Chương 3: Chú ý đến thận của mình một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rõ ràng anh đã để lại thông tin liên lạc, nhưng Khương Ngưng lại chưa từng liên lạc với anh, điều đó khiến Lục Thời Kỳ cảm thấy việc cô chủ động trêu chọc mình tối hôm đó chỉ là để mua vui mà thôi.

Mãi cho đến tối nay bị Khương Ngưng chặn xe giữa đường, kết hợp với đủ loại biểu hiện của cô, Lục Thời Kỳ mới dần dần hoài nghi, trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm nào đó.

Hơn nữa, nếu cô thực sự chỉ là "gặp dịp thì chơi", vậy thì sau đêm đó, sao cô vẫn có thể làm việc ở Lục Thị?

Chính vì những điểm đáng ngờ này, Lục Thời Kỳ đã sai tài xế lái xe quay trở lại, muốn trực tiếp giải thích sự tình với cô.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Khương Ngưng, Lục Thời Kỳ càng thêm chắc chắn rằng có thể đã có hiểu lầm.

"Sáng hôm đó tôi vội vã rời đi, thấy em đang ngủ say, không đành lòng gọi em dậy nên để lại lời nhắn ở đầu giường." Ánh mắt thăm dò của anh rơi vào khuôn mặt ngơ ngác của Khương Ngưng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Có phải em không nhìn thấy nó không?"

Đầu óc Khương Ngưng ong ong, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Cô cẩn thận nhớ lại ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy thì chỉ thấy mỗi mình mình nằm trên giường. Cô vào phòng tắm kiểm tra, nhưng cũng không thấy bóng dáng của Lục Thời Kỳ đâu.

Lúc ấy chưa kịp nghĩ nhiều, anh cả đã gọi điện video WeChat cho cô.

Khương Ngưng vừa mới qua đêm với một người đàn ông, có tật giật mình, nào dám nhận video call của anh trai trong khách sạn, vội vàng mặc quần áo rồi bỏ chạy mà không thèm rửa mặt.

Mãi đến khi đối phó xong với anh cả, cô mới quay lại khách sạn tìm Lục Thời Kỳ.

Hỏi lễ tân thì được biết, trời chưa sáng người này đã được tài xế và thư ký tới đón đi rồi.

Mặc dù nội tâm phỏng đoán rằng anh có thể không muốn thừa nhận sai lầm, nhưng Khương Ngưng đã âm thầm quan sát Lục Thời Kỳ trong một thời gian dài từ khi còn học đại học rồi mới quyết định theo đuổi anh. Cô cảm thấy có lẽ mình  sẽ không nhìn nhầm người đâu, vì vậy tiếp tục làm việc tại Tập đoàn Lục Thị.

Biết anh đi công tác, cô còn tự an ủi mình rằng người đàn ông này quá bận rộn công việc, khi nào rảnh nhất định sẽ liên lạc với cô thôi.

Chỉ là sau bao lâu chờ đợi, cô dần mất tự tin.

Dần dần, cô ngày càng chắc chắn rằng mình đã gặp phải một gã tồi.

Dù Khương Ngưng có nghĩ thế nào, cũng không ngờ rằng trong chuyện này lại có gì đó không ổn.

Nhớ lại bộ dáng vênh váo hống hách trước đó của mình trước mặt Lục Thời Kỳ, Khương Ngưng liền ảo não.

Cô chưa làm rõ sự tình mà đã nóng nảy làm loạn, thực sự là làm tổn hại đến hình tượng của mình mà.

Trong những ngày này, có lẽ Lục Thời Kỳ cũng xem cô là kẻ cặn bã, nhưng anh cũng đâu có quái gở như cô, thậm chí còn cho phép cô lên xe, đưa cô về nhà.

Ngược lại, người đàn ông này có thể coi là tâm tình ổn định.

Khương Ngưng chợt thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười rạng rỡ: "Thì ra là hiểu lầm, tôi nói rồi mà, tôi đã quan sát anh lâu như vậy, anh không thể là người thất hứa được."

Vừa dứt lời, cô mới ý thức được mình vừa nói gì, khóe miệng đang cong lên khẽ cứng ngắc.

"Em quan sát tôi?"

Lục Thời Kỳ đã nhạy bén nắm bắt được những gì cô vừa nói, đôi mắt tràn đầy thăm dò nhìn vào khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ, như muốn nhìn thấu cô.

Khương Ngưng né tránh ánh mắt thiêu đốt của anh, hàng mi dài dày cụp xuống.

Suy nghĩ một lúc, cô dường như không còn ý định giấu giếm nữa, khi nhắc lại, giọng điệu có chút thẹn thùng: "Thật ra em đã thích thầm anh từ lâu rồi..."

Lục Thời Kỳ: "?"

"Có lẽ anh không biết, hai chúng ta học cùng trường đại học. Khi em học năm nhất, anh vừa vặn là nghiên cứu sinh năm ba. Anh là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta, gia thế tốt, ngoại hình đẹp, thành tích cũng cao, các nữ sinh trong trường nhìn thấy anh đều nhịn không được mà vụng trộm để ý."

Đại khái là xấu hổ, Khương Ngưng hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Em cũng là một trong những người hâm mộ của anh."

Cô vừa cất tiếng đã thẳng thắn bộc bạch như vậy, bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên yên tĩnh, xung quanh lượn lờ chút mập mờ không thể giải thích.

Lục Thời Kỳ vẫn còn nhớ rõ rằng vào đêm tiệc đó, cô đã chủ động tiếp cận anh, cố gắng tìm chủ đề để tiếp chuyện anh, cùng anh tán gẫu.

Khi đó, anh cảm thấy cô gái này rất có mục đích, rõ ràng là muốn cua anh, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ là vì lý do này.

Trong thời gian học cao học, anh không thường xuyên trọ ở trường, cô lại là sinh viên năm nhất. Chênh lệch tuổi tác của hai người rất lớn, Lục Thời Kỳ quả thật không biết đến sự tồn tại của cô.

Vậy nên cô đến làm việc ở Lục Thị là vì có tình cảm với anh sao?

Nếu dòng thời gian bắt đầu từ năm nhất đại học, thì cô đã yêu thầm anh được bốn năm rồi.

Lục Thời Kỳ... một chữ cũng không tin!

Có rất nhiều phụ nữ tiếp cận anh, loại người nào cũng có, anh sẽ không đến mức bị cô lừa chỉ bằng vài ba câu nói.

Mặc dù miệng cô nói thích anh, nhưng biểu lộ lại không hề có chút tình cảm đắm say nào, thay vào đó là vẻ mặt giảo hoạt và đầy toan tính.

Lục Thời Kỳ tin chắc rằng cô căn bản còn không biết cảm giác thích một ai đó là như thế nào.

Nghĩ kỹ lại, việc cô cố tình tiếp cận anh thì chỉ vì một vài lý do, hoặc vì trục lợi, hoặc vì sắc dục, hay hoặc vì cô tham vọng nhiều hơn thế, muốn bước chân vào giới hào môn.

Thực sự thì thà là cô có động cơ riêng, không thật sự thích anh còn hơn.

Lúc trước Lục Thời Kỳ dù biết cô có tâm tư riêng mà vẫn sẵn sàng cắn câu, đơn giản chỉ vì khuôn mặt quá mức ưa nhìn của cô.

Anh dám tiếp nhận chiêu trò của cô, sẽ không sợ cô nhắm mục đích gì.

Cô đã sớm biết, anh sẽ không kết hôn.

Về phần còn lại, trong thời gian hai người hẹn hò, cũng không phải anh không thể thoả mãn cô.

Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, cô không thể nghĩ ra bất kỳ thủ đoạn nào quá ghê gớm.

Chỉ cần cô không có ý định gả cho anh, xét dung mạo của cô, không biết chừng hai người còn có thể bên nhau lâu dài.

Lục Thời Kỳ lấy điện thoại di động ra bấm vào nút quay số: "Số điện thoại di động của em là bao nhiêu?"

Khương Ngưng hoang mang "Hả" một tiếng, đầu óc trống rỗng hai giây, kìm nén sự vui mừng xuống đáy lòng, vội vàng báo ra một dãy số.

Chẳng mấy chốc, điện thoại di động của cô reo lên tiếng chuông thanh thuý.

Cô đọc thầm số của người gọi một lần, nghe thấy Lục Thời Kỳ nói: "Đây là số điện thoại cá nhân của tôi."

Khương Ngưng lưu số điện thoại của anh vào danh bạ, lúc nhập ghi chú cô chợt dừng lại, nâng cằm nhìn người đàn ông đối diện, có chút thăm dò: "Anh cảm thấy... em nên ghi chú là 'Lục tổng', hay là 'Bạn trai'?"

Lục Thời Kỳ bị câu hỏi thẳng thắn của cô làm nghẹn lời, khóe miệng giật giật gần như vô hình: "Tùy em."

Chỉ đợi anh nói vậy thôi đó!

Khương Ngưng nhếch khóe miệng, thoải mái gõ thẳng trước mặt anh: Bạn trai thân yêu của tôi.

Tiện để anh dễ thấy hơn, cô cố tình giơ giao diện điện thoại về phía anh.

Lục Thời Kỳ nhìn chằm chằm vào ghi chú gắn phía trên, chỉ cảm thấy mắt mình nóng rát, có chút khó tả quay mặt đi.

Tài xế còn ở dưới lầu, anh cất điện thoại di động: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."

"Vậy em tiễn anh nhé."

"Không cần."

Khương Ngưng đã theo anh ra ngoài, như cái đuôi nhỏ đi tới nhấn nút thang máy: "Vậy sao được, bây giờ anh đã là bạn trai của em, tiễn anh là việc em nên làm mà."

Lục Thời Kỳ nhướng mày: "Theo logic của em, đợi em xuống lầu, có phải tôi nên đưa em lên nữa không?"

Khương Ngưng ranh mãnh chớp chớp mắt: "Được đấy, vậy em lại đưa anh xuống, rồi anh lại đưa em lên. Có như thế mới thể hiện được chúng ta gắn bó keo sơn, không thể tách rời. Mấy cặp đôi mới bên nhau thường như vậy mà."

"Gắn bó keo sơn, không thể tách rời?" Lục Thời Kỳ cân nhắc lời nói của cô, tiến lên hai bước, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sạch sẽ của cô, "Khương Ngưng, nếu em muốn tôi ở lại, thì cứ nói thẳng."

Sự kinh ngạc trên mặt Khương Ngưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, cô hỏi anh: "Là tự anh muốn ở lại chứ gì, đáng tiếc hôm nay em không đồng ý. Dù em thích anh nhưng đã lâu như vậy anh không liên lạc với em, khiến em nghĩ ngợi lung tung, em cũng biết giận dỗi đấy, biết không."

Lục Thời Kỳ không gài cô, hai người cuối cùng cũng xác nhận mối quan hệ, hôm nay Khương Ngưng đã rất hài lòng rồi, hoàn toàn không có ý định tiến xa hơn với anh ngay lập tức.

Hơn nữa trên mạng có nói, tình cảm phải tiến triển theo tuần tự, vừa khước từ lại vừa tỏ ra mời chào, trọng tâm là con tim rung động, không thể nóng vội.

Lục Thời Kỳ liếc nhìn cô, vừa định nói gì đó thì cửa thang máy mở ra, người giao hàng mang đồ ăn bước ra ngoài.

Khương Ngưng đã từ bỏ việc tiễn Lục Thời Kỳ, đang nghĩ cách kiếm cớ rời đi, vừa nhìn thấy nhân viên giao hàng, hai mắt cô lập tức sáng lên: "Pizza hải sản giao cho phòng 3302 phải không? Của tôi đó."

Nhân viên giao hàng đối chiếu lại đơn hàng rồi đưa cho cô: "Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng!"

"Cảm ơn." Khương Ngưng nhận lấy đồ ăn, nhân cơ hội nói với Lục Thời Kỳ: "Muộn rồi, em không giữ người trăm công nghìn việc như anh ở lại đây ăn cơm nữa. Ngày mai gặp lại nhé."

Nói xong, cô trực tiếp ôm đồ ăn chạy về nhà rồi đóng cửa lại.

Dựa lưng vào cửa, Khương Ngưng ghé tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Mơ hồ nghe thấy tiếng cửa thang máy đóng lại, cô lặng lẽ mở hé khe cửa nhìn ra ngoài, bốn bề yên tĩnh. Lục Thời Kỳ và người giao hàng đều đã rời đi.

Khương Ngưng cong môi, thoải mái ngâm nga một bài hát trong khi bưng pizza đi ăn.

Editor: quattutuquat
—————

Buổi tối nằm trên giường, nghĩ đến chuyện mình và Lục Thời Kỳ cuối cùng cũng tiến triển thêm một bước nữa, Khương Ngưng hưng phấn một hồi, nhất thời không ngủ được.

Cô ngồi dậy, dựa vào đầu giường, lấy ra một cuốn sổ tay ở dưới gối.

Mở cuốn sổ tay ra, bên trong là bản ghi chép đã quan sát lâu dài của cô về Lục Thời Kỳ sau khi vào đại học.

[Chiều cao]: 187 (+10 điểm)

[Màu da]: Da trắng lạnh (+10 điểm)

[Ngoại hình]: Cấp nam thần (+10 điểm)

[Vóc dáng]: Nghe đồn có cơ bụng 8 múi (+10 điểm) [Đã kiểm tra, tin đồn là thật (*/ω\*)]

[IQ]: Cấp thiên tài (+10 điểm)

[Mức độ đúng mực với người khác giới]: Chưa từng yêu đương, cũng chưa từng mập mờ với nữ sinh nào (+10 điểm)

[Phẩm tính]: Yêu động vật nhỏ (+10 điểm); giúp đỡ các bạn cùng lớp bị thương trong các sự kiện thể thao (+10 điểm)

[Gia cảnh]: Sinh ra trong nhà họ Lục - gia tộc giàu có nhất Đồng Thành (+10 điểm)

[Sự nghiệp]: Tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị - một gã khổng lồ trong ngành (+10 điểm)

[Kết luận]: Cực phẩm nam nhân, đạt tiêu chuẩn, có thể theo đuổi!

Trên này không có cái nào đúng hết, người này nói không giữ lời, ngủ xong bỏ chạy, không có tinh thần trách nhiệm, hoàn toàn là một tên cặn bã bại hoại, mặt người dạ thú - trừ 100000000 điểm! ! ! ! !

Nhìn thấy đoạn cuối cùng, Khương Ngưng nhanh chóng dùng bút gạch đi, trong lòng thầm mặc niệm: Hiểu lầm, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm thôi.

Dần dần hồi tưởng chuyện gì đó, bàn tay nắm đầu bút của cô khựng lại.

Cha của Khương Ngưng từng là người cầm quyền của tập đoàn Bạc Thương, ông qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi trước khi cô được sinh ra.

Khương Ngưng chưa từng gặp ông, nhưng cô không nhớ ông, thậm chí còn cực kỳ ghét ông.

Ông ta gặp tai nạn khi đi du lịch cùng nhân tình, và vì cố gắng cứu nhân tình mà chết.

Khi đó, mẹ cô là Khương Hoa, đang mang thai. Sau khi biết chuyện, bà bất ngờ bị kích thích, sinh non ra một cặp song sinh long phượng, chính là Thẩm Tịch và Khương Ngưng.

Khương Hoa chịu đả kích vì chuyện này, đâm ra ghét hận đàn ông, đặc biệt là càng căm thù đến tận xương tủy đối với đàn ông nhà họ Thẩm.

Sau khi sinh con, bà bỏ ngoài tai lời cầu xin của đứa con trai lớn năm tuổi, cũng mặc kệ đứa con trai nhỏ vừa chào đời đang gào khóc đòi ăn, chỉ ôm con gái Khương Ngưng rời khỏi nhà họ Thẩm.

Từ nhỏ, mẹ đã dùng nhiều cách thức cực đoan để nói với Khương Ngưng rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều không đáng tin, cô phải luôn giữ khoảng cách với đàn ông.

Khi còn đi học, cô không được phép nói chuyện với các bạn nam cùng lớp, lại càng không được phép tiếp xúc riêng với họ.

Năm đầu trung học cơ sở, có lần mẹ đón cô tan trường về, thấy cô mỉm cười nói gì đó với một nam sinh ở cổng trường, về đến nhà cô liền bị tát và nhốt dưới tầng hầm tối om đến mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay, dù cho cô có gào khóc bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô ích.

Có đoạn thời gian, vì tìm thấy quá nhiều thư tình trong cặp sách của cô, mẹ thậm chí còn cấm cô đi học.

Bà luôn nói: "Đi học thì có ích gì, những thằng nhóc có ý đồ xấu bên ngoài sớm muộn gì cũng hại con, con cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, không được đi đâu cả."

Ngay cả khi bị giam ở nhà, mẹ cũng luôn kéo rèm thật chặt, không cho chút ánh sáng nào từ bên ngoài lọt vào, nói là sợ có người dùng ống nhòm theo dõi cô.

Những năm tháng ở bên mẹ là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời Khương Ngưng.

Cô không nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy hy vọng, chỉ có thể mỗi ngày thận trọng, như đi trên lớp băng mỏng, chỉ sợ cứ hễ cái là bị giam cầm.

Cô đã chán ngấy cuộc sống tăm tối không thấy mặt trời, khao khát thế giới muôn màu muôn vẻ bên ngoài, luôn tưởng tượng mình có thể biến thành một chú chim và bay ra khỏi chiếc lồng mà mẹ cô giam cầm.

Vì thế sau này khi anh cả tìm thấy cô, nói muốn đưa cô về nhà, cô đã không hề do dự.

Cô không muốn ở chung một chỗ rúc vào bóng tối cùng mẹ, như chìm đắm trong vực thẳm để kéo dài hơi tàn.

Cô đối với mẹ, có oán trách, cũng có hận.

Lớn lên chút nữa, Khương Ngưng lại bắt đầu thông cảm, thương hại bà.

Những người chưa từng trải qua có lẽ sẽ không bao giờ hiểu được cũng như đồng cảm lây với bà Khương Hoa, khi đó đang mang thai, đã đau khổ tột cùng như thế nào khi biết chồng mình lừa dối mình và chết khi cố gắng cứu nhân tình.

Đã từng là mỹ nhân xinh đẹp một thời, giờ lại sống trong bóng tối của quá khứ, với lòng căm thù chồng và nỗi thù hận tất cả đàn ông trên đời, bị tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần, trong mắt không còn chút ánh sáng.

Mấy năm gần đây, bệnh tâm thần của mẹ ngày càng trầm trọng, cả ngày chỉ tự nhốt mình trong phòng, thậm chí không bước ra khỏi cửa.

Khương Ngưng đến thăm bà, bà luôn ngồi một mình ngơ ngác, hồi lâu mới đột nhiên mở miệng: "Ông ngoại cô bỏ rơi bà ngoại cô, bà cô nói với tôi, đàn ông trên thế giới này không đáng tin đâu, nhưng tôi không tin, nhất quyết phải gả cho bố cô, kết quả là bố cô đã thực sự bỏ rơi tôi rồi. Trên đời này thật sự chẳng có người đàn ông nào tốt đẹp cả, nếu cô không nghe lời tôi, sớm muộn gì cô cũng phải chịu thua thiệt mà thôi."

Nói đến đây, bà điên cuồng nắm lấy vai Khương Ngưng, "Nếu không tránh xa đàn ông, sớm muộn gì cô cũng sẽ có kết cục giống như tôi, hiểu không hả?"

Khương Ngưng: "Trên đời này có phụ nữ thì sẽ có đàn ông, tránh xa kiểu gì? Thẩm Yến và Thẩm Tịch đều là con ruột của mẹ, trong mắt mẹ bọn họ không phải là người tốt sao? Mẹ ơi, không phải đàn ông nào trên thế giới này cũng giống ông ngoại và ba đâu. Cũng có những người đàn ông tốt, sẵn sàng trao cả trái tim cho một người và một lòng với người ấy đến cùng, mẹ không thể tuyệt vọng với cả thế giới như thế được. Dù cho mẹ có căm hận đàn ông, chẳng sao cả, một người nếu mở lòng vẫn có thể sống tự do tự tại, nhưng lý nào lại phải chui rúc trong nhà để tránh mặt đàn ông? Mẹ đây là đang tự trừng phạt chính mình."

"Người đàn ông một lòng đến cùng?" Khương Hoa cười lạnh đẩy cô ra, vẻ mặt giễu cợt: "Lời nói lừa gạt đứa trẻ lên ba mà cô cũng tin, đồ ngu xuẩn."

Khương Ngưng bị đẩy ngã ngồi xuống đất, cô chống hai tay trên mặt đất, quật cường ngẩng đầu: "Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy."

"Cô chứng minh thế nào?" Trong mắt Khương Hoa tràn đầy mỉa mai, "Dùng thân phận thiên kim nhà họ Thẩm của cô để rước một thằng nhãi nghèo khổ về à? Đàn ông càng ưu tú thì càng lăng nhăng, nếu quả thật trên đời này có người đàn ông một lòng đến cùng, thì những tên như vậy, hoặc là nhà nghèo chỉ có bốn bức tường, hoặc là thân mang bệnh kín không thể nói ra, bọn họ thật sự không muốn "hai lòng" sao? Chỉ là không có khả năng "hai lòng" thôi."

Bởi vì lời nói của Khương Hoa, Khương Ngưng tràn đầy tâm huyết ngàn chọn vạn tuyển, hy vọng tìm được người có điều kiện tốt về mọi mặt, cũng đối xử tốt với cô để mang về.

Cô muốn cho Khương Hoa thấy, trên đời này nhất định có đàn ông tốt.

Suy nghĩ xoay chuyển, Khương Ngưng mở điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ghi chú "Bạn trai thân yêu của tôi" trong danh bạ liên lạc, tròng mắt hơi đảo.

Cũng không biết ID WeChat của Lục Thời Kỳ có giống số điện thoại không nhỉ.

Ôm thái độ muốn thử, cô tìm kiếm số điện thoại trên WeChat, không ngờ lại có thật.

Nickname WeChat của đối phương chỉ có một chữ "Lục", hình đại diện là LOGO của Tập đoàn Lục Thị.

Rõ ràng là số điện thoại riêng tư, nhưng tài khoản WeChat lại chính thức như thế, thật đúng với phong cách của một kẻ máu lạnh như Lục Thời Kỳ.

Lòng thì ca thán, tay Khương Ngưng bấm nút gửi yêu cầu kết bạn.

Đối phương mãi không phản hồi, Khương Ngưng liền nằm xuống nghịch điện thoại.

Một lúc lâu sau, lúc cô đang mơ màng gật gà gật gù thì WeChat thông báo lời mời đã được chấp nhận.

Cơn buồn ngủ của Khương Ngưng lập tức tiêu tán không ít, cô chủ động gửi tin nhắn qua: 【 Em là Khương Ngưng nè~ 】

Lục: 【 Ừm. 】

Khung cảnh chợt trở nên lạnh lẽo, không biết phải nói gì.

Suy nghĩ một lúc, Khương Ngưng gõ chữ: 【 Đột nhiên trở thành bạn gái của anh, em thấy có chút không chân thực. 】

【 Đêm nay ngủ một giấc, ngày mai em thức dậy không chừng sẽ cho rằng đó là một giấc mơ. 】

Lục: 【 Cho nên? 】

Khương Ngưng không biết xấu hổ đưa ra yêu cầu: 【 Hay là ngày mai anh đón em đi làm nhé? 】
【 (Cực kỳ cực kỳ mong chờ.jpg) 】

Lục: 【 Buổi sáng tôi hay có cuộc họp video xuyên quốc gia, thường đến công ty lúc sáu giờ. Em có chắc mình dậy nổi không? 】

Mí mắt Khương Ngưng giật giật, nhanh chóng nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ, cô chỉ có thể ngủ sáu tiếng.

Nếu cứ kéo dài như vậy, cô rối loạn nội tiết mất.

Nhưng hiện tại là thời kỳ mấu chốt để hạ gục Lục Thời Kỳ, Khương Ngưng kiên quyết không buông xiềng xích: 【 Em dậy được! 】

Lục: 【 Vậy ngày mai gặp. 】

Khương Ngưng nghĩ đến thời gian ngủ ít ỏi còn lại của mình, vẫn có chút phát điên.

Cô hỏi Lục Thời Kỳ: 【 Anh thường xuyên dậy sớm như thế sao? 】

Lục: 【 Gần như vậy. 】

Khương Ngưng: 【 Em nghĩ thỉnh thoảng thì không sao, nhưng về lâu về dài thì không được, sẽ có hại cho cơ thể đó. 】

Đột nhiên muốn trêu chọc anh, cô tiếp tục gõ: 【 Nghe nói đàn ông ngủ không đủ giấc trong thời gian dài có thể dẫn đến suy thận. Lục tổng, anh lớn tuổi hơn em, vẫn nên chú ý đến thận của mình một chút. 】

Nhấn nút gửi, Khương Ngưng nghĩ đến vẻ mặt của Lục Thời Kỳ khi nhìn thấy câu này, khóe miệng bất giác cong lên.

Ngay sau đó, bên kia đã gọi video WeChat tới.

Khương Ngưng tò mò phản ứng của anh nên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào nút màu xanh lá để nhấc máy.

Vừa áp vào tai, giọng nói trầm thấp nồng hậu của người đàn ông truyền đến: "Không nhìn ra, em còn trẻ, mà nhu cầu về chuyện đó lớn phết nhỉ."

Anh dừng lại một chút, tựa như đã đưa ra quyết định: "Nếu em đã quan tâm như vậy, bây giờ tôi có thể qua đó cho em tự kiểm chứng."

Khương Ngưng: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro