica giật nảy người khi cô thọc qua lớp da thú và vải lót, bằng xatanh khoét một cái lỗ ở chiếc áo khoác bằng lông chồn quý giá của nàng.
Cô liếc lên nàng.
- Chuyện gì thế?
Nàng nuốt nước bọt, nhận thức ngay cô đang thử thách nàng.
- Có gì đâu. Chiếc áo khoác là một quà tặng, thế thôi.
Cô quan sát nàng thêm mấy giây nữa trước khi khoét một lỗ tương tự ở phía bên kia. Rồi cô luồn hai đầu cọc còn lại qua hai lỗ đó. Sản phẩm vừa hoàn tất là một cái xe trượt thô sơ. Không một người Da Đỏ tự trọng nào thèm lấy nhưng Jessica vẫn khâm phục tài trí và sự khéo tay của cô. Và vô cùng nhẹ nhõm vì rõ ràng cô đã không có ý định bỏ rơi hoặc xử lý nàng.
Cô để cái xe kỳ lạ lên mặt đất. Quay lại nàng, luồn tay vào dưới gối và phía sau đầu nàng rồi nhấc nàng lên. Cô đặt nàng trên lớp lông chồn mềm mại, và chồng chất mấy tấm da thú chưa thuộc trên người nàng.
- Tôi chưa hề trông thấy bất cứ con thú nào có da giống như thế này - nàng vừa nói vừa lướt bàn tay lên lớp lông mịn
- Umingmak
- Cô nói gì?
- Đó là cách người Eskimo gọi bò hương. Có nghĩa là "con có râu". Đây không phải là con thú tôi đã săn được. Tôi chỉ mua lại bộ da. Đắp ấm lắm đấy.
Cô choàng lên quanh người nàng và ném lên trên một tấm da khác rồi nói tiếp.
- Cô có thể nằm yên ở đây và đắp kín như thế này.
Vẫn đứng tại chỗ, cô chùi mồ hôi trên lông mày bằng mu bàn tay. Cô chợt nhăn mặt khi chạm tay vào cục u trên thái dương. Jessica chắc sẽ phải nằm liệt giường trong một tuần nếu nàng bị một cú như thế. Vết thương đó có thể giết chết cô.

- Cám ơn, Yuri - nàng dịu dàng nói.
Cô liền đanh mặt lại,liếc xuống nàng, gật nhanh đầu, rồi quay đi và bắt đầu gom lại các dụng cụ thể thao của họ. Cô ném cả hai cái ba lô lên đùi nàng, cùng với hai khẩu súng trường.
- Cô cũng nhớ lưu ý kỹ mấy cái này nhé?
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Về hướng đông nam - cô vắn tắt trả lời.
- Tại sao?
- Sớm hay muộn,chúng ta sẽ gặp một tiền đồn của văn minh.
- Ôi, - nàng thốt lên, kinh sợ cử động, thấy trước cuộc hành trình sẽ không phải là một cuộc dạo chơi bằng xe của một người khác. - Cô cho tôi một viên ápirin được không?

Cô lấy từ trong túi áo ra một lọ nhựa và lắc cho rơi ra hai viên aspirin vào bàn tay nàng.
- Tôi không thể uống không có nước.
Cô kêu lên một tiếng nhạo báng với vẻ sốt ruột rồi nói:
- Hoặc uống không hoặc với brandy.
- Brandy cũng được.
Cô đưa cho nàng một cái chai dẹt, quan sát nàng thật kỹ, nàng mạnh dạn kê miệng chai lên môi và nốc một ngụm lớn để tống hai viên aspirin xuống cổ. Nàng nghẹn thở và kêu lên khà khà. Nước mắt trào ra, nhưng với vẻ chững chạc và trầm tĩnh nàng trả lại cái chai cho cô.
- Cám ơn.
Đôi môi mỏng của cô mím lại như muốn mỉm cười.
- Có lẽ cô chưa có kinh nghiệm, nhưng cô gan dạ đấy, tiểu thư. Và nàng nghĩ đó gần như một lời khen ngợi đầu tiên Yuri Kwon dành cho nàng. Cô giữ chặt hai đầu khúc cây dưới cánh tay và di chuyển về phía trước, kéo chiếc xe trượt theo sau. Chỉ sau khi qua được mấy mét với hai hàm răng khua vào nhau và mông chắc bị bầm tím, Jessica
đã nhận thức rằng thà nàng đi bộ còn đỡ khổ hơn nằm trên xe trượt này rất nhiều. Nàng bắt buộc phải hết sức tập trung chỉ để cho khỏi bị trượt khỏi chiếc xe. Mông nàng chắc sẽ đầy những vết bầm thâm tím - vết tích của từng viên đá gặp phải trên mỗi bước đi ghê rợn suốt con đường. Thậm chí nàng không dám nghĩ đến lớp vải lót bằng xatanh trên cái áo khoác của nàng đang bị xé rách tả tơi vì những mảnh vụn của rừng cây ở khắp mọi nơi trên đất ghồ ghề.
Trời mỗi lúc một tối hơn và lạnh hơn. Tuyết bắt đầu rơi - những hạt tuyết không lớn hơn hạt muối. Cái chân bị thương của nàng bắt đầu đau, nhưng nàng sẽ cắn lưỡi ra làm hai trước khi cất tiếng kêu ca. Nàng có thể nghe hơi thở khó nhọc của Yuri. Cô đang trải qua một thời gian không dễ dàng chút nào. Nếu không phải vì nàng, cô có thể vượt qua ba lần đường trong cùng một thời gian.
Bóng tối bao trùm một cách đột ngột, khiến cho họ cảm thấy nguy hiểm hơn khi phải tiếp tục đi trên một vùng đất xa lạ. Cô dừng chân trong khu rừng thưa kế tiếp và buông hai đầu cột của chiếc xe đẩy.
- Cô cảm thấy thế nào?
Nàng không nghĩ nàng đang đói, khát và khó chịu như thế nào. Nàng nói:
- Khỏe.
- Phải, chắc chắn là thế. Nhưng thực ra cô cảm thấy thế nào?
Cô quỳ xuống và giật các tấm da thú đang phủ trên người nàng ra. Lớp băng của nàng ướt đẫm máu tươi. Cô liền nói:
- Chúng ta nên dừng lại qua đêm. Lúc này mặt trời đã lặn, tôi không còn biết mình đi theo phương hướng nào nữa.

Cô đang nói dối, chỉ nói thế để khiến cho nàng cảm thấy dễ chịu hơn. Jessica biết rằng cô vẫn sẽ tiếp tục đi nếu không phải vì nàng, không thể nào tin được là cô lo sợ bóng tối hoặc thời tiết lạnh lẽo này sẽ làm cho cô rối trí. Cho dù đã kéo nàng đi suốt mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn tỏ ra đủ sức để đi tối thiểu thêm hai giờ nữa.
Cô lượn quanh khu rừng thưa và bắt đầu lấy xẻng xúc các lá thông thành một đống. Cô trải mấy tấm da thú lên đó và trở lại bên Jessica.
- Yuri?
- Hừm? - cô vừa lầm bầm vừa cố sức nhấc nàng lên khỏi chiếc xe trượt.
- Tôi phải đi vệ sinh.
Nàng không thể trông thấy cô một cách rõ ràng trong bóng tối, nhưng nàng có thể cảm nhận ánh mắt sửng sốt của cô. Nàng ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống.
- Được thôi,- cô trả lời một lúc sau đó. - Cô có chịu được trong khi ...
- Vâng, tôi nghĩ là được, - nàng hối hả nói.
Cô bế nàng ra mép rừng thưa và nhẹ nhàng đặt nàng đứng trên chân trái. - Cô hãy tựa người vào gốc cây, Yuri chỉ dẫn một cách cộc lốc. - Hãy gọi tôi khi cô xong.
Công việc khó khăn hơn nhiều so với dự đoán của nàng. Lúc nàng đã mặc lại phần còn lại của cái quần, nàng run rẩy một cách yếu ớt và hai hàm răng khua lập cập vì lạnh.
- Được rồi, tôi đã xong.
Yuri xuất hiện khỏi bóng tối và lại bồng nàng lên tay. Nàng chưa bao giờ nghĩ một cái giường bằng lá thông và da thú lại có thể gây nên một cảm giác thú vị đến thế, nhưng nàng thở dài nhẹ nhõm, khi cô đặt nàng lên đó và nàng có thể nghỉ ngơi.
Yuri xếp các tấm da thú quanh người nàng.
- Tôi sẽ nhóm một ngọn lửa. Nó sẽ không lớn lắm.
Không có đủ gỗ khô. Nhưng thế vẫn hơn là không có gì và có thể giúp chúng ta đẩy lùi những vị khách không mời.

Jessica rùng mình và kéo các tấm da thú trùm lên đầu, để che chở nàng khỏi nghĩ đến những con dã thú trong lúc cơn mưa tuyết vẫn tiếp tục rải rác lên mặt đất. Nhưng cơn đau đang tăng dần ở chân trái, không chịu để cho nàng ngủ được một giấc chập chờn. Mỗi lúc nàng một thêm bứt rứt khó chịu và cuối cùng nàng ló ra khỏi lớp chăn. Yuri đã nhóm được một ngọn lửa xèo xèo nghi ngút khói. Cô lấy đá đào một khoảng trũng để giữ cho lửa không bắt cháy vào giường nàng.
Cô liếc nhìn nàng và mở dây kéo một trong nhiều cái túi trên áo khoác của cô, lấy ra một vật gì đó và ném nó cho nàng. Nàng bắt được bằng một bàn tay.
- Cái gì thế?
- Một thanh granola.
Nghĩ đến thức ăn, dạ dày nàng sôi lên ọc ạch. Nàng liền xé lớp giấy bọc ngoài, sẵn sàng nhét cả thanh vào miệng. Trước khi nàng làm điều đó, nàng chợt tự kiềm chế và dừng lại.
- Cô ... cô không cần phải san sẻ với tôi, - nàng nhỏ giọng nói. - Đây là của cô và cô sẽ cần nó sau này.
Đôi mắt xám của Yuri có vẻ gay gắt và lạnh lẽo chẳng khác màu thép súng khi cô quay đầu đi.
- Đó không phải của tôi. Tôi đã tìm thấy nó trong túi áo khoác của một trong những người kia.
Cho dù có ý định gì đi nữa, cô đã hủy hoại nó đối với nàng. Thanh granola có mùi vị như mạt cưa trong miệng nàng. Nàng nhai và nuốt nó một cách máy móc. Cảm giác không có mùi vị đó một phần do nàng đang khát. Như thể đọc được tâm trí nàng, Yuri nói:
- Nếu chúng ta không tìm được nước ngày mai, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy.
- Cô có nghĩ chúng ta sẽ tìm được ?
- Tôi không biết.
Nàng nằm trầm ngâm giữa những tấm da thú.
- Tại sao cô nghĩ máy bay rớt.
- Tôi không biết. Tôi đoán là sự kết hợp của nhiều sự việc.
- Cô có thể đoán chúng ta đang ở đâu không?
- Không. Rất có thể tôi có được một khái niệm chung nếu trận bão không ập đến.
- Cô nghĩ chúng ta đã bay lạc ra khỏi lộ trình?
- Phải. Nhưng tôi không biết bao xa.
Nàng tựa má vào bàn tay và chăm chú nhìn vào vóc người đang cố gắng giành lấy cuộc sống.
- Cô đã từng đến Hồ Gấu Lớn trước kia chứ?
- Một lần?
- Khi nào?
- Cách đây mấy năm.
- Chắc là cô đã săn bắn nhiều lắm?
- Một ít thôi.
Cô không phải là một nhà hùng biện, phải không?
Nàng muốn kéo Yuri vào cuộc trò chuyện để cho tâm trí quên đi cơn đau trong chân nàng.
- Cô có nghĩ người ta sẽ tìm ra mình?
- Có lẽ.
- Khi nào?
- Cô nghĩ tôi là thứ gì nào, một cuốn từ điển bách khoa chết tiệt chứ gì?
Tiếng gào của cô cứ như dội quanh vòng cây đang bao bọc họ. Bất thình lình cô đứng vụt lên, nói tiếp:
- Cô hãy ngưng hỏi tôi quá nhiều câu như thế. Tôi không trả lời được đâu.
- Tôi chỉ muốn biết thôi mà, - nàng vừa nói vừa khóc.
- Thì tôi cũng vậy. Nhưng tôi không biết. Tôi đã nói chúng ta sẽ có rất nhiều cơ may được họ tìm thấy nếu phi cơ vẫn còn ở trên lộ trình bay và cái cơ may đó sẽ rất xa vời nếu phi cơ cách lộ trình bay quá nhiều, phải không nào? Bây giờ, xin cô im đi cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro