Đêm đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jessica đành lặng thinh. Yuri rảo khắp khu rừng thưa để tìm củi khô. Cô thêm một vài que vào lửa trước khi bước về phía nàng.
- Cô nên để tôi xem kỹ cái chân của cô.
Yuri giật lớp chăn ra một cách lỗ mãng. Ánh lửa lờ mờ soi sáng lớp băng nhuộm máu. Sử dụng con dao một cách thành thạo, cô cắt những cái gút đã buộc lại trước đó và bắt đầu tháo các lớp vải thấm máu.
- Cô đau chứ?
- Có.
- Thế cũng đúng thôi,- cô lạnh lùng nói trong lúc nhìn xuống vết thương, với sắc mặt không lấy gì làm phấn khởi cho lắm.
Trong khi nàng cầm cây đèn pin cho Yuri, cô lại đổ peroxide lên vết thương và băng lại bằng băng mới. Lúc cô làm xong việc, nước mắt vẫn còn làm mắt nàng cay xè và môi nàng có dấu bị răng cắn, nhưng nàng đã không khóc thành tiếng một lần nào.
- Cô học băng bó ở đâu mà giỏi thế?
- Nam.
Câu trả lời cụt ngủn, chứng tỏ rằng vấn đề này đã khép lại. Cô đưa cái lọ cho nàng sau khi lắc ra hai viên aspirin cho bản thân, và nói tiếp:
- Đây, cô hãy uống thêm hai viên nữa. Và uống thêm brandy vào. Tối thiểu hai ngụm. Tôi nghĩ sáng hôm sau, cô sẽ phải cần tới nó đấy.

Yuri không kêu ca gì, nhưng chắc hẳn đầu cô đang đau như búa bổ.
- Tại sao?
- Cái chân của cô. Ngày mai có lẽ là ngày tồi tệ nhất. Xét cho cùng, có thể sẽ bắt đầu khá hơn.
- Nếu không thì sao?
Cô không nói gì. Không được nói.
Với hai bàn tay run rẩy, Jessica đưa chai brandy lên môi và uống một hớp. Lúc này củi mồi đã bắt cháy, Yuri chất thêm củi vào lửa. Nhưng vẫn không đủ nóng để cô có thể cởi chiếc áo khoác ra.
Tuy nhiên cô cũng làm cho nàng ngạc nhiên vì cô vẫn cởi ra. Cô cũng cởi luôn đôi giày ống và bảo nàng làm theo. Rồi, bọc áo choàng và giày ống lại thành một bó, cô nhét tất cả vào giữa đống da thú.
- Để làm gì vậy? - nàng hỏi, hai chân đã cảm thấy lạnh.
- Nếu chúng ta đổ mồ hôi trong giày và trời trở lạnh hơn, chúng ta sẽ bị tê cóng chân. Cô hãy xích qua.

Nàng nhìn sững cô với vẻ lo lắng.
- Hả?

Thở dài một cách sốt ruột, Yuri bò vào với nàng, ép nàng di chuyển qua một bên để cho cô có chỗ nằm bên dưới chồng da thú.
Jessica sợ hãi kêu lên:
- Cô đang làm gì thế?
- Đi ngủ. Nếu cô không chịu im đi thì thế đấy.
- Tại đây à?
- Nơi ở với hai giường riêng không có sẵn.
- Cô không thể...
- Hãy thư giãn đi, cô... Họ cô là gì tôi quên mất rồi?
- Jung!
- Phải, cô Jung. Sức nóng cơ thể kết hợp của chúng ta sẽ giúp chúng ta giữ ấm cho nhau.
Cô nằm sát vào nàng, vừa kéo các tấm da thú trùm lên đầu hai người vừa nói tiếp:
- Cô cứ quay lưng lại, xa tôi ra.
- Đồ chết tiệt.
Nàng gần như có thể nghe cô thầm đếm tới mười.
- Cô nên biết, tôi không muốn đóng thành băng đâu. Và tôi cũng không trông mong đào thêm một cái huyệt khác để chôn cô đâu, vì vậy hãy làm theo lời tôi. Nào.

Chắc hẳn cô ta đã từng là một sĩ quan ở Việt Nam, nàng bồn chồn nghĩ trong lúc nàng xoay người qua bên kia. Cô đặt cánh tay quanh hông nàng và kéo nàng trở lại sát vào mình, cho hai người nằm bên nhau theo kiểu úp thìa. Nàng hầu như không thở nổi.
- Cần phải như thế này sao?
- Phải.
- Tôi không muốn bỏ đi. Không có chỗ nào để đi. Cô không được để tay ở chỗ đó.
- Cô làm tôi ngạc nhiên. Tôi cứ tưởng cô sẽ thích như thế này, - Yuri vừa nói vừa ấn lòng bàn tay lên bụng nàng. - Cô quả thực là người phụ nữ hấp dẫn. Cô không nghĩ là tất cả bọn đàn ông đều nóng lên và bực bội khi họ ở quanh cô hay sao?
- Hãy để cho tôi yên.
- Lại còn mái tóc dài này, với màu sắc khác lạ.
- Im đi!
- Cô hãy lấy làm kiêu hãnh với cái mông nhỏ nhắn tròn trịa và bộ ngực đầy sinh lực của cô phải không? Tôi dám chắc hầu hết bọn đàn ông đều công nhận thấy cô quá hấp dẫn. Anh chàng phi công phụ tá kia chắc là ở trong đám đó... Anh ta chảy nước miếng nhìn theo cô y hệt một con Doberman trên mình một con chó cái trong mùa động đực, như muốn rơi cả lưỡi ra ngoài.
- Tôi không biết cô đang nói gì.
Yuri xoa bụng nàng.
- Ồ, có chứ, cô biết mà. Nhất định cô đã hết sức thích thú khi làm sững sờ tất cả lũ đàn ông đó trên máy bay đến nỗi họ nghẹn cả họng khi bước lên với cái cổ áo lông thú kéo lên chạm vào đôi má đỏ bừng và cái miệng gợi tình của cô.
- Tại sao cô đối xử với tôi như thế? - nàng vừa nói vừa khóc nức nở.
Yuri chửi thề và khi cô nói tiếp, giọng cô không còn trầm bổng với vẻ trêu trọc như trước và trở nên chán chường.
- Thế thì cô cứ an tâm nghỉ ngơi vì tôi sẽ không lợi dụng cô trong đêm nay đâu. Tôi vẫn không mấy cảm tình với phụ nữ tóc vàng. Vả lại, thân hình cô vẫn còn hơi ấm trên giường lão già dê của cô. Mọi chuyện đã được suy tính kỹ, tiết hạnh của cô sẽ vẹn toàn thôi.
Nàng cố nuốt nước mắt tủi nhục.
- Cô thật là độc ác và thô bỉ.
Yuri bật cười.
- Bây giờ thì cô lại giận dữ vì tôi đã không tìm cách cưỡng hiếp cô. Cô hãy quyết định đi. Nếu đêm nay cô thèm muốn, tôi có thể phục vụ cô. Thân thể tôi không đến nỗi khó chịu như đầu óc tôi đâu. Xét cho cùng, trong này tối quá. Và chắc là cô đã biết người ta nói gì về lũ mèo trong bóng tối. Nhưng, đối với tôi, tôi thích môi trường an toàn và thoải mái hơn để làm tình. Vì vậy cô cứ việc ngủ đi, được không?

Jessica nghiến răng trong nỗi nhục nhã. Nàng nằm im không nhúc nhích, và đặt một rào cản giữa hai người, nếu không phải là thực chất thì cũng là tinh thần. Nàng cố không biết tới sức nóng của cơ thể cô đang thấm qua áo quần nàng, và hơi thở của cô phả lên cổ nàng mỗi lần thở ra, cũng như năng lực tiềm tàng trong cặp đùi của cô đang áp sát phía sau đùi nàng. Dần dần, và với sự giúp đỡ của rượu, Jessica cảm thấy thư giãn. Cuối cùng nàng thiu thiu ngủ.
Chính tiếng rên của nàng đã đánh thức nàng dậy. Chân nàng đang đau từng cơn.
- Chuyện gì thế?
Giọng nói của Yuri có vẻ cộc cằn, nhưng Jessica không nghĩ như vậy bởi vì cô vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ say. Theo trực giác nàng biết rằng cô đã thức dậy từ trước.
- Có gì đâu.
- Cô hãy nói cho tôi biết đi. Cái chân của cô sao rồi?
- Không sao.
- Nó có chảy máu lại không?
- Tôi không nghĩ thế. Nó không có cảm giác ướt. Chỉ đau thôi.
- Cô hãy uống thêm một chút brandy.
Cô nghiêng người ra xa nàng và vời tay lấy chai brandy mà cô đã đem vào trong chăn cùng với họ.
- Tôi choáng váng.
- Tốt. Như thế là hợp lý.
Cô đút miếng chai đã mở nắp vào môi nàng, nghiêng về phía trước. Nàng hoặc là phải uống hoặc là chết sặc.
Chất rượu mạnh như một con đường lửa chạy xuống giữa người nàng. Dù sao nó cũng giúp đầu óc nàng không nghĩ tới vết thương đau đớn trong mấy giây.
- Cám ơn.
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Sao?
- Cô hãy mở hai chân ra.
- Cô đã uống bao nhiêu brandy rồi, cô Kwon?
Không kịp để cho nàng kịp phản đối, cô luồn bàn tay vào giữa hai đùi nàng và nâng cái chân bị thương của nàng lên. Cô chèn đầu gối vào giữa hai đầu gối của nàng và nhẹ nhàng thả chân phải của nàng xuống trên chân cô.
- Chỗ đó. Giữ chân cao như thế này sẽ giúp cô dịu bớt sức ép. Như thế này cũng giữ cho không sát vào cô đêm nay.
Nàng quá sửng sốt đến nỗi không ngủ trở lại ngay được, quá khó chịu vì nhận thấy cô quá gần. Và còn có một điều khác khiến nàng phải thức: một cảm giác tội lỗi bứt rứt.
Yuri, cô có quen biết ai trong số những người kia không?
_ Những người trên máy bay à? Không.
_ 2 người ở phía trước là 2 anh em. Trong khi chúng ta cân hành lý, tôi đã nghe họ nói chuyện về việc đưa gia đình họ đến với nhau nhân dịp lễ Tạ Ơn trong vòng vài tuần nữa. Họ đang định sẽ cho gia đình xem những bức ảnh mà họ đã chụp được trong tuần này.
_ Cô đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.
_ Tôi không thể quên được.
_ Được mà, cô có thể.
_ Không, tôi không thể. Tôi cứ tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống. Tại sao tôi lại được phép sống? Thật là vô lý.
_ Phải vô lý thôi. Cô chua chát nói - cuộc đời vẫn thế đấy. Đó là thời điểm của họ, chỉ có thế. Mọi việc đã qua rồi, quên lãng.
_ Không quên được
_ Cô hãy cố đưa ra khỏi tâm trí đi.
_ Cô đã làm thế à?
_ Phải.
Nàng rùng mình.
_ Làm sao cô có thể dửng dưng với mạng sống của người khác đến thế?
_ Luyện tập.
Lời nói đó tác động đến nàng như 1 cái tát mạnh lên má. Nó đã được thốt ra 1 cách độc ác để làm nàng câm miệng lại, và nó đã thành công. Nhưng nó vẫn không ngăn cản nàng suy nghĩ. Nàng tự hỏi có bao nhiêu trong số bạn thân của Yuri đã chết ở Việt Nam ngay trước mắt cô ta? Hàng tá? Rất nhiều? Hàng trăm? Tuy nhiên nàng không sao hình dung nổi cái cảnh phải chịu đựng cho đến chết.
Nàng đã tập luyện cách đối phó với tình thế, nhưng không tới mức mà cô đã đạt được theo bề ngoài. Đây không phải là 1 điều nàng có thể phác thảo ra rồi xua đuổi đi bằng 1 hành động ý chí. Khi nàng nghĩ về những mất mát của mình, nàng vẫn còn cảm thấy nhức nhối.
_ Mẹ tôi đã chết vì 1 cơn đột quỵ ở não bộ - nàng dịu dàng kể với cô - cái chết của bà gần như là 1 sự giải thoát. Bà đã bị suy yếu 1 cách trầm trọng. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng trước cả 1 tuần. Nhưng cái chết của anh tôi thì quá đột ngột.
Yuri không muốn nghe chuyện này nhưng nàng vẫn nói ra.
_ Anh cô?
_ Jeff. Anh ấy đã chết trong 1 tai nạn xe hơi cách đây 2 năm.
- Không còn bà con nào khác ?
- Chỉ còn ba tôi.
Nàng hít 1 hơi thở nhẹ rồi nói tiếp:
- Ông là người ở với tôi tại chòi săn. Người mà tôi đã chia tay. Không phải là 1 lão già dê. Không phải là 1 người tình. Ba tôi đấy.

Nàng chờ đợi 1 lời xin lỗi, nhưng nó không bao giờ đến. Nếu thân hình cô không quá căng cứng, nàng có thể nghĩ cô đã ngủ.
Cuối cùng Yuri phá tan sự im lặng bằng cách hỏi:
- Ba cô sẽ nghĩ gì khi được báo tin về vụ rớt máy bay?
- Ôi, Lạy Chúa! - nàng vừa kêu lên vừa theo phản xạ tự nhiên nắm chặt bàn tay của Yuri vẫn còn áp vào bụng nàng - tôi đã không nghĩ đến chuyện đó.
Nàng có thể hình dung nỗi tuyệt vọng của ông khi hay tin. Ông đã mất vợ. Rồi con trai. Bây giờ là con gái. Ông sẽ không nguôi ngoai được. Jessica không sao chịu nổi ý nghĩ về nỗi đau đớn mà ba nàng trải qua, khổ sở vì không chắc chắn, vì không biết chuyện gì đã xảy đến với nàng. Hy vọng đối với ba nàng sẽ cũng như với nàng, họ sẽ được cứu thoát sớm.
- Tôi thấy ông ấy có vẻ linh hoạt lắm - Yuri nói - ông ấy sẽ bám sát những người có thẩm quyền cho tới lúc chúng ta được tìm thấy.
- Cô nói đúng. Ba sẽ không bỏ cuộc cho tới lúc ông đã biết chuyện gì đã xảy đến với tôi.
Jessica chắc chắn như thế. Ba nàng là 1 con người có thế lực. Ông rất năng động và có tài năng lẫn tiền của để thực hiện mọi điều. Danh tiếng và tiền bạc của ông có thể bỏ qua các phương thức dài dòng. Nàng biết ông sẽ hết sức cố gắng cho tới lúc nàng được cứu thoát và điều đó tạo cho nàng 1 sợi dây lạc quan để bám vào.
Nàng cũng ngạc nhiên khám phá ra rằng Yuri đã không tách biệt và thản nhiên như vẻ bề ngoài của cô. Trước khi họ lên máy bay, cô đã tránh riêng ra 1 nơi. Cô đã không hòa vào với các hành khách khác. Nhưng cô đã để ý thấy mọi chuyện. Theo bề ngoài người bạn đồng hành của nàng là 1 sinh viên có óc nhận xét về bản chất con người.
Bản chất đó ngay lúc này đang trỗi dậy. Trong lúc nàng nói chuyện, Jessica lo sợ cảm thấy cô đưa chân lên và rúc vào mông nàng.
Nàng thốt lên:
- Cô đã có gia đình?
- Không.
- Chưa lần nào?
- Không.
- Chắc có liên hệ với ai?
- Ô kìa, tôi có thể gần gũi với ai đó chứ ? Và tôi biết tại sao cô đột nhiên tò mò như thế. Cô hãy tin tôi đi, tôi cũng thích lắm. Nhưng tôi không thể làm gì để tránh được. Phải, thực sự bây giờ tôi có thể, nhưng như chúng ta đã thảo luận vừa rồi, đó không phải là 1 giải pháp khả thi trong tình huống này. Tôi e là các khả năng đã có sẵn trong đầu sẽ làm cho cả 2 chúng ta lúng túng.
2 gò má của Jessica nóng bừng lên.
- Tôi mong cô đừng...
- Cái gì ?
- Nói như thế.
- Sao ?
- Cô biết mà. Bậy bạ.
- Cô vừa mới rời khỏi 1 chòi săn thú dữ. Chắc là cô đã không ngăn chặn mấy câu chuyện đùa bậy bạ? Nghe lỏm 1 vài lời bình luận dâm ô? Tôi nghĩ giờ đây cô đã quen thuộc với ngôn ngữ tếu lâm ?
- Không đâu. Và tôi cũng nói cho cô hay, tôi đã tham gia cuộc đi săn này vì ba tôi. Tôi không thích thú bao nhiêu.
- Ông ấy ép cô đi?
- Tất nhiên không.
- Không ép thì cũng buộc ? Có lẽ để đổi lấy chiếc áo lông đó ?
- Không phải - nàng tức giận bảo - đấy là ý kiến của tôi. Tôi đã đề nghị cả 2 cùng đi.
- Và cô đã tình cờ chọn Vùng Đất Mới Tây Bắc? Tại sao không chọn Hawaii ? Hoặc St. Moritz ? Tôi có thể nghĩ ra 1 ngàn địa điểm khác trên địa cầu có thể thích hợp với cô hơn.

Tiếng thở dài của nàng đã nhìn nhận anh ta nói đúng. Trong 1 cuộc đi săn thú dữ nàng hoàn toàn không thích hợp chẳng khác gì 1 cây đinh rỉ trong 1 phòng mổ.
- Ba và anh tôi luôn luôn đi săn với nhau. 3 tuần mỗi năm. Đó là 1 truyền thống gia đình.
Lòng tràn đầy hối hận, nàng nhắm mắt lại trong lúc nói tiếp:
- Ba đã không đi săn kể từ ngày Jeff chết. Tôi đã nghĩ chuyến đi này sẽ tốt cho ông. Tôi đã năn nỉ ông đi. Khi ông do dự, tôi tỏ ý cùng đi với ông.
Nàng trông đợi 1 lời nói khe khẽ tỏ vẻ cảm thông - có lẽ còn có thêm câu khen ngợi hành vi cao quý của nàng. Thay vì vậy nàng chỉ nghe 1 câu nói cộc cằn:
- Cô hãy im đi, được không? Tôi đang cố ngủ 1 giấc.
- Ngừng lại, Jessica.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro